Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1559: Cứu tinh
Vì các sinh linh tồn tại trong cơ thể chẳng qua cũng chỉ góp phần tăng thêm sức sống cho thế giới trong cơ thể, để chân nguyên trong đan3 điền được lưu chuyển rộng khắp mà thôi.
Có một số vị thần sẽ dựa vào lực tín ngưỡng để bồi dưỡng ra các tín đồ bên trong đó, n5hưng không phải tất cả mọi người đều có nhu cầu với lực tín ngưỡng.
Số lượng các sinh linh thứ cấp nhiều lắm...
Hơn nữa, thế giới trong cơ thể của một vị thần cũng khá rộng lớn...
Số lượng sinh linh lớn đến mức không thể thống kê nổi.
Nào có ai để ý xem những cây cỏ dại trong núi rừng mọc ra từ lúc nào, đến lúc nào thì chết đi? Có lẽ thỉnh thoảng trong những cây cỏ dại” này cũng có người tỏa sáng, nhưng người ta cũng chỉ chú ý đến những người tỏa sáng này mà thôi, còn những cây cỏ dại khác thì vẫn chỉ là cỏ dại.
“Cũng phải.” Cưu Thánh cười: “Ta đã quên mất rằng sinh linh thường kính sợ như thế nào.
Ông không so đo không có nghĩa là lời của Hoa Thiên Mệnh không vượt quá giới hạn.
Tục ngữ có câu: gần vua như gần cọp.
Ngay cả một quân vương người phàm còn có quyền sinh quyền sát đối với thần dân của mình.
Mà địa vị của thánh nhân lại cao hơn nhiều, có thể thống trị cả một vùng của Thần Vực, căn bản không thể so sánh với quân vương bình thường được.
Một sinh linh thứ cấp Thần Cực Cảnh mà lại nói ra những lời giáo huấn một thánh nhân như vậy, nếu để cho đám người Thần Vực biết được, e là sẽ khiến người ta ngạc nhiên tới mức rớt quai hàm xuống đất.
Vẻ mặt Hoa Thiên Mệnh vẫn như cũ: “Ta không cần thiết phải kính sợ ngươi.”
“Vì sao?” Cưu Thánh đe dọa nhìn Hoa Thiên Mệnh, trong mắt chứa áp lực khiến Hoa Thiên Mệnh khó thở.
Trên thực tế, ông chỉ cần xóa bỏ lớp bảo vệ đối với Hoa Thiên Mệnh thì hắn sẽ lập tức hóa thành tro tàn trong ngọn lửa màu tím này.
“Vì ta là tử sĩ, sớm muộn gì cũng sẽ chết.
Một người sau khi biết rõ kết cục của mình thì cần gì phải khúm núm, bó tay bó chân? Như thế mới thực sự là hèn nhát!” Hoa Thiên mệnh bình tĩnh nói, trong mắt không hề sợ hãi, có chăng chỉ là sự thoải mái khi có thể thoát khỏi việc tranh giành sự sống.
“Nói hay lắm.” Cựu Thánh không thể che giấu vẻ tán thưởng.
“Vậy Cưu Thánh định làm gì?” Hoa Thiên Mệnh hỏi.
Cưu Thánh mỉm cười: “Theo ta...” Thế là Cưu Thanh dẫn Hoa Thiên Mệnh đi đến cửa hàng.
Quyết định của thánh nhân rất khó thay đổi.
Một lời của Hoàng đế là nhất ngôn cửu đỉnh, thì một lời của thánh nhân chính là chín thế giới.
Nhưng nhờ vào lời nói của mình, Hoa Thiên Mệnh đã thay đổi suy nghĩ cố chấp của Cưu Thánh, đồng thời cũng thay đổi vận mệnh của một số người.
Mấy người Lôi Thiềm vẫn đang chờ ở cửa hàng, để ngưng tụ ra con mắt hư vô, Cung Vũ cũng phải tốn khá nhiều chân nguyên.
Lúc này đang định vận dụng bí thuật này lần nữa.
Đến bước này rồi mà tùy tiện từ bỏ thì chẳng ai cam lòng nổi.
Vào lúc này...
Bọn họ nhìn thấy ở cửa hàng - nơi đầy ngọn lửa màu tím kia có hai người thong thả bước ra.
Từ khi bắt đầu xây dựng cấm địa Luyện Thần, Cưu Thánh chưa từng xuất hiện trước mặt con dân của mình.
Trên thực tế, vì cấm địa Luyện Thần không có bầu trời sao mà chỉ là một hang động khổng lồ, không gian chật chội và nhỏ hẹp hơn vũ trụ nhiều.
Điều này cũng khiến người bản địa của cấm địa Luyện Thần mất đi rất nhiều sức tưởng tượng.
Trong lịch sử và truyền thuyết của họ, không có việc gì là liên quan tới thần linh.
Dù vậy, khi mấy người Lôi Thiềm chú ý tới Cưu Thánh thì lại có một cảm giác kính sợ đến từ bản năng.
“Ồ? Các ngươi làm sao vậy? Ở đó có cái gì?”
Hàm Lưu Tổ tò mò hỏi.
Rõ ràng ở cửa hàng đang trống không, nhưng người Băng Sơn tộc, Thiên Khung tộc và Nguyễn Hòa tộc đều sững sờ nhìn chằm chằm phía trước, rõ ràng đang chú ý tới thứ gì đó.
Nhưng nàng vừa mở miệng thì Cưu Thánh khẽ động tay, trong đầu lóe lên một suy nghĩ...
Từ Hàm Lưu Tô đến Hạ tả vệ, tất cả võ giả Thần Vực ở đây và các võ giả đến từ vũ trụ khác, toàn bộ đều lâm vào trạng thái bị giam cầm, như chìm vào bóng tối, không thể nhìn, không thể nghe, cũng không có xúc giác, không cảm giác được rằng thời gian đang trôi qua.
Điều duy nhất họ có thể làm chính là quan sát thế giới trong cơ thể của bản thân.
Có một số việc khá nhạy cảm, Cưu Thánh không muốn để cho người ngoài biết mình và La Chinh liên quan tới nhau.
Chỉ cần động não một chút là đã có thể hiểu rõ chuyện này, nhưng Cưu Thánh không mong những võ giả Thần Vực truyền chuyện này về Thần Vực.
Cung Vũ, Lôi Thiềm và Kim Duyệt cùng nhau đứng dậy, vẻ mặt cung kính.
Bọn họ cũng không rõ tại sao mình lại cung kính như vậy, nhưng bản năng đã thúc đẩy họ làm như thế.
Thậm chí bản năng còn cho họ biết, đối mặt người này thì phải quỳ xuống, thần phục, dâng hiến tất cả thể xác tinh thần của bản thân.
Ba người cảm thấy hơi kỳ lạ đối với phản ứng bản năng của mình.
Nhưng Cung Vũ vẫn hết sức áp chế loại cảm giác này, mở miệng hỏi: “Các hạ là...” “Ta là chủ nhân huyết động này.” Cưu Thánh hờ hững đáp.
Vẻ mặt tất cả các trưởng lão của ba chủng tộc lớn và các tinh anh đều lập tức thay đổi kinh người, trong mắt bọn họ đều là vẻ kinh hãi.
Mấy người Lôi Thiềm và Cung Vũ cũng tỉnh ngộ, họ đã hiểu vì sao sau khi nhìn vào người này thì mình lại có phản ứng bản năng như thế.
Người sáng tạo ra thế giới, cũng là người trao cho bọn họ sinh mệnh, là cha của toàn bộ chúng sinh.
Các sinh linh trong thế giới này có thể không ngó tới các thánh nhân khác, nhưng đối mặt người tạo ra thế giới này lại thần phục tuyệt đối.
Tất cả những gì có trong thế giới này đều do người này ban cho, từ sinh mệnh đến tu vi, từ tri thức đến quy tắc...
Thông qua võ giả Thần Vực, sáu chủng tộc lớn dần dần cũng đã biết cấm địa Luyện Thần có vị thánh nhân này, nhưng cho đến nay bọn họ mới có thể nhìn thấy.
Sau khi khiếp sợ, họ bắt đầu cảm thấy vô cùng hưng phấn.
“Ngài, ngài thật sự là chủ...
của ta?” Cung Vũ mở miệng trước.
Cưu Thánh hờ hững gật đầu.
“Tham kiến chủ nhân!” Cung Vũ không kìm được mà quỳ lạy.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người trong ba tộc lớn đều đồng thời quỳ trên mặt đất, cả người nằm rạp xuống, sự thành kính từ trong trái tim cũng là do bản năng quyết định.
Cưu Thánh tùy ý phất tay, một sức mạnh vô hình tác động chính xác vào đầu gối mỗi người, cùng lúc nâng tất cả bọn họ lên.
“Đủ rồi.” Cưu Thánh lạnh nhạt nói: “Ta biết các ngươi đã mấy lần tìm cách vượt qua Thiên Đạo.
Ta muốn nói cho các ngươi biết, cấm địa Luyện Thần không hề tồn tại phương pháp này, nên các ngươi không thể rời khỏi cấm địa Luyện Thần được.
Nếu rời khỏi, chắc các ngươi cũng có thể tưởng tượng được hậu quả thế nào.” Dù Cưu Thánh không chủ động mở miệng thì mấy người Cung Vũ chắc chắn sẽ đưa ra câu hỏi về điều này.
Thế nên bây giờ Cưu Thánh chủ động nói vậy khiến sắc mặt mấy người Cung Vũ lập tức cứng đờ.
Thông qua võ giả ngoại tộc, võ giả Thần Vực và việc thu thập tư liệu, so sánh với các vũ trụ khác, tin tức từ miệng Cưu Thánh thật ra không phải bí mật.
Nhưng họ chưa từng từ bỏ, vẫn cứ đi theo một tia hy vọng cuối cùng.
Nhưng từ chính miệng “chủ nhân” lại nói ra những lời ấy, chẳng khác gì phán quyết tử hình cho niềm hy vọng của họ.
Những gì bọn họ theo đuổi lại là vô nghĩa.
Cưỡng ép rời khỏi cấm địa Luyện Thần, hậu quả duy nhất chính là hóa thành chân nguyên rồi tiêu tán.
Bởi vì bọn họ là sinh linh thứ cấp, chỉ đơn giản, tàn khốc như vậy.
“Không, không có cách khác sao?” Cung Vũ ấp úng hỏi.
Cưu Thánh vỗ vỗ vai Hoa Thiên Mệnh: “Các ngươi nên cảm tạ người bạn nhỏ này đã thuyết phục ta, nên ta cho các ngươi một cơ hội lĩnh hội thần đạo.” Vốn dĩ đám người này gần như đã lâm vào tuyệt vọng, bởi dù sao chính miệng Cưu Thánh cũng đã chứng thực.
Nhưng không ngờ câu chuyện của Cưu Thánh bỗng thay đổi, kéo họ từ tuyệt vọng lên tới thiên đường...
Bỗng nhiên, tất cả đám người đều nhìn chằm chằm Hoa Thiên Mệnh.
Lúc này trong mắt bọn họ, Hoa Thiên Mệnh nghiễm nhiên đã thành vị cứu tinh hạ phàm, tới mức chẳng có lời ca tụng nào có thể biểu đạt được lòng cảm kích của mình.
Last edited: