Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1551: Tôi luyện
Quả thực không biết trời cao đất rộng là gì.
Thất bại lần đầu tiên đã tiêu hao hết tất cả gia tài của Tượng Thánh.
Kh3i đó Tượng Thánh biệt tăm biệt tích một thời gian.
Cấu trúc xã hội trong Thần Vực khá đầy đủ, tất cả các luyện khí sư đều ph5ải ghi tên vào danh sách và trở thành luyện khí sư của công đoàn luyện khí, được cấp Minh bài riêng thì mới có tư cách bán và đấu gi9á các binh khí do bản thân luyện chế.
Ông tìm ra một lối đi hoàn toàn mới trên con đường luyện chế chí bảo hỗn độn, tiếp đó lại khai tông lập phái, xu thế gần như ngang hàng với công đoàn luyện khí.
Đối với chuyện này, công đoàn luyện khí cũng không biết phải làm sao.
Công đoàn to lớn do các luyện khí sư tạo thành này đã tồn tại suốt bao năm tháng qua, nhưng báu vật hỗn độn lại trở thành một xu thế mới, cho dù là thần cấp cao hay thánh nhân thì đều đổ xô vào chí bảo hỗn độn.
Còn giá trị của chí bảo hồng mông lại ngày càng giảm sút, đây là chuyện chưa từng có.
Nếu Tượng Thánh chỉ làm đến bước này thì vẫn không thể được gọi là Tượng Thánh...
Bởi vì ông gặp được Cổ Bắc, cũng chính là Bắc Thánh trong Thần Vực.
Thời điểm đó, Cố Bắc và La Tiêu đã bắt đầu thăm dò hỗn độn.
.
Tình cờ bọn họ lại nghe nói về chuyện của vị luyện khí sư trẻ tuổi này, nên nảy sinh hứng thú.
Cuối cùng, họ đã tìm được Tượng Thánh, tỏ ý có thể cung cấp khí hỗn độn cho ông ta...
Nói một cách nghiêm túc thì Hồng Mông Thiên Cương cũng được coi là năng lượng của tầng chân nguyên, còn hỗn độn lại vượt qua tầng năng lượng này, chính là ngọn nguồn của vạn vật, không có lý do gì mà lại không thể luyện thành.
Lần thứ bảy mươi bảy, cuối cùng Tượng Thánh cũng luyện chế được chí bảo hỗn độn đầu tiên! Khi chí bảo hỗn độn này ra đời, giới luyện khí ở khắp Thần Vực đều kinh hãi.
Mới đầu, công đoàn luyện khí không hề thừa nhận món pháp bảo này, đồng thời còn cố gắng hết sức để xóa sổ sự thật này đi.
Cuối cùng phải nhờ Bắc Thánh đứng ra, ép Thần Vực thừa nhận.
Cũng dựa vào chính bản lĩnh này, Tượng Thánh đã khai sáng một trường phái có thể sánh ngang chí bảo hồng mông! Sau đó, Tượng Thánh vừa phát lên một cái liền không thể kéo lại được.
Mà Tượng Thánh đã từng bị tông môn luyện khí mình tham gia trục xuất, nên pháp bảo bin6h khí ông ta lén luyện chế sau đó cũng không thể gửi bán một cách danh chính ngôn thuận, chỉ có thể giao dịch trên buổi đấu giá ở mộ8t số chợ đen, giá cả bán ra cũng tương đối rẻ.
Căn cứ vào tình cảnh của Tượng Thánh khi đó, sợ rằng chẳng biết đến bao giờ mới lại tích lũy được một khoản để đổi lấy khí hỗn độn.
Nhưng Tượng Thánh vẫn chưa bỏ cuộc.
Ông thấy, nếu bản thân có được tuổi thọ vô tận thì thời gian chính là thứ giá rẻ nhất, từ từ tích lũy thì thế nào cũng sẽ có cơ hội lần thứ hai.
Chẳng qua, Tượng Thánh không ngờ cơ hội thứ hai của ông lại tới nhanh như vậy.
Có thể nói năm đó đã khiến Tượng Thánh cảm động đến tột cùng! Tuy rằng Tượng Thánh lập chỉ muốn rèn ra báu vật hỗn độn, nhưng với tốc độ tích lũy của cải của ông, không biết phải mất bao nhiêu năm nữa mới giành được cơ hội lần thứ hai, huống hồ ai có thể bảo đảm lần thứ hai ông sẽ thành công? Đương nhiên, ông có thể tiến hành lần thứ ba, lần thứ tư...
Nhưng như vậy thì thời gian tiến tới thành công về sau sẽ kéo dài vô hạn.
Nhưng sự thật đã chứng minh, thành công kiểu này cũng không dễ dàng như vậy.
Trước khi luyện thành món chí bảo hỗn độn đầu tiên, Tượng Thánh đã thất bại bảy mươi sáu lần!
Trước kia Bắc Thánh cũng đã nghiên cứu kha khá về hỗn độn, nên đã kết luận rằng hỗn độn đủ để luyện chế báu vật.
Về sau, ông đã làm một chuyện khá điên cuồng.
Việc này khiến cả Thần Vực khiếp sợ, thậm chí rất nhiều thánh nhân cũng bị chấn động.
Khi đó Tượng Thánh mộc một trong mắt của mình ra, luyện chế thành mắt ma thần! Mặc dù tròng mắt này là một báu vật hỗn độn, nhưng lại không phải là pháp bảo tầm thường dùng để đối phó với địch.
Thật ra nó là một báu vật xây dựng nên một thế giới khổng lồ, một thế giới tương tự như vũ trụ! Sau khi được chế tạo ra, mắt ma thần được bố trí ở khu vực giáp Thần Vực, giống như những vũ trụ khác! Tượng Thánh chưa từng bước vào Thánh Cảnh, bản thân ông cũng không tu luyện tới cảnh giới Thánh Nhân, thậm chí nhiều năm sau cùng lắm cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới thần cấp trung.
Nhưng dựa vào mắt ma thần, ông lại có tư cách để xếp vào nhóm thánh nhân! Được phong thánh, bước lên chúng thánh đường nhờ phương thức đặc biệt như vậy, từ xưa đến nay đây là trường hợp đầu tiên trong toàn bộ Thần Vực.
Đến lúc này, trong Thần Vực mới xuất hiện hai chữ Tượng Thánh! Đây là người đầu tiên, và có lẽ cũng là người cuối cùng là luyện khí sư mà được phong làm thánh.
Cưu Thánh có thể mời Tượng Thánh tới, đương nhiên phải trả một cái giá không nhỏ.
Quan trọng nhất là ở chỗ, Tượng Thánh vẫn chưa quên phần ân tình năm xưa.
Có lẽ Tượng Thánh không thể giúp La Tiêu đối đầu với các Thánh Đường, nhưng ông có thể giúp đỡ La Chinh ở mức độ lớn nhất trong khả năng của mình.
Huống hồ, ông vốn đã rất tò mò với thân thể của La Chinh.
Ông đã luyện chế ra không ít chi bảo hỗn độn, nhưng lại chưa từng nhìn thấy võ giả nào có thể thu nạp hỗn độn cho mình sử dụng.
“Nếu như thật sự là Tượng Thánh thì rốt cuộc ông ta đưa La Chinh đi làm gì?” Hạ tả về hỏi.
Hàm Lưu Tô chớp mắt: “Chắc không phải muốn đưa hắn đi để luyện chứ?” Nàng biết thể chất đặc biệt của La Chinh, vì vậy rút ra kết luận này, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
“Có thể” Hạ tả vệ gật đầu đồng ý, nói: “Sợ rằng La Chinh lành ít dữ nhiều.” Tuy truyền thuyết của Tượng Thánh được lưu truyền rất rộng, nhưng mọi người cũng biết tính cách người này khá quái đản, vậy nên dù làm ra mấy chuyện này thì cũng không khiến người ta bất ngờ chút nào.
Chẳng qua bọn họ nghĩ Tượng Thánh sẽ luyện hóa La Chinh, nhưng trên thực tế Tượng Thánh lại phải giúp La Chinh luyện hóa.
Sai một chữ thôi mà cách biệt đã một trời một vực rồi.
Từ khi La Chinh tự học Thái Thượng Luyện Khí Pháp tới nay, hắn vẫn luôn luyện thể một cách hết sức bị động.
Nhờ có Xích Long nên Hồng Mông Thiên Cương cũng đã giúp hắn luyện thể mấy lần.
Nhưng nói cho cùng thì Xích Long không phải là luyện khí sư, Thanh Long cũng chẳng tinh thông việc này.
Lần này Tượng Thánh tự mình ra tay, muốn luyện La Chinh hoàn chỉnh một lần.
Trong lòng Tượng Thánh đã có suy nghĩ đại khái, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên ông luyện chế người sống, hơn nữa La Chinh lại không chỉ có thể chất đặc biệt, mà công pháp tu luyện cũng đặc biệt không kém.
Ngay cả bản thân Tượng Thánh cũng không thể xác định kết quả cuối cùng sẽ ra sao.
Hàm Lưu Tô không cam lòng, đầu ngón chân nhẹ nhàng điểm xuống đất, chạy như bay đi một mạch, nhảy ra khỏi đoàn người rồi la lớn: “Tượng Thánh bá bá! Ta là người Hàm gia, Hàm Lưu Tô!” Nàng gọi thẳng thân phận của Tượng Thánh nên nhóm võ giả Thần Vực lập tức trợn tròn mắt.
Không ai nghĩ người đàn ông trước mắt này chính là Tượng Thánh - người đã mở đường cho chí bảo hỗn độn! Người đàn ông một mắt quay đầu lại, hờ hững nhìn về phía Hàm Lưu Tô.
Ông đã xác định được cô gái này chính là con gái lớn của Yểm Thánh, vị Trưởng công chúa sở hữu máu trọc âm* kia.
* Máu trọc âm: Loại máu có tính chất thu hút các dị thú.
Nghe thấy tiếng gọi này, mặt Tượng Thánh lại hoàn toàn ngây ra, không hề đáp lại.
Nhịp chân ông vẫn cực nhanh, giống như di chuyển tức thời, tiếp tục đi như con thoi...
Hàm Lưu Tô nhịn không được mà bĩu môi, thấy Tượng Thánh vẫn tiếp tục khiêng La Chinh thì cũng chỉ có thể tiếp tục đuổi theo.
Hang động này không hề sâu, chỉ chốc lát sau Tượng Thánh đã đi tới đáy hang.
Ở chỗ đó có một cửa động hình cung, mà trong cửa động này có ngọn lửa màu xanh lá điên cuồng phụt ra ngoài.
Tượng Thánh hầu như không hề do dự mà vác La Chinh nhảy vào trong hang động kia.
Hang động này chính là hang động mà lúc trước Lôi Thiềm và Cung Vũ đã phát hiện ra.
Khi Lôi Thiêm và Cung Vũ nhìn thấy cảnh tượng này, tâm tình cũng trở nên vô cùng phức tạp.
Bọn họ trông chờ La Chinh tiến vào trong đó, dời cánh cửa trong kia ra ngoài.
Bây giờ quả thật La Chinh đã tiến vào, nhưng không phải hắn tự đi vào mà lại bị vị Tượng Thánh kia tóm vào đó, tình huống bỗng chốc trở nên phức tạp! “Ầm!”.
Lôi Thiềm nên một quyền lên vách tường, chỉ có thể đứng ở chỗ này lo lắng suông.
Nghìn dặm xa xôi mới đưa được La Chinh đến đích, vậy mà không ngờ lại xảy ra chuyện kỳ lạ này.
Quả thật chuyện này khiến thủ lĩnh của ba tộc hết sức chán nản.
Trong hang động nọ phủ đầy ngọn lửa màu xanh lá.
Người đàn ông một mắt vác La Chinh vào trong, sau đó tiện tay ném hắn xuống đất.
Trong nháy mắt rơi xuống, La Chinh lại lộn một cái rồi đứng lên, nhíu mày nhìn người đàn ông một mắt này.
Dị hỏa màu xanh lá nọ đang liên tục thiêu đốt La Chinh.
Thân thể hắn đã sớm vàng rực, điên cuồng hấp thu những ngọn lửa màu xanh lá này.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” La Chinh lạnh lùng hỏi.
Người đàn ông một mắt không trả lời La Chinh, chỉ tương tác bằng cơ thể của mình.
Đột nhiên ông vung chùy vàng trong tay lên, hung hăng đập xuống ngực La Chinh! Tốc độ nện của ông rất nhanh, đã vượt qua giới hạn phản ứng của La Chinh.
Hắn căn bản chưa nhìn thấy rõ thì cây chùy vàng đã đập trúng ngực mình rồi.
Đi kèm với cú nện đó là một tiếng vang bí bách.
Một luồng sức lực cực mạnh lan rộng ra từ trên chùy vàng kia, truyền vào trong cơ thể La Chinh! Tuy sức lực rất mạnh, nhưng lại hết sức đều đặn.
Cứ một chùy đập xuống là có một quầng sáng nhạt màu khuếch tán ra, phân tán sức lực của chùy vàng lên toàn thân La Chinh.
Nhưng cho dù như thế, La Chinh cũng cảm thấy giống như bị sét đánh, lục phủ ngũ tạng toàn thân như lệch hết khỏi vị trí.
Last edited: