Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1538: Cửu tinh bỏ hoang
Băng Sơn tộc ở giữa, còn Nguyên Hòa tộc thì ở phía cuối đội ngũ.
Thủ lĩnh Kim Duyệt điều khiển hai con trăn Vô Tướng Thiên chắn ở3 phía sau mọi người, những con trăn Vô Tướng Thiên khác bắt đầu ra sức tấn công hai con trăn Vô Tướng Thiên ấy.
Những cơ thể có 5kích thước lớn như ngọn núi va vào nhau tạo ra tiếng vang trầm trầm.
Làn sóng xung kích lan ra, tạo thành từng đợt bão táp khiến9 người ta không thể đứng vững.
Nếu một loài sinh linh cấp thấp bị cuốn vào trong cơn bão sức mạnh vô hình này thì e rằng nó sẽ b6ị nghiền nát chỉ trong nháy mắt.
Kế sách của Kim Duyệt khá hữu hiệu, hai con trăn Vô Tướng Thiên ngăn phía sau đã tạm làm chậm l8ại tốc độ đuổi tới của đám trăn Vô Tướng Thiên kia.
Chỉ có điều, chưa kiên trì được bao lâu, phía sau đội ngũ bỗng dưng sụp xuống.
“Ầm ầm...” Mặt đất nứt toác, cái miệng hình tròn khổng lồ của trăn Vô Tướng Thiên chui từ sâu trong lòng đất ra.
Con trăn Võ Tướng Thiên này không chỉ trườn được trên mặt đất mà còn có thể hoạt động tự do trong lòng đất nữa! Mấy người Nguyên Hòa tộc ở phía sau không trốn kịp, nên đã rơi vào miệng của con trăn Võ Tướng Thiên kia trong nháy mắt.
“Mau chạy đi.
Sắp bị đuổi kịp đến nơi rồi!” “Tốc độ của đám này nhanh như thế thì chạy đâu cho thoát!” “Haizz...
ta còn tưởng đi theo đám thủ lĩnh này ra ngoài rèn luyện, cho dù không được chia chác gì thì cũng có thể được mở mang tầm mắt.
Không ngờ hôm nay lại phải bỏ mạng ở nơi đây.” Có không ít võ giả ngoại tộc trong đội ngũ bắt đầu oán trách.
Nhờ ba thánh địa tu luyện lớn, thực lực của bọn họ đã tiến bộ vượt bậc, ai ngờ hôm nay lại phải bỏ mình ở đây, quả thật là không cam tâm.
Kim Duyệt ở sau đội ngũ chỉ có thể lại thay đổi mục tiêu, hắn đặt hai tay lên đầu mình, đổi mục tiêu thành con trăn Võ Tướng Thiên này.
Cho dù có dùng năng lực của Kim Duyệt cộng với sáu vị tinh anh của Nguyễn Hòa tộc thì nhiều nhất cũng chỉ điều khiển được hai con trăn Vô Tướng Thiên.
Sau khi con trăn Vô Tướng Thiên trước mắt này vừa bị khống chế, một trong số hai con lúc trước đang chiến đấu bỗng chốc tỉnh lại, đồng thời lập tức gia nhập đội quân truy đuổi.
Từng con trăn Vô Tướng Thiên tựa như từng dãy núi lớn đang chuyển động, gần như có thể nghiền nát tất cả mọi thứ, làm cho mọi người vô cùng khiếp sợ.
Tâm trạng của mọi người lúc này đều chùng xuống.
Thế giới bên trong này thực chất là thế giới trong gương.
Thế giới này nhìn qua có vẻ kỳ lạ, nhưng tất cả mọi thứ trong đó đều là hình ảnh phản chiếu của một thế giới khác.
Bằng Nguyên Hàn Diễm mênh mông mà bọn họ đi qua lúc trước cùng với vùng đồng bằng này có diện tích giống nhau, chỉ khác là đồng bằng này không bị đóng băng mà thôi.
Với tốc độ của bọn họ thì chắc chắn không thể cắt đuôi được đám trăn Vô Tướng Thiên kia ở trong không gian rộng lớn như thế này.
Kết cục duy nhất chính là bị bọn chúng nghiền nát, trở thành thức ăn cho chúng...
Thông thường, dị thú to lớn nhường này thì thế giới trong cơ thể cũng rất khổng lồ.
Chỉ có điều, e rằng thế giới trong cơ thể của con trăn Vô Tướng Thiên này cũng sẽ khá tàn khốc.
Nếu rơi vào trong đó thì chắc chắn là không có đường ra.
Mặc dù con trăn Vô Tướng Thiên lao ra từ lòng đất kia đã nuốt lấy vài người của Nguyễn Hòa tộc, nhưng hiển nhiên nó sẽ không chỉ có thế mà đã thỏa mãn.
Nó gập lại cơ thể to lớn của mình giữa không trung rồi bỗng xông thẳng tới thêm lần nữa.
Nét mặt Cung Vũ đang dẫn đường phía trước cũng sầm xuống.
Mặc dù thế giới bên trong đầy rẫy nguy hiểm nhưng bọn họ lang bạt ở nơi này không chỉ một hai lần.
Dù từng có vô số tộc nhân bỏ mình, nhưng cũng rất nhiều kinh nghiệm được truyền lại cho bọn họ, đủ để tránh khỏi một vài nguy hiểm trí mạng.
Bản thân Cung Vũ cũng đã đi vào đây nhiều lần, nhưng chưa có lần nào lâm vào nguy hiểm đến mức này.
“Đổi cho chúng ta đi sau cùng đi.” Giọng nói trầm thấp của Lôi Thiềm vang lên như nấm.
Ánh mắt của những người Băng Sơn tộc trong đội săn rồng toát ra khí phách lẫm liệt.
Băng Sơn tộc bọn họ chính là thợ săn nổi tiếng nhất trong cấm địa Luyện Thần.
Cho tới giờ chỉ có bọn họ săn giết dị thú, nào có thể dễ dàng chịu để bị dị thú đuổi giết? “Vô dụng thôi, Lôi Thiềm huynh.
Các ngươi không đấu nổi nhiều trăn Vô Tướng Thiên đến vậy đâu.” Cung Vũ ở đầu hàng nhíu mày, chăm chú nhìn về phía trước, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Xem ra cuối cùng vẫn không trốn thoát được, chi bằng bây giờ quay lại liều mạng một trận, chưa biết chừng lại có một chút hy vọng thoát chết.” Lôi Thiểm đáp lại.
Cung Vũ im lặng không nói gì...
Y hiểu ý của Lôi Thiềm, cho dù dùng hết sức để chạy trốn thì tốc độ của bọn họ vẫn không thể nhanh hơn đám trăn Vô Tướng Thiên kia.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, tình hình sẽ chẳng khá lên được.
Nhưng cái gọi là một tia hy vọng sống sót của Lôi Thiểm càng khó tin hơn, đối đầu với hơn trăm con trăn Võ Tướng Thiên chẳng khác nào là đi chịu chết cả! Đúng lúc này, ánh mắt y bỗng lóe sáng.
Ở một bên của đồng bằng, có một quả cầu đen thui đang trôi lơ lửng.
Quả cầu này giống như một ngôi sao đen tuyền, hấp thu toàn bộ ánh sáng xung quanh nó.
Nhìn qua thì có vẻ nó xuất hiện khá đột ngột, bởi vì quả cầu màu đen đó không tỏa ra bất cứ ánh sáng nào nên mới khiến người ta có cảm giác chẳng có bất cứ thứ gì ở chỗ đó cả.
“Là cái này, đi theo ta!” Khi Cung Vũ nhìn thấy quả cầu này, nét mặt y bỗng trở nên cực kỳ phấn chấn.
Những người khác cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng dù gì Cung Vũ cũng được coi như là người dẫn đường của bọn họ.
Là người dẫn đường, tất nhiên là y đưa đi đâu thì bọn họ theo đấy.
“Vèo vèo vèo...”
Mấy trăm võ giả cùng lúc thay đổi phương hướng.
La Chinh và đám người của Hàm gia vẫn được bảo bọc ở giữa đội ngũ, ngoại trừ bám sát theo sau ra thì cũng chẳng còn gì để làm cả.
Từ sau khi quả cầu màu đen kia bỗng dưng xuất hiện, mọi người cũng chú ý đến nó.
“Đó là cái gì vậy?” Chúng ta cứ thế xông vào à?”
“Đừng hỏi nữa.
Nếu Cung thủ lĩnh đã tìm được đường ra thì chắc chắn là có thể tránh khỏi đám trăn Vô Tướng Thiên phía sau...” Biểu cảm của Hàm Lưu Tổ thì vô cùng âu sầu.
Nàng biết phiền toái lần này vẫn là do nàng mang tới.
Từ khi rời khỏi Hàm gia, nàng đã sớm phát hiện ra điều kỳ lạ này.
Cho dù nàng đi tới đâu, dường như bản thân nàng luôn tỏa ra sức hút trí mạng đối với những sinh linh trí tuệ thấp này.
Chính nàng cũng không hiểu vì sao lại như thế.
Chỉ trong vòng chưa đầy trăm nhịp thở, cả đám đã tới chỗ quả cầu này.
Thế nhưng, Cung Vũ lại bỗng nhiên dừng lại ở phía trước quả cầu, rồi lập tức nói to: “Trong quả cầu này có một không gian đặc biệt, liên kết với chín quả cầu màu đen khác ở thế giới bên trong này.
Còn cần một ít thời gian mới mở được nó ra, mong các vị cố gắng cầm cự, Cung mổ sẽ cố hết sức mình.”
Dứt lời, hai tay Cung Vũ chập vào nhau, từng luống chân nguyên màu xanh tản ra rồi không ngừng tụ lại với nhau biến thành một cái ấn ngọc màu xanh cực lớn, ngay lập tức bao trùm lấy quả cầu màu đen này.
“Cửu Tinh? Đây là một trong số chín ngôi sao của Thần Đài Cửu Tinh ư?” La Chinh hơi nheo mắt lại.
Muốn xây dựng vũ trụ thì Thần Đài Cửu Tinh là thứ không thể thiếu được.
Trong vũ trụ Đại Diễn nơi La Chinh đang ở có vô số ngôi sao, nhưng hầu hết các ngôi sao đó chỉ để làm nền mà thôi.
Chín ngôi sao quan trọng nhất thì được khảm trong dải ngân hà khắp bầu trời.
Chín ngôi sao này là thứ tồn tại mãi mãi, không bị hủy diệt, cũng là chín ngôi sao sáng nhất của bốn phía đông, tây, nam, bắc trong bốn Thiên Vực lớn.
Chỉ có điều, trong khoảng thời gian xông pha ở Thượng Giới, La Chinh chỉ nghiên cứu rất ít về bầu trời sao, vì vậy nên không chuyên chú vào chín ngôi sao này lắm.
Sau khi kết thúc một diễn kỷ, rất nhiều ngôi sao sẽ rơi xuống, rồi lại có vô vàn các ngôi sao khác mọc lên.
Nhưng lại có chín ngôi sao trong đó chưa từng rơi xuống.
Cửu Tinh chính là cội nguồn sức mạnh của thánh nhân.
Nhưng tình huống trong cấm địa Luyện Thần lại khá đặc biệt.
Dường như vị Cưu Thánh kia đã tìm được một cách khác, nên nguồn sức mạnh của ông đã được nhét hết vào Băng Sơn tộc, mà Cửu Tinh do ông luyện ra thì bị vứt bỏ hoàn toàn! Đây là suy đoán của La Chinh, mà chắc hẳn suy đoán này cũng đúng tới tám chín phần.
Chỉ có điều, La Chinh không rõ vì sao vị “Cưu Thánh” này lại muốn vứt bỏ Cửu Tinh, dời nguồn sức mạnh trong đó vào chân núi Thánh Tuyền của Băng Sơn tộc.
“Không còn thời gian nữa rồi!” “Đám sâu bọ khổng lồ kia sắp đuổi tới nơi rồi!” “A!”
Tiếng hét chói tai vang lên, ba con trăn Vô Tướng Thiên duỗi người ra, đập mạnh từ trên cao xuống, rồi chui vào lòng đất trong chớp mắt, chỉ để lại ba cái hố sâu hun hút vô cùng lớn.
Sau đó, ba con trăn Vô Tướng Thiên kia cũng biến mất trong hố sâu.
Biến mất cùng những con trăn Vô Tướng Thiên này là ba mươi, bốn mươi võ giả khác.
Trong số bọn họ, có người thậm chí còn chẳng kịp hét lên một tiếng đã biến mất ngay trước mắt mọi người.
Muốn mở quả cầu màu đen này ra thì cần một khoảng thời gian nhất định.
Sau khi ấn cái ấn ngọc của Cung Vũ vào trong đó, những đường hoa văn màu xanh ngọc bèn không ngừng lan ra trên quả cầu màu đen này.
Thế nhưng đúng lúc này, lại có càng nhiều trăn Vô Tướng Thiên xông tới, đã không còn kịp nữa rồi...
Last edited: