Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1537: Tinh thần hỗn loạn
Còn thế giới bên trong thì lại càng hỗn loạn hơn.
Đám trăn Vô Tướng Thiên này không rời khỏi thế giới bên trong, nhưng lần trước khi bọ3n họ bước vào thế giới bên trong, đám trăn Vô Tướng Thiên này không nằm ngủ ngay đây mà ở một dãy núi nằm sâu phía trong.
Lần đầu tiên5 nhìn thấy đám trăn Vô Tướng Thiên này, bọn Cung Vũ cũng bị dọa chết khiếp.
Nhưng những con trăn Vô Tướng Thiên này vẫn đang ngủ say, 9chỉ cần cẩn thận một chút thì chắc sẽ không làm chúng thức giấc.
Trong chớp mắt, sắc mặt mọi người trở nên trắng bệch.
Họ đồng loạt quay lại nhìn phía sau...
Trong hơn trăm con trăn Vô Tướng Thiên này, có hai con đang từ từ nâng cơ thể khổng lồ của mình dậy, nhìn tựa như một con rắn lớn vừa mới tỉnh ngủ.
Cái đầu hình trụ kia đang nhìn về phía này.
La Chinh cũng quay đầu lại nhìn, lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt lập tức nhìn về phía Hàm Lưu Tô...
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong lúc ấy dường như có một tầng hàm ý khác nhau nảy sinh, đồng thời đám Hạ tả vệ bên cạnh Hàm Lưu Tổ cũng nghĩ tới điều gì đó.
Cuối cùng, Lôi Thiềm mới kịp phản ứng lại.
Trong đám bọn họ còn có một Hàm Lưu Tổ là bùa đòi mạng! Không biết vì sao, Hàm Lưu Tô lại có sức hấp dẫn trí mạng với đám dị thú.
Hồi La Chinh mới tới cấm địa Luyện Thần, hắn bị trăn Vô Tướng Thiên đuổi theo cũng là do con trăn đó bị Hàm Lưu Tô thu hút đến.
Sau đó còn rước tới cả thánh thú Chân Võ! Lôi Thiềm biết chuyện này, chỉ là hắn chưa phản ứng kịp.
Cho dù là vậy, nhưng nhiều con quái vật lớn như thế nằm ngay đây vẫn 6khiến mọi người cảm thấy vô cùng áp lực.
Từng người đều rón rén bước đi.
May mà võ giả bậc này đã sớm có thể khống chế được cơ8 thể của mình, họ cố gắng giữ không khí xung quanh yên tĩnh tuyệt đối, thậm chí còn chẳng nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ nào.
Có điều giữ trạng thái rón rén như thế khiến cho tốc độ của bọn họ không thể nhanh hơn được.
Mất một lúc lâu mà mọi người mới đi được hơn mười dặm đường.
Nhưng lúc này mọi người vẫn không dám tăng tốc.
Dù sao, đối với quái vật lớn như trăn Vô Tướng Thiên thì khoảng cách mười dặm chỉ bằng một cái quẫy người của nó mà thôi.
Nhưng tâm trạng của mọi người cũng thả lỏng hơn một chút, dù sao cách đám dị thú này càng xa mọi người càng có cảm giác an toàn.
“Ầm ầm...” Đúng lúc này, mọi người cảm nhận được mặt đất bỗng nhiên rung lên.
Cùng với đó, một tiếng nổ vang truyền tới.
Cho dù Hàm Lưu Tô có thể thu hút cả thánh thú Chân Võ nhưng chưa chắc đã có thể thu hút được tất cả các dị thú.
Nhưng lúc này, nguyên nhân mà trăn Vô Tướng Thiên bỗng dưng tỉnh lại chắc hẳn có hơn phân nửa là do Hàm Lưu Tố.
Bây giờ không phải lúc xoắn xuýt lấy vấn đề này...
“Uỳnh uỳnh uỳnh!” Hai con trăn Võ Tướng Thiên đứng thẳng người trông giống như một dãy núi to lớn vươn thẳng lên mây, cơ thể của nó che khuất nguồn sáng phía trên hang động, tạo thành một cái bóng khổng lồ bao trùm lên tất cả các võ giả.
“Chạy mau! Mặc kệ hết đi!” Cung Vũ hoàn toàn không rõ vì sao y cẩn thận từng ly từng tý như thế mà vẫn khiến đám trăn Vô Tướng Thiên này tỉnh giấc.
Lần trước, khi đi qua đám trăn Võ Tướng Thiên này, có người không cẩn thận đụng phải một khối đá to bằng cả một người, làm nó rơi xuống đập lên người những con trăn Võ Tướng Thiên này, thế mà đám ấy vẫn ngủ say như chết, không hề tỉnh lại.
Nhóm người hôm nay thể hiện rất tốt, ngoại trừ cô gái họ Hàm không cẩn thận thốt lên một câu thì tất cả mọi người đều chưa từng phát ra một chút tiếng động nào, thể thì sao lại khiến đám trăn Vô Tướng Thiên này tỉnh giấc được chú?
Nhưng Cung Vũ chẳng thể suy xét đến cùng được nữa, y phất tay một cái liền dẫn dắt tất cả mọi người của Thiên Khung tộc bay nhanh về phía trước.
Còn người của Băng Sơn tộc, Nguyễn Hòa tộc, võ giả Thần Vực và võ giả ngoại tộc thì đều chạy như điên ngay phía sau.
Lúc này, một con trăn Vô Tướng Thiên bỗng há to miệng rồi nhào về phía này.
“Uỳnh!” Nó vừa lao đến, đúng lúc liền ập trúng một đám người Băng Sơn tộc.
Con quái vật to lớn nhường ấy ập xuống làm mặt đất rung lên.
Có điều, cho dù con trăn Vô Tướng Thiên này rất đáng sợ nhưng cũng chẳng làm gì được Băng Sơn tộc.
Vài âm thanh trầm trầm vang lên, mọi người thấy con trăn Vô Tướng Thiên khổng lồ kia bỗng nghiêng sang một bên.
Cuối cùng, mấy người trong đội săn thần của Băng Sơn tộc cũng ra tay.
Nếu chỉ là trận so đấu bằng sức mạnh thuần túy, dù có thể sức mạnh của trăn Vô Tướng Thiên rất kinh khủng, nhưng Băng Sơn tộc còn mạnh hơn.
Nếu chỗ này chỉ có một hai con trăn Vô Tướng Thiên thì đám người Băng Sơn tộc này cũng chẳng phải chạy trốn làm gì, ngược lại, trăn Vô Tướng Thiên mới phải là kẻ chạy trối chết...
Nhưng mấu chốt là nơi này có đến hơn trăm con trăn Võ Tướng Thiên liền! Tiếng động lớn như thể làm cho đám trăn Vô Tướng Thiên tỉnh lại càng lúc càng nhiều.
Sau khi tỉnh lại, đám trăn Vô Tướng Thiên này mau chóng phát hiện ra mục tiêu của mình, sau đó từng con một nối tiếp nhau nhào lại đây.
“Vút vút vút.” Tất cả mọi người đều sử dụng tốc độ nhanh nhất của bản thân để lao nhanh về phía trước, chỉ để lại một đường tàn ảnh.
Băng Sơn tộc có thể chống lại một hai con trăn Vô Tướng Thiên, nhưng mấy chục con trăn Vô Tướng Thiên trùng trùng điệp điệp lao tới như thế này, thì chỉ cần chạy chậm một chút thôi là chắc chắn chết mất xác ngay.
“Ầm ầm.” Con trăn Vô Tướng Thiên thứ hai bỗng uốn mình một cái rồi đột nhiên lao lên lần nữa.
Chỉ trong mấy nhịp thở, mọi người đã lao ra được mười mấy chục dặm, nhưng đám trăn Vô Tướng Thiên này chỉ cần duỗi người một cái là có thể lao ra hơn trăm dặm liền, bọn họ chạy đâu cho thoát? Con trăn Vô Tướng Thiên này há to cái miệng như một ngọn núi lớn chuẩn bị đổ ập xuống.
Con thứ ba thì lại trực tiếp quét ngang từ bên cạnh.
Hiển nhiên là trong lúc hỗ trợ nhau, hai con trăn Vô Tướng Thiên này đều muốn tranh giành Hàm Lưu Tô - món ngon nhất trong lòng chúng, cũng là mục tiêu duy nhất của chúng
Mọi người đang hoảng hốt chạy thục mạng.
Thế nhưng La Chinh vẫn đứng yên tại chỗ.
Khi không trốn được thì chỉ còn cách lựa chọn giữ bình tĩnh để phản kích lại thôi!
Có điều lúc này không đến lượt La Chinh ra tay.
Kim Duyệt - thủ lĩnh Nguyên Hòa tộc bỗng hét to lên: “Tộc ta đồng lòng!” Sáu vị tinh anh Nguyên Hòa tộc bên cạnh Kim Duyệt cũng cùng lúc hô vang: “Tộc ta đồng lòng!” Đồng thời, sáu vị tinh anh Nguyễn Hòa tộc vươn hai tay ra, đặt lên đầu mình, nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên ánh sáng chợt lóe trên đầu họ.
Những ánh sáng này bỗng chuyển động xoay quanh, đầu đuôi nối tiếp nhau vây lấy Kim Duyệt ở bên trong.
“Tinh Thần Hỗn Loạn!” Bấy giờ, Kim Duyệt cũng dùng tay ấn vào đầu mình.
Vào lúc này, một luồng năng lượng cực kỳ đặc biệt liền toát ra từ trên người Kim Duyệt.
Luồng năng lượng này không màu không hình dạng, nhưng mỗi người ở đây đều có thể cảm nhận được nó.
Tất cả mọi người đều bỗng dưng cảm thấy tâm trạng của mình trở nên nôn nóng, tựa như muốn đập phá hết tất cả mọi thứ xung quanh.
La Chinh cũng không ngoại lệ.
Hắn cảm thấy tâm trạng của mình rất hỗn loạn, đồng thời còn phát ra một luồng khí thể hung bạo.
Cảm giác này có hơi giống với khi sát khí nhập thể, nhưng lại khác biệt về bản chất.
Sát khí chỉ là khuyến khích bản thân võ giả, khuếch đại phần hung bạo của võ giả ra thôi.
Nhưng loại năng lượng này lại trực tiếp ảnh hưởng tới tâm trạng của con người, thay đổi dự tính ban đầu của con người.
Năng lượng ảnh hưởng đến tinh thần này không phải là nhằm vào mọi người mà là nhằm vào hai con trăn Vô Tướng Thiên kia, nhưng chỉ một chút năng lượng tản ra thôi mà đã khiến mọi người hoảng hốt không chịu nổi rồi.
Khi một luồng năng lượng vô hình xâm nhập vào đầu con trăn Vô Tướng Thiên, nó bèn rít gào, bất chợt thay đổi phương hướng, nhào về phía một con trăn Võ Tướng Thiên khác.
Con trăn Vô Tướng Thiên kia cũng không chịu yếu thế, cũng ngẩng đầu lên phản kích lại, hai con trăn Võ Tướng Thiên bỗng nhiên bắt đầu chém giết lẫn nhau.
“Nhìn qua thì Nguyên Hòa tộc này có vẻ không mạnh nhưng lại có bản lĩnh khống chế tinh thần kẻ khác cực giỏi!” Cảnh tượng này lọt vào mắt La Chinh, làm hắn không khỏi thầm ngạc nhiên.
Lần ra tay này của Nguyễn Hòa tộc cũng coi như là đã kiềm chế được hai con trăn Vô Tướng Thiên xông lên đầu tiên.
Nhưng hơn trăm con trăn Võ Tướng Thiên đằng sau cũng đã cuồn cuộn xông tới.
Nhiều con quái vật như thể cùng công kích, trông giống như cả trăm dãy núi to lớn đang chuyển động, làm mọi người cảm thấy mặt đất dưới chân mình tựa sóng biển, không ngừng nổi lên cuồn cuộn, cảnh tượng hùng tráng đến khó tin! Lúc này, chẳng ai còn do dự nữa, đều dốc hết sức lao về phía trước, Cung Vũ của Thiên Khung tộc là người hiểu rõ nhất về thế giới bên trong nên chỉ có thể đặt hết hy vọng vào y, mong y sẽ dẫn mọi người tìm được đường sống.
Last edited: