Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1535: Dải băng
Cuối cùng, La Chinh vươn tay ra, khẽ chạm lên mặt gương.
Nơi ngón tay hắn chạm đến bỗng chốc hiện lên một gợn sóng, lan ra bố3n phía xung quanh.
“Đây thực sự là một hồ thủy ngân!” La Chinh đứng ở nơi này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
<5br>Nếu hắn đoán không sai, có lẽ nơi này là lối vào thế giới bên trong mà Cung Vũ nói đến.
Hẳn hoàn toàn không biết gì về cá9i gọi là thế giới trong, thế giới ngoài này, hay cứ đợi đám người bản địa kia đến rồi tỉnh tiếp vậy.
Chặng đường hắn lướt nhanh qua ban nãy có xuất hiện một con đường chú văn.
Khi hắn không ngừng tiến về phía trước, con đường đó cũng không ngừng biến mất theo.
Lúc này ngoảnh đầu nhìn lại, những chú văn đó đã biến mất sạch.
Mà khi đó toàn bộ tư duy của La Chinh đều bị cái lạnh nơi đây đóng băng hết, căn bản không có lòng dạ nào để quan sát.
Ai ngờ một chuỗi chú văn dài đến cả nghìn dặm đó lại in hết lên biển hỗn độn rồi! “Lẽ nào những chú văn này chính là ý nghĩa sâu xa mà vị Cưu Thánh kia để lại ư?” Ánh mắt của La Chinh tập trung vào đám chú văn chằng chịt này.
Loại Phạn văn này La Chinh từng thấy nhiều lần, mỗi lần bị dị hỏa rèn luyện, Phạn văn màu vàng kia sẽ xuất hiện trên cơ thể hắn.
Loại Phạn văn thứ hai La Chinh đã được nhìn thấy là khi Lạc Tích Huyên dốc sức thi triển ra.
Chỉ có điều, mặc dù kiểu chữ của hai loại Phạn văn đó rất giống nhau, gần như là y hệt nhau, nhưng cách sắp xếp và nội dung của chúng lại có sự khác biệt.
Mấu chốt là La Chinh chưa từng tiếp xúc với nền văn hóa này, thế nên cũng không đọc được nó.
Những chú văn mà La Chinh nhìn thấy hiện giờ có hình dạng giống với hai loại trước, nhưng cách viết lại hoàn toàn khác biệt, dường như thiếu một chút hàm súc trong đó.
“Đúng rồi, chắc hẳn ba loại Phạn văn này là đều bắt nguồn từ một nền văn hóa.
Trước đây, hắn không rảnh để quan sát tỉ mỉ, bây giờ xem chừng những chú văn này là cùng một loại với Phạn văn, chỉ là người viết khác nhau mà
thôi...
Bút pháp của mỗi người đều không giống nhau.
Cùng là một câu, nhưng mỗi người lại có một cách viết khác nhau, có người viết như rồng bay phượng múa, có người lại viết theo thể Nhan gân Liễu cốt*.
Dưới tầng chú văn này là một đường tròn kéo dài mấy nghìn dặm trên biển hỗn độn, trôi nổi trên mặt biển.
Những chữ trong chí văn này có hơi giống với Phạn vặn mà La Chinh từng thấy.
Phạn văn có rất nhiều loại, ví dụ như loại Phạn văn mà Phật môn dùng để ghi chép sách kinh, điển tịch.
Cùng là Phạn văn như thế, La Chinh chỉ từng gặp qua ba loại.
Loại thứ nhất chính là Phạn văn xuất hiện trên cơ thể của hắn, cũng là Phạn văn ghi lại Thái Thượng Luyện Khí Pháp.
Sau khi La Chinh tới gầ6n chiếc gương, độc Hàn Diễm hoàn toàn biến mất.
Nhiệt độ ở thế giới trong cơ thể của La Chinh cũng dần tăng lên, vì thế hắn 8bèn từ từ ngừng cơn lốc trong cơ thể lại, chín ngôi sao trong cơ thể hắn cũng dần ngừng chuyển động.
Nếu La Chinh tiếp tục điên cuồng chuyển động chín ngôi sao thì sẽ tạo ra nhiệt lượng cực nóng, e là sẽ thiêu cháy hết sạch sinh linh ở thế giới trong cơ thể mất.
Ngay khi La Chinh định để thế giới trong cơ thể của mình khôi phục lại như bình thường thì hắn bỗng phát hiện, hình như trên biển hỗn độn có thêm một vài thứ gì đó thì phải.
“Chú văn?” Sắc mặt của La Chinh bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
* Nhan gân Liễu cốt: Ca ngợi nét chữ có khí lực như của Nhan Chân Khanh và cốt cách như của Liễu Công Quyền - hai nhà thư pháp thiên tài đời Đường.
Có lẽ những chú văn trước mắt La Chinh chính là của chủ nhân cấm địa Luyện Thần - cũng chính là vị “Cưu Thánh” kia viết ra.
Nếu là vậy, chắc hẳn vị Cưu Thánh này cũng có được một mảnh Phạn văn, và trong mảnh Phạn văn đó có ghi chép về Băng Phách Ma Diêm chăng? La Chinh nắm được quá ít thông tin, nên chỉ có thể suy luận được đến đó.
Nếu thật là vậy thì e rằng Bằng Phách Ma Diễm này không phải chỉ đơn giản là một ý nghĩa sâu xa của quy tắc hệ Băng.
Vừa mới nghĩ vậy, một dải ánh sáng do Phạn văn tạo thành bỗng dưng không ngừng trôi nổi trên biển hỗn độn, tựa như là sống dậy, bay về phía đại lục trung tâm của La Chinh.
“Õ?”
Thấy những dòng Phạn văn này bắt đầu hoạt động, trong lòng La Chinh nổi lên cảnh giác.
Có điều, dù gì thế giới trong cơ thể của hắn cũng không yếu ớt như thế giới trong cơ thể của các võ giả khác.
Bản thân khi hỗn độn chính là một thứ cực kỳ mạnh mẽ.
Nói nghiêm túc ra thì nó chính là vật chất căn bản của tầng cao nhất.
Chỉ cần những ký hiệu Phạn văn này khẽ động một cái, La Chinh sẽ dùng khí hỗn độn cắn nuốt hết chúng nó trong chớp mắt.
Điều La Chinh lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra, thậm chí còn khiến hắn khó mà khống chế được.
Một dải Phạn văn dài mấy nghìn dặm chảy xuôi xuống, tách một vùng biển ở một đầu khác của đại lục trung tâm ra, sau đó nhiệt độ bắt đầu giảm xuống.
Khi những ký hiệu Phạn văn này tỏa ra khí lạnh, La Chinh lập tức sử dụng tính chất của khí hỗn độn, bắt đầu cắn nuốt Phạn văn.
Nhưng La Chinh mau chóng phát hiện ra rằng hành động của mình chỉ phí công vô ích.
Khí hỗn độn không thể cắn nuốt được những ký hiệu Phạn văn này.
Thậm chí La Chinh còn không thể khống chế được phần biển hỗn độn bị Phạn văn vây quanh, như thể một phần hỗn độn trong cơ thể không nằm trong sự khống chế của hắn vậy.
Hắn đã đánh mất quyền khống chế ở thế giới trong cơ thể của chính mình, đây là điều trước nay chưa từng xảy ra.
Chỉ trong chớp mắt, khí hỗn độn trên phần biển kia đã bị đóng băng lại, đồng thời bắt đầu biến thành những lớp băng cực kỳ vững chắc.
Ban đầu, những lớp băng này có màu nâu xám.
Mặc dù nó được tạo thành do biển hỗn độn đóng băng lại, nhưng chẳng bao lâu sau nó đã chuyển sang màu xanh dương nhạt, giống y hệt dải dãng Hàn Diễm.
“Ầm ầm...”
Diện tích của mảng băng này không nhỏ, gần bằng một phần ba diện tích của đại lục trung tâm.
Một mảng băng lớn như vậy xuất hiện ở bên cạnh rồi ép xuống, làm cho cả đại lục trung tâm đều rung lên.
Các sinh linh sống trên đại lục trung tâm gặp phải động đất mạnh nhường ấy thì đều vô cùng sợ hãi.
May mà cơn chấn động này nhanh chóng biến mất.
Sau khi hình thành nên một dải băng, cơn động đất này cũng ngừng lại.
Đồng thời, ở giữa dải băng bỗng hiện lên một ngọn bằng.
Ngọn bằng này vừa mới xuất hiện liền bắt đầu lớn lên liên tục.
Trong quá trình đó, phần ngọn của nó lại chia ra thành vô vàn những nhánh nhỏ hơn...
Chỉ trong chớp mắt, ngọn bằng nhỏ đã biến thành một cây băng thật lớn, đứng sừng sững giữa dải băng.
“Vậy là lại thêm một đại lục nữa ư..” La Chinh lẩm bẩm nói.
Thế giới trong cơ thể của hắn có một dải băng bỗng dưng xuất hiện, ép xuống, làm cho biển hỗn độn bị dồn ra bốn phía xung quanh.
La Chinh thoáng cảm thấy đan điền của mình căng ra, đó là biểu hiện cho thấy thế giới trong cơ thể của hắn đã được mở rộng, cũng thể hiện rằng tu vi của hắn đã tăng lên.
Cái cây bằng kia vẫn đang không ngừng lớn lên.
Vốn dĩ nó chỉ cao hơn trăm trượng, mà chỉ qua mấy chục nhịp thở nó đã cao đến cả nghìn trượng, gần như chẳng chênh lệch là bao so với cây thế giới ở một bên khác.
Đồng thời một đóa hoa bằng lửa xinh đẹp bỗng nở rộ trên đỉnh cây băng này.
Nếu như lúc này nhìn từ trên cao xuống, phía tây của đại lục trung tâm là cây thế giới màu xanh biếc cao đến tận mây xanh, còn ở một đầu khác lại là một cây băng lấp lánh trong suốt.
Chúng vừa đối lập, lại vừa phối hợp chặt chẽ với nhau.
Điều này có ý nghĩa gì, đến giờ La Chinh vẫn chưa hiểu rõ.
Năm đó Thần Vực được búa tạo hóa bổ ra cho một đường sống, lại được chủ nhân của nó mở ra bầu trời...
Nhược Mộc, Kiến Mộc, Phù Tang, Tầm Mộc.
Có lẽ chẳng phải do bản thân bốn loại gỗ này thần kỳ...
Mà là do bốn loại thần mộc này đều được trồng ở kỷ nguyên thần kỳ đầu tiên.
Rễ của chúng xuyên thẳng qua Thần Vực, đâm sâu vào trong hỗn độn, có khả năng hấp thu hỗn độn cho bản thân sử dụng.
Trải qua vô số năm tháng hấp thu, chúng nó mới có tư cách trở thành thần mộc.
Bốn loại thần mộc này làm Thần Vực trở nên vững chắc, đồng thời chúng cũng nhờ vào Thần Vực để củng cố địa vị, trở thành bốn cột trụ không thể dao động trong Thần Vực.
Trước đây, La Chinh dùng một hạt giống cây thế giới để trồng ra cái cây lớn khổng lồ đầu tiên, mà bây giờ trên dải băng kia lại xuất hiện một cái cây băng khác.
Chúng nó đều sẽ hấp thu khí hỗn độn lớn lên, sau này cũng có khả năng trở thành thần mộc.
Còn về bông hoa bằng lửa kia...
La Chinh rút ý thức của mình ra khỏi thế giới trong cơ thể, khẽ mở năm ngón tay ra.
“Ô!”
Một ngọn lửa bằng bỗng dưng bùng cháy trong tay La Chinh.
Quả nhiên là vậy.
La Chinh bỗng nhiên nở nụ cười, hắn lập tức rót khí hỗn độn vào trong ngọn lửa bằng này.
“Phùng!”
Chỉ trong chớp mắt, thể tích của ngọn lửa bằng này đã lớn hơn gấp mười lần, thoắt cái đã vây kín La Chinh ở bên trong.
Khí lạnh do nó tỏa ra khiến thủy ngân trên cái gương kia cũng phải đóng băng.
Last edited: