Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1517: Vô tội
Tưởng tượng về mỹ thực của họ còn hơn xa cả cực hạn tưởng tượng của La Chinh.
Có thể kết hợp hương vị và chân nguyên lại với nhau hoàn mỹ đế3n thế kia...
Nếu đã ăn hết đồ trong đĩa, những cô gái k5ia sẽ nhẹ nhàng bước đến, nhắm mắt tưởng tượng rồi lại biến chân nguyên thành mỹ thực.
Ăn xong bữa cơm đặc biệt này, Thiên Khung tộc bèn sắp xếp chỗ ở cho mọi người.
La Chinh ở trong m8ột tòa tháp cao.
Hai ngày này, La Chinh dùng sức mạnh của chín ngôi sao rất nhiều lần, nên chọn ngôi sao này đã có vẻ hơi tối đi...
Hỗn độn có thể hóa thành vạn vật, tất cả mọi thứ trong Thần Vực đều do hỗn độn biến hóa thành, bao gồm cả chân nguyên.
Nhưng nếu nói như vậy thì những sinh linh ở thế giới trong cơ thể này đều do hỗn độn hóa thành, vậy chẳng phải họ còn cao cấp hơn cả bản thân hắn sao? Vũ trụ do La Chinh tạo ra, thông thường phải là do chân nguyên tạo thành, coi như là “sinh linh thứ cấp”.
Nghĩ vậy, La Chinh không khỏi khẽ mỉm cười.
***
Chín canh giờ sau, cấm địa Luyện Thần đón lấy ánh sáng.
Trên một tòa tháp cao cách La Chinh mấy trường có một bóng người yểu điệu chợt hiện ra.
Ngón chân vừa chạm đất, khuôn mặt người ấy đã hiện lên một nụ cười khẽ.
Người này là Hàm Lưu Tô.
“Đi thôi, ta dẫn người đến một chỗ!” Hàm Lưu Tô cười nói, hơi nghiêng người kéo La Chinh lên.
“Đi đâu?” La Chinh hỏi.
“Một nơi thú vị.” Hàm Lưu Tô nói xong liền không ngừng nhảy trên những ngọn tháp cao này để đi ra xa.
Mặt La Chinh lộ vẻ hiểu kỳ, bám theo sau nàng.
Những tòa tháp cao trong Thiên Khung tộc nhiều đến mức khiến người ta phải chậc lưỡi.
Bọn họ lướt trên những ngọn tháp có độ cao không ngừng thay đổi, dần dần xuống thấp hơn.
Đỉnh của ngọn tháp phía trước đã gần như ngay sát loại nước đen sì này, chỉ có thể coi như một gò đá nhô lên trên mặt nước mà thôi.
Gà đá ở phía xa tạo thành một con đường, kéo dài trên mặt nước đen.
Mặc dù ở đây bọn họ có thể bay, nhưng Hàm Lưu Tô đã dẫn đường đằng trước nên La Chinh vẫn ngoan ngoãn theo sau.
Hắn không biết cô gái này muốn đưa mình đi đâu.
Cứ men theo những gò đá thấp này mà đi, có một người Thiên Khung tộc bỗng ngăn hai người lại: “Đằng sau là Thủy Triều Tuôn Trào - nơi thử luyện của Thiên Khung tộc chúng ta! Phải nộp bùa thử luyện mới được vào!” Mặc dù phương pháp tu luyện của mỗi thánh địa tu luyện mỗi khác, nhưng tất cả đều phải nộp bùa thử luyện, Thiên Khung tộc cũng vậy.
Mà La Chinh thì lấy đâu ra bùa thử luyện? Ấy thế nhưng chuyện này lại không ngăn được Hàm Lưu Tô.
Hàm gia bọn họ có một tòa thành riêng trong cấm địa Luyện Thần, có lẽ đối với người khác thì bùa thử luyện màu tím rất quý báu, nhưng với những người có địa vị như Hàm Lưu Tô và Hàm Thương Yên thì nó cũng chẳng là gì.
Khóe miệng Hàm Lưu Tô khẽ cong lên, nàng khẽ phất tay một cái, hai tấm bùa thử luyện liền bay về phía người Thiên Khung tộc.
Người Thiên Khung tộc kia kiểm tra một lượt xong thì không nói thêm câu nào mà trực tiếp cho qua.
Đi tiếp về phía trước, La Chinh phát hiện ra làn nước màu đen dưới chân hắn bắt đầu nổi lên từng đợt từng đợt, không ngừng cuộn trào.
Đồng thời, phía trước còn xuất hiện từng chiếc đài rộng lớn, giống như những cây nấm khổng lồ đứng sừng sững trên mặt nước đen này.
Trên những chiếc đài này có tới hơn nghìn võ giả.
Phần lớn trong số đó là võ giả ngoại tộc, mặc dù cũng có người Thiên Khung tộc nhưng số lượng rất ít.
Nhưng điểm này La Chinh lại hiểu được lý do.
Võ giả tu luyện thông thường rất ít người đi theo con đường luyện thể, hầu hết đều tu luyện chân nguyên.
Có lẽ đa số võ giả sau khi tiến vào cấm địa Luyện Thần thì đều đã coi thánh địa tu luyện của Thiên Khung tộc là mục tiêu số một, nên sau khi lấy được bùa thử luyện màu tím thì đều tiến vào đây trước...
Nhưng giả sử La Chinh có giáng sinh ở một nơi bình thường thì sau khi lấy được bùa thử luyện màu tím, hắn cũng sẽ không chọn Thiên Khung tộc, bởi dù sao tu luyện chân nguyên cũng chẳng có chút tác dụng nào với hắn cả.
Khi La Chinh và Hàm Lưu Tô bước vào, các võ giả ngoại tộc trên đài cũng chỉ liếc nhìn qua một cái.
Lúc ánh mắt đảo qua La Chinh, khuôn mặt vẫn không có bất cứ biểu cảm nào.
Nhưng có vài người khi nhìn thấy Hàm Lưu Tô thì khẽ chau mày, ánh mắt có phần kiêng kỵ: Chỉ có điều, thấy Hàm Lưu Tô không lên đài, bọn họ cũng không quá quan tâm nữa.
“Rốt cuộc là đi đâu?” Đi theo Hàm Lưu Tổ suốt cả chặng đường, lúc này La Chinh có vẻ khá mông lung.
“Cứ theo ta là được.” Hàm Lưu Tô nở nụ cười bí ẩn: “Chỉ là có chuyện muốn nhờ ngươi.” “Chuyện gì?” La Chinh hỏi.
“Tẩn một tên giúp ta.” Hàm Lưu Tô nói.
“Không.” La Chinh từ chối ngay lập tức.
Cô gái trước mặt quả thực từng giúp hắn, nhưng La Chinh chỉ đồng ý giúp nàng vào trấn Hồn Nhai mà thôi.
Chuyện này bản thân nàng có thể tự làm được, huống chi La Chinh cũng coi như đã cứu nàng một lần trong rừng Cự Mộc rối.
Hắn không phải là thuộc hạ của Hàm Lưu Tô.
Hàm Lưu Tô bất chợt quay đầu lại, bĩu môi tỏ vẻ tức giận.
Lúc sau, nàng đảo mắt một cái, dường như nghĩ ra kế hoạch nào đó.
Càng đi tiếp, La Chinh càng phát hiện ra những cái đài như cây nấm này có lớn có nhỏ, càng đi vào sâu bên trong thì những cây nấm này càng to hơn.
Đồng thời, thực lực của võ giả trên đài cũng càng mạnh.
Cuối cùng, Hàm Lưu Tổ dẫn La Chinh nhảy lên trên một chiếc đài có đường kính khoảng trăm trượng.
Một cái đài lớn như vậy mà chỉ có hơn một trăm võ giả ngoại tộc, thế nên thoạt nhìn có vẻ vô cùng trống trải.
Khi La Chinh vừa nhảy lên đài, không ít võ giả ngoại tộc đều trừng mắt nhìn hắn, đã vậy trông dáng vẻ còn vô cùng tức giận.
La Chinh hơi ngẩn ra, không biết vì sao mấy người này lại tức giận đến vậy.
Nhưng lúc này, mặt nước đen phía dưới đã bắt đầu cuộn lên dữ dội.
Phía dưới mỗi một cái đài đều có một vòng xoáy, vòng xoáy dưới đài mà La Chinh đang đứng là to nhất.
“Ào ào ào.” Tiếng sóng dữ dội vang lên làm cho những võ giả ngoại tộc vốn đang trừng mắt nhìn La Chinh và Hàm Lưu Tổ chẳng còn tâm trạng để quan tâm họ nữa.
Trên cái đài này dần hiện lên một bức thần văn hình tròn, dưới chân của La Chinh và Hàm Lưu Tô cũng có một bức.
“Mau, mau rót chân nguyên vào trong bức thần văn này.” Hàm Lưu Tô nhắc.
“Để làm gì?” La Chinh kỳ quái hỏi.
“Thử xem đi!” Hàm Lưu Tô giục hắn.
Bấy giờ, La Chinh cũng đoán ra được chút gì đó rồi.
Hắn không phải đồ ngốc, từ lúc hắn mới bước vào đây, các võ giả trên đài đều tỏ vẻ cảnh giác.
Hiển nhiên là vì một loại tài nguyên nào đó trên đài này là có hạn.
Theo La Chinh suy đoán thì tài nguyên này có lẽ sánh ngang với suối nguồn sức mạnh.
Dẫu sao Thiên Khung tộc cũng là thánh địa tu luyện cùng cấp với Băng Sơn tộc, cũng cần phải nộp bùa thử luyện màu tím.
Mà tài nguyên trong mỗi một đài chắc chắn đều có hạn nên các võ giả kia mới cảnh giác, không muốn có người mới gia nhập đến thế.
Hiện giờ, cái đài dưới chân La Chinh là rộng nhất, nhưng lại chỉ có hơn một trăm võ giả, điều này càng không bình thường.
Khả năng duy nhất là các võ giả ngoại tộc bình thường không dám bước vào cái đài này.
Thêm nữa là việc Hàm Lưu Tô nói muốn hắn đánh người khác giúp nàng thì trong lòng La Chinh cũng đã hiểu được tám phần rồi.
Có điều La Chinh cũng không để tâm lắm.
Hắn vốn đã tò mò với chỗ này nên cũng muốn nhìn thử xem rốt cuộc Thủy Triều Tuôn Trào này là cái gì.
Tất nhiên La Chinh không thể rót chân nguyên vào thần văn được, nhưng dùng khí hỗn độn để thay thế thì cũng rất dễ.
Nghĩ tới đó, La Chinh bèn lấy một tia khí hỗn độn ra, điều khiển dọc theo kinh mạch rồi rót vào bức thần văn dưới chân.
Hàm Lưu Tô cũng rất chuyên chú, mười ngón tay thanh mảnh đan vào nhau, hợp thành một luồng chân nguyên có màu sắc rực rỡ, rót vào bức thần văn bên dưới.
Khi khí hỗn độn vừa rót vào xong, bức thần văn liền từ từ chuyển động, như thể có thứ gì nhảy từ trong đó ra ngoài vậy.
Ào ào ào.” Bấy giờ, mặt nước đen bên dưới càng dâng lên dữ dội hơn, ánh sáng tỏa ra từ bức thần văn cũng càng ngày càng chói lóa.
Sau khi một luồng khí hỗn độn rót vào trong đó, nó mau chóng bị bức thần văn này hấp thu hết sạch, La Chinh đành phải rót thêm một luồng nữa.
Thần văn thông thường chỉ cần rót một luồng khí hỗn độn là đã thừa, không ngờ La Chinh rót liên tiếp mấy luồng khí hỗn độn liền mà đều bị bức thần văn dưới chân này hấp thu hết sạch, giống như một cái thùng không đáy vậy.
Khuôn mặt hắn hiện lên vẻ tò mò, không biết rốt cuộc thần văn này dùng để làm gì? Chỉ là khi hỗn độn ở thế giới trong cơ thể hắn rất nhiều, chỉ bấy nhiêu thôi thì không đáng là gì cả, thế nên khí hỗn độn lại không ngừng được rót tiếp vào trong thần văn.
Mặc dù đã rót vào đó không ít khi hỗn độn, nhưng đối với biển hỗn độn thì cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạc mà thôi.
Thủy triều của mặt nước đen dâng lên, làn sóng cuộn lên kéo dài khoảng một nén nhang rồi mới bình thường trở lại.
Mặt nước đen vừa mới lặng trở lại thì thần văn dưới chân mọi người liền bắt đầu phun ra từng viên tinh thể màu đen.
Khi những tinh thể màu đen này phun ra cách người khoảng một ngón tay thì bèn rơi xuống đất, phát ra những tiếng “leng keng” giòn vang.
Vừa thấy những viên tinh thể màu đen này phun ra, trên khuôn mặt của không ít võ giả bèn có vẻ vui mừng khôn xiết, vươn tay ra đón lấy ngay tức khắc, như thể sợ chúng sẽ chạy mất vậy.
Bên cạnh mỗi vị võ giả đều có khoảng ba đến bốn viên tinh thể, đa số mọi người đều chọn nuốt chúng trước...
Đài càng lớn thì càng tinh luyện ra được nhiều tinh thể màu đen.
La Chinh và Hàm Lưu Tô đứng ở cái đài lớn nhất, to gấp bảy tám lần những cái đài xung quanh.
Hơn nữa, số lượng võ giả trên đời này không quá nhiều, nên tinh thể được tinh luyện ra dưới chân bọn họ mỗi lần phải có tới hơn ba mươi bốn mươi viên.
Những vòng này, hơn trăm võ giả bao gồm cả Hàm Lưu Tô đều không tinh luyện ra nổi một viên tinh thể nào cả.
Lúc này, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào La Chinh, tỏ vẻ hận không thể giết chết hắn.
Ngoài ra, trong ánh mắt trợn trừng kia còn có vài cảm xúc phức tạp khác, ví dụ như khó hiểu không thôi và không thể tin nổi! Bởi vì thần văn dưới chân La Chinh đang dốc sức phun ra những viên tinh thể màu đen, nên dường như chỉ trong chớp mắt, tinh thể bên cạnh La Chinh đã xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Nhìn đống tinh thể kia thì có lẽ chỗ đó phải có hơn bốn năm nghìn viên...
Cảm nhận được sự thù hận mạnh mẽ từ những người kia, La Chinh bèn nở một nụ cười vô tội, khẽ nhún vai ra vẻ hơi áy náy, bày tỏ rằng hắn cũng không rõ là đã xảy ra chuyện gì.
Last edited: