Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1505: Gặp mặt tiên tri
Một quyền này của La Chinh đánh lên khối đá hiểm Kim Xoa sẽ tạo nên phản lực tương đối lớn.
Nhưng sức mạnh này k3hông bám trên người La Chinh.
Sức mạ6nh này lớn đến đáng sợ, hắn vẫn chưa khống chết được hoàn toàn, không cẩn thận một chút là có ngày chơi với lửa sẽ bị l8ửa thiêu chết!
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy dưới chân đứng không vững! Hắn cũng phản ứng rất nhanh, đột nhiên dùng sức lộn nhào một cái trên không, nhảy từ trên đá hiếm Kim Xoa xuống, đứng vững vàng trên mặt đất.
“Vèo...”
Ngay cả đá Ngân Cang bày ngoài quảng trường cũng bị đá Kim Xoa hẳn lên một vết rất sâu.
Một thước...
Hai mươi thước...
Bốn mươi thước...
Năm mươi thước! “Oanh!” Cứ mười tác là một thước, mỗi mười thước là một trượng.
Ở cách khối đá Kim Xoa khoảng năm trường có một tòa nhà của Băng Sơn tộc.
Tòa nhà kia cũng làm từ đá Ngân Cang, từ khi xây dựng tới nay đều dùng để cất chứa các loại xương thú, máu thú, gần như các rãnh máu trên quảng trường đều hội tụ ở đây! Khi đá Kim Xoa bị đẩy mạnh về phía trước theo quán tính, nó trực tiếp đâm thẳng vào tòa nhà kia.
“Ầm ầm...” Toàn bộ tòa nhà làm bằng đá Ngân Cang cũng ầm ầm sụp đổ, che lấp hoàn toàn khối đá Kim Xoa kia.
La Chinh đứng tại chỗ, hơi sững sờ mà nhìn thấy mức độ phá hoại do một quyền này của mình gây ra.
Trong lòng hắn thầm kêu không ổn, hắn lại dùng quá sức rồi...
Lần đầu tiên mượn sức từ Thần Đài Cửu Tinh, hắn còn chưa khống chế được số lượng, hoặc nên nói là hắn chưa hiểu rõ trong Thần Đài Cửu Tinh chứa sức mạnh khổng lồ đến mức nào.
Theo La Chinh nhận định thì một phần hai mươi không tính là nhiều, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ được rằng nó sẽ bùng nổ mạnh mẽ như thế.
Quan trọng là khi đánh một quyền này, La Chinh hơi hướng sức xuống phía dưới, cho nên tạo thành lực ma sát rất lớn giữa đá Kim Xoa vừa mặt đất.
Nếu hắn đánh quyền này hướng lên trên, thì sợ rằng có thể đánh bay khối đá Kim Xoa luôn...
Cảnh tượng này khiến chính La Chinh cũng thấy rung động, thì có thể tưởng tượng ra sắc mặt của người bên ngoài sẽ như thế nào.
Vì bị tòa nhà kia chặn đường nên mới trượt đi năm mươi thước, thế nếu không có tòa nhà, thì nó sẽ trượt đi bao xa?
Một trăm trượng? Hai trăm trượng? Khoảng cách bao xa đã không còn quan trọng nữa.
Việc Băng Sơn tộc dùng khối đá hiếm Kim Xoa này để khảo nghiệm sức mạnh đã thành một truyền thống lâu đời.
Trong đó, kỷ lục cao nhất được ghi lại chính là ba mươi mốt thước.
Đương nhiên, kỷ lục này chỉ nhằm vào võ giả tiến vào núi Thánh Tuyền lần đầu tiên.
Gần như tất cả thợ săn thành niên của Băng Sơn tộc đều có thể đẩy đá Kim Xoa đi ba bốn mươi trượng.
Về phần Lôi Thiểm với cương vị là sự tồn tại đứng đầu thì khi dốc toàn lực cũng có thể tạo ra thành tích như của La Chinh.
Nhưng La Chinh mới tới nơi này có gần nửa năm, sao có thể so sánh với đám người Lôi Thiềm chứ? Khi người này tiến vào, chính là thuộc loại võ giả ngoại tộc còn không thể đứng dậy...
Nhìn tòa nhà bị sập kia, mọi người trên quảng trường đều rơi vào im lặng.
Ngược lại, Hàm Lưu Tô mỉm cười tươi sáng: “Ta nói rồi, ta tin tưởng tên bán hoa kia.” Hạ tả vệ nuốt nước miếng: “Sức mạnh này còn chưa đủ để phá vỡ Trấn Hồn Nhai.” “Đương nhiên ta biết rõ điều đó, nhưng đây thật sự là toàn bộ sức mạnh của La Chinh sao? Ngươi có nhìn thấy hắn lùi về sau không?” Hàm Lưu Tô nhìn chằm chằm Hạ tả về hỏi.
Đây là một vấn đề thường thức, bị nhiều võ giả ở đây bỏ qua.
Nhưng những người như Lôi Thiềm, Hàm Lưu Tổ lại chú ý tới.
Có lẽ mức độ phá hoại của khối đá Kim Xoa rất thu hút sự chú ý, nhưng bọn họ lại càng để ý hơn đến động tác của La Chinh! Bọn họ thấy người này không hề lùi lại! Sức mạnh là tương tác với nhau, người đánh người khác một quyền, thì sẽ có phản lực đánh ngược trở lại lên người của ngươi.
Nếu võ giả luyện thể đánh mạnh một quyền xuống dưới, thì khi sức mạnh kia bùng nổ, có thể sẽ khiến hắn bắn lên cao! Dựa theo lẽ thường, khi La Chinh đánh ra một quyền này, nếu độ cứng của cơ thể hắn nhỏ hơn khối đá Kim Xoa vô số lần, thì sợ rằng bản thân hắn sẽ bị bắn bay ra xa vì phản lực.
Nhưng La Chinh lại ổn định thân hình, chỉ hơi lung lay tại chỗ một chút! Theo bản năng, bọn họ cho rằng, bản thân La Chinh vẫn còn giữ lại sức, cho nên mới có thể đứng vững tại chỗ! Nhưng nghĩ cẩn thận thì vẫn không đúng.
Cho dù La Chinh giữ lại sức để đối kháng với phản lực của đá Kim Xoa, thì khi hắn đứng tại chỗ như vậy, cơ thể của hắn cũng không thể chịu đựng được.
Mà cho dù thân thể La Chinh có đáng sợ thật, như vậy hắn cũng phải ẩn ra hai dấu chân thật sâu trên nền đá Ngân Cương, hoặc dẫm vỡ mặt đất mới đúng.
Nhưng những điều này đều không xuất hiện.
Phản lực kia giống như tiêu tán đi đâu mất.
La Chinh chỉ bất hợp lý mà đứng ở đó.
Những người khác không thể giải đáp nghi hoặc trong lòng, đồng thời lại không thể không đối mặt với sự thực trước mắt! “Cái này...
thuộc hạ cũng không biết, vì sao La Chinh chưa từng lui về sau.” Trong đầu Hạ tả vệ cũng rối tinh rối mù, hắn thật sự không nghĩ ra.
“Vậy thì đừng nói La Chinh không có bản lĩnh kia.” Hàm Lưu Tổ nhếch lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ đắc ý.
Hạ tả vệ khá bất đắc dĩ, quay đầu lại nhìn xem mấy người phía sau, mấy vị Giới Chủ còn có vẻ bất đắc dĩ hơn.
Bọn họ cũng giống như Hạ tả vệ, đều vô cùng khiếp sợ, cũng càng thêm nghi hoặc và thấy khó hiểu.
“Làm sao mà làm được vậy?” Lôi Thiềm hỏi thẳng La Chinh, không úp mở gì cả.
Biểu hiện của La Chinh đã vượt xa kỳ vọng của Lôi Thiềm, thậm chí còn khiến Lôi Thiềm cảm thấy bị uy hiếp.
Trước đây hắn hy vọng La Chinh có thể cố gắng trưởng thành, đặc biệt là khi ở trong núi Thánh Tuyền thì cố gắng kiểm được thật nhiều nguồn sức mạnh để gia tăng thực lực.
Nhưng cũng không phải tăng kiểu nhanh như thế này.
Tốc độ này đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn.
Mặc dù tính cách Lôi Thiềm khá điềm tĩnh, nhưng cũng không tiếp thu được.
“Ngươi đang hỏi làm sao để đẩy tảng đá kia đi ư?” Trong lòng La Chinh cũng rầu rĩ, chỉ có thể kiếm cớ thoái thác, để giải thích cho sức mạnh kia của mình.
Không ngờ Lôi Thiềm lại không quan tâm đến vấn đề này, hắn lắc đầu: “Không phải, ta muốn biết làm sao mà người lại không lui về sau.” “Ta...
không lui lại?” La Chinh sửng sốt, trong lòng thầm kêu không ổn lần thứ hai.
Vì tránh phản lực hình thành từ một quyền kia, hắn đã rút tay về đúng lúc.
Cho nên La Chinh không hề trực tiếp tiếp xúc với khối đá kia, vì thế phản lực cũng giảm đi đáng kể.
Cứ như vậy, biểu hiện của hắn không khỏi quá bình tĩnh.
Sớm biết như vậy, La Chinh đã lui lại liên tục về sau, tốt nhất là nên bay đi vài trăm trượng rồi mới dừng lại, như vậy xem như là bình thường...
“Ta tu luyện một loại thần thông, có thể chuyển sức mạnh ra ngoài cơ thể, cho nên mới không lùi lại.” La Chinh đáp lại như thế.
Hắn cũng không nói dối.
Quả thực, hắn đã chuyển sức mạnh của Thần Đài Cửu Tinh lại đây rồi hóa thành găng tay vô hình.
Lôi Thiềm căn bản không tin lời La Chinh, hắn chỉ nói: “Giang sơn lớn có nhân tài xuất hiện, khiến ta rất bất ngờ, nhưng...” Khuôn mặt vốn nghiêm túc bỗng trở nên hiền lành, hắn cười nói với La Chinh: “Nhưng vẫn phải chúc mừng người, đã phá vỡ kỷ lục, giành được danh hiệu Man Vương! Gia nhập đội săn thần!” Yêu cầu của danh hiệu Man Vương chỉ cần khoảng cách mười trượng mà thôi.
La Chinh đã đẩy đi hơn bốn mươi trượng, tiếc rằng Băng Sơn tộc chỉ có bốn danh hiệu này, không có danh hiệu cấp bậc cao hơn.
Đúng lúc này, có hai đứa trẻ của Băng Sơn tộc đi tới, cúi chào với Lôi Thiểm, một đứa trẻ trong đó lên tiếng: “Ngươi đi theo ta, tiên tri muốn gặp ngươi.”
“Tiên tri? Hắn ở đâu?”.
Sau khi La Chinh tiến vào núi Thánh Tuyền thì mới biết hình như trong Băng Sơn tộc có một vị tiên tri.
Nhưng hắn đã đến đây nửa năm mà chưa từng gặp qua.
Last edited: