Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1493: Con sông bảy màu
Nhưng lúc này nó lại sôi ùng ục như nước, sau đó chảy xuố3ng, từ đó có thể tưởng tượng ra sức ăn mòn ẩn chứa trong kim ong này lớn đến thế nào.
Lúc trước, nó đã ăn mòn đến nỗi tạo th5ành một cái lỗ lớn cỡ quả đấm, lần này lại tiếp tục ăn mòn khiến cái lỗ kia càng lúc càng lớn! Chẳng mấy chốc liền xuất hiện một cái6 hốc lớn cỡ cái đầu, đương nhiên, đây là so sánh với cỡ đầu của người.
“Có thể đi qua rồi.” La Chinh lóe ra ý tưởng.
Nói chung, chỉ cần cái đầu có thể chui qua khe hở thì chắc chắn thân thể sẽ không thành vấn đề, nhưng sợ rằng tên to con bên cạnh n5ày thì sẽ có vấn đề.
Đầu của người này gần như lớn gấp đôi La Chinh.
Chắc là cùng quan điểm với La Chinh, nên Liệt Ngọc cũng ý thức được vấn đề này.
Mặt hắn khẽ giật giật, đương nhiên hắn sợ La Chinh sẽ bỏ hắn lại chỗ này đối mặt với con ong chúa hoang dã kia một mình.
Cuối cùng, La Chinh vẫn không chui qua một mình, mà tiếp tục dụ con ong chúa kia bắn ra kim ong ở phần đuôi! Con ong chúa này vừa bắn ra kim ong, vừa bò về phía hai người.
Hai người cố tình di chuyển qua lại quanh cái hốc nhỏ, dụ con ong kia bắn kim đuôi ong lên trên vách đá xung quanh hốc đá.
Hắn có thể chống đỡ lâu như vậy, cũng coi như là có chút may mắn.
Giờ phút này hai người không do dự gì nữa, mà chui tọt qua cái động lớn kia...
Lúc trước, khi kim ong bắn vào trong động này thì không nghe thấy chút tiếng vọng nào.
Hai người cũng biết chắc chắn phía sau hang động này là trống không.
Trong nháy mắt chui vào, hai người liền nhanh chóng rơi xuống.
Trước mắt là vấn đề vận may, dẫu sao bọn họ cũng không thể kiểm soát chính xác được con ong chúa này.
Có đôi khi con ong bắn kim rất chuẩn, nhưng cũng có khi bắn chui thẳng qua cái động nhỏ kia.
Nhưng theo từng kim bắn ra, vách tường nham thạch ở phía sau cũng tan ra càng lúc càng nhiều, cuối cùng đã mở ra được một cái động lớn! Mà giờ phút này, con ong chúa kia đã tăng tốc xông đến, tốc độ bắn kim ong ở phần đuôi cũng càng lúc càng nhanh.
Hai người tránh né càng lúc càng khó khăn, nhất là với vóc dáng khổng lồ của Liệt Ngọc.
Có nhiều lần, kim ong gần như xẹt qua sát người hắn.
Thậm chí ngay khi rơi xuống, La Chinh còn có thể nhìn thấy hai cái kim ong lướt qua trên đỉnh đầu.
“Con ong chúa kia sẽ không đuổi theo đấy chứ?” Dưới sự lo lắng, La Chinh quay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy được ở cửa động lộ ra một đôi mắt cực lớn của con ong chúa kia, nhưng cuối cùng nó vẫn rụt trở về!
Dưới lực hút cường độ cao ở đây, nếu khoảng cách rơi xuống quá dài, lại bị ngã trên nham thạch màu bạc vô cùng chắc chắn kia, thì sợ rằng cho dù là La Chinh cũng sẽ bị chia năm xẻ bảy.
Ý thức được vấn đề này, La Chinh lắc người một cái, quan sát khoảng cách phía dưới.
Nhưng hắn vừa mới xoay người qua liền nhìn thấy phía dưới có một đám đốm nhỏ màu đen không ngừng bay lượn.
Tuy không biết là thứ gì nhưng trong tiềm thức La Chinh muốn tránh đi.
Đáng tiếc là vì không thể phi hành trên không trung, nên La Chinh hoàn toàn không thể tránh né.
Cuối cùng, hắn và Liệt Ngọc đều đâm thẳng vào đám đốm đen kia, sau đó lại trực tiếp xuyên qua chúng.
Giờ phút này, hắn mới phát hiện, những đốm đen kia là một số con bọ cỡ đầu ngón tay, không có gì đáng ngại.
Phía dưới tối om, không nhìn thấy đáy...
May là rơi xuống không bao lâu, hai người lại rơi vào một cái sườn dốc, lăn từ sườn dốc này xuống.
Sức rơi càng lúc càng giảm, độ dốc của sườn dốc này cũng càng lúc càng thoải, tốc độ lăn xuống của hai người cũng càng lúc càng chậm.
Sau khi lăn xuống đáy, cuối cùng hai người đã ổn định được thân hình.
Nhưng lúc này, Liệt Ngọc vô cùng kích động.
Hắn nhảy dựng lên từ trên mặt đất, bắt đầu xem xét thân thể của mình.
“Làm sao vậy?” La Chinh khó hiểu.
“Là con bọ gậy! Thật là xui xẻo! Vừa rồi chúng ta đụng phải con bọ gậy!” Liệt Ngọc oán giận kêu lên.
“Con bọ gậy? Vậy sẽ thế nào?” La Chinh lại hỏi.
Liệt Ngọc càng thêm hoảng sợ, thậm chí còn hoảng sợ hơn cả khi gặp phải con ong chúa hoang dã kia: “Thứ này sẽ đẻ trứng ở trên da của võ giả, sau đó chui vào trong cơ thể ấp trứng!”.
Nghe thấy vậy, La Chinh liền nhíu mày.
Hắn giơ cánh tay lên nhìn thì thấy mấy chấm đen nho nhỏ đang di chuyển trên cánh tay.
Những chấm đen nhỏ này chỉ lớn cỡ hạt vừng, đó là trứng của con bọ gậy kia, cũng đã chui vào trong da.
Cho dù thế nào thì việc bị bọ chui vào trong cơ thể cũng không phải là chuyện khiến người ta vui vẻ.
Nhưng những con bọ nhỏ này hẳn là rất yếu ớt mới đúng, làm sao chúng có thể chui vào trong cơ thể vậy? La Chinh không tin, hắn đột nhiên vận chuyển chân nguyên, muốn ép những chấm đen nhỏ này ra.
Không ngờ là hắn không vận chuyển chân nguyên thì không sao, hắn vừa vận chuyển thì những chấm đen nhỏ kia bèn bắt đầu chìm xuống! La Chinh hoảng sợ, vội vàng làm chân nguyên tán đi.
“Làm sao bây giờ?” La Chinh hỏi.
Quả thật, tuy Liệt Ngọc không thông minh lắm, nhưng nói cho cùng cũng là người của Băng Sơn tộc.
Nếu hắn biết về con bọ gậy này thì hẳn là Băng Sơn tộc sẽ có biện pháp.
“Chỉ có thể dùng độc.” Liệt Ngọc trả lời.
Loài bọ gậy này không hề hiếm thấy ở trong núi Thánh Tuyền, thậm chí cũng tồn tại ở trong lãnh thổ ngoài Bằng Sơn tộc.
Sau khi bị con bọ gậy này đốt, trứng bọ sẽ bám vào cơ thể, quả thật rất phiền toái.
Ban đầu, để đối phó với những con bọ gậy này, người của Băng Sơn tộc chỉ có thể chờ sau khi những con bọ nhỏ kia ấp trứng xong rồi dùng dao mổ để lấy từng con một ra.
Nhưng dùng phương pháp này không chết cũng phải mất nửa cái mạng, cho dù có khôi phục thì cũng để lại vết sẹo khắp người.
Sau đó, người của Băng Sơn tộc phát hiện loại bọ gậy này sợ một loại độc, nếu uống loại độc tố này vào thì hoàn toàn có thể giết chết trứng bọ gậy ở dưới da! Những độc tính của loại độc này cực mạnh, Liệt Ngọc móc ra một cái bình nhỏ màu tím từ dây lưng bên hông: “Đây là độc Đằng Ngột Tử, có thể đuổi những quả trứng bọ gậy này đi.” Sau khi dứt lời, hắn liền mở bình nhỏ này ra uống một ngụm nhỏ, ngay sau đó thì liếc qua nhìn La Chinh một cái.
Người này cũng coi như là đã cứu hắn một mạng.
Bây giờ, hắn đã không còn địch ý lớn như vậy với La Chinh nữa, hắn tiếp tục nói: “Độc Đằng Ngột Tử này rất lợi hại, cơ thể của võ giả bình thường hoàn toàn không chịu đựng được...
Ta cũng không dám uống nhiều, chỉ có thể để kiềm chế những bọ nhỏ này, ngươi có thể uống bao nhiêu thì phải xem chính ngươi.” Nếu là người Băng Sơn tộc trưởng thành, vậy có thể một ngụm uống hết độc Đằng Ngột Tử này, trực tiếp ép trứng bọ gậy trong thân thể ra.
Nhưng Liệt Ngọc chỉ mới trưởng thành, tuy nói thể chất của người Băng Sơn tộc mạnh hơn rất nhiều so với võ giả bình thường, nhưng hắn cũng không dám uống nhiều như vậy.
Uống hết một ngụm nhỏ, chỉ có thể áp chế những quả trứng bọ này, rồi chờ trở lại trong Băng Sơn tộc lại nghĩ cách.
Trong mắt hắn, La Chinh là loài người, chỉ sợ không chịu nổi độc Đằng Ngột Tử này.
Cho dù là một ngụm nhỏ cũng có thể lấy mạng của hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Liệt Ngọc, La Chinh mỉm cười, đưa tay nhận lấy bình nhỏ trên tay Liệt Ngọc.
Cái bình này có vẻ rất nhỏ khi nằm trong bàn tay thô to của người Băng Sơn tộc kia, nhưng khi ở trong tay La Chinh thì nó lại giống như một cái bầu rượu vậy.
Hắn nhận lấy bình thuốc, uống ừng ực ừng ực.
Có lẽ bây giờ sức mạnh của La Chinh không quá lớn, thậm chí thực lực cũng chưa được coi là đặc biệt xuất chúng ở trong cấm địa Luyện Thần, nhưng chỉ có mình thuốc độc là hắn sẽ không sợ.
“Sẽ, sẽ chết đó...” Thấy La Chinh uống một hơi nhiều như vậy, Liệt Ngọc há hốc miệng: “Thật ra những con bọ gậy này sẽ không làm chết người, dùng dao lấy ra là được...” La Chinh lau khóe miệng, ném bình nhỏ kia cho Liệt Ngọc, mỉm cười: “Chút thuốc độc này sẽ không có gì đáng ngại đâu!” Vừa nói xong, độc Đằng Ngột Tử này đã bắt đầu không ngừng lan rộng theo kinh mạch của La Chinh.
Dường như những quả trứng bọ gậy lẻn vào trong da thịt của La Chinh kia cũng bắt đầu sinh ra nỗi sợ hãi không thể giải thích được với hắn, chúng không ngừng chui từ lớp dưới cùng của da ra ngoài...
Sau khi phần lớn trứng bọ gậy bò ra thì chúng rơi xuống dưới giống như hạt gạo.
Độc Đằng Ngột Tử kia chính là khắc tinh của trứng bọ gậy này, chỉ hơi dính một chút là sẽ chết hết.
Từ đầu tới cuối, Liệt Ngọc vẫn luôn đứng im nhìn chằm chằm vào La Chinh.
Sau khi ý thức được La Chinh hoàn toàn không sợ độc Đằng Ngột Tử này, hắn mới tin lời nói của La Chinh, xem ra quả thật không có gì đáng ngại.
Vì thế ở trong ấn tượng của Liệt Ngọc, ngoài không sợ lửa ra, La Chinh còn thêm một cái đặc điểm, đó là bách độc bất xâm...
Sau khi diệt sạch trứng bọ gậy, hai người mới bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh nơi này.
Khi ngẩng đầu, trước mắt La Chinh đột nhiên sáng lên.
Trong vách tường kỳ lạ của ngọn núi này có ẩn chứa một chút nước suối bảy màu, thậm chí nơi đó còn có không ít suối nguồn sức mạnh! Suối nguồn sức mạnh có đặc tính không ngừng “đảo ngược” dòng chảy.
Chắc hẳn sau khi những suối nguồn sức mạnh này đảo ngược lại, chúng đã bị những viên đá lởm chởm kỳ lạ kia “bọc” lấy, cho nên không rơi xuống khu vực trên trần nhà.
Như vậy trên đỉnh đầu này...
La Chinh vô thức ngẩng đầu lên nhìn, sau đó thì cả người liền bất động! Liệt Ngọc nhận thấy vẻ khác thường của La Chinh, nên cũng ngẩng đầu nhìn theo.
Ngay lập tức, thân thể to lớn kia liền run lên.
Ở trên đỉnh đầu của bọn họ có một con sống bảy màu được tạo thành bởi suối nguồn sức mạnh.
Nó đang chảy chậm rãi, giống như một bức tranh màu nước được dệt lên từ mộng ảo.
Last edited: