Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1490: Ong chúa
Có lẽ La Chinh không hiểu thực lực của những con ong3 Man này, nhưng chúng tuyệt đối không dễ đối phó.
Chỉ có điều, La Chinh đã đến nơi này thì cũng không thể quay về đường cũ.
<5br>Sau khi có quyết định, La Chinh hít sâu một hơi, bắt đầu thu khí tức của mình lại, từ từ tiến về phía trước, thuận theo một góc.
<6br>Cho dù là động tác hay bước chân thì đều vô cùng nhẹ nhàng! Trong suy nghĩ của La Chinh, ong mật là một loài sinh vật có tính công kíc8h không quá mạnh.
Chúng là kiểu người không đụng ta thì ta không đụng người, chỉ cần không bị quấy nhiễu, chúng sẽ không chủ động5 tấn công.
Lúc vẫn còn cách tổ ong bảy, tám trượng, La Chinh đột nhiên có một dự cảm xấu.
Hình như có cái gì đang nhìn trộm mình ở cự ly gần! Cảm giác này vừa mới xuất hiện thì La Chinh cũng cảnh giác ngay.
Trong Băng Sơn tộc, La Chinh nhận được đãi ngộ tốt nhất, nhưng điều này không hề chứng tỏ ở đây không có nguy hiểm.
Ở một nơi không tuân theo bất cứ quy luật nào, không hề nói lý lẽ, bất cứ lúc nào La Chinh cũng sẽ không buông lỏng cảnh giác.
Sau khi dừng bước, La Chinh nhìn đánh giá xung quanh một cách tỉ mỉ.
Ong Man này không giống ong mật, nhưng hiện tại có vẻ tập tính của chúng cũng không khác là bao.
Ít nhất thì ong Man cũng xây dựng “tổ ong” làm lãnh địa của mình.
Chỉ cần La Chinh không xâm phạm vào lãnh địa của chúng thì hắn là cũng không có vấn đề gì lớn.
Từ từ lại gần tổ ong, La Chinh cũng quan sát càng lúc càng rõ.
Ở phía trên tổ ong này có vô số lỗ hổng bình lục giác, ong Man lớn chừng nắm tay cứ ra ra vào vào từ những lỗ hổng này.
Sau khi quan sát tỉ mỉ, La Chinh mới phát hiện phần dưới của những con ong Man này có mọc một nhúm lông tơ, mà trong lông tơ có dính một giọt nước suối bảy màu! Không ngờ những con ong Man này lại trực tiếp thu thập nước suối bảy màu làm mật! Cũng khó trách ong Man có thể bay.
Ngay cả La Chinh bây giờ cũng không thể bay được trên không trung.
Dù sao hắn cũng không thể thoát khỏi sức hút mạnh mẽ kia.
Mà con ong Man này quanh năm dùng suối nguồn sức mạnh làm thức ăn, hai cánh kia đập là có thể giúp nó thoát khỏi sức hút nơi đây.
Càng đến gần tổ ong, La Chinh lại càng cẩn thận từng li từng tí.
Xung quanh không có thứ gì, ngoại trừ chếch lên phía trước là một hang núi thổng lên phía trên, song hang núi kia lại trống không.
Lại quan sát thêm một phen, La Chinh rốt cuộc cũng phát hiện ra vấn đề.
Chính giữa tổ ong khổng lồ kia có hai vết nứt, trong vết nứt đó có một cặp mắt ẩn núp.
Con mắt kia là do vô số mắt kép tạo thành, có thể chia ra thành vô số mắt lưới.
La Chinh có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình ở trong đó, mỗi một mắt lưới đều tồn tại một ảnh ngược của mình! Mình đang bị cặp mắt này nhìn chăm chú! Cảm giác này khiến tóc gáy La Chinh dựng thẳng lên.
Rốt cuộc trong tổ ong này là thứ quý gì? Cặp mắt này lớn hơn ong Man bình thường mấy chục lần, nhất định không phải là ong Man bình thường...
Chẳng lẽ là ong chúa? Sinh linh sống theo bầy đàn như ong bình thường đều có một con ong chúa liều mạng sinh đẻ.
Đồng thời, con ong chúa này cũng sẽ đòi lấy chín phần đồ ăn, tất cả ong thợ đều phải phục vụ ong chúa.
Vấn đề là dường như đồ ăn duy nhất trong núi Thánh Tuyển này chỉ có suối nguồn sức mạnh? Nghĩ đến chuyện một con ong chúa đã uống rất nhiều suối nguồn sức mạnh, trái tim La Chinh liền đập mạnh lên.
Hắn đã chuẩn bị tâm lý sẽ gặp phải một số loài vật kỳ quái ở nơi này từ trước, những thứ trước mắt vẫn khiến da đầu hän tê dai.
“Cố sức thu lại dấu hiệu sống!” Giờ đây La Chinh đã nhắm mắt, cố gắng hết sức không để cho tâm tình của mình chấn động, tốt nhất là hóa thành một cây cột gỗ mà đi qua.
Nhưng ngay lúc La Chinh vừa mới chuẩn bị di chuyển bước chân thì chợt nghe một tràng âm thanh ầm ầm.
“Thùng thùng.” La Chinh cả kinh.
Hắn nhìn thấy mặt bên của hang núi lại có một vóc dáng lực lưỡng rơi xuống từ phía trên! Đó là một người Băng Sơn tộc! Người Băng Sơn tộc này hình thể to lớn, mà bốn vách của sơn động này nhẵn bóng nối thẳng đến đỉnh.
Nếu trực tiếp tuột xuống từ trên đỉnh sẽ gồm cả lực xung kích và lực quán tính lớn! Bây giờ La Chinh không kịp nín thở, hắn vội vã lui về phía sau! “Ầm!” Vừa mới lui ra, thân thể cường tráng kia liền lăn thẳng xuống, trực tiếp đâm vào vách núi bên tay phải La Chinh, phát ra một tiếng vang động trời! Cũng may người Băng Sơn tộc da dày thịt béo, va chạm như vậy không có gì đáng ngại.
Vị Băng Sơn tộc này vừa mới bò dậy, mắng một câu bằng tiếng Băng Sơn tộc thì nhìn thấy La Chinh ở bên cạnh.
“La Chinh?” Người Băng Sơn tộc này thản nhiên liếc mắt một cái, ngay sau đó gọi tên của La Chinh.
Song, dù là ánh mắt hay giọng điệu đều có vẻ không thiện chí lắm.
Sau khi trưởng thành, người Băng Sơn tộc đều tiến hành lễ thành niên.
Mà nội dung chính của lễ thành niên chính là tiến vào trong núi Thánh Tuyển tiếp nhận thử thách, sau đó hấp thu suối nguồn sức mạnh, hoàn thành một lần lột xác! Còn võ giả ngoại tộc chỉ có thể đi phía sau Bằng Sơn tộc, nhặt một chút lợi lộc mà thôi.
Cho nên võ giả ngoại tộc ưu tú như thế nào đi nữa thì cũng rất khó đuổi kịp và vượt qua được người Băng Sơn tộc.
Nhưng đương nhiên bất cứ chuyện gì cũng có ngoại lệ, ví dụ như ca ca Hàm Thương Yên của Hàm Lưu Tô cũng từng tạo ra kỳ tích không nhỏ.
Lần này, tình huống lại khác.
Băng Sơn tộc trực tiếp đặt La Chinh ở vị trí đầu tiên, không chỉ cho La Chinh tiến vào trong núi Thánh Tuyền trước mà Lôi Thiềm còn dặn dò những võ giả Băng Sơn tộc khác, nếu như gặp La Chinh thì hãy cố gắng giúp hắn.
Ngoài mặt họ không dám làm trái mệnh lệnh của Lôi Thiềm, nhưng trong lòng dĩ nhiên vẫn khá xem thường.
Cùng lắm thì thằng nhóc này cũng chỉ có bản lĩnh không sợ lửa mà thôi, dựa vào cái gì mà được Băng Sơn tộc tiếp đãi nồng hậu như vậy?
Trong lòng đám thanh niên Băng Sơn tộc đã bất mãn từ lâu, bây giờ nhìn thấy La Chinh thì sao có thể thân thiện cho được? Cũng càng không thể giúp đỡ La Chinh.
Nếu có cơ hội, hắn thậm chí còn muốn đánh La Chinh một trận.
Nhưng La Chinh lại đưa tay, chỉ chỉ phía sau hẳn.
Thanh niên Băng Sơn tộc này quay đầu lại liền trợn tròn mắt, đứng nguyên tại chỗ, không dám cử động, gần như cũng không dám thở mạnh.
“Vù vù...”
Vừa rồi khi người Băng Sơn tộc này ngã xuống đã dẫn tới động tĩnh lớn như vậy nên bầy ong Man trong tổ liền tuôn ra với số lượng lớn, liên tục bay vòng vòng giữa không trung...
“Tổ, tổ của ong Man.” Dĩ nhiên đây là lần đầu tiên người Băng Sơn tộc này tiến vào núi Thánh Tuyền, nhưng hắn hiểu rõ sự đáng sợ của con ong Man này hơn La Chinh.
Những con ong Man kia liên tục bay theo quỹ đạo hình tròn, đó chính là dấu hiệu có ý cảnh cáo.
Nếu họ tới gần thêm chút nữa thì chúng sẽ phát động công kích! Trong suốt khoảng một nén nhang sau, La Chinh và người Băng Sơn tộc kia đều đứng hình tại chỗ, giống như một pho tượng đá, đúng nguyên không nhúc nhích! Những con ong Man kia không đuổi theo, sau khi bay một vòng ở xung quanh mới quay về trong tổ một cách trật tự, nơi đây lại trở về với sự yên bình.
“Hừ, con đường kia không dễ đi, ngươi lại tìm con đường này, đâm đầu vào chỗ chết!” Người Băng Sơn tộc này lạnh lùng trừng mắt nhìn La Chinh.
La Chinh không hề để ý đến thái độ của người Bằng Sơn tộc trước mặt này, hắn hờ hững trả lời: “Phía sau là đường cụt.” “Đường cụt?” Người Băng Sơn tộc này lập tức sửng sốt.
Hắn rơi thẳng một mạch từ phía trên xuống nhưng vẫn không hề căng thẳng.
Bởi con đường trong núi Thánh Tuyền rắc rối phức tạp, đó là do suối nguồn sức mạnh chảy ra tạo thành.
Cho nên trong này không hề có đường cụt thực sự, tất cả đều thông nhau, cuối cùng sẽ hội tụ về một con đường! Vấn đề là, con đường trước mắt này lại bị tổ ong chặn lối.
Hắn không thể leo lên dọc theo đường vừa rơi xuống, La Chinh lại nói sau lưng là đường cụt, thế thì họ cũng chỉ còn con đường phía trước này để đi mà thôi.
Nhưng con đường này lại bị chặn bởi một tổ ong Man lớn.
“Vậy làm sao bây giờ?” Người Băng Sơn tộc buột miệng nói.
La Chinh bĩu môi.
Vừa rồi thằng nhãi này vẫn đầy lòng thù địch với mình, bây giờ lại tỏ ra như vậy, tính cách của người Băng Sơn tộc này cũng thật tệ...
lại nửa năm, La Chinh cũng biết người Băng Sơn tộc sẽ không giả bộ, thậm chí sẽ không nói láo.
Chỉ cần họ có lý do chán ghét mình, vậy thì nhất định sẽ thể hiện ra mặt.
Nếu như cần giúp đỡ thì sẽ trực tiếp mở miệng xin giúp đỡ.
La Chinh cũng đã quen cách làm việc nên không tính toán gì với người này, chỉ thản nhiên nói: “Chỉ có thể cẩn thận đi qua, miễn là không quấy rầy những con ong Man này thì vấn đề cũng không lớn!” Động tĩnh vừa rồi lớn như vậy, nhưng những con ong Man này cũng chỉ lượn vòng xung quanh tổ ong, không hề tấn công La Chinh và người Băng Sơn tộc kia.
Điều này nói rõ ong Man không đặc biệt hiếu chiến.
“Vấn đề duy nhất chính là con ong chúa ở bên trong tổ ong.” La Chinh nói thêm một câu.
“Cái gì! Trong này có ong chúa!” Người Băng Sơn tộc đột nhiên cao giọng lên tám phần, sau đó liền bụm miệng lại, trong mắt lại lộ ra vẻ sợ hãi.
La Chinh tò mò: “Chẳng phải trong tổ ong có ong chúa là chuyện rất bình thường sao?”
Một tổ ong có thể duy trì dựa vào việc ong chúa liên tục sinh ra thế hệ sau.
Ong Man này hẳn cũng không ngoại lệ: “Không! Không phải như thế, có ong chúa thì tuyệt đối không bình thường!” Mặt người Băng Sơn tộc này đầy vẻ hoảng sợ, nói.
Nhìn sắc mặt của người này, La Chinh đột nhiên cảm thấy mình đã nghĩ chuyện này quá đơn giản.
Last edited: