Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1462: Kinh hoàng
Đối phương là Thánh tộc, mà địa vị của Ma H3a lại rất cao, có vẻ ngay cả Thiên Tôn cũng phải nghe lệnh của hắn.
Nhưng Ma Ha dám ra tay với nhóm Đạo Tử thì 5quá đáng lắm rồi.
“Muốn chết ư! Ngươi dám ra tay!” Lão tổ Liệt gia đứng dậy đầu tiên, khí thế mạnh mẽ tới tận t6rời, khiến trong thánh địa Xung Tiếu lập tức gió nổi mây phun.
Đương nhiên, đây là điều chỉ vũ trụ chỗ La Chinh mới có.
Trong vũ trụ mà Thánh tộc chiếm cứ, dường như tất cả Đại Giới đều bị Thánh tộc chiếm cứ.
Như Nhân tộc, Yêu Dạ tộc và Ma tộc, những chủng tộc nhỏ như vậy đều thống nhất tập trung ở trong hai ba Đại Giới, bị Thánh tộc nuối nhốt giống như nuôi heo.
Cho nên Thánh tộc là chủng tộc cao cấp nhất.
Sau khi có nhiều Thiên Tôn gánh vác sổ trời, thì trong vũ trụ đã không còn quyền lựa chọn mũ Thiên Mệnh nữa rồi.
Lão tổ Liệt gia vừa quan tâm thương thế Liệt Thiên Hàn, vừa muốn ra tay với Ma Ha.
Trong tay lão tổ Liệt gia lóe lên tia sáng lạnh, một thanh đao lớn đầu rồng thình lình xuất hiện, đao giơ lên không hề do dự, chém một đao ra ngoài.
Mà chín Thiên Tôn bên cạnh Ma Ha cũng nhao nhao di chuyển vị trí.
Trên người họ lóe ra một vòng tròn màu xanh nhạt, những vòng tròn đó nhanh chóng nổi với nhau, chín vị Thiên Tôn đã bày ra một trận pháp.
Thiên Tôn bày trận! Vì mỗi cường giả Thiên Tôn gánh vác số trời không giống nhau, nên rất khó có Thiên Tôn có thể cùng nhau tu luyện trận pháp.
Những tia chớp hình cung vẫn cứ bổ xuống dưới, k8hông kịp ngăn lại.
“Đùng đoàng.” Trong phút chốc, tia chớp hình cùng chui vào cơ thể Liệt Thiên Hàn, hắn lập tứ5c phát ra tiếng kêu như heo bị giết.
Nhìn từ bên ngoài, dường như uy lực của tia chớp này không lớn, đúng là vẫn thuộc phạm vi “dạy dỗ” một chút.
Nhưng Liệt Thiên Hàn lại nằm trên đất, giống như con rắn nước vặn vẹo, lăn lộn điên cuồng.
Thủ đoạn có thể làm cho Liệt Thiên Hàn đau đớn như vậy cũng hiếm thấy, chắc chắn tia chớp này vô cùng giày vò người.
Vì mũ Thiên Mệnh chỉ ngẫu nhiên xuất hiện sau khi Thiên Tôn qua đời, ai cướp được chính là của người đó.
Cho dù phần số trời đó nằm ở cấp bậc nào, cấp thấp hay là cấp trung, hay là cấp cao, tất cả mọi người đều không còn lựa chọn nào khác.
Người gánh vác số trời chính là Thiên Tôn, còn phần số trời này có mạnh hay không thì...
hơi đâu để ý nhiều như vậy? Cũng chỉ có Thiên Vị tộc, dựa vào Phục Sinh Thiên Mệnh của Lâm Tổ, đã từng được lựa chọn “mũ Thiên Mệnh”.
Trước đó, họ đã giao ước với chủng tộc khác là không được cướp đoạt nữa, nên mới chọn ra được một phần sổ trời cấp cao.
Nhưng trong Thánh tộc, sau khi có Thiên Tôn tự nhiên qua đời, chủng tộc sẽ lặng lẽ chờ đợi mũ Thiên Mệnh.
Sau khi trong vũ trụ xuất hiện mũ Thiên Mệnh, tất cả chủng tộc sẽ cùng nhau xông lên lên, trước tiên cứ gánh vác được số trời rồi tính sau.
Còn Thánh tộc lại lẳng lặng đánh giá mũ Thiên Mệnh, phân tích xem trong đó chứa đựng phần số trời nào.
Nếu như phần số trời đó không mạnh, như vậy thì sẽ lặng lẽ chờ, để số trời này từ từ biến mất.
Không bao lâu sau, mũ Thiên Mệnh biến mất, sau đó sẽ lại xuất hiện ở địa điểm khác, trong mũ Thiên Mệnh mới xuất hiện cũng sẽ sinh ra biến hóa mới.
Thánh tộc đã dùng cách này để loại bỏ những phần số trời không quá thực dụng, hoặc uy lực không đủ mạnh.
Đển sau khi bọn họ có thể sàng lọc ra một phần số trời mạnh mẽ, mới có thể ủy nhiệm Giới Chủ Thành tộc đi gánh vác số trời.
Nên ưu thế của Thánh tộc không chỉ ở thần, thậm chí ngay cả chất lượng Thiên Tôn cũng cao hơn trong vũ trụ nhiều.
Bởi những Thiên Tôn này quen biết lẫn nhau, nên mới dựa vào năng lực khác biệt của mỗi người mà bố trí ra một trận pháp mạnh mẽ.
Ngay khi lão tổ Liệt gia ra tay, Thiên Tôn khác cũng sẽ không đứng yên xem kịch.
Khí thế cổ vũ của hơn mười vị Thiên Tôn giống như hóa thành thực chất, cả bầu không khí như bị đông cứng lại.
Ma Ha mỉm cười, đối mặt với chiêu thức trời long đất lở của lão tổ Liệt gia, nhưng nét mặt hắn không hề bối rối.
Nhưng ngay giữa chín vị Thiên Tôn Thánh tộc, sóng không gian bắt đầu dao động vô cùng dữ đội, một đao kia vừa mới chém tới, trong không gian đột ngột xuất hiện một bàn tay lớn.
Khi bàn tay lớn thò ra, chỉ là chộp một cái trong hư không, đã bóp nát một đao kia của lão tổ Liệt gia.
“Răng rắc!”.
Không chỉ ánh đao bị bóp nát.
Thậm chí trên đảo lớn đầu rồng của lão tổ Liệt gia cũng xuất hiện vô số vết rạn kỳ lạ.
Lưỡi đao không ngừng xoay tròn, thanh đao đầu rồng lập tức biến thành một cây gậy sắt.
Rõ ràng bàn tay này không tiếp xúc với thanh đao đầu rồng, nhưng lại gây ra kết quả kỳ lạ như vậy, cũng không biết bàn tay lớn kia đã sử dụng sức mạnh lớn tới mức nào.
Vẻ mặt lão tổ Liệt gia rất khó coi, thậm chí sắc mặt mấy người Nguyên Tội Thiên Tôn, Thần Dụ Thiên Tôn cũng vô cùng âm trầm.
Đạo lớn đầu rồng tên là “Táng Hải”, là báu vật xếp hạng thứ mười hai trên bia hoàn vũ vạn linh, chất liệu của nó được lấy từ Ám Tinh, đã được tinh luyện.
Thanh đao đầu rồng này không phải là thứ mà Thiên Tôn bình thường có thể sử dụng, chỉ có lão tố Liệt gia có thực lực vô cùng mạnh mẽ mới có thể sử dụng thành thạo.
Nhưng một thanh đao như vậy, ở tình huống chưa từng tiếp xúc với bàn tay to đó, thế mà lại bị bóp thành một cây gậy sắt, biến thành một khối sắt vụn.
Thực lực của chủ nhân bàn tay lớn kia mạnh đến mức nào?
“Hừ!”
Sau khi bàn tay lớn rụt về, từ đó lại truyền ra một tiếng hừ lạnh.
Tiếng hừ lạnh này lại khiến trong lòng tất cả Thiên Tôn run lên.
Mà sắc mặt từng Đạo Tử thì tái nhợt như tờ giấy, không khống chế được mà lui lại phía sau.
Chỉ có mình La Chinh đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Mặc dù thần chưa giáng lâm, nhưng chỉ bằng một cái tay như vậy, đã gây ra áp lực lớn đến thế cho các Thiên Tôn.
Thần cũng chia làm nhiều loại.
Thần cấp thấp nhất thì như Nguyên Tội Thiên Tôn và đám Phong lão đầu cũng có thể đánh ngang cơ.
Dù sao bọn họ thân là Thiên Tôn cấp cao, đã tương đương với thành thần một nửa.
Thế nhưng dường như chủ nhân của cái tay này đã vượt xa thần bình thường.
Lúc này, mấy người Phong lão đầu đối mặt bàn tay lớn này, chỉ dám nín nhịn và trầm mặc.
Thật ra nếu mấy vị Thiên Tôn hợp tác thì chưa hẳn bọn họ đã sợ bàn tay lớn này.
Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc cá chết lưới rách, chỉ có thể nhịn trước.
Hơn nữa Liệt Thiên Hàn đã bò từ dưới đất dây, mặc dù vừa nãy hắn kêu vô cùng thảm thiết, nhưng cũng không bị thương nghiêm trọng.
“Đây là thần ư..” La Chinh nhìn chằm chằm bàn tay lớn, hơi nheo mắt lại.
Đồng thời khi đang quan sát, La Chinh đã cảm nhận được ánh mắt rất không thân thiện đến từ Ma Ha.
Ánh mắt hai người giao nhau, trong lòng đều giật mình.
Bản thân Ma Ha chẳng thèm để ý đến mấy Đạo Tử này, nhưng lúc này sau khi chú ý tới La Chinh, trong nháy mắt hắn đã hiểu được, thằng nhóc kia chính là người đã giành được hạng nhất trong chiến trường mộng ảo.
Mặc dù chỉ có tu vi Thân Cực Cảnh, những tiềm lực của tên nhóc này lại mạnh lạ thường.
Ánh mắt La Chinh vô cùng bình tĩnh, trong đôi mắt nhìn về phía Ma Ha không hề có phẫn nộ và đề phòng, dường như việc nhìn qua chỉ là điều hiển nhiên.
Hai người nhìn nhau trong thời gian không đến một hơi thở, La Chinh mỉm cười, trong nụ cười ẩn chứa vẻ khinh miệt.
“Ngươi cười cái gì?” Nhìn ý thấy khinh miệt đó, Ma Ha càng khó chịu.
Dù sao cũng đã trở mặt, Ma Ha thấy các Thiên Tôn cũng không dám ở chỗ này ra tay, nên hỏi thẳng La Chinh.
Hôm nay Ma Ha có chuẩn bị mà đến, dù đàm phán không thành cũng muốn dựa vào cái uy của thần để ra oai.
“Ta cười người chỉ là một Giới Chủ, chỉ dựa vào vị thần phía sau mà vội vã cáo mượn oai hùm.
Có vẻ ngươi còn rất dương dương tự đắc nhỉ?” La Chinh bình tĩnh hỏi.
Sắc mặt Ma Ha lập tức trầm xuống, hắn sớm đã có cơ hội gánh vác thiên mệnh.
Thậm chí lúc trước còn có một phần số trời cực mạnh có thể giúp hắn trở thành Thiên Tôn cấp cao, nhưng hắn vẫn chọn từ bỏ.
Sau khi gánh vác số trời sẽ bị Thiên Đạo trói buộc, không thể vượt qua Thiên Đạo để trở thành thần.
Với hắn mà nói hy sinh đó quá lớn, hắn có chí nguyện to lớn là trở thành thần, mà bây giờ chú nguyện đó đã cách hắn không còn xa nữa.
Last edited: