Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1457: Danh hiệu của các đạo tử
Kho3ảng thời gian này có thể là trăm năm, hay thậm chí là nghìn năm, nhưng cũng có thể là ở ngay trong thập kỷ này.
Dù sao V5u tộc thượng cổ đã dùng hành động để nói rõ, có một phe thể lực khác đã chuẩn bị xong xuôi rồi...
Mục đích của việc đưa 6tất cả Đạo Tử vào Thiên Vị tộc là muốn đưa bọn họ vào cấm địa Luyện Thần.
Sau khi sinh ra, hầu hết sinh linh mới đều có thể đi vào cấm địa Luyện Thần để tu hành, bởi vì cấm địa Luyện Thần chính là nơi phong thần.
Đương nhiên, mặc dù hầu như sinh linh mới đều là đời sau của các thần, nhưng muốn trở thành Thần thì không phải là chuyện dễ dàng.
Trên thực tế, phần lớn sinh linh mới đều có thể bị loại bỏ hết.
Quy luật tàn khốc này áp dụng cho vũ trụ, cũng áp dụng cho Thần Vực.
“Hạn ngạch tiến vào cấm địa Luyện Thần vô cùng quý giá đối với võ giả trong vũ trụ chúng ta, hy vọng các ngươi có thể nắm chắc cơ hội lần này...” Sau khi Phong lão đầu nói xong một số việc cần chú ý ở cấm địa Luyện Thần thì dặn dò như vậy với đám người La Chinh.
Ông không xây dựng một thế giới to lớn giống như vũ trụ để củng cố bản thân.
Cấm địa Luyện Thần do ông xây dựng lại là một nơi để tu luyện.
Cấm địa Luyện Thần không chỉ thu nhận sinh linh đến từ thế giới trong cơ thể của các thánh nhân lớn, mà còn có cả sinh linh trong vũ trụ.
Nhưng phần lớn là sinh linh mới trong Thần Vực! Thần cũng sẽ có đời sau, đời sau của bọn họ được gọi là sinh linh mới! Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Thần Vực chính là thế giới chủ nhân chính.
Sinh linh được sinh ra từ thế giới trong cơ thể của thánh nhân giống như La Chinh, thì thuộc về sinh mệnh tầng thứ nhất...
Nghe nói cấm địa Luyện Thần không ở trong vũ t8rụ, cũng không ở Thần Vực, mà nằm trong một khu vực cực kỳ đặc biệt ở phía dưới Thần Vực.
Cho dù là thần thì cũng chỉ có5 thể xây dựng thế giới ở trong cơ thể của chính mình.
Chỉ có thánh nhân mới có thể xây dựng ra một thế giới chân thật ở ngoài Thần Vực.
Nghe nói ở trong Thần Vực, sự tồn tại của thánh nhân tạo ra cấm địa Luyện Thần kia cũng vô cùng thần bí.
Không có ai biết mục đích của ông khi xây dựng ra cấm địa Luyện Thần là gì.
“Nếu chúng ta đi vào cấm địa Luyện Thần thì chẳng phải là cần vượt qua bức tường than thở, rời khỏi vũ trụ ư?” Cơ Lạc Tuyết hỏi.
Trong mắt mọi người, bức tường than thở này là lớp bảo vệ cuối cùng của vũ trụ.
Nếu bức tường than thở này dễ bị xuyên qua như thế, chẳng phải là những kẻ xâm lược đến từ vũ trụ khác sẽ rất dễ dàng xâm nhập vào hay sao?
Trong nháy mắt, Phong lão đầu liền hiểu được ý Cơ Lạc Tuyết muốn hỏi, ông chỉ thản nhiên nói: “Bức tường than thở không phải giống như trong tưởng tượng của ngươi đâu, đó không phải là một bức tường theo đúng nghĩa.
Đó chỉ là một phương pháp lọc.
Người càng mạnh thì càng khó có thể vượt qua được bức tường này.” Thấy Cơ Lạc Tuyết cái hiểu cái không, Phong lão đầu lại nói thêm: “Hơn nữa, hạn ngạch của cấm địa Luyện Thần sẽ chuyển thẳng các ngươi đến cấm địa Luyện Thần! Các ngươi chỉ cần cẩn thận tu luyện ở trong cấm địa Luyện Thần là được.
Nơi đó không phải là chiến trường mộng ảo, thậm chí sau khi chết cũng không thể luân hồi...”
Trên thế giới này không có sự luân hồi theo đúng nghĩa.
Có thể nói, quá trình luân hồi của sinh linh trong vũ trụ chính là dần dần chết đi, sau đó hóa thành xương khô, hóa thành bùn đất, hóa thành một số vật chất của vũ trụ này, hóa thành một phần thế giới trong cơ thể của thánh nhân.
Chẳng qua mặc dù Thiên Vị tộc có được hạn ngạch tiến vào cấm địa Luyện Thần, nhưng cũng cần một khoảng thời gian để chuẩn bị.
Đám người La Chinh lại được sắp xếp để chờ ở thánh địa trung tâm của Thiên Vị tộc.
Trong khi chờ đợi, bọn họ có thể mượn bí cảnh của Thiên Vị tộc để tu luyện.
Đương nhiên, thánh địa trung tâm này chính là nơi tập trung đệ tử trung tâm của Thiên Vị tộc sau khi thay máu.
Nếu đặt trong nhiều chủng tộc khác, những đệ tử này cũng là sự tồn tại ưu tú nhất.
Dù sao, nếu được Thiên Vị tộc công nhận thì đã có nghĩa là người đó không hề tầm thường.
Đương nhiên, bọn họ không thể so sánh được với mười Đạo Tử.
Đám người Cơ Lạc Tuyết có vẻ rất hứng thú, bọn họ thích đi phá vỡ các loại kỷ lục trong bí cảnh.
Với nền tảng thiên phú và thực lực mạnh mẽ, chỉ trong ngắn ngủi không đến mười ngày, những người này liên tiếp phá vỡ các loại kỷ lục trong thánh địa trung tâm, hơn nữa còn bỏ xa kỷ lục trước, khiến những đệ tử trung tâm khác buồn bực không thôi.
La Chinh không tham dự.
Không phải vì hắn coi thường những bí cảnh do Thiên Vi tộc xây dựng.
Dù sao, thật ra nhiều chiêu thức của Thiên Vị tộc đều đến từ Thần Vực.
Mặc dù tài nguyên trong vũ trụ này không thể so sánh được với Thần Vực, nhưng cũng có chỗ độc đáo riêng.
Những giai đoạn hiện tại, La Chinh càng quan tâm đến ý chí của Đại Thế Giới hơn...
Bây giờ La Chinh đã biết dã tâm của Vũ tộc thượng cổ, bọn họ muốn hoàn toàn kiểm soát toàn bộ Thiên Đạo.
Ý chí của Đại Thế Giới này vẫn đang từ từ lan rộng, theo vô số con đường phi thăng đang tăng lên với tốc độ chậm rãi trong vũ trụ.
Xem dáng vẻ này, sớm muộn gì ý chí kia cũng sẽ lan rộng trong vũ trụ, đây là cái gọi là nắm giữ Thiên Đạo trong tay ư? Theo đó, hẳn là ý chí của Đại Thế Giới sẽ không chỉ có tác dụng chuyển dời sức mạnh, mà sẽ có phương pháp sử dụng mạnh hơn.
Có lẽ vì tộc thượng cổ đã có được phương pháp đó, mà La Chinh chỉ có thể tự mình tìm tòi.
Đồng thời, trong lòng La Chinh còn có một nghi vấn.
Cho tới nay, cô gái thần bí Khương Ngọc Nhi được đồn là người khống chế Thiên Đạo, vì nàng hiểu rất rõ về một trăm hai mươi tám phần số trời.
Nhưng ý chí của một vài Đại Thế Giới đang lan rộng, lẽ nào Khương Ngọc Nhi lại nhắm mắt làm ngơ? Rốt cuộc trong cuộc tranh đấu giữa hai vũ trụ này, Khương Ngọc Nhi đóng vai trò gì? Hiện tại La Chinh chưa nghĩ ra, hắn cũng kiềm chế không dùng Thét Lệnh để liên lạc.
Cho dù tình huống như thế nào, tạm thời La Chinh chưa muốn để lộ sự thật là bản thân đã dung hợp với ý chí của Đại Thế Giới...
Vào thời điểm này, La Chinh tĩnh tâm bắt đầu tu luyện.
Một ngày này, La Chinh thấy đám người Hiên Viên Thần Phong cùng đi đến chuyện trò vui vẻ.
Suy cho cùng thì đám người này vẫn còn quá trẻ.
Thật ra với thiên phú của bọn họ, tu luyện trong bí cảnh của Thiên Vị tộc không có tác dụng lớn đối với sự thăng cấp của bản thân.
Bọn họ chỉ thích lập các loại kỷ lục ở trong đó.
Sau khi mỗi một kỷ lục bị bọn họ phá vỡ, các võ giả của thánh địa trung tâm này đều sẽ phát ra tiếng kêu rên.
Chỉ sợ ở trong diễn kỷ này, không ai có thể phá vỡ được những kỷ lục khủng khiếp kia.
“La Chinh, có muốn đi thử không?” Khóe miệng Liệt Thiên Hàn nhếch một cái, nhìn chằm chằm La Chinh hỏi.
La Chinh ngồi ngay ngắn trên một gác cao, đối diện với một vùng núi xanh ngắt, nghe vậy, hắn quay đầu lại tò mò hỏi: “Thử cái gì?” “Khà khà, hôm nay chúng ta đã đi tháp Huyễn Lung! Đó được gọi là nơi kiểm tra thiên phú chính xác nhất trong vũ trụ!” Liệt Thiên Hàn cười nói.
“À, vậy thì không cần đâu.” La Chinh hờ hững đáp lại một câu.
Tháp Huyễn Lung ngang hàng với tháp Linh Lung, cho dù là về cấu trúc hay là về chức năng thì đều gần như giống nhau như đúc.
La Chinh đã từng đi vào tháp Linh Lung, nên đương nhiên hắn biết cái mà Liệt Thiên Hàn chỉ hẳn là bia thiên phú trong tháp...
Lúc này đám người Hoa Thiên Mệnh cũng đi tới, nghe vậy Lạc Tích Huyện nói với Hoa Thiên Mệnh: “Danh hiệu La Sát của người xem như là danh hiệu xếp hạng thứ ba đó, lại còn là màu vàng nữa.
Điều này đã rất đáng kinh ngạc đó! Đã nhiều năm qua, Thiên Vị tộc ta chỉ có mấy trăm người có được danh hiệu màu vàng thôi.
Trong đó, chỉ có năm người có danh hiệu Thiên Vị màu vàng, bảy người được danh hiệu Tu La màu vàng, chín người được danh hiệu La Sát màu vàng.
Thần Phong thật lợi hại, vậy mà đạt được danh hiệu Tu La màu vàng!” “Ta cũng rất lợi hại đấy, ta là danh hiệu La Sát màu vàng nhé!” Khê Ấu Cầm cười nói, hơi lộ vẻ hưng phấn.
Trong mười vị Đạo Tử, Hiên Viên Thần Phong đạt được danh hiệu Tu La màu vàng, ngoài ra, những người khác như Khê Ấu Cầm đều đạt được danh hiệu La Sát màu vàng.
Về phần Lạc Tích Huyên và Giang Chính Nghĩa thì mấy năm trước hai người bọn họ đã đạt được danh hiệu ở trong tháp Huyễn Lung rồi.
Mấy ngày này, Khê Ấu Cầm cũng đi cùng bọn họ, thử tu luyện ở bí cảnh khắp nơi, không dính lấy La Chinh suốt nữa.
Sau khi nói xong, Khê Ấu Cầm lại nhìn chằm chằm vào La Chinh.
Vừa rồi nghe Liệt Thiên Hàn nói, nàng cũng có chút tò mò về thiên phú của La Chinh.
Thân hình nàng nhẹ nhàng tung bay, bám lấy cánh tay La Chinh, cười ngọt ngào nói: “Phu quân, chàng cũng đi thử bia thiên phú đi được không?” Nàng vừa nói như thế, Hiên Viên Thần Phong, Hoa Thiên Mệnh và kể cả đám người Khổ Đăng đều đồng loạt nhìn về phía La Chinh.
Hầu hết mọi người đều chưa biết chuyện La Chinh đã có danh hiệu Thiên vị màu vàng.
Ba tòa tháp kia không liên thông với nhau, nhưng hẳn là lão tộc trưởng có biết.
Dù sao, chắc hẳn lúc trước đám Cổ Vân Nhi đã bẩm báo việc này rồi.
“La Chinh huynh có thể kiểm tra thử một lần xem sao, lại không tốn bao nhiêu thời gian.” Hoa Thiên Mệnh cũng cười nói.
Vốn dĩ La Chinh còn muốn từ chối, nhưng những người này đều đã đi qua, bản thân hắn lại từ chối thì hình như không được hay lắm.
La Chinh chỉ đành vô cùng bất đắc dĩ mà đồng ý.
Hắn biết rõ quá trình kiểm tra của tháp thiên phú, nếu chỉ là để tiến vào bia thiên phú thì sẽ không mất bao nhiêu thời gian.
Last edited: