Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1456: Luyện thần
Nhưng mà những xung kích này thế nào cũng chỉ phí côn5g mà thôi.
Ý chí của một triệu không trăm linh ba Đại Thế Giới cùng dung hợp lại cho La Chinh sử dụng thì hùng mạnh đến mức nào? C6ho dù những ý thức kia mạnh mẽ như Thiên Tôn thì La Chinh cũng chỉ cần một suy nghĩ là có thể tiêu diệt được, đơn giản như giẫm chết một c8on kiến...
Ý thức bị giết chết sẽ gây ra tổn thương rất lớn tới linh hồn.
Giờ đây, mặt sau của Bạo Loạn Tinh Hải này đã trống không.
La Chinh vốn cho rằng nơi này là sào huyệt của Vu tộc thượng cổ, nhưng lúc này lại không thấy bất kỳ sinh linh nào, chẳng lẽ đã bị đám Phong lão đầu tiên tay dọn dẹp rồi? Tất nhiên hắn không biết chuyện tất cả mọi người của Vũ tộc thượng cổ đều đã hy sinh bản thân để thực hiện lan truyền ý chí giả kia.
Ngay cả tòa tháp vốn tồn tại kia cũng đã bị cháy gần như sạch sẽ.
Vì vậy La Chinh xé ra một vết nứt, chui về chính diện của thế giới.
Hẳn không ngờ bên ngoài vết nứt này lại là trời yên biển lặng...
“Đây...
vẫn là Bạo Loạn Tinh Hải sao?” Mặt La Chinh đầy vẻ tức cười.
Cơn bão quanh quẩn trên bầu trời Bạo Loạn Tinh Hải vô số năm kia đã tan thành mây khói.
Con sóng nhẹ nhàng, chậm rãi vỗ dưới chân La Chinh.
Hình như vùng biển này đã hoàn toàn khôi phục được sự yên bình.
Sau khi bị La Chinh giết chết hết lần này đến lầ5n khác, rốt cuộc những linh hồn không cam lòng kia cũng ngừng lại, sau đó Đại Thế Giới liền chìm vào yên lặng.
“Những tên kia chắc là Vu tộc thượng cổ.” La Chinh thản nhiên phân tích.
Hắn cố gắng tìm kiếm những sinh linh phát động tấn công kia từ trong trí nhớ của ý chí Đại Thế Giới, nhưng không hề có gì cả.
Thế thì những người này tuyệt đối không phải là người của Đại Thế Giới, đồng thời lại không thể là đám Phong lão đầu, nên đối tượng có thể xác định cũng chỉ có Vụ tộc thượng cổ.
Đợi đến khi những luồng công kích kia chấm dứt, La Chinh lại tiếp tục tiến vào trong hư không, một mạch chui đến khu vực của Bạo Loạn Tinh Hải.
La Chinh đã mơ hồ đoán được một chút.
Hình như ý chí của Đại Thế Giới phải khuếch tán theo cơn bão này.
Bây giờ ý chí của tất cả các Đại Thế Giới đã không ngừng lan truyền, sớm nối liền thành một miền, thế nên sứ mệnh của cơn bão này cũng đã kết thúc.
Đám Phong lão đầu không biết đã đi về hướng nào.
Mặc dù La Chinh không có cách nắm bắt được phương hướng của họ thông qua ý chí Đại Thế Giới, nhưng Đại Thế Giới này hoàn toàn yên ả, nên khả năng các Thiên Tôn này đã khống chế được tình hình rồi.
Nghĩ tới đây, La Chinh cũng yên lòng hơn.
Nguyên nhân hắn không chịu rời đi chính vì sợ Trung Vực bị hủy diệt.
Nhưng nếu mấy vị Thiên Tôn đã áp chế được Vu tộc thượng cổ thì La Chinh cũng yên tâm rất nhiều.
Hắn lượn một vòng trên vùng biển này.
Cơn bão đã ngừng lại nên một số thú dữ ẩn sâu trong biển bắt đầu trồi lên mặt biển, có vẻ cũng đang không tin việc Bạo Loạn Tinh Hải bỗng nhiên trở nên yên bình như vậy.
Một số thú dữ mạnh mẽ trong biển phát hiện thấy La Chinh, nhưng liếc mắt một cái liền xác định được tu vi của hắn thì lại trốn xuống dưới.
Uy thể La Chinh phát ra khiến chúng hiểu được, đó không phải là sự tồn tại mà chúng có thể trêu chọc.
Không bao lâu sau, La Chinh liền vòng về Trung Vực.
Bởi chuyện mới xảy ra đã làm cho người ở khắp Trung Vực đều bàng hoàng, mà những nguy cơ La Chinh bộc phát ra để giết chết ý thức của các cường giả Vũ tộc thượng cổ lại càng khiến người Trung Vực lo lắng hơn.
Giờ đây người người đều cảm thấy bất an, giống như tận thế sắp giáng xuống vậy.
Người của Đại Thế Giới không hề biết chuyện của Thiên Đạo, chỉ căn cứ vào truyền thuyết được xây dựng dựa trên những nền văn hóa khác nhau mà thôi.
Nên sát khí vô hình ập đến này khiến cho khá nhiều người phải sợ hãi.
Trong Vân Điện vẫn là cảnh vườn không nhà trống, thành Vân Hải lớn như vậy mà chẳng khác nào một tòa thành hoang.
Đừng nói tới võ giả, cho dù là người bình thường thì cũng dắt nhau trốn đi.
Những nguy cơ kia từ tầng trên truyền xuống tầng dưới, chẳng mấy chốc sẽ truyền tới tai mỗi người, tạo thành một làn sóng chạy nạn...
Sau khi quay về Vân Điện, La Chinh mới kích hoạt lệnh bài chữ Cấn, để mọi người tạm lánh trong Tiên Phủ ra ngoài.
Nhìn thấy Vân Điện vẫn không tổn hao gì, đám Ninh Vũ Điệp cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nói chung cũng chỉ là sợ bóng sợ gió.
Nếu như mấy vị Thiên Tôn thực sự ra tay ở chỗ này thì dù có một trăm Trung Vực cũng không đủ cho họ hủy diệt.
Nhưng bản thân La Chinh cũng không biết, bởi vì hắn dung hợp với ý chí của Đại Thế Giới nên đã chặn đứng sự dung hợp của Chúc Cửu Âm, nếu không, kết quả thực sự khó nói.
Suy cho cùng, sau khi Chúc Cửu Âm dung hợp với ý chí của Đại Thế Giới thì nhất định sẽ ra tay đánh lớn với các Thiên Tôn.
Chuyện có đánh thắng hay không thì chưa nói vội, nhưng nếu Chúc Cửu Âm biết dung hợp ý chí thế giới thi ả chắc chắn biết di dời sức mạnh, thậm chí còn vận dụng ý chí của Đại Thế Giới phong phú hơn La Chinh nhiều! Nếu Chúc Cửu Âm chịu sự công kích từ đám người Phong lão đầu mà lại di dời sức mạnh đến Đại Thế Giới này thì chẳng mấy chốc Đại Thế Giới sẽ hoàn toàn tan tành.
Tiếp theo, Ninh Vũ Điệp bắt đầu triệu hồi các đệ tử trở về Vân Điện, chỉnh đốn Vân Điện lại từ đầu.
Không bao lâu sau, vị Huyễn Diệu Thiên Tôn kia lại xuất hiện ở Vân Điện, thông báo với La Chinh rằng đám người Phong lão đầu đã trở về vũ trụ, đồng thời cũng cho La Chinh biết về tình hình trong vũ trụ.
Bây giờ toàn bộ vũ trụ đều đang bắt tay vào việc thanh lý Vũ tộc thượng cổ, đặc biệt là lẻn vào các Đại Giới để truy sát Thiên Vu dưới sự hướng dẫn của Nguyên Tội Thiên Tôn.
Hiện nay Vu tộc thượng cổ cơ bản đã rơi vào trạng thái tan rã...
Phiền phức mà Vũ tộc Thượng cổ đưa tới làm cho cả vũ trụ đều vô cùng hỗn loạn, nhưng các Thiên Tôn đều đã ra tay đã áp chế lại rồi.
“Thực ra mấu chốt nhất chính là trận chiến với Chúc Cửu Âm này.
Đám người kia muốn ngầm đoạt Thiên Đạo, nhưng hình như có chuyện ngoài ý muốn.
Lão tộc trưởng đang truy tìm người dung hợp ý chí của thế giới kia.” Nghe thấy câu này, vẻ mặt La Chinh không hề thay đổi gì, nhưng trong lòng lại thấy hết sức kỳ lạ.
Người dung hợp ý chí của thế giới không phải là mình sao? Huyễn Diệu Thiên Tôn không nhìn ra tâm tư của La Chinh, hắn chỉ làm theo lời dặn dò của của lão tộc trưởng, đến đây báo tin cho La Chinh, để La Chinh quay về Thiên Vị tộc, tiền vào cấm địa Luyện Thần đúng lúc mà thôi.
Từ khi bắt đầu Vu tộc thượng cổ đã không phải là uy hiếp lớn nhất.
Uy hiếp mạnh nhất đến từ phía bên kia của bức tường than thở.
Bất cứ lúc nào bức tường này cũng có thể bị phá vỡ, nên các Đạo Tử phải mau chóng nâng cao tu vi của mình.
Mấy ngày sau, Ninh Vũ Điệp dần dần triệu tập đệ tử Vân Điện trở về, cũng truyền vị trí Điện chủ lại cho Đại Mộng chân nhân.
Sau đó La Chinh đưa La Niệm và các nữ quyến vào trong Tiên Phủ rồi kích hoạt Na Di Lệnh trở về Đại Giới mà Thiên Vị tộc đang ở.
Dĩ nhiên Na Di Lệnh rất nhanh và tiện lợi, có thể giúp La Chinh đi lại thoải mái như con thoi.
Nhưng nó có một điểm phiền phức, chính là làm xê dịch Đại Giới hiện tại, thậm chí ngay cả Đại Thế Giới cũng không tự xác định được phương hướng của mình.
Đại Thế Giới thì cũng còn chấp nhận được, bởi phạm vi của nó cũng khá nhỏ, với tốc độ của La Chinh bây giờ thì vượt qua cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Nhưng di chuyển tới bất kỳ phương hướng nào trong Đại Giới thì khoảng cách thực tế vô cùng xa.
Lần này cũng như thế, La Chinh bị truyền tống đến giáp ranh Đại Giới.
Nếu không tìm được con đường phi thăng mà dựa vào tốc độ cao nhất của La Chinh thì có lẽ cũng phải nửa năm trở lên mới có thể đến đích.
Không còn cách nào khác, La Chinh chỉ có thể dùng Thét Lệnh xin cứu viện.
Sau khi La Chinh trở về, mười vị Đạo Tử lại quay về vị trí cũ.
Hai mắt vốn đã mù của Hiên Viên Thần Phong giờ đây đã được khôi phục lại như thường.
Chắc là vì được La Chinh cứu một mạng nên hắn cũng không còn thái độ thù địch gay gắt đối với La Chinh nữa.
Last edited: