Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1440: Tám đạo tử của thiên đạo
Cho nên sau khi bàn bạc, Đại Vu cho rằng chỉ cần đám người kia không biết gì, không đi vào trung tâm gió lốc này thì bọn họ cũng sẽ không ra3 tay.
Sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra...
Thực lực của tám võ giả kia quả thật phi phàm, lại lịch tuyệt đối không nhỏ5, nhưng bọn họ không hề ngờ rằng tám người này lại chính là tám Đạo Tử của Thiên Đạo! Vu tộc thượng cổ suốt đời sinh sống ở mặt sau thế giớ6i, ngoại trừ rất ít những người thuộc tầng lớp cấp cao thì tất nhiên không ai có duyên nhìn thấy cuộn tranh của chiến trường mộng ảo.
<8br>Thế nên bọn họ không nhận ra cũng là chuyện bình thường.
“Nếu là tảm Đạo Tử của Thiên Đạo, vậy...” “Không chỉ riêng Thiên Vị tộc5, sợ rằng cả Chư Thần Vô Niệm và Liên Minh Nhân Đạo cũng đã chú ý đến nhất cử nhất động của bọn họ!” Vũ trụ đã loạn như vậy, làm sao các Thiên Tôn này lại dễ dàng tha thứ cho các Đạo Tử chạy loạn thế này? Nếu đã dám thả bọn họ ra thì tất nhiên bọn họ sẽ có biện pháp dự phòng! Thế nên, có lẽ bọn họ gặp rắc rối lớn rồi! “Thuộc hạ sớm biết đám người của thánh địa Ngọc Thanh kia khi xông vào Hạ Giới sẽ gây phiền phức rồi mà.
Nhưng chẳng hiểu trùng hợp thể nào mà bọn họ lại xông vào Đại Giới này, đó là lỗi của thuộc hạ!” Cơ thể Đại Hà run lên càng lúc càng mạnh.
Nếu biết sẽ tạo ra phiền phức vậy thì gã nên xuống tay giết chết bọn họ ở trong con đường phi thăng cho rồi, không nên cố kỵ nhiều làm gì để bây giờ khiến tình hình còn phiền phức hơn...
Thủ đoạn của Vũ tộc thượng cổ rất đáng sợ, Đại Hà cũng biết sai lầm của mình không thể tha thứ, gã gần như có thể tưởng tượng ra hình phạt bản thân sắp phải đối mặt.
“Hừ!” Thiên Vu đại nhân hừ lạnh một tiếng, trái tim Đại Hà liền không ngừng đập loạn: “Bây giờ đúng là phiền phức, nhưng cũng là một cơ hội.
Lợi dụng cơ hội tốt này mà diệt trừ tám Đạo Tử kia!” “Nhưng tháp Cửu U Linh Lung còn chưa chuẩn bị xong, nếu kinh động đến những Thiên Tôn kia thì liệu có thất bại trong gang tấc hay không?” Giờ phút này, Đại Niết lại phản đối.
Thiên Vu đại nhân trầm mặc một lát, ngay sau đó mở miệng nói: “Không chờ được, chúng ta không có thời gian, chỉ có mở tháp Cửu U Linh Lung ra.” “Chuyện này...” Đại Niết chần chừ.
“Để bố trí mười ba tòa tháp Cửu U Linh Lung, chúng ta đã tốn rất nhiều thời gian! Đưa ra quyết định này cũng rất khó khăn đối với ta!” Thiên Vu đại nhân lạnh giọng nói.
Nghe vậy, hai gã Đại Vu lại cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Xem ra, quả thật Thiên Vu đại nhân không có thời gian so đo với bọn họ...
“Khi nào thì mở ?” Đại Niết hỏi.
“Cứ ra tay trước, ta sẽ đưa tin sau.” Thiên Vu đại nhân lạnh giọng nói.
Hai vị Đại Vu gật đầu.
Bọn họ đã rõ, cấp cao của Vu tộc đã bắt đầu kế hoạch sớm hơn dự định.
Đoàn người Cửu cung chủ vẫn ở lại đại lục thần quốc, chân nguyên bị tiêu hao trước đó đã khôi phục lại.
La Chinh thì đưa Ninh Vũ Điệp trở về Trung Vực.
Chuyến đi tới Hạ Giới lần này, đối với La Chinh lại thuận lợi vượt quá sức tưởng tượng, thuận lợi đến nỗi khiến trong lòng hắn nảy sinh nghi ngờ.
Hình như sự việc không nên thuận lợi như thế...
Trên đường băng qua Bạo Loạn Tinh Hải lần thứ hai, hai người Hiên Viên Thần Phong và Liệt Thiên Hàn lại đề nghị, muốn đi nhìn trung tâm gió lốc một chút.
Nhưng bị đám người Hoa Thiên Mệnh ngăn cản.
Gió lốc kia quá mức nguy hiểm, tùy tiện tiến vào thì có lẽ sẽ mất mạng.
Cứ thế thẳng tiến về phía nam, không lâu sau liền vượt qua cả Bạo Loạn Tinh Hải, mọi người lại trở về Trung Vực.
Sau khi chuyện này được giải quyết, những Đạo Tử này nên trở về Thiên Vị tộc, chờ sự sắp xếp của Phong lão đầu.
Nhưng La Chinh và Ninh Vũ Điệp đã lâu mới đoàn tụ, không thể nào vừa đến đã rời đi ngay được.
Ngọc bà bà ôm La Niệm, thấy Ninh Vũ Điệp an toàn trở về thì vẻ mặt cũng rất xúc động, oán niệm với La Chinh cũng bị quét sạch.
Cuối cùng La Chinh không hề nuốt lời, vẫn đưa Ninh Vũ Điệp trở về bình yên vô sự.
La Niệm cũng chưa gặp mẹ một thời gian, liền trèo lên người Ninh Vũ Điệp, giống như một con khỉ nhỏ linh hoạt, sống chết không chịu buông tay.
Sợ mình chỉ cần buông lỏng tay là mẹ sẽ chạy mất.
Khê Ấu Cầm thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt vẫn vô cùng chua xót.
Nhưng nghĩ đến sau này, trong lòng cũng hơi cân bằng.
La Chinh không thể ở lại Trung Vực mãi được.
Mấy ngày sau, trong Vân Điện rộng lớn mở tiệc rượu.
Các nhân vật đứng đầu của các thế lực môn phái lớn đều tham dự, kể cả mấy người Thạch Khắc Phàm cũng ngồi ở đây nói chuyện cũ với La Chinh.
Mặc dù tu vi của Bùi Thiên Diệu và Bách Lý Hồng Phong hơi thấp, nhưng lại được sắp xếp ngồi ở phía trên.
Bầu không khí trong bữa tiệc rất sôi nổi.
Người Trung Vực cũng rất tò mò về những người bên cạnh La Chinh.
“La Chinh huynh còn chưa giới thiệu tên của những đại năng bên cạnh, bọn ta cũng muốn khắc ghi trong lòng.” Thạch Khắc Phàm sau khi hơi say rượu thì cười hỏi.
La Chinh gật đầu, hắn vẫn chưa giới thiệu những người này đến từ thế lực nào, dù sao người Trung Vực cũng chưa từng nghe qua, thế nên hắn liền giới thiệu tên của từng người...
Gương mặt xa lạ ở đây thật ra cũng chỉ có năm người, đó là Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, Hiên Viên Thần Phong, Liệt Thiên Hàn, Cơ Lạc Tuyết và Khổ Đăng.
Khi hắn giới thiệu từng người, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiều, Cơ Lạc Tuyết và Khổ Đăng đều đứng dậy tỏ ý rất lễ độ.
Chung quy lại thì những người này đều là bạn của La Chinh, tuy ở trong mắt bọn họ thực lực và địa vị không đáng nhắc tới, nhưng lễ nghĩa tối thiểu thì vẫn phải hoàn thành.
Nhưng hai người Hiên Viên Thần Phong và Liệt Thiên Hàn lại cứ như không nghe thấy.
Hiên Viên Thần Phong thì ngoảnh mặt sang một bên, tình huống hơi lung túng.
Chỉ có điều, La Chinh lại không thèm để ý đến.
Hắn cũng không trông chờ vào việc hai tên kia sẽ theo tới, bởi vậy trưng cái mặt sưng xỉa ra cũng đúng là mất hứng thật.
Nhưng bởi vì cuộc khủng hoảng của vũ trụ nên hai người này mới không đối địch với mình.
Last edited: