Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1419: Mục đích của vu tộc
“Ầm ầm, ầm ầm..” Nương theo mấy tia chớp màu đen, mười cái đầu lâu khổng lồ bỗng nhiên nện xuống, vổ số bóng đen lởm chởm lao thẳng vào3 cung điện dưới lòng đất.
Lúc này, quy tắc trong thần văn biển thành hai luồng năng lượng dài nhỏ.
Hai luồng năng lượn5g càn quét xung quanh, giống như hai cái roi càn quét, uy lực cực kỳ khủng bố, đánh bay mấy trăm tên Vu tộc thượng cổ.
Nhưng s6au khi những Vu tộc thượng cổ đó chết đi, chúng lập tức biến thành nguyền rủa.
“Ngươi không sao chứ?” Ninh Vũ Điệp nhìn sau lưng Cửu cung chủ.
Cửu cung chủ lắc đầu, móc ra một viên ngọc chân nguyên, bắt đầu hấp thu chân nguyên trong đó.
Đám đầu lâu nhỏ điên cuồng cắn xé, chân nguyên hộ thể của Cửu cung chủ nhanh chóng bị tiêu hao hết, trong nháy mắt đã trở nên mỏng manh.
Sau đó phá được chân nguyên hộ thể, đám đầu lâu nhỏ sẽ bắt đầu cắn xé máu thịt củay.
Mặc dù đã dùng ngọc chân nguyên để bổ sung, nhưng vẫn không thể chống đỡ được sự cắn xé của đám đầu lâu nhỏ này.
Từng cái đầu lâu nhỏ bay múa, muôn lao đến gặm 8nhấm pháp trận thân văn.
Đám đầu lâu nhỏ này vô cùng đặc biệt.
Lúc trước La Chinh đã từng gặp đám đầu lâu này trong ch5iến trường mộng ảo, đồng thời nghĩ hết cách cũng không thể diệt trừ.
Chỉ sau khi tiến vào giai đoạn hai, đám đầu lâu nhỏ mới tự động biến mất.
Dù hai luồng năng lượng kia cực kỳ lợi hại, không ngừng quất bay đám đầu lâu, nhưng sau một khắc, chúng lại bay trở về gặm nuốt pháp trận thần văn.
Trong cung điện dưới lòng đất...
Mặt mũi đám đệ tử nòng cốt trắng bệch ra.
Phần lớn các đệ tử đều từng tham gia chiến trường mộng ảo, nhưng nơi này không phải là chiến trường mộng ảo.
Nếu hôm nay khó thoát khỏi kiếp này, sợ rằng bọn họ sẽ phải bỏ mạng.
Cửu cung chủ dựa vào một cây cột lớn, đám đầu lâu sau lưng vẫn không ngừng cắn xé chân nguyên hộ thể của y.
Chẳng mấy chốc, một luồng máu bắn ra từ phần lưng của Cửu cung chủ.
Phía sau lưng Cửu cung chủ đã bị đám đầu lâu cắn nát.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ninh Vũ Điệp cau mày, trong tay bắt đầu ngưng hàn khí, đông kết đám đầu lâu thành một lớp bằng thật dày.
Nhưng thời gian chúng bị đóng băng chỉ kéo dài không quá một hơi thở.
“Răng rắc...”
Lớp băng thật dày kia nhanh chóng xuất hiện vết rạn, bị đám đầu lâu nhỏ cắn nuốt sạch sẽ.
Bọn chúng tiếp tục cắn xé phần thân thể của Cửu cung chủ.
Nhưng lúc này, chân nguyên hộ thể của Cửu cung chủ đã khôi phục được ba phần, còn có thể kiến trì được thêm một lát.
“A! A...”
Đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng kêu thảm thiết của võ giả truyền đến.
Một vị võ giả không ngừng lăn lộn, sau đó ngã xuống trong vũng máu.
Ninh Vũ Điệp nhìn sang, vị võ giả này cũng có được tu vi Thần Cực Cảnh, nhưng sau lưng hắn đang có hai cái đầu lâu không ngừng gặm cắn.
Máu thịt trên người hắn bắn tung tóe đầy đất, nhìn qua rất kinh khủng.
Cửu cung chủ có tu vi Thần Biển Cảnh cũng không thể chống cự lại đám đầu lâu nhỏ, võ giả Thần Cực Cảnh thì lại càng không.
Không phải người nào cũng có được cơ thể biến thái như La Chinh, có thể để mặc cho đám đầu lâu mài răng trên người mình.
Trong nháy mắt, toàn bộ phần lưng của vị võ giả bị cắn nát, mùi máu tươi tràn ngập cung điện dưới lòng đất.
“Biến đi.”
Bên cạnh có võ giả nhìn không nổi nữa, bắt đầu đập hai cái đầu lâu, nhưng sau khi xoay một vòng trên không trung, hai cái đầu lâu lại quay lại, gặm cắn phần lưng của vị võ giả một lần nữa.
Tình huống này có thể nhìn thấy ở khắp nơi trong cung điện dưới lòng đất.
Khi giao đấu, có không ít võ giả ra tay đánh chết Vu tộc thượng cổ.
Nhưng không ai ngờ rằng việc giết chết Vu tộc thượng cổ lại mang đến hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Nếu cứ tiếp tục như thế, bọn họ sẽ bị đám đầu lâu găm thành từng mảnh mất.
“Làm sao bây giờ...” Ninh Vũ Điệp lộ vẻ bối rối, gần như phản xạ có điều kiện mà nghĩ đến La Chinh.
Khi còn ở Hạ Giới, Ninh Vũ Điệp rất ít khi ỷ lại vào La Chinh.
Nhưng sau khi phi thăng Thượng Giới, nàng nhìn thấy cường giả ở khắp nơi, đồng thời cũng nhìn thấy sự tàn khốc của nguy cơ giáng xuống.
Lúc này nàng lại sinh ra cảm giác ỷ lại mãnh liệt vào La Chinh.
Thế giới xa lạ này còn tàn khốc hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Bên tai nàng không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Có một số vị võ giả bị đám đầu lâu nhai nuốt hơn phân nửa, nằm không nhúc nhích trên mặt đất.
Mà đám đầu lâu vẫn không ngừng lại, muốn hoàn toàn cắn nuốt hết mục tiêu của mình thì mới chịu ngừng lại.
Ngoại trừ điều này ra, trong vũ trụ còn tràn ngập tiếng kêu cứu của các Giới Chủ, còn có tiếng triệu tập thuộc hạ của một số Thiên Tôn.
Có một số Thiên Tôn đã bắt đầu xuất phát đến các Đại Giới, nhưng trong đó không có thánh địa Ngọc Thanh.
“Đây là tận thế sao?” Có người gầm lên tuyệt vọng.
“Không, ta tin rằng cường giả của liên minh sẽ ra tay.” “Mọi người cố chịu đựng là được rồi.” “Đau quá, có ai giúp ta xử lý đám đầu lâu đáng chết này không?” Trong cung điện dưới lòng đất đã có ước chừng hai phần võ giả chịu nguyền rủa, bị đám đầu lâu vô tình kia gặm cắn.
Không có cách nào để phá hủy được đám đầu lâu này, cũng không thể ngăn cản được chúng.
Tất cả mọi người đều bó tay chịu chết, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng liệu của mình bị gặm nhấm từng chút một.
“Đám đầu lâu đó gặm cắn bọn họ xong sẽ đến lượt chúng ta sao?”
Trong hỗn loạn, có người hỏi một câu.
Vốn dĩ cung điện đang hỗn loạn bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Rất nhiều người chưa nghĩ đến chuyện này.
Nhìn người khác bị đầu lâu cắn xé, nhưng dù sao đau cũng là người khác.
Tuy rằng nhìn rất khó chịu, nhưng mọi người vẫn cảm thấy cung điện dưới lòng đất này là an toàn nhất, cũng là một tầng bảo vệ quan trọng nhất của bọn họ.
Nếu đám đầu lâu này cứ tiếp tục công kích như thế, như vậy cung điện dưới lòng đất này chính là tuyệt địa.
Mặt mũi Ninh Vũ Điệp cũng trắng bệch.
Nàng không muốn bị biến thành một đống thịt nát.
“Cửu cung chủ, ngài có Thét Lệnh không?” Ninh Vũ Điệp hỏi.
Cửu cung chủ sững sờ, trong nháy mắt lập tức hiểu ý đồ của nàng.
Nàng muốn gọi La Chinh.
Đây cũng được xem là một cách.
Với thân phận của La Chinh bây giờ, chắc hẳn có rất nhiều cường giả bên cạnh.
Nếu có thể gọi La Chinh đến, độ ưu tiên được cứu của thánh địa Ngọc Thanh sẽ cao hơn.
Nhưng Cửu cung chủ lại lắc đầu: “Thét Lệnh là bảo vật quý đến cỡ nào, làm sao ta có được chứ? Chỉ trong tay Thánh chủ mới có.” Nghe xong, sắc mặt Ninh Vũ Điệp không khỏi trở nên ảm đạm.
Trong lúc hai người đang trò chuyện, vị võ giả cuối cùng đã bị đầu lâu cắn nuốt sạch sẽ, chỉ để lại một vũng máu.
Hàm răng của đầu lâu và vào nhau, phát ra tiếng cạch cạch, sau đó nó bay đến chỗ một người khác.
“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Nỗi lo lắng của võ giả trước đây đã biến thành hiện thực.
Nếu bọn họ không rời khỏi chỗ này, nơi này sẽ là mồ chôn của tất cả mọi người.
Việc đám đầu lâu giết chết tất cả bọn họ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Last edited: