Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1414: Đứng đầu cửu long
Sơ suất lần này là gần như không thể tha thứ.
Con thú khổng lồ kia dài đến hơn mười trượng, toàn thân đen sì xuất hiện đầy nhữ3ng vết nứt lởm chởm.
Nó vô cùng hung hãn.
Cho dù bị Phong lão đầu lôi ra khỏi vết nứt không gian, nó vẫn điên cuồng g5iãy giụa trên mặt đất.
“Cẩn thận.” “Là Độc Tượng Trùng.” “Để ta...”
Vẫn còn rất nhiều Thiên Tôn đang đứng trên bậc thang quan sát mà không ra tay.
Đã có ba Thiên Tôn cấp cao là Thần Vực, Vô Tội và lão tộc trưởng ra tay, bọn họ không cần thiết phải tham gia.
Độc Tượng Trùng đang bay trên không không khiến bọn họ bị thương được, nhưng để độc chết đám nhóc bên dưới thì lại vô cùng dễ dàng.
Thứ mấy kẻ sống ở thế giới mặt sau am hiểu nhất chính là vu thuật, nguyền rủa và độc tố...
Dĩ nhiên mục tiêu của nó là chín vị Đạo Tử còn lại.
Mặc dù con thú này rất lợi hại, nhưng cuối6 cùng vẫn không thể thoát khỏi tay của Phong lão đầu.
Điều khiến cho người ta không ngờ được là, sau khi con thú này giãy giụ8a một hồi, thân hình cao lớn của nó bỗng nhiên run rẩy.
Trong nháy mắt, có rất nhiều đốm đen nhỏ xíu bay vụt ra từ những cái 5khe trên người của nó.
Đám đốm đen này chính là vô số độc trùng.
Không thể không nói, lần này Vu tộc thượng cổ bày kế tập kích rất chặt chẽ, khống chế từng vòng một.
Mặc dù số lượng Độc Tượng Trùng khá nhiều, nhưng dưới sự kết hợp của các vị Thiên Tôn thì không có con nào thoát được.
Linh Hỏa Thiên Tôn gảy nhẹ ngón tay, trong cơ thể của đám Độc Tượng Trùng đều tự động phóng ra một ngọn lửa nho nhỏ, sau đó hóa thành tro tàn bay tán loạn dưới mặt đất.
Sau khi thanh lý đám độc trùng, không gian bên cạnh đột nhiên nứt ra, Nguyên Tội Thiên Tôn từ bên trong vọt ra, trong tay của ông còn cầm theo một thứ đen sì.
Từ ngoại hình có thể miễn cưỡng phân biệt được ra hình người.
Thân hình “người” này đen sì, tay chân giống như sợi gai bị được cán mỏng, nhưng bàn tay lại vô cùng lớn.
Trong tay của gã còn cầm một cây trượng gỗ đầu lâu, con ngươi đen láy không phân rõ được con ngươi hay trong mắt, gương mặt chẳng khác nào ác quỷ.
Bịch! Nguyên Tội Thiên Tôn tiện tay ném “người” này xuống đất.
Ông cũng không lo gã chạy mất.
Trên thực tế, không ai có thể thoát khỏi tay của Nguyên Tội Thiên Tôn.
“Vụ tộc chỉ có một người này thôi sao?” Thần Dụ Thiên Tôn hỏi.
Nguyên Tội Thiên Tôn gật đầu: “Chính xác mà nói, chỉ có tên này cưới Thử Liệt Thú đến đây tập kích.” Vừa nói, ánh mắt của ông vừa nhìn thi thể bị vò nát giống như bao tải của Giang Chính Nghĩa.
Vừa định trông cậy vào mười Đạo Tử này, bây giờ đã chết mất một người.
Mặc dù không phải là người của bốn gia tộc lớn, nhưng đây cũng không phải dấu hiệu tốt lành gì: “Có thể làm hẳn sống lại không?” Với phương pháp của các Thiên Tôn, chỉ cần còn sống, có bị thương nghiêm trọng đến mấy, hay bị trúng độc lợi hại hơn nữa cũng có thể cứu trở về.
Nhưng Giang Chính Nghĩa lại bị bóp nát cả người, đã chết đến không thể chết lại, chỉ có thể dùng cách hồi sinh mà thôi.
“Để ta gọi Lâm Tổ đến.” Phong lão đầu âm trầm nói.
Rất ít khi nhìn thấy biểu hiện như vậy trên mặt Phong lão đầu.
Xem ra, ông đã giận thật rồi.
Lâm Tổ Thiên Tôn là một vị Thiên Tôn rất quan trọng trong Thiên Vị tộc, cũng là vị Thiên Tôn duy nhất trong vũ trụ gánh vác Phục Sinh Thiên Mệnh.
Ông ấy có cách có thể giúp người chết cải tử hoàn sinh.
Nguyên Tội Thiên Tôn gật đầu, ánh mắt nhìn vào hình người đen sì kia.
Người kia co quắp một chỗ, thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, gã bèn nở nụ cười quái dị.
Khi cười còn lộ ra hàm răng sắc nhọn trắng như tuyết, hình thành sự khác biệt rõ ràng với làn da đen sì của gã.
Từ cổ họng của gã phát ra một âm thanh rất khó nghe, giống như đang có rất nhiều kim loại tập trung một chỗ ma sát với nhau: “Ha ha ha...
Đừng vùng vẫy nữa.
Cuối cùng Vũ tộc chúng ta sẽ thoát khỏi nguyền rủa của thần.
Các ngươi chỉ là côn trùng có hại trong vũ trụ này mà thôi, rồi sẽ bị tiêu diệt hết...” “Thứ cặn bã của thế giới mặt sau.” Thiên Ma bỗng nhiên giơ tay lên, muốn dùng một quyền đánh nát tên đen sì này.
Nhưng đã bị lão tộc trưởng ngăn lại.
Phong lão đầu lạnh lùng, nghiêm túc nhìn thẳng vào tên đen sì: “Cho dù toàn bộ vũ trụ có diệt vong, cũng chưa tới phiên Vũ tộc thượng cổ các người.” “Thế sao?” Tên kia vẫn tiếp tục cười điên cuồng: “Không nói trước Vu tộc chúng ta có thể chiếm được vũ trụ này hay không nhưng ít ra chúng ta có thể được thần tha thứ, hóa giải nguyền rủa trên người.
Ha ha, các ngươi còn trông cậy vào bọn bắt con này cứu vớt các người , đúng là nằm mơ giữa ban ngày” Gã chỉ vào đám người La Chinh.
Vụ tộc thượng cổ cũng từng là loài người.
Nghe nói, trước đây Vu tộc thượng cổ xúc phạm đến thần, bị thần nguyền rủa, nên bọn họ mới trở thành giống loài người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Rốt cuộc nguyên nhân thật sự có phải là như người ta đồn đại hay không thì không cách nào kiểm chứng được, chỉ sợ chỉ có ghi ghép trong tộc đàn Vũ tộc thượng cổ mới có mà thôi.
“Tốt lắm, lâu rồi phép sưu hồn của ta chưa được dùng tới.” Phong lão đầu nói.
Gã Vũ tộc thượng cổ này cưỡi một con Thử Liệt Thú đến tập kích, vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý hy sinh.
Giết người ngay trong nội bộ Thiên Vị tộc, còn ở trước mặt nhiều vị Thiên Tôn như vậy, gã hoàn toàn không có khả năng toàn thân trở ra.
Xem như gã đã không màng sinh tử rồi.
Nhưng nghe Phong lão đầu nhắc đến đại pháp sưu hồn, trên mặt gã vẫn lộ vẻ sợ hãi.
Chết thì được, nhưng không ai muốn linh hồn của mình bị người ta làm cho nát bét.
Vèo!
Gần như phản xạ có điều kiện, người này lập tức muốn chạy trốn.
Nhưng Phong lão đầu chỉ dùng một ánh mắt đã khiến đối phương cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy được.
Tên này được xem là Đại Vu trong Vu tộc thượng cổ.
Đại Vu có tu vi tương đương với Giới Chủ của vũ trụ, tu vi như vậy thì hoàn toàn không thể trốn thoát.
Phong lão đầu lạnh lùng đi đến trước mặt gã Đại Vu, mắt đối mắt.
Hai con ngươi đen sì của gã Đại Vu lập tức xuất hiện từng vòng ánh sáng màu trắng, ánh mắt của gã cũng dần trở nên mờ mịt.
Đây là hiện tượng chỉ xuất hiện khi bị sưu hồn.
Trong nháy mắt Phong lão đầu sưu hồn, gương mặt vốn đang thất thần của gã Đại Vu bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị.
Oành.
Một luồng sức mạnh vô hình đâm vào ngực gã Đại Vu, còn Phong lão đầu thì nổi giận đùng đùng.
Các Thiên Tôn đứng ngoài xem thì không hiểu ra sao, vì sao Phong lão đầu đang sưu hồn lại ra tay giết người? Chỉ thấy Phong lão đầu dùng tay điểm vào trán của mình rồi nhấn mạnh một cái.
Sau đó, ngón tay ông nhẹ nhàng lôi ra một con rắn nhỏ màu đen như mực.
Con rắn nhỏ không ngừng vặn vẹo trong tay phong lão đầu, miệng còn phát ra tiếng khè khè.
Nhìn thấy con rắn nhỏ, rất nhiều Thiên Tôn đều biến sắc.
“Quỷ Khốc Hồn Xà?” Đây là thủ đoạn âm độc nhất của Vu tộc thượng cổ.
Loại Quỷ Khốc Hồn Xà này bám vào linh hồn Đại Vu, bình thường thì không có tác dụng gì, nhưng nếu có người sưu hồn hoặc công kích linh hồn, khi đó nó sẽ dẫn động con Quỷ Khốc Hồn Xà này công kích lại.
Loại rắn này đặc biệt nhằm vào linh hồn.
Độc của chúng không phải kịch độc, nhưng một khi linh hồn bị trúng phải, sẽ không thể đuối chúng ra ngoài.
Chúng sẽ tích lũy theo năm tháng trong linh hôn, cho đến một ngày nào đó sẽ bộc phát.
Cho dù là Thiên Tôn cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Gã Đại Vu này biết mình khó thoát cái chết, cộng thêm biết đối phương sẽ sưu hồn mình, vì thế khi Phong lão đầu cố ý sưu hồn gã, suýt chút nữa đã lọt vào bẫy của gã.
Cũng là nhờ hình thái linh hồn của Phong lão đầu rất đặc biệt, nếu đổi lại là các Thiên Tôn khác, sợ rằng bây giờ đã thảm rồi.
Ma Thủy Thiên Tôn nhìn thấy cảnh này thì tái mét mặt mũi.
Trước đây, ông ta chỉ kiêng kỵ thần, hoàn toàn không để Vu tộc thượng cổ vào mắt.
Bây giờ nhìn thấy thủ đoạn này, ông ta cảm thấy Vu tộc thượng cổ đúng là khó đối phó thật.
Phong lão đầu thở dài, sai người dọn dẹp hiện trường, ngay cả Thử Liệt Thú cũng bị mang đi, sau đó quay sang nhìn La Chinh: “Mục tiêu của tên Đại Vu này chính là La Chinh.” Chắc hẳn gã Đại Vu vẫn luôn ẩn núp ở không gian mặt sau.
Khi gã thúc giục Thử Liệt Thủ công kích, mục tiêu đầu tiên chính là La Chinh.
Gã không ngờ phản ứng của La Chinh lại nhanh như thế, còn kéo theo Khê Ấu Cầm tránh được công kích, cuối cùng người xui xẻo lại là Giang Chính Nghĩa.
“Trên người ngươi có thứ bọn chúng e ngại.” Phong lão đầu nhìn chằm chằm La Chinh: “Mặc kệ là cái gì, bây giờ chúng ta phải nói đến chuyện về rồng cái đã.” “Là con rồng tổ kia sao?” La Chinh nhớ là hắn đã đặt rồng tổ vào trong Tiên Phủ.
Phong lão đầu lắc đầu: “Không phải, rồng tổ có tác dụng khác.
Tốt nhất là do chính người tự nuôi dưỡng.” Nói xong, Phong lão đầu quay sang nhìn vào chỗ sâu trong hang động, bờ môi mấp máy, giống như dùng chân nguyên truyền âm cho ai đó.
Chỉ chốc lát sau, từ cách đó không xa có người khiêng một quan tài thủy tinh màu tím đi tới.
La Chinh nhìn qua, phát hiện bên trong quan tài thủy tinh có thứ gì đó đang chuyển động, số lượng còn không ít.
“Đây là tinh phách của các loại thần thú.” Phong lão đầu nói: “Đã đến lúc đánh thức Ngũ Trảo Kim Long trong người người rồi.” Ngũ Trảo Kim Long đứng đầu chín con rồng, cũng chính là đại ca trong miệng Thanh Long.
Last edited: