Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1409: Bùng nổ sát khí
Mấy ngày sau, Độc Cổ Kiếm Tiểu Tiểu cũng được đưa đến.
Sắc mặt tên nhóc này rất kém, trắng bệch cả mặt.
Sau khi nhìn thấy mọi người, 3hắn lập tức lên tiếng phàn nàn: “Thay máu gì chứ, suýt chút nữa hại chết ông rồi.” Độc Cô Kiểm Tiêu Tiêu không phải xuất thân từ gia tộc lớn, nên kh5ông kiêng dè và kính sợ nhiều như những người khác.
Hắn chỉ tin vào thanh kiếm bên cạnh mình.
Hắn kiểm tra ký ức của Đại Thế Giới, biết Ninh Vũ Điệp cũng đã phi thăng, chỉ là không biết nàng phi thăng đến Đại Giới nào.
Sau khi kết thúc việc ở đây, hắn sẽ đi tìm Ninh Vũ Điệp.
Nhưng với uy danh của La Chinh bây giờ, cho dù Ninh Vũ Điệp phi thăng đến Đại Giới nào, chỉ cần thuộc ba thế lực lớn của Nhân tộc thì sẽ không có vấn đề gì quá lớn, ít ra bọn họ sẽ không làm khó Ninh Vũ Điệp.
Chuyện La Chinh có thể làm bây giờ chỉ có thể là chờ.
Chờ Khê Ấu Cầm đến, chờ xem Phong lão đầu tiến hành như thế nào.
Chỉ là trong khoảng thời gian chờ đợi khó tránh khỏi thấy hơi nhàm chán.
Hiên Viên Thần Phong buồn bực đi tới đi lui bốn phía.
Hắn thích tìm một tảng đá lớn, sau đó khoe bóng lưng cao lớn ở trên đó khoe cả ngày.
Liệt Thiên Hàn thì hơi thần kinh, thường xuyên đi tìm Hiên Viên Thần Phong kể mấy câu chuyện cười.
Nhưng chưa nói được vài câu đã bị Hiên Viên Thần Phong đuổi đi.
Đến Thiên Vị tộc cũng không phải mục t6iêu của hắn, nên hắn nói năng lỗ mãng cũng là chuyện bình thường.
Võ giả tiến vào đây đều tỏ vẻ đồng tình.
Quả thực quá trình thay m8áu hoàn toàn chẳng dễ xơi chút nào.
Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đã đến, ngoại trừ Khinh Ngữ thì chỉ còn một mình Khê Ấu Cầm.
Được gặp lại 5Khê Ấu Cầm trong vũ trụ, La Chinh có chút chờ mong, đồng thời cũng cảm thấy hơi lo lắng.
Hoa Thiên Mệnh thì ngoại trừ tu luyện ra, hằng ngày hắn sẽ tìm La Chinh nói chuyện phiếm.
Trong thế hệ đồng lứa, tên nhóc này là người biết nhiều chân tướng nhất, nhưng hắn vẫn kín miệng như bưng.
Mỗi khi nói đến chỗ mấu chốt, hắn đều nói thẳng không thể tiết lộ cho La Chinh biết.
La Chinh cũng chẳng thể làm gì được hăn.
Người nhàn nhã nhất thì có Cơ Lạc Tuyết.
Ngày nào nàng cũng tìm một nơi hẻo lánh, lười biếng vươn vai duỗi người, mở bản văn cổ trong tay, sau đó đắm chìm vào những câu chuyện.
Nếu đọc sách chán quá, nàng sẽ lân la đến chỗ La Chinh, xin La Chinh kể chuyện cho nàng nghe.
La Chinh cũng không từ chối.
Dù sao, trong ký ức của Đại Thế Giới, mấy câu chuyện như thế nhiều vô kể.
Hắn chỉ cần tìm mấy câu chuyện tương đối có tiếng, truyền bá khá rộng để kể lại cho nàng nghe là được.
Không ngờ sau khi La Chinh kể được vài câu chuyện, người đến nghe lại càng lúc càng nhiều.
Bao gồm Hoa Thiên Mệnh, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, thậm chí Khổ Đăng đều cũng nghe, do vậy La Chinh không khỏi nói đùa: “Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, ta sẽ thu phí đấy.”
Chỉ có Hiên Viên Thần Phong và Liệt Thiên Hàn đều tỏ vẻ khinh thường mỗi lần đi ngang qua.
Hai người này vốn đã chán ghét hành động của La Chinh, bây giờ cũng vẫn như vậy.
Có một ngày, khi La Chinh vừa mới kể đến điểm quan trọng liền nhìn thấy mọi người đang sợ hãi nhìn hắn.
La Chinh cảm thấy khó hiểu.
Hắn cũng đâu kể mấy câu chuyện kinh khủng lắm đâu.
Huống chi đám người này lại là kiểu người không sợ trời không sợ đất, tại sao lại dùng ánh mắt đó nhìn hắn.
“La Chinh, da của ngươi...” Cơ Lạc Tuyết chỉ vào người La Chinh.
La Chinh nhìn xuống hai bàn tay của mình.
Toàn bộ làn da của hắn đã biến thành màu đỏ đậm, đồng thời cảm giác kích động vốn đã biến mất lại xuất hiện một lần nữa.
Sát khí bùng nổ!
Lúc đó, khi La Chinh tiến vào Sát Lục Kiếm Sơn, có rất nhiều nhện màu đỏ nổ tung, sát khí điên cuồng tràn vào cơ thể của hắn, nhưng vẫn không bùng nổ.
Phong lão đầu có nói sát khí này ẩn giấu bí mật của thần đạo Đoạn Tình, nhưng La Chinh vẫn không nhìn ra.
Tất nhiên, La Chinh không biết, trong sát khí này có ẩn chứa một loại độc tố rất đặc biệt.
Độc tố này không phải độc dược, nó chỉ ảnh hưởng đến linh hồn của võ giả mà thôi.
Điểm mấu chốt khi tu luyện thần đạo Đoạn Tình nằm ngay trong độc tố này.
Lúc này, sát khí bùng nổ.
Sát khí có trộn lẫn độc tố dũng mãnh xông lên đầu La Chinh.
m! Đồng tử La Chinh trở nên đỏ bừng, sát khí mãnh liệt đã bộc phát ra.
“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt..” Đám người Cơ Lạc Tuyết đang vây xung quanh La Chinh đã kéo dãn khoảng cách với hắn trong khoảnh khắc.
Bởi vì sát khí mãnh liệt rất dễ dàng bị người ta coi là sát ý.
Trên thực tế, người bên ngoài rất khó tiếp cận những người tu luyện sát khí, vì nhìn qua trong họ giống như phần tử nguy hiểm vậy.
Sao mà phản ứng của các Đạo Tử này lại nhanh vậy? Sau khi kéo dãn khoảng cách, mọi người cảnh giác nhìn chằm chằm La Chinh, đề phòng hắn đột nhiên gây khó dễ với mọi người.
Tuy thực lực La Chinh được xem là mạnh nhất trong số mười người, nhưng cho dù hắn có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng một người đầu lại mấy người.
Hiên Viên Thần Phong và Liệt Thiên Hàn đang đứng đằng xa lạnh lùng nhìn hắn.
Bọn họ ước gì La Chinh xuất hiện tình trạng như vậy.
Sát khí mạnh như thế, tốt nhất là bị cắn ngược mà chết luôn cho rồi.
“La Chinh bị làm sao vậy?” Cơ Lạc Tuyết nhíu mày hỏi.
“Có cần thông báo cho người của Thiên Vị tộc hay không?” Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu hỏi.
“A Di Đà Phật, La thí chủ bị sát khí quấn thân, hình như là do tội nghiệt giết chóc quá nặng...” Khổ Đăng chắp tay trước ngực, bắt đầu niệm Vãng Sinh Chú, tinh lọc sát khí cho La Chinh.
Không tinh lọc còn đỡ, hắn vừa định tinh lọc, La Chinh bèn bổ nhào về phía hắn giống như một con báo.
Đối mặt với La Chinh tay không chém giết, võ giả bình thường đã sớm bỏ trốn mất dạng.
Nhưng Khổ Đăng lại không hề lộ vẻ sợ hãi chút nào.
Hắn đưa tay về phía La Chinh bóp một cái.
Phật thủ xuất hiện bên cạnh La Chinh, không chế hắn đứng yên tại chỗ.
Nhưng một chiều này chỉ gây cản trở cho La Chinh được một lát.
La Chinh đột nhiên giãy giụa, phật thủ giống như bao vải bị xé nát, chia năm xẻ bảy trong nháy mắt.
Lúc này, Khổ Đăng mới lộ vẻ cẩn thận: “Hình như La thí chủ điên rồi, xin các vị giúp đỡ.”
Cơ Lạc Tuyết bước lên một bước, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng điểm chiêu, quy tắc ngũ hành kết thành một tấm lưới đè La Chinh xuống đất.
Giang Chính Nghĩa vốn không hòa hợp với mọi người cũng đột nhiên vỗ hai tay, một cái chuông lớn lập lòe ánh sáng màu vàng phủ xuống La Chinh.
Những người khác cũng vội ra tay.
Bọn họ không định làm La Chinh bị thương, chỉ muốn trói hắn đứng yên tại chỗ mà thôi.
Đối mặt với sự liên thủ của các Đạo Tử, La Chinh không thể thoát được.
Mặc dù hắn cuồng bạo, giải phóng sức mạnh của mình không có chừng mực, nhưng cuối cùng vẫn phí công.
Một lát sau, cảm giác nóng nảy trong người La Chinh dần dần tiêu tán.
Hai mắt hắn trở lại bình thường.
Hắn thấy tất cả nhìn hắn như kẻ địch thì trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu.
“Hình như người bị sát khí trong người điều khiển.” Cơ Lạc Tuyết khó hiểu hỏi: “Trong ấn tượng của ta, hình như ngươi không phải là người thích sát sinh.
Tại sao người lại có nhiều sát khí như vậy?” “Chuyện này chờ Lạc Tích Huyền đến, nàng ấy sẽ giải thích” Giang Chính Nghĩa lạnh lùng nói.
Hắn có một sự cố chấp đối với chính nghĩa.
Thấy La Chinh như vậy, hắn rất phản cảm, giống như chỉ muốn ra tay giết chết La Chinh
mà thôi.
“Không cần đâu.” Hoa Thiên Mệnh mỉm cười: “Đây chính là phương thức tu luyện của La Chinh.” “Phương thức tu luyện?” Độc Cô Kiểm Tiểu Tiểu không hiểu: “La Chinh chủ tụ công pháp sát khí?” Chủ tụ công pháp sát khí là tà công rất nguy hiểm, có thể thành công trong thời gian ngắn nhưng vĩnh viễn không có khả năng đạt được thành tựu lớn, sớm muộn gì cũng sẽ có lúc sụp đổ.
Người tu luyện công pháp này không thể đi xa hơn, cũng không thể có được thành tựu như La Chinh bây giờ.
Vậy nên tất nhiên là Độc Cô Kiếm Tiểu Tiểu không tin rồi.
“Chỉ là phương thức tu luyện mà thôi.” Hoa Thiên Mệnh đáp lại.
La Chinh cũng hơi nghi ngờ.
Hắn nhớ lại cảm giác kích động vừa rồi của mình.
Dựa vào cảm giác này có thể tu luyện được thần đạo Đoạn Tình sao? Từ đó cánh hoa sen cuối cùng sẽ nở ra? Hoàn toàn không có khả năng.
Nhưng Hoa Thiên Mệnh nói như vậy, Phong lão đầu cũng nói như vậy, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.
Hắn lại không có cách nào đuổi đám sát khí này ra ngoài.
Qua một ngày, La Chinh lại bùng nổ sát khí một lần nữa.
Lần này lại càng hung ác hơn.
Mọi người không còn cách nào khác, chỉ có thể ra tay áp chế hắn.
Tình huống như vậy, mọi người xem như có chuyện để làm.
Khi đang nghe La Chinh kể chuyện xưa, còn phải đề phòng hắn đột nhiên gây sự.
Tình huống này vô cùng kỳ quái.
Kéo dài liên tục sáu bảy ngày, Thiên Vị tộc rốt cuộc đã đưa Khê Ấu Cầm đến.
Khê Ấu Cầm cũng đã trải qua việc thay máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Nàng là bị lừa đến.
Sớm biết thay máu đau đớn như vậy thì nói gì nàng cũng không đồng ý.
Cuối cùng, chỉ vì đoàn tụ với La Chinh, nàng mới tiếp nhận.
Khi nàng vừa đến sơn cốc, lập tức nhìn thấy một đám người vây công La Chinh.
Nàng kêu lên một tiếng, sắc mặt đang trắng bệch chuyển sang giận dữ, nhảy vọt đến.
Last edited: