Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1405: Chữa trị hai tay
Nhưng bọn họ đến đây chỉ để làm một việc, chính là đo đạc chính xác đến mức kỳ lạ.
Từ chỗ đứt trên bắp thịt của La Chinh3 đến độ dày và độ rộng của xương, đều được đo chính xác đến từng milimet.
Bận rộn hai ba canh giờ xong, ba người liền r5ời đi.
Mộ Minh Tuyết và La Chinh vô cùng hoang mang.
La Chinh biết có một số sấm sét ẩn chứa lực sinh mệnh cường đại.
Sấm sét này có thể giúp sinh ra sinh mệnh trong biển chân nguyên, nhưng không ngờ Thiên Vị tộc lại dùng phương pháp này để chữa trị cho tay hắn.
Hai cánh tay chỉ còn xương đột nhiên xuất hiện từng sợi kinh mạch kéo dài, bò trên cánh tay, giống như từng con trùng nhỏ quấn trên mu bàn tay của hắn, sau đó lan đến đầu ngón tay dọc theo khe xương ngón tay.
Sau đó chính là cơ bắp, gân bắp thịt, làn da...
La Chinh cảm thấy hai tay truyền đến cảm giác tê dại, vô lực.
Rốt cuộc bọn họ đến đây có phải là để chữa trị cho hắn khô6ng vậy? Một ngày sau, người dẫn đầu trong ba người đó quay lại.
Hắn dẫn La Chinh ra ngoài, sau đó đo đạc khoảng cách mộ8t chút, từ cửa đi ra tầm mười bước: “Chính là chỗ này, người bước đến đi.” La Chinh bước đến chỗ người kia đã chỉ định, có chút5 mơ hồ.
Tuy hắn đã thông qua khảo hạch của Thiên Vị tộc, nhưng bản thân hắn chưa hoàn toàn hiểu rõ Thiên Vị tộc, nên không biết bọn họ đang dùng phương pháp gì.
Người kia nắm lấy cánh tay La Chinh, điều chỉnh vị trí một chút, gật đầu một cái rồi lui lại hai bước, hướng lên bầu trời làm một động tác tay.
Bầu trời trong phạm vi chục nghìn dặm vốn đang trong trẻo bỗng nhiên có mây đen dày đặc.
Trong tầng mây đen chồng chất lên nhau, hai luồng tia chớp màu xanh lục xẹt qua chân trời, giống như hai con rồng xanh, như ẩn như hiện trong tầng mây.
Đùng đoàng...
Ánh mắt La Chinh nhìn lên trời, trong lúc còn chưa kịp phản ứng, hai tia chớp màu xanh lục đã giáng xuống, đánh vào hai tay La Chinh.
Lực lôi đình cường đại khiến lông tóc toàn thân La Chinh dựng đứng.
Suy nghĩ của hắn dừng lại, hoàn toàn không cách nào suy nghĩ được nữa.
Ngoại trừ hai điều này, hắn cũng cảm nhận được có một luồng sức mạnh vô hình vặn lấy hai tay của hắn, không cho hắn ngã nhào ra mặt đất.
Đợi sau khi sấm sét màu xanh đó suy yếu, luồng sức mạnh kia bỗng nhiên biến mất.
Uy thể vốn ẩn chứa sấm sét bỗng nhiên quật xuống dưới, cả người hắn ngã xuống đất, nằm nửa ngày vẫn không thể động đậy được.
Người kia bước đến nắm lấy tay La Chinh, đánh giá một chút, mặt vô cảm gật đầu: “Không có vấn đề gì, nhưng vẫn còn chưa được hoàn mỹ cho lắm.
Về sau sẽ có người giúp ngươi.
Hay ngày tới, cố gắng đừng dùng tay làm việc nặng.”
Sau khi nói xong, người kia không quay đầu lại mà bay đi mất, chỉ để lại Mộ Minh Tuyết và La Chinh đưa mắt nhìn nhau.
Người của Thiên Vị tộc đúng là kỳ lạ.
La Chinh thử cử động hai tay của mình.
Chỗ giao giữa hai tay và cánh tay có một đường ranh giới rất bắt mắt.
Nửa phần trên vốn rám nắng lại mọc ra một làn da màu trắng, giống như làn da được chăm sóc rất tốt của phụ nữ.
Xem ra phải cần một khoảng thời gian để thích ứng, La Chinh hơi bất đắc dĩ.
Không lâu sau, Thiên Vị tộc lại phải người đến.
Lần này là Phong lão đầu, lão tộc trưởng của Thiên Vị tộc.
Nhìn thấy Phong lão đầu, La Chinh có rất nhiều câu hỏi muốn được giải đáp, ví dụ như đám người Hoa Thiên Mệnh đến Thiên Vị tộc là để làm gì? Có phải mười vị trí đầu của chiến trường mộng ảo đều đến hết cả không? Bây giờ, mời hắn đến Thiên Vị tộc rốt cuộc là có tính toán gì? Phong lão đầu là cáo già, không trả lời trực tiếp vấn đề của La Chinh: “Lần này ta đến là giúp cho ngươi khôi phục lại linh hồn bị hao tổn của tiểu nha đầu kia.” Nói xong, tay của ông lão điểm vào không trung trước ngực La Chinh.
La Chinh cảm thấy cơ thể của mình chấn động, bên trong cơ thể ngưng tụ đốm sáng màu đỏ, nhanh chóng tuôn ra ngoài cơ thể.
Những đốm sáng này là hình thái kiểm linh nguyên thủy nhất.
Sau khi không ngừng ngưng tụ.
ánh sáng màu đỏ tiêu tán, cuối cùng ngưng tụ thành cơ thể của Huân.
Huân đang chìm trong trạng thái ngủ say.
Nàng ôm hai đầu gối của mình, mắt nhắm nghiền, giống như một đứa bé còn trong bụng mẹ.
Phong lão đầu lấy ra một cái lư hương nho nhỏ.
Ông đốt nó lên rồi đặt vào một góc phòng Không biết bên trong đốt hương gì, nhưng dường như có tác dụng dưỡng hồn cực kỳ hiệu quả.
Từ trong lư hương bay ra làn khói màu tím nhạt.
Làn khói không ngừng bay lượn, chậm rãi khuếch tán ra ngoài.
La Chinh không để ý hít vào một hơi, lập tức cảm thấy đầu óc sảng khoái.
Phong lão đầu không nói thì La Chinh cũng biết đây tuyệt đối không phải vật phàm, chỉ sợ là vô giá.
Đa phần khói tím đều dũng mãnh chui vào trong cơ thể của Huân.
“Trong khoảng thời gian này đừng đưa nàng về lại cơ thể, cứ để nàng ở trong căn phòng này là được.” Phong lão đầu dặn dò.
La Chinh gật đầu.
Hắn và Huân không thể rời nhau quá xa, nhưng hắn có thể chỉ hoạt động ở xung quanh.
Nhưng những điều này không thành vấn đề.
“Ta muốn hỏi...” Hắn vừa mới lên tiếng, Phong lão đầu đã làm một động ra hiệu tác im lặng, cười nhẹ một tiếng: “Tất cả vấn đề đều đã được giải quyết.
Mười ngày sau, ta dẫn người đi thay máu.
Đến lúc đó, ta sẽ nói chuyện với người về chuyện của Long...”
Thấy Phong lão đầu sắp rời khỏi, có vẻ La Chinh cũng không có cách nào giữ vị Thiên Tôn này lại.
Trong tình thế cấp bách, hắn đành phải trầm mặt nói: “Nếu không giải thích rõ ràng những chuyện này, ta từ chối gia nhập Thiên Vị
tộc.”
Những nghi ngờ trong lòng hắn đều bắt đầu từ lúc hắn gặp được ông lão này.
Trong khoảng thời gian đó, mặc dù không phát sinh chuyện lớn gì, nhưng những suy đoán đã lật đổ thế giới quan của La Chinh.
Trong tình hình cứ lằng nhà lằng nhằng như vậy, ngay cả La Chinh cũng cảm thấy muốn phát điên.
Phong lão đầu mỉm cười, bóng dáng càng lúc càng mơ hồ.
Khi bóng dáng của ông biến mất hoàn toàn trước mặt La Chinh, chỉ để lại một câu: “Chúng ta đã chứng minh thành ý của mình, quyền lựa chọn cuối cùng nằm trong tay ngươi.” La Chinh nhếch miệng, quay sang nhìn Huấn, gương mặt không hề có biểu cảm, trong đầu chỉ suy nghĩ câu nói kia.
Đúng vậy, Thiên Vị tộc cũng không đáng tin hoàn toàn.
Cách làm của bọn họ bây giờ chỉ là thể hiện thành ý của bọn họ đối với hắn mà thôi.
Như vậy mục đích của họ là gì?
Để cam đoan trong tương lai hắn sẽ trung thành với bọn họ? Không đúng...
La Chinh chỉ đi theo con đường mình.
Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của mình, hắn sẽ không làm chuyện có lỗi với Thiên Vị tộc.
Đây chính là tính cách nhất quán của hắn.
Trừ khi lựa chọn trong tương lai quá khó, đến lúc đó, “thành ý” mà Thiên Vị tộc biểu hiện sẽ ảnh hưởng đến lựa chọn của hắn.
Trong lòng La Chinh không ngừng phân tích.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng La Chinh bình tĩnh lại.
Cho dù thế nào, quyền lựa chọn nằm trong tay hắn.
Có lẽ vận mệnh của hắn sẽ bị thế lực thần bí lén lút chi phối, nhưng sẽ có ngày hắn vạch trần tẩm màn che này.
Hắn quay sang nhìn Huân.
Cho dù đang cuộn tròn người lại, nhưng cũng không che được dáng người tuyệt đẹp của Huân.
Hai mắt nàng nhắm nghiền nhưng hàng lông mi thật dày lại run run.
Tính cách của Huân khá thẳng thắn.
Trước đây, biểu hiện của Huân không có bất kỳ điều gì khác thường.
Nàng đồng hành cùng hắn, ủng hộ hắn, nâng đỡ hắn thăng cấp trên con đường võ đạo của mình, còn hắn sẽ giúp nàng quay trở lại ngôi Vương.
Bây giờ xem ra, sự việc không đơn giản như bề ngoài.
Trong lời nói của Huân có một chi tiết cần phải cân nhắc, cũng là một vấn đề lớn nhất, chính là động cơ của Dao khi muốn giết Huân.
Theo như Huân miêu tả, sau khi Dao chuẩn bị đầy đủ, đã trực tiếp ra tay với Huân, nhưng động cơ là gì? Nếu chỉ vì muốn khống chế toàn bộ Yêu Dạ tộc, chắc chắn Dao cũng phải ra tay với Doanh, nhưng cuối cùng giữa Doanh và Dao lại sóng yên biển lặng.
Huống chi, trong tình huống Doanh biết rõ Dao muốn độc chiếm toàn bộ Yêu Dạ tộc, tại sao lại dám chuyển kiếp, biến thành Khinh Ngữ? Dường như nàng ta không kiêng kỵ thủ đoạn của Dao.
Điểm này rất mâu thuẫn.
Chờ Huân tỉnh lại, hắn sẽ nói chuyện với nàng, chắc nàng sẽ không đến nỗi giấu giếm hắn.
“Công tử, uống linh trà đi.” Vào thời điểm thích hợp, Mộ Minh Tuyết đưa cho La Chinh một chén trà xanh.
La Chinh nhận lấy những ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Huấn.
Hắn không chú ý đến, gương mặt của Mộ Minh Tuyết đứng sau lưng hắn đang đầy vẻ mâu thuẫn.
Nàng muốn lên tiếng nói cái gì đó những lời đến bên khóe miệng lại không thốt ra được.
Con ngươi đen như mực của nàng không ngừng lấp lóe, giống như hai ngôi sao trong bóng tối, chứa đựng ẩn ý không nói ra được.
Last edited: