Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1403: Người ẩn núp thứ nhất
Hoa Thiên Mệnh cũng lắc đầu: “Không phải, thời gian tồn tại của chữ viết trên vách núi đá chưa lâu.
Xung quanh núi đá m3ọc một loại gọi là dây leo đá xanh.
Mặc dù nhìn chữ viết có phần cổ xưa, nhưng đám dây leo đá xanh này lại chưa che kh5uất được nó.
Nói cách khác, thời gian những chữ viết này được khắc còn chưa đến nửa năm.”
Nói cách khác, có người đã khắc những chữ viết này trước đó nửa năm, sau đó chờ Hoa Thiên Mệnh phát hiện.
Thấy La Chinh đã nhận ra điểm không thích hợp, Hoa Thiên Mệnh cười bất đắc dĩ: “Bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta...
cũng bao gồm luôn cả ngươi.” Vẫn luôn ở bên cạnh...
La Chinh bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người.
“Từ khoảnh khắc người bước ra khỏi cánh cửa La gia, thậm chí là khi người sinh ra, bọn họ đã ở bên cạnh ngươi.” Hoa Thiên Mệnh bổ sung, nhấn mạnh với La Chinh thêm lần nữa.
Thời gian nửa năm...6
Như vậy, có người đã sớm khắc những chữ kia làm manh mối từ trước đó nửa năm.
Chắc chắn những manh mối này đa8ng chờ một người nào đó.
Đại lục hoang dã vẫn chưa có nền văn minh nào tồn tại.
Chỉ có Hoa Thiên Mệnh dựa vào 5chỉ dẫn trên Thiên Kiếm Đồ mới được dẫn vào bên trong.
Âm mưu như vậy được nói ra từ miệng Hoa Thiên Mệnh khiến người ta thấy rợn tóc gáy.
La Chinh cũng khó mà tin rằng bên cạnh mình vẫn luôn có người theo dõi.
Điều này không phù hợp với lẽ thường.
Nhìn thấy vẻ mặt khó tin của La Chinh, Hoa Thiên Mệnh tiếp tục nói: “Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Vận mệnh nhiều lúc lại trùng hợp như vậy.
Mỗi một lần đều từ cõi chết trở về.
Có một số người khăng khăng nói với người rằng, đó là do người may mắn.” “May mắn, quả thật có tồn tại.” La Chinh càng thêm hoang mang.
Dường như Hoa Thiên Mệnh đã lật đổ tất cả niềm tin trước đây của La Chinh.
Hoa Thiên Mệnh bỗng nhiên cười một tiếng, vung nhẹ trường kiểm lên, trong nháy mắt đâm ra mấy chục kiểm, mỗi một kiểm đều đâm vào mặt hồ...
Mặt hồ vốn đang yên tĩnh, trông giống như một tấm gương.
Sau khi bị mấy chục kiếm làm nhiễu loạn, bèn nổi lên gợn sóng lan sang hai bên.
Tổng cộng đâm ra năm mươi kiểm.” Mặc dù tốc độ xuất kiếm của Hoa Thiên Mệnh cực nhanh, người bình thường nhìn thấy chỉ cho rằng hắn đứng tại chỗ vung tay, nhưng La Chinh lại đếm rất rõ ràng.
“Trong năm mươi kiểm này, kiếm nào để lại vết tích sâu nhất trên mặt hồ?” Hoa Thiên Mệnh lại hỏi.
Từng luồng kiếm quang xuyên qua mặt hồ, chui vào nước bùn, làm sao La Chinh biết rõ được.
Vấn đề này quả thật làm khó người ta rồi.
“Dùng vận may của người tìm một trong năm mươi, xác suất này quá dễ dàng.” Hoa Thiên Mệnh cười nói: “Trên thực tế, chuyện mà người trải qua, có xác suất nhỏ hơn cái này vô số lần.
Người đoán thử xem...” La Chinh im lặng một chút: “Kiểm thứ mười sáu.” “Sai.” Hoa Thiên Mệnh lắc đầu: “Độ sâu của mỗi một kiếm là như nhau, chẳng có gì khác cả.
Vận may của ngươi...
mất tác dụng rồi.” Hoa Thiên Mệnh chỉ dùng một ví dụ nho nhỏ đã trực tiếp phủ định vận may của La Chinh.
“Bọn họ đều là kẻ lừa đảo.
Nhớ lại đi, ai đã nói với người về vận may?” Hoa Thiên Mệnh hỏi tiếp.
Nói đến vận may...
Vân Lạc là người đầu tiên, sau đó đến Thiên Miểu đạo nhân, tiếp theo là Huân, gần đây nhất là cô gái thần bí chủ trì chiến trường mộng ảo.
“Ngẫm lại xem bọn họ có gì đặc biệt?” Hoa Thiên Mệnh vừa cười vừa nói.
La Chinh cau mày, không ngừng tự hỏi, trong lòng dường như đã có chút manh mối nào đó.
Nhưng manh mối này giống như bị lớp bằng gạc quấn lên, khiến hắn không nhìn rõ.
Những người này đều ngẫu nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.
Suy nghĩ kỹ một chút, cho dù thiên phú của hắn xuất chúng, khi hắn từ Thanh Vân Tông đi lên Vân Điện, những người này đều là những nhân vật đặc biệt.
Họ bỗng nhiên xuất hiện chứ không phải nhất định phải xuất hiện.
Giống như Ninh Vũ Điệp thân là Điện chủ Vân Điện.
Nàng là người tất nhiên sẽ xuất hiện.
Bởi vì hắn tiến vào Vân Điện, trước sau gì cũng sẽ gặp được Ninh Vũ Điệp.
Nhưng những người kia lại khác.
Huân.
Ánh mắt La Chinh lóe lên.
Lúc này, Huân vẫn còn đang ngủ say bên trong cơ thể La Chinh.
Dường như Hoa Thiên Mệnh nhìn thấu suy nghĩ của La Chinh: “Huân thì khác.
Quả thực nàng biết được một số manh mối, nhưng phần lớn chỉ là trùng hợp biết được mà thôi.” “Là thế sao...”
Dựa theo lý giải của Hoa Thiên Mệnh, những gì mà hắn trải qua đều là ngụy trang.
Lúc này, thậm chí La Chinh sinh ra một ảo giác, giống như tất cả mọi thứ trên thế giới này đều là giả, không đáng tin cậy.
Khi bắt đầu nhớ lại quá khứ, những cảnh ngộ gặp phải trước đây dường như đều biến thành một cái bẫy.
Làm thế nào mà hắn lại tìm được Tiên Phủ? Lúc trước, sau khi hắn lấy được quyển Luyện Khí Tông Pháp, hắn đột nhiên nhận được tin tức về núi Cửu Âm và Ngọc Long Cốc.
Trước khi hắn quay lại quận Quảng Hán, trùng hợp bên cạnh hắn có người đề cập đến núi Cửu Âm và Ngọc Long Cốc.
Có người muốn hắn khống chế Tiên Phủ.
Người đó đặt manh mối ở giữa hai trang sách trong quyển Luyện Khí Tống Pháp, khiến hắn “vô tình” phát hiện.
Sau đó nhân cơ hội tiết lộ, để hắn dễ dàng tiến vào Tiên Phủ.
Thật ra, dấu vết sắp xếp khá rõ ràng, chẳng qua lúc đó La Chinh hoàn toàn không có khả năng cảnh giác đến mức này.
Bỏ ra cái giá lớn như vậy chỉ để đưa hắn một tòa Tiên Phủ, rốt cuộc mục đích của việc này là gì? Như vậy La Yên thì sao? Người dẫn hắn đi tìm La Yên nhất định đang có một âm mưu rất lớn nào đó.
Hắn chỉ là một quân cờ thôi ư? Nhìn thấy biểu hiện kích động của La Chinh, Hoa Thiên Mệnh cảm thấy bất đắc dĩ.
Hắn sớm biết La Chinh sẽ có phản ứng dữ dội như vậy.
Quá trình này La Chinh nhất định phải tự mình thích ứng.
Hoa Thiên Mệnh không nói tiếp, để La Chinh điều chỉnh lại tâm trạng trước đã.
“Uống rượu không?” Hoa Thiên Mệnh hỏi.
“Vô dụng thôi.” La Chinh lắc đầu.
Có loại rượu nào có thể khiến hắn say được chứ? Lạc Tích Huyên ở bên cạnh trở tay một cái, trong tay xuất hiện mấy cái bình ngọc, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, cười khẽ: “Cam đoan có tác dụng.” La Chinh liếc Lạc Tích Huyên một cái, nhận lấy một bình ngọc trong tay nàng.
Sau khi mở nắp, hắn ngửi được mùi rượu thật nồng.
Mùi thơm đó rất ngọt ngào, giống như rượu ngọt bình thường.
Đừng nói là rượu ngọt, ngay cả loại rượu mạnh nhất, La Chinh uống cũng chẳng khác nào uống nước lã.
Sau khi La Chinh uống ực một hớp, hắn phát hiện hướng đi của loại rượu này rất lạ, nó tràn về phía đầu hắn.
Hắn cảm thấy linh hồn của mình đang bị thiêu đốt.
“Rượu Trọc Hồn.” Lạc Tích Huyền thản nhiên nói: “Cũng chỉ có Thiên Vị tộc mới có.
Đây là rượu ngon, có thể giúp cho linh hồn của người tiến vào trạng thái say rượu.
Nhưng uống nhiều quá cũng không tốt.” “Tâm trạng của hắn quá kích động” Hoa Thiên Mệnh lắc đầu, bản thân cũng cầm một bình rượu Trọc Hồn, làm động tác cạn ly rồi ngửa cổ uống một hớp.
Mấy năm qua, những gì mà Hoa Thiên Mệnh gánh vác không hề ít hơn La Chinh.
Hắn dần dần phát hiện, vận mệnh của hắn càng khó gánh và bất đắc dĩ hơn La Chinh.
Nghiêm túc mà nói, rượu Trọc Hồn cũng không phải là rượu, mà là được chế từ một loại độc dược nhắm vào linh hồn, có thể mang đến cho võ giả thể nghiệm giống như say rượu.
Nếu trực tiếp uống loại độc dược đó, linh hồn sẽ bị ăn mòn.
Thiên Vị tộc đã dùng phương pháp đặc biệt để ôn hòa dược tính.
Có một số võ giả rất thích rượu, nhưng sau khi tu vi tăng lên đến trình độ nhất định, chẳng còn loại rượu nào có thể gây say nữa.
Loại rượu này thuộc về thứ chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
La Chinh cảm thấy trời đất xung quanh đều quay cuồng, cả người không tự chủ mà ngã xuống.
Đã rất nhiều năm rồi hắn chưa từng uống say.
Trong chốc lát, hắn đã nằm ngửa bên hồ ngủ say.
“Công tử uống say rồi.” Mộ Minh Tuyết nói, sau đó đứng dậy, định đỡ La Chinh đi nghỉ ngơi.
Hoa Thiên Mệnh cũng uống một bình rượu Trọc Hồn, nhưng ánh mắt của hắn vẫn còn rất tỉnh táo, bởi vì thứ mà hắn uống chỉ là nước.
Lúc này, Hoa Thiên Mệnh nhìn chằm chằm Mộ Minh Tuyết, ánh mắt giống như nhìn thấu hết thảy: “Ngươi phi thăng từ Đại Thế Giới nào?” Lạc Tích Huyền đứng bên cạnh Mộ Minh Tuyết, sấm sét không ngừng nhảy múa trên đầu ngón tay, giống như phòng ngừa Mí Minh Tuyết chạy trốn.
Mộ Minh Tuyết tỏ vẻ vô tội: “Ta không biết.
Đại Thế Giới không có tên của mình.” Bởi vì số lượng Đại Thế Giới quá nhiều, nên không có tên riêng, chỉ có số hiệu mà thôi.
Mộ Minh Tuyết không biết cũng là chuyện bình thường.
Hoa Thiên Mệnh dùng sức bóp nát bình ngọc trong tay.
Hắn hoàn toàn không tin lý do thoái thác của Mộ Minh Tuyết, tiếp tục nói: “Nói cho ta biết mục đích của ngươi.
Ta không hy vọng có người lạ bên cạnh La Chinh.
Nếu ngươi không chịu nói, vậy thì chỉ có chết.”
Last edited: