Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1397: Nhện
“Bịch, bùm!” Trong hỗn loạn, La Chinh cảm thấy dưới chân trống rỗng, rồi rơi nhanh xuống phía dưới! La Chinh vừa mới muốn ổn định thân hình của 3mình lại cảm thấy bản thân bị một sức mạnh khổng lồ hút lấy, quăng mạnh về một phía.
Hắn muốn giãy giụa, nhưng những sợi tơ này vô cùng mềm mại, lại rất bền dẻo.
Tấm mạng nhện này phát ra ánh vàng, giống như vàng được kéo thành2 tơ, có không ít sợi tơ trói trên người hắn, cột chặt hắn ở trên đó.
Thế nhưng sức mạnh lại không có mấy tác dụng với mạng nhện mềm dẻo.
Đương nhiên cũng có thể là do sức mạnh của La Chinh không đủ.
Bây giờ, sức mạnh của hắn trong lớp võ giả cùng thể hệ vẫn thuộc hàng đầu, nhưng đối mặt với những cường giả chân chính thì không đáng chú ý.
La Chinh không ngừng giãy giụa, những tơ nhện màu vàng lại càng lúc càng nhiều, trói càng lúc càng chặt.
Ngược lại, Huân ôm Sát Lục Thánh Thương, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến khiển La Chinh thấy hơi khó hiểu.
“Roẹt xoẹt xoẹt” Vào lúc này, loạt bước chân vừa mới truyền đến kia lại vang lên lần nữa.
La Chinh nhìn theo hướng âm thanh thì thấy có một bóng người màu đen, mà trên vai bóng người còn có một bóng đen nho nhỏ, có một đôi con ngươi xanh rờn phát ra ánh sáng khiến người ta không thoải mái.
Đợi bóng người kia đi vào, lông mày La Chinh lập tức nhíu một cái, lạnh lùng nói: “Tất trang chủ.” Lúc này, dường như Tất Phi Vũ đã biến thành một người khác, nghe thấy tiếng La Chinh thì chỉ khà khà hai tiếng, không đáp lại.
“Mộ Minh Tuyết đầu?” La Chinh nhíu mày nói.
“Chết rồi.” Tất trang chủ sảng khoái trả lời.
“Vù vù..” Trong lòng La Chinh dấy lên sự phẫn nộ, khí thế khổng lồ từ trong cơ thể hắn tỏa ra mạnh mẽ.
La Chinh cũng có chút đề phòng với Kiếm Trang.
Trước đó, lúc tiến vào Sát Lục Kiếm Sơn, trong lòng La Chinh đã do dự có nên mang theo Mộ Minh Tuyết đi vào hay không.
Nhưng Tất Phi Vũ lại năm lần bảy lượt nhấn mạnh, hắn chỉ có thể đi vào Sát Lục Kiếm Son một mình, nên mới để Mộ Minh Tuyết ngoài cửa.
“Đừng nóng vội, chắc hắn đang lừa ngươi thôi.” Huân tỉnh táo nói: “Hắn sẽ không giết Mộ Minh Tuyết ngay trước mặt thuộc hạ của mình.
Huống chi Mộ Minh Tuyết cũng không quan trọng, rất dễ xử lý.” Nghe thấy lời Huân nói, nét mặt La Chinh hơi giãn ra một chút.
Tất Phi Vũ mỉm cười đắc ý: “Quả nhiên vẫn còn quá non trẻ, ta đã nói rồi, để một đám trẻ ranh diễn chính, căn bản là chuyện vô lý.” Dù là La Chinh hay Hiên Viên Thần Phong, tất nhiên là những Đạo Tử này có ưu tú, nhưng trong mắt những Giới Chủ đã sống vô số năm, họ đều chỉ là trẻ con, còn quá non nớt.
Nhưng Huân hờ hững trả lời: “Ngươi không có cái số ấy, đừng nói là ngươi, dù là Thiên Tôn cũng không có cái số ấy đâu.” “Ta không tin số mệnh.” Tất Phi Vũ chậm rãi bước lên, dưới chân ông ta bắt đầu xuất hiện từng sợi tơ vàng, những sợi tơ vàng bên thành từng bậc thang, ông ta dạo bước trên những bậc thang đó đi tới.
“Huống hồ, dù ta không có cái số ấy thì một lát nữa cũng sẽ có thôi.” Tất Phi Vũ bổ sung một câu.
“Grào!” Sau khi nói xong, bóng đen trên bả vai ông ta cũng ngửa cổ kêu một tiếng.
Lúc này, La Chinh mới nhìn rõ, đó là một con báo đen tuyền, nhưng cũng không phải báo bình thường, chắc hẳn nó là một loại thú dữ nào đó cực kỳ lợi hại.
Bóng đen mà La Chinh đuổi theo lúc trước, chắc là con báo không lớn hơn con mèo là bao nhiêu này...
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” La Chinh cả giận nói.
“Còn không nhìn ra sao? Ta vẫn luôn chờ đợi, chờ rất lâu rồi.” Tất Phi Vũ lạnh lùng cười một tiếng, tay vung lên, quy tắc hắc ám cách đó không xa tiếp tục biến mất.
Từ trong vùng tối lõm xuống một cái móc kéo, sau đó hắn vung tay cách không kéo một phát, móc kéo đó lập tức bị rút ra.
Trong khoảnh khắc móc kéo bị rút ra, xa xa trong bóng tối lập tức truyền đến một loạt tiếng vang ầm ầm.
Dường như có vô số tảng đá lớn đang di động, lúc này tất cả quy tắc hắc ám tiêu tan, một không gian rộng lớn hiện ra trước mặt La Chinh.
Nơi xa có một số thứ dài nhỏ, giống như cá phơi khô, được treo ở từng đầu sợi tơ màu vàng.
Những thứ đó có da toàn thân màu đỏ, tay chân không nối liền với thân thể, cổ của chúng bị tơ vàng trói chặt phía sau, đầu bị nhét vào trong một huyệt động.
Những thứ này chắc là những mặt quái vật mà trước đó La Chinh nhìn thấy trong cái lỗ nhỏ.
“Ngươi muốn thay ta tiếp nhận truyền thừa của Dịch Kiếm Thiên Tôn?” La Chinh cũng không phải kẻ ngốc, lúc này xem như hiểu rõ điều này.
Tất Phi Vũ đợi đến sau khi những cột đá ngừng di chuyển, lại kéo động một cột đá khác.
Một loạt tiếng vang ầm ầm lập tức truyền tới, giống như trong không gian này tồn tại vô số cơ quan.
Vừa hành động, Tất Phi Vũ vừa trả lời: “Đây là chuyện rõ rành rành, có nhiều thứ không nên do các ngươi đi hoàn thành.” La Chinh hơi nhướng mày.
Rốt cuộc truyền thừa của Dịch Kiếm Thiên Tôn là cái gì? Trước đây La Chinh suy nghĩ, đây chẳng qua là một cuộc thí luyện, bây giờ xem ra, tình huống không hề đơn giản như hắn nghĩ.
Ngay cả hành động của Huân cũng rất kỳ lạ, dường như trong đó có thứ vô cùng quan trọng.
Nhưng dù có quan trọng hay không thì đều không liên quan tới mục đích của La Chinh.
Mục đích của hắn chỉ là muốn hoàn thiện thần đạo Đoạn Tình của mình.
Huân bị trói trong phong ấn hình lục giác, lúc này nàng lại cười lạnh, lắc đầu nói: “Không phải La Chinh ngây thơ, mà là người quá ngây thơ, có nhiều thứ không phải ngươi không tin thì nó không tồn tại, ngươi chỉ là nhân vật nhỏ, không thay đổi được gì...”
“Vu!”
Huân vừa dứt lời, một ánh kiếm vô cùng sắc bén đã phát ra từ trong tay Tất Phi Vũ, ông ta dùng ngón tay thay kiếm, nhưng sức mạnh vẫn vô cùng kinh khủng! Dù sao đó cũng là cường giả Đại Giới Chủ.
Nếu ánh kiếm này chém lên người La Chinh, chắc chắn La Chinh không còn đường sống.
Nhưng ánh kiếm này không chém về phía La Chinh mà nhằm thẳng về phía Huân ở trong phong ấn hình lục giác.
Ánh kiếm xẹt qua, trong khoảnh khắc, cánh tay Huân bị chém đứt lìa, hóa thành ánh sáng màu đỏ rồi lại lần nữa ngưng tụ thành một cánh tay.
Cũng vì Huân là thân thể kiếm linh, nên không bị thương quá nặng, nhưng sắc mặt Huân trở nên khó coi hơn mấy phần.
Chỉ cần Tất Phi Vũ muốn, ông ta hoàn toàn có thể triệt tiêu hết linh hồn Huân.
Sau khi linh hồn Huân khôi phục, thực lực đã tăng lên tương đối lớn, nhưng vẫn không thể chống lại Giới Chủ, huống hồ thực lực Tất Phi Vũ ngang với Đại Giới Chủ.
Tất Phi Vũ cười lạnh: “Có được hay không, phải thử mới biết được.
Huống hồ vì ngày này, ta đã nghiên cứu cái chỗ chết tiệt này vô số năm! Trong kế hoạch của ta không có bất kỳ sơ hở gì, không lý nào lại thất bại!” Huân không nói thêm gì nữa, chỉ lạnh lùng nhìn Tất Phi Vũ.
La Chinh cũng hiểu được, Tất Phi Vũ rất rõ truyền thừa của Dịch Kiếm Thiên Tôn ở ngay dưới Sát Lục Kiếm Sơn.
Đồng thời, đây không phải là lần đầu tiên ông ta tiến vào Sát Lục Kiếm Sơn, rõ ràng ông ta đã sớm vi phạm mệnh lệnh của Trần Hoàng Dịch Kiếm.
Âm mưu của ông ta, là muốn có truyền thừa của Trần Hoàng Dịch Kiếm.
Nhưng bây giờ xem ra truyền thừa này chắc chắn không phải một cuộc thí luyện, nếu không Tất Phi Vũ đã không coi trọng như vậy...
Như vậy rốt cuộc là thứ gì? Dường như Huân có biết một chút, nhưng nàng lại không chịu nói.
Trên mặt La Chinh lộ vẻ phiền muộn, chỉ có thể bị vây ở chỗ này, nhìn Tất Phi Vũ bận rộn từ trên xuống dưới.
“Xoẹt xoẹt xoẹt...” Sau khi Tất Phi Vũ tiếp tục khởi động cơ quan nào đó, tiếng bò kia vang lên lần nữa, chỉ là lúc này tiếng bò càng lúc càng dày đặc, giống như có vô số vật nhỏ đang nhanh chóng bò đến từ bốn phương tám hướng.
La Chinh nhanh chóng nhìn thấy một cảnh tượng kinh người.
Từ trong cái khe xung quanh không gian này, xuất hiện một đám nhện con với số lượng khổng lồ.
Những con nhện con màu đỏ sậm giống như một biển nhện lan về phía La Chinh.