Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1392: Đào xuyên qua
Tuy rằng Tất Phi Vũ chưa từng bước qua cánh cửa to lớn này, nhưng vẫn hết sức quen thuộc với thế giới ngoài cửa.
Chỉ thấy ông ta vung ta3y một cái liền có một cơn gió mạnh gào thét mà tới, cuốn sạch sẽ những lớp bụi kia đi! Đợi đến khi bụi bặm tan đi hết, hoa văn trên cánh cửa to4 lớn mới hoàn toàn lộ rõ ra.
La Chinh nhìn thấy trên cửa điêu khắc một con nhện to lớn, hình như con nhện kia có hơn một nghìn chân.
Hoa văn La Chinh nhìn thấy trước đây chính là đường vân trên đùi con nhện này.
Nhìn thấy hoa văn chạm trổ này, La Chinh tỏ vẻ bất7 ngờ.
Theo cái nhìn của La Chinh, có lẽ bí mật này có liên quan rất lớn với việc Dịch Kiếm Thiên Tôn có thể trở thành thần, thậm chí cũng có liên quan đến thứ Khinh Ngữ nắm giữ...
“Đạo Tử La Chinh, ngươi có thể tiến vào.” Tất Phi Vũ chỉ vào chính giữa cửa, chỗ đó chính là đầu của bức điêu khắc nhện nghìn chân.
“Dựa theo lời dặn dò của lão Trang chủ, người mang theo Vấn Tình Kiếm Tâm cần đưa tay vào trong miệng của bức điêu khắc hình nhận thì mới có thể mở được cánh cổng này.” La Chinh nhìn cái đầu của con nhện kia một cái.
Đầu con nhện to như thể được chạm trổ vô cùng chân thật, một đôi mắt kép dường như do vô số viên đá quý khảm thành, lóe ra ánh sáng kỳ dị dưới sự chiếu sáng của dạ minh châu.
Giống như đối mặt với hắn không phải là một hình điêu khắc mà là một con nhện nghìn chân thực sự...
Bắt đầu từ khi tiến vào hang động này, xung quanh liền tỏa ra một bầu không khí kỳ quái.
Mà cánh cửa to lớn này càng có v2ẻ tà khí kỳ quái.
Kiếm đạo chính tông, người tu luyện kiếm đạo thông thường rất ít đi đường tà môn ngoại đạo, vì như vậy sẽ ảnh hưởng kiếm tâm của mình.
Có lẽ Dịch Kiếm Thiên Tôn là kiếm khách mạnh nhất trong thiên hạ, thể tại sao lại bố trí một cánh cửa như vậy? Trong lòng La Chinh cảm thấy kỳ lạ, nhưng dần dần cũng suy đoán được một chút.
Sát Lục Kiếm Sơn vốn cũng không phải theo đạo quân tử, trong này hẳn là còn cất giấu bí mật to lớn, nhưng căn cứ vào đầu mối bây giờ, La Chinh vẫn chưa thu hoạch được gì về những bí mật này.
Sau khi gật đầu, La Chinh bay tới đầu của con nhện kia, duỗi cánh tay của mình vào trong, đồng thời La Chinh cũng kích hoạt hoa văn hình kiếm trên tay mình.
“Rắc rắc!” Ngay giây phút này, hình như có bộ phận then chốt gì được chạm đến, hàm trên hàm dưới của con nhện kia khép lại, cắn một cái lên cánh tay của La Chinh!
La Chinh không hề né tránh, bức điêu khắc làm bằng đồng xanh này cơ bản không thể cắn thủng da tay của hắn.
Nhưng lúc suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, một cảm giác đau dữ dội liền truyền đến từ cánh tay...
Hình như có một thứ gì đó cực kỳ sắc bén đâm vào cánh tay La Chinh, nhưng xúc tu này đã cắn chặt lại, La Chinh không nhìn thấy rõ.
Mặc kệ đó là vật gì, có thể dễ dàng đâm thủng thân thể thần khí của hắn thì chắc chắn là vô cùng đặc biệt.
La Chinh gần như phản xạ có điều kiện, vung nắm đấm bằng cánh tay còn lại, muốn trực tiếp đập vỡ bức điêu khắc này.
“Tuyệt đối không thể!” Lúc này Tất Phi Vũ bước nhanh về phía trước, ngăn cản động tác tiếp theo của La Chinh.
“Đây là phương pháp lão Trang chủ dùng để phân biệt Vấn Tình Kiếm Tâm.
Nếu thật sự đập vỡ điều khắc, sợ rằng vĩnh viễn không thể mở cánh cửa này ra được!” Chân mày La Chinh hơi nhíu lại.
Vào thời khắc này, hắn liền cảm nhận được thứ sắc bén kia đã thu về, rời khỏi cánh tay mình.
Khi hắn đang suy nghĩ rốt cuộc đây là cái gì, cánh cửa đồng thau to lớn liền truyền đến một tiếng “Két” giòn giã, cánh cửa chầm chậm lùi sang hai bên.
Ngay sau đó, một luồng sát khí dày đặc từ trong Sát Lục Kiếm Sơn phun ra, giống như có một thứ cùng hung cực ác ẩn náu trong đó.
Tất cả mọi người đứng ở ngoài cửa đều bị sát khí ảnh hưởng.
Đặc biệt là Mộ Minh Tuyết, sắc mặt nàng tái mét, gánh chịu áp lực cực lớn.
“ u áu...” Lúc này, hai con Sát Yêu Thiên Cẩu vốn đã yên phận cũng hơi nóng nảy, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét khe khẽ.
“Đây là sát khí trong Sát Lục Kiếm Sơn...” Sát khí mãnh liệt như vậy khiến cho La Chinh hết sức bất ngờ.
Hắn xem như đã bước vào Sát Lục Kiếm Sơn hai lần, chỉ biết là trong Sát Lục Kiếm Sơn sát khí trùng trùng, còn sát khí của bản thân có thể hòa vào trong đó, do đó không bị sát khí ảnh hưởng.
“Cánh cửa này đã mở, chúng ta cũng chỉ có thể tiễn ngươi đến chỗ này thôi.” Tất Phi Vũ nở nụ cười nhạt.
Lúc này trong tay ông ta xuất hiện một cây gậy như ý màu xanh lá, khuếch tán ra màn sáng mờ ảo, bao quanh Mộ Minh Tuyết cùng với người của Chấp Kiếm Đường, khiến cho bọn họ không bị sát khí ảnh hưởng.
La Chinh không do dự quá nhiều, hắn lướt về phía trước một quãng, tiến vào trong cánh cửa to lớn này.
Ngay trong nháy mắt La Chinh tiến vào thì nó liền đóng chặt lại.
Giữa không gian trống trải, tiếng cửa đóng vang lên hết sức chói tai.
Bước vào Sát Lục Kiếm Sơn lần thứ ba, lần này là bản thể của La Chinh đích thân tới.
Cũng chỉ lần này mới khiến cho La Chinh cảm nhận được mọi nơi trong Sát Lục Kiếm Sơn đều có vẻ kỳ lạ..
“Không nên bỏ Mộ Minh Tuyết ở bên ngoài.” La Chinh thầm nghĩ về sự sơ suất của bản thân trong lòng.
Từ sau khi hắn đi tới Kiếm Trang, tất cả đều có vẻ hết sức thuận lợi.
Kiếm quán, chợ phường, sau đó đụng phải Hàn Bình, thể này hình như thuận lợi quá thì phải.
Nhưng quả thực biểu hiện của những người trong Kiếm Trang này không có gì bất bình thường.
Trong lòng La Chinh hơi bất an, rốt cuộc là vì sao mà bất an thì bản thân hắn cũng không rõ.
Nếu cửa đã đóng lại, như vậy thì mau chóng hoàn thành thử luyện của Dịch Kiếm Thiên Tôn mới được.
Hắn hy vọng thần đạo Đoạn Tình của mình hướng tới sự hoàn mỹ, bù vào thiếu sót nhỏ đáng tiếc cuối cùng ở trong núi kiếm này, hắn đã không còn đường lui.
“Chẳng trách...
hoàn cảnh xung quanh trong hai lần tiến vào Sát Lục Kiếm Sơn lúc trước đều đen như mực.
Quả thật là trong hang động này vô cùng âm u.” Không bao lâu sau, tòa Sát Lục Kiếm Sơn kia liền hiện ra trước mặt La Chinh.
Sát Lục Kiếm Sơn không cao lắm, theo La Chinh đoán, nó chỉ cao chừng hai ba trăm trượng, chi xem như là một ngọn núi nhỏ trong mắt hắn...
Càng đến gần Sát Lục Kiếm Sơn, La Chinh càng có cảm giác kỳ lạ.
Núi vẫn là ngọn núi kia, nhưng lại thiếu mất một chi tiết mấu chốt.
“Không thấy...
kiếm...”
Lần đầu tiên so kiếm với Hoa Thiên Mệnh, sau khi La Chinh lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn mới chui vào trong Sát Lục Kiếm Sơn.
Lần thứ hai, chính là một ảo cảnh do Trần Hoàng Dịch Kiếm bố trí.
Nhưng hai lần bước vào trong đó, xung quanh Sát Lục Kiếm Sơn đều chằng chịt là kiếm, từ chân núi chen chúc lên đến đỉnh núi, mà bây giờ La Chinh lại không nhìn thấy một thanh trường kiếm nào.
Mang theo sự ngờ vực, La Chinh tiếp tục chạy như bay về phía Sát Lục Kiếm Sơn.
Với tốc độ của hắn, chút khoảng cách này gần như là tới nơi trong khoảnh khắc.
Sau khi đi dạo một vòng ở chân núi, La Chinh liền xuôi theo lưng núi đi một mạch về phía trước, nhanh chóng lên đến đỉnh núi.
Từ đầu đến cuối, La Chinh vẫn không phát hiện bất kỳ điều gì khác thường.
Hình như trong hang động này, ngoại trừ một ngọn núi này ra thì không tồn tại cái gì khác...
Thể thì đây là Sát Lục Kiếm Sơn sao? Nếu Dịch Kiếm Thiên Tôn để mình đến đây tôi luyện kiếm đạo của bản thân, bù đắp một chút khiếm khuyết cuối cùng của thần đạo Đoạn Tình, vậy thì trong này nhất định có một thứ nào đó mà mình không biết.
La Chinh bay lơ lửng ở trên đỉnh núi, suy tư một chút rồi nhìn về phía bản thể của Sát Lục Kiếm Sơn, đột nhiên lông mày hắn nhướng lên.
“Sát khí!”
La Chinh chưa từng tìm được cái gì trên núi này, nhưng trong hang động lại tồn tại sát khí mãnh liệt, sát khí này chính là bay từ trong lòng Sát Lục Kiếm Sơn này ra! Muốn mình đi vào bên trong Sát Lục Kiếm Sơn? Nghĩ tới đây, La Chinh không do dự chút nào...
“Xoạt xoạt xoạt!” Ba đường kiếm quang giao vào nhau, vẽ thành một hình tam giác ở đỉnh núi.
Hắn không dùng nhiều sức, kiếm quang chỉ chạy vào phía dưới đỉnh núi được khoảng cách một trường.
Ngay sau đó, trường kiếm của La Chinh đâm vào từ mặt sườn.
Dưới một cái bẩy nhẹ liền làm vỡ một tảng đá ở đỉnh núi này, hắn tiếp tục nạy từ trong đó ra...
Trong nháy mắt mới vừa nạy ra, La Chinh bỗng cảm nhận được sát khí nồng đậm.
Từ trong lỗ thủng hắn cạy được tuôn ra sương mù màu đỏ dày đến gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đồng thời La Chinh còn ngửi thấy một mùi hương lạ lùng.
Mùi hương nọ hết sức thanh ngọt, giống như mùi máu tươi, nhưng chẳng hề khiến cho người ta chán ghét.
Sau khi vừa mới cạy tảng đá kia ra, La Chinh liền phát hiện bùn đất dính liền với nửa đoạn dưới của núi đá có màu đỏ tươi, giống như hỗn hợp của máu và bùn đất.
“Rốt cuộc Sát Lục Kiếm Sơn này là thứ gì...” Sắc mặt của La Chinh trở nên nghiêm trọng.
Dưới ba kiếm “xoạt xoạt xoạt” vang lên lần thứ hai, cái hố La Chinh đào ở trên đỉnh núi đột nhiên lún nghiêng xuống phía dưới.
Dường như Sát Lục Kiếm Sơn này đã bị hắn đào xuyên qua.