Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1381: Bàn thân cách
Thua trận này không phải sẽ mất hết, việc nhỏ mà không nhịn đ3ược thì sẽ làm hỏng việc lớn...
Hắn còn có tương lai tươi sáng hơn nữa! Nghĩ đến đây, một tay hắn nắm chặt mảnh vỡ Thiên Đạo4, đến khi mở ra thì đã không còn mảnh vỡ đâu nữa.
“Ta thua...” Những chữ này gần như hắn phải nghiến răng mới có thể nói ra 8được.
Hoa Thiên Mệnh đấu với Hiên Viên Thần Phong, Khinh Ngữ đầu với Khổ Đăng, sau đó là Cơ Lạc Tuyết và Liệt Thiên Hàn...
Nhưng mấy chuyện đó đã chẳng còn liên quan đến La Chinh nữa.
“Ấy!” Thấy La Chinh biến mất, Khế Ấu Cầm bèn tỏ ra tức giận.
Sao mới đó mà đã không thấy hắn nữa...
La Chinh không ngừng đi qua một đám sương mù trắng.
Từ nhỏ đến lớn, những chữ này hầu như luôn cách hắn rất xa.
Nhưng khi đối mặt với La Chinh, cuối cùng hắn vẫn 7không thể tránh được.
Hạng nhất của chiến trường mộng ảo đã xuất hiện.
Thật ra khi nhìn vào tình thể trên bàn cờ thì2 hạng nhất hẳn là được dành sẵn cho Hiên Viên Thần Phong, giống như vận mệnh của Thiên Đạo đã chỉ dẫn để hắn trở thành vai chính trong đại thế này.
Mà La Chinh lại trở thành biển số lớn nhất, bướng bỉnh cắt đứt vận mệnh của Hiên Viên Thần Phong.
La Chinh hơi mỉm cười, bước lên trên quân cờ của mình.
Khi đến giữa không trung, hắn ném trả thanh kiếm cho Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đang ở cách đó không xa.
Sau đó một tia sáng màu trắng chợt lóe ra, bóng dáng hắn liền biển mất trên quân cờ...
Trong cuộn tranh chỉ còn lại chín người.
Năm thứ hạng đứng đầu và cuối còn phải được xếp vị trí.
Những đám sương mù dày đặc này vô cùng kỳ lạ, gần như hoàn toàn che mất tầm nhìn của La Chinh.
Từ sau khi đi vào chiến trường mộng ảo, La Chinh đã tự hỏi rốt cuộc đây là nơi thế nào?
Nếu Thiên Đạo đã xây dựng ra năm mươi Đại Giới, vậy có thể xem như nó chỉ là một ảo cảnh trong Thiên Đạo này? Một bóng đen cực lớn vụt qua từ trong tầng sương, sau đó là cái bóng thứ hai, thứ ba...
“Đó là cái gì?” La Chinh vẫn không ngừng di chuyển, cứ thể vượt mây gạt sương, cuối cùng những bóng đen đó cũng xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Chúng là những ngọn núi xanh lớn được xếp hàng chỉnh tề, vẻ ngoài của chúng trông giống nhau như đúc, như được tạo ra từ cùng một ngọn núi lớn vậy.
Trên đỉnh núi có xây nhiều cây cột đá hình tròn, phong cách kiến trúc cực kỳ giống với đại sảnh Nhân Quả mà trước đây La Chinh từng thấy.
“Ngươi...
có thể tiến lên phía trước để lấy một bàn thân cách.” Bến tại La Chinh vang lên giọng nói của cô gái thần bí.
Khi cô gái này nói chuyện với mọi người, giọng điệu nàng lạnh lẽo khiến người ta có cảm giác cứng ngắc.
Còn khi nói chuyện với mình La Chinh thì giọng điệu lại có vẻ hết sức sôi nổi và thoải mái.
“Bàn thân cách...” Đến khi La Chinh đến gần một trong những ngọn núi lớn kia thì mới phát hiện ra trong những cột đá cực lớn ở đó có một chiếc đĩa màu trắng ngà đang trôi nổi vô định.
Một trận Đại Thế là để tranh giành thứ này à? Mắt La Chinh không lóe lên.
Nếu lấy được bàn thân cách thì có thể đỡ được thần cách, vậy sao sao những Thiên Tôn kia không cho phép? Cả người hắn nhẹ nhàng lơ lửng đi tới chiếc đĩa trước mặt.
Sau khi quan sát cẩn thận, La Chinh không kìm được mà “o” một tiếng.
Bàn thần cách này trông như một cái đĩa lớn bình thường, không biết được tạo ra từ chất liệu gì mà dường như trong đó ẩn chứa một sức mạnh rất ổn định...
Mấu chốt là ở chỗ, thứ được khí hỗn độn ngưng tụ thành trong cơ thể La Chinh lúc trước lại có vẻ ngoài gần như giống hệt với bản thân cách! Thế này thì thật là kỳ quái! Hay là lúc đó khí hỗn độn tạm thời làm bàn thân cách? Hoặc là...
Khối tinh thể hình chữ thập kia thật ra là một thần cách? Hẳn nghĩ một lúc nhưng cũng không ra đáp án, sau đó bên tai lại truyền đến tiếng nói cực kỳ nhí nhảnh của cô gái thần bí kia.
“Ngây ra đó làm gì? Ngươi có thể lấy bàn thần cách mà!” La Chinh gật đầu rồi giơ tay ra, chạm nhẹ vào nó.
Bản thân cách màu trắng ngà bèn từ từ xoay tròn.
Trong mắt La Chinh, nó cứ nhỏ dần rồi cuối cùng hóa thành một vòng tròn lớn cỡ ngón cái, chớp mắt đã chui tọt vào đan điền của
hắn.
Nhìn vào bên trong, La Chinh thấy bàn thân cách kia chậm rãi trôi lơ lửng ở thế giới trong cơ thể hắn.
Bây giờ, ngoại trừ một cây thế giới thì thế giới trong cơ thể của La Chinh lại có thêm một bàn thân cách.
“Ngươi được hạng nhất rồi, có gì muốn hỏi không? Ta có thể phá lệ cho người hỏi ba câu.” Cô gái thần bí mỉm cười hỏi.
La Chinh nghĩ: “Có tin tức của La Yên chưa?”
Mấy năm nay không biết nàng đã nghe La Chinh đã hỏi câu này bao nhiêu lần, nghe đến mức lỗ tai sắp chai cả rồi.
“Ngươi không thể đổi câu hỏi được à?” Cô gái thần bí lại nói.
La Chinh nhún vai.
Đành chịu thôi, đây vốn là vấn đề mà hắn quan tâm nhất...
Giọng nói của cô gái thần bí kia có vẻ không vui, thế nên La Chinh chỉ hỏi thêm một câu: “Ngươi tên gì...? Nói cách khác, rốt cuộc ngươi là ai?” Đối với câu hỏi này, cô gái thần bí im lặng mấy nhịp thở, dường như đang do dự, không biết nên nói hay không.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn nói.
“Ta là Khương Ngọc Nhi, câu hỏi tiếp theo...” “Khương Ngọc Nhi, ngươi có tin tức của La Yên chưa?” La Chinh hỏi tiếp.
Mặc dù tên này kể chuyện vô cùng sinh động, nhưng thực tế tính cách lại rất khô khan, đi tới đi lui cũng chỉ có mỗi câu này.
Cô gái thần bí thấy hơi rối rắm, thế nên đành im lặng.
Cũng vì Khương Ngọc Nhi im lặng nên trong mắt La Chinh lại cháy lên hy vọng.
“Theo như lời hứa, ngươi biết tin tức muội ấy thì phải nói cho ta.” La Chinh nói tiếp.
Khương Ngọc Nhi thầm thở dài: “Thật ra nói cho ngươi cũng không phải chuyện tốt gì...” Ngay từ đầu, Khương Ngọc Nhi không cảm thấy việc tìm La Yến là chuyện quá khó.
Nhưng sau đó nàng mới biết La Yên lại có ảnh hưởng lớn như vậy.
Cái đám giúp đỡ kia đúng là một đám người điên, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì đối với La Chinh.
Tất nhiên La Chinh biết rõ trong đó có điều gì đó bí mật, nhưng hắn vẫn kiên định nói: “Nhưng ta cần phải biết.” “Ta chỉ có thể cho ngươi biết, chính xác thì La Yên đang ở Thần Vực.” Cuối cùng Khương Ngọc Nhi cũng tiết lộ thông tin này.
Nghe nàng nói vậy, khuôn mặt La Chinh mới nở nụ cười: “Cảm ơn ngươi.” Hắn chưa bao giờ gặp nàng, những lần trò chuyện giữa họ cũng chỉ thông qua Thét Lệnh để kể vài chuyện xưa.
Mà với La Chinh thì chỉ có mỗi một tin này còn lâu mới đủ! Hắn còn muốn biết tình hình La Yên gần đây thế nào? Muội ấy ở chỗ nào trong Thần Vực...
Nhưng rõ ràng đối với hắn bây giờ thì vậy là đủ rồi...
Đối với La Chinh hiện nay, Thần Vực còn là một nơi xa xôi đến mức không thể tới được.
Muốn đến nơi đó còn phải vượt qua một vòng Thiên Đạo này.
Mặc dù bây giờ hắn đoạt được hạng nhất trong chiến trường mộng ảo, nhưng việc vượt qua Thiên Đạo cũng không phải là việc dễ dàng.
Đạt hạng nhất, ngoài bàn thần cách ra thì bất kỳ ai trong tốp ba cũng sẽ nhận được giải thưởng khác như: thay đổi số mệnh, sắc phong số mệnh...
Nói cách khác, Khương Ngọc Nhi giúp La Chinh sửa lại số mệnh của hắn trong vũ trụ.
Nếu số mệnh của La Chinh tăng lên thì cũng sẽ giúp hắn nhiều trong những gì mang tính xác suất, ví dụ như dẫn động các ngôi sao cũng sẽ dễ dàng hơn.
Vốn dĩ số mệnh của hắn rất khá, nhưng sau khi hấp thụ mấy con Hoàng Xà Diệt Vận lúc trước, số mệnh hắn đã đạt đỉnh một lần, nhưng chỉ duy trì trong một khoảng thời gian quá ngắn.
Mà khi đó La Chinh lại không nắm chắc cơ hội này.
Lúc số mệnh đang ở trạng thái đỉnh cao mà tu luyện Sao Chiến Thể thì lại quá dễ dàng...
Tất nhiên, số mệnh bây giờ không thể quá tốt như lúc trước khi hấp thụ Hoàng Xà Diệt Vận.
Sửa lại số mệnh vốn cực kỳ khó khăn, chắc cũng chỉ Thiên Đạo mới có được năng lực này thôi.
Có lẽ Khương Ngọc Nhi cũng là người cai quản vòng Thiên Đạo này, chỉ là không rõ nàng đóng vai gì trong đó mà thôi.
Mà có vẻ nàng cũng sẽ không tùy tiện can thiệp vào những biến hóa trong Thiên Đạo...
Sau khi đợi rất lâu trên ngọn núi lớn kia.
La Chinh đã thấy người thứ hai xuất hiện từ trong làn sương mù màu trắng dày đặc.
Người nọ có thân hình cao lớn, vẻ mặt khí khái hào hùng, chính là Hoa Thiên Mệnh.
Ai thắng thì vào trong sương mù nhận bàn thân cách trước.
Nếu vậy thì Hoa Thiên Mệnh đã đánh bại Hiên Viên Thần Phong rồi? Kế tiếp là Hiên Viên Thần Phong.
Lúc này khuôn mặt anh tuấn của hắn đầy vẻ dữ tợn.
Hắn chỉ lấy được hạng ba, nên chắc chắn trong lòng đang vô cùng mất mát...
Khinh Ngữ đạt được hạng bốn, Khổ Đăng hạng năm.
Còn Khê Ấu Cầm là hạng mười...
Thật ra, theo thực lực thì chắc hẳn thứ tự của Khê Ấu Cầm còn có thể cao hơn.
Nhưng sau khi nàng tiến vào tốp mười thì lại liên tục nhận thua, tất nhiên thành tích sẽ đứng cuối cùng.
Khi thấy những ngọn núi lớn kia, nàng bèn muốn bay vụt về phía La Chinh, nhưng cuối cùng vẫn không thể đến gần được, chỉ đành từ bỏ.
Nàng cảm thấy hối hận, đáng lẽ phải dặn La Chinh trước, để hắn đi Tử Cực Giới tìm mình...