Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1354
Chương 1354: Đoạn tình
Chỉ cần người này không chết, cuối cùng chắc chắn có thể giúp Huân trở lại ngôi vị Sát Lục Vương...
“Thua ở giữa sự sống và cái chết, cũng không tính là bị sỉ nhục.
Ngược lại, điều này có thể chứng minh chấp niệm của ngươi hết sức mạnh mẽ.
Trên thế giới này, người có chấp niệm lớn mạnh thường là người thành công nhất...
Truyền thuyết này nói cho mọi người, người có chấp niệm lớn, dù chỉ có một mục tiêu nhìn qua rất ngu ngốc, nhưng cứ quyết chí tiến lên, nhỡ đâu...
lại thành công thì sao? Mà tiền đề quan trọng nhất để thực hiện chấp niệm đó là “còn sống”, cần phải sống sót.
Năm đó, Doanh sáng tạo ra Sinh Tử Luân Hồi, mở ra chiêu3thức giữa sự sống và cái chết này, chính là khôn khéo lợi dụng điểm này.
Giữa sự sống và cái chết là nơi cách cái chết gần nhất, lợi dụng mối đe dọa từ cái chết, gợi lên khát khao được sống trong chấp niệm!
Muốn đi qua giữa sự sống và cái chết, thì cần hiểu rõ về sống chết.
Người bên ngoài cười nhạo người nọ quá ngu ngốc, nói cho cùng thì tin đồn chỉ là tin đồn.
Thời gian nghìn năm không thể nói là không quý báu.
Thế nhưng người nọ vẫn không bị lay chuyển, vẫn quỳ suốt một nghìn năm.
Trăm năm sau, núi Thiên Trì nứt ra, dị bảo hiện thế, ban cho người này.
ở trong vũ trụ, câu chuyện cổ này được lưu truyền rất rộng rãi,2nhưng chỉ là một truyền thuyết.
Cho nên, ngươi hãy nhận thua đi.” Khinh Ngữ dửng dưng nói.
Xưa có núi Thiên Trì, người ta nói rằng nó có dị bảo, phải quỳ một nghìn năm, dị bảo mới hiện thể.
Có rất nhiều người đi lên kiểm tra, phần lớn đều khịt mũi coi thường, không tin lời đồn này.
Nhưng có mấy trăm người ở lại, quỳ ở trước núi Thiên Trì...
Một năm sau, tất cả mọi người đều rời đi, cuối chỉ còn một người ở lại.
lại thành công thì sao? Mà tiền đề quan trọng nhất để thực hiện chấp niệm đó là “còn sống”, cần phải sống sót.
Năm đó, Doanh sáng tạo ra Sinh Tử Luân Hồi, mở ra chiêu thức giữa sự sống và cái chết này, chính là3khôn khéo lợi dụng điểm này.
Giữa sự sống và cái chết là nơi cách cái chết gần nhất, lợi dụng mối đe dọa từ cái chết, gợi lên khát khao được sống trong chấp niệm!
Muốn đi qua giữa sự sống và cái chết, thì cần hiểu rõ về sống chết.
Nhưng trong thời gian ngắn như thế mà tìm lĩnh hội sự sống và cái chết ư? Mà còn ở trước mặt nàng ta? Đây gần như là chuyện không thể làm được.
Vài đối thủ còn lại của nàng ta, đều là thiên tài mới được sinh ra trong vài thập niên gần đây, muốn nhìn thấu toàn bộ sự sống và cái chết, mấy thằng nhóc đó có thể làm được sao? Chỉ dựa vào một chiêu này, bọn họ làm sao9có thể là đối thủ của nàng ta? “Thình thịch!”.
Lại một tiếng rên truyền tới.
Vào lúc này, La Chinh đã cận kề cái chết, như vậy nỗi sợ sẽ càng mãnh liệt, mà nỗi sợ càng mạnh, lại càng gây ảnh hưởng mạnh đến tâm trí của La Chinh...
Cho nên sức mạnh của nhịp tim hắn cũng càng lúc càng dữ dội, giống như có một cây pháo đất nổ vang ở trong ngực hắn vậy! Cũng may thân thể của La Chinh khác hẳn với người thường.
Nếu không phải như vậy thì trái tim này đập một lần, sợ rằng có thể làm nổ tung lồng ngực hắn rồi! Thân hình La Chinh lảo đảo, hắn nằm ở trên sợi dây nhỏ kia, thở hổn hển.
Vết thương xác thịt ngược lại3không thành vấn đề...
Nhưng áp lực trong tim giống như một cái búa tạ có trọng lượng của một trăm ngọn núi lớn, đè lên tim hắn.
Bất cứ lúc nào cũng có thể nhấc lên cao, nện xuống thật mạnh.
“Đừng cố chấp nữa, giao Sát Lục Thánh Thương cho ta, ta hứa với người sẽ giúp Huân sống lại ở trong linh thai đó, trận chiến này ta cũng có thể nhận thua...” Khinh Ngữ vốn còn muốn nói, nàng ta có thể ở phía sau giúp Huân một phen, nhưng chợt nghĩ đến tu vi hiện tại của mình cũng mới là Thần Hải Cảnh.
Bây giờ, Khinh Ngữ không thể chọn trở thành kẻ thù của Dao.
Nàng ta vừa nói, vừa tới gần La Chinh, thậm chí còn vươn một bàn tay ngọc về phía La Chinh, dường như muốn nâng La Chinh dậy.
Nhưng ánh mắt của nàng ta lại nhìn chằm chằm vào nhẫn tu di ở trong tay La Chinh.
Nếu nàng ta đánh chết La Chinh, hắn sẽ được hồi sinh nguyên vẹn ở trên quân cờ.
Trước khi phân rõ thắng bại, nàng ta nhất định phải đoạt được Sát Lục Thánh Thương.
Nhưng ngay tại giờ phút này, La Chinh đột nhiên đứng dậy, Lôi Phong U Thần Kiếm vung lên quét một đường cong ở trước mặt hắn! “Vu!” Mũi kiếm chém ra một đường bán nguyệt trên không trung.
Mà phía trước nhất của đường bán nguyệt vừa vặn vượt qua ngón tay của Khinh Ngữ...
Máu tươi bắn ra.
Khinh Ngữ nhìn miệng vết thương trên tay mình, lập tức một vệt ánh sáng màu xanh biếc hiện lên.
Dưới sự bao phủ của quy tắc sinh mệnh, miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
“Ngươi...” Lúc này, Khinh Ngữ đang quan sát La Chinh, tỏ vẻ nghi hoặc.
Theo lý, La Chinh cố gắng giãy giụa như vậy, sẽ ứng với chấp niệm cực mạnh, đáng ra hắn phải bị cắn trả càng mạnh mới đúng.
Nhưng mà hình như hắn lại không bị ảnh hưởng bởi áo cảnh giữa sự sống và cái chết này? Nhanh như vậy đã có thể nhìn thấu sự sống và cái chết rồi sao?
Không thể nào...
Khi Khinh Ngữ nhìn vào đôi mắt của La Chinh, mày liễu hơi nhíu một cái.
Giờ phút này, trong mắt La Chinh không còn chút cảm xúc nào, nhìn qua giống như một con rối gỗ không có sự sống.
Khinh Ngữ đặc biệt mẫn cảm với lực sinh mệnh.
Giống như tình huống của La Chinh, lẽ ra chỉ nên xuất hiện ở trên người con rối không có chút sự sống! Nhưng lực sinh mệnh của bản thân La Chinh không hề trôi đi...
“Rất kỳ lạ phải không?” La Chinh lãnh đạm nói, trên mũi kiếm Lôi PhongU Thần Kiếm hiện lên tia sáng lạnh lẽo: “Giữa sự sống và cái chết quả thực rất kỳ lạ, thậm chí có thể được dùng làm nơi tu luyện.” Một số võ giả Thần Hải Cảnh biết rõ chính mình không có khả năng đạt được thành tích tốt, nhưng vẫn bước vào chiến trường mộng ảo rèn luyện, chấp nhận thử thách sống chết chân thật nhất, đối với bọn họ mà nói thì nơi đây mang đến trợ giúp rất lớn cho bọn họ.
“Nhưng tạm thời ta chưa cần loại thử thách này.” La Chinh tiếp tục lạnh lùng nói.
Trên mặt Khinh Ngữ đầy vẻ nghi hoặc: “Ngươi...
làm sao làm được?” La Chinh cười lạnh: “Người xem, những Đạo Tử bọn họ vào thân đạo, đều có đạo uẩn của mình.
Vì sao ta không thể có thần đạo của mình, đạo uẩn của mình?” “Thần đạo gì?” Khinh Ngữ hỏi.
“Vù vù vù...” Nàng ta vừa dứt lời, trường kiểm của La Chinh lập tức kêu vang.
Trên thân kiểm sinh ra một đường kiếm ý mơ hồ...
“Thần đạo của ta, chính là...
thần đạo Đoạn Tình!” Sau khi nói xong, La Chinh đột nhiên tiến lên trước một bước, cánh tay phải chĩa mũi kiếm về phía Khinh Ngữ! Bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, thậm chí thân kiếm dài mảnh của Lôi PhongU Thần Kiếm còn bị không khí uốn cong, giống như một cây cầu hình vòm nho nhỏ, nhưng sau khi kiểm này hoàn toàn đâm ra, thân kiểm đã hoàn toàn được La Chinh vung thắng! Cùng lúc đó, Dịch Thần Nhất Kiếm vọt ra với uy lực vô cùng mạnh mẽ! Khinh Ngữ nhìn thấy cảnh này thì biến sắc! Nàng ta xoay tròn mũi chân, cả người nhanh chóng lướt về sau trên sợi dây nhỏ.
Chỉmới trượt chưa đến ba bước, nàng ta đã phát hiện thể tới của ánh kiếm này nhanh vô cùng, tốc độ lui về phía sau của nàng ta căn bản không bỏ rơi được ánh kiếm này! Phản ứng của Khinh Ngữ cũng rất nhanh, sau khi trượt ba bước, nàng ta bèn nhảy lên rồi lộn vòng mới tránh được Dịch Thần Nhất Kiếm này.
Nhưng mà La Chinh không cho Khinh Ngữ chút cơ hội nào.
Sau khi nàng ta lộn người, lại giẫm lên sợi dây nhỏ kia lần nữa, lúc này sắc mặt của Khinh Ngữ đã vô cùng khó coi.
Thần đạo Đoạn Tình...
Bất kể là chấp niệm hay nỗi sợ, thật ra đều thể hiện cảm xúc của con người.
Nỗi sợ khi đứng giữa sự sống và cái chết cũng nằm trong đó.
Nhưng La Chinh lại lĩnh ngộ được thần đạo Đoạn Tình, tự chặt đứt hoàn toàn cảm xúc của bản thân! Giờ phút này, trong lòng La Chinh không còn chút tạp niệm nào, cũng cắt đứt hết thất tình lục dục vốn có, càng không tồn tại nỗi sợ hãi đối với sự sống và cái chết! Trong liên minh Nhân Đạo có không ít người biết chuyện La Chinh tu luyện Dịch Thần Nhất Kiếm.
Chẳng qua phạm vi lưu truyền cũng chỉ trong mười ba thiên cung kia thôi...
Có điều, bọn họ cũng không biết, La Chinh đang tu luyện thần đạo Đoạn Tình! Dịch Thần Nhất Kiểm kia, chính là thần đạo Đoạn Tình? Lúc đầu, các võ giả bị kiểm vân kia ảnh hưởng, thấy cảnh này thì trong lòng đều chấn động mạnh.
Có một số người đã lĩnh ngộ được một phần nhỏ Dịch Thần Nhất Kiếm, cũng biết chiêu kiểm này rất mạnh, nhưng không quá mức coi trọng.
Ví dụ như Ngải An Tâm cũng đã lĩnh ngộ được không ít, nhưng nàng lại càng coi trọng truyền thụ của sư phụ hơn...
Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, trong Dịch Thần Nhất Kiếm có thể lĩnh ngộ thần đạo Đoạn Tình.
Dù sao, chỉ có một vài người biết được chuyện Trần Hoàng Dịch Kiểm trở thành thần, nhiều người còn cho rằng ông ấy đã chết.
“Thần đạo Đoạn Tình, không ngờ La Chinh huynh lại tu luyện thần đạo này, đây...
không phải là đạo cấm sao!” Hoa Thiên Mệnh tỏ vẻ bất ngờ.
Trong lòng hắn suy đoán, có lẽ La Chinh đã vào thân đạo, nhưng chưa từng nghĩ tới huynh ấy lại chọn đạo cấm.
“Một điểm này, rất lợi hại.” Hiên Viên Thần Phong nở nụ cười tự tin.
Mặc dù miệng hắn đang khen ngợi, nhưng trong lòng đã âm thầm so sánh La Chinh với mình.
Tuy Dịch Thần Nhất Kiểm của La Chinh này lợi hại đấy, nhưng sợ rằng cực kỳ tốn chân nguyên.
Mới vừa rồi, người kia nằm trên mặt đất vận sức nửa ngày, có lẽ đã rút hơn nửa biển chân nguyên của mình rồi? Dù thế nào đi nữa, sợ rằng lấy tu vi của người này thì cũng chỉ đủ chém hai ba đường kiểm mà thôi! “Cũng không đáng sợ lắm.” Hiên Viên Thần Phong thản nhiên nói, bất cứ lúc nào hắn đều tự tin tuyệt đối.
Nhưng sau đó, Hiên Viên Thần Phong liền lộ ra vẻ mặt như gặp phải ma, thậm chí tâm tình của hắn còn bị đả kích một chút.
“Thua ở giữa sự sống và cái chết, cũng không tính là bị sỉ nhục.
Ngược lại, điều này có thể chứng minh chấp niệm của ngươi hết sức mạnh mẽ.
Trên thế giới này, người có chấp niệm lớn mạnh thường là người thành công nhất...
Truyền thuyết này nói cho mọi người, người có chấp niệm lớn, dù chỉ có một mục tiêu nhìn qua rất ngu ngốc, nhưng cứ quyết chí tiến lên, nhỡ đâu...
lại thành công thì sao? Mà tiền đề quan trọng nhất để thực hiện chấp niệm đó là “còn sống”, cần phải sống sót.
Năm đó, Doanh sáng tạo ra Sinh Tử Luân Hồi, mở ra chiêu3thức giữa sự sống và cái chết này, chính là khôn khéo lợi dụng điểm này.
Giữa sự sống và cái chết là nơi cách cái chết gần nhất, lợi dụng mối đe dọa từ cái chết, gợi lên khát khao được sống trong chấp niệm!
Muốn đi qua giữa sự sống và cái chết, thì cần hiểu rõ về sống chết.
Người bên ngoài cười nhạo người nọ quá ngu ngốc, nói cho cùng thì tin đồn chỉ là tin đồn.
Thời gian nghìn năm không thể nói là không quý báu.
Thế nhưng người nọ vẫn không bị lay chuyển, vẫn quỳ suốt một nghìn năm.
Trăm năm sau, núi Thiên Trì nứt ra, dị bảo hiện thế, ban cho người này.
ở trong vũ trụ, câu chuyện cổ này được lưu truyền rất rộng rãi,2nhưng chỉ là một truyền thuyết.
Cho nên, ngươi hãy nhận thua đi.” Khinh Ngữ dửng dưng nói.
Xưa có núi Thiên Trì, người ta nói rằng nó có dị bảo, phải quỳ một nghìn năm, dị bảo mới hiện thể.
Có rất nhiều người đi lên kiểm tra, phần lớn đều khịt mũi coi thường, không tin lời đồn này.
Nhưng có mấy trăm người ở lại, quỳ ở trước núi Thiên Trì...
Một năm sau, tất cả mọi người đều rời đi, cuối chỉ còn một người ở lại.
lại thành công thì sao? Mà tiền đề quan trọng nhất để thực hiện chấp niệm đó là “còn sống”, cần phải sống sót.
Năm đó, Doanh sáng tạo ra Sinh Tử Luân Hồi, mở ra chiêu thức giữa sự sống và cái chết này, chính là3khôn khéo lợi dụng điểm này.
Giữa sự sống và cái chết là nơi cách cái chết gần nhất, lợi dụng mối đe dọa từ cái chết, gợi lên khát khao được sống trong chấp niệm!
Muốn đi qua giữa sự sống và cái chết, thì cần hiểu rõ về sống chết.
Nhưng trong thời gian ngắn như thế mà tìm lĩnh hội sự sống và cái chết ư? Mà còn ở trước mặt nàng ta? Đây gần như là chuyện không thể làm được.
Vài đối thủ còn lại của nàng ta, đều là thiên tài mới được sinh ra trong vài thập niên gần đây, muốn nhìn thấu toàn bộ sự sống và cái chết, mấy thằng nhóc đó có thể làm được sao? Chỉ dựa vào một chiêu này, bọn họ làm sao9có thể là đối thủ của nàng ta? “Thình thịch!”.
Lại một tiếng rên truyền tới.
Vào lúc này, La Chinh đã cận kề cái chết, như vậy nỗi sợ sẽ càng mãnh liệt, mà nỗi sợ càng mạnh, lại càng gây ảnh hưởng mạnh đến tâm trí của La Chinh...
Cho nên sức mạnh của nhịp tim hắn cũng càng lúc càng dữ dội, giống như có một cây pháo đất nổ vang ở trong ngực hắn vậy! Cũng may thân thể của La Chinh khác hẳn với người thường.
Nếu không phải như vậy thì trái tim này đập một lần, sợ rằng có thể làm nổ tung lồng ngực hắn rồi! Thân hình La Chinh lảo đảo, hắn nằm ở trên sợi dây nhỏ kia, thở hổn hển.
Vết thương xác thịt ngược lại3không thành vấn đề...
Nhưng áp lực trong tim giống như một cái búa tạ có trọng lượng của một trăm ngọn núi lớn, đè lên tim hắn.
Bất cứ lúc nào cũng có thể nhấc lên cao, nện xuống thật mạnh.
“Đừng cố chấp nữa, giao Sát Lục Thánh Thương cho ta, ta hứa với người sẽ giúp Huân sống lại ở trong linh thai đó, trận chiến này ta cũng có thể nhận thua...” Khinh Ngữ vốn còn muốn nói, nàng ta có thể ở phía sau giúp Huân một phen, nhưng chợt nghĩ đến tu vi hiện tại của mình cũng mới là Thần Hải Cảnh.
Bây giờ, Khinh Ngữ không thể chọn trở thành kẻ thù của Dao.
Nàng ta vừa nói, vừa tới gần La Chinh, thậm chí còn vươn một bàn tay ngọc về phía La Chinh, dường như muốn nâng La Chinh dậy.
Nhưng ánh mắt của nàng ta lại nhìn chằm chằm vào nhẫn tu di ở trong tay La Chinh.
Nếu nàng ta đánh chết La Chinh, hắn sẽ được hồi sinh nguyên vẹn ở trên quân cờ.
Trước khi phân rõ thắng bại, nàng ta nhất định phải đoạt được Sát Lục Thánh Thương.
Nhưng ngay tại giờ phút này, La Chinh đột nhiên đứng dậy, Lôi Phong U Thần Kiếm vung lên quét một đường cong ở trước mặt hắn! “Vu!” Mũi kiếm chém ra một đường bán nguyệt trên không trung.
Mà phía trước nhất của đường bán nguyệt vừa vặn vượt qua ngón tay của Khinh Ngữ...
Máu tươi bắn ra.
Khinh Ngữ nhìn miệng vết thương trên tay mình, lập tức một vệt ánh sáng màu xanh biếc hiện lên.
Dưới sự bao phủ của quy tắc sinh mệnh, miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
“Ngươi...” Lúc này, Khinh Ngữ đang quan sát La Chinh, tỏ vẻ nghi hoặc.
Theo lý, La Chinh cố gắng giãy giụa như vậy, sẽ ứng với chấp niệm cực mạnh, đáng ra hắn phải bị cắn trả càng mạnh mới đúng.
Nhưng mà hình như hắn lại không bị ảnh hưởng bởi áo cảnh giữa sự sống và cái chết này? Nhanh như vậy đã có thể nhìn thấu sự sống và cái chết rồi sao?
Không thể nào...
Khi Khinh Ngữ nhìn vào đôi mắt của La Chinh, mày liễu hơi nhíu một cái.
Giờ phút này, trong mắt La Chinh không còn chút cảm xúc nào, nhìn qua giống như một con rối gỗ không có sự sống.
Khinh Ngữ đặc biệt mẫn cảm với lực sinh mệnh.
Giống như tình huống của La Chinh, lẽ ra chỉ nên xuất hiện ở trên người con rối không có chút sự sống! Nhưng lực sinh mệnh của bản thân La Chinh không hề trôi đi...
“Rất kỳ lạ phải không?” La Chinh lãnh đạm nói, trên mũi kiếm Lôi PhongU Thần Kiếm hiện lên tia sáng lạnh lẽo: “Giữa sự sống và cái chết quả thực rất kỳ lạ, thậm chí có thể được dùng làm nơi tu luyện.” Một số võ giả Thần Hải Cảnh biết rõ chính mình không có khả năng đạt được thành tích tốt, nhưng vẫn bước vào chiến trường mộng ảo rèn luyện, chấp nhận thử thách sống chết chân thật nhất, đối với bọn họ mà nói thì nơi đây mang đến trợ giúp rất lớn cho bọn họ.
“Nhưng tạm thời ta chưa cần loại thử thách này.” La Chinh tiếp tục lạnh lùng nói.
Trên mặt Khinh Ngữ đầy vẻ nghi hoặc: “Ngươi...
làm sao làm được?” La Chinh cười lạnh: “Người xem, những Đạo Tử bọn họ vào thân đạo, đều có đạo uẩn của mình.
Vì sao ta không thể có thần đạo của mình, đạo uẩn của mình?” “Thần đạo gì?” Khinh Ngữ hỏi.
“Vù vù vù...” Nàng ta vừa dứt lời, trường kiểm của La Chinh lập tức kêu vang.
Trên thân kiểm sinh ra một đường kiếm ý mơ hồ...
“Thần đạo của ta, chính là...
thần đạo Đoạn Tình!” Sau khi nói xong, La Chinh đột nhiên tiến lên trước một bước, cánh tay phải chĩa mũi kiếm về phía Khinh Ngữ! Bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, thậm chí thân kiếm dài mảnh của Lôi PhongU Thần Kiếm còn bị không khí uốn cong, giống như một cây cầu hình vòm nho nhỏ, nhưng sau khi kiểm này hoàn toàn đâm ra, thân kiểm đã hoàn toàn được La Chinh vung thắng! Cùng lúc đó, Dịch Thần Nhất Kiếm vọt ra với uy lực vô cùng mạnh mẽ! Khinh Ngữ nhìn thấy cảnh này thì biến sắc! Nàng ta xoay tròn mũi chân, cả người nhanh chóng lướt về sau trên sợi dây nhỏ.
Chỉmới trượt chưa đến ba bước, nàng ta đã phát hiện thể tới của ánh kiếm này nhanh vô cùng, tốc độ lui về phía sau của nàng ta căn bản không bỏ rơi được ánh kiếm này! Phản ứng của Khinh Ngữ cũng rất nhanh, sau khi trượt ba bước, nàng ta bèn nhảy lên rồi lộn vòng mới tránh được Dịch Thần Nhất Kiếm này.
Nhưng mà La Chinh không cho Khinh Ngữ chút cơ hội nào.
Sau khi nàng ta lộn người, lại giẫm lên sợi dây nhỏ kia lần nữa, lúc này sắc mặt của Khinh Ngữ đã vô cùng khó coi.
Thần đạo Đoạn Tình...
Bất kể là chấp niệm hay nỗi sợ, thật ra đều thể hiện cảm xúc của con người.
Nỗi sợ khi đứng giữa sự sống và cái chết cũng nằm trong đó.
Nhưng La Chinh lại lĩnh ngộ được thần đạo Đoạn Tình, tự chặt đứt hoàn toàn cảm xúc của bản thân! Giờ phút này, trong lòng La Chinh không còn chút tạp niệm nào, cũng cắt đứt hết thất tình lục dục vốn có, càng không tồn tại nỗi sợ hãi đối với sự sống và cái chết! Trong liên minh Nhân Đạo có không ít người biết chuyện La Chinh tu luyện Dịch Thần Nhất Kiếm.
Chẳng qua phạm vi lưu truyền cũng chỉ trong mười ba thiên cung kia thôi...
Có điều, bọn họ cũng không biết, La Chinh đang tu luyện thần đạo Đoạn Tình! Dịch Thần Nhất Kiểm kia, chính là thần đạo Đoạn Tình? Lúc đầu, các võ giả bị kiểm vân kia ảnh hưởng, thấy cảnh này thì trong lòng đều chấn động mạnh.
Có một số người đã lĩnh ngộ được một phần nhỏ Dịch Thần Nhất Kiếm, cũng biết chiêu kiểm này rất mạnh, nhưng không quá mức coi trọng.
Ví dụ như Ngải An Tâm cũng đã lĩnh ngộ được không ít, nhưng nàng lại càng coi trọng truyền thụ của sư phụ hơn...
Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, trong Dịch Thần Nhất Kiếm có thể lĩnh ngộ thần đạo Đoạn Tình.
Dù sao, chỉ có một vài người biết được chuyện Trần Hoàng Dịch Kiểm trở thành thần, nhiều người còn cho rằng ông ấy đã chết.
“Thần đạo Đoạn Tình, không ngờ La Chinh huynh lại tu luyện thần đạo này, đây...
không phải là đạo cấm sao!” Hoa Thiên Mệnh tỏ vẻ bất ngờ.
Trong lòng hắn suy đoán, có lẽ La Chinh đã vào thân đạo, nhưng chưa từng nghĩ tới huynh ấy lại chọn đạo cấm.
“Một điểm này, rất lợi hại.” Hiên Viên Thần Phong nở nụ cười tự tin.
Mặc dù miệng hắn đang khen ngợi, nhưng trong lòng đã âm thầm so sánh La Chinh với mình.
Tuy Dịch Thần Nhất Kiểm của La Chinh này lợi hại đấy, nhưng sợ rằng cực kỳ tốn chân nguyên.
Mới vừa rồi, người kia nằm trên mặt đất vận sức nửa ngày, có lẽ đã rút hơn nửa biển chân nguyên của mình rồi? Dù thế nào đi nữa, sợ rằng lấy tu vi của người này thì cũng chỉ đủ chém hai ba đường kiểm mà thôi! “Cũng không đáng sợ lắm.” Hiên Viên Thần Phong thản nhiên nói, bất cứ lúc nào hắn đều tự tin tuyệt đối.
Nhưng sau đó, Hiên Viên Thần Phong liền lộ ra vẻ mặt như gặp phải ma, thậm chí tâm tình của hắn còn bị đả kích một chút.
Last edited: