Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1337
Chương 1337: Kiếm trận lục thần
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dù sao cũng đang trong giai đoạn đánh cờ, nên biểu hiện không thể quá thân mật.
Nhưng các võ giả bên trong cuộn tranh lại thấy Khê Ấu Cầm dựa sát vào La Chinh như một cặp tình nhân.
Cho nên, dù là Đạo Tử bị loại hay chưa bị loại, ai nấy cũng đều cảm thấy quái lạ.
Hiên Viên Thần Phong đúng là lợi hại, dám nói như vậy trước mặt La Chinh...
Tuy suy tính của Hiên Viên Thần Phong rất có lý.
Nhưng dù sao Khê Ấu Cầm cũng là người phụ nữ của La Chinh.
Hành động này quá không ổn.
Huống chi, trời đất bao la, chỗ nào không có cỏ thơm? Với địa vị của Hiên Viên Thần Phong, đừng nói hậu cung ba nghìn,3muốn có ba
mươi nghìn, ba trăm nghìn cũng không khó.
Nói xong, nàng đi thẳng đến chỗ quân cờ màu đen của mình.
“Ấu Cầm cô nương, xin dừng bước.” Hiên Viên Thần Phong đã bước lên trước một bước, chẳng khác nào cơn gió quét qua, chớp mắt đã đến trước mặt Khê Ấu Cầm, như muốn ngăn Khê Ấu Cầm rời đi.
Lúc này, Khê Ấu Cầm bỗng quay người, mái tóc dài bay lên, bốn bóng kiếm bắn ra.
“Soạt soạt soạt soạt...” Bốn bóng kiếm này chỉ là ảo ảnh, cũng không phải kiếm thật.
Mặc dù chỉ là ảo ảnh, nhưng lại có sát ý chất chứa bên trong.
“Ha ha, khẩu vị của tên Thần Phong này đúng là đặc biệt.” Liệt Thiên Hàn mỉm cười2nói với Cơ Lạc Tuyết, giọng nói có vẻ hơi chói tai.
Hắn và Cơ Lạc Tuyết biết rất rõ Hiên Viên Thần Phong.
Thái độ của Hiên Viên Thần Phong về mặt tình cảm rất quái gở, dường như không tin tưởng vào phụ nữ.
Không phải hôm nay hắn uống lộn thuốc đấy chứ? Cơ Lạc Tuyết khẽ nhăn mày.
Hiên Viên Thần Phong nói rất hùng hồn, lấy số mệnh làm lý do, nhưng dù sao người ta cũng là hoa đã có chủ, cho dù số mệnh có là như vậy thật đi nữa thì cũng không cần mở miệng nói thế chứ? Nhưng một câu “đồ thần kinh” của Khê Ấu Cầm cũng cực kỳ không nể mặt ai.
“Ấu Cầm cô nương, xin dừng bước.” Hiên Viên3Thần Phong đã bước lên trước một bước, chẳng khác nào cơn gió quét qua, chớp mắt đã đến trước mặt Khê Ấu Cầm, như muốn ngăn Khê Ấu Cầm rời đi.
Lúc này, Khê Ấu Cầm bỗng quay người, mái tóc dài bay lên, bốn bóng kiếm bắn ra.
“Soạt soạt soạt soạt...” Bốn bóng kiếm này chỉ là ảo ảnh, cũng không phải kiếm thật.
Mặc dù chỉ là ảo ảnh, nhưng lại có sát ý chất chứa bên trong.
Trường Đằng Kiểm, Phật Hoàng Kiếm, Trọng Dương Kiếm, Thiên Nha Kiếm...
Bốn kiếm tạo thành trận kiểm ác liệt nhất thời thượng cổ, kiểm trận Lục Thần.
Bốn thanh kiếm không tồn tại trong Thiên Đạo này.
Khi Khê Ấu Cầm tu luyện, nàng đã phải dựa vào bí bảo của Tử9Cực giới là bia trận mới ngộ ra được kiểm trận đó.
Khi bốn thanh kiếm vừa xuất hiện, chúng đã phác họa ra từng đường vân dài nhỏ xung quanh nàng.
Những đường vân này cực kỳ kiên cố, không hề có chút mượt mà.
Bình thường, cũng chỉ có tuyệt sát trận mới sinh ra những đường vẫn như thế.
Bình thường khi bố trí kiểm trận đều chừa lại đường sống, nhưng có những kiểm trận thậm chí còn không chừa lại con đường sống.
Cho nên, rất nhiều người khi phá kiểm trận đều muốn tìm con đường sống, xem như tìm sơ hở của kiểm trận...
Người tạo ra kiếm trận không thích để lại đường sống, bởi dù sao đường sống càng nhiều thì sơ hở cũng càng3lớn.
Muốn tạo thành được kiểm trận thì nhất định phải có con đường sống chết luân hồi trong đó, như vậy mới có thể liên thông trước sau, hoặc có thể nói là bắt buộc phải vậy.
Ví dụ như kiểm trận Tiểu Tử Hà của Khê Ấu Cầm, trong đó cũng có đường sống, nhưng công kích của kiếm trận này dày như mưa, ép đường sống xuống mức thấp nhất, người thường rất khó mà tìm ra.
Kiểm trận Lục Thần không hề có đường sống, chỉ có đường chết, hay còn gọi là tuyệt sát trận.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao kiểm trận Lục Thần có thể trở thành kiểm trận ác liệt nhất.
Khi kiếm trận Lục Thần vừa xuất hiện, trên mặt rất nhiều Thiên Tôn đều hiện lên vẻ nghiêm trọng.
“Tại sao Tử Cực giới lại xuất hiện một nhân vật như thế?” “Âm Thể Tử Cực nhất phẩm ư? Lại còn bị lão thái bà Vô Định kia bắt được nữa chứ.” “Khó trách nàng ta có thể đi đến giai đoạn này.
Khó trách...” Cảm giác tồn tại của Tử Cực giới trong vũ trụ không cao.
Trong Tử Cực giới toàn là nữ, nhân số cũng không nhiều.
Huống chi bọn họ không có ý định xưng bá.
Cho nên, rất nhiều thế lực lớn trong vũ trụ rất ít khi chú ý đến Tử Cực giới.
Chỉ là ít chú ý nhưng không có nghĩa là bọn họ coi thường.
Dù sao Tử Cực giới cũng có truyền thừa của thần.
Chỉ tiếc rằng truyền thừa này chỉ hạn chế ở những người có Âm Thể Tử Cực, võ giả bình thường căn bản không thể nào tận dụng được.
Kiểm trận ác liệt nhất này cũng không chỉ có tiếng trong vũ trụ, mà còn là toàn bộ Thần Vực.
Nếu không, tại sao nó lại có danh xưng là kiếm trận Lục Thần? Bốn thanh kiếm bắn ra, tạo thành kiểm trận.
Ánh mắt Hiên Viên Thần Phong bỗng lóe lên như ánh mặt trời.
“Veo.”
Cảm nhận được nguy cơ, Hiên Viên Thần Phong nhanh chóng lui lại.
Đó chính là nguy cơ sống chết.
Thân là Đạo Tử đứng đầu, Hiên Viên Thần Phong nhạy cảm với nguy cơ hơn người bình thường nhiều.
Cũng chính vì nhạy cảm nên hắn càng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của kiếm trận ác liệt nhất này.
Trong nháy mắt, Hiên Viên Thần Phong đã lui ra xa khoảng trăm trượng, đồng thời vào trạng thái lâm chiến.
Con người của hắn đã phủ một tầng màu đỏ.
Từ lúc tiến vào chiến trường mộng ảo cho đến nay, Hiên Viên Thần Phong chưa từng ra tay nghiêm túc.
Cho dù bị Liệt Thiên Hàn đánh bại, nhưng chẳng qua đó cũng là bị mưu kế của Liệt Thiên Hàn lừa gạt rồi bị quy tắc Thiên Đạo giết chết mà thôi.
Khi đó, hắn không hề có cơ hội thể hiện thực lực của mình, hoặc có thể nói là hắn khinh thường việc phô bày thực lực thực sự của bản thân.
Nhưng...
Kiếm trận Lục Thần mà Khê Ấu Cầm vừa mới bố trí lại khiến Hiên Viên Thần Phong coi trọng.
Đám Đạo Tử trên quân cờ nhìn thấy kiểm trận đều im lặng không nói.
Thực lực Khê Ấu Cầm thể hiện ra lúc trước cũng không mạnh.
Đương nhiên kiếm trận Tiểu Tử Hà rất tinh diệu, nhưng đối với đám Đạo Tử này thì cũng không đáng nhắc đến.
Cho nên, bọn họ không hề coi Khê Ấu Cầm là đối thủ của mình.
Thật ra, bao gồm cả La Chinh, bọn họ cũng đánh giá hắn không cao.
Mặc dù trước đây La Chinh đã đánh bại Quý Liên Sinh, nhưng thần đạo Mộng của Quý Liên Sinh chẳng có gì lợi hại.
Nếu không tìm ra được vật dẫn thì thần đạo Mộng của nàng là vô địch.
Nhưng một khi tìm được thì mọi người lại có thể đánh bại nàng chỉ trong nháy mắt.
Đây không phải là biểu hiện của thực lực, cùng lắm thì thực lực của La Chinh cũng chỉ được xếp vào hàng Thiên Kiêu đứng đầu mà thôi, chênh lệch với các Đạo Tử vẫn còn kém xa.
Chỉ có điều, sau khi Khê Ấu Cầm thi triển kiểm trận Lục Thần, quả thật đã khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Sự kinh ngạc này đến từ sát ý giết người trong thần kiểm Sát Lục Sát ý này thậm chí có thể được gọi là đạo uẩn.
Phải chăng Khê Ấu Cầm cũng đã mở ra được hết hoa sen đại thừa, cũng là Đạo Tử sao? Bổn thanh kiểm ảo kia chậm rãi bay bên cạnh Khê Ấu Cầm.
Nàng thản nhiên nhìn Hiên Viên Thần Phong cách đó không xa: “Đừng có đến gần ta.” Dứt lời, nàng nhẹ nhàng nhảy lên quân cờ của mình, chọn nhận thua.
Trận chiến này, Khê Ấu Cầm bại.
Nhưng Hiên Viên Thần Phong vẫn đứng im tại chỗ, sắc mặt không được tự nhiên.
Không nói đến trước đó hắn đã nói thẳng số mệnh mà mình suy diễn, mà vừa rồi hắn cũng bị kiểm trận ép phải lùi lại, đúng là khá chật vật.
Hắn chính là Đạo Tử đứng đầu.
Người mạnh nhất trong thế hệ trẻ hiện nay, nào đã sợ ai bao giờ? Nhưng sát ý phát ra từ kiểm trận kia quá kinh khủng.
Cho dù bây giờ nhớ lại, hắn vẫn cho rằng lựa chọn của mình La Chinh xác.
Hiên Viên Thần Phong chưa chắc đã không phá được kiểm trận ấy, nhưng nếu bị kiểm trận kia bao vây, chỉ sợ hắn sẽ chết ngay lập tức.
Đến bây giờ, hắn vẫn cho rằng như vậy.
Cô gái này...
Hắn cho rằng suy tính của mình La Chinh xác.
Rõ ràng Khê Ấu Cầm là người được trói buộc với hắn, nhưng nàng lại không tin.
Lúc này, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn người đang ở trên một quân cờ cách đó không xa, La Chinh.
La Chinh đang lạnh nhạt nhìn Hiên Viên Thần Phong, ánh mắt vẫn bình tĩnh lạ thường, chỉ là dưới sự bình tĩnh đó có một ẩn ý sâu xa.
Hai người không nói với nhau lời nào.
Hiên Viên Thần Phong chỉ hừ một tiếng, sau đó trở lại quân cờ của mình.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng các võ giả bên trong cuộn tranh lại thấy Khê Ấu Cầm dựa sát vào La Chinh như một cặp tình nhân.
Cho nên, dù là Đạo Tử bị loại hay chưa bị loại, ai nấy cũng đều cảm thấy quái lạ.
Hiên Viên Thần Phong đúng là lợi hại, dám nói như vậy trước mặt La Chinh...
Tuy suy tính của Hiên Viên Thần Phong rất có lý.
Nhưng dù sao Khê Ấu Cầm cũng là người phụ nữ của La Chinh.
Hành động này quá không ổn.
Huống chi, trời đất bao la, chỗ nào không có cỏ thơm? Với địa vị của Hiên Viên Thần Phong, đừng nói hậu cung ba nghìn,3muốn có ba
mươi nghìn, ba trăm nghìn cũng không khó.
Nói xong, nàng đi thẳng đến chỗ quân cờ màu đen của mình.
“Ấu Cầm cô nương, xin dừng bước.” Hiên Viên Thần Phong đã bước lên trước một bước, chẳng khác nào cơn gió quét qua, chớp mắt đã đến trước mặt Khê Ấu Cầm, như muốn ngăn Khê Ấu Cầm rời đi.
Lúc này, Khê Ấu Cầm bỗng quay người, mái tóc dài bay lên, bốn bóng kiếm bắn ra.
“Soạt soạt soạt soạt...” Bốn bóng kiếm này chỉ là ảo ảnh, cũng không phải kiếm thật.
Mặc dù chỉ là ảo ảnh, nhưng lại có sát ý chất chứa bên trong.
“Ha ha, khẩu vị của tên Thần Phong này đúng là đặc biệt.” Liệt Thiên Hàn mỉm cười2nói với Cơ Lạc Tuyết, giọng nói có vẻ hơi chói tai.
Hắn và Cơ Lạc Tuyết biết rất rõ Hiên Viên Thần Phong.
Thái độ của Hiên Viên Thần Phong về mặt tình cảm rất quái gở, dường như không tin tưởng vào phụ nữ.
Không phải hôm nay hắn uống lộn thuốc đấy chứ? Cơ Lạc Tuyết khẽ nhăn mày.
Hiên Viên Thần Phong nói rất hùng hồn, lấy số mệnh làm lý do, nhưng dù sao người ta cũng là hoa đã có chủ, cho dù số mệnh có là như vậy thật đi nữa thì cũng không cần mở miệng nói thế chứ? Nhưng một câu “đồ thần kinh” của Khê Ấu Cầm cũng cực kỳ không nể mặt ai.
“Ấu Cầm cô nương, xin dừng bước.” Hiên Viên3Thần Phong đã bước lên trước một bước, chẳng khác nào cơn gió quét qua, chớp mắt đã đến trước mặt Khê Ấu Cầm, như muốn ngăn Khê Ấu Cầm rời đi.
Lúc này, Khê Ấu Cầm bỗng quay người, mái tóc dài bay lên, bốn bóng kiếm bắn ra.
“Soạt soạt soạt soạt...” Bốn bóng kiếm này chỉ là ảo ảnh, cũng không phải kiếm thật.
Mặc dù chỉ là ảo ảnh, nhưng lại có sát ý chất chứa bên trong.
Trường Đằng Kiểm, Phật Hoàng Kiếm, Trọng Dương Kiếm, Thiên Nha Kiếm...
Bốn kiếm tạo thành trận kiểm ác liệt nhất thời thượng cổ, kiểm trận Lục Thần.
Bốn thanh kiếm không tồn tại trong Thiên Đạo này.
Khi Khê Ấu Cầm tu luyện, nàng đã phải dựa vào bí bảo của Tử9Cực giới là bia trận mới ngộ ra được kiểm trận đó.
Khi bốn thanh kiếm vừa xuất hiện, chúng đã phác họa ra từng đường vân dài nhỏ xung quanh nàng.
Những đường vân này cực kỳ kiên cố, không hề có chút mượt mà.
Bình thường, cũng chỉ có tuyệt sát trận mới sinh ra những đường vẫn như thế.
Bình thường khi bố trí kiểm trận đều chừa lại đường sống, nhưng có những kiểm trận thậm chí còn không chừa lại con đường sống.
Cho nên, rất nhiều người khi phá kiểm trận đều muốn tìm con đường sống, xem như tìm sơ hở của kiểm trận...
Người tạo ra kiếm trận không thích để lại đường sống, bởi dù sao đường sống càng nhiều thì sơ hở cũng càng3lớn.
Muốn tạo thành được kiểm trận thì nhất định phải có con đường sống chết luân hồi trong đó, như vậy mới có thể liên thông trước sau, hoặc có thể nói là bắt buộc phải vậy.
Ví dụ như kiểm trận Tiểu Tử Hà của Khê Ấu Cầm, trong đó cũng có đường sống, nhưng công kích của kiếm trận này dày như mưa, ép đường sống xuống mức thấp nhất, người thường rất khó mà tìm ra.
Kiểm trận Lục Thần không hề có đường sống, chỉ có đường chết, hay còn gọi là tuyệt sát trận.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao kiểm trận Lục Thần có thể trở thành kiểm trận ác liệt nhất.
Khi kiếm trận Lục Thần vừa xuất hiện, trên mặt rất nhiều Thiên Tôn đều hiện lên vẻ nghiêm trọng.
“Tại sao Tử Cực giới lại xuất hiện một nhân vật như thế?” “Âm Thể Tử Cực nhất phẩm ư? Lại còn bị lão thái bà Vô Định kia bắt được nữa chứ.” “Khó trách nàng ta có thể đi đến giai đoạn này.
Khó trách...” Cảm giác tồn tại của Tử Cực giới trong vũ trụ không cao.
Trong Tử Cực giới toàn là nữ, nhân số cũng không nhiều.
Huống chi bọn họ không có ý định xưng bá.
Cho nên, rất nhiều thế lực lớn trong vũ trụ rất ít khi chú ý đến Tử Cực giới.
Chỉ là ít chú ý nhưng không có nghĩa là bọn họ coi thường.
Dù sao Tử Cực giới cũng có truyền thừa của thần.
Chỉ tiếc rằng truyền thừa này chỉ hạn chế ở những người có Âm Thể Tử Cực, võ giả bình thường căn bản không thể nào tận dụng được.
Kiểm trận ác liệt nhất này cũng không chỉ có tiếng trong vũ trụ, mà còn là toàn bộ Thần Vực.
Nếu không, tại sao nó lại có danh xưng là kiếm trận Lục Thần? Bốn thanh kiếm bắn ra, tạo thành kiểm trận.
Ánh mắt Hiên Viên Thần Phong bỗng lóe lên như ánh mặt trời.
“Veo.”
Cảm nhận được nguy cơ, Hiên Viên Thần Phong nhanh chóng lui lại.
Đó chính là nguy cơ sống chết.
Thân là Đạo Tử đứng đầu, Hiên Viên Thần Phong nhạy cảm với nguy cơ hơn người bình thường nhiều.
Cũng chính vì nhạy cảm nên hắn càng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của kiếm trận ác liệt nhất này.
Trong nháy mắt, Hiên Viên Thần Phong đã lui ra xa khoảng trăm trượng, đồng thời vào trạng thái lâm chiến.
Con người của hắn đã phủ một tầng màu đỏ.
Từ lúc tiến vào chiến trường mộng ảo cho đến nay, Hiên Viên Thần Phong chưa từng ra tay nghiêm túc.
Cho dù bị Liệt Thiên Hàn đánh bại, nhưng chẳng qua đó cũng là bị mưu kế của Liệt Thiên Hàn lừa gạt rồi bị quy tắc Thiên Đạo giết chết mà thôi.
Khi đó, hắn không hề có cơ hội thể hiện thực lực của mình, hoặc có thể nói là hắn khinh thường việc phô bày thực lực thực sự của bản thân.
Nhưng...
Kiếm trận Lục Thần mà Khê Ấu Cầm vừa mới bố trí lại khiến Hiên Viên Thần Phong coi trọng.
Đám Đạo Tử trên quân cờ nhìn thấy kiểm trận đều im lặng không nói.
Thực lực Khê Ấu Cầm thể hiện ra lúc trước cũng không mạnh.
Đương nhiên kiếm trận Tiểu Tử Hà rất tinh diệu, nhưng đối với đám Đạo Tử này thì cũng không đáng nhắc đến.
Cho nên, bọn họ không hề coi Khê Ấu Cầm là đối thủ của mình.
Thật ra, bao gồm cả La Chinh, bọn họ cũng đánh giá hắn không cao.
Mặc dù trước đây La Chinh đã đánh bại Quý Liên Sinh, nhưng thần đạo Mộng của Quý Liên Sinh chẳng có gì lợi hại.
Nếu không tìm ra được vật dẫn thì thần đạo Mộng của nàng là vô địch.
Nhưng một khi tìm được thì mọi người lại có thể đánh bại nàng chỉ trong nháy mắt.
Đây không phải là biểu hiện của thực lực, cùng lắm thì thực lực của La Chinh cũng chỉ được xếp vào hàng Thiên Kiêu đứng đầu mà thôi, chênh lệch với các Đạo Tử vẫn còn kém xa.
Chỉ có điều, sau khi Khê Ấu Cầm thi triển kiểm trận Lục Thần, quả thật đã khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Sự kinh ngạc này đến từ sát ý giết người trong thần kiểm Sát Lục Sát ý này thậm chí có thể được gọi là đạo uẩn.
Phải chăng Khê Ấu Cầm cũng đã mở ra được hết hoa sen đại thừa, cũng là Đạo Tử sao? Bổn thanh kiểm ảo kia chậm rãi bay bên cạnh Khê Ấu Cầm.
Nàng thản nhiên nhìn Hiên Viên Thần Phong cách đó không xa: “Đừng có đến gần ta.” Dứt lời, nàng nhẹ nhàng nhảy lên quân cờ của mình, chọn nhận thua.
Trận chiến này, Khê Ấu Cầm bại.
Nhưng Hiên Viên Thần Phong vẫn đứng im tại chỗ, sắc mặt không được tự nhiên.
Không nói đến trước đó hắn đã nói thẳng số mệnh mà mình suy diễn, mà vừa rồi hắn cũng bị kiểm trận ép phải lùi lại, đúng là khá chật vật.
Hắn chính là Đạo Tử đứng đầu.
Người mạnh nhất trong thế hệ trẻ hiện nay, nào đã sợ ai bao giờ? Nhưng sát ý phát ra từ kiểm trận kia quá kinh khủng.
Cho dù bây giờ nhớ lại, hắn vẫn cho rằng lựa chọn của mình La Chinh xác.
Hiên Viên Thần Phong chưa chắc đã không phá được kiểm trận ấy, nhưng nếu bị kiểm trận kia bao vây, chỉ sợ hắn sẽ chết ngay lập tức.
Đến bây giờ, hắn vẫn cho rằng như vậy.
Cô gái này...
Hắn cho rằng suy tính của mình La Chinh xác.
Rõ ràng Khê Ấu Cầm là người được trói buộc với hắn, nhưng nàng lại không tin.
Lúc này, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn người đang ở trên một quân cờ cách đó không xa, La Chinh.
La Chinh đang lạnh nhạt nhìn Hiên Viên Thần Phong, ánh mắt vẫn bình tĩnh lạ thường, chỉ là dưới sự bình tĩnh đó có một ẩn ý sâu xa.
Hai người không nói với nhau lời nào.
Hiên Viên Thần Phong chỉ hừ một tiếng, sau đó trở lại quân cờ của mình.