Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1329
Chương 1329: Chờ đợi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bởi vì một bước này mà trong chớp mắt hắn đã tránh được tấn công của Lạc Tích Huyền.
Hai người lướt qua nhau.
Nếu như thời gian hoàn toàn tạm dừng thì có thể trông thấy khuôn mặt kinh ngạc của Lạc Tích Huyên, cũng có thể thấy đầu ngón tay nàng chỉ cách Hoa Thiên Mệnh một bước.
Tốc độ của thân thể Tử Minh Lôi đã là cực hạn, cho dù là Lạc Tích Huyên cũng không thể thay đổi quỹ đạo vận hành của bản thân.
Bởi vì suy nghĩ không thể theo kịp tốc độ của bản thân cho nên phương pháp di chuyển của nàng đều là đến thẳng đi thẳng, không thể quanh co.
Chính vì nguyên nhân này mà Hoa Thiên Mệnh mới có thể dự đoán vị trí của Lạc Tích3Huyên.
Rõ ràng nàng sẽ chuyển động thẳng theo quán tính.
Nếu như kiếm của Hoa Thiên Mệnh không đủ nhanh thì cho dù là dự đoán trước được cũng không có tác dụng...
Bởi vì Lạc Tích Huyền lại vạch ra một đường thẳng khác, dùng tốc độ sát na chạy trốn.
Nhưng tốc độ rút kiếm của Hoa Thiên Mệnh lại vượt qua nháy mắt.
“Một kiểm lóe lên!” Số người trong vũ trụ có thể thấy rõ một điểm này của Hoa Thiên Mệnh không nhiều...
Đa số họ chỉ có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng lóe lên, thậm chí còn không thể phân biệt được luồng ánh sáng đó là ánh kiếm hay là thứ gì khác...
Một vị Thiên Tôn trốn ở sâu trong vạn trượng dưới lòng đất trông thấy cảnh tượng này liền nhíu2mày.
Vị Thiên Tôn này có đôi mắt đại bàng, hai tai dựng thẳng, chính là Thiên Tôn của Yêu Dạ tộc, Thần Tiên Thiên Tôn.
Trong số các Thiên Tôn, thực lực của Thần Tiên Thiên Tôn có lẽ không thể nằm trong tốp mười, nhưng nếu xét về thị lực thì có thể tiến vào tốp ba.
“Kiếm rất nhanh!” Lúc này Thần Tiên Thiên Tôn cũng không nhịn được mà cảm thán...
Rõ ràng kiểm này lóe lên như ánh sáng.
Ánh kiếm vừa lướt qua thì kiểm đã đâm ra, ánh kiếm biến mất thì kiểm đã quay trở về trong vỏ rồi! Sau một nhịp thở, một âm thanh giòn tan truyền đến tại mọi người, đó chính là tiếng trường kiểm tra vào vỏ.
Hoa Thiên Mệnh quả thực đã rút kiểm.
“Kiếm rất nhanh!” Lúc này3Thần Tiên Thiên Tôn cũng không nhịn được mà cảm thán...
Rõ ràng kiểm này lóe lên như ánh sáng.
Ánh kiếm vừa lướt qua thì kiểm đã đâm ra, ánh kiếm biến mất thì kiểm đã quay trở về trong vỏ rồi! Sau một nhịp thở, một âm thanh giòn tan truyền đến tại mọi người, đó chính là tiếng trường kiểm tra vào vỏ.
Hoa Thiên Mệnh quả thực đã rút kiểm.
Nhưng sau khi rút kiếm, đâm ra rồi lại thu kiểm về vỏ chỉ có trong một chớp mắt.
Người có thể hoàn toàn nhìn rõ động tác của hắn cũng chỉ có vài người, đừng nói đến nhìn xem thanh kiểm đó là vật thần kỳ cấp độ nào.
Cùng lúc đó...
Lạc Tích Huyên đã cứng đờ ra tại chỗ.
Trên người nàng không hề có vết thương.
Sau khi9lôi hóa, cơ thể của Lạc Tích Huyện đã không phải là thân thể máu thịt, căn bản không thể bị thương, chứ đừng nói có máu tươi chảy ra.
Nhưng ngực nàng lại xuất hiện vết nứt dài hai tấc! Kiếm bình thường căn bản không thể làm nàng bị thương.
Cho dù bị hàng vạn mũi tên xuyên vào tim, nàng cũng có thể hồi phục.
Nhưng một kiếm này của Hoa Thiên Mệnh lại không bình thường! Trong một kiếm này ẩn chứa đạo uẩn kỳ quái.
Đạo uẩn này im hơi lặng tiếng, nhưng lại có thể áp chế đạo uẩn của Lạc Tích Huyên.
“Lách tách...” Dưới vết thương đó, sấm sét không ngừng vỡ, tỏa ra xung quanh ánh sáng màu tím rực rỡ.
Trong mắt người khác thì cực kỳ rực rỡ, nhưng đối với Lạc3Tích Huyên mà nói thì lại là vết thương trí mạng.
“Một điểm này sẽ không lấy đi tính mạng của ngươi.” Hoa Thiên Mệnh thản nhiên nói: “Nhưng nó có thể khiến cho đạo uẩn Huyền Lôi của ngươi nhanh chóng mất đi.
Thời gian người bắt đầu thân thể Tử Minh Lôi đã lâu, chân nguyên trong cơ thể cũng tiêu hao khá nhiều rồi.
Người đã không thể duy trì thân thể Tử Minh Lôi...” Nói đến đây, Hoa Thiên Mệnh lắc đầu, tiếp tục nói: “Ngươi không nên ép ta rút kiếm.” Nghe thấy Hoa Thiên Mệnh nói vậy, Lạc Tích Huyền cúi đầu nhìn vết thương trên ngực mình, dường như nàng ý thức được bản thân đã bị loại, trên mặt không hề có vẻ thất vọng.
Trên thế giới này chưa từng có gì khiến cho Lạc Tích Huyên sợ hãi.
Nàng vốn không nên sinh ra trên đời này, đối với thế giới này cũng không có nhiều ham muốn.
Nếu có thể, nàng thậm chí còn không muốn tham gia vào Đại Thế Chi Tranh.
Thua chính là thua...
Hoa Thiên Mệnh không tiếp tục rút kiếm.
Lạc Tích Huyền cũng không tiếp tục xông lên.
Trái lại, tia chớp ở ngón tay nàng từ từ tiêu tan, rồi dần dần trở về là một tay phải trắng nõn mịn màng.
Sau đó là cánh tay phải, vai phải, cùng với toàn bộ thân thể.
Nàng đã thoát khỏi trạng thái thân thể Tử Minh Lôi.
Sau khi nàng hồi phục trạng thái nguyên hình thì vết thương do kiếm trước ngực vẫn không biến mất, lúc này máu màu vàng chảy ra ngoài.
Gia nhập Thiên Vị tộc nhất định phải thay máu.
Lúc nhỏ nàng bị đưa về Thiên Vị tộc, còn vào lúc tuổi nhỏ chưa biết gì thì máu đã bị thay thành màu vàng.
Cùng với màu vàng không ngừng chảy ra ngoài, sắc mặt của Lạc Tích Huyền cũng dần dần trở nên trắng bệch, nhưng trên mặt nàng vẫn là nụ cười ngây thơ động lòng người, “Ngươi thực sự rất lợi hại.
Có điều nếu như ta cẩn thận hơn nhất định sẽ không thua! Ta vẫn còn một chiều rất lợi hại, bây giờ không dùng được rồi! Thật bực mình...” Ngoài miệng nàng nói buồn bực nhưng thực tế trên mặt lại không hề có vẻ buồn bực, rõ ràng là không để ý kết quả bản thân mình đã bị loại.
“Chỗ lợi hại nhất của thần đạo Huyền Lôi không phải là thân thể Tử Minh Lôi, mà là Loạn Tâm Lôi.” Hoa Thiên Mệnh nói thay Lạc Tích Huyền, “Cũng chỉ có Loạn Tâm Lôi mới có thể phát huy đạo uẩn đến cực hạn, nhưng cũng không có tác dụng với ta.” Nghe thấy những lời này, Lạc Tích Huyên trợn trừng mắt nhìn Hoa Thiên Mệnh.
Thằng nhóc này đã thắng mình, lại còn muốn gây sự như vậy, thực sự là ức hiếp người quá đáng...
Nhưng nàng nhanh chóng buông bỏ.
Trong Thiên Vị tộc có nhiều thằng nhóc kiêu ngạo.
Kiêu ngạo nhất trong đám người trẻ là Giang Chính Nghĩa.
Những loại người kiêu ngạo như Giang Chính Nghĩa lại khiến Lạc Tích Huyện rất ghét.
Ngày thường hai người gặp nhau đến nói với nhau một câu còn lười, thậm chí hai người còn nhìn nhau thấy ngứa mắt.
Tên nhóc trước mặt cũng kiêu ngạo như thế nhưng lại không khiến người ta ghét, ngược lại khuôn mặt tràn đầy khí khái anh hùng của Hoa Thiên Mệnh khiến nàng cảm thấy vô cùng thuận mắt...
Trong vũ này không có nhiều thứ có thể khiến nàng vừa mắt mắt.
Trận này Lạc Tích Huyên thua.
cả vũ trụ đều xôn xao.
Ba trăm võ giả này trở thành mục tiêu của một số lượng lớn con bạc.
Mỗi người đều có tỷ lệ cược của mình...
Từ tỷ lệ cược có thể thấy suy đoán của mọi người về thực lực của những võ giả này.
Tỷ lệ cược càng thấp thì thực lực càng mạnh, bởi vì khả năng những võ giả này chiến thắng rất lớn.
Trong ba trăm người thì tỷ lệ cược của Hiên Viên Thần Phong là thấp nhất, xếp thứ nhất.
Tiếp sau là Liệt Thiên Hàn...
Sau đó là Khổ Đăng của thành vực Vạn Phật, Giang Chính Nghĩa...
Tỷ lệ cược của Lạc Tích Huyên và Giang Chính Nghĩa không khác nhau nhiều, xếp hạng đầu đều là Đạo Tử.
Mà tỷ lệ cược của Hoa Thiên Mệnh xếp thứ hơn hai trăm sáu mươi...
Cũng bởi vì hắn chưa từng ra tay, lúc trước xếp hạng trong chiến trường mộng ảo cũng không cao nên không được đánh giá cao cũng là điều đương nhiên.
Trước khi Hoa Thiên Mệnh và Lạc Tích Huyện bắt đầu, toàn bộ võ giả cho rằng Hoa Thiên Mệnh nhất định sẽ thua.
Rõ ràng nhân vật nhỏ không tiếng tăm như Hoa Thiên Mệnh gặp phải Lạc Tích Huyên thì sẽ bị giết trong nháy mắt.
Thậm chí có nhà cái còn ra canh bạc, cược Lạc Tích Huyên dùng mấy chiêu để giết chết Hoa Thiên Mệnh.
Lại có mấy người nghĩ cuối cùng sẽ có kết cục như thế? Trận đấu này khiến vô số con bạc khuynh gia bại sản.
Những con bạc thua hết gia sản liền nguyền rủa Hoa Thiên Mệnh.
Trên bàn cờ thiên địa, khó khăn lắm quân trắng mới tạo được một con rồng lớn, lúc này bị quân đen rải rác xông vào, cả con rồng lớn sụp đổ.
“Biển số” trên bàn cờ chiếm lợi thế, mà trạng thái quân trắng vốn sở hữu ưu thế cực lớn lại thay đổi, rơi vào tình thế bất lợi.
Lúc này, Hoa Thiên Mệnh mới từ từ đi về phía quân cờ của mình.
Sau đó, hắn ngẩng đầu mỉm cười với La Chinh trong không trung, trong mắt lộ ra vẻ mong chờ.
Mọi người mẫn cảm, cũng theo ánh mắt của Hoa Thiên Mệnh nhìn về phía La Chinh! Đột nhiên, mọi người nhớ ra câu nói lúc trước của Hoa Thiên Mệnh, kiểm của hắn không phải chuẩn bị vì Lạc Tích Huyền.
Trông thấy vẻ mặt của Hoa Thiên Mệnh, bỗng nhiên họ hiểu ra! Hình như thằng nhóc này nhằm vào La Chinh? Đương nhiên, những người này không biết sau khi Hoa Thiên Mệnh bước vào Trung Vực, mục tiêu vẫn luôn là La Chinh! Trước giờ chưa từng thay đổi! Chỉ là sau này, hắn càng phấn đấu đuổi theo thì khoảng cách với La Chinh cũng càng lớn! Nhưng trước giờ Hoa Thiên Mệnh chưa từng lộ ra bất kỳ vẻ tuyệt vọng và tiêu cực nào.
Hắn chỉ bình tĩnh tu luyện, nỗ lực đuổi theo...
Cho đến bây giờ, hắn mới có tư cách đứng ở đây, đương nhiên hắn rất mong chờ trận đấu với La Chinh.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hai người lướt qua nhau.
Nếu như thời gian hoàn toàn tạm dừng thì có thể trông thấy khuôn mặt kinh ngạc của Lạc Tích Huyên, cũng có thể thấy đầu ngón tay nàng chỉ cách Hoa Thiên Mệnh một bước.
Tốc độ của thân thể Tử Minh Lôi đã là cực hạn, cho dù là Lạc Tích Huyên cũng không thể thay đổi quỹ đạo vận hành của bản thân.
Bởi vì suy nghĩ không thể theo kịp tốc độ của bản thân cho nên phương pháp di chuyển của nàng đều là đến thẳng đi thẳng, không thể quanh co.
Chính vì nguyên nhân này mà Hoa Thiên Mệnh mới có thể dự đoán vị trí của Lạc Tích3Huyên.
Rõ ràng nàng sẽ chuyển động thẳng theo quán tính.
Nếu như kiếm của Hoa Thiên Mệnh không đủ nhanh thì cho dù là dự đoán trước được cũng không có tác dụng...
Bởi vì Lạc Tích Huyền lại vạch ra một đường thẳng khác, dùng tốc độ sát na chạy trốn.
Nhưng tốc độ rút kiếm của Hoa Thiên Mệnh lại vượt qua nháy mắt.
“Một kiểm lóe lên!” Số người trong vũ trụ có thể thấy rõ một điểm này của Hoa Thiên Mệnh không nhiều...
Đa số họ chỉ có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng lóe lên, thậm chí còn không thể phân biệt được luồng ánh sáng đó là ánh kiếm hay là thứ gì khác...
Một vị Thiên Tôn trốn ở sâu trong vạn trượng dưới lòng đất trông thấy cảnh tượng này liền nhíu2mày.
Vị Thiên Tôn này có đôi mắt đại bàng, hai tai dựng thẳng, chính là Thiên Tôn của Yêu Dạ tộc, Thần Tiên Thiên Tôn.
Trong số các Thiên Tôn, thực lực của Thần Tiên Thiên Tôn có lẽ không thể nằm trong tốp mười, nhưng nếu xét về thị lực thì có thể tiến vào tốp ba.
“Kiếm rất nhanh!” Lúc này Thần Tiên Thiên Tôn cũng không nhịn được mà cảm thán...
Rõ ràng kiểm này lóe lên như ánh sáng.
Ánh kiếm vừa lướt qua thì kiểm đã đâm ra, ánh kiếm biến mất thì kiểm đã quay trở về trong vỏ rồi! Sau một nhịp thở, một âm thanh giòn tan truyền đến tại mọi người, đó chính là tiếng trường kiểm tra vào vỏ.
Hoa Thiên Mệnh quả thực đã rút kiểm.
“Kiếm rất nhanh!” Lúc này3Thần Tiên Thiên Tôn cũng không nhịn được mà cảm thán...
Rõ ràng kiểm này lóe lên như ánh sáng.
Ánh kiếm vừa lướt qua thì kiểm đã đâm ra, ánh kiếm biến mất thì kiểm đã quay trở về trong vỏ rồi! Sau một nhịp thở, một âm thanh giòn tan truyền đến tại mọi người, đó chính là tiếng trường kiểm tra vào vỏ.
Hoa Thiên Mệnh quả thực đã rút kiểm.
Nhưng sau khi rút kiếm, đâm ra rồi lại thu kiểm về vỏ chỉ có trong một chớp mắt.
Người có thể hoàn toàn nhìn rõ động tác của hắn cũng chỉ có vài người, đừng nói đến nhìn xem thanh kiểm đó là vật thần kỳ cấp độ nào.
Cùng lúc đó...
Lạc Tích Huyên đã cứng đờ ra tại chỗ.
Trên người nàng không hề có vết thương.
Sau khi9lôi hóa, cơ thể của Lạc Tích Huyện đã không phải là thân thể máu thịt, căn bản không thể bị thương, chứ đừng nói có máu tươi chảy ra.
Nhưng ngực nàng lại xuất hiện vết nứt dài hai tấc! Kiếm bình thường căn bản không thể làm nàng bị thương.
Cho dù bị hàng vạn mũi tên xuyên vào tim, nàng cũng có thể hồi phục.
Nhưng một kiếm này của Hoa Thiên Mệnh lại không bình thường! Trong một kiếm này ẩn chứa đạo uẩn kỳ quái.
Đạo uẩn này im hơi lặng tiếng, nhưng lại có thể áp chế đạo uẩn của Lạc Tích Huyên.
“Lách tách...” Dưới vết thương đó, sấm sét không ngừng vỡ, tỏa ra xung quanh ánh sáng màu tím rực rỡ.
Trong mắt người khác thì cực kỳ rực rỡ, nhưng đối với Lạc3Tích Huyên mà nói thì lại là vết thương trí mạng.
“Một điểm này sẽ không lấy đi tính mạng của ngươi.” Hoa Thiên Mệnh thản nhiên nói: “Nhưng nó có thể khiến cho đạo uẩn Huyền Lôi của ngươi nhanh chóng mất đi.
Thời gian người bắt đầu thân thể Tử Minh Lôi đã lâu, chân nguyên trong cơ thể cũng tiêu hao khá nhiều rồi.
Người đã không thể duy trì thân thể Tử Minh Lôi...” Nói đến đây, Hoa Thiên Mệnh lắc đầu, tiếp tục nói: “Ngươi không nên ép ta rút kiếm.” Nghe thấy Hoa Thiên Mệnh nói vậy, Lạc Tích Huyền cúi đầu nhìn vết thương trên ngực mình, dường như nàng ý thức được bản thân đã bị loại, trên mặt không hề có vẻ thất vọng.
Trên thế giới này chưa từng có gì khiến cho Lạc Tích Huyên sợ hãi.
Nàng vốn không nên sinh ra trên đời này, đối với thế giới này cũng không có nhiều ham muốn.
Nếu có thể, nàng thậm chí còn không muốn tham gia vào Đại Thế Chi Tranh.
Thua chính là thua...
Hoa Thiên Mệnh không tiếp tục rút kiếm.
Lạc Tích Huyền cũng không tiếp tục xông lên.
Trái lại, tia chớp ở ngón tay nàng từ từ tiêu tan, rồi dần dần trở về là một tay phải trắng nõn mịn màng.
Sau đó là cánh tay phải, vai phải, cùng với toàn bộ thân thể.
Nàng đã thoát khỏi trạng thái thân thể Tử Minh Lôi.
Sau khi nàng hồi phục trạng thái nguyên hình thì vết thương do kiếm trước ngực vẫn không biến mất, lúc này máu màu vàng chảy ra ngoài.
Gia nhập Thiên Vị tộc nhất định phải thay máu.
Lúc nhỏ nàng bị đưa về Thiên Vị tộc, còn vào lúc tuổi nhỏ chưa biết gì thì máu đã bị thay thành màu vàng.
Cùng với màu vàng không ngừng chảy ra ngoài, sắc mặt của Lạc Tích Huyền cũng dần dần trở nên trắng bệch, nhưng trên mặt nàng vẫn là nụ cười ngây thơ động lòng người, “Ngươi thực sự rất lợi hại.
Có điều nếu như ta cẩn thận hơn nhất định sẽ không thua! Ta vẫn còn một chiều rất lợi hại, bây giờ không dùng được rồi! Thật bực mình...” Ngoài miệng nàng nói buồn bực nhưng thực tế trên mặt lại không hề có vẻ buồn bực, rõ ràng là không để ý kết quả bản thân mình đã bị loại.
“Chỗ lợi hại nhất của thần đạo Huyền Lôi không phải là thân thể Tử Minh Lôi, mà là Loạn Tâm Lôi.” Hoa Thiên Mệnh nói thay Lạc Tích Huyền, “Cũng chỉ có Loạn Tâm Lôi mới có thể phát huy đạo uẩn đến cực hạn, nhưng cũng không có tác dụng với ta.” Nghe thấy những lời này, Lạc Tích Huyên trợn trừng mắt nhìn Hoa Thiên Mệnh.
Thằng nhóc này đã thắng mình, lại còn muốn gây sự như vậy, thực sự là ức hiếp người quá đáng...
Nhưng nàng nhanh chóng buông bỏ.
Trong Thiên Vị tộc có nhiều thằng nhóc kiêu ngạo.
Kiêu ngạo nhất trong đám người trẻ là Giang Chính Nghĩa.
Những loại người kiêu ngạo như Giang Chính Nghĩa lại khiến Lạc Tích Huyện rất ghét.
Ngày thường hai người gặp nhau đến nói với nhau một câu còn lười, thậm chí hai người còn nhìn nhau thấy ngứa mắt.
Tên nhóc trước mặt cũng kiêu ngạo như thế nhưng lại không khiến người ta ghét, ngược lại khuôn mặt tràn đầy khí khái anh hùng của Hoa Thiên Mệnh khiến nàng cảm thấy vô cùng thuận mắt...
Trong vũ này không có nhiều thứ có thể khiến nàng vừa mắt mắt.
Trận này Lạc Tích Huyên thua.
cả vũ trụ đều xôn xao.
Ba trăm võ giả này trở thành mục tiêu của một số lượng lớn con bạc.
Mỗi người đều có tỷ lệ cược của mình...
Từ tỷ lệ cược có thể thấy suy đoán của mọi người về thực lực của những võ giả này.
Tỷ lệ cược càng thấp thì thực lực càng mạnh, bởi vì khả năng những võ giả này chiến thắng rất lớn.
Trong ba trăm người thì tỷ lệ cược của Hiên Viên Thần Phong là thấp nhất, xếp thứ nhất.
Tiếp sau là Liệt Thiên Hàn...
Sau đó là Khổ Đăng của thành vực Vạn Phật, Giang Chính Nghĩa...
Tỷ lệ cược của Lạc Tích Huyên và Giang Chính Nghĩa không khác nhau nhiều, xếp hạng đầu đều là Đạo Tử.
Mà tỷ lệ cược của Hoa Thiên Mệnh xếp thứ hơn hai trăm sáu mươi...
Cũng bởi vì hắn chưa từng ra tay, lúc trước xếp hạng trong chiến trường mộng ảo cũng không cao nên không được đánh giá cao cũng là điều đương nhiên.
Trước khi Hoa Thiên Mệnh và Lạc Tích Huyện bắt đầu, toàn bộ võ giả cho rằng Hoa Thiên Mệnh nhất định sẽ thua.
Rõ ràng nhân vật nhỏ không tiếng tăm như Hoa Thiên Mệnh gặp phải Lạc Tích Huyên thì sẽ bị giết trong nháy mắt.
Thậm chí có nhà cái còn ra canh bạc, cược Lạc Tích Huyên dùng mấy chiêu để giết chết Hoa Thiên Mệnh.
Lại có mấy người nghĩ cuối cùng sẽ có kết cục như thế? Trận đấu này khiến vô số con bạc khuynh gia bại sản.
Những con bạc thua hết gia sản liền nguyền rủa Hoa Thiên Mệnh.
Trên bàn cờ thiên địa, khó khăn lắm quân trắng mới tạo được một con rồng lớn, lúc này bị quân đen rải rác xông vào, cả con rồng lớn sụp đổ.
“Biển số” trên bàn cờ chiếm lợi thế, mà trạng thái quân trắng vốn sở hữu ưu thế cực lớn lại thay đổi, rơi vào tình thế bất lợi.
Lúc này, Hoa Thiên Mệnh mới từ từ đi về phía quân cờ của mình.
Sau đó, hắn ngẩng đầu mỉm cười với La Chinh trong không trung, trong mắt lộ ra vẻ mong chờ.
Mọi người mẫn cảm, cũng theo ánh mắt của Hoa Thiên Mệnh nhìn về phía La Chinh! Đột nhiên, mọi người nhớ ra câu nói lúc trước của Hoa Thiên Mệnh, kiểm của hắn không phải chuẩn bị vì Lạc Tích Huyền.
Trông thấy vẻ mặt của Hoa Thiên Mệnh, bỗng nhiên họ hiểu ra! Hình như thằng nhóc này nhằm vào La Chinh? Đương nhiên, những người này không biết sau khi Hoa Thiên Mệnh bước vào Trung Vực, mục tiêu vẫn luôn là La Chinh! Trước giờ chưa từng thay đổi! Chỉ là sau này, hắn càng phấn đấu đuổi theo thì khoảng cách với La Chinh cũng càng lớn! Nhưng trước giờ Hoa Thiên Mệnh chưa từng lộ ra bất kỳ vẻ tuyệt vọng và tiêu cực nào.
Hắn chỉ bình tĩnh tu luyện, nỗ lực đuổi theo...
Cho đến bây giờ, hắn mới có tư cách đứng ở đây, đương nhiên hắn rất mong chờ trận đấu với La Chinh.