Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1328
Chương 1328: Tuyệt bước chợt lóe
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Võ giả tu luyện nắm giữ sấm sét trong vũ trụ không ít, nhưng thông thường, cho dù linh hồn của bản thân mạnh mẽ không gì sánh được, có thể chịu được sự sắc bén của lực sấm sét thì cũng không có ai dẫn lực sấm sét vào trong não.
Nhưng lúc này, rõ ràng Lạc Tích Huyện đã trực tiếp lôi hóa hoàn toàn bản thân.
Điều này không giống với lôi độn dựa vào sấm sét để chạy trốn.
Lôi độn chỉ là trốn trong sấm sét mà thôi.
Đây là tốc độ cực hạn trong vũ trụ! Cho dù là ánh sáng hoặc là sấm sét đều bị ràng buộc bởi cực hạn này.
Sau khi lôi hóa hoàn toàn, Lạc Tích3Huyên nhẹ nhàng bay lên.
Cho dù là dung mạo do sấm sét phác họa ra nhưng vẫn ngây thơ động lòng người.
“Ta tới đây...” Nàng vừa mới thốt ra chữ cuối cùng thì mọi người liền trông thấy ánh chớp lóe lên.
Một tia chớp màu sáng dài hẹp hóa thành một con rồng dài kéo dài trên bàn cờ, xuyên qua thân thể Hoa Thiên Mệnh, đến một bên khác của bàn cờ thiên địa.
Chúng đến và đi với tốc độ nháy mắt, căn bản không thể đuổi theo kịp.
Từ khi có ghi chép trong vũ trụ đến nay, có một cao tăng của thánh vực Vạn Phật từng sở hữu một sinh linh tạo ra từ quy tắc hệ Lội.
Theo truyền thuyết,2sinh linh đó cũng không phải là do vị cao tăng bắt được, mà là do vị cao tăng đó dùng đại phật pháp cảm hóa sinh linh đó thành vật cười.
“Nếu Lạc Tích Huyên lôi hóa hoàn toàn bản thân, không phải là có được tốc độ nhanh như nháy mắt? “Nếu thực sự giống với tốc độ sấm sét, vậy căn bản không thể phản ứng lại kịp...” “Quả thực là đã xem thường Lạc Tích Huyện rồi.” Nháy mắt...
Trong một nháy mắt, chín trăm sinh tử.
Thuật lôi độn có thể nâng cao tốc độ chạy trốn của võ giả, chứ không phải là võ giả có thể dựa vào thuật sấm sét để tiến về phía trước.
Dù sao sấm sét3qua lại không ngớt trong không trung, tốc độ nhanh đến không thể đo được.
Huyền Đình giới và Thần Hỏa giới đều tồn tại không ít sinh linh tạo ra từ quy tắc hệ Lôi.
Nhưng cho đến nay chưa từng nghe thấy có người bắt được sinh linh tạo ra từ quy tắc hệ Lôi.
Nguyên nhân là do những sinh linh này đều do sấm sét hóa thân.
Sau khi lôi hóa hoàn toàn, Lạc Tích Huyên nhẹ nhàng bay lên.
Cho dù là dung mạo do sấm sét phác họa ra nhưng vẫn ngây thơ động lòng người.
“Ta tới đây...” Nàng vừa mới thốt ra chữ cuối cùng thì mọi người liền trông thấy ánh chớp lóe lên.
Một tia chớp màu sáng dài hẹp hóa9thành một con rồng dài kéo dài trên bàn cờ, xuyên qua thân thể Hoa Thiên Mệnh, đến một bên khác của bàn cờ thiên địa.
Tốc độ này đã vượt qua giới hạn của thị lực...
“Đùng!” Tốc độ truyền tới của âm thanh dù sao cũng chậm hơn sấm sét vô số lần nên lúc này mọi người mới nghe thấy tiếng sấm ầm ầm truyền đến.
Lúc âm thanh này vang lên bên tai mọi người, búi tóc của Hoa Thiên Mệnh liền bay tán loạn.
Trên cổ hắn có thêm một vết thương, xung quanh vết thương cháy đen một mảng, máu tươi ồ ạt chảy ra.
“Tốc độ nhanh như nháy mắt, căn bản không thể tránh được...” “E là Hoa Thiên Mệnh căn3bản không có thời gian phản ứng.” “Nói thực lòng, ta có thể chống lại lực sét.
Nhưng Lạc Tích Huyên đã lôi hóa, công kích của nàng không chỉ đơn giản như vậy.
Trong trạng thái này, có lẽ nàng không có đối thủ?” Một vài Thiên Kiêu, thậm chí vài vị Đạo Tử nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt đều vô cùng nghiêm trọng.
Mỗi người đều đang tính xem làm thế nào để phá được một chiều này của Lạc Tích Huyên.
Thế nhưng võ học trong thiên hạ chỉ có nhanh là không phá được.
Tốc độ này đã nhanh đến nháy mắt, làm gì có cách phá vỡ? Cơ Lạc Tuyết thản nhiên nhìn chằm chằm Lạc Tích Huyên trên bàn cờ thiên địa.
Từ trong tay nàng xuất hiện một vòng tay nhỏ, chiếc vòng tay này do chân nguyên hóa thành, trong đó ẩn chức lực ngũ hành...
“Sau khi lôi hóa, tốc độ của Lạc Tích Huyên quả thực rất nhanh, nhưng nếu ta dùng lực ngũ hành trói buộc, tuy cũng có cách khắc chế song cũng không dễ dàng...
Mặc dù Cơ Lạc Tuyết thân là Thiên Kiều, nhưng lại là một Thiên Kiêu cực mạnh trong số các Thiên Kiều.
Với lại khác với các Thiên Kiều khác, từ ban đầu nàng đã tu luyện thần đạo Ngũ Hành.
Mặc dù nàng chưa có được đạo uẩn, nhưng cũng lĩnh ngộ được bảy, tám phần thân đạo Ngũ Hành.
Tình hình của nàng rất giống La Chinh, chỉ cách một bước nữa là có thể bước vào thân đạo.
“Vừa nãy ta đã nương tay”.
Giọng nói của Lạc Tích Huyện sau khi lôi hóa vô cùng kỳ ảo, dường như là từ trong không gian xa xôi truyền lại, “Lần sau, nếu như người vẫn không chịu rút kiểm, thì thực sự không còn cơ hội nữa...
Ngươi không theo kịp tốc độ của ta, cho dù bây giờ ngươi rút kiếm cũng không có tác dụng nữa.” Nụ cười thản nhiên trên mặt Hoa Thiên Mệnh biến mất, thay vào đó là vẻ cực kỳ nghiêm túc.
“Tốc độ nháy mắt...
quả thực rất nhanh.
Đây là thân thể Tử Minh Lôi trong thần đạo Huyền Lôi” Hoa Thiên Mệnh nghiêm túc nói.
Nghe thấy những lời của Hoa Thiên Mệnh, trên mặt Lạc Tích Huyên lóe lên vẻ nghi hoặc: “Ngươi...
biết?” Từ xưa đến nay, người bước trên thần đạo chỉ có vài người, mà ba nghìn đại đạo không giống nhau.
Chỉ có Lạc Tích Huyền dựa vào bản thân đi tìm tòi, hiểu rõ những ý nghĩa sâu xa trong thần đạo Huyền Lôi.
Cho dù là lão tộc trưởng của Thiên Vị tộc cũng không thể cho nàng bất kỳ lời khuyên gì.
Mà thân thể Tử Minh Lồi này cũng chỉ có mình Lạc Tích Huyến ngộ ra, người bên cạnh căn bản chưa từng hiểu.
Tại sao Hoa Thiên Mệnh lại có thể nói ra tên của ý nghĩa này?
Hoa Thiên Mệnh không trả lời câu hỏi của Lạc Tích Huyên, tiếp tục nói: “Nhưng chung quy ngươi cũng chỉ vừa mới thành Đạo Tử, dù sao thân thể Tử Minh Lôi cũng không thể phá vỡ được tốc độ của vũ trụ.
Ta...
không phải là không thể theo kịp!” Lời này vừa thốt ra, mọi người lại cho rằng Hoa Thiên Mệnh điên rồi.
Có lẽ người bên ngoài không nhận ra thân thể Tử Minh Lôi, nhưng tốc độ của Lạc Tích Huyên sau khi lôi hóa đã quá rõ ràng, vứt bỏ thân thể hóa thành sấm sét đơn thuần, tốc độ nháy mắt...
Vậy mà lại có người nói không phải là không thể theo kịp!
Trừ khi bản thân Hoa Thiên Mệnh cũng có thể lôi hóa, nếu không thì căn bản là không thể: Lúc này trong mắt La Chinh đầy vẻ tò mò.
Rốt cuộc Hoa Thiên Mệnh dựa vào phương pháp nào để phá được chiêu này của Lạc Tích Huyền? “Có điều, ngươi quả thực sở hữu thực lực khiến ta rút kiếm.” Hoa Thiên Mệnh nói, liền dùng tay trái cầm lấy vỏ kiểm, đặt nó trên eo, tay phải nắm lấy chuôi kiếm, hơi cúi người xuống, nhưng vẫn chưa rút kiếm ra.
Trông thấy động tác của Hoa Thiên Mệnh, trên mặt Lạc Tích Huyền lại hiện lên ý cười, “Tốt lắm...
như vậy là có thể kết thúc rồi!” Nếu như Hoa Thiên Mệnh sống chết chưa từng rút kiếm, cho dù là đánh bại hắn, Lạc Tích Huyền cũng không thoải mái.
Lúc này, thấy Hoa Thiên Mệnh chịu nhìn thẳng vào mình, có vẻ muốn thể hiện toàn lực, nàng liền an tâm.
Nàng muốn khiến cho Hoa Thiên Mệnh thua tâm phục khẩu phục.
Đột nhiên một tia chớp lóe trên bàn cờ thiên địa.
Đầu tiên, nàng không xong về phía Hoa Thiên Mệnh mà bóng dáng lại không ngừng chớp nhoáng xung quanh bàn cờ thiên địa.
Mỗi lần lấp lóe đều lưu lại trong mắt mọi người một tia chớp màu tím, mà sau đó mọi người lại nghe thấy tiếng sấm âm âm truyền đến.
Lần này nàng công trái xông phải, nhưng lại không chịu tiếp cận Hoa Thiên Mệnh.
“Một chiều là có thể giải quyết Hoa Thiên Mệnh, Lạc Tích Huyên đang lề mề cái gì?” “Sao ta cảm thấy nàng có chút kiêng dè?” “Sao có thể...
Tư thể Hoa Thiên Mệnh bày ra chẳng qua chỉ là thuật rút kiếm bình thường nhất.
Thuật rút kiếm này chỉ là động tác võ thuật thông thường, tốc độ quả thực nhanh nhưng có nhanh hơn nữa thì cũng có thể nhanh đến
mức nào?” Trong lòng mọi người cực kỳ nghi ngờ...
.
Thực ra, lúc này Lạc Tích Huyền hóa thành từng đợt sấm sét, bay nhanh như con thoi cũng vô cùng phiền não.
Nàng thấy rất khó hiểu...
Sợ rằng dựa vào tốc độ của bản thân thì hai mắt của Hoa Thiên Mệnh cũng không theo kịp.
Thế nhưng từ lúc bắt đầu, nàng đã có cảm giác kỳ lạ.
Dường như bản thân bị Hoa Thiên Mệnh khóa chặt, cho dù tốc độ của nàng nhanh đến mức nào thì ánh mắt của thằng nhóc này đều có thể đuổi kịp.
Cho nên ban đầu nàng không trực tiếp xông lên kết thúc trận đấu này, bởi vì bản năng của nàng cảm thấy chút nguy hiểm.
Thế nhưng lúc nàng xoay quanh bàn cờ thì cho dù đi đến sau người Hoa Thiên Mệnh, trong tình huống hắn hoàn toàn quay lưng lại với nàng thì nàng vẫn cảm thấy ánh mắt ấy.
Ánh mắt ấy khiến cho Lạc Tích Huyên cảm thấy không yên, cũng khiến nàng không thoải mái.
Đì đùng...
Đì đùng...
Đì đùng...
Lúc liên tục xoay quanh, Lạc Tích Huyền cũng cảm thấy hơi bực.
Thân thể Tử Minh Lôi tiêu tốn rất nhiều chân nguyên.
Sau khi lôi hóa bản thân thì lúc nào cũng phải cung cấp chân nguyên.
Biển chân nguyên trong cơ thể nàng giống như thủy triều xuống, nhanh chóng giảm xuống.
Nàng phải lập tức đưa ra quyết định....
Nghĩ đến đây, đột nhiên nàng di chuyển trên bàn cờ thiên địa ba lần.
Ba đường sấm sét màu tím hình thành một hình tam giác, vây Hoa Thiên Mệnh vào trong.
Những nàng không tấn công từ chính diện mà vòng ra phía sau Hoa Thiên Mệnh.
Sau khi xuyên qua không trung lại bổ nhào về gáy hắn.
Đi đùng...
Giết Hoa Thiên Mệnh thì chỉ cần một nháy mắt.
Chính lúc này, Hoa Thiên Mệnh rút kiếm trong tay ra...
Dưới chân hắn phát ra ánh sáng mờ mờ, hắn bước trên ánh sáng đó, ánh kiểm sáng lấp lánh trong tay.
“Tuyệt bước...” “Chợt lóe...”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng lúc này, rõ ràng Lạc Tích Huyện đã trực tiếp lôi hóa hoàn toàn bản thân.
Điều này không giống với lôi độn dựa vào sấm sét để chạy trốn.
Lôi độn chỉ là trốn trong sấm sét mà thôi.
Đây là tốc độ cực hạn trong vũ trụ! Cho dù là ánh sáng hoặc là sấm sét đều bị ràng buộc bởi cực hạn này.
Sau khi lôi hóa hoàn toàn, Lạc Tích3Huyên nhẹ nhàng bay lên.
Cho dù là dung mạo do sấm sét phác họa ra nhưng vẫn ngây thơ động lòng người.
“Ta tới đây...” Nàng vừa mới thốt ra chữ cuối cùng thì mọi người liền trông thấy ánh chớp lóe lên.
Một tia chớp màu sáng dài hẹp hóa thành một con rồng dài kéo dài trên bàn cờ, xuyên qua thân thể Hoa Thiên Mệnh, đến một bên khác của bàn cờ thiên địa.
Chúng đến và đi với tốc độ nháy mắt, căn bản không thể đuổi theo kịp.
Từ khi có ghi chép trong vũ trụ đến nay, có một cao tăng của thánh vực Vạn Phật từng sở hữu một sinh linh tạo ra từ quy tắc hệ Lội.
Theo truyền thuyết,2sinh linh đó cũng không phải là do vị cao tăng bắt được, mà là do vị cao tăng đó dùng đại phật pháp cảm hóa sinh linh đó thành vật cười.
“Nếu Lạc Tích Huyên lôi hóa hoàn toàn bản thân, không phải là có được tốc độ nhanh như nháy mắt? “Nếu thực sự giống với tốc độ sấm sét, vậy căn bản không thể phản ứng lại kịp...” “Quả thực là đã xem thường Lạc Tích Huyện rồi.” Nháy mắt...
Trong một nháy mắt, chín trăm sinh tử.
Thuật lôi độn có thể nâng cao tốc độ chạy trốn của võ giả, chứ không phải là võ giả có thể dựa vào thuật sấm sét để tiến về phía trước.
Dù sao sấm sét3qua lại không ngớt trong không trung, tốc độ nhanh đến không thể đo được.
Huyền Đình giới và Thần Hỏa giới đều tồn tại không ít sinh linh tạo ra từ quy tắc hệ Lôi.
Nhưng cho đến nay chưa từng nghe thấy có người bắt được sinh linh tạo ra từ quy tắc hệ Lôi.
Nguyên nhân là do những sinh linh này đều do sấm sét hóa thân.
Sau khi lôi hóa hoàn toàn, Lạc Tích Huyên nhẹ nhàng bay lên.
Cho dù là dung mạo do sấm sét phác họa ra nhưng vẫn ngây thơ động lòng người.
“Ta tới đây...” Nàng vừa mới thốt ra chữ cuối cùng thì mọi người liền trông thấy ánh chớp lóe lên.
Một tia chớp màu sáng dài hẹp hóa9thành một con rồng dài kéo dài trên bàn cờ, xuyên qua thân thể Hoa Thiên Mệnh, đến một bên khác của bàn cờ thiên địa.
Tốc độ này đã vượt qua giới hạn của thị lực...
“Đùng!” Tốc độ truyền tới của âm thanh dù sao cũng chậm hơn sấm sét vô số lần nên lúc này mọi người mới nghe thấy tiếng sấm ầm ầm truyền đến.
Lúc âm thanh này vang lên bên tai mọi người, búi tóc của Hoa Thiên Mệnh liền bay tán loạn.
Trên cổ hắn có thêm một vết thương, xung quanh vết thương cháy đen một mảng, máu tươi ồ ạt chảy ra.
“Tốc độ nhanh như nháy mắt, căn bản không thể tránh được...” “E là Hoa Thiên Mệnh căn3bản không có thời gian phản ứng.” “Nói thực lòng, ta có thể chống lại lực sét.
Nhưng Lạc Tích Huyên đã lôi hóa, công kích của nàng không chỉ đơn giản như vậy.
Trong trạng thái này, có lẽ nàng không có đối thủ?” Một vài Thiên Kiêu, thậm chí vài vị Đạo Tử nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt đều vô cùng nghiêm trọng.
Mỗi người đều đang tính xem làm thế nào để phá được một chiều này của Lạc Tích Huyên.
Thế nhưng võ học trong thiên hạ chỉ có nhanh là không phá được.
Tốc độ này đã nhanh đến nháy mắt, làm gì có cách phá vỡ? Cơ Lạc Tuyết thản nhiên nhìn chằm chằm Lạc Tích Huyên trên bàn cờ thiên địa.
Từ trong tay nàng xuất hiện một vòng tay nhỏ, chiếc vòng tay này do chân nguyên hóa thành, trong đó ẩn chức lực ngũ hành...
“Sau khi lôi hóa, tốc độ của Lạc Tích Huyên quả thực rất nhanh, nhưng nếu ta dùng lực ngũ hành trói buộc, tuy cũng có cách khắc chế song cũng không dễ dàng...
Mặc dù Cơ Lạc Tuyết thân là Thiên Kiều, nhưng lại là một Thiên Kiêu cực mạnh trong số các Thiên Kiều.
Với lại khác với các Thiên Kiều khác, từ ban đầu nàng đã tu luyện thần đạo Ngũ Hành.
Mặc dù nàng chưa có được đạo uẩn, nhưng cũng lĩnh ngộ được bảy, tám phần thân đạo Ngũ Hành.
Tình hình của nàng rất giống La Chinh, chỉ cách một bước nữa là có thể bước vào thân đạo.
“Vừa nãy ta đã nương tay”.
Giọng nói của Lạc Tích Huyện sau khi lôi hóa vô cùng kỳ ảo, dường như là từ trong không gian xa xôi truyền lại, “Lần sau, nếu như người vẫn không chịu rút kiểm, thì thực sự không còn cơ hội nữa...
Ngươi không theo kịp tốc độ của ta, cho dù bây giờ ngươi rút kiếm cũng không có tác dụng nữa.” Nụ cười thản nhiên trên mặt Hoa Thiên Mệnh biến mất, thay vào đó là vẻ cực kỳ nghiêm túc.
“Tốc độ nháy mắt...
quả thực rất nhanh.
Đây là thân thể Tử Minh Lôi trong thần đạo Huyền Lôi” Hoa Thiên Mệnh nghiêm túc nói.
Nghe thấy những lời của Hoa Thiên Mệnh, trên mặt Lạc Tích Huyên lóe lên vẻ nghi hoặc: “Ngươi...
biết?” Từ xưa đến nay, người bước trên thần đạo chỉ có vài người, mà ba nghìn đại đạo không giống nhau.
Chỉ có Lạc Tích Huyền dựa vào bản thân đi tìm tòi, hiểu rõ những ý nghĩa sâu xa trong thần đạo Huyền Lôi.
Cho dù là lão tộc trưởng của Thiên Vị tộc cũng không thể cho nàng bất kỳ lời khuyên gì.
Mà thân thể Tử Minh Lồi này cũng chỉ có mình Lạc Tích Huyến ngộ ra, người bên cạnh căn bản chưa từng hiểu.
Tại sao Hoa Thiên Mệnh lại có thể nói ra tên của ý nghĩa này?
Hoa Thiên Mệnh không trả lời câu hỏi của Lạc Tích Huyên, tiếp tục nói: “Nhưng chung quy ngươi cũng chỉ vừa mới thành Đạo Tử, dù sao thân thể Tử Minh Lôi cũng không thể phá vỡ được tốc độ của vũ trụ.
Ta...
không phải là không thể theo kịp!” Lời này vừa thốt ra, mọi người lại cho rằng Hoa Thiên Mệnh điên rồi.
Có lẽ người bên ngoài không nhận ra thân thể Tử Minh Lôi, nhưng tốc độ của Lạc Tích Huyên sau khi lôi hóa đã quá rõ ràng, vứt bỏ thân thể hóa thành sấm sét đơn thuần, tốc độ nháy mắt...
Vậy mà lại có người nói không phải là không thể theo kịp!
Trừ khi bản thân Hoa Thiên Mệnh cũng có thể lôi hóa, nếu không thì căn bản là không thể: Lúc này trong mắt La Chinh đầy vẻ tò mò.
Rốt cuộc Hoa Thiên Mệnh dựa vào phương pháp nào để phá được chiêu này của Lạc Tích Huyền? “Có điều, ngươi quả thực sở hữu thực lực khiến ta rút kiếm.” Hoa Thiên Mệnh nói, liền dùng tay trái cầm lấy vỏ kiểm, đặt nó trên eo, tay phải nắm lấy chuôi kiếm, hơi cúi người xuống, nhưng vẫn chưa rút kiếm ra.
Trông thấy động tác của Hoa Thiên Mệnh, trên mặt Lạc Tích Huyền lại hiện lên ý cười, “Tốt lắm...
như vậy là có thể kết thúc rồi!” Nếu như Hoa Thiên Mệnh sống chết chưa từng rút kiếm, cho dù là đánh bại hắn, Lạc Tích Huyền cũng không thoải mái.
Lúc này, thấy Hoa Thiên Mệnh chịu nhìn thẳng vào mình, có vẻ muốn thể hiện toàn lực, nàng liền an tâm.
Nàng muốn khiến cho Hoa Thiên Mệnh thua tâm phục khẩu phục.
Đột nhiên một tia chớp lóe trên bàn cờ thiên địa.
Đầu tiên, nàng không xong về phía Hoa Thiên Mệnh mà bóng dáng lại không ngừng chớp nhoáng xung quanh bàn cờ thiên địa.
Mỗi lần lấp lóe đều lưu lại trong mắt mọi người một tia chớp màu tím, mà sau đó mọi người lại nghe thấy tiếng sấm âm âm truyền đến.
Lần này nàng công trái xông phải, nhưng lại không chịu tiếp cận Hoa Thiên Mệnh.
“Một chiều là có thể giải quyết Hoa Thiên Mệnh, Lạc Tích Huyên đang lề mề cái gì?” “Sao ta cảm thấy nàng có chút kiêng dè?” “Sao có thể...
Tư thể Hoa Thiên Mệnh bày ra chẳng qua chỉ là thuật rút kiếm bình thường nhất.
Thuật rút kiếm này chỉ là động tác võ thuật thông thường, tốc độ quả thực nhanh nhưng có nhanh hơn nữa thì cũng có thể nhanh đến
mức nào?” Trong lòng mọi người cực kỳ nghi ngờ...
.
Thực ra, lúc này Lạc Tích Huyền hóa thành từng đợt sấm sét, bay nhanh như con thoi cũng vô cùng phiền não.
Nàng thấy rất khó hiểu...
Sợ rằng dựa vào tốc độ của bản thân thì hai mắt của Hoa Thiên Mệnh cũng không theo kịp.
Thế nhưng từ lúc bắt đầu, nàng đã có cảm giác kỳ lạ.
Dường như bản thân bị Hoa Thiên Mệnh khóa chặt, cho dù tốc độ của nàng nhanh đến mức nào thì ánh mắt của thằng nhóc này đều có thể đuổi kịp.
Cho nên ban đầu nàng không trực tiếp xông lên kết thúc trận đấu này, bởi vì bản năng của nàng cảm thấy chút nguy hiểm.
Thế nhưng lúc nàng xoay quanh bàn cờ thì cho dù đi đến sau người Hoa Thiên Mệnh, trong tình huống hắn hoàn toàn quay lưng lại với nàng thì nàng vẫn cảm thấy ánh mắt ấy.
Ánh mắt ấy khiến cho Lạc Tích Huyên cảm thấy không yên, cũng khiến nàng không thoải mái.
Đì đùng...
Đì đùng...
Đì đùng...
Lúc liên tục xoay quanh, Lạc Tích Huyền cũng cảm thấy hơi bực.
Thân thể Tử Minh Lôi tiêu tốn rất nhiều chân nguyên.
Sau khi lôi hóa bản thân thì lúc nào cũng phải cung cấp chân nguyên.
Biển chân nguyên trong cơ thể nàng giống như thủy triều xuống, nhanh chóng giảm xuống.
Nàng phải lập tức đưa ra quyết định....
Nghĩ đến đây, đột nhiên nàng di chuyển trên bàn cờ thiên địa ba lần.
Ba đường sấm sét màu tím hình thành một hình tam giác, vây Hoa Thiên Mệnh vào trong.
Những nàng không tấn công từ chính diện mà vòng ra phía sau Hoa Thiên Mệnh.
Sau khi xuyên qua không trung lại bổ nhào về gáy hắn.
Đi đùng...
Giết Hoa Thiên Mệnh thì chỉ cần một nháy mắt.
Chính lúc này, Hoa Thiên Mệnh rút kiếm trong tay ra...
Dưới chân hắn phát ra ánh sáng mờ mờ, hắn bước trên ánh sáng đó, ánh kiểm sáng lấp lánh trong tay.
“Tuyệt bước...” “Chợt lóe...”