Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1327
Chương 1327: Biến thành sét
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trong kiểm ý tối cao đang tản mạn tỏa ra của Hoa Thiên Mệnh, thậm chí còn chất chứa một thứ mà La Chinh không hiểu được, đó dường như là thứ vượt qua giới hạn.
Vô số quả cầu sét như ẩn chứa uy lực hủy diệt tất cả kia bay về phía Hoa Thiên Mệnh.
Võ giả Thần Cực Cảnh đối mặt với quả cầu sét tím có uy thế cỡ này, e rằng chạm vào cũng phải biến thành than, hoàn toàn không thể ngăn cản...
Nhưng khi những quả cầu sét đó chạm vào kiếm ý tối cao đang tỏa ra của Hoa Thiên Mệnh, chúng bèn đua nhau nổ tung.
Nguyên nhân khiến Đại Thế Chi Tranh có thể sinh ra những thiên tài cực kỳ khủng bố kia đến từ cơ chế3tự bảo hộ của chính vũ trụ.
Thiên Đạo cảm nhận được nguy hiểm tới gần nên mới có thể đẩy mạnh tốc độ, mức độ ra đời của thiên tài ...
Qua những điển tịch quý giá mà một diễn kỷ trước để lại, không ít Thiên Tôn đã xác nhận việc này.
Nhưng mà....
Căn cứ theo suy đoán này, mức độ nguy cơ của vũ trụ càng cao, sự tranh đoạt trong Đại Thế Chi Tranh cũng sẽ càng khủng khiếp, các thiên tài ra đời trong Đại Thế sẽ càng lợi hại hơn.
Những quả cầu sét nổ tung cũng vô cùng nguy hiểm.
Sau khi bùng nổ, chúng khuếch tán ra vô số tia chớp nhỏ mịn như tơ nhện, từng tầng từng lớp, chằng chịt vô cùng...
“Đừng...” Những tia chớp đó phát ra ánh sáng,2nhuộm toàn bộ bàn cờ thiên địa thành màu đỏ tía, đồng thời tạo ra từng cái hố khổng lồ trên khắp bàn cờ thiên địa.
Tuy nhiên...
Bất kể uy thế của những quả cầu sét này khổng lồ thể nào, chỉ cần đến nơi cách Hoa Thiên Mệnh ba trường, chúng lại dần dần biến thành từng cái hố lớn.
Mà khi những cái hố khổng lồ đó phải chịu sự oanh tạc của quả cầu sét, chúng sẽ sụp đổ thêm lần nữa...
Hai trăm chín mươi tám vị võ giả đang ở bàn cờ thiên địa cùng toàn bộ vũ trụ đang nhìn chăm chú vào sinh linh bức tranh cuộn kia, và cả một trăm hai mươi tám vị Thiên Tôn cũng đều yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt này.
Hai võ giả Thần3Hải Cảnh giao chiến lại có thể bộc phát ra uy lực hủy diệt trời đất, là việc không thể tưởng tượng được.
Đại Thế Chi Tranh như một chất xúc tác, tập hợp toàn bộ tài nguyên phân tán ở khắp nơi trong vũ trụ và rồi sinh ra một đám quái vật mà lẽ thường khó có thể xem xét...
“Hừm, mấy tên nhóc con kia càng lúc càng lợi hại, có nghĩa là nguy cơ lần này sẽ càng nghiêm trọng hơn...”
Thiên Đạo cảm nhận được nguy hiểm tới gần nên mới có thể đẩy mạnh tốc độ, mức độ ra đời của thiên tài ...
Qua những điển tịch quý giá mà một diễn kỷ trước để lại, không ít Thiên Tôn đã xác nhận việc này.
Nhưng mà....
Căn cứ theo suy đoán này, mức độ9nguy cơ của vũ trụ càng cao, sự tranh đoạt trong Đại Thế Chi Tranh cũng sẽ càng khủng khiếp, các thiên tài ra đời trong Đại Thế sẽ càng lợi hại hơn.
Trước kia, việc võ giả Thần Hải Cảnh khiêu chiến với cường giả Thần Cực Cảnh là cực kỳ khó khăn.
Mà hiện tại, đám mấy tên nhóc này bùng nổ toàn lực, thậm chí có thể chống lại Thần Biến Cảnh đã hình thành thế giới trong cơ thể một chút, phải biết rằng thế giới trong cơ thể bọn họ mới chỉ là biển chân nguyên, vẫn chưa thành hình!
Nên lúc một vài Thiên Tôn nhìn thấy thực lực của Hoa Thiên Mệnh và Lạc Tích Huyên, họ rất vui mừng nhưng trong nội tâm lại sinh ra lo lắng.
Thiên Tôn chính là3kẻ mạnh nhất trong vũ trụ.
Sau khi gánh vác sổ trời, thực lực của họ tăng đến tối đa, nhưng cũng đồng thời trói buộc chính họ, khiến họ mất đi cơ hội vượt qua Thiên Đạo.
Ngược lại, khi còn sống, nếu một vài Giới Chủ có thể khiến hoa sen nở rộ ba mươi sáu cánh, vẫn sẽ có cơ hội vượt qua Thiên Đạo, nhưng loại khả năng này cũng cực kỳ bé nhỏ...
Vậy nên trong mắt các Thiên Tôn, đám nhóc con Thần Hải Cảnh trước mắt kia có thể khiến ba mươi sáu cánh hoa sen hoàn toàn nở rộ, đều là bảo bối.
Chỉ tiếc rằng bọn họ đều ra đời vào khoảnh khắc Đại Thể xảy ra, nên phải gánh trên lưng vận mệnh càng nặng nề hơn.
Khi một vài thiên tài trung tâm trước kia tu luyện đến Giới Chủ, vẫn còn có thể an nhàn mấy triệu năm.
Nhưng hiện nay, các Thiên Kiêu, Đạo Tử đang gặp phải nguy hiểm thực sự, nếu họ không trốn tránh được số mệnh cố định của mình, e rằng chỉ mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm sau đã phải ngã xuống dưới nguy cơ rồi.
Tính ra thì như vậy, không biết bọn họ may mắn hay là xui xẻo.
“Ầm...”
Chờ khi những quả cầu sét dần biến mất, Hoa Thiên Mệnh đứng trên núi.
Vỏ kiểm của hắn vẫn đặt dưới đất, hắn vẫn giữ động tác lúc nãy mà không nhúc nhích, thậm chí nụ cười trên mặt hắn vẫn chưa từng thay đổi.
Rất nhiều hố lớn bị những quả cầu sét oanh tạc, hình thành một khe rãnh hình tròn bao lấy quanh người Hoa Thiên Mệnh, chỉ có bàn cờ dưới chân hắn còn nguyên vẹn.
Tuy bàn cờ bị phá hỏng nhưng mỗi quân cờ không tổn hại chút nào.
Sau khi có vài quân cờ bị nổ tan trên bàn cờ, chúng lơ lửng giữa không trung...
“Hình như người này tên là Hoa Thiên Mệnh nhỉ?” “Hoa Thiên Mệnh, đến từ Chư Thần Vô Niệm...” “Hắn nói hắn đến từ Vân Điện gì đó mà?”.
“Nói bừa thôi, thực ra hắn đến từ chư Thần Vô Niệm, chắc Vân Điện là thánh địa nhỏ trước kia của người này nhỉ? Chưa từng nghe ai nói có chỗ nào như vậy cả.” “Thánh địa nhỏ nào có thể đào tạo ra nhân vật cỡ đó, ngươi đùa ta ư?” Hầu hết võ giả không tin rằng Hoa Thiên Mệnh đến từ thế lực nào đó không biết tên.
Khả năng này quá nhỏ...
Trong vũ trụ chỉ có vài Đạo Tử, họ đều không xuất thân từ thánh địa nhỏ nào cả, tất nhiên họ toàn ra đời trong các thế lực lớn.
Ma tộc có một người, tộc Yêu Dạ có một người, Chư Thần Vô Niệm có hai người, Liên Minh Nhân Đạo có một người, thành vực Vạn Phật có một người, Thiên Vị tộc có hai người...
Gốc gác của các Đạo Tử kia đều có cơ sở, nhất định không có tồn tại cái gọi là ngẫu nhiên.
Vì một vài thể lực nhỏ hay thánh địa nhỏ không có điều kiện để đào tạo ra Đạo Tử.
Dù thực sự có một số người vô cùng tài năng, có khả năng trở thành Đạo Tử, nhưng vì không hấp thu được những chất dinh dưỡng cần thiết nên phải dần úa tàn, cuối cùng họ chỉ có thể trở thành một Thiên Kiêu, thậm chí chỉ có thể làm thiên tài trung tâm bình thường.
Đó là ảnh hưởng của việc có thể lực hùng hậu hay không.
Nên ngay cả khi Hoa Thiên Mệnh phi thăng lên từ thánh địa thập phẩm, lúc này các Thánh chủ vẫn hết sức vui mừng.
Mặc kể tên nhóc Hoa Thiên Mệnh này thông báo ra sao với bên ngoài, dù xuất thân của hắn là từ Vân Điện gì đó không biết nhưng dù sao hắn cũng phi thăng ở thánh địa của mình! Mà hình như thực lực của Hoa Thiên Mệnh đã vượt trội hoàn toàn so với Thiên Kiêu, còn có thể chống cự với Đạo Tử! Trong thánh địa của họ lại xuất hiện một Đạo Tử, chuyện này sao lại không khiến trong lòng họ nở hoa cho được? Lúc Hoa Thiên Mệnh đi vào trong đó, Thánh chủ không biết tên kia đã đồng ý hứa hẹn với những thiên tài Thần Hải Cảnh trong tộc.
Nếu ai tiến vào hạng một triệu, thưởng thần khí nhị phẩm.
Nếu ai đi tới hạng một trăm nghìn, thưởng từ thần khí tòng nhất phẩm...
Nếu ai đến được hàng năm mươi nghìn, thưởng thần khí nhất phẩm...
Nếu lại tăng thêm tiếp nữa, Thành chủ không hứa hẹn cái gì.
Không phải ông không muốn hứa hẹn, tuy ông là Thánh chủ, có tu vị Giới Chủ nhưng cũng chưa từng cầm thần khí chí tôn bao giờ.
Ngay cả ông còn không có thì lấy cái gì ra mà khen thưởng: Mấu chốt là vốn dĩ Thánh chủ lúc đó không tin có ai có thể lọt vào top năm mươi nghìn người.
Trước mắt, Thánh chủ đã không biết nên lấy cái gì khen thưởng rồi.
Muốn thưởng cho Hoa Thiên Mệnh, Thánh chủ không biết tên kia cũng hiểu rõ, sau khi Hoa Thiên Mệnh trở về từ chiến trường mộng ảo, e rằng người của tứ đại gia tộc sẽ chạy đến trước tiên.
Tuy nhiên, Thành chủ lại xem nhẹ sự kiên nhẫn của tứ đại gia tộc.
Vào lúc này, Hiên Viên thị tộc, Cơ gia, Quý gia, và Liệt gia đều lần lượt phái ba đội ngũ tới thánh địa thập phẩm này rồi.
Đội ngũ đầu tiên đến vì nhìn thấy Hoa Thiên Mệnh tiến vào trong hạng hai nghìn năm trăm...
Tứ đại gia tộc bên nhanh chóng phản ứng, Hoa Thiên Mệnh chính là một viên ngọc trai bị đánh rơi, tất nhiên họ phải thu vào túi.
Khi Hoa Thiên Mệnh vượt qua giai đoạn loại trừ thứ hai, tứ đại gia tộc đã nhận thấy tình hình khác thường.
Nếu Hiên Viên gia có thể nhắm đến Hoa Thiên Mệnh, tất nhiên Quý gia cũng có thể nhắm được...
Hình như đội ngũ mình phải đi trước đó không đủ chất lượng lắm, sao tranh giành được với ba đại gia tộc khác chứ? Kết quả là họ phái một nhóm người đi lần nữa.
Dù là địa vị hay thực lực, nhóm người này đều vượt xa so với nhóm đầu tiên.
Nhưng lúc này nhìn thấy Hoa Thiên Mệnh ra tay lần đầu, tộc trưởng của Hiên Viên thị tộc bèn giận dữ vỗ đầu mình.
Mẹ nó, đây chính là một Đạo Tử, nên tộc trưởng của Hiên Viên thị tộc lập tức lên đường, định tự mình đi một chuyển.
Các tộc trưởng của Quý gia, Liệt gia và Cơ gia cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cùng nhau hành động không khác mấy với Hiên Viên thị tộc! Phương pháp của Lạc Tích Huyên không ép được Hoa Thiên Mệnh xuất kiếm, nàng mím môi, tỏ vẻ không phục.
Vì thế nàng lại nghiêng đầu, đặt một ngón tay bên môi, nhíu mày tự hỏi gì đó...
Hình như Hoa Thiên Mệnh cũng hoàn toàn không nôn nóng.
Hắn vẫn để vỏ kiểm trên mặt đất, nhìn hành động có vẻ đáng yêu của Lạc Tích Huyền cách đó không xa.
Dù biết kẻ thua cuộc nhất định sẽ bị loại trừ, nhưng hình như hai người đều không lo lắng.
Đối với bọn họ, tất nhiên bàn thân cách là thứ hết sức hấp dẫn, nếu đứng hàng ba người đứng đầu, chắc chắn sẽ có phần thưởng lớn hơn.
Tuy nhiên đối với bọn họ, đánh giá trước mặt còn quan trọng hơn.
Sự đánh giá này chỉ đơn giản là so đấu, hoàn toàn không dùng mưu kế và thủ đoạn.
Thậm chí họ còn theo đuổi sự công bằng, bảo đảm đối phương có thể lấy trạng thái mạnh mẽ nhất để đón lấy sức tấn công của mình, cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến lòng người thực sự khâm phục.
“Được rồi, thử cái này xem.” Suy nghĩ một hồi lâu, Lạc Tích Huyên bỗng vươn tay ra, nhắm lòng bàn tay ngay về phía Hoa Thiên Mệnh mà khuôn mặt nàng lại hiện lên nụ cười hồn nhiên.
Từ trên đầu ngón tay của nàng, phát ra ra năm luồng sét...
Đó là móng tay nàng kéo dài ra.
Nhưng những tia sét đó không phát ra, ngược lại, chúng chạy dọc theo tay ngón tay nàng rồi truyền tiếp xuống dưới.
Trong chớp mắt, ngoại trừ móng tay, cả ngón tay kia cũng dần biến thành sấm sét.
Sau đó là cánh tay, là bả vai, kế đến là cả người...
Không lâu sau, cơ thể bằng xương bằng thịt của Lạc Tích Huyện đã hoàn toàn biến mất, thứ hiện ra trước mặt Hoa Thiên Mệnh chính là một cơ thể được làm hoàn toàn từ sấm sét.
Qua những tia sét không ngừng dao động kia, vẫn còn có thể nhận ra dung mạo và thân hình mềm mại của nàng.
Nhưng không ai biết được, bây giờ nàng rốt cuộc là sinh linh cấp cao trong quy tắc hệ Lôi, hay là một võ giả đang sống sờ sờ...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vô số quả cầu sét như ẩn chứa uy lực hủy diệt tất cả kia bay về phía Hoa Thiên Mệnh.
Võ giả Thần Cực Cảnh đối mặt với quả cầu sét tím có uy thế cỡ này, e rằng chạm vào cũng phải biến thành than, hoàn toàn không thể ngăn cản...
Nhưng khi những quả cầu sét đó chạm vào kiếm ý tối cao đang tỏa ra của Hoa Thiên Mệnh, chúng bèn đua nhau nổ tung.
Nguyên nhân khiến Đại Thế Chi Tranh có thể sinh ra những thiên tài cực kỳ khủng bố kia đến từ cơ chế3tự bảo hộ của chính vũ trụ.
Thiên Đạo cảm nhận được nguy hiểm tới gần nên mới có thể đẩy mạnh tốc độ, mức độ ra đời của thiên tài ...
Qua những điển tịch quý giá mà một diễn kỷ trước để lại, không ít Thiên Tôn đã xác nhận việc này.
Nhưng mà....
Căn cứ theo suy đoán này, mức độ nguy cơ của vũ trụ càng cao, sự tranh đoạt trong Đại Thế Chi Tranh cũng sẽ càng khủng khiếp, các thiên tài ra đời trong Đại Thế sẽ càng lợi hại hơn.
Những quả cầu sét nổ tung cũng vô cùng nguy hiểm.
Sau khi bùng nổ, chúng khuếch tán ra vô số tia chớp nhỏ mịn như tơ nhện, từng tầng từng lớp, chằng chịt vô cùng...
“Đừng...” Những tia chớp đó phát ra ánh sáng,2nhuộm toàn bộ bàn cờ thiên địa thành màu đỏ tía, đồng thời tạo ra từng cái hố khổng lồ trên khắp bàn cờ thiên địa.
Tuy nhiên...
Bất kể uy thế của những quả cầu sét này khổng lồ thể nào, chỉ cần đến nơi cách Hoa Thiên Mệnh ba trường, chúng lại dần dần biến thành từng cái hố lớn.
Mà khi những cái hố khổng lồ đó phải chịu sự oanh tạc của quả cầu sét, chúng sẽ sụp đổ thêm lần nữa...
Hai trăm chín mươi tám vị võ giả đang ở bàn cờ thiên địa cùng toàn bộ vũ trụ đang nhìn chăm chú vào sinh linh bức tranh cuộn kia, và cả một trăm hai mươi tám vị Thiên Tôn cũng đều yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt này.
Hai võ giả Thần3Hải Cảnh giao chiến lại có thể bộc phát ra uy lực hủy diệt trời đất, là việc không thể tưởng tượng được.
Đại Thế Chi Tranh như một chất xúc tác, tập hợp toàn bộ tài nguyên phân tán ở khắp nơi trong vũ trụ và rồi sinh ra một đám quái vật mà lẽ thường khó có thể xem xét...
“Hừm, mấy tên nhóc con kia càng lúc càng lợi hại, có nghĩa là nguy cơ lần này sẽ càng nghiêm trọng hơn...”
Thiên Đạo cảm nhận được nguy hiểm tới gần nên mới có thể đẩy mạnh tốc độ, mức độ ra đời của thiên tài ...
Qua những điển tịch quý giá mà một diễn kỷ trước để lại, không ít Thiên Tôn đã xác nhận việc này.
Nhưng mà....
Căn cứ theo suy đoán này, mức độ9nguy cơ của vũ trụ càng cao, sự tranh đoạt trong Đại Thế Chi Tranh cũng sẽ càng khủng khiếp, các thiên tài ra đời trong Đại Thế sẽ càng lợi hại hơn.
Trước kia, việc võ giả Thần Hải Cảnh khiêu chiến với cường giả Thần Cực Cảnh là cực kỳ khó khăn.
Mà hiện tại, đám mấy tên nhóc này bùng nổ toàn lực, thậm chí có thể chống lại Thần Biến Cảnh đã hình thành thế giới trong cơ thể một chút, phải biết rằng thế giới trong cơ thể bọn họ mới chỉ là biển chân nguyên, vẫn chưa thành hình!
Nên lúc một vài Thiên Tôn nhìn thấy thực lực của Hoa Thiên Mệnh và Lạc Tích Huyên, họ rất vui mừng nhưng trong nội tâm lại sinh ra lo lắng.
Thiên Tôn chính là3kẻ mạnh nhất trong vũ trụ.
Sau khi gánh vác sổ trời, thực lực của họ tăng đến tối đa, nhưng cũng đồng thời trói buộc chính họ, khiến họ mất đi cơ hội vượt qua Thiên Đạo.
Ngược lại, khi còn sống, nếu một vài Giới Chủ có thể khiến hoa sen nở rộ ba mươi sáu cánh, vẫn sẽ có cơ hội vượt qua Thiên Đạo, nhưng loại khả năng này cũng cực kỳ bé nhỏ...
Vậy nên trong mắt các Thiên Tôn, đám nhóc con Thần Hải Cảnh trước mắt kia có thể khiến ba mươi sáu cánh hoa sen hoàn toàn nở rộ, đều là bảo bối.
Chỉ tiếc rằng bọn họ đều ra đời vào khoảnh khắc Đại Thể xảy ra, nên phải gánh trên lưng vận mệnh càng nặng nề hơn.
Khi một vài thiên tài trung tâm trước kia tu luyện đến Giới Chủ, vẫn còn có thể an nhàn mấy triệu năm.
Nhưng hiện nay, các Thiên Kiêu, Đạo Tử đang gặp phải nguy hiểm thực sự, nếu họ không trốn tránh được số mệnh cố định của mình, e rằng chỉ mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm sau đã phải ngã xuống dưới nguy cơ rồi.
Tính ra thì như vậy, không biết bọn họ may mắn hay là xui xẻo.
“Ầm...”
Chờ khi những quả cầu sét dần biến mất, Hoa Thiên Mệnh đứng trên núi.
Vỏ kiểm của hắn vẫn đặt dưới đất, hắn vẫn giữ động tác lúc nãy mà không nhúc nhích, thậm chí nụ cười trên mặt hắn vẫn chưa từng thay đổi.
Rất nhiều hố lớn bị những quả cầu sét oanh tạc, hình thành một khe rãnh hình tròn bao lấy quanh người Hoa Thiên Mệnh, chỉ có bàn cờ dưới chân hắn còn nguyên vẹn.
Tuy bàn cờ bị phá hỏng nhưng mỗi quân cờ không tổn hại chút nào.
Sau khi có vài quân cờ bị nổ tan trên bàn cờ, chúng lơ lửng giữa không trung...
“Hình như người này tên là Hoa Thiên Mệnh nhỉ?” “Hoa Thiên Mệnh, đến từ Chư Thần Vô Niệm...” “Hắn nói hắn đến từ Vân Điện gì đó mà?”.
“Nói bừa thôi, thực ra hắn đến từ chư Thần Vô Niệm, chắc Vân Điện là thánh địa nhỏ trước kia của người này nhỉ? Chưa từng nghe ai nói có chỗ nào như vậy cả.” “Thánh địa nhỏ nào có thể đào tạo ra nhân vật cỡ đó, ngươi đùa ta ư?” Hầu hết võ giả không tin rằng Hoa Thiên Mệnh đến từ thế lực nào đó không biết tên.
Khả năng này quá nhỏ...
Trong vũ trụ chỉ có vài Đạo Tử, họ đều không xuất thân từ thánh địa nhỏ nào cả, tất nhiên họ toàn ra đời trong các thế lực lớn.
Ma tộc có một người, tộc Yêu Dạ có một người, Chư Thần Vô Niệm có hai người, Liên Minh Nhân Đạo có một người, thành vực Vạn Phật có một người, Thiên Vị tộc có hai người...
Gốc gác của các Đạo Tử kia đều có cơ sở, nhất định không có tồn tại cái gọi là ngẫu nhiên.
Vì một vài thể lực nhỏ hay thánh địa nhỏ không có điều kiện để đào tạo ra Đạo Tử.
Dù thực sự có một số người vô cùng tài năng, có khả năng trở thành Đạo Tử, nhưng vì không hấp thu được những chất dinh dưỡng cần thiết nên phải dần úa tàn, cuối cùng họ chỉ có thể trở thành một Thiên Kiêu, thậm chí chỉ có thể làm thiên tài trung tâm bình thường.
Đó là ảnh hưởng của việc có thể lực hùng hậu hay không.
Nên ngay cả khi Hoa Thiên Mệnh phi thăng lên từ thánh địa thập phẩm, lúc này các Thánh chủ vẫn hết sức vui mừng.
Mặc kể tên nhóc Hoa Thiên Mệnh này thông báo ra sao với bên ngoài, dù xuất thân của hắn là từ Vân Điện gì đó không biết nhưng dù sao hắn cũng phi thăng ở thánh địa của mình! Mà hình như thực lực của Hoa Thiên Mệnh đã vượt trội hoàn toàn so với Thiên Kiêu, còn có thể chống cự với Đạo Tử! Trong thánh địa của họ lại xuất hiện một Đạo Tử, chuyện này sao lại không khiến trong lòng họ nở hoa cho được? Lúc Hoa Thiên Mệnh đi vào trong đó, Thánh chủ không biết tên kia đã đồng ý hứa hẹn với những thiên tài Thần Hải Cảnh trong tộc.
Nếu ai tiến vào hạng một triệu, thưởng thần khí nhị phẩm.
Nếu ai đi tới hạng một trăm nghìn, thưởng từ thần khí tòng nhất phẩm...
Nếu ai đến được hàng năm mươi nghìn, thưởng thần khí nhất phẩm...
Nếu lại tăng thêm tiếp nữa, Thành chủ không hứa hẹn cái gì.
Không phải ông không muốn hứa hẹn, tuy ông là Thánh chủ, có tu vị Giới Chủ nhưng cũng chưa từng cầm thần khí chí tôn bao giờ.
Ngay cả ông còn không có thì lấy cái gì ra mà khen thưởng: Mấu chốt là vốn dĩ Thánh chủ lúc đó không tin có ai có thể lọt vào top năm mươi nghìn người.
Trước mắt, Thánh chủ đã không biết nên lấy cái gì khen thưởng rồi.
Muốn thưởng cho Hoa Thiên Mệnh, Thánh chủ không biết tên kia cũng hiểu rõ, sau khi Hoa Thiên Mệnh trở về từ chiến trường mộng ảo, e rằng người của tứ đại gia tộc sẽ chạy đến trước tiên.
Tuy nhiên, Thành chủ lại xem nhẹ sự kiên nhẫn của tứ đại gia tộc.
Vào lúc này, Hiên Viên thị tộc, Cơ gia, Quý gia, và Liệt gia đều lần lượt phái ba đội ngũ tới thánh địa thập phẩm này rồi.
Đội ngũ đầu tiên đến vì nhìn thấy Hoa Thiên Mệnh tiến vào trong hạng hai nghìn năm trăm...
Tứ đại gia tộc bên nhanh chóng phản ứng, Hoa Thiên Mệnh chính là một viên ngọc trai bị đánh rơi, tất nhiên họ phải thu vào túi.
Khi Hoa Thiên Mệnh vượt qua giai đoạn loại trừ thứ hai, tứ đại gia tộc đã nhận thấy tình hình khác thường.
Nếu Hiên Viên gia có thể nhắm đến Hoa Thiên Mệnh, tất nhiên Quý gia cũng có thể nhắm được...
Hình như đội ngũ mình phải đi trước đó không đủ chất lượng lắm, sao tranh giành được với ba đại gia tộc khác chứ? Kết quả là họ phái một nhóm người đi lần nữa.
Dù là địa vị hay thực lực, nhóm người này đều vượt xa so với nhóm đầu tiên.
Nhưng lúc này nhìn thấy Hoa Thiên Mệnh ra tay lần đầu, tộc trưởng của Hiên Viên thị tộc bèn giận dữ vỗ đầu mình.
Mẹ nó, đây chính là một Đạo Tử, nên tộc trưởng của Hiên Viên thị tộc lập tức lên đường, định tự mình đi một chuyển.
Các tộc trưởng của Quý gia, Liệt gia và Cơ gia cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cùng nhau hành động không khác mấy với Hiên Viên thị tộc! Phương pháp của Lạc Tích Huyên không ép được Hoa Thiên Mệnh xuất kiếm, nàng mím môi, tỏ vẻ không phục.
Vì thế nàng lại nghiêng đầu, đặt một ngón tay bên môi, nhíu mày tự hỏi gì đó...
Hình như Hoa Thiên Mệnh cũng hoàn toàn không nôn nóng.
Hắn vẫn để vỏ kiểm trên mặt đất, nhìn hành động có vẻ đáng yêu của Lạc Tích Huyền cách đó không xa.
Dù biết kẻ thua cuộc nhất định sẽ bị loại trừ, nhưng hình như hai người đều không lo lắng.
Đối với bọn họ, tất nhiên bàn thân cách là thứ hết sức hấp dẫn, nếu đứng hàng ba người đứng đầu, chắc chắn sẽ có phần thưởng lớn hơn.
Tuy nhiên đối với bọn họ, đánh giá trước mặt còn quan trọng hơn.
Sự đánh giá này chỉ đơn giản là so đấu, hoàn toàn không dùng mưu kế và thủ đoạn.
Thậm chí họ còn theo đuổi sự công bằng, bảo đảm đối phương có thể lấy trạng thái mạnh mẽ nhất để đón lấy sức tấn công của mình, cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến lòng người thực sự khâm phục.
“Được rồi, thử cái này xem.” Suy nghĩ một hồi lâu, Lạc Tích Huyên bỗng vươn tay ra, nhắm lòng bàn tay ngay về phía Hoa Thiên Mệnh mà khuôn mặt nàng lại hiện lên nụ cười hồn nhiên.
Từ trên đầu ngón tay của nàng, phát ra ra năm luồng sét...
Đó là móng tay nàng kéo dài ra.
Nhưng những tia sét đó không phát ra, ngược lại, chúng chạy dọc theo tay ngón tay nàng rồi truyền tiếp xuống dưới.
Trong chớp mắt, ngoại trừ móng tay, cả ngón tay kia cũng dần biến thành sấm sét.
Sau đó là cánh tay, là bả vai, kế đến là cả người...
Không lâu sau, cơ thể bằng xương bằng thịt của Lạc Tích Huyện đã hoàn toàn biến mất, thứ hiện ra trước mặt Hoa Thiên Mệnh chính là một cơ thể được làm hoàn toàn từ sấm sét.
Qua những tia sét không ngừng dao động kia, vẫn còn có thể nhận ra dung mạo và thân hình mềm mại của nàng.
Nhưng không ai biết được, bây giờ nàng rốt cuộc là sinh linh cấp cao trong quy tắc hệ Lôi, hay là một võ giả đang sống sờ sờ...