Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1326
Chương 1326: Kiếm ý tối cao
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhớ lúc ấy, khi Hoa Thiên Mệnh gần chạm đến Tiên Thiên Cảnh cũng là như thế, không ngờ sau mười năm mà hắn vẫn như thế.
Như vậy có thể hiểu rằng, có nhiều người một khi tính cách đã được hình thành, dù có trải qua mài giũa thì cũng chỉ khiến nó thêm sắc bén thêm chứ không thể nào thay đổi được bản tính.
Lúc Lạc Tích Huyện nghe Hoa Thiên Mệnh nói vậy bèn cười tủm tỉm.
Nàng không nổi giận...
Ngược lại, ánh mắt nhìn của nàng khi về phía Hoa Thiên Mệnh lại có thêm một chút khác biệt.
Thiên Vị tộc có rất nhiều thiên tài, có thể nói bất kỳ võ giả nào nếu có thể gia nhập vào Thiên Vị tộc, thì dù ở bất kỳ thánh địa thập phẩm nào cũng sẽ là đệ tử trung tâm.
Nhưng ở Thiên3Vị tộc, họ cũng chỉ có thể làm đuôi chim phượng mà thôi.
Trước nay Lạc Tích Huyền chưa từng ra tay, hay có thể hiểu là trước nay nàng chưa từng giao chiến với võ giả cùng thế hệ...
Tuy nhiên, khi các võ giả cùng thế hệ với nàng trong Thiên Vị tộc nhìn thấy nàng, họ luôn tỏ vẻ thận trọng, thậm chí trong vẻ thận trọng kia còn có ẩn chứa chút sợ hãi.
Nàng không thích ánh mắt đó.
Sau khi Lạc Tích Huyền trưởng thành, nàng cũng hiểu được thân thế của mình.
Tuy nhìn bề ngoài, nàng không chỉ kiên cường mà còn có ngộ tính hơn người, thậm chí trong Thiên Vị tộc, nàng còn giành được danh hiệu La Sát màu vàng.
Nhưng tự nàng cũng biết, cách người khác đối xử với mình là như đối xử với quái vật.
Sự thận trọng2và khách sáo kia pha lẫn cảm giác xa cách, khiến nàng rất khó đến gần những người khác.
Vì vậy chỉ có sự tôn của nàng làm bạn với nàng đến khi trưởng thành, sau đó lại là sự cô độc đến vô tận.
Trong hai mươi năm ngắn ngủi đó, cô gái nhỏ ấy làm bạn với cô độc, nhưng trong lòng nàng lại khát khao muốn làm bạn với người bình thường.
Thậm chí nàng còn hay hy vọng, nếu mình là người bình thường thì tốt biết bao.
Giống như một cô gái bình thường vậy, lớn lên trong chốn khuê các, có cha mẹ yêu thương.
Khi lấy chồng thì gả cho một vị lang quân trung hậu, cần cù và thật thà, trải qua những năm tháng ấy một cách yên bình, chậm rãi.
Trong hai mươi năm ngắn ngủi đó, cô gái nhỏ ấy làm3bạn với cô độc, nhưng trong lòng nàng lại khát khao muốn làm bạn với người bình thường.
Thậm chí nàng còn hay hy vọng, nếu mình là người bình thường thì tốt biết bao.
Giống như một cô gái bình thường vậy, lớn lên trong chốn khuê các, có cha mẹ yêu thương.
Khi lấy chồng thì gả cho một vị lang quân trung hậu, cần cù và thật thà, trải qua những năm tháng ấy một cách yên bình, chậm rãi.
Không may là, ngay từ khi bắt đầu, vận mệnh của nàng đã được định sẵn là không bình thường.
Sau khi nàng bị đưa vào Thiên Vị tộc, không có ai nói chuyện với nàng.
Họ thực sự đã chôn chân nàng trong Lôi Âm Cảnh ở Thiên Vị tộc, bị Cực Âm Thánh Lôi nuôi lớn, rồi dần dần trưởng thành.
Chẳng có gì làm bạn với nàng khi9bé, ngoại trừ những tia sét đánh mãi không ngừng...
Nếu những cường giả khác nghe thấy Hoa Thiên Mệnh nói vậy, tất nhiên họ sẽ khịt mũi coi thường.
Nếu không có ý định rút kiểm thì đừng trách người khác loại bỏ ngươi.
Tuy nhiên, sau khi Lạc Tích Huyên suy tính kỹ càng, hàng lông mi dài kia khẽ chớp.
Nàng tỏ ra rất hứng thú, ngay sau đó cười nói: “Phải vậy không? Ngươi định để ta ép ngươi rút kiếm à? Cái này nghe có vẻ rất có thú vị đấy!” Hoa Thiên Mệnh nghe thấy câu trả lời này thì hơi sửng sốt.
Dù nói thế nào thì chuyện này cũng không dính dáng gì đến thú vị cả.
Tuy vậy, hắn vẫn nhẹ nhàng đặt tay lên vỏ kiếm rồi thản nhiên nói: “Ngươi có thể ra chiêu...”
“Được!”
Lạc Tích Huyên gật mạnh đầu.
Khi hắn bước ra3một bước, trong mắt nàng lập tức lóe lên một tia sét lớn.
“Ầm!”.
Cùng với một tia chớp giòn vang, mái tóc tím dài của nàng duỗi thẳng ra, điên cuồng bay bay như bộ lông của yêu thú...
Cùng lúc đó, bỗng nhiên sấm sét xung quanh Lạc Tích Huyện di chuyển như chất lỏng vậy.
Không ngờ đó lại là tia sét màu vàng! Những tia sét kia từ từ đan chéo vào nhau, tạo ra một trang sách, trang sách này có chiều cao cỡ một người.
Mà ngay trong trang sách sấm sét đó hiện ra đạo uẩn vô cùng mạnh mẽ.
Đây là đạo uẩn của thần đạo Huyền Lôi! Võ giả bên cạnh có lẽ sẽ khuất phục, bị áp chế bởi đạo uẩn của thần đạo Huyền Lôi...
Nhưng La Chinh lại tập trung nhìn, mí mắt hắn bắt đầu co giật mạnh.
“Đây là...
trang sách ghi chữ Phạn!” Trước kia, sau khi Thanh Long vừa mới thức tỉnh, lúc nó kết nối với chính mình, nó đã quả quyết rằng thân thể binh khí của hắn có lẽ là duy nhất trong cả vũ trụ này.
Nhưng Thanh Long vẫn chưa giải thích nguyên nhân trong đó...
Về sau, nhờ kết nối, La Chinh dần dần hiểu ra, có lẽ thứ đã tạo ra thân thể binh khí của hắn năm đó không phải là đỉnh Thần Hỏa.
Dĩ nhiên đỉnh Thần Hỏa là một vật truyền thừa của thần giới Kỳ Đỉnh, Thần Hóa chất chứa trong nó trợ giúp La Chinh tương đối nhiều.
Nhưng thứ thực sự tạo ra hắn lại là trang sách ghi chữ Phạn.
Cho đến tận hôm nay, mỗi khi La Chinh được chân hỏa rèn luyện, từng dòng chữ Phạn sẽ hóa thành vô số lốc xoáy màu vàng, giúp hắn hấp thu lực chân hỏa kia để rèn luyện bản thân...
Cũng nhờ thứ ấy hấp thu, từ từ rèn luyện mới có La Chinh của ngày hôm nay.
Nhưng rốt cuộc, trang sách vàng ghi chữ Phạn đó đến từ nơi nào? Vì sao lại có hiệu quả đến vậy? La Chinh không thể nào biết được, cũng không thể có được đáp án từ chỗ Thanh Long.
Trang sách màu vàng trước mắt này được tạo ra từ những tia sét màu vàng, nhưng lại cực kỳ giống với phần trang sách mà La Chinh hấp thu khi ấy.
“Nàng cũng có một trang sách giống vậy, nhưng trang sách của nàng lại được hình thành từ tia sét.” La Chinh nhìn cực kỳ chăm chú vào trang sách tiếng Phạn kia.
Mắt hắn giật giật liên tục, nếu có cơ hội, tất nhiên hắn sẽ nghĩ cách tra hỏi một phen.
Nhưng mà trận chiến giữa nàng và Hoa Thiên Mệnh là đấu loại trực tiếp, chỉ có thể giữ được một người.
Nếu nàng thua, e rằng La Chinh phải đi đến Thiên Vị tộc một chuyến.
“Đạo uẩn Huyền Lôi mạnh thật...” Mặc dù Hiên Viên Thần Phong vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, nhưng sau khi cảm nhận được đạo uẩn kia, sắc mặt hắn cũng trở nên nghiêm trọng.
Hiên Viên Thần Phong là kẻ góp nhặt, thần đạo hắn tu luyện hết sức đặc biệt.
Dù phải đối mặt với vài Đạo Tử khác nhau thì cũng khó có thể khiến hắn căng thẳng như vậy.
“Một chiều, hừ...
Võ giả Nhân tộc trước mặt Lạc Tích Huyên kia hẳn sẽ không chịu nổi một chiêu đâu.” “Chắc tên kia cũng có tính nét y như tên Nộ Phong bên Ma tộc.
Có thắng được không cũng kệ, cứ bốc phét trước rồi nói sau...” “Tiếc là thế nào cũng sẽ thua thôi, bốc phét kiểu này cũng chẳng có lợi gì cho hắn.” Không ít võ giả đánh giá như thế...
Lạc Tích Huyền chậm rãi bước về phía trước, trang sách tiếng Phạn kia dựng đứng trước mặt nàng như một cánh cổng.
Lúc nàng bước qua, chữ Phạn trên đó bèn dán trên người nàng như một tấm mành.
Điều khác biệt là, mành cửa sẽ rủ xuống hai bên nhưng những chữ Phạn kia lại từ từ dán ngoài thân thể Lạc Tích Huyền.
“Xẹt xẹt...” Những chữ Phạn của La Chinh hóa thành từng luồng lốc xoáy vàng kim.
Còn mấy chữ Phạn của Lạc Tích Huyền lại giải phóng ra tia chớp mỏng manh, giống như một đám nhện con.
Chúng bám vào mặt, cổ, cánh tay, và trên người nàng...
Sau đó Lạc Tích Huyên nhẹ nhàng mỉm cười với Hoa Thiên Mệnh.
Cánh tay của nàng hơi nâng lên, vươn một ngón trỏ về phía Hoa Thiên Mệnh, ngay sau đó đầu ngón tay chỉ xuống đất.
“Ầm...” “Mười hướng, lối diệt...” Sau khi nàng nói xong, khuôn mặt lại hiện ra nụ cười dịu dàng, đồng thời nói: “Nếu không rút kiếm, e rằng ngươi không còn cơ hội rút đâu...” Ngay sau đó, trên toàn bộ bàn cờ thiên địa xuất hiện vô số quả cầu sét màu tím.
Những quả cầu sét kia giống như có được uy lực diệt thế, vào khoảnh khắc nó xuất hiện, đều tụ lại rồi bay về hướng Hoa Thiên Mệnh! Đối mặt với những quả cầu sét chằng chịt lao đến kia, trong mắt Hoa Thiên Mệnh lại chẳng có bất kỳ vẻ sợ sệt gì.
Hắn chỉ lấy trường kiểm đang nằm trong vỏ, nhẹ nhàng chọc vào mặt đất.
“Quy tắc hệ Lối của ngươi...
rất mạnh, hơn nữa đạo uẩn ẩn chứa trong đó đã thoát ra khỏi phạm vi của vũ trụ này.” Hắn vừa nói vừa mỉm cười thản nhiên, “Ta biết bản chất của Thiên Kiều và Đạo Tử khác nhau ở đạo uẩn.
Nếu lấy đi đạo uẩn của ngươi, thực lực của ngươi cũng chỉ có thể giống như cỡ Thiên Kiêu mà thôi...” “Đối với người khác, họ gần như không có khả năng ngăn cản được đạo uẩn.” Hoa Thiên Mệnh khẽ lắc đầu, “Nhưng với ta, nó gần như không hề có hiệu quả.” Sau khi nói xong, Hoa Thiên Mệnh dựa vào trên trường kiếm.
Trên vỏ kiểm có kiểm ý nho nhỏ từ từ tỏa ra.
Hoa Thiên Mệnh chưa từng thúc giục kiếm ý, nhưng tự thân kiếm ý lại tỏa ra...
Khi La Chinh nhìn thấy kiểm ý kia thì hắn mới hiểu ra, Hoa Thiên Mệnh lấy tự tin từ đâu.
Hắn không ngờ được, chỉ trong mấy năm này mà Hoa Thiên Mệnh đã thấu triệt được kiếm ý tối cao.
Kiếm ý tối cao trở thành một cực hạn trong vũ trụ, bước đến bước này là đã vượt qua cả Thiên Đạo này rồi.
Cho nên ở một mức độ nào đó, Hoa Thiên Mệnh cũng có thể coi như là Đạo Tử...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Như vậy có thể hiểu rằng, có nhiều người một khi tính cách đã được hình thành, dù có trải qua mài giũa thì cũng chỉ khiến nó thêm sắc bén thêm chứ không thể nào thay đổi được bản tính.
Lúc Lạc Tích Huyện nghe Hoa Thiên Mệnh nói vậy bèn cười tủm tỉm.
Nàng không nổi giận...
Ngược lại, ánh mắt nhìn của nàng khi về phía Hoa Thiên Mệnh lại có thêm một chút khác biệt.
Thiên Vị tộc có rất nhiều thiên tài, có thể nói bất kỳ võ giả nào nếu có thể gia nhập vào Thiên Vị tộc, thì dù ở bất kỳ thánh địa thập phẩm nào cũng sẽ là đệ tử trung tâm.
Nhưng ở Thiên3Vị tộc, họ cũng chỉ có thể làm đuôi chim phượng mà thôi.
Trước nay Lạc Tích Huyền chưa từng ra tay, hay có thể hiểu là trước nay nàng chưa từng giao chiến với võ giả cùng thế hệ...
Tuy nhiên, khi các võ giả cùng thế hệ với nàng trong Thiên Vị tộc nhìn thấy nàng, họ luôn tỏ vẻ thận trọng, thậm chí trong vẻ thận trọng kia còn có ẩn chứa chút sợ hãi.
Nàng không thích ánh mắt đó.
Sau khi Lạc Tích Huyền trưởng thành, nàng cũng hiểu được thân thế của mình.
Tuy nhìn bề ngoài, nàng không chỉ kiên cường mà còn có ngộ tính hơn người, thậm chí trong Thiên Vị tộc, nàng còn giành được danh hiệu La Sát màu vàng.
Nhưng tự nàng cũng biết, cách người khác đối xử với mình là như đối xử với quái vật.
Sự thận trọng2và khách sáo kia pha lẫn cảm giác xa cách, khiến nàng rất khó đến gần những người khác.
Vì vậy chỉ có sự tôn của nàng làm bạn với nàng đến khi trưởng thành, sau đó lại là sự cô độc đến vô tận.
Trong hai mươi năm ngắn ngủi đó, cô gái nhỏ ấy làm bạn với cô độc, nhưng trong lòng nàng lại khát khao muốn làm bạn với người bình thường.
Thậm chí nàng còn hay hy vọng, nếu mình là người bình thường thì tốt biết bao.
Giống như một cô gái bình thường vậy, lớn lên trong chốn khuê các, có cha mẹ yêu thương.
Khi lấy chồng thì gả cho một vị lang quân trung hậu, cần cù và thật thà, trải qua những năm tháng ấy một cách yên bình, chậm rãi.
Trong hai mươi năm ngắn ngủi đó, cô gái nhỏ ấy làm3bạn với cô độc, nhưng trong lòng nàng lại khát khao muốn làm bạn với người bình thường.
Thậm chí nàng còn hay hy vọng, nếu mình là người bình thường thì tốt biết bao.
Giống như một cô gái bình thường vậy, lớn lên trong chốn khuê các, có cha mẹ yêu thương.
Khi lấy chồng thì gả cho một vị lang quân trung hậu, cần cù và thật thà, trải qua những năm tháng ấy một cách yên bình, chậm rãi.
Không may là, ngay từ khi bắt đầu, vận mệnh của nàng đã được định sẵn là không bình thường.
Sau khi nàng bị đưa vào Thiên Vị tộc, không có ai nói chuyện với nàng.
Họ thực sự đã chôn chân nàng trong Lôi Âm Cảnh ở Thiên Vị tộc, bị Cực Âm Thánh Lôi nuôi lớn, rồi dần dần trưởng thành.
Chẳng có gì làm bạn với nàng khi9bé, ngoại trừ những tia sét đánh mãi không ngừng...
Nếu những cường giả khác nghe thấy Hoa Thiên Mệnh nói vậy, tất nhiên họ sẽ khịt mũi coi thường.
Nếu không có ý định rút kiểm thì đừng trách người khác loại bỏ ngươi.
Tuy nhiên, sau khi Lạc Tích Huyên suy tính kỹ càng, hàng lông mi dài kia khẽ chớp.
Nàng tỏ ra rất hứng thú, ngay sau đó cười nói: “Phải vậy không? Ngươi định để ta ép ngươi rút kiếm à? Cái này nghe có vẻ rất có thú vị đấy!” Hoa Thiên Mệnh nghe thấy câu trả lời này thì hơi sửng sốt.
Dù nói thế nào thì chuyện này cũng không dính dáng gì đến thú vị cả.
Tuy vậy, hắn vẫn nhẹ nhàng đặt tay lên vỏ kiếm rồi thản nhiên nói: “Ngươi có thể ra chiêu...”
“Được!”
Lạc Tích Huyên gật mạnh đầu.
Khi hắn bước ra3một bước, trong mắt nàng lập tức lóe lên một tia sét lớn.
“Ầm!”.
Cùng với một tia chớp giòn vang, mái tóc tím dài của nàng duỗi thẳng ra, điên cuồng bay bay như bộ lông của yêu thú...
Cùng lúc đó, bỗng nhiên sấm sét xung quanh Lạc Tích Huyện di chuyển như chất lỏng vậy.
Không ngờ đó lại là tia sét màu vàng! Những tia sét kia từ từ đan chéo vào nhau, tạo ra một trang sách, trang sách này có chiều cao cỡ một người.
Mà ngay trong trang sách sấm sét đó hiện ra đạo uẩn vô cùng mạnh mẽ.
Đây là đạo uẩn của thần đạo Huyền Lôi! Võ giả bên cạnh có lẽ sẽ khuất phục, bị áp chế bởi đạo uẩn của thần đạo Huyền Lôi...
Nhưng La Chinh lại tập trung nhìn, mí mắt hắn bắt đầu co giật mạnh.
“Đây là...
trang sách ghi chữ Phạn!” Trước kia, sau khi Thanh Long vừa mới thức tỉnh, lúc nó kết nối với chính mình, nó đã quả quyết rằng thân thể binh khí của hắn có lẽ là duy nhất trong cả vũ trụ này.
Nhưng Thanh Long vẫn chưa giải thích nguyên nhân trong đó...
Về sau, nhờ kết nối, La Chinh dần dần hiểu ra, có lẽ thứ đã tạo ra thân thể binh khí của hắn năm đó không phải là đỉnh Thần Hỏa.
Dĩ nhiên đỉnh Thần Hỏa là một vật truyền thừa của thần giới Kỳ Đỉnh, Thần Hóa chất chứa trong nó trợ giúp La Chinh tương đối nhiều.
Nhưng thứ thực sự tạo ra hắn lại là trang sách ghi chữ Phạn.
Cho đến tận hôm nay, mỗi khi La Chinh được chân hỏa rèn luyện, từng dòng chữ Phạn sẽ hóa thành vô số lốc xoáy màu vàng, giúp hắn hấp thu lực chân hỏa kia để rèn luyện bản thân...
Cũng nhờ thứ ấy hấp thu, từ từ rèn luyện mới có La Chinh của ngày hôm nay.
Nhưng rốt cuộc, trang sách vàng ghi chữ Phạn đó đến từ nơi nào? Vì sao lại có hiệu quả đến vậy? La Chinh không thể nào biết được, cũng không thể có được đáp án từ chỗ Thanh Long.
Trang sách màu vàng trước mắt này được tạo ra từ những tia sét màu vàng, nhưng lại cực kỳ giống với phần trang sách mà La Chinh hấp thu khi ấy.
“Nàng cũng có một trang sách giống vậy, nhưng trang sách của nàng lại được hình thành từ tia sét.” La Chinh nhìn cực kỳ chăm chú vào trang sách tiếng Phạn kia.
Mắt hắn giật giật liên tục, nếu có cơ hội, tất nhiên hắn sẽ nghĩ cách tra hỏi một phen.
Nhưng mà trận chiến giữa nàng và Hoa Thiên Mệnh là đấu loại trực tiếp, chỉ có thể giữ được một người.
Nếu nàng thua, e rằng La Chinh phải đi đến Thiên Vị tộc một chuyến.
“Đạo uẩn Huyền Lôi mạnh thật...” Mặc dù Hiên Viên Thần Phong vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, nhưng sau khi cảm nhận được đạo uẩn kia, sắc mặt hắn cũng trở nên nghiêm trọng.
Hiên Viên Thần Phong là kẻ góp nhặt, thần đạo hắn tu luyện hết sức đặc biệt.
Dù phải đối mặt với vài Đạo Tử khác nhau thì cũng khó có thể khiến hắn căng thẳng như vậy.
“Một chiều, hừ...
Võ giả Nhân tộc trước mặt Lạc Tích Huyên kia hẳn sẽ không chịu nổi một chiêu đâu.” “Chắc tên kia cũng có tính nét y như tên Nộ Phong bên Ma tộc.
Có thắng được không cũng kệ, cứ bốc phét trước rồi nói sau...” “Tiếc là thế nào cũng sẽ thua thôi, bốc phét kiểu này cũng chẳng có lợi gì cho hắn.” Không ít võ giả đánh giá như thế...
Lạc Tích Huyền chậm rãi bước về phía trước, trang sách tiếng Phạn kia dựng đứng trước mặt nàng như một cánh cổng.
Lúc nàng bước qua, chữ Phạn trên đó bèn dán trên người nàng như một tấm mành.
Điều khác biệt là, mành cửa sẽ rủ xuống hai bên nhưng những chữ Phạn kia lại từ từ dán ngoài thân thể Lạc Tích Huyền.
“Xẹt xẹt...” Những chữ Phạn của La Chinh hóa thành từng luồng lốc xoáy vàng kim.
Còn mấy chữ Phạn của Lạc Tích Huyền lại giải phóng ra tia chớp mỏng manh, giống như một đám nhện con.
Chúng bám vào mặt, cổ, cánh tay, và trên người nàng...
Sau đó Lạc Tích Huyên nhẹ nhàng mỉm cười với Hoa Thiên Mệnh.
Cánh tay của nàng hơi nâng lên, vươn một ngón trỏ về phía Hoa Thiên Mệnh, ngay sau đó đầu ngón tay chỉ xuống đất.
“Ầm...” “Mười hướng, lối diệt...” Sau khi nàng nói xong, khuôn mặt lại hiện ra nụ cười dịu dàng, đồng thời nói: “Nếu không rút kiếm, e rằng ngươi không còn cơ hội rút đâu...” Ngay sau đó, trên toàn bộ bàn cờ thiên địa xuất hiện vô số quả cầu sét màu tím.
Những quả cầu sét kia giống như có được uy lực diệt thế, vào khoảnh khắc nó xuất hiện, đều tụ lại rồi bay về hướng Hoa Thiên Mệnh! Đối mặt với những quả cầu sét chằng chịt lao đến kia, trong mắt Hoa Thiên Mệnh lại chẳng có bất kỳ vẻ sợ sệt gì.
Hắn chỉ lấy trường kiểm đang nằm trong vỏ, nhẹ nhàng chọc vào mặt đất.
“Quy tắc hệ Lối của ngươi...
rất mạnh, hơn nữa đạo uẩn ẩn chứa trong đó đã thoát ra khỏi phạm vi của vũ trụ này.” Hắn vừa nói vừa mỉm cười thản nhiên, “Ta biết bản chất của Thiên Kiều và Đạo Tử khác nhau ở đạo uẩn.
Nếu lấy đi đạo uẩn của ngươi, thực lực của ngươi cũng chỉ có thể giống như cỡ Thiên Kiêu mà thôi...” “Đối với người khác, họ gần như không có khả năng ngăn cản được đạo uẩn.” Hoa Thiên Mệnh khẽ lắc đầu, “Nhưng với ta, nó gần như không hề có hiệu quả.” Sau khi nói xong, Hoa Thiên Mệnh dựa vào trên trường kiếm.
Trên vỏ kiểm có kiểm ý nho nhỏ từ từ tỏa ra.
Hoa Thiên Mệnh chưa từng thúc giục kiếm ý, nhưng tự thân kiếm ý lại tỏa ra...
Khi La Chinh nhìn thấy kiểm ý kia thì hắn mới hiểu ra, Hoa Thiên Mệnh lấy tự tin từ đâu.
Hắn không ngờ được, chỉ trong mấy năm này mà Hoa Thiên Mệnh đã thấu triệt được kiếm ý tối cao.
Kiếm ý tối cao trở thành một cực hạn trong vũ trụ, bước đến bước này là đã vượt qua cả Thiên Đạo này rồi.
Cho nên ở một mức độ nào đó, Hoa Thiên Mệnh cũng có thể coi như là Đạo Tử...