Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1323
Chương 1323: Quy tắc loại bỏ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Rất nhiều sinh linh bên trong vũ trụ đã nghe qua tên của La Chinh, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ tận mắt nhìn thấy La Chinh ra tay.
La Chinh cũng dùng một thương giết chết Nộ Phong của Ma tộc, nhưng uy danh của Sát Lục Thánh Thương bên trong vũ trụ quá lớn, không ít người đã quy công lao giết Nộ Phong cho Sát Lục Thánh Thương mà không phải là thực lực chân chính của La Chinh.
Khi La Chinh bay lên lại không trung, giẫm lên quân cờ màu đen, một quân cờ trắng cách đó không xa chậm rãi bay đến chỗ La Chinh.
Trên quân cờ màu trắng này có một cô gái Yêu Dạ tộc với đôi3chân thon dài đang đứng sừng sững.
Khí chất của cô gái này rất thanh nhã, ít hoạt bát linh động hơn so với các cô gái Yêu Dạ khác, nhưng lại rất đoan trang và trầm tĩnh.
Khi cô gái đó bay đến bên cạnh La Chinh, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Anh bạn này, xin hãy trả Sát Lục Thánh Thương lại cho Yêu Dạ tộc ta.
Đây chính là thành vật của Yêu Dạ tộc..” Nghe xong, vẻ mặt La Chinh như cười như không.
Hắn biết Sát Lục Thánh Thương vô cùng quan trọng đối với Yêu Dạ tộc, nhưng vấn đề ở chỗ đây chính là chiến trường mộng ảo.
Sát Lục Thánh Thương này không phải là bản thể, mà chỉ2là hình chiếu.
Có điều rất có thể La Chinh sẽ thông qua ấn ký kia, mang Sát Lục Thánh Thương ra khỏi chiến trường mộng ảo.
Hắn muốn cho Huân một sự ngạc nhiên.
Nhưng cô gái trước mắt lại bảo hắn trả lại? Làm gì có chuyện hắn sẽ trả lại chứ? Hắn không những không trả lời, còn mỉm cười nhìn chằm chằm cô gái Yêu Dạ tộc trước mặt: “Chẳng lẽ vì thanh trường thương này là thành vật của tộc ngươi, mà ta phải trả lại cho ngươi sao?” Cô gái kia không hề phản bác La Chinh, ngược lại còn gật đầu: “Thương này là thành vật của Yêu Dạ tộc ta, tất nhiên phải trả lại rồi.”
“Ngươi có bị ngớ3ngẩn không? Sát Lục Thánh Thương này chỉ là hình chiếu đến từ chiến trường mộng ảo, cũng không phải Sát Lục Thánh Thương thực sự.” Khê Ấu Cầm ở bên cạnh không nhịn được, giẫm lên quân cờ, ngăn trước mặt cô gái Yêu Dạ tộc.
Cô gái Yêu Dạ tộc cười nhạt: “Đương nhiên là ta biết, nhưng ta cũng biết, người đã thông qua đại sảnh Nhân Quả, đã khắc được một ẩn ký lên Thánh Thương, từ đó có thể mang nó ra ngoài.
Hơn nữa, ngươi thật sự muốn đưa nó cho Huân ư?”
Nghe cô gái Yêu Dạ tộc hỏi, La Chinh khẽ cau mày.
Phản ứng của cô gái Yêu Dạ tộc này hết sức kỳ lạ.
Tất cả người của Yêu9Dạ tộc khi nhắc đến ba vị vương giả, đều gọi là ngô Vương.
Thậm chí kể cả khi Huân đối đầu với Yêu Dạ tộc, nhưng mọi người cũng không phạm thượng là trong cách xưng hô, vẫn cung kính như thường.
Nghe cô gái Yêu Dạ tộc hỏi, La Chinh khẽ cau mày.
Phản ứng của cô gái Yêu Dạ tộc này hết sức kỳ lạ.
Tất cả người của Yêu Dạ tộc khi nhắc đến ba vị vương giả, đều gọi là ngô Vương.
Thậm chí kể cả khi Huân đối đầu với Yêu Dạ tộc, nhưng mọi người cũng không phạm thượng là trong cách xưng hô, vẫn cung kính như thường.
Nhưng cô gái Yêu Dạ tộc trước mắt lại gọi thẳng tên của Huân? Rốt3cuộc nàng ta là ai? Nghĩ đến đây, La Chinh cười lạnh: “Thánh Thương là do ta đoạt được từ trong tay võ giả Yêu Dạ tộc các ngươi, tất nhiên là ta định đưa nó cho Huân rồi.
Trả lại cho người ư, ngươi là ai chứ?” Nghe La Chinh nói, cô gái Yêu Dạ tộc cũng không tức giận.
Nàng nhìn chằm chằm La Chinh, mỉm cười thản nhiên: “Khi chúng ta giao đấu, khi đó người chắc chắn sẽ phải giao nó lại cho ta.” Nói xong, nàng ta giẫm lên quân cờ màu trắng bay sang một chỗ khác.
Nhận ra trong lời nói của nàng ta có ẩn ý nào đó, La Chinh cảm thấy nghi hoặc.
Nàng ta là ai? Lời này là có ý gì? “Người này chính là Đạo Tử của Yêu Dạ tộc, Khinh Ngữ.” Một Thiên Kiêu Nhân tộc bên cạnh giải thích nghi hoặc cho La Chinh.
Khinh Ngữ? Trước đây, La Chinh chưa từng nghe qua Yêu Dạ tộc có người có tên này.
Có điều hắn chưa từng đến Yêu Dạ tộc, cũng không không biết nhiều về thiên tài của Yêu Dạ tộc.
Đúng vào lúc này, võ giả Nhân tộc nói tiếp: “Thật ra, Đạo Tử tên Khinh Ngữ này rất kỳ lạ.
Trước đây chưa từng nói qua Yêu Dạ tộc có một Đạo Tử mở được hoa sen đại thừa viên mãn.
Cô gái này gần như là đột nhiên xuất hiện.” “Đột nhiên xuất hiện?” La Chinh nhìn theo hướng Khinh Ngữ rời đi, lông mày hơi nhướng lên.
“Ha ha, để bồi dưỡng một Đạo Tử phải trả một cái giá rất lớn và cẩn tài lực vô tận.
Mấy năm trước chưa từng nghe nói Yêu Dạ tộc có Đạo Tử.
Bây giờ bỗng nhiên xuất hiện, tất nhiên là đột nhiên' rồi.” Thiên Kiêu Nhân tộc ngược lại biết không ít, đồng thời còn giúp La Chinh phân tích một phen.
Không cần biết nàng ta là ai.
Muốn thông qua chiến đấu, ép hắn trả Sát Lục Thánh Thương lại cho nàng ư? Đúng là nằm mơ.
Giao đấu trên bàn cờ thiên địa không nguy hiểm đến tính mạng.
Nàng ta muốn dùng cái gì để ép hắn giao ra Thánh Thương? La Chinh nghĩ mãi mà không ra.
Vừa nghĩ, ánh mắt của hắn vừa rơi xuống người Khinh Ngữ, trong lòng ngầm suy tính.
Việc này chỉ sợ có liên quan đến Huân.
Trước hết cứ lặng yên theo dõi tình hình đã.
Bàn tay ngọc to lớn vẫn không ngừng không chế từng quân cờ, đặt lên bàn cờ thiên địa, từng vòng giao đấu được triển khai.
Ba trăm Thiên Kiêu, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng giao đấu từng trận vẫn tốn không ít thời gian.
Sau khi ra sân một lần, La Chinh không còn cơ hội ra sân trong những vòng tiếp theo.
Ngược lại, Khê Ấu Cầm xuất chiến hai lần, lần nào nàng cũng dùng kiếm trận Tiểu Tử Hà thủ thắng.
Đối mặt với Thiên Kiêu, kiểm trận Tiểu Tử Hà của Khê Ấu Cầm vẫn đủ để đối phó.
Đến vòng thứ ba mươi tư, rốt cuộc trong ba trăm võ giả đã có người bị loại.
Thì ra, quân cờ màu đen trên bàn cờ phong kín đường đi của quân cờ màu trắng, trực tiếp ăn luôn quân cờ màu trắng, trong tình huống này, quân cờ màu trắng sẽ bị loại.
Như vậy, võ giả trên quân cờ màu trắng chỉ có thể đánh cược một lần.
Nếu thắng thì có thể ở lại trên bàn cờ thiên địa.
Nếu bại, lập tức bị loại ngay.
Cuối cùng, có một vị Thiên Kiêu trên quân cờ màu trắng bị đánh bại, trở thành võ giả đầu tiên trong số ba trăm võ giả bị loại.
Cho dù Nộ Phong không ngừng bị đánh bại, nhưng quân cờ mà y đang giẫm lên là quân cờ sống.
Cho nên y mới không bị loại.
Nói cách khác, khi quân cờ của người được đặt lên bàn cờ, nếu ngươi là quân cờ sống, thì việc giao đấu thắng hay thua chỉ là chuyện râu ria, người sẽ không bị loại.
Nhưng nếu con cờ của ngươi là một quân cờ chết, thậm chí nước cờ cũng thua luôn.
Trong tình huống này chỉ có thể liều mạng, chỉ được thắng không được thua.
Nếu thua, nhất định sẽ bị loại.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
La Chinh cũng dùng một thương giết chết Nộ Phong của Ma tộc, nhưng uy danh của Sát Lục Thánh Thương bên trong vũ trụ quá lớn, không ít người đã quy công lao giết Nộ Phong cho Sát Lục Thánh Thương mà không phải là thực lực chân chính của La Chinh.
Khi La Chinh bay lên lại không trung, giẫm lên quân cờ màu đen, một quân cờ trắng cách đó không xa chậm rãi bay đến chỗ La Chinh.
Trên quân cờ màu trắng này có một cô gái Yêu Dạ tộc với đôi3chân thon dài đang đứng sừng sững.
Khí chất của cô gái này rất thanh nhã, ít hoạt bát linh động hơn so với các cô gái Yêu Dạ khác, nhưng lại rất đoan trang và trầm tĩnh.
Khi cô gái đó bay đến bên cạnh La Chinh, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Anh bạn này, xin hãy trả Sát Lục Thánh Thương lại cho Yêu Dạ tộc ta.
Đây chính là thành vật của Yêu Dạ tộc..” Nghe xong, vẻ mặt La Chinh như cười như không.
Hắn biết Sát Lục Thánh Thương vô cùng quan trọng đối với Yêu Dạ tộc, nhưng vấn đề ở chỗ đây chính là chiến trường mộng ảo.
Sát Lục Thánh Thương này không phải là bản thể, mà chỉ2là hình chiếu.
Có điều rất có thể La Chinh sẽ thông qua ấn ký kia, mang Sát Lục Thánh Thương ra khỏi chiến trường mộng ảo.
Hắn muốn cho Huân một sự ngạc nhiên.
Nhưng cô gái trước mắt lại bảo hắn trả lại? Làm gì có chuyện hắn sẽ trả lại chứ? Hắn không những không trả lời, còn mỉm cười nhìn chằm chằm cô gái Yêu Dạ tộc trước mặt: “Chẳng lẽ vì thanh trường thương này là thành vật của tộc ngươi, mà ta phải trả lại cho ngươi sao?” Cô gái kia không hề phản bác La Chinh, ngược lại còn gật đầu: “Thương này là thành vật của Yêu Dạ tộc ta, tất nhiên phải trả lại rồi.”
“Ngươi có bị ngớ3ngẩn không? Sát Lục Thánh Thương này chỉ là hình chiếu đến từ chiến trường mộng ảo, cũng không phải Sát Lục Thánh Thương thực sự.” Khê Ấu Cầm ở bên cạnh không nhịn được, giẫm lên quân cờ, ngăn trước mặt cô gái Yêu Dạ tộc.
Cô gái Yêu Dạ tộc cười nhạt: “Đương nhiên là ta biết, nhưng ta cũng biết, người đã thông qua đại sảnh Nhân Quả, đã khắc được một ẩn ký lên Thánh Thương, từ đó có thể mang nó ra ngoài.
Hơn nữa, ngươi thật sự muốn đưa nó cho Huân ư?”
Nghe cô gái Yêu Dạ tộc hỏi, La Chinh khẽ cau mày.
Phản ứng của cô gái Yêu Dạ tộc này hết sức kỳ lạ.
Tất cả người của Yêu9Dạ tộc khi nhắc đến ba vị vương giả, đều gọi là ngô Vương.
Thậm chí kể cả khi Huân đối đầu với Yêu Dạ tộc, nhưng mọi người cũng không phạm thượng là trong cách xưng hô, vẫn cung kính như thường.
Nghe cô gái Yêu Dạ tộc hỏi, La Chinh khẽ cau mày.
Phản ứng của cô gái Yêu Dạ tộc này hết sức kỳ lạ.
Tất cả người của Yêu Dạ tộc khi nhắc đến ba vị vương giả, đều gọi là ngô Vương.
Thậm chí kể cả khi Huân đối đầu với Yêu Dạ tộc, nhưng mọi người cũng không phạm thượng là trong cách xưng hô, vẫn cung kính như thường.
Nhưng cô gái Yêu Dạ tộc trước mắt lại gọi thẳng tên của Huân? Rốt3cuộc nàng ta là ai? Nghĩ đến đây, La Chinh cười lạnh: “Thánh Thương là do ta đoạt được từ trong tay võ giả Yêu Dạ tộc các ngươi, tất nhiên là ta định đưa nó cho Huân rồi.
Trả lại cho người ư, ngươi là ai chứ?” Nghe La Chinh nói, cô gái Yêu Dạ tộc cũng không tức giận.
Nàng nhìn chằm chằm La Chinh, mỉm cười thản nhiên: “Khi chúng ta giao đấu, khi đó người chắc chắn sẽ phải giao nó lại cho ta.” Nói xong, nàng ta giẫm lên quân cờ màu trắng bay sang một chỗ khác.
Nhận ra trong lời nói của nàng ta có ẩn ý nào đó, La Chinh cảm thấy nghi hoặc.
Nàng ta là ai? Lời này là có ý gì? “Người này chính là Đạo Tử của Yêu Dạ tộc, Khinh Ngữ.” Một Thiên Kiêu Nhân tộc bên cạnh giải thích nghi hoặc cho La Chinh.
Khinh Ngữ? Trước đây, La Chinh chưa từng nghe qua Yêu Dạ tộc có người có tên này.
Có điều hắn chưa từng đến Yêu Dạ tộc, cũng không không biết nhiều về thiên tài của Yêu Dạ tộc.
Đúng vào lúc này, võ giả Nhân tộc nói tiếp: “Thật ra, Đạo Tử tên Khinh Ngữ này rất kỳ lạ.
Trước đây chưa từng nói qua Yêu Dạ tộc có một Đạo Tử mở được hoa sen đại thừa viên mãn.
Cô gái này gần như là đột nhiên xuất hiện.” “Đột nhiên xuất hiện?” La Chinh nhìn theo hướng Khinh Ngữ rời đi, lông mày hơi nhướng lên.
“Ha ha, để bồi dưỡng một Đạo Tử phải trả một cái giá rất lớn và cẩn tài lực vô tận.
Mấy năm trước chưa từng nghe nói Yêu Dạ tộc có Đạo Tử.
Bây giờ bỗng nhiên xuất hiện, tất nhiên là đột nhiên' rồi.” Thiên Kiêu Nhân tộc ngược lại biết không ít, đồng thời còn giúp La Chinh phân tích một phen.
Không cần biết nàng ta là ai.
Muốn thông qua chiến đấu, ép hắn trả Sát Lục Thánh Thương lại cho nàng ư? Đúng là nằm mơ.
Giao đấu trên bàn cờ thiên địa không nguy hiểm đến tính mạng.
Nàng ta muốn dùng cái gì để ép hắn giao ra Thánh Thương? La Chinh nghĩ mãi mà không ra.
Vừa nghĩ, ánh mắt của hắn vừa rơi xuống người Khinh Ngữ, trong lòng ngầm suy tính.
Việc này chỉ sợ có liên quan đến Huân.
Trước hết cứ lặng yên theo dõi tình hình đã.
Bàn tay ngọc to lớn vẫn không ngừng không chế từng quân cờ, đặt lên bàn cờ thiên địa, từng vòng giao đấu được triển khai.
Ba trăm Thiên Kiêu, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng giao đấu từng trận vẫn tốn không ít thời gian.
Sau khi ra sân một lần, La Chinh không còn cơ hội ra sân trong những vòng tiếp theo.
Ngược lại, Khê Ấu Cầm xuất chiến hai lần, lần nào nàng cũng dùng kiếm trận Tiểu Tử Hà thủ thắng.
Đối mặt với Thiên Kiêu, kiểm trận Tiểu Tử Hà của Khê Ấu Cầm vẫn đủ để đối phó.
Đến vòng thứ ba mươi tư, rốt cuộc trong ba trăm võ giả đã có người bị loại.
Thì ra, quân cờ màu đen trên bàn cờ phong kín đường đi của quân cờ màu trắng, trực tiếp ăn luôn quân cờ màu trắng, trong tình huống này, quân cờ màu trắng sẽ bị loại.
Như vậy, võ giả trên quân cờ màu trắng chỉ có thể đánh cược một lần.
Nếu thắng thì có thể ở lại trên bàn cờ thiên địa.
Nếu bại, lập tức bị loại ngay.
Cuối cùng, có một vị Thiên Kiêu trên quân cờ màu trắng bị đánh bại, trở thành võ giả đầu tiên trong số ba trăm võ giả bị loại.
Cho dù Nộ Phong không ngừng bị đánh bại, nhưng quân cờ mà y đang giẫm lên là quân cờ sống.
Cho nên y mới không bị loại.
Nói cách khác, khi quân cờ của người được đặt lên bàn cờ, nếu ngươi là quân cờ sống, thì việc giao đấu thắng hay thua chỉ là chuyện râu ria, người sẽ không bị loại.
Nhưng nếu con cờ của ngươi là một quân cờ chết, thậm chí nước cờ cũng thua luôn.
Trong tình huống này chỉ có thể liều mạng, chỉ được thắng không được thua.
Nếu thua, nhất định sẽ bị loại.