Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1321
Chương 1321: Đứng im
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thùng! Thùng! Thùng...
Trong nháy mắt trống lớn được lấy ra, bên trong nó truyền ra từng nhịp trống.
Tiếng trống không phải do Nộ Phong tạo ra, mà là từ trái tim đang đập trong cái trống phát ra.
Tiếng trống truyền ra, Nộ Phong cũng quát lớn một tiếng.
Chân nguyên hộ thể trên người Nộ Phong dựa theo nhịp trống không ngừng dao động.
Chân nguyên dao động, biến thành một lớp áo giáp đen tuyền, từng mảnh từng mảnh chồng lên người.
“Ma Hoàng Hộ Thể!” Một chiêu này có thể tăng lực phòng ngự lên lớn nhất.
Thân thể của Ma tộc vốn đã mạnh vô cùng.
Sau khi Ma Hoàng Hộ Thể được thi triển, độ cứng của thân thể gã có thể so3sánh với đám thần thú dạ dày thịt béo.
Nhưng để an toàn, như thế còn chưa đủ.
Thùng thùng thùng thùng...
Ngay sau đó là từng tiếng trống dồn dập.
“Ma Hoàng Phong Dũng.” Từng luồng gió lớn bao quanh người gã lần nữa.
Đây là lần đầu tiên gã kích phát tốc độ của mình đạt đến trạng thái nhanh nhất.
Đợi sau khi Nộ Phong liên tiếp xuất chiêu xong, La Chinh bắt đầu bay xuống quân cờ màu đen.
Đây là lần đầu tiên La Chinh xuất chiến.
Hắn hơi tò mò đối với bàn cờ thiên địa dưới chân mình.
Khi La Chinh giẫm lên bàn cờ, ánh mắt của hắn ánh lên vẻ kinh ngạc.
Không biết bàn cờ thiên địa này được chế tạo từ2vật liệu gì, mà khi đứng trên bàn cờ, hắn lại có một cảm giác tương thông với đại địa.
Đây là lần đầu tiên La Chinh xuất chiến.
Hắn hơi tò mò đối với bàn cờ thiên địa dưới chân mình.
Khi La Chinh giẫm lên bàn cờ, ánh mắt của hắn ánh lên vẻ kinh ngạc.
Không biết bàn cờ thiên địa này được chế tạo từ vật liệu gì, mà khi đứng trên bàn cờ, hắn lại có một cảm giác tương thông với đại địa.
Lúc này, cô gái thần bí đã biến ba trăm người bọn họ thành quân cờ để tự đánh cờ với chính mình.
Bàn cờ thiên địa mô phỏng một khu vực của vũ trụ.
Vậy thế cục ngày sau của vũ3trụ, sẽ dựa theo giao đấu trong lần mô phỏng này mà diễn hóa ư? Quả thực, phỏng đoán của La Chinh đã chạm đến một chút manh mối.
Trên thực tế, các Thiên Tôn ẩn giấu khắp vũ trụ cũng rất chú ý đến cuộc chiến và các quân cờ trên bàn cờ thiên địa này.
Tất nhiên, bọn họ có chú ý đến truyền nhân của mình, đến Thiên Kiều thuộc thể lực mình quản lý, nhưng họ càng chú ý hơn đến ý nghĩa giữa các hằng số và biển số.
Xét về tổng thể, đây chính là một cuộc diễn tập trước Đại Thế Chi Tranh.
Cô gái thần bí muốn thông qua trò chơi này để suy tính.
Các Thiên Tôn cũng muốn nhờ9đó mà suy tính một phen.
Nếu có thể nhìn ra được thiên cơ, tìm được biến số trong tộc, có lẽ sẽ gặp dữ hóa lành, thậm chí còn có thể nhờ đó mà bay lên trời cao.
Nộ Phong thân là Thiên Kiêu của Ma tộc, xuất chiến liên tiếp hai ba trận, ngay từ đầu đã khiêu khích võ giả Nhân tộc, trong đó chỉ sợ có duyên cớ nào đó.
Bởi vì Ma tộc và Nhân tộc không hợp nhau, nhưng Nộ Phong không phải là người không có đầu óc.
Trong trường hợp này, khiêu khích Nhân tộc như vậy, tất nhiên sẽ dẫn đến sự phẫn nộ của quần chúng.
Thực lực của gã không phải mạnh nhất, nên kết cục thảm thiết3gã gặp phải là điều có thể tưởng tượng ra được.
Trong đó, nhất định có ẩn ý.
Tính vận mệnh cho một người rất đơn giản, nhưng cho một đám người thì rất khó.
Muốn tính toán tường tận vận mệnh của toàn bộ sinh linh trong vũ trụ là điều không thể.
Độ phức tạp của việc suy tính gần như không thể tưởng tượng nổi.
Có thể trong một lần suy tính, sẽ vì một sơ sót không đáng kể, dẫn đến một hệ liệt không thể nào đoán trước được.
Rất nhiều Thiên Tôn vừa quan sát vừa mượn cơ hội suy tính.
Bọn họ không chỉ vì bản thân mình mà còn vì tộc của bọn họ.
Ngay cả Ma Thủy Thiên Tôn của Ma tộc cũng âm thầm suy tính.
Tuy Thiên Kiều của tộc thất bại hết lần này đến lần khác, mà lần nào cũng chỉ dưới một chiều, nhưng ông ta vẫn rất để ý đến ngụ ý ẩn chứa trong suy tính đó.
Mặc dù đến bây giờ Ma Thủy Thiên Tôn vẫn chưa suy tính ra, nhưng ông ta có một linh cảm không hay.
Điều này đối với Ma tộc mà nói, tuyệt không phải chuyện tốt.
Càng như thế, ông ta lại càng muốn suy tính tỉ mỉ, để sớm tính toán bố cục.
Vòng ứng đối này ẩn chứa nguy cơ của Đại Thế Chi Tranh.
La Chinh đứng yên tại chỗ, chính là để cảm nhận một phen.
Hắn cho Nộ Phong thời gian chuẩn bị đầy đủ, sau đó mới cất bước đến chỗ Nộ Phong.
“La Chinh huynh sắp ra tay rồi.” Hoa Thiên Mệnh đeo trường kiếm trên lưng, nét mặt khí khái hào hùng, thản nhiên nói.
Sự chênh lệch giữa hắn và La Chinh đã thu nhỏ đến trình độ nào? Phải chăng hắn đã vượt qua La Chinh? Hoa Thiên Mệnh hy vọng có cơ hội được kiểm tra một lần.
Hoa Thiên Mệnh không sốt ruột.
Chỉ cần hắn thắng, sớm muộn gì cũng có cơ hội chạm mặt La Chinh.
“La Chinh, cổ lên.” Khê Ấu Cầm ở đằng sau kêu to.
Nàng hổ xong câu này, chớp lông mi hai lần, sau đó sửa lại: “Phu quân, cổ lên.” Nàng vừa nói xong...
Đám Thiên Kiều có mặt đều kinh ngạc.
Đám Thiên Kiêu, Đạo Tử không phải là người hay đi quan tâm chuyện người khác.
Bọn họ đều nhìn thấy cử chỉ thân mật giữa Khê Ấu Cầm và La Chinh nhưng không quá để ý.
Chỉ có điều, nhanh như vậy đã thành “phu quân” rồi thì không khỏi quá...
Hi...
Nhìn thấy nét mặt của đám Thiên Kiêu, Hoa Thiên Mệnh là người biết chuyện không nhịn được bật cười.
Ngay cả bóng người mặc đồ màu hồng kia cũng cảm thấy hơi khó hiểu, quay đầu nhìn Khê Ấu Cầm.
Nhưng gương mặt của nàng rất mơ hồ, hoàn toàn không nhìn thấy rõ sắc mặt.
Về phần bên ngoài...
“Cô gái kia là vợ của La Chinh ư?” “Đây là một đôi vợ chồng, lại cùng nhau lọt vào tốp ba trăm người.
Điều này thật quá kỳ quái.” “Ôi chao, La Chinh thật tốt số.
Một tên nhà quê phi thăng từ Hạ Giới, tại sao lại có được một cô gái như vậy bên cạnh chứ?” “Hừ, chắn hẳn là họ cấu kết với nhau trong chiến trường mộng ảo.
Loại phụ nữ dễ dãi như vậy cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì.” Vô số võ giả đều bàn tán về việc này.
Có người cảm thán, có người bội phục, cũng có người chửi bới.
Cửu cung chủ cũng nghe được âm thanh truyền ra từ hình chiểu, vội quay sang nhìn Ninh Vũ Điệp đầu tiên.
Ninh Vũ Điệp hơi quay mặt đi: “Không biết xấu hổ!” Cửu cung chủ mỉm cười.
Y sống đến từng tuổi này, làm sao mà không hiểu nguyên nhân trong đó chứ? Thánh chủ đã khẳng định Ninh Vũ Điệp là vợ cả của La Chinh, như vậy chắc hẳn Khê Ấu Cầm là tiểu thiếp.
Hơn nữa xem tình hình này, thì thậm chí Khê Ấu Cầm còn chưa được cưới vào cửa.
La Chinh vốn đang bước đi trên bàn cờ thiên địa, nghe Khê Ấu Cầm gọi hắn thân mật như thế trước mặt mọi người thì suýt nữa lảo đảo.
Những phản ứng của hắn rất lạ, cộng thêm lúc này hắn cách Nộ Phong chỉ còn ba mươi trượng, bèn theo đà chạy về phía trước.
Hiên Viên Thần Phong dùng một cái Thủ Ấn đã giết chết được Nộ Phong.
Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu dùng một điểm của đã chém chết được Nộ Phong.
Vậy thì làm sao La Chinh hắn có thể kém hơn người khác được? Lần này, tốc độ của hắn tăng lên rất nhanh, lực vảy rồng trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển.
“Một chưởng, một kiếm..
vậy La Chinh ta sẽ sử dụng một quyền.” Vèo vèo vèo! Càng gần đến Nộ Phong, tốc độ của La Chinh càng nhanh, lực vảy rồng bên trong song chưởng càng lúc càng lớn mạnh.
“Các người nói La Chinh có thể dùng một chiều hạ gục đối thủ không?” “Nhất định là không rồi.
Vừa nãy có người đặt cược tỷ lệ một chiêu hạ gục đối thủ là một ăn bốn trăm.
Cao đến mức hù chết người ta đấy.
Khả năng này quá nhỏ...”
“Ta cũng cảm thấy không có khả năng, cũng không biết rốt cuộc thực lực của La Chinh thế nào.
Nộ Phong kia đã bị dọa sợ vỡ mật rồi, chỉ dám bị động phòng ngự mà thôi.
Nói không chừng, thực lực của gã còn lợi hại hơn cả La Chinh.” “Huống chi La Chinh đã cho Nộ Phong thời gian chuẩn bị đầy đủ, muốn dùng một chiêu giết chết Nộ Phong sao? Nằm mơ đi.” Bọn họ nghĩ, lần này La Chinh ngang trời xuất thế, tất nhiên là có thực lực không thấp.
Bọn họ đoán thực lực của hắn hẳn không thua kém Thiên Kiêu của tộc lớn, nhưng để so sánh với Hiên Viên Thần Phong, Liệt Thiên Hàn hay Cơ Lạc Tuyết thì vẫn còn chênh lệch khá lớn.
Lúc này, đương nhiên La Chinh sẽ không để ý cái nhìn của bất cứ kẻ nào.
Một quyền không thể giết chết được Nộ Phong, vậy thì hai quyền.
Hai quyền không được, vậy thì ba quyền.
Về phần Nộ Phong, lúc này gã đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.
Đối mặt với La Chinh, thậm chí gã còn không dám tiếp chiêu.
Bởi vì một khi tiếp chiêu, đồng nghĩa với việc lộ ra sơ hở.
Một khi lộ ra sơ hở, rất có thể sẽ giẫm lên vết xe đổ, một lần nữa thất bại dưới một chiều.
Đây là điều mà gã không mong xảy ra nhất.
Cho nên, lúc này gã chỉ biết phòng thủ.
Phương pháp phòng thủ như vậy mặc dù rất mất mặt, nhưng gã đã bị dọa sợ mất mật.
Cho dù bị thua cũng không muốn thua đến mức khó coi.
Nhìn thấy một quyền của La Chinh đang lao về phía mình, gã vừa phòng thủ vừa nhanh chóng lui về phía sau.
“Xé xác hẳn đi.
Nộ Phong, ngươi chính là Thiên Kiều của Ma tộc ta, sao có thể đối địch như vậy?” “Một quyền của tên nhóc kia còn không thèm thúc giục chân nguyên, ngươi sợ cái rắm gì chứ?” “Ôi, ta thấy Nộ Phong không nên tham gia chiến trường mộng ảo lần này.” Hình ảnh truyền ra bên ngoài, khiến cho vô số võ giả Ma tộc nổi giận mắng chửi.
Trong lúc đám người kia mắng chửi, La Chinh đã tiến đến rất gần.
Tốc độ lui lại của Nộ Phong cũng càng nhanh hơn nhưng vẫn không nhanh bằng La Chinh.
Khi một quyền nhìn chẳng có gì đặc biệt của La Chinh chạm vào hai tay Nộ Phong, gã lại biến sắc lần nữa.
Lúc này, Nộ Phong không biết nên mắng ai, dường như chỉ có thể mắng chửi ông trời đã trêu ngươi gã một cách quá đáng...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trong nháy mắt trống lớn được lấy ra, bên trong nó truyền ra từng nhịp trống.
Tiếng trống không phải do Nộ Phong tạo ra, mà là từ trái tim đang đập trong cái trống phát ra.
Tiếng trống truyền ra, Nộ Phong cũng quát lớn một tiếng.
Chân nguyên hộ thể trên người Nộ Phong dựa theo nhịp trống không ngừng dao động.
Chân nguyên dao động, biến thành một lớp áo giáp đen tuyền, từng mảnh từng mảnh chồng lên người.
“Ma Hoàng Hộ Thể!” Một chiêu này có thể tăng lực phòng ngự lên lớn nhất.
Thân thể của Ma tộc vốn đã mạnh vô cùng.
Sau khi Ma Hoàng Hộ Thể được thi triển, độ cứng của thân thể gã có thể so3sánh với đám thần thú dạ dày thịt béo.
Nhưng để an toàn, như thế còn chưa đủ.
Thùng thùng thùng thùng...
Ngay sau đó là từng tiếng trống dồn dập.
“Ma Hoàng Phong Dũng.” Từng luồng gió lớn bao quanh người gã lần nữa.
Đây là lần đầu tiên gã kích phát tốc độ của mình đạt đến trạng thái nhanh nhất.
Đợi sau khi Nộ Phong liên tiếp xuất chiêu xong, La Chinh bắt đầu bay xuống quân cờ màu đen.
Đây là lần đầu tiên La Chinh xuất chiến.
Hắn hơi tò mò đối với bàn cờ thiên địa dưới chân mình.
Khi La Chinh giẫm lên bàn cờ, ánh mắt của hắn ánh lên vẻ kinh ngạc.
Không biết bàn cờ thiên địa này được chế tạo từ2vật liệu gì, mà khi đứng trên bàn cờ, hắn lại có một cảm giác tương thông với đại địa.
Đây là lần đầu tiên La Chinh xuất chiến.
Hắn hơi tò mò đối với bàn cờ thiên địa dưới chân mình.
Khi La Chinh giẫm lên bàn cờ, ánh mắt của hắn ánh lên vẻ kinh ngạc.
Không biết bàn cờ thiên địa này được chế tạo từ vật liệu gì, mà khi đứng trên bàn cờ, hắn lại có một cảm giác tương thông với đại địa.
Lúc này, cô gái thần bí đã biến ba trăm người bọn họ thành quân cờ để tự đánh cờ với chính mình.
Bàn cờ thiên địa mô phỏng một khu vực của vũ trụ.
Vậy thế cục ngày sau của vũ3trụ, sẽ dựa theo giao đấu trong lần mô phỏng này mà diễn hóa ư? Quả thực, phỏng đoán của La Chinh đã chạm đến một chút manh mối.
Trên thực tế, các Thiên Tôn ẩn giấu khắp vũ trụ cũng rất chú ý đến cuộc chiến và các quân cờ trên bàn cờ thiên địa này.
Tất nhiên, bọn họ có chú ý đến truyền nhân của mình, đến Thiên Kiều thuộc thể lực mình quản lý, nhưng họ càng chú ý hơn đến ý nghĩa giữa các hằng số và biển số.
Xét về tổng thể, đây chính là một cuộc diễn tập trước Đại Thế Chi Tranh.
Cô gái thần bí muốn thông qua trò chơi này để suy tính.
Các Thiên Tôn cũng muốn nhờ9đó mà suy tính một phen.
Nếu có thể nhìn ra được thiên cơ, tìm được biến số trong tộc, có lẽ sẽ gặp dữ hóa lành, thậm chí còn có thể nhờ đó mà bay lên trời cao.
Nộ Phong thân là Thiên Kiêu của Ma tộc, xuất chiến liên tiếp hai ba trận, ngay từ đầu đã khiêu khích võ giả Nhân tộc, trong đó chỉ sợ có duyên cớ nào đó.
Bởi vì Ma tộc và Nhân tộc không hợp nhau, nhưng Nộ Phong không phải là người không có đầu óc.
Trong trường hợp này, khiêu khích Nhân tộc như vậy, tất nhiên sẽ dẫn đến sự phẫn nộ của quần chúng.
Thực lực của gã không phải mạnh nhất, nên kết cục thảm thiết3gã gặp phải là điều có thể tưởng tượng ra được.
Trong đó, nhất định có ẩn ý.
Tính vận mệnh cho một người rất đơn giản, nhưng cho một đám người thì rất khó.
Muốn tính toán tường tận vận mệnh của toàn bộ sinh linh trong vũ trụ là điều không thể.
Độ phức tạp của việc suy tính gần như không thể tưởng tượng nổi.
Có thể trong một lần suy tính, sẽ vì một sơ sót không đáng kể, dẫn đến một hệ liệt không thể nào đoán trước được.
Rất nhiều Thiên Tôn vừa quan sát vừa mượn cơ hội suy tính.
Bọn họ không chỉ vì bản thân mình mà còn vì tộc của bọn họ.
Ngay cả Ma Thủy Thiên Tôn của Ma tộc cũng âm thầm suy tính.
Tuy Thiên Kiều của tộc thất bại hết lần này đến lần khác, mà lần nào cũng chỉ dưới một chiều, nhưng ông ta vẫn rất để ý đến ngụ ý ẩn chứa trong suy tính đó.
Mặc dù đến bây giờ Ma Thủy Thiên Tôn vẫn chưa suy tính ra, nhưng ông ta có một linh cảm không hay.
Điều này đối với Ma tộc mà nói, tuyệt không phải chuyện tốt.
Càng như thế, ông ta lại càng muốn suy tính tỉ mỉ, để sớm tính toán bố cục.
Vòng ứng đối này ẩn chứa nguy cơ của Đại Thế Chi Tranh.
La Chinh đứng yên tại chỗ, chính là để cảm nhận một phen.
Hắn cho Nộ Phong thời gian chuẩn bị đầy đủ, sau đó mới cất bước đến chỗ Nộ Phong.
“La Chinh huynh sắp ra tay rồi.” Hoa Thiên Mệnh đeo trường kiếm trên lưng, nét mặt khí khái hào hùng, thản nhiên nói.
Sự chênh lệch giữa hắn và La Chinh đã thu nhỏ đến trình độ nào? Phải chăng hắn đã vượt qua La Chinh? Hoa Thiên Mệnh hy vọng có cơ hội được kiểm tra một lần.
Hoa Thiên Mệnh không sốt ruột.
Chỉ cần hắn thắng, sớm muộn gì cũng có cơ hội chạm mặt La Chinh.
“La Chinh, cổ lên.” Khê Ấu Cầm ở đằng sau kêu to.
Nàng hổ xong câu này, chớp lông mi hai lần, sau đó sửa lại: “Phu quân, cổ lên.” Nàng vừa nói xong...
Đám Thiên Kiều có mặt đều kinh ngạc.
Đám Thiên Kiêu, Đạo Tử không phải là người hay đi quan tâm chuyện người khác.
Bọn họ đều nhìn thấy cử chỉ thân mật giữa Khê Ấu Cầm và La Chinh nhưng không quá để ý.
Chỉ có điều, nhanh như vậy đã thành “phu quân” rồi thì không khỏi quá...
Hi...
Nhìn thấy nét mặt của đám Thiên Kiêu, Hoa Thiên Mệnh là người biết chuyện không nhịn được bật cười.
Ngay cả bóng người mặc đồ màu hồng kia cũng cảm thấy hơi khó hiểu, quay đầu nhìn Khê Ấu Cầm.
Nhưng gương mặt của nàng rất mơ hồ, hoàn toàn không nhìn thấy rõ sắc mặt.
Về phần bên ngoài...
“Cô gái kia là vợ của La Chinh ư?” “Đây là một đôi vợ chồng, lại cùng nhau lọt vào tốp ba trăm người.
Điều này thật quá kỳ quái.” “Ôi chao, La Chinh thật tốt số.
Một tên nhà quê phi thăng từ Hạ Giới, tại sao lại có được một cô gái như vậy bên cạnh chứ?” “Hừ, chắn hẳn là họ cấu kết với nhau trong chiến trường mộng ảo.
Loại phụ nữ dễ dãi như vậy cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì.” Vô số võ giả đều bàn tán về việc này.
Có người cảm thán, có người bội phục, cũng có người chửi bới.
Cửu cung chủ cũng nghe được âm thanh truyền ra từ hình chiểu, vội quay sang nhìn Ninh Vũ Điệp đầu tiên.
Ninh Vũ Điệp hơi quay mặt đi: “Không biết xấu hổ!” Cửu cung chủ mỉm cười.
Y sống đến từng tuổi này, làm sao mà không hiểu nguyên nhân trong đó chứ? Thánh chủ đã khẳng định Ninh Vũ Điệp là vợ cả của La Chinh, như vậy chắc hẳn Khê Ấu Cầm là tiểu thiếp.
Hơn nữa xem tình hình này, thì thậm chí Khê Ấu Cầm còn chưa được cưới vào cửa.
La Chinh vốn đang bước đi trên bàn cờ thiên địa, nghe Khê Ấu Cầm gọi hắn thân mật như thế trước mặt mọi người thì suýt nữa lảo đảo.
Những phản ứng của hắn rất lạ, cộng thêm lúc này hắn cách Nộ Phong chỉ còn ba mươi trượng, bèn theo đà chạy về phía trước.
Hiên Viên Thần Phong dùng một cái Thủ Ấn đã giết chết được Nộ Phong.
Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu dùng một điểm của đã chém chết được Nộ Phong.
Vậy thì làm sao La Chinh hắn có thể kém hơn người khác được? Lần này, tốc độ của hắn tăng lên rất nhanh, lực vảy rồng trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển.
“Một chưởng, một kiếm..
vậy La Chinh ta sẽ sử dụng một quyền.” Vèo vèo vèo! Càng gần đến Nộ Phong, tốc độ của La Chinh càng nhanh, lực vảy rồng bên trong song chưởng càng lúc càng lớn mạnh.
“Các người nói La Chinh có thể dùng một chiều hạ gục đối thủ không?” “Nhất định là không rồi.
Vừa nãy có người đặt cược tỷ lệ một chiêu hạ gục đối thủ là một ăn bốn trăm.
Cao đến mức hù chết người ta đấy.
Khả năng này quá nhỏ...”
“Ta cũng cảm thấy không có khả năng, cũng không biết rốt cuộc thực lực của La Chinh thế nào.
Nộ Phong kia đã bị dọa sợ vỡ mật rồi, chỉ dám bị động phòng ngự mà thôi.
Nói không chừng, thực lực của gã còn lợi hại hơn cả La Chinh.” “Huống chi La Chinh đã cho Nộ Phong thời gian chuẩn bị đầy đủ, muốn dùng một chiêu giết chết Nộ Phong sao? Nằm mơ đi.” Bọn họ nghĩ, lần này La Chinh ngang trời xuất thế, tất nhiên là có thực lực không thấp.
Bọn họ đoán thực lực của hắn hẳn không thua kém Thiên Kiêu của tộc lớn, nhưng để so sánh với Hiên Viên Thần Phong, Liệt Thiên Hàn hay Cơ Lạc Tuyết thì vẫn còn chênh lệch khá lớn.
Lúc này, đương nhiên La Chinh sẽ không để ý cái nhìn của bất cứ kẻ nào.
Một quyền không thể giết chết được Nộ Phong, vậy thì hai quyền.
Hai quyền không được, vậy thì ba quyền.
Về phần Nộ Phong, lúc này gã đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.
Đối mặt với La Chinh, thậm chí gã còn không dám tiếp chiêu.
Bởi vì một khi tiếp chiêu, đồng nghĩa với việc lộ ra sơ hở.
Một khi lộ ra sơ hở, rất có thể sẽ giẫm lên vết xe đổ, một lần nữa thất bại dưới một chiều.
Đây là điều mà gã không mong xảy ra nhất.
Cho nên, lúc này gã chỉ biết phòng thủ.
Phương pháp phòng thủ như vậy mặc dù rất mất mặt, nhưng gã đã bị dọa sợ mất mật.
Cho dù bị thua cũng không muốn thua đến mức khó coi.
Nhìn thấy một quyền của La Chinh đang lao về phía mình, gã vừa phòng thủ vừa nhanh chóng lui về phía sau.
“Xé xác hẳn đi.
Nộ Phong, ngươi chính là Thiên Kiều của Ma tộc ta, sao có thể đối địch như vậy?” “Một quyền của tên nhóc kia còn không thèm thúc giục chân nguyên, ngươi sợ cái rắm gì chứ?” “Ôi, ta thấy Nộ Phong không nên tham gia chiến trường mộng ảo lần này.” Hình ảnh truyền ra bên ngoài, khiến cho vô số võ giả Ma tộc nổi giận mắng chửi.
Trong lúc đám người kia mắng chửi, La Chinh đã tiến đến rất gần.
Tốc độ lui lại của Nộ Phong cũng càng nhanh hơn nhưng vẫn không nhanh bằng La Chinh.
Khi một quyền nhìn chẳng có gì đặc biệt của La Chinh chạm vào hai tay Nộ Phong, gã lại biến sắc lần nữa.
Lúc này, Nộ Phong không biết nên mắng ai, dường như chỉ có thể mắng chửi ông trời đã trêu ngươi gã một cách quá đáng...