Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1311
Chương 1311: Ba trăm ngôi sao
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng trong gia tộc Hiên Viên khổng lồ, Hiên Viên Thần Phong chỉ thuộc chi thứ xa xôi nhỏ bé không có danh tiếng gì.
Vốn dĩ, dị tượng này là điềm lành, nhưng lại dẫn đến họa sát thân cho hắn.
Một chi thuộc nhánh chính trong tộc đã tìm được chi thứ của hắn trong thời gian ngắn nhất, sau đó thực hiện hành động “ly miêu tráo Thái tử”* đối với Hiên Viên Thần Phong, mục đích là để cho Hiên Viên Thần Phong không thể tồn tại.
* Ly miêu tráo Thái tử: là vụ án tráo đổi con chấn động nhất trong thời kỳ phong kiến Trung Quốc.
Lúc này, trong toàn bộ đại sảnh của các tòa thành màu đỏ chỉ còn lại ba trăm võ giả.3Một vòng này đã loại bỏ đến chín mươi phần trăm võ giả.
Quy tắc của chiến trường mộng ảo vốn rất tàn khốc. Mục đích cuối cùng chính là chọn ra được nhân vật chính cho Đại Thế Chi Tranh về sau.
Giai đoạn thứ nhất, từ hàng tỉ võ giả chỉ chọn ra hai nghìn năm trăm người.
Giai đoạn hai, từ hai nghìn năm trăm người chỉ lấy ba trăm người.
Dưới sự tuyển chọn khắc nghiệt như thế, những người còn tồn tại chính là Thiên Kiêu và Đạo Tử của các chủng tộc.
Nhưng người như Hiên Viên Thần Phong chính là con cưng của trời đất, cho dù chỉ là một đứa bé mới sinh, hắn đã có được vận may mà người bình thường không thể sánh nổi.
Hắn2chẳng những không chết, mà còn ngoan cường lớn lên trong hoàn cảnh đặc biệt, cuối cùng bay vọt lên cao, trở thành Đạo Tử của Hiên Viên gia. Sau đó, hắn dùng danh tiếng Đạo Tử để báo mối thù năm xưa.
Mặc dù Hiên Viên Thần Phong vô cùng tự tin, nhưng bởi vì từng trải qua hoàn cảnh khó khăn và nguy hiểm lúc còn nhỏ nên hắn không tin tưởng vào bất cứ thứ gì trên đời.
Cho đến tận bây giờ, bên cạnh hắn chưa từng xuất hiện bất kỳ cô gái nào.
Theo quy tắc của tứ đại gia tộc trong Chư Thần Vô Niệm, khi đến độ tuổi nhất định, nhóm Thiên Kiêu, Đạo Tử sẽ được tiến hành tổ chức đám hỏi kết đôi. Nhưng lần3nào cũng bị Hiên Viên Thần Phong từ chối. Cho nên, trong tứ đại gia tộc có lời đồn, Hiên Viên Thần Phong chỉ thích đàn ông.
Lúc này hắn đang đứng cách đó không xa, nghe được lời nói của Khê Ấu Cầm, trong lòng hơi cảm thán. Một cô gái như vậy, sao trước kia hắn lại không gặp được cơ chứ.
Lại một đợt thú triều mới tràn tới.
Võ giả trong ba tòa thành, từ hai nghìn năm trăm người bắt đầu nhanh chóng giảm xuống.
Sau hai ngày hai đêm.
Đa số các võ giả đều mệt không chịu nổi. Rốt cuộc, đợt thú triều này cũng ngừng lại.
Quy tắc của chiến trường mộng ảo vốn rất tàn khốc. Mục đích cuối cùng chính là chọn ra được nhân vật9chính cho Đại Thế Chi Tranh về sau.
Giai đoạn thứ nhất, từ hàng tỉ võ giả chỉ chọn ra hai nghìn năm trăm người.
Giai đoạn hai, từ hai nghìn năm trăm người chỉ lấy ba trăm người.
Dưới sự tuyển chọn khắc nghiệt như thế, những người còn tồn tại chính là Thiên Kiêu và Đạo Tử của các chủng tộc.
Ba trăm người này chính là ba trăm ngôi sao chói mắt nhất trong toàn bộ vũ trụ.
Không bao lâu sau, đỉnh tòa thành màu đỏ mở ra, kết nối với nhau, tạo thành ba cây cầu hình vòm to lớn. Một cây cột rất to màu tím chậm rãi xuất hiện chính giữa ba tòa thành. Trên cột sáng có những con cá đang chậm rãi bơi lội, tỏa ra khí3thế của trời đất, đủ để chúng sinh quy phục.
Mỗi một tòa thành chỉ còn lại một trăm võ giả.
Bây giờ tòa thành mở ra, bọn họ vội vàng nhảy lên cây cầu hình vòm, hướng đến cây cột sáng màu tím ở chính giữa.
“Chúng ta cũng qua đó thôi.” La Chinh mỉm cười nói với Khê Ấu Cầm.
Khi cột sáng màu tím xuất hiện, nàng chưa thèm nhìn nó lần nào, vẫn cứ rúc vào ngực La Chinh.
Khê Ấu Cầm khẽ gật đầu, đi theo sau lưng La Chinh, bước lên cây cầu hình vòm.
Những người mạnh nhất của năm mươi Đại Giới đều tập trung ở đây.
Khi gặp nhau, ngoài việc quan sát những con cá đang bơi trong cây cột sáng, mọi người còn lặng lẽ đánh giá lẫn nhau.
Có một số người đã sớm quen biết từ trước.
Ví dụ như Hiên Viên Thần Phong và Liệt Thiên Hàn.
Có một số người thì có những đặc điểm khác biệt, ví dụ như Giang Chính Nghĩa. Hắn mặc trọng giáp, mặt đầy vẻ chính trực. Chỉ cần nhìn lướt qua, ai cũng có thể nhận ra, đây chính là vị Đạo Tử của Thiên Vị tộc.
Tất nhiên, La Chinh cũng rất nổi tiếng.
Nhưng chưa có mấy ai thực sự gặp được hắn.
Lúc này, hắn còn chưa bước đến gần cột sáng màu tím thì đã có người cầm kiếm ngăn trước mặt hắn.
“Thật sự là khiến người ta phải bất ngờ! Ta cảm thấy, dựa vào thực lực của ngươi, hẳn là ngay cả giai đoạn thứ hai cũng không thể tiến vào. Không ngờ ngươi chẳng những tiến vào giai đoạn hai thành công, mà còn không bị loại. Thú vị... rất thú vị!”
Thanh kiếm trong tay người nọ chẳng có gì thu hút, thậm chí màu sắc của thanh kiếm còn hơi tối.
Người ngăn trước mặt La Chinh, hơi chĩa trường kiếm xuống, thần thái ngạo nghễ kia chính là Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu mà La Chinh từng gặp ở trong đại sảnh Nhân Quả.
Cách đó không xa, Hiên Viên Thần Phong nghe Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu nói vậy thì ánh mắt hơi lóe lên.
Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu xuất thân từ Chư Thần Vô Niệm, đã từng tham gia cuộc thi đấu giữa bốn gia tộc, nên tất nhiên hắn biết người này. Bản thân Hiên Viên Thần Phong cũng cảm thấy tò mò, không biết tại sao La Chinh lại chọc đến hắn?
Nghe thấy giọng nói ấy, mọi người lập tức nhìn sang.
Ít nhiều gì thì bọn họ đều có nghe nói đến Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu và thanh kiếm thần kỳ của hắn.
Chỉ là không biết, có phải tên nhóc này kết oán với người ta hay không mà lại bị hắn khiêu khích như vậy?
Nghe Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu nói thế, La Chinh lạnh nhạt đáp lại: “Thú vị thì chưa đến mức, nhưng ít ra ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”
“Cho ta cơ hội gì?” Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu ngạc nhiên hỏi.
“Cho ngươi cơ hội loại ta.” La Chinh cười nói.
Hắn vừa thốt ra xong, những người khác cũng đều sững sờ.
Mặc dù Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu chỉ là Thiên Kiêu của Chư Thần Vô Niệm, nhưng dựa vào thanh kiếm quỷ dị trong tay, chỉ sợ thực lực của hắn cũng không thua kém gì Đạo Tử.
Người thanh niên trước mắt này rốt cuộc là ai?
Ăn nói lớn lối như vậy, thậm chí còn không coi Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu ra gì?
“Được lắm, vậy ta phải cảm ơn ngươi vì đã cho ta cơ hội này.” Ánh mắt Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu dấy lên vẻ tức giận. Sau khi bị La Chinh chơi cho một vố trong đại sảnh Nhân Quả, hắn rất không cam lòng. Việc bị đánh bại dưới tay La Chinh trong đại sảnh Nhân Quả chính là một nỗi sỉ nhục đối với hắn. Món nợ này, hắn nhất định phải đòi lại.
Cũng vì chút tranh đấu này mà mọi người nhanh chóng nhận ra La Chinh.
Cách đó không xa, có một cô gái mặc áo tím, da trắng như tuyết, duyên dáng yêu kiều, đó chính là Cơ Lạc Tuyết, người cũng từng bị La Chinh đánh bại.
Khi nhìn thấy La Chinh, nàng bèn dạo bước đi đến chỗ hắn dưới những bông tuyết phấp phới. Cơ Lạc Tuyết nhìn thẳng vào La Chinh, thản nhiên nói: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Sau khi tiến vào giai đoạn hai của chiến trường mộng ảo, Cơ Lạc Tuyết đã nhân cơ hội này dung hợp nhất niệm lưỡng thân của nàng lại với nhau. Lúc này mới là lúc Cơ Lạc Tuyết đạt đến trạng thái hoàn chỉnh chất, khí chất cũng có sự thay đổi.
“Nàng là ai?”
Khê Ấu Cầm nhìn thấy dáng vẻ vô cùng xinh đẹp của Cơ Lạc Tuyết thì vội ôm lấy cánh tay phải của La Chinh, nhíu mày nhìn chằm chằm Cơ Lạc Tuyết.
Trông thấy cử chỉ thân mật của Khê Ấu Cầm và La Chinh, Cơ Lạc Tuyết hơi kinh ngạc. Xem ra hai người này là người yêu của nhau, nhưng Cơ Lạc Tuyết lại không biết lai lịch của bọn họ. Bọn họ là Thiên Kiêu của tộc nào vậy?
La Chinh còn chưa lên tiếng, bên cạnh đã lại vang lên một giọng nói: “La Chinh huynh.”
Người đến đeo một thanh kiếm trên lưng, vẻ mặt khí khái hào hùng và một đôi mắt sắc bén, đó chính là Hoa Thiên Mệnh đã bước vào Thần Hải Cảnh.
“Thiên Mệnh huynh!”
La Chinh mỉm cười đáp lại.
La Chinh cảm thấy vô cùng bất ngờ khi có thể gặp được Khê Ấu Cầm và Hoa Thiên Mệnh ở đây.
Tất nhiên, gặp lại được người quen cũ là điều vô cùng vui vẻ.
Nhưng cũng chính vì một tiếng “La Chinh huynh” của Hoa Thiên Mệnh mà mọi người đã nhận ra.
Thì ra người này chính là La Chinh.
Lúc này, không chỉ Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu cảm thấy bất ngờ, mà ngay cả Cơ Lạc Tuyết đã từng giao chiến với La Chinh trước đó cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Từ lúc nàng tiến vào chiến trường mộng ảo thì chỉ thất bại một lần, đó chính là bại dưới tay La Chinh.
Nhưng nàng không ngờ rằng, người này chính là La Chinh vẫn thường hay kể chuyện kia.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vốn dĩ, dị tượng này là điềm lành, nhưng lại dẫn đến họa sát thân cho hắn.
Một chi thuộc nhánh chính trong tộc đã tìm được chi thứ của hắn trong thời gian ngắn nhất, sau đó thực hiện hành động “ly miêu tráo Thái tử”* đối với Hiên Viên Thần Phong, mục đích là để cho Hiên Viên Thần Phong không thể tồn tại.
* Ly miêu tráo Thái tử: là vụ án tráo đổi con chấn động nhất trong thời kỳ phong kiến Trung Quốc.
Lúc này, trong toàn bộ đại sảnh của các tòa thành màu đỏ chỉ còn lại ba trăm võ giả.3Một vòng này đã loại bỏ đến chín mươi phần trăm võ giả.
Quy tắc của chiến trường mộng ảo vốn rất tàn khốc. Mục đích cuối cùng chính là chọn ra được nhân vật chính cho Đại Thế Chi Tranh về sau.
Giai đoạn thứ nhất, từ hàng tỉ võ giả chỉ chọn ra hai nghìn năm trăm người.
Giai đoạn hai, từ hai nghìn năm trăm người chỉ lấy ba trăm người.
Dưới sự tuyển chọn khắc nghiệt như thế, những người còn tồn tại chính là Thiên Kiêu và Đạo Tử của các chủng tộc.
Nhưng người như Hiên Viên Thần Phong chính là con cưng của trời đất, cho dù chỉ là một đứa bé mới sinh, hắn đã có được vận may mà người bình thường không thể sánh nổi.
Hắn2chẳng những không chết, mà còn ngoan cường lớn lên trong hoàn cảnh đặc biệt, cuối cùng bay vọt lên cao, trở thành Đạo Tử của Hiên Viên gia. Sau đó, hắn dùng danh tiếng Đạo Tử để báo mối thù năm xưa.
Mặc dù Hiên Viên Thần Phong vô cùng tự tin, nhưng bởi vì từng trải qua hoàn cảnh khó khăn và nguy hiểm lúc còn nhỏ nên hắn không tin tưởng vào bất cứ thứ gì trên đời.
Cho đến tận bây giờ, bên cạnh hắn chưa từng xuất hiện bất kỳ cô gái nào.
Theo quy tắc của tứ đại gia tộc trong Chư Thần Vô Niệm, khi đến độ tuổi nhất định, nhóm Thiên Kiêu, Đạo Tử sẽ được tiến hành tổ chức đám hỏi kết đôi. Nhưng lần3nào cũng bị Hiên Viên Thần Phong từ chối. Cho nên, trong tứ đại gia tộc có lời đồn, Hiên Viên Thần Phong chỉ thích đàn ông.
Lúc này hắn đang đứng cách đó không xa, nghe được lời nói của Khê Ấu Cầm, trong lòng hơi cảm thán. Một cô gái như vậy, sao trước kia hắn lại không gặp được cơ chứ.
Lại một đợt thú triều mới tràn tới.
Võ giả trong ba tòa thành, từ hai nghìn năm trăm người bắt đầu nhanh chóng giảm xuống.
Sau hai ngày hai đêm.
Đa số các võ giả đều mệt không chịu nổi. Rốt cuộc, đợt thú triều này cũng ngừng lại.
Quy tắc của chiến trường mộng ảo vốn rất tàn khốc. Mục đích cuối cùng chính là chọn ra được nhân vật9chính cho Đại Thế Chi Tranh về sau.
Giai đoạn thứ nhất, từ hàng tỉ võ giả chỉ chọn ra hai nghìn năm trăm người.
Giai đoạn hai, từ hai nghìn năm trăm người chỉ lấy ba trăm người.
Dưới sự tuyển chọn khắc nghiệt như thế, những người còn tồn tại chính là Thiên Kiêu và Đạo Tử của các chủng tộc.
Ba trăm người này chính là ba trăm ngôi sao chói mắt nhất trong toàn bộ vũ trụ.
Không bao lâu sau, đỉnh tòa thành màu đỏ mở ra, kết nối với nhau, tạo thành ba cây cầu hình vòm to lớn. Một cây cột rất to màu tím chậm rãi xuất hiện chính giữa ba tòa thành. Trên cột sáng có những con cá đang chậm rãi bơi lội, tỏa ra khí3thế của trời đất, đủ để chúng sinh quy phục.
Mỗi một tòa thành chỉ còn lại một trăm võ giả.
Bây giờ tòa thành mở ra, bọn họ vội vàng nhảy lên cây cầu hình vòm, hướng đến cây cột sáng màu tím ở chính giữa.
“Chúng ta cũng qua đó thôi.” La Chinh mỉm cười nói với Khê Ấu Cầm.
Khi cột sáng màu tím xuất hiện, nàng chưa thèm nhìn nó lần nào, vẫn cứ rúc vào ngực La Chinh.
Khê Ấu Cầm khẽ gật đầu, đi theo sau lưng La Chinh, bước lên cây cầu hình vòm.
Những người mạnh nhất của năm mươi Đại Giới đều tập trung ở đây.
Khi gặp nhau, ngoài việc quan sát những con cá đang bơi trong cây cột sáng, mọi người còn lặng lẽ đánh giá lẫn nhau.
Có một số người đã sớm quen biết từ trước.
Ví dụ như Hiên Viên Thần Phong và Liệt Thiên Hàn.
Có một số người thì có những đặc điểm khác biệt, ví dụ như Giang Chính Nghĩa. Hắn mặc trọng giáp, mặt đầy vẻ chính trực. Chỉ cần nhìn lướt qua, ai cũng có thể nhận ra, đây chính là vị Đạo Tử của Thiên Vị tộc.
Tất nhiên, La Chinh cũng rất nổi tiếng.
Nhưng chưa có mấy ai thực sự gặp được hắn.
Lúc này, hắn còn chưa bước đến gần cột sáng màu tím thì đã có người cầm kiếm ngăn trước mặt hắn.
“Thật sự là khiến người ta phải bất ngờ! Ta cảm thấy, dựa vào thực lực của ngươi, hẳn là ngay cả giai đoạn thứ hai cũng không thể tiến vào. Không ngờ ngươi chẳng những tiến vào giai đoạn hai thành công, mà còn không bị loại. Thú vị... rất thú vị!”
Thanh kiếm trong tay người nọ chẳng có gì thu hút, thậm chí màu sắc của thanh kiếm còn hơi tối.
Người ngăn trước mặt La Chinh, hơi chĩa trường kiếm xuống, thần thái ngạo nghễ kia chính là Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu mà La Chinh từng gặp ở trong đại sảnh Nhân Quả.
Cách đó không xa, Hiên Viên Thần Phong nghe Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu nói vậy thì ánh mắt hơi lóe lên.
Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu xuất thân từ Chư Thần Vô Niệm, đã từng tham gia cuộc thi đấu giữa bốn gia tộc, nên tất nhiên hắn biết người này. Bản thân Hiên Viên Thần Phong cũng cảm thấy tò mò, không biết tại sao La Chinh lại chọc đến hắn?
Nghe thấy giọng nói ấy, mọi người lập tức nhìn sang.
Ít nhiều gì thì bọn họ đều có nghe nói đến Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu và thanh kiếm thần kỳ của hắn.
Chỉ là không biết, có phải tên nhóc này kết oán với người ta hay không mà lại bị hắn khiêu khích như vậy?
Nghe Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu nói thế, La Chinh lạnh nhạt đáp lại: “Thú vị thì chưa đến mức, nhưng ít ra ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”
“Cho ta cơ hội gì?” Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu ngạc nhiên hỏi.
“Cho ngươi cơ hội loại ta.” La Chinh cười nói.
Hắn vừa thốt ra xong, những người khác cũng đều sững sờ.
Mặc dù Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu chỉ là Thiên Kiêu của Chư Thần Vô Niệm, nhưng dựa vào thanh kiếm quỷ dị trong tay, chỉ sợ thực lực của hắn cũng không thua kém gì Đạo Tử.
Người thanh niên trước mắt này rốt cuộc là ai?
Ăn nói lớn lối như vậy, thậm chí còn không coi Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu ra gì?
“Được lắm, vậy ta phải cảm ơn ngươi vì đã cho ta cơ hội này.” Ánh mắt Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu dấy lên vẻ tức giận. Sau khi bị La Chinh chơi cho một vố trong đại sảnh Nhân Quả, hắn rất không cam lòng. Việc bị đánh bại dưới tay La Chinh trong đại sảnh Nhân Quả chính là một nỗi sỉ nhục đối với hắn. Món nợ này, hắn nhất định phải đòi lại.
Cũng vì chút tranh đấu này mà mọi người nhanh chóng nhận ra La Chinh.
Cách đó không xa, có một cô gái mặc áo tím, da trắng như tuyết, duyên dáng yêu kiều, đó chính là Cơ Lạc Tuyết, người cũng từng bị La Chinh đánh bại.
Khi nhìn thấy La Chinh, nàng bèn dạo bước đi đến chỗ hắn dưới những bông tuyết phấp phới. Cơ Lạc Tuyết nhìn thẳng vào La Chinh, thản nhiên nói: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Sau khi tiến vào giai đoạn hai của chiến trường mộng ảo, Cơ Lạc Tuyết đã nhân cơ hội này dung hợp nhất niệm lưỡng thân của nàng lại với nhau. Lúc này mới là lúc Cơ Lạc Tuyết đạt đến trạng thái hoàn chỉnh chất, khí chất cũng có sự thay đổi.
“Nàng là ai?”
Khê Ấu Cầm nhìn thấy dáng vẻ vô cùng xinh đẹp của Cơ Lạc Tuyết thì vội ôm lấy cánh tay phải của La Chinh, nhíu mày nhìn chằm chằm Cơ Lạc Tuyết.
Trông thấy cử chỉ thân mật của Khê Ấu Cầm và La Chinh, Cơ Lạc Tuyết hơi kinh ngạc. Xem ra hai người này là người yêu của nhau, nhưng Cơ Lạc Tuyết lại không biết lai lịch của bọn họ. Bọn họ là Thiên Kiêu của tộc nào vậy?
La Chinh còn chưa lên tiếng, bên cạnh đã lại vang lên một giọng nói: “La Chinh huynh.”
Người đến đeo một thanh kiếm trên lưng, vẻ mặt khí khái hào hùng và một đôi mắt sắc bén, đó chính là Hoa Thiên Mệnh đã bước vào Thần Hải Cảnh.
“Thiên Mệnh huynh!”
La Chinh mỉm cười đáp lại.
La Chinh cảm thấy vô cùng bất ngờ khi có thể gặp được Khê Ấu Cầm và Hoa Thiên Mệnh ở đây.
Tất nhiên, gặp lại được người quen cũ là điều vô cùng vui vẻ.
Nhưng cũng chính vì một tiếng “La Chinh huynh” của Hoa Thiên Mệnh mà mọi người đã nhận ra.
Thì ra người này chính là La Chinh.
Lúc này, không chỉ Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu cảm thấy bất ngờ, mà ngay cả Cơ Lạc Tuyết đã từng giao chiến với La Chinh trước đó cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Từ lúc nàng tiến vào chiến trường mộng ảo thì chỉ thất bại một lần, đó chính là bại dưới tay La Chinh.
Nhưng nàng không ngờ rằng, người này chính là La Chinh vẫn thường hay kể chuyện kia.