Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1308
Chương 1308: Mạnh mẽ xông tới
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đã có võ giả để ý đến pho tượng bên cạnh La Chinh.
Võ giả kia vừa kêu lên như vậy thì tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn qua. Khi bọn họ nhìn thấy La Chinh, tất cả đều sững sờ.
“Tên này, ta nhớ thứ hạng của hắn là hơn bảy mươi thì phải.”
“Chính xác mà nói là bảy mươi bảy.”
Nhưng hắn không để ý đến lời bàn tán của mọi người nữa, mà tiếp tục rót điểm mộng ảo của mình vào trong thẻ tre, không ngừng cường hóa pho tượng của mình.
Khi La Chinh đổi hết bốn mươi triệu điểm mộng ảo, ánh sáng màu tím lại lóe lên lần nữa.
“Vụt!”
Lại thêm một ngôi sao màu tím thứ tư ngưng tụ trước ngực pho tượng.
“Ngôi sao thứ tư rồi.”
“Không phải chứ? Tại sao hắn lại làm được?”
“Ta thấy hắn cũng đâu có3đổi quá nhiều điểm mộng ảo đâu.”
Lúc này, Giang Chính Nghĩa cũng đưa mắt nhìn chằm chằm pho tượng của La Chinh.
Ánh mắt của tất cả võ giả đều tập trung về phía bên này.
“Không phải hắn gian lận đó chứ?”
“Không đúng, xếp hạng của tên nhóc này còn sau cả ta. Điểm mộng ảo của hắn còn ít hơn ta, nhưng vì sao ta lại không cường hóa ra được ngôi sao màu tím thứ ba?”
Đám võ giả quan sát rất cẩn thận, họ ghi nhớ rất rõ thứ hạng của mình.
Thứ hạng được xếp dựa theo số lượng điểm mộng ảo của võ giả. Võ giả xếp ở vị trí trên La Chinh mà còn không thể cường hóa được ngôi sao màu tím thứ ba. Vậy thì tại sao La Chinh lại làm được?
Nghe thấy tiếng bàn tán, La Chinh chỉ đành mỉm cười2bất đắc dĩ.
Hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Ta thấy hắn cũng đâu có đổi quá nhiều điểm mộng ảo đâu.”
Lúc này, Giang Chính Nghĩa cũng đưa mắt nhìn chằm chằm pho tượng của La Chinh.
Ánh mắt của tất cả võ giả đều tập trung về phía bên này.
“Không phải hắn gian lận đó chứ?”
“Gian lận? Gian lận ngay trong chiến trường mộng ảo? Ngươi nói đùa à?”
“Nếu không gian lận thì tại sao hắn lại có thể ngưng tụ ra được ngôi sao màu tím thứ tư...”
Bọn họ còn chưa nói xong thì trên pho tượng của La Chinh đã lại ngưng tụ ra thêm một ngôi sao nữa.
Ngôi sao thứ năm…
Theo suy đoán, để ngưng tụ ra ngôi sao màu tím thứ năm thì cần tới hai trăm năm mươi triệu điểm mộng ảo.
Cho dù là người xếp hạng thứ bảy như Đạo Tử3của Thiên Vị tộc thì cũng không thể ngưng tụ ra được, thế mà La Chinh lại làm được.
Mọi người ngơ ngác nhìn pho tượng của La Chinh, không ai biết nên nói gì cho phải.
“Sẽ không xuất hiện ngôi sao thứ sáu chứ...”
Có người nhỏ giọng nói, nhưng còn chưa nói xong thì một luồng ánh sáng màu tím lại lóe lên, ngôi sao màu tím thứ sáu xuất hiện.
La Chinh nhìn ngôi sao màu tím thứ sáu, cũng cảm thấy hơi choáng.
Đại khái hắn đã đoán ra được vấn đề nằm ở đâu, việc này gần như chắc chắn là do cô gái thần bí đã động tay động chân.
“Cô nàng này quá tùy hứng rồi...”
La Chinh lẩm bẩm. Nhưng hắn không có sự lựa chọn, cũng không thể để lãng phí hết điểm mộng ảo chứ?
Điểm của La Chinh không ngừng rót vào, từng ngôi9sao màu tím xuất hiện.
Ngôi sao thứ bảy...
Ngôi sao thứ tám...
Ngôi sao thứ chín...
Sau khi La Chinh tiêu hết toàn bộ số điểm mộng ảo của mình, trên ngực pho tượng đã xuất hiện mười ngôi sao màu tím.
Từ trên người pho tượng tản ra một khí thế rất hào hùng, thậm chí còn mạnh hơn khí thế của La Chinh gấp mấy lần.
Mỗi lần một ngôi sao màu tím xuất hiện, ánh mắt mọi người lại càng thêm khiếp sợ. Lúc này, bọn họ vô cùng yên lặng, chỉ kinh ngạc nhìn La Chinh.
La Chinh đánh giá pho tượng của mình, tỏ vẻ hài lòng. Hắn ngẩng đầu nhìn vòng ánh sáng trên đỉnh tòa thành màu đỏ, vòng ánh sáng này đã tiêu hao hết chín phần mười. Xem ra thời gian đếm ngược đã sắp kết thúc rồi. Hắn dùng suy nghĩ khống chế pho3tượng, chuẩn bị dẫn nó rời đi.
“Ngươi... Tại sao ngươi lại làm được?” Một vị võ giả lên tiếng hỏi. Ai cũng muốn biết manh mối trong đó.
La Chinh nhún vai đáp: “Ta cũng không biết nữa.”
Đợi đến khi La Chinh rời đi, mọi người mới bắt đầu bàn tán.
“Tên nhóc này là ai?”
“Có thể đứng ở vị trí thứ bảy mươi bảy, tuyệt đối không phải hạng vô danh, nhưng trông hắn rất lạ mắt...”
“Mau lên, thời gian sắp kết thúc rồi.”
La Chinh mang theo pho tượng bước đến đài cao ở cổng thành, nhìn vùng đất bằng phẳng phía xa.
Theo như những gì cô gái thần bí kia nói thì vòng này sẽ phải đối mặt với thú triều vô tận.
Thú triều sẽ coi pho tượng là mục tiêu đầu tiên của chúng, võ giả chỉ là mục tiêu thứ hai. Bản thể chết thì còn có thể sống lại, nhưng nếu pho tượng bị tổn hại, người đó sẽ bị loại ngay lập tức.
Sau khi mọi người cường hóa pho tượng của mình, ai nấy đều bắt đầu chiếm cứ địa hình có lợi.
Có người leo lên chỗ cao nhất của tòa thành, cũng có người núp ở một góc, nhiều người lại phân bố ở hai bên tòa thành.
Không lâu sau, vòng ánh sáng đã hoàn toàn biến mất.
Khi vòng ánh sáng biến mất, một luồng ánh sáng màu đỏ lập tức khuếch tán ra ngoài.
“Vèo!”
La Chinh đứng chung một chỗ với pho tượng, hắn nhìn thấy một luồng khí đen xuất hiện trên vùng đất bằng phẳng vô tận bên ngoài cổng thành.
“Gru gru gru...”
Từng tiếng kêu to từ đằng xa truyền đến.
Mắt La Chinh lóe lên, sắc mặt có vẻ chăm chú.
“Là tê tê ư?”
Trong tầm mắt của La Chinh xuất hiện một đám tê tê màu đen, rất khó đếm được là có bao nhiêu con.
Đám tê tê này có kích thước tương đương với một con sói trưởng thành, chúng có đôi cánh cực kỳ sắc bén. Mặc dù có cánh, nhưng chúng lại chạy băng băng trên mặt đất bằng hai đôi chân tráng kiện của mình.
“Đúng vậy...”
“Đây là Minh Giáp Thú, lớn lên ở vùng đất u tối, phần bụng gồ lên của chúng có giấu túi thuốc nổ. Sau khi bị giết chết, cái túi đó sẽ sinh ra phản ứng nổ rất mạnh.”
“Đây là đợt tấn công thứ nhất.”
Nhìn thấy vô số Minh Giáp Thú đang đến gần, ý chí chiến đấu trong mắt La Chinh càng mạnh mẽ hơn.
Không cần biết cô gái thần bí kia có giúp hắn gian lận hay không, hắn cũng phải thông qua được thử thách của giai đoạn hai này.
“Gru gru gru...”
Tiếng kêu to ồn ào càng lúc càng gần.
Sắc mặt của rất nhiều võ giả cũng càng nghiêm túc hơn.
Bọn họ biết rất rõ, thử thách trong giai đoạn một chỉ là quá trình tuyển chọn người nổi bật nhất trong số các võ giả Thần Hải Cảnh mà thôi.
Bây giờ, giai đoạn loại trừ này mới là giai đoạn quan trọng nhất.
“Đến rồi.”
Ngoài kia, đám Minh Giáp Thú giống như một tấm thảm màu đen che trời lấp đất, xông tới từ trên vùng đất bằng phẳng trước mặt. Chúng tập trung đến cổng thành, chen chúc nhau chạy qua cái miệng rộng của con quái thú.
“Gru gru gru...”
Rất nhiều con Minh Giáp Thú xông thẳng vào tòa thành màu đỏ nhưng cũng có một số con chú ý đến La Chinh đang đứng trên đài cao. Bọn chúng quay đầu lao thẳng đến chỗ La Chinh.
Hoặc có thể nói là lao thẳng đến chỗ pho tượng của La Chinh.
“Chết đi!”
La Chinh không hề do dự mà nhẹ nhàng vung Lôi Phong U Thần Kiếm lên, đao gió từ trên kiếm khuếch tán ra.
“Vèo vèo vèo...!”
Đao gió tạo thành một vòng vây hình tròn, bao lấy La Chinh và pho tượng ở bên trong.
Trong nháy mắt, một con Minh Giáp Thú chạy phía trước bị đao gió chém đứt, cơ thể nó bỗng nhiên nổ tung, sinh ra lực chấn động rất mạnh.
“Ầm!”
Sau khi con Minh Giáp Thú ấy nổ tung, gai nhọn trên lưng nó bắn ra ngoài, giống như ám khí bay thẳng về phía La Chinh và pho tượng của hắn.
Ban đầu La Chinh còn hơi lo lắng. Bởi dù pho tượng của hắn đã được cường hóa, nhưng hắn vẫn chưa xác định được mức độ cường hóa cụ thể. Tuy nhiên, khi đám gai nhọn đâm vào pho tượng thì không để lại bất cứ dấu vết nào trên đó.
Thấy vậy, La Chinh cảm thấy yên lòng.
Hắn dùng suy nghĩ điều khiển pho tượng bước lên trước một bước, bắt đầu cùng dẹp đám Minh Giáp Thú.
Pho tượng giống như một con rối bị La Chinh điều khiển. Thậm chí không cần hắn đích thân ra tay, đã dẹp thẳng đám thú kia từ cửa thành đến đại sảnh.
Đám Minh Giáp Thú nhiều như nước biển dâng tràn lên, chiếm cứ toàn bộ tòa thành màu đỏ.
Tất cả các võ giả đều liều mạng bảo vệ pho tượng của mình. Bọn họ thà chịu lực phản kích sau khi con thú bị nổ chứ không để cho pho tượng của mình bị tổn hại dù chỉ một chút.
Có võ giả không cẩn thận, để pho tượng bị mấy chục con Minh Giáp Thú bao vây. Sau đó những con Minh Giáp Thú này bị nổ, pho tượng cũng bị vỡ thành từng mảnh, võ giả đó trực tiếp bị loại.
Trong số đó, kỳ lạ nhất chính là Giang Chính Nghĩa.
Pho tượng của hắn cực kỳ yếu ớt, hắn dùng tất cả điểm mộng ảo của mình để cường hóa sức mạnh cho pho tượng.
Lúc này, phía trên pho tượng của hắn bao phủ một tấm chắn trong suốt.
Đây cũng chính là “lá chắn tâm hồn” mà Giang Chính Nghĩa lĩnh ngộ được. Chỉ cần tinh thần của hắn không chết, lá chắn ấy sẽ không dễ bị phá.
Có lá chắn kia, pho tượng của hắn vung thanh kiếm khổng lồ trong tay lên. Đám Minh Giáp Thú giống như những con kiến dưới pho tượng của hắn, mặc hắn nhào nặn.
Nhưng khi mọi người nhìn đến pho tượng La Chinh thì đều cảm thấy thấy bó tay.
La Chinh không hề có bất cứ biện pháp gì bảo vệ cho pho tượng, chỉ dựa vào bản thân, hết đâm trái lại đâm phải trong đám Minh Giáp Thú.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Võ giả kia vừa kêu lên như vậy thì tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn qua. Khi bọn họ nhìn thấy La Chinh, tất cả đều sững sờ.
“Tên này, ta nhớ thứ hạng của hắn là hơn bảy mươi thì phải.”
“Chính xác mà nói là bảy mươi bảy.”
Nhưng hắn không để ý đến lời bàn tán của mọi người nữa, mà tiếp tục rót điểm mộng ảo của mình vào trong thẻ tre, không ngừng cường hóa pho tượng của mình.
Khi La Chinh đổi hết bốn mươi triệu điểm mộng ảo, ánh sáng màu tím lại lóe lên lần nữa.
“Vụt!”
Lại thêm một ngôi sao màu tím thứ tư ngưng tụ trước ngực pho tượng.
“Ngôi sao thứ tư rồi.”
“Không phải chứ? Tại sao hắn lại làm được?”
“Ta thấy hắn cũng đâu có3đổi quá nhiều điểm mộng ảo đâu.”
Lúc này, Giang Chính Nghĩa cũng đưa mắt nhìn chằm chằm pho tượng của La Chinh.
Ánh mắt của tất cả võ giả đều tập trung về phía bên này.
“Không phải hắn gian lận đó chứ?”
“Không đúng, xếp hạng của tên nhóc này còn sau cả ta. Điểm mộng ảo của hắn còn ít hơn ta, nhưng vì sao ta lại không cường hóa ra được ngôi sao màu tím thứ ba?”
Đám võ giả quan sát rất cẩn thận, họ ghi nhớ rất rõ thứ hạng của mình.
Thứ hạng được xếp dựa theo số lượng điểm mộng ảo của võ giả. Võ giả xếp ở vị trí trên La Chinh mà còn không thể cường hóa được ngôi sao màu tím thứ ba. Vậy thì tại sao La Chinh lại làm được?
Nghe thấy tiếng bàn tán, La Chinh chỉ đành mỉm cười2bất đắc dĩ.
Hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Ta thấy hắn cũng đâu có đổi quá nhiều điểm mộng ảo đâu.”
Lúc này, Giang Chính Nghĩa cũng đưa mắt nhìn chằm chằm pho tượng của La Chinh.
Ánh mắt của tất cả võ giả đều tập trung về phía bên này.
“Không phải hắn gian lận đó chứ?”
“Gian lận? Gian lận ngay trong chiến trường mộng ảo? Ngươi nói đùa à?”
“Nếu không gian lận thì tại sao hắn lại có thể ngưng tụ ra được ngôi sao màu tím thứ tư...”
Bọn họ còn chưa nói xong thì trên pho tượng của La Chinh đã lại ngưng tụ ra thêm một ngôi sao nữa.
Ngôi sao thứ năm…
Theo suy đoán, để ngưng tụ ra ngôi sao màu tím thứ năm thì cần tới hai trăm năm mươi triệu điểm mộng ảo.
Cho dù là người xếp hạng thứ bảy như Đạo Tử3của Thiên Vị tộc thì cũng không thể ngưng tụ ra được, thế mà La Chinh lại làm được.
Mọi người ngơ ngác nhìn pho tượng của La Chinh, không ai biết nên nói gì cho phải.
“Sẽ không xuất hiện ngôi sao thứ sáu chứ...”
Có người nhỏ giọng nói, nhưng còn chưa nói xong thì một luồng ánh sáng màu tím lại lóe lên, ngôi sao màu tím thứ sáu xuất hiện.
La Chinh nhìn ngôi sao màu tím thứ sáu, cũng cảm thấy hơi choáng.
Đại khái hắn đã đoán ra được vấn đề nằm ở đâu, việc này gần như chắc chắn là do cô gái thần bí đã động tay động chân.
“Cô nàng này quá tùy hứng rồi...”
La Chinh lẩm bẩm. Nhưng hắn không có sự lựa chọn, cũng không thể để lãng phí hết điểm mộng ảo chứ?
Điểm của La Chinh không ngừng rót vào, từng ngôi9sao màu tím xuất hiện.
Ngôi sao thứ bảy...
Ngôi sao thứ tám...
Ngôi sao thứ chín...
Sau khi La Chinh tiêu hết toàn bộ số điểm mộng ảo của mình, trên ngực pho tượng đã xuất hiện mười ngôi sao màu tím.
Từ trên người pho tượng tản ra một khí thế rất hào hùng, thậm chí còn mạnh hơn khí thế của La Chinh gấp mấy lần.
Mỗi lần một ngôi sao màu tím xuất hiện, ánh mắt mọi người lại càng thêm khiếp sợ. Lúc này, bọn họ vô cùng yên lặng, chỉ kinh ngạc nhìn La Chinh.
La Chinh đánh giá pho tượng của mình, tỏ vẻ hài lòng. Hắn ngẩng đầu nhìn vòng ánh sáng trên đỉnh tòa thành màu đỏ, vòng ánh sáng này đã tiêu hao hết chín phần mười. Xem ra thời gian đếm ngược đã sắp kết thúc rồi. Hắn dùng suy nghĩ khống chế pho3tượng, chuẩn bị dẫn nó rời đi.
“Ngươi... Tại sao ngươi lại làm được?” Một vị võ giả lên tiếng hỏi. Ai cũng muốn biết manh mối trong đó.
La Chinh nhún vai đáp: “Ta cũng không biết nữa.”
Đợi đến khi La Chinh rời đi, mọi người mới bắt đầu bàn tán.
“Tên nhóc này là ai?”
“Có thể đứng ở vị trí thứ bảy mươi bảy, tuyệt đối không phải hạng vô danh, nhưng trông hắn rất lạ mắt...”
“Mau lên, thời gian sắp kết thúc rồi.”
La Chinh mang theo pho tượng bước đến đài cao ở cổng thành, nhìn vùng đất bằng phẳng phía xa.
Theo như những gì cô gái thần bí kia nói thì vòng này sẽ phải đối mặt với thú triều vô tận.
Thú triều sẽ coi pho tượng là mục tiêu đầu tiên của chúng, võ giả chỉ là mục tiêu thứ hai. Bản thể chết thì còn có thể sống lại, nhưng nếu pho tượng bị tổn hại, người đó sẽ bị loại ngay lập tức.
Sau khi mọi người cường hóa pho tượng của mình, ai nấy đều bắt đầu chiếm cứ địa hình có lợi.
Có người leo lên chỗ cao nhất của tòa thành, cũng có người núp ở một góc, nhiều người lại phân bố ở hai bên tòa thành.
Không lâu sau, vòng ánh sáng đã hoàn toàn biến mất.
Khi vòng ánh sáng biến mất, một luồng ánh sáng màu đỏ lập tức khuếch tán ra ngoài.
“Vèo!”
La Chinh đứng chung một chỗ với pho tượng, hắn nhìn thấy một luồng khí đen xuất hiện trên vùng đất bằng phẳng vô tận bên ngoài cổng thành.
“Gru gru gru...”
Từng tiếng kêu to từ đằng xa truyền đến.
Mắt La Chinh lóe lên, sắc mặt có vẻ chăm chú.
“Là tê tê ư?”
Trong tầm mắt của La Chinh xuất hiện một đám tê tê màu đen, rất khó đếm được là có bao nhiêu con.
Đám tê tê này có kích thước tương đương với một con sói trưởng thành, chúng có đôi cánh cực kỳ sắc bén. Mặc dù có cánh, nhưng chúng lại chạy băng băng trên mặt đất bằng hai đôi chân tráng kiện của mình.
“Đúng vậy...”
“Đây là Minh Giáp Thú, lớn lên ở vùng đất u tối, phần bụng gồ lên của chúng có giấu túi thuốc nổ. Sau khi bị giết chết, cái túi đó sẽ sinh ra phản ứng nổ rất mạnh.”
“Đây là đợt tấn công thứ nhất.”
Nhìn thấy vô số Minh Giáp Thú đang đến gần, ý chí chiến đấu trong mắt La Chinh càng mạnh mẽ hơn.
Không cần biết cô gái thần bí kia có giúp hắn gian lận hay không, hắn cũng phải thông qua được thử thách của giai đoạn hai này.
“Gru gru gru...”
Tiếng kêu to ồn ào càng lúc càng gần.
Sắc mặt của rất nhiều võ giả cũng càng nghiêm túc hơn.
Bọn họ biết rất rõ, thử thách trong giai đoạn một chỉ là quá trình tuyển chọn người nổi bật nhất trong số các võ giả Thần Hải Cảnh mà thôi.
Bây giờ, giai đoạn loại trừ này mới là giai đoạn quan trọng nhất.
“Đến rồi.”
Ngoài kia, đám Minh Giáp Thú giống như một tấm thảm màu đen che trời lấp đất, xông tới từ trên vùng đất bằng phẳng trước mặt. Chúng tập trung đến cổng thành, chen chúc nhau chạy qua cái miệng rộng của con quái thú.
“Gru gru gru...”
Rất nhiều con Minh Giáp Thú xông thẳng vào tòa thành màu đỏ nhưng cũng có một số con chú ý đến La Chinh đang đứng trên đài cao. Bọn chúng quay đầu lao thẳng đến chỗ La Chinh.
Hoặc có thể nói là lao thẳng đến chỗ pho tượng của La Chinh.
“Chết đi!”
La Chinh không hề do dự mà nhẹ nhàng vung Lôi Phong U Thần Kiếm lên, đao gió từ trên kiếm khuếch tán ra.
“Vèo vèo vèo...!”
Đao gió tạo thành một vòng vây hình tròn, bao lấy La Chinh và pho tượng ở bên trong.
Trong nháy mắt, một con Minh Giáp Thú chạy phía trước bị đao gió chém đứt, cơ thể nó bỗng nhiên nổ tung, sinh ra lực chấn động rất mạnh.
“Ầm!”
Sau khi con Minh Giáp Thú ấy nổ tung, gai nhọn trên lưng nó bắn ra ngoài, giống như ám khí bay thẳng về phía La Chinh và pho tượng của hắn.
Ban đầu La Chinh còn hơi lo lắng. Bởi dù pho tượng của hắn đã được cường hóa, nhưng hắn vẫn chưa xác định được mức độ cường hóa cụ thể. Tuy nhiên, khi đám gai nhọn đâm vào pho tượng thì không để lại bất cứ dấu vết nào trên đó.
Thấy vậy, La Chinh cảm thấy yên lòng.
Hắn dùng suy nghĩ điều khiển pho tượng bước lên trước một bước, bắt đầu cùng dẹp đám Minh Giáp Thú.
Pho tượng giống như một con rối bị La Chinh điều khiển. Thậm chí không cần hắn đích thân ra tay, đã dẹp thẳng đám thú kia từ cửa thành đến đại sảnh.
Đám Minh Giáp Thú nhiều như nước biển dâng tràn lên, chiếm cứ toàn bộ tòa thành màu đỏ.
Tất cả các võ giả đều liều mạng bảo vệ pho tượng của mình. Bọn họ thà chịu lực phản kích sau khi con thú bị nổ chứ không để cho pho tượng của mình bị tổn hại dù chỉ một chút.
Có võ giả không cẩn thận, để pho tượng bị mấy chục con Minh Giáp Thú bao vây. Sau đó những con Minh Giáp Thú này bị nổ, pho tượng cũng bị vỡ thành từng mảnh, võ giả đó trực tiếp bị loại.
Trong số đó, kỳ lạ nhất chính là Giang Chính Nghĩa.
Pho tượng của hắn cực kỳ yếu ớt, hắn dùng tất cả điểm mộng ảo của mình để cường hóa sức mạnh cho pho tượng.
Lúc này, phía trên pho tượng của hắn bao phủ một tấm chắn trong suốt.
Đây cũng chính là “lá chắn tâm hồn” mà Giang Chính Nghĩa lĩnh ngộ được. Chỉ cần tinh thần của hắn không chết, lá chắn ấy sẽ không dễ bị phá.
Có lá chắn kia, pho tượng của hắn vung thanh kiếm khổng lồ trong tay lên. Đám Minh Giáp Thú giống như những con kiến dưới pho tượng của hắn, mặc hắn nhào nặn.
Nhưng khi mọi người nhìn đến pho tượng La Chinh thì đều cảm thấy thấy bó tay.
La Chinh không hề có bất cứ biện pháp gì bảo vệ cho pho tượng, chỉ dựa vào bản thân, hết đâm trái lại đâm phải trong đám Minh Giáp Thú.