Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1302
Chương 1302: Kinh hãi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Vù...”
Sau lưng La Chinh, từng cánh cổng ánh sáng màu vàng được mở ra. Võ giả phân tán trong năm mươi Đại Giới được đưa đến thông qua cánh cổng màu vàng này.
Trong nháy mắt bọn họ xuyên qua cánh cổng ánh sáng màu vàng, nhìn chung thì phản ứng đầu tiên của bọn họ cũng giống như La Chinh, đều chú ý đến ba tòa thành màu đỏ to lớn kia trước tiên.
Sau đó là quan sát lẫn nhau. Ánh mắt người nào cũng là vẻ vô cùng cảnh giác.
Lúc này, cánh cửa tòa thành mở ra, chính là cái miệng rộng của con thú lớn.
“Cửa mở rồi!”
“Chúng ta có vào trong không?”
“Rốt cuộc đây là cái quỷ gì vậy? Chỉ là một pho tượng, nhưng khí thế lại khiến người ta sợ hãi như thế?”
Từng cánh cổng ánh sáng3mở ra, các võ giả tập trung trên khu vực bằng phẳng phía trước tòa thành cùng nhau đánh giá cổng thành trước mặt.
Đã nằm trong hai nghìn năm trăm võ giả đứng đầu thì không ai là “đèn cạn dầu” cả.
Bọn họ đại diện cho gia tộc, cho thế lực, cho chủng tộc của mình mà giành lấy vinh quang cao nhất.
“Ầm ầm...”
Lúc này, tòa thành màu đỏ bỗng nhiên chấn động.
Cửa thành màu đỏ được tạo hình như đầu một con thú to lớn. Diện mạo của nó rất hung ác, giống như sinh linh đến từ địa ngục. Nó nằm sấp ngoài cửa thành, tản ra một luồng khí thế đến từ nơi hoang dã. Hai con mắt lớn lẳng lặng nhìn đằng trước, khiến cho tim người ta phải đập nhanh hơn mấy lần.
Hai nghìn năm trăm2võ giả, tổng cộng chia thành ba nhóm, tiến vào ba tòa thành màu đỏ khác nhau. Vùng bằng phẳng phía trước mỗi tòa thành đều có hơn bảy trăm võ giả đang đứng.
Có một số võ giả rất quả quyết, không hề do dự, cửa thành vừa mở ra bèn tiến thẳng vào trong.
Nhưng vẫn có rất nhiều võ giả do dự. Bọn họ chỉ còn cách cuộc chiến đỉnh cao của chiến trường mộng ảo một bước, nên không thể không cẩn thận.
Cho đến khi giọng nói của cô gái thần bí kia lại vang lên lần nữa...
“Các vị võ giả, mời tiến vào tòa thành màu đỏ.” Giọng nói lạnh lẽo của cô gái thần bí vang lên.
Có một số võ giả rất quả quyết, không hề do dự, cửa thành vừa mở ra bèn tiến thẳng vào trong.
Nhưng vẫn3có rất nhiều võ giả do dự. Bọn họ chỉ còn cách cuộc chiến đỉnh cao của chiến trường mộng ảo một bước, nên không thể không cẩn thận.
Cho đến khi giọng nói của cô gái thần bí kia lại vang lên lần nữa...
“Các vị võ giả, mời tiến vào tòa thành màu đỏ.” Giọng nói lạnh lẽo của cô gái thần bí vang lên.
Nghe xong, đám võ giả vốn còn đang do dự vội vận chuyển chân nguyên, nhảy từ mặt đất đến cửa thành. Nhóm võ giả vốn còn do dự giờ lại bắt đầu sợ rớt lại phía sau.
Khi cánh cổng ấy mở ra, La Chinh cũng đã đi thẳng đến cửa thành, tốc độ không nhanh không chậm.
Nhìn thấy những võ giả vượt qua mình, định tiến vào trong thành chính để chiếm trước thời cơ, La Chinh chỉ9cười nhạt.
Sau khi bước qua cái miệng rộng của con mãnh thú, phía trước là một con đường thông thoáng. Đi thẳng theo con đường này sẽ đi đến trung tâm của tòa thành màu đỏ. Ở đó có một đại sảnh rất lớn, trong đại sảnh có một kim tự tháp.
Trên Kim Tự Tháp có những vết hang động, sâu khoảng một trượng, rộng mười trượng. Bên trong mỗi hang động đều có một pho tượng.
“Đây là... tượng của ta.”
“A, tượng của ta cũng ở bên trong.”
“Tại sao tượng của mọi người lại xuất hiện trên kim tự tháp?”
“Là thứ hạng! Ta đứng thứ một trăm bảy mươi trong chiến trường mộng ảo. Tượng của ta nằm ở vị trí một trăm bảy mươi. Đây là... thứ hạng của mọi người!”
Sau khi có người phát hiện ra bí mật này, mọi người3cũng bắt đầu đánh giá.
Trước đây, võ giả chỉ có thể kiểm tra thứ hạng của chính mình, nhưng hoàn toàn không biết võ giả đứng trước và sau mình là ai.
Hiện tại, mọi người có thể tìm hiểu thứ hạng của mình một cách trực quan hơn thông qua kim tự tháp.
La Chinh đến gần kim tự tháp, ánh mắt hơi quét qua.
Hắn phát hiện pho tượng của Quý Nam nằm ở tầng chót của kim tự tháp.
“Vị trí thứ hai nghìn không trăm ba mươi mốt.”
Sau khi nhìn thấy thứ hạng của Quý Nam, La Chinh mỉm cười. Cuối cùng nàng cũng đã tiến vào được tốp năm mươi người đứng đầu Đại Giới, bước vào giai đoạn hai của chiến trường mộng ảo.
Cứ thế tìm tiếp, La Chinh nhìn thấy tượng của Kim Hải, Huyễn Linh... chỉ là không thấy tượng của Thương Ma đâu cả.
Tên này vẫn thất bại, bị loại rồi sao?
Sau khi xem qua một loạt phía dưới, ánh mắt La Chinh chậm rãi đảo lên phía trên. Xếp hạng càng cao thì vị trí trên kim tự tháp cũng càng gần sát vào nhau.
Trong lúc nhìn quét qua, ánh mắt hắn bỗng nhiên ngưng lại, sau đó trợn to, trên mặt là vẻ khó tin, sau đó thở ra một hơi.
“Không ngờ y cũng đến...”
La Chinh nhảy lên tầng năm của kim tự tháp. Trước mặt hắn là một pho tượng võ giả Nhân tộc đang đứng chễm chệ ở đó.
Võ giả này một tay cầm kiếm, nét mặt đầy khí khái hào hùng và ngạo nghễ. Dưới đôi mày kiếm là cặp mắt sáng như sao trời, đó chính là Hoa Thiên Mệnh, người đến từ cùng một Đại Thế Giới với La Chinh.
Vũ trụ có trăm nghìn Đại Giới, trong đó võ giả Thần Hải Cảnh chiếm số đông. Nhưng ở đây, chỉ có hai nghìn năm trăm võ giả đại diện cho các Đại Giới. Nói cách khác, bình quân cứ bốn Đại Giới mới có một võ giả Thần Hải Cảnh tiến vào giai đoạn hai mà thôi.
Nhưng Hạ Giới của La Chinh lại có hai người lọt vào hai nghìn năm trăm người này.
Nghĩ đến đây, La Chinh mỉm cười nhìn tượng của Hoa Thiên Mệnh. Pho tượng của Hoa Thiên Mệnh có vẻ tang thương, khí chất cũng trở nên thâm trầm.
Hắn không biết Hoa Thiên Mệnh phi thăng ở đâu, từ Đại Giới nào mà tiến vào chiến trường mộng ảo. Hắn có thể tiến vào tốp hai nghìn năm trăm người đứng đầu thì chắc hẳn thực lực đã có thể sánh ngang với Thiên Kiêu.
Vị thiếu niên cầm kiếm lúc trước vậy mà lại có thể đuổi theo hắn nhanh như vậy.
Khi còn ở Hạ Giới, La Chinh đã từng dẫn trước Hoa Thiên Mệnh một lần. Khi đó, chênh lệch giữa Hoa Thiên Mệnh và La Chinh gần như không thể xóa bỏ.
Nhưng La Chinh chưa từng nghĩ đến, mới chỉ sáu bảy năm trôi qua, vậy mà lại có một ngày Hoa Thiên Mệnh có thể đuổi kịp được hắn.
Phải biết rằng mấy năm qua, tốc độ tiến bộ của La Chinh không hề nhỏ. Sau lưng hắn còn có một tòa Tiên Phủ để dựa vào. Chênh lệch giữa hắn và Hoa Thiên Mệnh chỉ có thể càng lúc càng lớn mà thôi. Nhưng bây giờ, Hoa Thiên Mệnh lại xếp thứ năm trăm bốn mươi bảy trên kim tự tháp, điều này khiến La Chinh cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Chắc hẳn Thiên Mệnh huynh đã có được cơ duyên mới. Nếu không, cho dù thiên phú của hắn có mạnh đến đâu cũng không thể tiến cảnh nhanh như thế. Hắn không ở trong tòa thành màu đỏ này, đúng là đáng tiếc. Trong nhẫn tu di của ta vẫn còn ít rượu ngon, nếu gặp lại, nhất định phải uống với hắn một trăm bình mới thỏa!”
Hai nghìn năm trăm võ giả được chia ra ba tòa thành màu đỏ. Tất cả các võ giả có mặt trong tòa thành này đều tập trung tại một đại sảnh trống trải. La Chinh nhìn lướt qua, không thấy bóng dáng của Hoa Thiên Mệnh, thế nên chắc hẳn hắn đang ở trong một tòa thành màu đỏ khác.
Gặp được Hoa Thiên Mệnh khiến cho La Chinh cảm thấy rất bất ngờ, nhưng điều khiến cho hắn tuyệt đối không ngờ được mà chỉ biết nghẹn họng trân trối, còn nằm ở phía sau.
La Chinh leo lên dọc theo kim tự tháp. Hắn muốn ghi nhớ dung mạo của tất cả mọi người vào đầu mình. Những người này đều là đối thủ của hắn, tất nhiên hắn muốn nhớ rõ đặc điểm của bọn họ.
“Tại sao lại đặt các pho tượng này ở đây nhỉ?”
La Chinh vô cùng tò mò với vấn đề này, nhưng cô gái thần bí chủ trì chiến trường mộng ảo vẫn chưa đưa ra bất kỳ lời nhắc nhở nào, còn mọi người thì cũng chỉ phỏng đoán mà thôi.
“Đây chính là mình!” La Chinh nhìn pho tượng của hắn, hơi trầm tư, thậm chí còn đưa tay chạm vào. Sau đó dùng ý thức rót vào pho tượng, nhưng vẫn không hề phát hiện được điều gì bất thường.
Nghĩ tới nghĩ lui, La Chinh cũng không nghĩ ra được cái gì, đành phải tiếp tục leo lên.
Nhưng hắn vừa mới leo lên được một tầng, cũng chính là tầng cao nhất của kim tự tháp, ánh mắt của hắn bỗng nhiên ngừng lại trên người một pho tượng nữ.
Sau khi La Chinh nhìn thấy cô gái này, ánh mắt hắn mở to như chuông đồng.
So với lúc trước, mặc dù hắn rất kinh ngạc khi nhìn thấy Hoa Thiên Mệnh, nhưng hắn đã nhanh chóng bình thường trở lại. Với thiên phú của Hoa Thiên Mệnh, cộng thêm nghị lực của hắn, nếu gặp được cơ duyên lớn một chút thì cũng không phải không có khả năng bước được đến bước này.
Nhưng cô gái trước mắt lại khiến La Chinh cảm thấy kinh hãi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sau lưng La Chinh, từng cánh cổng ánh sáng màu vàng được mở ra. Võ giả phân tán trong năm mươi Đại Giới được đưa đến thông qua cánh cổng màu vàng này.
Trong nháy mắt bọn họ xuyên qua cánh cổng ánh sáng màu vàng, nhìn chung thì phản ứng đầu tiên của bọn họ cũng giống như La Chinh, đều chú ý đến ba tòa thành màu đỏ to lớn kia trước tiên.
Sau đó là quan sát lẫn nhau. Ánh mắt người nào cũng là vẻ vô cùng cảnh giác.
Lúc này, cánh cửa tòa thành mở ra, chính là cái miệng rộng của con thú lớn.
“Cửa mở rồi!”
“Chúng ta có vào trong không?”
“Rốt cuộc đây là cái quỷ gì vậy? Chỉ là một pho tượng, nhưng khí thế lại khiến người ta sợ hãi như thế?”
Từng cánh cổng ánh sáng3mở ra, các võ giả tập trung trên khu vực bằng phẳng phía trước tòa thành cùng nhau đánh giá cổng thành trước mặt.
Đã nằm trong hai nghìn năm trăm võ giả đứng đầu thì không ai là “đèn cạn dầu” cả.
Bọn họ đại diện cho gia tộc, cho thế lực, cho chủng tộc của mình mà giành lấy vinh quang cao nhất.
“Ầm ầm...”
Lúc này, tòa thành màu đỏ bỗng nhiên chấn động.
Cửa thành màu đỏ được tạo hình như đầu một con thú to lớn. Diện mạo của nó rất hung ác, giống như sinh linh đến từ địa ngục. Nó nằm sấp ngoài cửa thành, tản ra một luồng khí thế đến từ nơi hoang dã. Hai con mắt lớn lẳng lặng nhìn đằng trước, khiến cho tim người ta phải đập nhanh hơn mấy lần.
Hai nghìn năm trăm2võ giả, tổng cộng chia thành ba nhóm, tiến vào ba tòa thành màu đỏ khác nhau. Vùng bằng phẳng phía trước mỗi tòa thành đều có hơn bảy trăm võ giả đang đứng.
Có một số võ giả rất quả quyết, không hề do dự, cửa thành vừa mở ra bèn tiến thẳng vào trong.
Nhưng vẫn có rất nhiều võ giả do dự. Bọn họ chỉ còn cách cuộc chiến đỉnh cao của chiến trường mộng ảo một bước, nên không thể không cẩn thận.
Cho đến khi giọng nói của cô gái thần bí kia lại vang lên lần nữa...
“Các vị võ giả, mời tiến vào tòa thành màu đỏ.” Giọng nói lạnh lẽo của cô gái thần bí vang lên.
Có một số võ giả rất quả quyết, không hề do dự, cửa thành vừa mở ra bèn tiến thẳng vào trong.
Nhưng vẫn3có rất nhiều võ giả do dự. Bọn họ chỉ còn cách cuộc chiến đỉnh cao của chiến trường mộng ảo một bước, nên không thể không cẩn thận.
Cho đến khi giọng nói của cô gái thần bí kia lại vang lên lần nữa...
“Các vị võ giả, mời tiến vào tòa thành màu đỏ.” Giọng nói lạnh lẽo của cô gái thần bí vang lên.
Nghe xong, đám võ giả vốn còn đang do dự vội vận chuyển chân nguyên, nhảy từ mặt đất đến cửa thành. Nhóm võ giả vốn còn do dự giờ lại bắt đầu sợ rớt lại phía sau.
Khi cánh cổng ấy mở ra, La Chinh cũng đã đi thẳng đến cửa thành, tốc độ không nhanh không chậm.
Nhìn thấy những võ giả vượt qua mình, định tiến vào trong thành chính để chiếm trước thời cơ, La Chinh chỉ9cười nhạt.
Sau khi bước qua cái miệng rộng của con mãnh thú, phía trước là một con đường thông thoáng. Đi thẳng theo con đường này sẽ đi đến trung tâm của tòa thành màu đỏ. Ở đó có một đại sảnh rất lớn, trong đại sảnh có một kim tự tháp.
Trên Kim Tự Tháp có những vết hang động, sâu khoảng một trượng, rộng mười trượng. Bên trong mỗi hang động đều có một pho tượng.
“Đây là... tượng của ta.”
“A, tượng của ta cũng ở bên trong.”
“Tại sao tượng của mọi người lại xuất hiện trên kim tự tháp?”
“Là thứ hạng! Ta đứng thứ một trăm bảy mươi trong chiến trường mộng ảo. Tượng của ta nằm ở vị trí một trăm bảy mươi. Đây là... thứ hạng của mọi người!”
Sau khi có người phát hiện ra bí mật này, mọi người3cũng bắt đầu đánh giá.
Trước đây, võ giả chỉ có thể kiểm tra thứ hạng của chính mình, nhưng hoàn toàn không biết võ giả đứng trước và sau mình là ai.
Hiện tại, mọi người có thể tìm hiểu thứ hạng của mình một cách trực quan hơn thông qua kim tự tháp.
La Chinh đến gần kim tự tháp, ánh mắt hơi quét qua.
Hắn phát hiện pho tượng của Quý Nam nằm ở tầng chót của kim tự tháp.
“Vị trí thứ hai nghìn không trăm ba mươi mốt.”
Sau khi nhìn thấy thứ hạng của Quý Nam, La Chinh mỉm cười. Cuối cùng nàng cũng đã tiến vào được tốp năm mươi người đứng đầu Đại Giới, bước vào giai đoạn hai của chiến trường mộng ảo.
Cứ thế tìm tiếp, La Chinh nhìn thấy tượng của Kim Hải, Huyễn Linh... chỉ là không thấy tượng của Thương Ma đâu cả.
Tên này vẫn thất bại, bị loại rồi sao?
Sau khi xem qua một loạt phía dưới, ánh mắt La Chinh chậm rãi đảo lên phía trên. Xếp hạng càng cao thì vị trí trên kim tự tháp cũng càng gần sát vào nhau.
Trong lúc nhìn quét qua, ánh mắt hắn bỗng nhiên ngưng lại, sau đó trợn to, trên mặt là vẻ khó tin, sau đó thở ra một hơi.
“Không ngờ y cũng đến...”
La Chinh nhảy lên tầng năm của kim tự tháp. Trước mặt hắn là một pho tượng võ giả Nhân tộc đang đứng chễm chệ ở đó.
Võ giả này một tay cầm kiếm, nét mặt đầy khí khái hào hùng và ngạo nghễ. Dưới đôi mày kiếm là cặp mắt sáng như sao trời, đó chính là Hoa Thiên Mệnh, người đến từ cùng một Đại Thế Giới với La Chinh.
Vũ trụ có trăm nghìn Đại Giới, trong đó võ giả Thần Hải Cảnh chiếm số đông. Nhưng ở đây, chỉ có hai nghìn năm trăm võ giả đại diện cho các Đại Giới. Nói cách khác, bình quân cứ bốn Đại Giới mới có một võ giả Thần Hải Cảnh tiến vào giai đoạn hai mà thôi.
Nhưng Hạ Giới của La Chinh lại có hai người lọt vào hai nghìn năm trăm người này.
Nghĩ đến đây, La Chinh mỉm cười nhìn tượng của Hoa Thiên Mệnh. Pho tượng của Hoa Thiên Mệnh có vẻ tang thương, khí chất cũng trở nên thâm trầm.
Hắn không biết Hoa Thiên Mệnh phi thăng ở đâu, từ Đại Giới nào mà tiến vào chiến trường mộng ảo. Hắn có thể tiến vào tốp hai nghìn năm trăm người đứng đầu thì chắc hẳn thực lực đã có thể sánh ngang với Thiên Kiêu.
Vị thiếu niên cầm kiếm lúc trước vậy mà lại có thể đuổi theo hắn nhanh như vậy.
Khi còn ở Hạ Giới, La Chinh đã từng dẫn trước Hoa Thiên Mệnh một lần. Khi đó, chênh lệch giữa Hoa Thiên Mệnh và La Chinh gần như không thể xóa bỏ.
Nhưng La Chinh chưa từng nghĩ đến, mới chỉ sáu bảy năm trôi qua, vậy mà lại có một ngày Hoa Thiên Mệnh có thể đuổi kịp được hắn.
Phải biết rằng mấy năm qua, tốc độ tiến bộ của La Chinh không hề nhỏ. Sau lưng hắn còn có một tòa Tiên Phủ để dựa vào. Chênh lệch giữa hắn và Hoa Thiên Mệnh chỉ có thể càng lúc càng lớn mà thôi. Nhưng bây giờ, Hoa Thiên Mệnh lại xếp thứ năm trăm bốn mươi bảy trên kim tự tháp, điều này khiến La Chinh cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Chắc hẳn Thiên Mệnh huynh đã có được cơ duyên mới. Nếu không, cho dù thiên phú của hắn có mạnh đến đâu cũng không thể tiến cảnh nhanh như thế. Hắn không ở trong tòa thành màu đỏ này, đúng là đáng tiếc. Trong nhẫn tu di của ta vẫn còn ít rượu ngon, nếu gặp lại, nhất định phải uống với hắn một trăm bình mới thỏa!”
Hai nghìn năm trăm võ giả được chia ra ba tòa thành màu đỏ. Tất cả các võ giả có mặt trong tòa thành này đều tập trung tại một đại sảnh trống trải. La Chinh nhìn lướt qua, không thấy bóng dáng của Hoa Thiên Mệnh, thế nên chắc hẳn hắn đang ở trong một tòa thành màu đỏ khác.
Gặp được Hoa Thiên Mệnh khiến cho La Chinh cảm thấy rất bất ngờ, nhưng điều khiến cho hắn tuyệt đối không ngờ được mà chỉ biết nghẹn họng trân trối, còn nằm ở phía sau.
La Chinh leo lên dọc theo kim tự tháp. Hắn muốn ghi nhớ dung mạo của tất cả mọi người vào đầu mình. Những người này đều là đối thủ của hắn, tất nhiên hắn muốn nhớ rõ đặc điểm của bọn họ.
“Tại sao lại đặt các pho tượng này ở đây nhỉ?”
La Chinh vô cùng tò mò với vấn đề này, nhưng cô gái thần bí chủ trì chiến trường mộng ảo vẫn chưa đưa ra bất kỳ lời nhắc nhở nào, còn mọi người thì cũng chỉ phỏng đoán mà thôi.
“Đây chính là mình!” La Chinh nhìn pho tượng của hắn, hơi trầm tư, thậm chí còn đưa tay chạm vào. Sau đó dùng ý thức rót vào pho tượng, nhưng vẫn không hề phát hiện được điều gì bất thường.
Nghĩ tới nghĩ lui, La Chinh cũng không nghĩ ra được cái gì, đành phải tiếp tục leo lên.
Nhưng hắn vừa mới leo lên được một tầng, cũng chính là tầng cao nhất của kim tự tháp, ánh mắt của hắn bỗng nhiên ngừng lại trên người một pho tượng nữ.
Sau khi La Chinh nhìn thấy cô gái này, ánh mắt hắn mở to như chuông đồng.
So với lúc trước, mặc dù hắn rất kinh ngạc khi nhìn thấy Hoa Thiên Mệnh, nhưng hắn đã nhanh chóng bình thường trở lại. Với thiên phú của Hoa Thiên Mệnh, cộng thêm nghị lực của hắn, nếu gặp được cơ duyên lớn một chút thì cũng không phải không có khả năng bước được đến bước này.
Nhưng cô gái trước mắt lại khiến La Chinh cảm thấy kinh hãi.