Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1299
Chương 1299: Phía sau?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dù sao chiến trường mộng ảo cũng bị chia thành năm mươi Đại Giới. Ở giai đoạn hiện tại, các thiên tài trong năm mươi Đại Giới vẫn chưa gặp nhau, cho nên vẫn chưa thể đánh giá chính xác thực lực của một trăm người này. Bọn họ đều là cường giả số một số hai trong mỗi Đại Giới.
Ninh Vũ Điệp vừa vận chuyển chân nguyên vừa nhìn chằm chằm danh sách trên kim tự tháp.
Mỗi khi nhìn thấy tên của La Chinh, nàng luôn có một cảm giác yên tâm.
Theo hiểu biết của nàng đối với chiến trường mộng ảo, nàng càng lúc càng hiểu rõ, với tình hình của phu quân nàng bây giờ, hắn sẽ có được tiền đồ lớn đến cỡ nào.
Nhưng nàng lại không biết rằng, lý giải về Đại Thế Chi Tranh như3thế là còn quá nhỏ hẹp.
Thật ra không riêng gì Ninh Vũ Điệp, đa số các võ giả trong vũ trụ đều không rõ lắm về chuyện này.
Bọn họ chỉ biết sau khi Đại Thế Chi Tranh mở ra, thiên tài sẽ nhiều như nước chảy. Thiên tài bình thường sẽ không còn đủ tư cách để được gọi là thiên tài nữa.
Thiên tài là gì? Người nào không giống bình thường, có được thiên phú và tài năng không ai sánh được, đó mới là thiên tài.
Nếu số lượng thiên tài trong một Đại Thế Giới quá nhiều, như vậy bọn họ không được tính là thiên tài nữa.
Hiện tại, trong vũ trụ, thiên tài đúng nghĩa chỉ có trong các thế lực lớn, là Thiên Kiêu của các chủng tộc lớn.
Những người này đều mở ra hoa sen đại thừa.2Nếu hoa sen này mở ra hết thì sẽ thành Đạo Tử, sẽ có khả năng trở thành thần.
Bọn họ không những có khả năng trở thành thần, mà còn gánh vác vận mệnh cuối cùng của vũ trụ.
Đại Thế Chi Tranh tiếp tục diễn ra, sớm muộn gì nguy cơ trong vũ trụ cũng sẽ bùng nổ. Đối mặt với nguy cơ này, mỗi võ giả, mỗi sinh linh trong vũ trụ đều không thể tránh khỏi.
Diễn kỷ nào cũng vậy.
Một trăm người đầu tiên chính là con cưng của trời đất này, ngay cả thần cũng phải quan tâm thiên vị một chút. Dù có là ai thì cũng sẽ được các chủng tộc coi trọng. Bởi vì Đạo Tử tương lai sẽ được sinh ra từ những người này, thần trong vũ trụ cũng vậy.
Ninh Vũ Điệp đã nghe3về Đại Thế Chi Tranh từ miệng của La Chinh.
Vậy rốt cuộc Đại Thế Chi Tranh là gì?
Không chỉ bản thân Ninh Vũ Điệp mơ hồ, ngay cả La Chinh cũng không quá rõ ràng.
Bây giờ, nàng đang cho rằng, Đại Thế Chi Tranh chính là thần đạo.
Những người này đều mở ra hoa sen đại thừa. Nếu hoa sen này mở ra hết thì sẽ thành Đạo Tử, sẽ có khả năng trở thành thần.
Bọn họ không những có khả năng trở thành thần, mà còn gánh vác vận mệnh cuối cùng của vũ trụ.
Đại Thế Chi Tranh tiếp tục diễn ra, sớm muộn gì nguy cơ trong vũ trụ cũng sẽ bùng nổ. Đối mặt với nguy cơ này, mỗi võ giả, mỗi sinh linh trong vũ trụ đều không thể tránh khỏi.
Diễn kỷ nào cũng vậy.
Trong diễn kỷ trước, nguy9cơ bùng nổ khi Đại Thế diễn ra chính là sao băng, lửa ma.
Trong diễn kỷ trước đó nữa, nguy cơ nổ chính là ôn dịch thần phạt.
Hay trong diễn kỷ trước trước nữa, nguy cơ chính là sao băng...
Một diễn kỷ kéo dài ba tỉ sáu trăm triệu năm, mà những gì diễn ra trăm tỉ năm trước thì đã không còn tư liệu lịch sử để tra nữa rồi. Võ giả trong vũ trụ chỉ có thể ngược dòng tìm được lịch sử của ba diễn kỷ trước đó mà thôi, đã thế ba diễn kỷ này còn không được hoàn chỉnh.
Dù sao, sau khi một diễn kỷ được sinh ra rồi khép lại, tất cả nền văn minh trong đó đều tiêu tan, thứ có thể truyền thừa đến diễn kỷ tiếp theo đã ít lại càng ít thêm.
“Rốt cuộc3Khê Ấu Cầm đến từ thế lực nào? Vì sao lại có thể đứng ở vị trí thứ sáu mươi?”
Ninh Vũ Điệp hơi buồn bực. Nàng không phục. Khê Ấu Cầm chẳng có tài đức gì, vậy mà lại có thể xếp trên cả La Chinh.
“Cái tên Khê Ấu Cầm hơi lạ, nhưng ta nghe nói nàng ta cũng có lai lịch, hình như xuất thân từ Tử Cực giới.” Có người đáp.
“Tử Cực giới sao? Thì ra là thế, là Âm Thể Tử Cực.” Mặc dù Ninh Vũ Điệp biết Khê Ấu Cầm có được Âm Thể Tử Cực, những thanh kiếm lớn mà nàng ta điều khiển cũng có được uy lực kinh người. Nhưng nàng không biết Tử Cực giới lại lợi hại như vậy, có thể bồi dưỡng nên một Khê Ấu Cầm đủ khả năng tiến vào tốp một trăm người đứng đầu vũ trụ.
“Vèo!”
Đúng lúc này, một ánh roi đột nhiên quật về phía Ninh Vũ Điệp.
“Bốp!”
Ánh roi nổ tung trước mặt Ninh Vũ Điệp.
Mặc dù không đánh trúng, nhưng sau khi nổ tung nó lại mang theo gió mạnh, như một con dao đánh về phía Ninh Vũ Điệp.
Trong nháy mắt, trên mặt Ninh Vũ Điệp hiện lên một lớp bông tuyết mỏng. Bông tuyết sắp xếp theo một khoảng cách nhất định, hình thành một lớp chân nguyên hộ thể đặc biệt.
“Lốp đốp...”
Cơn gió sắc như dao nhỏ cắt lên lớp bông tuyết. Mặt ngoài bông tuyết lập tức rạn nứt, lộ ra vẻ mặt phẫn nộ của Ninh Vũ Điệp.
Nếu không nhờ lớp bông tuyết này bảo vệ, sợ rằng khuôn mặt của nàng đã bị hủy hoại. Mặc dù có biện pháp khôi phục dung nhan, nhưng sợ rằng cũng sẽ phải chịu tổn thương không nhẹ.
“Ngươi... ngươi muốn làm gì?”
Ninh Vũ Điệp đứng dậy, nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên cách đó không xa với nét mặt đầy phẫn nộ.
Mặc dù nàng phải làm lao dịch ở đây, bắt buộc phải rót chân nguyên của mình vào không gian mộng ảo trong thánh địa Ngọc Thanh, nhưng nàng không phải nô lệ của thánh địa Ngọc Thanh!
Người phụ nữ trung niên cầm roi đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm Ninh Vũ Điệp, cười nói: “Ta đã nói rồi, nơi đây không được làm ồn, nhưng ngươi vẫn cứ tái phạm. Roi này mới chỉ là cảnh cáo. Nếu có lần sau thì không chỉ một roi này thôi đâu.”
“Ta chỉ nhỏ giọng thảo luận thôi mà, cũng không ảnh hưởng đến việc rót chân nguyên. Huống chi người khác cũng đang nói chuyện. Vì sao ngươi cứ nhắm vào ta?” Ninh Vũ Điệp lạnh giọng chất vấn.
“Ha ha...” Người phụ nữ trung niên kia cầm roi trong tay, trên mặt đầy vẻ khinh thường: “Người khác? Một võ giả phi thăng từ Hạ Giới đến làm phục dịch ở đây thì có tư cách gì so sánh với người khác? Loại tiện...”
Đúng lúc này!
Có một thanh đao ngắn màu đen lượn lờ xung quanh, lẳng lặng lóe lên mấy lần ở trong không gian, sau đó bay đến bên cạnh người phụ nữ trung niên kia.
Thanh đao ngắn này bay cực nhanh, có muốn tránh cũng không được. Nó lập tức chặt đứt cánh tay phải của người phụ nữ trung niên.
“Phụt!”
Một luồng máu bắn ra, người phụ nữ trung niên liền kêu lên như heo bị chọc tiết.
Các võ giả đang rót chân nguyên thấy vậy, dù sắc mặt không mấy thay đổi nhưng tất cả đều đứng dậy, chăm chú nhìn cảnh tượng trước mặt.
Mất một cánh tay đối với võ giả cũng không phải việc gì hiếm lạ. Nhưng có người dám ra tay đả thương người khác ở đây, điều này nói rõ, người đó có địa vị khá cao trong thánh địa Ngọc Thanh.
Dù sao, không gian mộng ảo đang ở bên trong đại điện phía trước, ngay cả Thánh chủ của thánh địa cũng đích thân đến quan sát, người bình thường nào dám ra tay? Nếu ra tay, chẳng phải muốn chết sao?
“Ai? Vì sao lại đả thương ta?”
Người phụ nữ trung niên ôm cánh tay, ánh mắt đầy vẻ hoài nghi lẫn kinh ngạc. Bà ta cũng được xem là người thông minh, dám chặt đứt cánh tay của bà ta ở đây thì chắc chắn không phải nhân vật mà bà ta có thể chọc nổi.
Nhưng bà ta không làm gì sai, vì sao lại chặt đứt cánh tay của bà ta? Dựa vào đâu?
Bà ta không cam lòng, nên mới lên tiếng chất vấn.
Một lát sau, một người từ trong không gian bước ra. Người này có tu vi Thần Biến Cảnh. Không ít võ giả nhận ra người này. Y chính là Cửu cung chủ của thánh địa Ngọc Thanh, nằm trong một trăm người đứng đầu thánh địa.
“Chặt một tay của ngươi để ngươi nhớ lâu một chút, để biết cái gì gọi là lễ độ.” Cửu cung chủ lạnh lùng nói, sau đó quay sang nhìn Ninh Vũ Điệp. Gương mặt đang lạnh như băng giống như gặp phải mặt trời, không còn thấy nét lạnh băng đâu nữa, thay vào đó là nụ cười ấm áp: “Vị này chính là Ninh tiểu thư?”
Ninh Vũ Điệp kinh ngạc. Tu vi người này sâu không lường được, vì sao lại khách sáo với nàng như thế?
Sau khi phi thăng, nàng đã phải chịu đựng sự khinh bỉ, đối xử không công bằng khắp nơi, trong lòng đang rất hối hận. Hối hận rằng sớm biết như vậy thì nàng đã không phi thăng. Tu vi Thần Hải Cảnh chẳng là cái gì ở thánh địa Ngọc Thanh này cả.
“Ta chính là Ninh Vũ Điệp.” Ninh Vũ Điệp thành thật trả lời.
Cửu cung chủ cười hiền lành: “Ninh tiểu thư có thể đi cùng ta một chuyến hay không?”
Y càng khách sáo như vậy, Ninh Vũ Điệp càng cảm thấy kỳ lạ, nhưng nàng vẫn gật đầu: “Nhưng ta còn phải rót chân nguyên ở đây...”
“Ninh tiểu thư quá khách sáo rồi, việc này đừng nên nhắc lại.” Cửu cung chủ mỉm cười nói.
Thế là Ninh Vũ Điệp được Cửu cung chủ dẫn ra khỏi nơi này.
Trước mắt bao người, Cửu cung chủ đích thân đến dẫn một nữ võ giả phi thăng rời đi, điều này không thể không khiến mọi người phải bàn tán.
“Cô gái kia có lai lịch gì? Tại sao lại được Cửu cung chủ quan tâm như thế?”
“Nhìn dung mạo xinh đẹp tuyệt vời của nàng ấy thì chắc không phải là được đại nhân vật nào đó ở thánh địa Ngọc Thanh để mắt rồi đó chứ?”
“Dung mạo xinh đẹp thì được gì? Đừng nói là đại nhân vật, mỹ nữ tuyệt sắc bên cạnh ngươi và ta còn ít sao?”
Về phần người phụ nữ trung niên kia, bà ta nhìn chằm chằm bóng lưng Ninh Vũ Điệp, khẽ cắn môi, sau đó cầm cánh tay bị chặt đứt của mình rời đi...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ninh Vũ Điệp vừa vận chuyển chân nguyên vừa nhìn chằm chằm danh sách trên kim tự tháp.
Mỗi khi nhìn thấy tên của La Chinh, nàng luôn có một cảm giác yên tâm.
Theo hiểu biết của nàng đối với chiến trường mộng ảo, nàng càng lúc càng hiểu rõ, với tình hình của phu quân nàng bây giờ, hắn sẽ có được tiền đồ lớn đến cỡ nào.
Nhưng nàng lại không biết rằng, lý giải về Đại Thế Chi Tranh như3thế là còn quá nhỏ hẹp.
Thật ra không riêng gì Ninh Vũ Điệp, đa số các võ giả trong vũ trụ đều không rõ lắm về chuyện này.
Bọn họ chỉ biết sau khi Đại Thế Chi Tranh mở ra, thiên tài sẽ nhiều như nước chảy. Thiên tài bình thường sẽ không còn đủ tư cách để được gọi là thiên tài nữa.
Thiên tài là gì? Người nào không giống bình thường, có được thiên phú và tài năng không ai sánh được, đó mới là thiên tài.
Nếu số lượng thiên tài trong một Đại Thế Giới quá nhiều, như vậy bọn họ không được tính là thiên tài nữa.
Hiện tại, trong vũ trụ, thiên tài đúng nghĩa chỉ có trong các thế lực lớn, là Thiên Kiêu của các chủng tộc lớn.
Những người này đều mở ra hoa sen đại thừa.2Nếu hoa sen này mở ra hết thì sẽ thành Đạo Tử, sẽ có khả năng trở thành thần.
Bọn họ không những có khả năng trở thành thần, mà còn gánh vác vận mệnh cuối cùng của vũ trụ.
Đại Thế Chi Tranh tiếp tục diễn ra, sớm muộn gì nguy cơ trong vũ trụ cũng sẽ bùng nổ. Đối mặt với nguy cơ này, mỗi võ giả, mỗi sinh linh trong vũ trụ đều không thể tránh khỏi.
Diễn kỷ nào cũng vậy.
Một trăm người đầu tiên chính là con cưng của trời đất này, ngay cả thần cũng phải quan tâm thiên vị một chút. Dù có là ai thì cũng sẽ được các chủng tộc coi trọng. Bởi vì Đạo Tử tương lai sẽ được sinh ra từ những người này, thần trong vũ trụ cũng vậy.
Ninh Vũ Điệp đã nghe3về Đại Thế Chi Tranh từ miệng của La Chinh.
Vậy rốt cuộc Đại Thế Chi Tranh là gì?
Không chỉ bản thân Ninh Vũ Điệp mơ hồ, ngay cả La Chinh cũng không quá rõ ràng.
Bây giờ, nàng đang cho rằng, Đại Thế Chi Tranh chính là thần đạo.
Những người này đều mở ra hoa sen đại thừa. Nếu hoa sen này mở ra hết thì sẽ thành Đạo Tử, sẽ có khả năng trở thành thần.
Bọn họ không những có khả năng trở thành thần, mà còn gánh vác vận mệnh cuối cùng của vũ trụ.
Đại Thế Chi Tranh tiếp tục diễn ra, sớm muộn gì nguy cơ trong vũ trụ cũng sẽ bùng nổ. Đối mặt với nguy cơ này, mỗi võ giả, mỗi sinh linh trong vũ trụ đều không thể tránh khỏi.
Diễn kỷ nào cũng vậy.
Trong diễn kỷ trước, nguy9cơ bùng nổ khi Đại Thế diễn ra chính là sao băng, lửa ma.
Trong diễn kỷ trước đó nữa, nguy cơ nổ chính là ôn dịch thần phạt.
Hay trong diễn kỷ trước trước nữa, nguy cơ chính là sao băng...
Một diễn kỷ kéo dài ba tỉ sáu trăm triệu năm, mà những gì diễn ra trăm tỉ năm trước thì đã không còn tư liệu lịch sử để tra nữa rồi. Võ giả trong vũ trụ chỉ có thể ngược dòng tìm được lịch sử của ba diễn kỷ trước đó mà thôi, đã thế ba diễn kỷ này còn không được hoàn chỉnh.
Dù sao, sau khi một diễn kỷ được sinh ra rồi khép lại, tất cả nền văn minh trong đó đều tiêu tan, thứ có thể truyền thừa đến diễn kỷ tiếp theo đã ít lại càng ít thêm.
“Rốt cuộc3Khê Ấu Cầm đến từ thế lực nào? Vì sao lại có thể đứng ở vị trí thứ sáu mươi?”
Ninh Vũ Điệp hơi buồn bực. Nàng không phục. Khê Ấu Cầm chẳng có tài đức gì, vậy mà lại có thể xếp trên cả La Chinh.
“Cái tên Khê Ấu Cầm hơi lạ, nhưng ta nghe nói nàng ta cũng có lai lịch, hình như xuất thân từ Tử Cực giới.” Có người đáp.
“Tử Cực giới sao? Thì ra là thế, là Âm Thể Tử Cực.” Mặc dù Ninh Vũ Điệp biết Khê Ấu Cầm có được Âm Thể Tử Cực, những thanh kiếm lớn mà nàng ta điều khiển cũng có được uy lực kinh người. Nhưng nàng không biết Tử Cực giới lại lợi hại như vậy, có thể bồi dưỡng nên một Khê Ấu Cầm đủ khả năng tiến vào tốp một trăm người đứng đầu vũ trụ.
“Vèo!”
Đúng lúc này, một ánh roi đột nhiên quật về phía Ninh Vũ Điệp.
“Bốp!”
Ánh roi nổ tung trước mặt Ninh Vũ Điệp.
Mặc dù không đánh trúng, nhưng sau khi nổ tung nó lại mang theo gió mạnh, như một con dao đánh về phía Ninh Vũ Điệp.
Trong nháy mắt, trên mặt Ninh Vũ Điệp hiện lên một lớp bông tuyết mỏng. Bông tuyết sắp xếp theo một khoảng cách nhất định, hình thành một lớp chân nguyên hộ thể đặc biệt.
“Lốp đốp...”
Cơn gió sắc như dao nhỏ cắt lên lớp bông tuyết. Mặt ngoài bông tuyết lập tức rạn nứt, lộ ra vẻ mặt phẫn nộ của Ninh Vũ Điệp.
Nếu không nhờ lớp bông tuyết này bảo vệ, sợ rằng khuôn mặt của nàng đã bị hủy hoại. Mặc dù có biện pháp khôi phục dung nhan, nhưng sợ rằng cũng sẽ phải chịu tổn thương không nhẹ.
“Ngươi... ngươi muốn làm gì?”
Ninh Vũ Điệp đứng dậy, nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên cách đó không xa với nét mặt đầy phẫn nộ.
Mặc dù nàng phải làm lao dịch ở đây, bắt buộc phải rót chân nguyên của mình vào không gian mộng ảo trong thánh địa Ngọc Thanh, nhưng nàng không phải nô lệ của thánh địa Ngọc Thanh!
Người phụ nữ trung niên cầm roi đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm Ninh Vũ Điệp, cười nói: “Ta đã nói rồi, nơi đây không được làm ồn, nhưng ngươi vẫn cứ tái phạm. Roi này mới chỉ là cảnh cáo. Nếu có lần sau thì không chỉ một roi này thôi đâu.”
“Ta chỉ nhỏ giọng thảo luận thôi mà, cũng không ảnh hưởng đến việc rót chân nguyên. Huống chi người khác cũng đang nói chuyện. Vì sao ngươi cứ nhắm vào ta?” Ninh Vũ Điệp lạnh giọng chất vấn.
“Ha ha...” Người phụ nữ trung niên kia cầm roi trong tay, trên mặt đầy vẻ khinh thường: “Người khác? Một võ giả phi thăng từ Hạ Giới đến làm phục dịch ở đây thì có tư cách gì so sánh với người khác? Loại tiện...”
Đúng lúc này!
Có một thanh đao ngắn màu đen lượn lờ xung quanh, lẳng lặng lóe lên mấy lần ở trong không gian, sau đó bay đến bên cạnh người phụ nữ trung niên kia.
Thanh đao ngắn này bay cực nhanh, có muốn tránh cũng không được. Nó lập tức chặt đứt cánh tay phải của người phụ nữ trung niên.
“Phụt!”
Một luồng máu bắn ra, người phụ nữ trung niên liền kêu lên như heo bị chọc tiết.
Các võ giả đang rót chân nguyên thấy vậy, dù sắc mặt không mấy thay đổi nhưng tất cả đều đứng dậy, chăm chú nhìn cảnh tượng trước mặt.
Mất một cánh tay đối với võ giả cũng không phải việc gì hiếm lạ. Nhưng có người dám ra tay đả thương người khác ở đây, điều này nói rõ, người đó có địa vị khá cao trong thánh địa Ngọc Thanh.
Dù sao, không gian mộng ảo đang ở bên trong đại điện phía trước, ngay cả Thánh chủ của thánh địa cũng đích thân đến quan sát, người bình thường nào dám ra tay? Nếu ra tay, chẳng phải muốn chết sao?
“Ai? Vì sao lại đả thương ta?”
Người phụ nữ trung niên ôm cánh tay, ánh mắt đầy vẻ hoài nghi lẫn kinh ngạc. Bà ta cũng được xem là người thông minh, dám chặt đứt cánh tay của bà ta ở đây thì chắc chắn không phải nhân vật mà bà ta có thể chọc nổi.
Nhưng bà ta không làm gì sai, vì sao lại chặt đứt cánh tay của bà ta? Dựa vào đâu?
Bà ta không cam lòng, nên mới lên tiếng chất vấn.
Một lát sau, một người từ trong không gian bước ra. Người này có tu vi Thần Biến Cảnh. Không ít võ giả nhận ra người này. Y chính là Cửu cung chủ của thánh địa Ngọc Thanh, nằm trong một trăm người đứng đầu thánh địa.
“Chặt một tay của ngươi để ngươi nhớ lâu một chút, để biết cái gì gọi là lễ độ.” Cửu cung chủ lạnh lùng nói, sau đó quay sang nhìn Ninh Vũ Điệp. Gương mặt đang lạnh như băng giống như gặp phải mặt trời, không còn thấy nét lạnh băng đâu nữa, thay vào đó là nụ cười ấm áp: “Vị này chính là Ninh tiểu thư?”
Ninh Vũ Điệp kinh ngạc. Tu vi người này sâu không lường được, vì sao lại khách sáo với nàng như thế?
Sau khi phi thăng, nàng đã phải chịu đựng sự khinh bỉ, đối xử không công bằng khắp nơi, trong lòng đang rất hối hận. Hối hận rằng sớm biết như vậy thì nàng đã không phi thăng. Tu vi Thần Hải Cảnh chẳng là cái gì ở thánh địa Ngọc Thanh này cả.
“Ta chính là Ninh Vũ Điệp.” Ninh Vũ Điệp thành thật trả lời.
Cửu cung chủ cười hiền lành: “Ninh tiểu thư có thể đi cùng ta một chuyến hay không?”
Y càng khách sáo như vậy, Ninh Vũ Điệp càng cảm thấy kỳ lạ, nhưng nàng vẫn gật đầu: “Nhưng ta còn phải rót chân nguyên ở đây...”
“Ninh tiểu thư quá khách sáo rồi, việc này đừng nên nhắc lại.” Cửu cung chủ mỉm cười nói.
Thế là Ninh Vũ Điệp được Cửu cung chủ dẫn ra khỏi nơi này.
Trước mắt bao người, Cửu cung chủ đích thân đến dẫn một nữ võ giả phi thăng rời đi, điều này không thể không khiến mọi người phải bàn tán.
“Cô gái kia có lai lịch gì? Tại sao lại được Cửu cung chủ quan tâm như thế?”
“Nhìn dung mạo xinh đẹp tuyệt vời của nàng ấy thì chắc không phải là được đại nhân vật nào đó ở thánh địa Ngọc Thanh để mắt rồi đó chứ?”
“Dung mạo xinh đẹp thì được gì? Đừng nói là đại nhân vật, mỹ nữ tuyệt sắc bên cạnh ngươi và ta còn ít sao?”
Về phần người phụ nữ trung niên kia, bà ta nhìn chằm chằm bóng lưng Ninh Vũ Điệp, khẽ cắn môi, sau đó cầm cánh tay bị chặt đứt của mình rời đi...