Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1297
Chương 1297: Thánh thương biến đổi dị thường
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng nói chung vẫn chính xác.
Giống như Minh Đạo, y còn chưa tiến vào chiến trường mộng ảo mà đã biết được sự tồn tại của những thành chính này, cũng biết có đại sảnh Nhân Quả.
Trong quá trình chém giết ở chiến trường mộng ảo, có thể nói Minh Đạo đã trải qua vô cùng thuận buồm xuôi gió, đến tận lúc này cũng chưa từng xuất hiện sự cố ngoài ý muốn, cứ thế nhảy thẳng lên vị trí thứ tư trong Đại Giới.
Thứ hạng này dư sức để cho hắn tiến vào giai đoạn thứ hai.
Kẻ đến sau có thể đẩy y xuống mấy bậc, nhưng không thể đẩy y ra khỏi tốp năm mươi người đứng đầu được.
Y đã có3thể chọn cho mình một nơi có phong cảnh tốt trong thành chính để đi ngủ...
Nhưng y không thể ngờ, quy tắc trong chiến trường mộng ảo lại bỗng nhiên thay đổi. Ngay cả đại năng trong tộc cũng không thể đoán trước được là sẽ có thể chém giết lẫn nhau trong thành chính. Có lẽ tư liệu lịch sử cũng không ghi chép lại, mà có ghi thì cũng không được hoàn chỉnh.
Bây giờ Minh Đạo thật sự rất hối hận.
Nếu không vì Huyễn Linh, y cũng sẽ không trêu chọc vào cái tên La Chinh đáng chết kia.
“Huyết Hạc Chi Vũ!”
Minh Đạo quét ngang một thương, từng tia máu khuếch tán ra ngoài từ trong thương của y, xen lẫn trong đó2là vô số ánh thương, lao thẳng về phía La Chinh.
Thân hình La Chinh lóe lên, vận chuyển Bát Khúc Phi Yên, nét mặt vẫn bình thản.
Từ sau khi đánh cờ với Trần Hoàng Dịch Kiếm, lĩnh ngộ đối với kiếm pháp của hắn đã tăng lên một bậc.
Đánh cờ không những thúc đẩy kiếm pháp của La Chinh, mà ngay cả tư duy trong cuộc chiến cũng tăng lên. Giống như khi nhìn thấy thương của Minh Đạo quét đến, hắn vẫn có thể ung dung đưa ra phương pháp ứng đối tốt nhất.
Trước đây, bởi vì kích động nên Thánh Thương đã rơi vào tay La Chinh, bây giờ y lấy cái gì để liều với La Chinh đây?
“Vèo!”
Một luồng ánh sáng màu3đỏ phóng ra khỏi nhẫn tu di của y. Đó chính là pháp bảo bản mệnh Hạc Lệ Thương của y, là thần khí nhất phẩm. Đối với võ giả bình thường, nó đã thuộc hàng chí bảo, nhưng so sánh với Sát Lục Thánh Thương thì vẫn còn kém xa.
Cho dù Minh Đạo biết mình không thể địch lại La Chinh, nhưng thân là Thiên Kiêu, làm gì có chuyện y sẽ bó tay chịu trói?
Huống chi, dưới tình huống bùng nổ toàn lực, chưa chắc y đã thua trong tay La Chinh.
Minh Đạo quét ngang một thương, từng tia máu khuếch tán ra ngoài từ trong thương của y, xen lẫn trong đó là vô số ánh thương, lao thẳng về phía La Chinh.
Thân9hình La Chinh lóe lên, vận chuyển Bát Khúc Phi Yên, nét mặt vẫn bình thản.
Từ sau khi đánh cờ với Trần Hoàng Dịch Kiếm, lĩnh ngộ đối với kiếm pháp của hắn đã tăng lên một bậc.
Đánh cờ không những thúc đẩy kiếm pháp của La Chinh, mà ngay cả tư duy trong cuộc chiến cũng tăng lên. Giống như khi nhìn thấy thương của Minh Đạo quét đến, hắn vẫn có thể ung dung đưa ra phương pháp ứng đối tốt nhất.
Nhưng lần này, hắn không xuất kiếm.
Bàn tay trái của hắn nâng trường thương lên, nhắm thẳng vào Minh Đạo.
La Chinh không am hiểu cách dùng thương.
Nhưng đã tu luyện đến trình độ như hắn thì dù là cỏ cây, tơ bông thì3cũng có thể lấy ra làm vũ khí. Hơn nữa còn sử dụng rất ổn, có thể được xem là mười tám món binh khí trong mắt người thường.
Huống chi, Sát Lục Thánh Thương vốn rất mạnh. Khi hắn cầm Sát Lục Thánh Thương, trong trường thương xuất hiện một luồng ý chí khổng lồ tương thông với hắn. Dường như ý chí này rất đói khát, nó liều mạng tìm kiếm thứ gì đó ở La Chinh.
“Hử?”
Trước đây, khi La Chinh có được Thánh Thương này, hắn bèn để nó vào nhẫn tu di, không ngờ sau khi kích phát, nó lại huyền bí như thế.
Thánh Thương là... vật sống.
Nó giống như một người đã nhịn đói ba ngày ba đêm, hy vọng La Chinh cho nó miếng ăn.
“Vốn dĩ Sát Lục Thánh Thương thuộc về các đời Vương của Yêu Dạ tộc. Sợ rằng để khởi động Thánh Thương thì phải dùng lực tín ngưỡng chứ không thể dùng chân nguyên.”
“Ta không có lực tín ngưỡng, trong cơ thể cũng không có chân nguyên, chỉ có thể dùng khí hỗn độn để thử một chút.”
La Chinh rút một luồng khí hỗn độn từ trong cơ thể ra, thuận theo kinh mạch chuyển đến trong tay rồi rót vào Thánh Thương.
“Tách!”
Khi La Chinh rót khí hỗn độn vào trong, bỗng nhiên Sát Lục Thánh Thương phát ra âm thanh giống như rang đậu.
Trường thương trong tay Minh Đạo phát ra mấy ánh thương. Nhưng La Chinh đang vận chuyển Bát Khúc Phi Yên, nên làm sao y có thể tùy tiện đâm trúng? Lần nào La Chinh cũng lách mình cách trường thương của Minh Đạo ba tấc để tránh thoát.
Đúng lúc này, Minh Đạo nghe thấy Sát Lục Thánh Thương phát ra âm thanh bèn sững người, chăm chú nhìn vào nó.
“Chuyện gì đang xảy ra với cây thương này vậy?”
Nhưng ngay cả La Chinh cũng thấy khó hiểu.
Trong nháy mắt khi khí hỗn độn rót vào trường thương, hắn có cảm giác nó đã bị trường thương hút sạch không còn chút gì.
“Không đủ ư?”
Mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng La Chinh hiểu, chắc chắn Sát Lục Thánh Thương là một tên tham ăn, dùng khí hỗn độn làm thức ăn mà vẫn còn không no?
Cũng may trong cơ thể La Chinh có một biển khí hỗn độn, số lượng không ít. Hắn không ngừng rót khí hỗn độn vào trong Sát Lục Thánh Thương.
Lúc này, La Chinh không nghĩ nhiều. Khi cảm thấy đã rót đủ, hắn nhẹ nhàng lắc Sát Lục Thánh Thương một cái, tay trái cầm thương đâm thẳng về phía Minh Đạo.
“Vèo!”
Dưới sự kích phát của khí hỗn độn, một ánh thương to lớn xuất hiện bên cạnh Sát Lục Thánh Thương.
Nhất Niệm Vô Chuyển là thương kỹ của Sát Lục Thánh Thương, nó không phải võ kỹ đặc biệt cần tu luyện, cứ trực tiếp dùng khí hỗn độn thi triển là được.
Dù xét về kích thước hay độ chân thực, ánh thương lớn này đều vượt trên Nhất Niệm Vô Chuyển mà Minh Đạo đã thi triển ra lúc trước.
Sau khi nhìn thấy ánh thương này, trong mắt Minh Đạo hiện vẻ khiếp sợ. Thương kỹ Nhất Niệm Vô Chuyển do La Chinh kích phát ra còn mạnh hơn y gấp trăm lần ư? Hơn nữa, đây còn là lần đầu tiên La Chinh sử dụng nó.
Nhất thời, Minh Đạo cho rằng mình hoa mắt.
Dựa vào cái gì cơ chứ?
Minh Đạo biết rất rõ đặc tính của Sát Lục Thánh Thương. Mặc dù y chẳng biết tại sao Thánh Thương lại phát ra tiếng nổ kia, nhưng ánh thương do Nhất Niệm Vô Chuyển sinh ra lại có liên quan trực tiếp đến việc chân nguyên được rót vào nó nhiều hay ít.
Cho dù Minh Đạo có rót hết cả biển chân nguyên của mình vào trường thương thì cũng không thể đạt được hiệu quả như thế.
“Điều này... Không thể nào!” Minh Đạo gào lên.
“Không có cái gì là không thể.” La Chinh mỉm cười. Sát Lục Thánh Thương bỗng đâm thẳng về phía Minh Đạo.
Ánh thương hư ảo màu bạc chuyển động điên cuồng, lao thẳng đến chỗ Minh Đạo.
Trước đây, khi Minh Đạo thúc giục Nhất Niệm Vô Chuyển, chỉ có thể để lại một lỗ nhỏ trên tường thành, còn ánh thương của La Chinh chắc có thể đánh sập cả tường thành được quy tắc Thiên Đạo bảo vệ.
Đối mặt với một thương này, Minh Đạo hoàn toàn không có khả năng ngăn cản.
“Trốn!”
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Minh Đạo lúc này.
Nhưng cuối cùng y vẫn không thoát được, bởi vì La Chinh không để cho y chạy thoát.
Ánh thương to lớn nuốt chửng Minh Đạo, lập tức tiêu tán không còn một mảnh.
Ngay lập tức, một đốm sáng màu đỏ bao phủ lấy linh hồn Minh Đạo rồi bay thẳng về thành chính. Mặc dù quy tắc đã thay đổi, nhưng võ giả vẫn có thể sống lại trong thành chính.
“Vẫn chưa lấy được điểm mộng ảo. Minh Đạo có ba tấm lệnh miễn trừ. Mình muốn có được điểm mộng ảo của y thì phải giết y ba lần trước đã.”
Nghĩ đến đây, La Chinh lao thẳng theo đốm sáng màu đỏ. Chỉ cần Minh Đạo sống lại, hắn sẽ giết y thêm lần nữa.
Tình hình chiến đấu trong thành chính đang rất quyết liệt.
Không ít võ giả trong thành chính này đều là cường giả trở về từ đại sảnh Nhân Quả, trong đó còn có một số ít các Thiên Kiêu. Hiện tại, mọi người đều đang chiến đấu với nhau trong thành chính, như vậy có thể hình dung ra mức độ phá hoại lớn đến mức nào.
Vốn dĩ, thành chính có quy tắc Thiên Đạo bảo vệ, tất cả các kiến trúc đều không bị hư hỏng gì. Nhưng trong thời gian chưa đầy một nén nhang, tòa thành chính khổng lồ này đã biến thành một đống tan hoang.
“Đoàng!”
“Bốp!”
“Rầm rầm!”
Các loại lực quy tắc bay tứ tung. Chỉ cần không chú ý thì có lẽ sẽ chết mà không biết lý do vì sao, ngay cả người giết mình là ai cũng không biết.
Đường phố trong thành chính xuất hiện từng chùm sáng hình tròn, là võ giả đang sống lại sau khi bị đánh chết.
Gần những chùm sáng này vẫn còn một nhóm võ giả đứng chờ. Chờ khi võ giả vừa bị giết chết sống lại, bọn họ sẽ ra tay ngay lập tức, giết chết người ấy thêm lần nữa.
Một số võ giả có thực lực tương đối yếu đều rơi vào vòng tuần hoàn này. Cứ sống lại, rồi bị giết, lại sống lại, rồi lại bị giết lần nữa. Điểm mộng ảo trong cơ thể cứ thế bị trừ đi, đến mức hầu như không còn.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Giống như Minh Đạo, y còn chưa tiến vào chiến trường mộng ảo mà đã biết được sự tồn tại của những thành chính này, cũng biết có đại sảnh Nhân Quả.
Trong quá trình chém giết ở chiến trường mộng ảo, có thể nói Minh Đạo đã trải qua vô cùng thuận buồm xuôi gió, đến tận lúc này cũng chưa từng xuất hiện sự cố ngoài ý muốn, cứ thế nhảy thẳng lên vị trí thứ tư trong Đại Giới.
Thứ hạng này dư sức để cho hắn tiến vào giai đoạn thứ hai.
Kẻ đến sau có thể đẩy y xuống mấy bậc, nhưng không thể đẩy y ra khỏi tốp năm mươi người đứng đầu được.
Y đã có3thể chọn cho mình một nơi có phong cảnh tốt trong thành chính để đi ngủ...
Nhưng y không thể ngờ, quy tắc trong chiến trường mộng ảo lại bỗng nhiên thay đổi. Ngay cả đại năng trong tộc cũng không thể đoán trước được là sẽ có thể chém giết lẫn nhau trong thành chính. Có lẽ tư liệu lịch sử cũng không ghi chép lại, mà có ghi thì cũng không được hoàn chỉnh.
Bây giờ Minh Đạo thật sự rất hối hận.
Nếu không vì Huyễn Linh, y cũng sẽ không trêu chọc vào cái tên La Chinh đáng chết kia.
“Huyết Hạc Chi Vũ!”
Minh Đạo quét ngang một thương, từng tia máu khuếch tán ra ngoài từ trong thương của y, xen lẫn trong đó2là vô số ánh thương, lao thẳng về phía La Chinh.
Thân hình La Chinh lóe lên, vận chuyển Bát Khúc Phi Yên, nét mặt vẫn bình thản.
Từ sau khi đánh cờ với Trần Hoàng Dịch Kiếm, lĩnh ngộ đối với kiếm pháp của hắn đã tăng lên một bậc.
Đánh cờ không những thúc đẩy kiếm pháp của La Chinh, mà ngay cả tư duy trong cuộc chiến cũng tăng lên. Giống như khi nhìn thấy thương của Minh Đạo quét đến, hắn vẫn có thể ung dung đưa ra phương pháp ứng đối tốt nhất.
Trước đây, bởi vì kích động nên Thánh Thương đã rơi vào tay La Chinh, bây giờ y lấy cái gì để liều với La Chinh đây?
“Vèo!”
Một luồng ánh sáng màu3đỏ phóng ra khỏi nhẫn tu di của y. Đó chính là pháp bảo bản mệnh Hạc Lệ Thương của y, là thần khí nhất phẩm. Đối với võ giả bình thường, nó đã thuộc hàng chí bảo, nhưng so sánh với Sát Lục Thánh Thương thì vẫn còn kém xa.
Cho dù Minh Đạo biết mình không thể địch lại La Chinh, nhưng thân là Thiên Kiêu, làm gì có chuyện y sẽ bó tay chịu trói?
Huống chi, dưới tình huống bùng nổ toàn lực, chưa chắc y đã thua trong tay La Chinh.
Minh Đạo quét ngang một thương, từng tia máu khuếch tán ra ngoài từ trong thương của y, xen lẫn trong đó là vô số ánh thương, lao thẳng về phía La Chinh.
Thân9hình La Chinh lóe lên, vận chuyển Bát Khúc Phi Yên, nét mặt vẫn bình thản.
Từ sau khi đánh cờ với Trần Hoàng Dịch Kiếm, lĩnh ngộ đối với kiếm pháp của hắn đã tăng lên một bậc.
Đánh cờ không những thúc đẩy kiếm pháp của La Chinh, mà ngay cả tư duy trong cuộc chiến cũng tăng lên. Giống như khi nhìn thấy thương của Minh Đạo quét đến, hắn vẫn có thể ung dung đưa ra phương pháp ứng đối tốt nhất.
Nhưng lần này, hắn không xuất kiếm.
Bàn tay trái của hắn nâng trường thương lên, nhắm thẳng vào Minh Đạo.
La Chinh không am hiểu cách dùng thương.
Nhưng đã tu luyện đến trình độ như hắn thì dù là cỏ cây, tơ bông thì3cũng có thể lấy ra làm vũ khí. Hơn nữa còn sử dụng rất ổn, có thể được xem là mười tám món binh khí trong mắt người thường.
Huống chi, Sát Lục Thánh Thương vốn rất mạnh. Khi hắn cầm Sát Lục Thánh Thương, trong trường thương xuất hiện một luồng ý chí khổng lồ tương thông với hắn. Dường như ý chí này rất đói khát, nó liều mạng tìm kiếm thứ gì đó ở La Chinh.
“Hử?”
Trước đây, khi La Chinh có được Thánh Thương này, hắn bèn để nó vào nhẫn tu di, không ngờ sau khi kích phát, nó lại huyền bí như thế.
Thánh Thương là... vật sống.
Nó giống như một người đã nhịn đói ba ngày ba đêm, hy vọng La Chinh cho nó miếng ăn.
“Vốn dĩ Sát Lục Thánh Thương thuộc về các đời Vương của Yêu Dạ tộc. Sợ rằng để khởi động Thánh Thương thì phải dùng lực tín ngưỡng chứ không thể dùng chân nguyên.”
“Ta không có lực tín ngưỡng, trong cơ thể cũng không có chân nguyên, chỉ có thể dùng khí hỗn độn để thử một chút.”
La Chinh rút một luồng khí hỗn độn từ trong cơ thể ra, thuận theo kinh mạch chuyển đến trong tay rồi rót vào Thánh Thương.
“Tách!”
Khi La Chinh rót khí hỗn độn vào trong, bỗng nhiên Sát Lục Thánh Thương phát ra âm thanh giống như rang đậu.
Trường thương trong tay Minh Đạo phát ra mấy ánh thương. Nhưng La Chinh đang vận chuyển Bát Khúc Phi Yên, nên làm sao y có thể tùy tiện đâm trúng? Lần nào La Chinh cũng lách mình cách trường thương của Minh Đạo ba tấc để tránh thoát.
Đúng lúc này, Minh Đạo nghe thấy Sát Lục Thánh Thương phát ra âm thanh bèn sững người, chăm chú nhìn vào nó.
“Chuyện gì đang xảy ra với cây thương này vậy?”
Nhưng ngay cả La Chinh cũng thấy khó hiểu.
Trong nháy mắt khi khí hỗn độn rót vào trường thương, hắn có cảm giác nó đã bị trường thương hút sạch không còn chút gì.
“Không đủ ư?”
Mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng La Chinh hiểu, chắc chắn Sát Lục Thánh Thương là một tên tham ăn, dùng khí hỗn độn làm thức ăn mà vẫn còn không no?
Cũng may trong cơ thể La Chinh có một biển khí hỗn độn, số lượng không ít. Hắn không ngừng rót khí hỗn độn vào trong Sát Lục Thánh Thương.
Lúc này, La Chinh không nghĩ nhiều. Khi cảm thấy đã rót đủ, hắn nhẹ nhàng lắc Sát Lục Thánh Thương một cái, tay trái cầm thương đâm thẳng về phía Minh Đạo.
“Vèo!”
Dưới sự kích phát của khí hỗn độn, một ánh thương to lớn xuất hiện bên cạnh Sát Lục Thánh Thương.
Nhất Niệm Vô Chuyển là thương kỹ của Sát Lục Thánh Thương, nó không phải võ kỹ đặc biệt cần tu luyện, cứ trực tiếp dùng khí hỗn độn thi triển là được.
Dù xét về kích thước hay độ chân thực, ánh thương lớn này đều vượt trên Nhất Niệm Vô Chuyển mà Minh Đạo đã thi triển ra lúc trước.
Sau khi nhìn thấy ánh thương này, trong mắt Minh Đạo hiện vẻ khiếp sợ. Thương kỹ Nhất Niệm Vô Chuyển do La Chinh kích phát ra còn mạnh hơn y gấp trăm lần ư? Hơn nữa, đây còn là lần đầu tiên La Chinh sử dụng nó.
Nhất thời, Minh Đạo cho rằng mình hoa mắt.
Dựa vào cái gì cơ chứ?
Minh Đạo biết rất rõ đặc tính của Sát Lục Thánh Thương. Mặc dù y chẳng biết tại sao Thánh Thương lại phát ra tiếng nổ kia, nhưng ánh thương do Nhất Niệm Vô Chuyển sinh ra lại có liên quan trực tiếp đến việc chân nguyên được rót vào nó nhiều hay ít.
Cho dù Minh Đạo có rót hết cả biển chân nguyên của mình vào trường thương thì cũng không thể đạt được hiệu quả như thế.
“Điều này... Không thể nào!” Minh Đạo gào lên.
“Không có cái gì là không thể.” La Chinh mỉm cười. Sát Lục Thánh Thương bỗng đâm thẳng về phía Minh Đạo.
Ánh thương hư ảo màu bạc chuyển động điên cuồng, lao thẳng đến chỗ Minh Đạo.
Trước đây, khi Minh Đạo thúc giục Nhất Niệm Vô Chuyển, chỉ có thể để lại một lỗ nhỏ trên tường thành, còn ánh thương của La Chinh chắc có thể đánh sập cả tường thành được quy tắc Thiên Đạo bảo vệ.
Đối mặt với một thương này, Minh Đạo hoàn toàn không có khả năng ngăn cản.
“Trốn!”
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Minh Đạo lúc này.
Nhưng cuối cùng y vẫn không thoát được, bởi vì La Chinh không để cho y chạy thoát.
Ánh thương to lớn nuốt chửng Minh Đạo, lập tức tiêu tán không còn một mảnh.
Ngay lập tức, một đốm sáng màu đỏ bao phủ lấy linh hồn Minh Đạo rồi bay thẳng về thành chính. Mặc dù quy tắc đã thay đổi, nhưng võ giả vẫn có thể sống lại trong thành chính.
“Vẫn chưa lấy được điểm mộng ảo. Minh Đạo có ba tấm lệnh miễn trừ. Mình muốn có được điểm mộng ảo của y thì phải giết y ba lần trước đã.”
Nghĩ đến đây, La Chinh lao thẳng theo đốm sáng màu đỏ. Chỉ cần Minh Đạo sống lại, hắn sẽ giết y thêm lần nữa.
Tình hình chiến đấu trong thành chính đang rất quyết liệt.
Không ít võ giả trong thành chính này đều là cường giả trở về từ đại sảnh Nhân Quả, trong đó còn có một số ít các Thiên Kiêu. Hiện tại, mọi người đều đang chiến đấu với nhau trong thành chính, như vậy có thể hình dung ra mức độ phá hoại lớn đến mức nào.
Vốn dĩ, thành chính có quy tắc Thiên Đạo bảo vệ, tất cả các kiến trúc đều không bị hư hỏng gì. Nhưng trong thời gian chưa đầy một nén nhang, tòa thành chính khổng lồ này đã biến thành một đống tan hoang.
“Đoàng!”
“Bốp!”
“Rầm rầm!”
Các loại lực quy tắc bay tứ tung. Chỉ cần không chú ý thì có lẽ sẽ chết mà không biết lý do vì sao, ngay cả người giết mình là ai cũng không biết.
Đường phố trong thành chính xuất hiện từng chùm sáng hình tròn, là võ giả đang sống lại sau khi bị đánh chết.
Gần những chùm sáng này vẫn còn một nhóm võ giả đứng chờ. Chờ khi võ giả vừa bị giết chết sống lại, bọn họ sẽ ra tay ngay lập tức, giết chết người ấy thêm lần nữa.
Một số võ giả có thực lực tương đối yếu đều rơi vào vòng tuần hoàn này. Cứ sống lại, rồi bị giết, lại sống lại, rồi lại bị giết lần nữa. Điểm mộng ảo trong cơ thể cứ thế bị trừ đi, đến mức hầu như không còn.