Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1294
Chương 1294: Tước vũ khí
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sức chống đỡ của thân thể đã dâng hiến quyết định uy lực của Thánh Thương lúc này.
Ví dụ như sau khi Huân dâng hiến bản thân thì có thể hoàn toàn ép kiệt tiềm năng của Thánh Thương, uy lực bộc phát ra không thể sánh nổi.
Có điều, sau khi Minh Đạo dâng hiến bản thân thì thực lực của y cũng tăng vọt!
Nhưng...
Mọi người đều im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt. Trước đây, họ chưa từng thấy trận đánh nào có thể đánh vào bên trong thành chính.
“Vù vù...”
Một cơn gió nhẹ lướt qua...
Một chút bột phấn bay xuống từ trên thân thể Minh Đạo...
Chẳng mấy chốc, cả thân thể y bắt đầu rã ra, hóa thành3từng hạt bụi rồi sụp đổ. Còn thanh Sát Lục Thánh Thương kia cũng đánh keng một tiếng rơi xuống đất.
Dù đã phá tan màng mỏng vô hình kia thì y vẫn bị quy tắc Thiên Đạo trong thành chính áp chế!
Sau khi tiến vào, La Chinh nhanh chóng lui về phía sau, còn Thánh Thương lại điên cuồng xoay tròn, liên tục phá vỡ quy tắc Thiên Đạo mà đuổi giết La Chinh!
Thời khắc này, La Chinh không thể đánh trả. Dù sao thì trong thành chính cũng cấm chiến đấu.
Thêm vào đó, căn bản cũng là vì La Chinh cũng không muốn ra tay với Minh Đạo. Trong thành chính cấm bay, cấm chiến đấu, nên hắn chỉ lui2một mạch về phía sau...
Cũng may nhờ bị quy tắc Thiên Đạo áp chế, nên tốc độ của Minh Đạo cũng không nhanh. Để làm ngược lại quy tắc Thiên Đạo cần sức lực cực kỳ lớn, tuy rằng sau khi dâng hiến bản thân thì Minh Đạo có thể đối đầu với quy tắc Thiên Đạo ở một mức độ nhất định. Nhưng cứ tiếp tục đi ngược lại quy tắc như vậy vẫn hết sức khó khăn, tốc độ của Minh Đạo không nhanh hơn La Chinh được bao nhiêu.
Còn nhóm võ giả đứng ngoài thì chỉ có thể nhìn cuộc vui, bởi dù sao mọi người đều không thể ra tay...
Từ tường của thành chính, La Chinh lùi2một mạch về phía sau, còn Minh Đạo lại liên tục áp sát, cây thương hai mũi này xoáy lại rồi bay về phía chóp mũi La Chinh, khoảng cách giữa thương và mũi hắn chỉ chưa tới một thước!
Mười trượng, hai mươi trượng, ba mươi trượng...
Cứ thế lùi đến khi khoảng cách đạt trăm trượng thì mũi thương kia chỉ còn cách mặt La Chinh chưa tới hai tấc!
Nhưng ngay vào lúc này, Minh Đạo chợt bất động, cứng đờ tại chỗ.
“Vù vù...”
Một cơn gió nhẹ lướt qua...
Một chút bột phấn bay xuống từ trên thân thể Minh Đạo...
Chẳng mấy chốc, cả thân thể y bắt đầu rã ra, hóa thành từng hạt bụi rồi sụp đổ. Còn thanh Sát Lục9Thánh Thương kia cũng đánh keng một tiếng rơi xuống đất.
Trước đây quả thực Minh Đạo đã dựa vào sức mạnh của Sát Lục Thánh Thương nên có thể chống lại quy tắc Thiên Đạo ở một mức độ nhất định nào đó.
Nhưng việc dâng hiến bản thân cũng có giới hạn về thời gian, bản thân càng mạnh thì thời gian tương ứng lại càng dài.
Với tu vi Thần Hải Cảnh của Minh Đạo bây giờ, việc dâng hiến bản thân cho Sát Lục Thánh Thương có thể duy trì trong chưa đầy năm mươi nhịp thở.
Sau khi toàn bộ sức sống của y bị Sát Lục Thánh Thương hút hết, mà sức mạnh của Sát Lục Thánh Thương cũng suy4kiệt thì quy tắc Thiên Đạo lại tạo thành một lực đè ép không thể chống cự áp chế thân thể y, cho nên thân thể y mới biến thành bột mịn chỉ trong nháy mắt!
“Vù...”
Một luồng ánh sáng màu đỏ bồng bềnh lướt qua, chính là linh hồn của Minh Đạo. Sau khi chết đi, dĩ nhiên y sẽ quay về và sống lại trong thành chính.
Mà chân mày của La Chinh lúc này cũng đang nhíu lại.
“Không có điểm mộng ảo?”
Minh Đạo thân là Thiên Kiêu, đã thế còn vượt qua đại sảnh Nhân Quả, chiến đấu trong tòa thành chính trung tâm này khá lâu, số điểm mộng ảo trong cơ thể chắc chắn rất kinh người. Nhưng lúc này trong cơ thể Minh Đạo lại không hề có điểm mộng ảo phun ra, nên trên mặt La Chinh cũng đầy vẻ nghi hoặc.
Thứ hạng của Minh Đạo quả thực còn cao hơn La Chinh. Y xếp thứ tư trong Đại Giới này, xếp thứ tám mươi tám trong toàn bộ chiến trường mộng ảo!
Nhưng Minh Đạo chết lại không tuôn ra điểm số mộng ảo, nên mọi người cũng đều nghi hoặc.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao Minh Đạo chết rồi mà lại không có điểm số mộng ảo?”
“Vậy chẳng phải là ăn gian sao?”
“Hoặc nhỡ đâu Minh Đạo có thủ đoạn khác?”
Không chỉ La Chinh mà những người khác cũng ngờ vực, cả đám người Quý Nam, Kim Hải cũng đi từ trên tường thành xuống, xúm tới phía La Chinh.
Chỉ có Huyễn Linh là lại thở dài một hơi. Mặc dù có thể coi như La Chinh đã chạy trốn, nhưng chung quy lại thì hắn vẫn thắng...
Chém giết với Thiên Kiêu thường đều đi kèm với nguy hiểm lớn, dĩ nhiên phần thưởng tương ứng cũng vô cùng hậu hĩnh, ví dụ như điểm mộng ảo nhiều như trời bể.
Nhưng ngay vào lúc này, một tiếng cười lạnh lẽo truyền đến, một vị võ giả lập tức đi tới trước mặt La Chinh: “Khà khà, nếu Minh Đạo lão đại chịu dâng hiến bản thân thì cũng đã nghĩ xong đường lui rồi, hẳn là ngươi cũng thấy kỳ quái đúng chứ...”
Võ giả này chính là võ giả đi theo Minh Đạo. Trước đây, hai kiếm của La Chinh đã chém chết năm người, ba người còn lại liền lui về trong thành chính, người này là một trong số đó.
Hắn vừa đi vừa liếc Sát Lục Thánh Thương trên mặt đất rồi không đếm xỉa gì tới nữa.
Theo quy tắc, sau khi chết trong chiến trường mộng ảo, quần áo, đồ dùng, trang bị, bao gồm cả nhẫn tu di của võ giả đều sẽ xuất hiện một lần nữa khi sống lại.
Nhưng kỳ quái là Sát Lục Thánh Thương này vẫn chưa biến mất mà lại rơi ở chỗ này.
Tất nhiên võ giả này không mong Sát Lục Thánh Thương rơi vào tay La Chinh. Trước mắt, La Chinh chưa nhặt Sát Lục Thánh Thương lên, hắn vừa nói vừa tới gần cây thương hai mũi này. Dù sao trong thành chính cũng không thể chiến đấu, ai cướp được thì chính là của người đó...
Ngờ vực thì ngờ vực, nhưng khi La Chinh nhìn thấy võ giả kia đi tới như vậy, đầu ngón chân hắn nhẹ nhàng ước lượng, khều Sát Lục Thánh Thương lên, sau đó nhét ngay vào trong nhẫn tu di, trên mặt còn có ý cười nhẹ với võ giả kia: “Đúng là ta cảm thấy rất nghi hoặc, ngươi có thể giải thích cho ta không?”
Nhìn thấy hành động của La Chinh, sắc mặt võ giả này lập tức đờ người ra, trong lòng thầm mắng một câu, sau đó lạnh lùng nói: “Minh Đạo đại ca lấy được ba lệnh miễn trừ! Ba lệnh miễn trừ này giúp đại ca không bị mất điểm mộng ảo khi chết! Ha... Đừng nói ngươi đánh chết một lần, cho dù là ba lần thì cũng không thu hoạch được gì đâu. Ta khuyên ngươi giao vũ khí của Minh Đạo đại ca ra đây, bằng không đại ca tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”
Mọi người nghe thấy lời giải thích này thì trong lòng mới bừng tỉnh, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ.
Không ngờ lại có được ba lệnh miễn trừ, vậy cũng ghê gớm thật!
Trong lòng La Chinh lại cảm thấy thoải mái, bởi hắn chỉ hơi tò mò mà thôi. Nếu hắn đã có cơ duyên lấy được một tấm Na Di Lệnh thì người ta lấy được ba tấm lệnh miễn trừ cũng không có gì kỳ lạ. Còn về lời uy hiếp của người này, La Chinh chỉ cười khẩy: “Không tha cho ta sao? Thiếu thanh Sát Lục Thánh Thương này, y có tư cách gì để không buông tha ta?”
Không cần biết thực lực của bản thân Minh Đạo thế nào, nhưng y đã có cảm giác sợ La Chinh thì đã thua một nước trên mặt khí thế rồi. Bây giờ Thánh Thương lại bị La Chinh lấy đi, căn bản y không có dũng khí đối đầu chính diện với La Chinh...
Chẳng mấy chốc, Minh Đạo đã sống lại ở trong thành chính, nhanh chóng chạy tới. Vừa mới nhìn thấy La Chinh, sắc mặt y liền trở nên u ám, hỏi ngay: “Vũ khí của ta đâu?”
Sau khi dâng hiến bản thân, ý thức của y liền bị phong bế, nên mãi cho đến lúc chết cũng không biết chuyện gì xảy ra. Lần này nhìn thấy La Chinh vẫn yên lành đứng đây, còn Thánh Thương của y thì lại không thấy đâu, sao sắc mặt của y có thể dễ nhìn được?
“Bị tên kia cướp rồi!” Võ giả kia nói với Minh Đạo.
Trong mắt Minh Đạo lóe lên vẻ giận dữ, chìa tay ra rồi lạnh lùng nói: “Trả đây!”
“Sát Lục Thánh Thương này vốn dĩ không phải của ngươi, sao lại nói chữ trả?” La Chinh cười khẩy đáp.
Trong lòng La Chinh bắt đầu dự tính, rằng nếu đoạt được thanh Sát Lục Thánh Thương này, có nên tiêu hao năm triệu điểm mộng ảo để đi vào đại sảnh Nhân Quả một chuyến nữa hay không?
Nếu thời gian còn kịp...
La Chinh thật sự muốn cho Huân một niềm vui bất ngờ.
Nghe thấy lời của La Chinh, Minh Đạo liền dán mắt quan sát hắn một lát, trong ánh mắt lóe ra tia sắc bén: “Không ngờ La Chinh vang danh thiên hạ chẳng qua lại chỉ là một tên hèn nhát, không dám đối địch chính diện với ta, còn muốn cụp đuôi trốn vào thành chính, lấy quy tắc Thiên Đạo để áp chế ta, suýt chút nữa thì bị ta giết chết, ha ha!”
Lúc này không thể chiến đấu trong thành chính, Minh Đạo cũng chỉ có thể kích động bằng lời lẽ.
“Chúng ta có thể ra khỏi thành tái chiến.” La Chinh dửng dưng nói.
“Trả thương cho ta thì tất nhiên có thể tái chiến.” Minh Đạo lại nói.
La Chinh khẽ mỉm cười, dùng ánh mắt chế nhạo nhìn chằm chằm vào Minh Đạo: “Dĩ nhiên là không thể trả thương.”
“Hừ, vậy không bàn nữa. Thân ta ở trong thành chính, ngươi cũng chẳng thể làm gì được!” Minh Đạo lạnh giọng nói.
Đánh với La Chinh một trận, tuy rằng y bị đoạt mất binh khí, nhưng đây cũng không phải là việc lớn gì. Bây giờ Minh Đạo đang xếp thứ tư trong Đại Giới này, chắc hẳn có thể bình yên tiến vào giai đoạn kế tiếp...
Còn Sát Lục Thánh Thương thì cùng lắm cũng chỉ là một hình chiếu, mất đi cũng không quan trọng, nhưng giai đoạn tiếp theo Minh Đạo lại chỉ có thể dùng pháp bảo bản mạng của mình.
Lúc này, ánh mắt Minh Đạo lướt qua, nhìn chăm chú vào người Huyễn Linh: “Ngươi, cái đồ tiện nhân này! Tới đây cho ta!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ví dụ như sau khi Huân dâng hiến bản thân thì có thể hoàn toàn ép kiệt tiềm năng của Thánh Thương, uy lực bộc phát ra không thể sánh nổi.
Có điều, sau khi Minh Đạo dâng hiến bản thân thì thực lực của y cũng tăng vọt!
Nhưng...
Mọi người đều im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt. Trước đây, họ chưa từng thấy trận đánh nào có thể đánh vào bên trong thành chính.
“Vù vù...”
Một cơn gió nhẹ lướt qua...
Một chút bột phấn bay xuống từ trên thân thể Minh Đạo...
Chẳng mấy chốc, cả thân thể y bắt đầu rã ra, hóa thành3từng hạt bụi rồi sụp đổ. Còn thanh Sát Lục Thánh Thương kia cũng đánh keng một tiếng rơi xuống đất.
Dù đã phá tan màng mỏng vô hình kia thì y vẫn bị quy tắc Thiên Đạo trong thành chính áp chế!
Sau khi tiến vào, La Chinh nhanh chóng lui về phía sau, còn Thánh Thương lại điên cuồng xoay tròn, liên tục phá vỡ quy tắc Thiên Đạo mà đuổi giết La Chinh!
Thời khắc này, La Chinh không thể đánh trả. Dù sao thì trong thành chính cũng cấm chiến đấu.
Thêm vào đó, căn bản cũng là vì La Chinh cũng không muốn ra tay với Minh Đạo. Trong thành chính cấm bay, cấm chiến đấu, nên hắn chỉ lui2một mạch về phía sau...
Cũng may nhờ bị quy tắc Thiên Đạo áp chế, nên tốc độ của Minh Đạo cũng không nhanh. Để làm ngược lại quy tắc Thiên Đạo cần sức lực cực kỳ lớn, tuy rằng sau khi dâng hiến bản thân thì Minh Đạo có thể đối đầu với quy tắc Thiên Đạo ở một mức độ nhất định. Nhưng cứ tiếp tục đi ngược lại quy tắc như vậy vẫn hết sức khó khăn, tốc độ của Minh Đạo không nhanh hơn La Chinh được bao nhiêu.
Còn nhóm võ giả đứng ngoài thì chỉ có thể nhìn cuộc vui, bởi dù sao mọi người đều không thể ra tay...
Từ tường của thành chính, La Chinh lùi2một mạch về phía sau, còn Minh Đạo lại liên tục áp sát, cây thương hai mũi này xoáy lại rồi bay về phía chóp mũi La Chinh, khoảng cách giữa thương và mũi hắn chỉ chưa tới một thước!
Mười trượng, hai mươi trượng, ba mươi trượng...
Cứ thế lùi đến khi khoảng cách đạt trăm trượng thì mũi thương kia chỉ còn cách mặt La Chinh chưa tới hai tấc!
Nhưng ngay vào lúc này, Minh Đạo chợt bất động, cứng đờ tại chỗ.
“Vù vù...”
Một cơn gió nhẹ lướt qua...
Một chút bột phấn bay xuống từ trên thân thể Minh Đạo...
Chẳng mấy chốc, cả thân thể y bắt đầu rã ra, hóa thành từng hạt bụi rồi sụp đổ. Còn thanh Sát Lục9Thánh Thương kia cũng đánh keng một tiếng rơi xuống đất.
Trước đây quả thực Minh Đạo đã dựa vào sức mạnh của Sát Lục Thánh Thương nên có thể chống lại quy tắc Thiên Đạo ở một mức độ nhất định nào đó.
Nhưng việc dâng hiến bản thân cũng có giới hạn về thời gian, bản thân càng mạnh thì thời gian tương ứng lại càng dài.
Với tu vi Thần Hải Cảnh của Minh Đạo bây giờ, việc dâng hiến bản thân cho Sát Lục Thánh Thương có thể duy trì trong chưa đầy năm mươi nhịp thở.
Sau khi toàn bộ sức sống của y bị Sát Lục Thánh Thương hút hết, mà sức mạnh của Sát Lục Thánh Thương cũng suy4kiệt thì quy tắc Thiên Đạo lại tạo thành một lực đè ép không thể chống cự áp chế thân thể y, cho nên thân thể y mới biến thành bột mịn chỉ trong nháy mắt!
“Vù...”
Một luồng ánh sáng màu đỏ bồng bềnh lướt qua, chính là linh hồn của Minh Đạo. Sau khi chết đi, dĩ nhiên y sẽ quay về và sống lại trong thành chính.
Mà chân mày của La Chinh lúc này cũng đang nhíu lại.
“Không có điểm mộng ảo?”
Minh Đạo thân là Thiên Kiêu, đã thế còn vượt qua đại sảnh Nhân Quả, chiến đấu trong tòa thành chính trung tâm này khá lâu, số điểm mộng ảo trong cơ thể chắc chắn rất kinh người. Nhưng lúc này trong cơ thể Minh Đạo lại không hề có điểm mộng ảo phun ra, nên trên mặt La Chinh cũng đầy vẻ nghi hoặc.
Thứ hạng của Minh Đạo quả thực còn cao hơn La Chinh. Y xếp thứ tư trong Đại Giới này, xếp thứ tám mươi tám trong toàn bộ chiến trường mộng ảo!
Nhưng Minh Đạo chết lại không tuôn ra điểm số mộng ảo, nên mọi người cũng đều nghi hoặc.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao Minh Đạo chết rồi mà lại không có điểm số mộng ảo?”
“Vậy chẳng phải là ăn gian sao?”
“Hoặc nhỡ đâu Minh Đạo có thủ đoạn khác?”
Không chỉ La Chinh mà những người khác cũng ngờ vực, cả đám người Quý Nam, Kim Hải cũng đi từ trên tường thành xuống, xúm tới phía La Chinh.
Chỉ có Huyễn Linh là lại thở dài một hơi. Mặc dù có thể coi như La Chinh đã chạy trốn, nhưng chung quy lại thì hắn vẫn thắng...
Chém giết với Thiên Kiêu thường đều đi kèm với nguy hiểm lớn, dĩ nhiên phần thưởng tương ứng cũng vô cùng hậu hĩnh, ví dụ như điểm mộng ảo nhiều như trời bể.
Nhưng ngay vào lúc này, một tiếng cười lạnh lẽo truyền đến, một vị võ giả lập tức đi tới trước mặt La Chinh: “Khà khà, nếu Minh Đạo lão đại chịu dâng hiến bản thân thì cũng đã nghĩ xong đường lui rồi, hẳn là ngươi cũng thấy kỳ quái đúng chứ...”
Võ giả này chính là võ giả đi theo Minh Đạo. Trước đây, hai kiếm của La Chinh đã chém chết năm người, ba người còn lại liền lui về trong thành chính, người này là một trong số đó.
Hắn vừa đi vừa liếc Sát Lục Thánh Thương trên mặt đất rồi không đếm xỉa gì tới nữa.
Theo quy tắc, sau khi chết trong chiến trường mộng ảo, quần áo, đồ dùng, trang bị, bao gồm cả nhẫn tu di của võ giả đều sẽ xuất hiện một lần nữa khi sống lại.
Nhưng kỳ quái là Sát Lục Thánh Thương này vẫn chưa biến mất mà lại rơi ở chỗ này.
Tất nhiên võ giả này không mong Sát Lục Thánh Thương rơi vào tay La Chinh. Trước mắt, La Chinh chưa nhặt Sát Lục Thánh Thương lên, hắn vừa nói vừa tới gần cây thương hai mũi này. Dù sao trong thành chính cũng không thể chiến đấu, ai cướp được thì chính là của người đó...
Ngờ vực thì ngờ vực, nhưng khi La Chinh nhìn thấy võ giả kia đi tới như vậy, đầu ngón chân hắn nhẹ nhàng ước lượng, khều Sát Lục Thánh Thương lên, sau đó nhét ngay vào trong nhẫn tu di, trên mặt còn có ý cười nhẹ với võ giả kia: “Đúng là ta cảm thấy rất nghi hoặc, ngươi có thể giải thích cho ta không?”
Nhìn thấy hành động của La Chinh, sắc mặt võ giả này lập tức đờ người ra, trong lòng thầm mắng một câu, sau đó lạnh lùng nói: “Minh Đạo đại ca lấy được ba lệnh miễn trừ! Ba lệnh miễn trừ này giúp đại ca không bị mất điểm mộng ảo khi chết! Ha... Đừng nói ngươi đánh chết một lần, cho dù là ba lần thì cũng không thu hoạch được gì đâu. Ta khuyên ngươi giao vũ khí của Minh Đạo đại ca ra đây, bằng không đại ca tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”
Mọi người nghe thấy lời giải thích này thì trong lòng mới bừng tỉnh, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ.
Không ngờ lại có được ba lệnh miễn trừ, vậy cũng ghê gớm thật!
Trong lòng La Chinh lại cảm thấy thoải mái, bởi hắn chỉ hơi tò mò mà thôi. Nếu hắn đã có cơ duyên lấy được một tấm Na Di Lệnh thì người ta lấy được ba tấm lệnh miễn trừ cũng không có gì kỳ lạ. Còn về lời uy hiếp của người này, La Chinh chỉ cười khẩy: “Không tha cho ta sao? Thiếu thanh Sát Lục Thánh Thương này, y có tư cách gì để không buông tha ta?”
Không cần biết thực lực của bản thân Minh Đạo thế nào, nhưng y đã có cảm giác sợ La Chinh thì đã thua một nước trên mặt khí thế rồi. Bây giờ Thánh Thương lại bị La Chinh lấy đi, căn bản y không có dũng khí đối đầu chính diện với La Chinh...
Chẳng mấy chốc, Minh Đạo đã sống lại ở trong thành chính, nhanh chóng chạy tới. Vừa mới nhìn thấy La Chinh, sắc mặt y liền trở nên u ám, hỏi ngay: “Vũ khí của ta đâu?”
Sau khi dâng hiến bản thân, ý thức của y liền bị phong bế, nên mãi cho đến lúc chết cũng không biết chuyện gì xảy ra. Lần này nhìn thấy La Chinh vẫn yên lành đứng đây, còn Thánh Thương của y thì lại không thấy đâu, sao sắc mặt của y có thể dễ nhìn được?
“Bị tên kia cướp rồi!” Võ giả kia nói với Minh Đạo.
Trong mắt Minh Đạo lóe lên vẻ giận dữ, chìa tay ra rồi lạnh lùng nói: “Trả đây!”
“Sát Lục Thánh Thương này vốn dĩ không phải của ngươi, sao lại nói chữ trả?” La Chinh cười khẩy đáp.
Trong lòng La Chinh bắt đầu dự tính, rằng nếu đoạt được thanh Sát Lục Thánh Thương này, có nên tiêu hao năm triệu điểm mộng ảo để đi vào đại sảnh Nhân Quả một chuyến nữa hay không?
Nếu thời gian còn kịp...
La Chinh thật sự muốn cho Huân một niềm vui bất ngờ.
Nghe thấy lời của La Chinh, Minh Đạo liền dán mắt quan sát hắn một lát, trong ánh mắt lóe ra tia sắc bén: “Không ngờ La Chinh vang danh thiên hạ chẳng qua lại chỉ là một tên hèn nhát, không dám đối địch chính diện với ta, còn muốn cụp đuôi trốn vào thành chính, lấy quy tắc Thiên Đạo để áp chế ta, suýt chút nữa thì bị ta giết chết, ha ha!”
Lúc này không thể chiến đấu trong thành chính, Minh Đạo cũng chỉ có thể kích động bằng lời lẽ.
“Chúng ta có thể ra khỏi thành tái chiến.” La Chinh dửng dưng nói.
“Trả thương cho ta thì tất nhiên có thể tái chiến.” Minh Đạo lại nói.
La Chinh khẽ mỉm cười, dùng ánh mắt chế nhạo nhìn chằm chằm vào Minh Đạo: “Dĩ nhiên là không thể trả thương.”
“Hừ, vậy không bàn nữa. Thân ta ở trong thành chính, ngươi cũng chẳng thể làm gì được!” Minh Đạo lạnh giọng nói.
Đánh với La Chinh một trận, tuy rằng y bị đoạt mất binh khí, nhưng đây cũng không phải là việc lớn gì. Bây giờ Minh Đạo đang xếp thứ tư trong Đại Giới này, chắc hẳn có thể bình yên tiến vào giai đoạn kế tiếp...
Còn Sát Lục Thánh Thương thì cùng lắm cũng chỉ là một hình chiếu, mất đi cũng không quan trọng, nhưng giai đoạn tiếp theo Minh Đạo lại chỉ có thể dùng pháp bảo bản mạng của mình.
Lúc này, ánh mắt Minh Đạo lướt qua, nhìn chăm chú vào người Huyễn Linh: “Ngươi, cái đồ tiện nhân này! Tới đây cho ta!”