Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1288
Chương 1288: Phái thánh thương
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trong đó hai phái dựa vào Sinh Mệnh Vương đều giống như Sinh Mệnh Vương, từ đầu đến cuối đều giữ im lặng, không đồng ý cũng không phản đối sự chuyên quyền độc đoán của Dao.
Nhưng hai phái dựa vào Sát Lục Vương thì một phái hướng về phía Dao, một phái bởi vì thề sống chết đi theo Huân cho nên đã bị Dao xử lý.
Phái này chính là những người sở hữu thánh thương của Yêu Dạ tộc. Các đời Sát Lục Vương đều dùng thánh thương của phái này, cho nên phái này còn được gọi là phái Thánh Thương.
Tình hình mấy năm nay của phái Thánh Thương trong Yêu Dạ tộc chỉ có thể dùng bốn chữ cực kỳ khó khăn để diễn tả. Nếu không phải trốn tránh thì bọn họ cũng bị phái3khác bắt làm nô dịch. Nếu là nam sẽ bị bắt làm lao dịch, nếu là nữ có chút nhan sắc thì sẽ bị coi như một món đồ chơi.
Huyễn Linh là cô gái đứng đầu trong phái Thánh Thương.
Nếu không phải là hai vị Vương có tranh chấp, sợ rằng Huyễn Linh bây giờ đã là một Thiên Kiêu trong Yêu Dạ tộc.
Nhưng bây giờ nàng chỉ là một món đồ chơi không có tự do trong hậu cung của Minh Đạo mà thôi.
Sau khi Quý Nam nhìn thấy tên thật của La Chinh trong hành lang Đế Giả thì nàng càng ngày càng thích thú.
Lúc Huyễn Linh nhìn thấy hai chữ “La Chinh” trong đó, dường như nàng không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả nổi sự kích động của mình!
Trong mấy năm2nay, việc liên quan đến Huân đã sôi sùng sục trong Yêu Dạ tộc.
Huyễn Linh nằm mơ cũng mong La Chinh có thể đưa heo Huân quay về Vương vị. Chỉ có thế, phái Thánh Thương mới có thể xuất hiện tia sáng, Huyễn Linh mới có thể lấy lại tự do của bản thân.
Lúc tin tức của Huân lần đầu tiên được truyền đi khắp vũ trụ thông qua Thét Lệnh, phái Thánh Thương không suy nghĩ gì nhiều.
Theo họ, bây giờ Huân vốn không thể chống lại Dao. Giống như những gì Dao từng nói, Huân vốn không có tư cách để chiến đấu với nàng.
Thế nhưng mọi việc tiếp tục phát triển, La Chinh vậy mà lại giết chết Toái Ảnh Thiên Tôn!
Không chỉ giết chết một vị Toái Ảnh Thiên Tôn, mà còn giết chết2ba vị Thiên Tôn của các chủng tộc khác.
Minh Đạo là con trai của Toái Ảnh Thiên Tôn.
Những ngày đó, Huyễn Linh lén nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Minh Đạo, trong lòng nàng thấy cực kỳ vui vẻ!
Đồng thời, hai chữ La Chinh cũng khắc sâu vào trong đầu nàng.
Nàng biết đó chính là hy vọng của phái Thánh Thương, cũng là hy vọng lớn nhất của nàng.
Minh Đạo là con trai của Toái Ảnh Thiên Tôn.
Những ngày đó, Huyễn Linh lén nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Minh Đạo, trong lòng nàng thấy cực kỳ vui vẻ!
Đồng thời, hai chữ La Chinh cũng khắc sâu vào trong đầu nàng.
Nàng biết đó chính là hy vọng của phái Thánh Thương, cũng là hy vọng lớn nhất của nàng.
Có thể gặp La Chinh trong9chiến trường mộng ảo, làm sao nàng lại không vui?
Mặc dù trong lòng nàng cực kỳ kích động, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì. Nàng không nói gì, cũng không dám nói gì.
Bây giờ La Chinh vẫn chưa đủ mạnh. Hắn cần đi tiếp con đường của mình. Huyễn Linh coi La Chinh là hy vọng của mình, che chở còn chả kịp, sao có thể làm phiền hắn?
Cho dù nàng rất tin tưởng vào thực lực của La Chinh, nhưng nàng không muốn hắn vì bản thân nàng mà gặp phải phiền phức ở đây.
Thế nên Huyễn Linh chọn im lặng, nói ra những lời như vậy.
Nhưng nàng lại không hiểu tính cách của La Chinh.
Sau khi nghe thấy Minh Đạo là con trai của Toái Ảnh Thiên Tôn, đột nhiên trên mặt La Chinh lại4nở nụ cười ấm áp. Hắn nói với Minh Đạo: “Thì ra ngươi là con trai của Toái Ảnh Thiên Tôn?”
“Ha!” Minh Đạo cười: “Bây giờ đã biết, hối hận cũng muộn rồi. Năm người các ngươi, mỗi người quỳ xuống để ta giết ba lần, ta có thể suy nghĩ tha cho các ngươi!”
Thương Ma ở không xa khoanh tay, cười: “Chúng ta có sáu người? Có phải ngươi không biết đếm không?”
Cho dù nhát gan như Thương Ma cũng chọn đứng về phía Huyễn Linh.
Minh Đạo hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hướng về Quý Nam: “Minh Đạo ta không có sở thích nào khác, chỉ thích thu nhập mỹ nhân. Mỹ nữ Nhân tộc này cũng có hương vị đặc biệt, nếu có thể theo ta trong chiến trường mộng ảo thì ta sẽ miễn cho ngươi một lần.”
Quý Nam nghiêng đầu, bĩu môi. Nàng không hề lùi về sau mà còn nhìn chằm chằm vào Minh Đạo nói: “Toái Ảnh Thiên Tôn cũng chỉ là một vị Thiên Tôn hạ vị, chẳng thể vào luồng. Nếu muốn ta đi theo ngươi thì trong chiến trường mộng ảo này chắc chắn cũng không tiện. Dù sao thì cũng chỉ là một hình chiếu, lúc có lúc không, sao bằng được niềm vui trong hiện thực.”
“Vậy cô nương sống ở đâu, ta sẽ không quản ngại đường xá xa xôi mà qua đó.” Minh Đạo ngả ngớn, dán mắt vào môi Quý Nam nói.
Đương nhiên Minh Đạo không thể thực sự vượt qua vô số Đại Giới chỉ vì một mỹ nữ.
Nhưng trong chiến trường mộng ảo, đa số đều là võ giả trẻ tuổi, không thể thua khí thế, đã mở miệng cạnh tranh thì phải thắng đối phương.
Chỉ cần cô gái này không phải là con của Thiên Tôn tộc lớn nào đó, mà chỉ là thiên tài trong thánh địa thập phẩm bình thường thì dựa vào thế lực của Minh Đạo hiện nay cũng không khó để đưa đi.
Quý Nam chỉ thản nhiên phun ra hai chữ “Quý gia”, rồi cười tươi dán mắt vào Minh Đạo hỏi: “Ngươi dám đến không? Đừng nói đến người cha không ra gì của ngươi nữa, cho dù là Hình Phạt Vương đích thân đưa ngươi tới, thì ngươi dám đến Quý gia không?”
Quý Nam quả thực không phải là truyền nhân trực tiếp của Thiên Tôn, nhưng địa vị của nàng chỉ kém hai vị Thiên Kiêu của Quý gia kia mà thôi…
Trong vũ trụ này, ai có thể đến trước Quý gia, tùy tiện mang người của Quý gia đi?
Cho nên sau khi Quý Nam nói ra lai lịch của mình, sắc mặt Minh Đạo liền khựng lại. Hắn không ngờ cô gái trước mặt lại là người của Quý gia.
“Hừ, ta không quan tâm ngươi đến từ đâu. Đây là chiến trường mộng ảo, ai mạnh thì kẻ đó làm vương!” Minh Đạo chuyển đề tài.
Quý Nam cười nhạo: “Nói sớm có phải xong rồi không!”
Nói rồi, nàng chủ động đi tới, đưa tay ra vỗ lên cánh tay cường tráng như thần khí của La Chinh, dịu dàng nói: “Giờ phải dựa vào ngươi rồi!”
Trận chiến này vốn không thể tránh!
Hai đội liền di chuyển ra ngoài thành chính.
Cùng lúc đó, còn có nhiều võ giả đi theo sau.
Những võ giả này không có thực lực đánh nhau với các Thiên Kiêu, nhưng vẫn có quyền đi xem trò vui.
“Đối đầu gay gắt quá. Không ngờ cô gái đó lại đến từ Quý gia!”
“Đến từ Quý gia thì làm sao? Quá nửa chẳng phải là Thiên Kiêu của Quý gia…”
“Ta thấy cô gái đó không định ra tay, dường như nàng định để người thanh niên kia ra tay. Không biết thanh niên đó có lai lịch gì?”
“Không cần biết lai lịch như thế nào, chỉ sợ cuối cùng cũng phải chịu thiệt. Minh Đạo là Thiên Kiêu của Yêu Dạ tộc, lại là con trai của Toái Ảnh Thiên Tôn, thực lực bản thân y cũng sâu không thể lường được!”
Trong lúc mọi người bàn tán, sắc mặt của Huyễn Linh cực kỳ phức tạp.
Nàng vốn không nói nhiều, lúc này cũng không biết làm sao, chỉ mong La Chinh thực sự có thể thắng Minh Đạo là tốt rồi…
Mặc dù La Chinh đã thể hiện ra thực lực không tầm thường trong đại sảnh Nhân Quả, thậm chí còn đánh chết một Thiên Kiêu trong đại sảnh Nhân Quả thứ ba, nhưng đó không phải dựa vào thực lực của bản thân hắn, mà là lợi dụng quy luật của đại sảnh Nhân Quả để chôn sống Thiên Kiêu đó. Hắn có phải là đối thủ của Thiên Kiêu không?
Năm người Quý Nam, Huyễn Linh, Kim Hải, Thương Ma và Ám Tư đều đứng trên tường thành.
Người đầu tiên đi khỏi tường thành là Minh Đạo. Sau khi rời khỏi tường thành, y bay thẳng lên, bước hơn chục bước rồi ngoảnh đầu nhìn La Chinh. Thấy La Chinh vẫn chưa rời thành, y nói: “Anh bạn, không phải đến nước này rồi mới hối hận đấy chứ? Nếu muốn làm rùa rụt cổ thì cũng có thể. Ngươi cứ ở trong thành chính thì ta cũng không thể làm gì được ngươi.”
Ngoài miệng Minh Đạo nói như vậy, nhưng trong lòng lại sợ La Chinh không chịu rời thành. Nếu thật sự như vậy, y cũng thực sự hết cách với La Chinh. Chẳng qua y nói như vậy là vì muốn khích tướng mà thôi.
Khóe miệng La Chinh hơi nhếch lên: “Không hối hận. Chỉ là ta đang đợi một vài thứ mà thôi. Đương nhiên, nếu những thứ đó không đến là tốt nhất!”
“Thứ gì vậy…?”
Đúng lúc này, hai bên tường thành có nhiều đốm đen nhỏ trôi về phía bên này.
“Khục khục khục khục…”
Chính là hàng trăm đầu lâu nhỏ. Nó tiến vào thành, xoay quanh thành chính.
Lúc này La Chinh đã đến phía tây thành, rõ ràng chúng bao vây hắn.
La Chinh khẽ thở dài, xem ra khó mà thoát khỏi những đầu lâu nhỏ này. Cho dù rời khỏi đại sảnh Nhân Quả, chúng vẫn có thể đuổi theo, thực không biết rốt cuộc chúng được làm ra như thế nào.
“Đây là thứ quỷ quái gì vậy.” Minh Đạo hoảng hốt, nhìn chằm chằm vào đám đầu lâu không ngừng tụm lại.
La Chinh bước một bước ra khỏi tường thành, tất cả đầu lâu nhỏ đều hướng về phía hắn. Hắn không quan tâm, thuận tay với lấy một cái đầu lâu, đưa hốc mắt đen của cái đầu lâu nhỏ về phía Minh Đạo, trên mặt nở nụ cười nửa chính nửa tà: “Ngươi không cần biết cái đầu lâu nhỏ này là gì, ngươi chỉ cần biết lúc trước ta đã giết cha ngươi, bây giờ ta không ngại giết chết con trai hắn vài lần đâu...”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng hai phái dựa vào Sát Lục Vương thì một phái hướng về phía Dao, một phái bởi vì thề sống chết đi theo Huân cho nên đã bị Dao xử lý.
Phái này chính là những người sở hữu thánh thương của Yêu Dạ tộc. Các đời Sát Lục Vương đều dùng thánh thương của phái này, cho nên phái này còn được gọi là phái Thánh Thương.
Tình hình mấy năm nay của phái Thánh Thương trong Yêu Dạ tộc chỉ có thể dùng bốn chữ cực kỳ khó khăn để diễn tả. Nếu không phải trốn tránh thì bọn họ cũng bị phái3khác bắt làm nô dịch. Nếu là nam sẽ bị bắt làm lao dịch, nếu là nữ có chút nhan sắc thì sẽ bị coi như một món đồ chơi.
Huyễn Linh là cô gái đứng đầu trong phái Thánh Thương.
Nếu không phải là hai vị Vương có tranh chấp, sợ rằng Huyễn Linh bây giờ đã là một Thiên Kiêu trong Yêu Dạ tộc.
Nhưng bây giờ nàng chỉ là một món đồ chơi không có tự do trong hậu cung của Minh Đạo mà thôi.
Sau khi Quý Nam nhìn thấy tên thật của La Chinh trong hành lang Đế Giả thì nàng càng ngày càng thích thú.
Lúc Huyễn Linh nhìn thấy hai chữ “La Chinh” trong đó, dường như nàng không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả nổi sự kích động của mình!
Trong mấy năm2nay, việc liên quan đến Huân đã sôi sùng sục trong Yêu Dạ tộc.
Huyễn Linh nằm mơ cũng mong La Chinh có thể đưa heo Huân quay về Vương vị. Chỉ có thế, phái Thánh Thương mới có thể xuất hiện tia sáng, Huyễn Linh mới có thể lấy lại tự do của bản thân.
Lúc tin tức của Huân lần đầu tiên được truyền đi khắp vũ trụ thông qua Thét Lệnh, phái Thánh Thương không suy nghĩ gì nhiều.
Theo họ, bây giờ Huân vốn không thể chống lại Dao. Giống như những gì Dao từng nói, Huân vốn không có tư cách để chiến đấu với nàng.
Thế nhưng mọi việc tiếp tục phát triển, La Chinh vậy mà lại giết chết Toái Ảnh Thiên Tôn!
Không chỉ giết chết một vị Toái Ảnh Thiên Tôn, mà còn giết chết2ba vị Thiên Tôn của các chủng tộc khác.
Minh Đạo là con trai của Toái Ảnh Thiên Tôn.
Những ngày đó, Huyễn Linh lén nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Minh Đạo, trong lòng nàng thấy cực kỳ vui vẻ!
Đồng thời, hai chữ La Chinh cũng khắc sâu vào trong đầu nàng.
Nàng biết đó chính là hy vọng của phái Thánh Thương, cũng là hy vọng lớn nhất của nàng.
Minh Đạo là con trai của Toái Ảnh Thiên Tôn.
Những ngày đó, Huyễn Linh lén nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Minh Đạo, trong lòng nàng thấy cực kỳ vui vẻ!
Đồng thời, hai chữ La Chinh cũng khắc sâu vào trong đầu nàng.
Nàng biết đó chính là hy vọng của phái Thánh Thương, cũng là hy vọng lớn nhất của nàng.
Có thể gặp La Chinh trong9chiến trường mộng ảo, làm sao nàng lại không vui?
Mặc dù trong lòng nàng cực kỳ kích động, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì. Nàng không nói gì, cũng không dám nói gì.
Bây giờ La Chinh vẫn chưa đủ mạnh. Hắn cần đi tiếp con đường của mình. Huyễn Linh coi La Chinh là hy vọng của mình, che chở còn chả kịp, sao có thể làm phiền hắn?
Cho dù nàng rất tin tưởng vào thực lực của La Chinh, nhưng nàng không muốn hắn vì bản thân nàng mà gặp phải phiền phức ở đây.
Thế nên Huyễn Linh chọn im lặng, nói ra những lời như vậy.
Nhưng nàng lại không hiểu tính cách của La Chinh.
Sau khi nghe thấy Minh Đạo là con trai của Toái Ảnh Thiên Tôn, đột nhiên trên mặt La Chinh lại4nở nụ cười ấm áp. Hắn nói với Minh Đạo: “Thì ra ngươi là con trai của Toái Ảnh Thiên Tôn?”
“Ha!” Minh Đạo cười: “Bây giờ đã biết, hối hận cũng muộn rồi. Năm người các ngươi, mỗi người quỳ xuống để ta giết ba lần, ta có thể suy nghĩ tha cho các ngươi!”
Thương Ma ở không xa khoanh tay, cười: “Chúng ta có sáu người? Có phải ngươi không biết đếm không?”
Cho dù nhát gan như Thương Ma cũng chọn đứng về phía Huyễn Linh.
Minh Đạo hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hướng về Quý Nam: “Minh Đạo ta không có sở thích nào khác, chỉ thích thu nhập mỹ nhân. Mỹ nữ Nhân tộc này cũng có hương vị đặc biệt, nếu có thể theo ta trong chiến trường mộng ảo thì ta sẽ miễn cho ngươi một lần.”
Quý Nam nghiêng đầu, bĩu môi. Nàng không hề lùi về sau mà còn nhìn chằm chằm vào Minh Đạo nói: “Toái Ảnh Thiên Tôn cũng chỉ là một vị Thiên Tôn hạ vị, chẳng thể vào luồng. Nếu muốn ta đi theo ngươi thì trong chiến trường mộng ảo này chắc chắn cũng không tiện. Dù sao thì cũng chỉ là một hình chiếu, lúc có lúc không, sao bằng được niềm vui trong hiện thực.”
“Vậy cô nương sống ở đâu, ta sẽ không quản ngại đường xá xa xôi mà qua đó.” Minh Đạo ngả ngớn, dán mắt vào môi Quý Nam nói.
Đương nhiên Minh Đạo không thể thực sự vượt qua vô số Đại Giới chỉ vì một mỹ nữ.
Nhưng trong chiến trường mộng ảo, đa số đều là võ giả trẻ tuổi, không thể thua khí thế, đã mở miệng cạnh tranh thì phải thắng đối phương.
Chỉ cần cô gái này không phải là con của Thiên Tôn tộc lớn nào đó, mà chỉ là thiên tài trong thánh địa thập phẩm bình thường thì dựa vào thế lực của Minh Đạo hiện nay cũng không khó để đưa đi.
Quý Nam chỉ thản nhiên phun ra hai chữ “Quý gia”, rồi cười tươi dán mắt vào Minh Đạo hỏi: “Ngươi dám đến không? Đừng nói đến người cha không ra gì của ngươi nữa, cho dù là Hình Phạt Vương đích thân đưa ngươi tới, thì ngươi dám đến Quý gia không?”
Quý Nam quả thực không phải là truyền nhân trực tiếp của Thiên Tôn, nhưng địa vị của nàng chỉ kém hai vị Thiên Kiêu của Quý gia kia mà thôi…
Trong vũ trụ này, ai có thể đến trước Quý gia, tùy tiện mang người của Quý gia đi?
Cho nên sau khi Quý Nam nói ra lai lịch của mình, sắc mặt Minh Đạo liền khựng lại. Hắn không ngờ cô gái trước mặt lại là người của Quý gia.
“Hừ, ta không quan tâm ngươi đến từ đâu. Đây là chiến trường mộng ảo, ai mạnh thì kẻ đó làm vương!” Minh Đạo chuyển đề tài.
Quý Nam cười nhạo: “Nói sớm có phải xong rồi không!”
Nói rồi, nàng chủ động đi tới, đưa tay ra vỗ lên cánh tay cường tráng như thần khí của La Chinh, dịu dàng nói: “Giờ phải dựa vào ngươi rồi!”
Trận chiến này vốn không thể tránh!
Hai đội liền di chuyển ra ngoài thành chính.
Cùng lúc đó, còn có nhiều võ giả đi theo sau.
Những võ giả này không có thực lực đánh nhau với các Thiên Kiêu, nhưng vẫn có quyền đi xem trò vui.
“Đối đầu gay gắt quá. Không ngờ cô gái đó lại đến từ Quý gia!”
“Đến từ Quý gia thì làm sao? Quá nửa chẳng phải là Thiên Kiêu của Quý gia…”
“Ta thấy cô gái đó không định ra tay, dường như nàng định để người thanh niên kia ra tay. Không biết thanh niên đó có lai lịch gì?”
“Không cần biết lai lịch như thế nào, chỉ sợ cuối cùng cũng phải chịu thiệt. Minh Đạo là Thiên Kiêu của Yêu Dạ tộc, lại là con trai của Toái Ảnh Thiên Tôn, thực lực bản thân y cũng sâu không thể lường được!”
Trong lúc mọi người bàn tán, sắc mặt của Huyễn Linh cực kỳ phức tạp.
Nàng vốn không nói nhiều, lúc này cũng không biết làm sao, chỉ mong La Chinh thực sự có thể thắng Minh Đạo là tốt rồi…
Mặc dù La Chinh đã thể hiện ra thực lực không tầm thường trong đại sảnh Nhân Quả, thậm chí còn đánh chết một Thiên Kiêu trong đại sảnh Nhân Quả thứ ba, nhưng đó không phải dựa vào thực lực của bản thân hắn, mà là lợi dụng quy luật của đại sảnh Nhân Quả để chôn sống Thiên Kiêu đó. Hắn có phải là đối thủ của Thiên Kiêu không?
Năm người Quý Nam, Huyễn Linh, Kim Hải, Thương Ma và Ám Tư đều đứng trên tường thành.
Người đầu tiên đi khỏi tường thành là Minh Đạo. Sau khi rời khỏi tường thành, y bay thẳng lên, bước hơn chục bước rồi ngoảnh đầu nhìn La Chinh. Thấy La Chinh vẫn chưa rời thành, y nói: “Anh bạn, không phải đến nước này rồi mới hối hận đấy chứ? Nếu muốn làm rùa rụt cổ thì cũng có thể. Ngươi cứ ở trong thành chính thì ta cũng không thể làm gì được ngươi.”
Ngoài miệng Minh Đạo nói như vậy, nhưng trong lòng lại sợ La Chinh không chịu rời thành. Nếu thật sự như vậy, y cũng thực sự hết cách với La Chinh. Chẳng qua y nói như vậy là vì muốn khích tướng mà thôi.
Khóe miệng La Chinh hơi nhếch lên: “Không hối hận. Chỉ là ta đang đợi một vài thứ mà thôi. Đương nhiên, nếu những thứ đó không đến là tốt nhất!”
“Thứ gì vậy…?”
Đúng lúc này, hai bên tường thành có nhiều đốm đen nhỏ trôi về phía bên này.
“Khục khục khục khục…”
Chính là hàng trăm đầu lâu nhỏ. Nó tiến vào thành, xoay quanh thành chính.
Lúc này La Chinh đã đến phía tây thành, rõ ràng chúng bao vây hắn.
La Chinh khẽ thở dài, xem ra khó mà thoát khỏi những đầu lâu nhỏ này. Cho dù rời khỏi đại sảnh Nhân Quả, chúng vẫn có thể đuổi theo, thực không biết rốt cuộc chúng được làm ra như thế nào.
“Đây là thứ quỷ quái gì vậy.” Minh Đạo hoảng hốt, nhìn chằm chằm vào đám đầu lâu không ngừng tụm lại.
La Chinh bước một bước ra khỏi tường thành, tất cả đầu lâu nhỏ đều hướng về phía hắn. Hắn không quan tâm, thuận tay với lấy một cái đầu lâu, đưa hốc mắt đen của cái đầu lâu nhỏ về phía Minh Đạo, trên mặt nở nụ cười nửa chính nửa tà: “Ngươi không cần biết cái đầu lâu nhỏ này là gì, ngươi chỉ cần biết lúc trước ta đã giết cha ngươi, bây giờ ta không ngại giết chết con trai hắn vài lần đâu...”