Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1276
Chương 1276: Nỗi buồn của khê ấu cầm
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thanh sắt cần phải lấy ở những bí cảnh bỏ hoang. Mà muốn thông qua bí cảnh thì chắc chắn không phải chuyện đơn giản.
Về phần năm triệu điểm mộng ảo, một thành chính liệu mấy người có thể tích lũy được?
Chiến trường mộng ảo, trong một thành chính của một Đại Giới nào đó.
Từng luồng ánh sáng màu bạc xuất hiện chính giữa thành. Từ trong luồng ánh sáng có chín vị võ giả bước ra.
Chỉ có điều bọn họ không ngờ rằng, phần thưởng của đại sảnh thứ năm lại là có thể tùy ý lựa chọn một pháp bảo để mang ra ngoài.
Gã đã chọn tấm Phục Sinh Lệnh này.
Có được tấm lệnh bài này, tương đương với việc gã có thêm một mạng sống3bên ngoài. Khi đó “phục sinh lại số mệnh” mới có hiệu quả thực sự.
Người có thể phục sinh lại số mệnh chỉ có Thiên Tôn.
Huống chi, ngay cả Thiên Tôn cũng không thể khiến bản thân mình sống lại, mà chỉ có thể phục sinh cho người khác, ngoài ra lại còn có rất nhiều hạn chế.
Khi chín vị võ giả này xuất hiện, những võ giả vây xem xung quanh đều tỏ vẻ kính sợ. Bọn họ đều biết, những người này mới thật sự là cường giả.
Sau khi thông qua đại sảnh Nhân Quả, tất cả các võ giả sẽ được truyền tống đến một thành chính đặc biệt. Mà thành chính này thường nằm chính giữa một Đại Giới.
Quy tắc này là do chiến trường2mộng ảo cố ý sắp xếp.
Dù sao võ giả có thể thông qua thử thách mà không chết thì cơ bản đều là cường giả nằm trong tốp năm mươi người đứng đầu của Đại Giới này.
Từng đội cường giả rời khỏi đại sảnh Nhân Quả, tập trung trong thành chính, khả năng rất lớn sẽ va chạm gay gắt với nhau.
Chín người đồng thời tiến vào đại sảnh Nhân Quả, nhưng chỉ chết một người. Thực lực này khiến người ta phải tặc lưỡi.
“Chẳng có tinh thần gì cả. Không ngờ phần thưởng của đại sảnh thứ năm lại là cái này.” Một vị võ giả tóc dài lắc đầu, nhịn không được mà phàn nàn mấy câu.
“Ha ha, ta lại cảm thấy rất thú vị. Nó cho2phép ta mang một bảo vật của chiến trường mộng ảo ra ngoài. Trong này có những bảo vật vô cùng nghịch thiên.” Một vị võ giả đầu trọc cười nói. Gã lấy được một tấm Phục Sinh Lệnh trong một bí cảnh của chiến trường mộng ảo. Người nào mang theo lệnh bài này sẽ được sống lại một lần.
Sau khi vượt qua đại sảnh Nhân Quả lần này, gã không chết, nên tất nhiên sẽ không cần sử dụng Phục Sinh Lệnh.
Nhưng khắp chiến trường mộng ảo đều là hoa trong gương, trăng trong nước, là hình chiếu của Thiên Đạo. Nếu gã không sử dụng Phục Sinh Lệnh thì có rời khỏi chiến trường mộng ảo cũng không thể mang ra ngoài, như vậy đúng là hơi9lãng phí.
Gã đã chọn tấm Phục Sinh Lệnh này.
Có được tấm lệnh bài này, tương đương với việc gã có thêm một mạng sống bên ngoài. Khi đó “phục sinh lại số mệnh” mới có hiệu quả thực sự.
Người có thể phục sinh lại số mệnh chỉ có Thiên Tôn.
Huống chi, ngay cả Thiên Tôn cũng không thể khiến bản thân mình sống lại, mà chỉ có thể phục sinh cho người khác, ngoài ra lại còn có rất nhiều hạn chế.
Không thể nghi ngờ, cho dù tên võ giả đầu trọc này không chiến thắng trên chiến trường mộng ảo thì gã cũng đã kiếm bộn rồi.
Cô gái đứng ở vị trí thứ tư trong nhóm, nét mặt lại không vui.
Cô gái này mặc chiếc áo màu trắng, váy4dài quét đất, trên vai là một đường viền gấm màu trắng, gương mặt xinh đẹp mang đến cho người ta cảm giác rất lạnh lùng.
Nàng chính là Khê Ấu Cầm đã tiến vào chiến trường mộng ảo.
Từ đầu đến cuối, Khê Ấu Cầm không hề chú ý đến điểm số và xếp hạng của mình.
Mặc dù nàng đã đồng ý với sư phụ, nhất định sẽ giành được thành tích tốt trên chiến trường mộng ảo, nhưng nàng lại không cảm thấy quá hứng thú với điều này.
Nàng từ Tử Cực giới xuyên thẳng qua một Đại Giới, sau đó được phân vào một thành chính của Ma tộc.
Phiền phức hơn chính là xung quanh thành chính Ma tộc này còn có sáu thành chính của Ma tộc khác.
Đó chính là khu vực chém giết thực sự.
Thế là, Khê Ấu Cầm cứ tỉnh tỉnh mê mê rời khỏi thành chính, bắt đầu con đường chém giết.
Nàng cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình đã giết bao nhiêu gã đàn ông, nhưng mục đích của nàng lại không phải là chém giết đám người này. Mục đích của nàng là tìm La Chinh.
Nhưng rời khỏi thành chính cũng không phải là chuyện đơn giản. Trước khi chưa biết rõ quy tắc, thậm chí nàng còn chủ động không chống lại người khác khi họ giết mình. Kết quả, nàng phát hiện mình vẫn sống lại trong thành chính cũ, nên nàng chỉ có thể lấy việc đồ sát để phát tiết.
Thế là, nàng dựa vào kiếm trận của mình mà diệt sạch bảy thành chính Ma tộc.
Bây giờ, tất cả các võ giả Ma tộc mới biết, cô gái Nhân tộc nhìn thì rất xinh đẹp, thanh tú, lịch sự này lại chính là một cơn ác mộng.
Kết quả, tất cả mọi người đều không dám ra khỏi thành.
Nhưng trong việc cướp đoạt điểm mộng ảo, Khê Ấu Cầm có một ưu thế trời sinh.
Nàng tận dụng một trăm nghìn trường kiếm của mình, bố trí thành kiếm trận hình vòng tròn, bao quanh một thành chính.
Một chiêu này dường như có thể ép các võ giả của thành chính đó đến phát điên.
Cường giả bình thường, cho dù thực lực có mạnh hơn nữa thì cũng không có khả năng tàn sát tất cả các võ giả trong một thành chính cùng lúc.
Bốn phía của thành chính đều có lối ra, chỉ cần nhảy xuống từ trên tường thành là có thể chuồn đi. Rất nhiều võ giả chạy cùng một lúc, thực lực có mạnh đi nữa thì cũng không thể giết chết toàn bộ, diệt được một phần trăm đã là không tệ rồi.
Giống như Cơ Lạc Tuyết, nhờ có rất nhiều người và thuộc hạ của Cơ gia nên nàng mới có được danh xưng là Thành chủ, từ đó định ra quy tắc cho thành chính.
Nhưng Khê Ấu Cầm lại khác. Kiếm trận của nàng có thể vây trọn một thành chính.
Lợi hại hay không thì đều không thể ra khỏi thành. Chỉ cần ra khỏi thành thì sẽ bị giết chết, thế nên bọn họ chỉ có thể thành thật ở lại trong thành.
Cuối cùng, võ giả Ma tộc không chịu nổi, đành thương lượng với Khê Ấu Cầm, mỗi người để cho nàng giết chết ba lần.
Sau khi giết ba lần, võ giả Ma tộc mới có thể tiễn bà cô này đi.
Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, nàng đã tiến vào vị trí một trăm người đứng đầu trên toàn bộ chiến trường mộng ảo.
Chỉ là về sau, nàng chủ động cho người ta giết chết một lần, mất một nửa số điểm mộng ảo, sau đó lại tiếp tục đi lên.
Từ đầu đến cuối, Khê Ấu Cầm không hề kiểm tra thứ hạng của mình.
Nàng chỉ muốn tìm kiếm La Chinh.
Nhưng sau khi biết được trong chiến trường mộng ảo chia thành năm mươi Đại Giới, Khê Ấu Cầm lập tức không vui.
Điều này đồng nghĩa với việc khả năng nàng và La Chinh ở cùng một Đại Giới chỉ chiếm một phần trăm.
Sau khi tiến vào đại sảnh Nhân Quả, nàng vốn ôm một tia hy vọng, nhưng nàng vẫn không gặp được La Chinh.
“Ấu Cầm muội muội, tại sao muội lại không vui như vậy?” Gã thanh niên tóc dài hỏi Khê Ấu Cầm.
Khê Ấu Cầm thản nhiên nhìn gã, sau đó bước về phía tường thành. Bây giờ nàng lười rời khỏi thành, cũng lười đi chém giết với đám người này.
Về phần gã thanh niên tóc dài trước mặt, nghe nói là Thiên Kiêu của liên minh Nhân Đạo, thực lực không tầm thường. Trong đại sảnh Nhân Quả, gã luôn là người dẫn đầu, cả đường cứ xun xoe, trăm phương nghìn kế bảo vệ Khê Ấu Cầm. Cho nên nàng cũng chẳng cần thể hiện thực lực của mình trong đại sảnh Nhân Quả, thậm chí còn chưa từng ra tay.
“Không có gì.” Khê Ấu Cầm lạnh nhạt đáp.
“Giết người là vui vẻ nhất. Thành chính này là lối ra của đại sảnh Nhân Quả, tất nhiên sẽ tập trung không ít nhân vật lợi hại. Ta và muội ra ngoài thành giết người, thấy sao?” Gã thanh niên tóc dài cười gượng.
Nhân vật có thể thông qua đại sảnh Nhân Quả, hoặc là Thiên Kiêu, hoặc gần với Thiên Kiêu, ví dụ như truyền nhân dòng chính của các Đại giới chủ, Thiên Tôn. Nhưng gã thanh niên tóc dài này lại không coi những người đó ra gì. Khi lời nói kia vang lên, nó đã thu hút không ít ánh mắt của các võ giả trong thành. Dù sao thành chính này cũng khác với các thành chính khác, là nơi các thiên tài siêu cấp tập trung lại.
Khê Ấu Cầm suy nghĩ: “Được, nhưng khi ra khỏi thành, ta sẽ giết ngươi.” Nàng nhìn gã thanh niên tóc dài, giọng nói rất bình thản.
Gã thanh niên tóc dài cười ha ha nói: “Không phải chứ? Nếu Ấu Cầm muội muội muốn so đấu, Tiêu mỗ có thể phụng bồi.”
Khê Ấu Cầm không nói gì, bước thẳng ra ngoài thành chính. Nhưng trong lòng nàng lại đang tính toán, sớm muộn gì năm mươi Đại Giới ở chiến trường mộng ảo cũng sẽ sát nhập lại với nhau. Nếu không, các thiên tài phân tán trong năm mươi Đại Giới sẽ không thể phân cao thấp. Nàng nhất định phải tăng thứ hạng của mình. Chỉ cần nàng có thể xếp hạng đầu, nàng sẽ gặp được La Chinh.
Nhưng không biết chàng ấy xếp thứ bao nhiêu.
Sau thời gian một nén nhang, bên ngoài thành chính lóe lên một luồng ánh kiếm như sấm sét.
Tiếng kêu thảm thiết của võ giả tóc dài vang lên, gã đã bị Khê Ấu Cầm đưa về thành chính để sống lại...
Võ giả tóc dài bị màn sáng bao phủ, trong đầu đau khổ suy nghĩ. Gã nghĩ mãi không ra, không hiểu sao một cô gái trông có vẻ yếu ớt, thanh lịch như vậy, thậm chí gã còn làm sứ giả hộ hoa suốt cả một chặng đường, hộ tống nàng thông qua đại sảnh Nhân Quả.
Vậy mà sao nàng lại có thực lực mạnh đến như thế?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Về phần năm triệu điểm mộng ảo, một thành chính liệu mấy người có thể tích lũy được?
Chiến trường mộng ảo, trong một thành chính của một Đại Giới nào đó.
Từng luồng ánh sáng màu bạc xuất hiện chính giữa thành. Từ trong luồng ánh sáng có chín vị võ giả bước ra.
Chỉ có điều bọn họ không ngờ rằng, phần thưởng của đại sảnh thứ năm lại là có thể tùy ý lựa chọn một pháp bảo để mang ra ngoài.
Gã đã chọn tấm Phục Sinh Lệnh này.
Có được tấm lệnh bài này, tương đương với việc gã có thêm một mạng sống3bên ngoài. Khi đó “phục sinh lại số mệnh” mới có hiệu quả thực sự.
Người có thể phục sinh lại số mệnh chỉ có Thiên Tôn.
Huống chi, ngay cả Thiên Tôn cũng không thể khiến bản thân mình sống lại, mà chỉ có thể phục sinh cho người khác, ngoài ra lại còn có rất nhiều hạn chế.
Khi chín vị võ giả này xuất hiện, những võ giả vây xem xung quanh đều tỏ vẻ kính sợ. Bọn họ đều biết, những người này mới thật sự là cường giả.
Sau khi thông qua đại sảnh Nhân Quả, tất cả các võ giả sẽ được truyền tống đến một thành chính đặc biệt. Mà thành chính này thường nằm chính giữa một Đại Giới.
Quy tắc này là do chiến trường2mộng ảo cố ý sắp xếp.
Dù sao võ giả có thể thông qua thử thách mà không chết thì cơ bản đều là cường giả nằm trong tốp năm mươi người đứng đầu của Đại Giới này.
Từng đội cường giả rời khỏi đại sảnh Nhân Quả, tập trung trong thành chính, khả năng rất lớn sẽ va chạm gay gắt với nhau.
Chín người đồng thời tiến vào đại sảnh Nhân Quả, nhưng chỉ chết một người. Thực lực này khiến người ta phải tặc lưỡi.
“Chẳng có tinh thần gì cả. Không ngờ phần thưởng của đại sảnh thứ năm lại là cái này.” Một vị võ giả tóc dài lắc đầu, nhịn không được mà phàn nàn mấy câu.
“Ha ha, ta lại cảm thấy rất thú vị. Nó cho2phép ta mang một bảo vật của chiến trường mộng ảo ra ngoài. Trong này có những bảo vật vô cùng nghịch thiên.” Một vị võ giả đầu trọc cười nói. Gã lấy được một tấm Phục Sinh Lệnh trong một bí cảnh của chiến trường mộng ảo. Người nào mang theo lệnh bài này sẽ được sống lại một lần.
Sau khi vượt qua đại sảnh Nhân Quả lần này, gã không chết, nên tất nhiên sẽ không cần sử dụng Phục Sinh Lệnh.
Nhưng khắp chiến trường mộng ảo đều là hoa trong gương, trăng trong nước, là hình chiếu của Thiên Đạo. Nếu gã không sử dụng Phục Sinh Lệnh thì có rời khỏi chiến trường mộng ảo cũng không thể mang ra ngoài, như vậy đúng là hơi9lãng phí.
Gã đã chọn tấm Phục Sinh Lệnh này.
Có được tấm lệnh bài này, tương đương với việc gã có thêm một mạng sống bên ngoài. Khi đó “phục sinh lại số mệnh” mới có hiệu quả thực sự.
Người có thể phục sinh lại số mệnh chỉ có Thiên Tôn.
Huống chi, ngay cả Thiên Tôn cũng không thể khiến bản thân mình sống lại, mà chỉ có thể phục sinh cho người khác, ngoài ra lại còn có rất nhiều hạn chế.
Không thể nghi ngờ, cho dù tên võ giả đầu trọc này không chiến thắng trên chiến trường mộng ảo thì gã cũng đã kiếm bộn rồi.
Cô gái đứng ở vị trí thứ tư trong nhóm, nét mặt lại không vui.
Cô gái này mặc chiếc áo màu trắng, váy4dài quét đất, trên vai là một đường viền gấm màu trắng, gương mặt xinh đẹp mang đến cho người ta cảm giác rất lạnh lùng.
Nàng chính là Khê Ấu Cầm đã tiến vào chiến trường mộng ảo.
Từ đầu đến cuối, Khê Ấu Cầm không hề chú ý đến điểm số và xếp hạng của mình.
Mặc dù nàng đã đồng ý với sư phụ, nhất định sẽ giành được thành tích tốt trên chiến trường mộng ảo, nhưng nàng lại không cảm thấy quá hứng thú với điều này.
Nàng từ Tử Cực giới xuyên thẳng qua một Đại Giới, sau đó được phân vào một thành chính của Ma tộc.
Phiền phức hơn chính là xung quanh thành chính Ma tộc này còn có sáu thành chính của Ma tộc khác.
Đó chính là khu vực chém giết thực sự.
Thế là, Khê Ấu Cầm cứ tỉnh tỉnh mê mê rời khỏi thành chính, bắt đầu con đường chém giết.
Nàng cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình đã giết bao nhiêu gã đàn ông, nhưng mục đích của nàng lại không phải là chém giết đám người này. Mục đích của nàng là tìm La Chinh.
Nhưng rời khỏi thành chính cũng không phải là chuyện đơn giản. Trước khi chưa biết rõ quy tắc, thậm chí nàng còn chủ động không chống lại người khác khi họ giết mình. Kết quả, nàng phát hiện mình vẫn sống lại trong thành chính cũ, nên nàng chỉ có thể lấy việc đồ sát để phát tiết.
Thế là, nàng dựa vào kiếm trận của mình mà diệt sạch bảy thành chính Ma tộc.
Bây giờ, tất cả các võ giả Ma tộc mới biết, cô gái Nhân tộc nhìn thì rất xinh đẹp, thanh tú, lịch sự này lại chính là một cơn ác mộng.
Kết quả, tất cả mọi người đều không dám ra khỏi thành.
Nhưng trong việc cướp đoạt điểm mộng ảo, Khê Ấu Cầm có một ưu thế trời sinh.
Nàng tận dụng một trăm nghìn trường kiếm của mình, bố trí thành kiếm trận hình vòng tròn, bao quanh một thành chính.
Một chiêu này dường như có thể ép các võ giả của thành chính đó đến phát điên.
Cường giả bình thường, cho dù thực lực có mạnh hơn nữa thì cũng không có khả năng tàn sát tất cả các võ giả trong một thành chính cùng lúc.
Bốn phía của thành chính đều có lối ra, chỉ cần nhảy xuống từ trên tường thành là có thể chuồn đi. Rất nhiều võ giả chạy cùng một lúc, thực lực có mạnh đi nữa thì cũng không thể giết chết toàn bộ, diệt được một phần trăm đã là không tệ rồi.
Giống như Cơ Lạc Tuyết, nhờ có rất nhiều người và thuộc hạ của Cơ gia nên nàng mới có được danh xưng là Thành chủ, từ đó định ra quy tắc cho thành chính.
Nhưng Khê Ấu Cầm lại khác. Kiếm trận của nàng có thể vây trọn một thành chính.
Lợi hại hay không thì đều không thể ra khỏi thành. Chỉ cần ra khỏi thành thì sẽ bị giết chết, thế nên bọn họ chỉ có thể thành thật ở lại trong thành.
Cuối cùng, võ giả Ma tộc không chịu nổi, đành thương lượng với Khê Ấu Cầm, mỗi người để cho nàng giết chết ba lần.
Sau khi giết ba lần, võ giả Ma tộc mới có thể tiễn bà cô này đi.
Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, nàng đã tiến vào vị trí một trăm người đứng đầu trên toàn bộ chiến trường mộng ảo.
Chỉ là về sau, nàng chủ động cho người ta giết chết một lần, mất một nửa số điểm mộng ảo, sau đó lại tiếp tục đi lên.
Từ đầu đến cuối, Khê Ấu Cầm không hề kiểm tra thứ hạng của mình.
Nàng chỉ muốn tìm kiếm La Chinh.
Nhưng sau khi biết được trong chiến trường mộng ảo chia thành năm mươi Đại Giới, Khê Ấu Cầm lập tức không vui.
Điều này đồng nghĩa với việc khả năng nàng và La Chinh ở cùng một Đại Giới chỉ chiếm một phần trăm.
Sau khi tiến vào đại sảnh Nhân Quả, nàng vốn ôm một tia hy vọng, nhưng nàng vẫn không gặp được La Chinh.
“Ấu Cầm muội muội, tại sao muội lại không vui như vậy?” Gã thanh niên tóc dài hỏi Khê Ấu Cầm.
Khê Ấu Cầm thản nhiên nhìn gã, sau đó bước về phía tường thành. Bây giờ nàng lười rời khỏi thành, cũng lười đi chém giết với đám người này.
Về phần gã thanh niên tóc dài trước mặt, nghe nói là Thiên Kiêu của liên minh Nhân Đạo, thực lực không tầm thường. Trong đại sảnh Nhân Quả, gã luôn là người dẫn đầu, cả đường cứ xun xoe, trăm phương nghìn kế bảo vệ Khê Ấu Cầm. Cho nên nàng cũng chẳng cần thể hiện thực lực của mình trong đại sảnh Nhân Quả, thậm chí còn chưa từng ra tay.
“Không có gì.” Khê Ấu Cầm lạnh nhạt đáp.
“Giết người là vui vẻ nhất. Thành chính này là lối ra của đại sảnh Nhân Quả, tất nhiên sẽ tập trung không ít nhân vật lợi hại. Ta và muội ra ngoài thành giết người, thấy sao?” Gã thanh niên tóc dài cười gượng.
Nhân vật có thể thông qua đại sảnh Nhân Quả, hoặc là Thiên Kiêu, hoặc gần với Thiên Kiêu, ví dụ như truyền nhân dòng chính của các Đại giới chủ, Thiên Tôn. Nhưng gã thanh niên tóc dài này lại không coi những người đó ra gì. Khi lời nói kia vang lên, nó đã thu hút không ít ánh mắt của các võ giả trong thành. Dù sao thành chính này cũng khác với các thành chính khác, là nơi các thiên tài siêu cấp tập trung lại.
Khê Ấu Cầm suy nghĩ: “Được, nhưng khi ra khỏi thành, ta sẽ giết ngươi.” Nàng nhìn gã thanh niên tóc dài, giọng nói rất bình thản.
Gã thanh niên tóc dài cười ha ha nói: “Không phải chứ? Nếu Ấu Cầm muội muội muốn so đấu, Tiêu mỗ có thể phụng bồi.”
Khê Ấu Cầm không nói gì, bước thẳng ra ngoài thành chính. Nhưng trong lòng nàng lại đang tính toán, sớm muộn gì năm mươi Đại Giới ở chiến trường mộng ảo cũng sẽ sát nhập lại với nhau. Nếu không, các thiên tài phân tán trong năm mươi Đại Giới sẽ không thể phân cao thấp. Nàng nhất định phải tăng thứ hạng của mình. Chỉ cần nàng có thể xếp hạng đầu, nàng sẽ gặp được La Chinh.
Nhưng không biết chàng ấy xếp thứ bao nhiêu.
Sau thời gian một nén nhang, bên ngoài thành chính lóe lên một luồng ánh kiếm như sấm sét.
Tiếng kêu thảm thiết của võ giả tóc dài vang lên, gã đã bị Khê Ấu Cầm đưa về thành chính để sống lại...
Võ giả tóc dài bị màn sáng bao phủ, trong đầu đau khổ suy nghĩ. Gã nghĩ mãi không ra, không hiểu sao một cô gái trông có vẻ yếu ớt, thanh lịch như vậy, thậm chí gã còn làm sứ giả hộ hoa suốt cả một chặng đường, hộ tống nàng thông qua đại sảnh Nhân Quả.
Vậy mà sao nàng lại có thực lực mạnh đến như thế?