Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1270
Chương 1270: Dụ dỗ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Gỗ Kiến Mộc với cơ thể nàng đã hòa làm một, nên khi nàng thúc giục khúc gỗ Kiến Mộc để nhốt con mèo này lại thì sẽ phải không ngừng cung cấp chân nguyên, hóa thành băng để làm giảm lực quy tắc hệ Hỏa trên người con mèo lửa này…
Theo ngũ hành tương khắc thì Hỏa khắc Mộc, nhưng gỗ Kiến Mộc lại vô cùng đặc biệt, nên nó cũng không quá sợ lửa.
Có điều, con mèo lửa này là sinh linh quy tắc được sinh ra từ trong dung nham nên cực kỳ hung dữ. Với thực lực của Quý Nam, muốn nhốt nó cũng là chuyện rất khó khăn.
“Ngoao!”
Dưới công kích của con mèo lửa, chiếc lồng băng không ngừng thay đổi hình dạng. Nhưng Kiến Mộc không hổ danh là gỗ thần của trời đất trong truyền3thuyết, cho dù chỉ có một khúc nhưng tính dẻo của nó cũng có chứa thần lực. Chiếc lồng tạo từ những nhánh cây này dù có biến đổi hình dạng thế nào thì cũng sẽ không thể gãy được!
Áp lực mà nàng phải chịu càng lúc càng lớn. Lúc này, khuôn mặt nàng đã trắng bệch không còn một giọt máu, thế nhưng như vậy lại khiến nàng có một vẻ đẹp khác.
Vậy mà con mèo lửa kia vẫn mạnh mẽ như trước, thậm chí hành động của nó còn càng hung hãn hơn.
Quý Nam phất tay lấy một miếng ngọc chân nguyên ra bóp nát rồi mau chóng hấp thu. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà chân nguyên trong cơ thể nàng đã tiêu hao hết bảy tám phần rồi.
Chân nguyên tiêu hao trong lúc trói con mèo lửa này thậm2chí còn nhiều hơn cả khi đại chiến với người khác nữa.
“Phù…”
Quý Nam thở phào nhẹ nhõm, vươn tay lau mồ hôi trên trán. Việc nhốt con mèo lửa này vẫn quá khó với nàng. Nếu không nhờ có các võ giả khác cùng áp chế thì e rằng chiếc lồng làm từ gỗ Kiến Mộc vẫn sẽ bị nó phá nát mất.
“Thực sự bắt được nó ư? Các ngươi đúng là đồ điên!” Thương Ma ở đằng xa nhìn con mèo lửa trong chiếc lồng mà ngẩn người ra. Dường như gã đã bị dọa chết khiếp, nên lúc mọi người đang áp chế con mèo lửa này thì gã đã chạy ra xa để trốn.
Nhưng Thương Ma vốn là võ giả luyện thể, nên gã cũng chẳng thể giúp được gì.
Quý Nam từ từ đi tới bên cạnh chiếc lồng băng,2sau đó lại gần hơn một chút, đôi mắt xinh đẹp kia chăm chú nhìn con mèo lửa này.
Thấy vậy, La Chinh khẽ phất tay rút khí hỗn độn trong cơ thể ra, luồng khí lạnh từ lòng bàn tay hắn ùn ùn trào ra ngoài, bắn về phía con mèo lửa ở trong lồng kia.
Ngoài La Chinh ra, các võ giả chủ yếu từng tu luyện quy tắc hệ Băng cũng ào ào bắt chước theo, coi như là giúp Quý Nam hàng phục con mèo lửa này.
“Vèo vèo…”
Mọi người không ngừng dùng khí lạnh để áp chế, nên hành động của con mèo lửa kia cũng dần chậm lại. Tiếng kêu thảm thiết của nó dần lịm đi, ngọn lửa trên người nó cũng tắt dần một cách nhanh chóng, bộ lông do ngọn lửa biến thành cũng dần trở nên9ảm đạm.
Chỉ một lúc sau, cuối cùng con mèo lửa này cũng ngừng giãy giụa, ngoan ngoãn nằm trong chiếc lồng băng.
Quý Nam thở phào nhẹ nhõm, vươn tay lau mồ hôi trên trán. Việc nhốt con mèo lửa này vẫn quá khó với nàng. Nếu không nhờ có các võ giả khác cùng áp chế thì e rằng chiếc lồng làm từ gỗ Kiến Mộc vẫn sẽ bị nó phá nát mất.
“Thực sự bắt được nó ư? Các ngươi đúng là đồ điên!” Thương Ma ở đằng xa nhìn con mèo lửa trong chiếc lồng mà ngẩn người ra. Dường như gã đã bị dọa chết khiếp, nên lúc mọi người đang áp chế con mèo lửa này thì gã đã chạy ra xa để trốn.
Nhưng Thương Ma vốn là võ giả luyện thể, nên gã cũng chẳng thể giúp được gì.
Quý Nam4từ từ đi tới bên cạnh chiếc lồng băng, sau đó lại gần hơn một chút, đôi mắt xinh đẹp kia chăm chú nhìn con mèo lửa này.
Lúc này, con mèo lửa trông như đang thoi thóp, ánh mắt vô cùng đáng thương.
“Nhóc này cũng thật đáng thương.” Quý Nam khẽ lắc đầu, có phần không đành lòng.
“Chiến trường mộng ảo này vốn được tạo ra từ quy tắc Thiên Đạo, tất cả những thứ trong đó đều chỉ là hình chiếu do Thiên Đạo tạo ra thôi. Mọi thứ trong này cũng chỉ là ảo ảnh. Đến khi chiến trường mộng ảo biến mất, chúng cũng sẽ biến mất, không có gì đáng thương cả.” Kim Hải phản bác lại.
Ý kiến của hắn cũng có lý. Nguyên lý của chiến trường mộng ảo và không gian mộng ảo cũng giống nhau. Những sinh linh này chưa chắc đã có thật.
“Meo meo…”
Bấy giờ, con mèo lửa lại yếu ớt kêu.
Sao Quý Nam lại không biết đạo lý này cơ chứ? Chẳng qua phụ nữ luôn có lòng thương xót hơn một chút mà thôi.
Muốn vượt qua hồ dung nham này thì đành phải để nhóc con này chịu ấm ức vậy.
“Bước tiếp theo là dùng con mèo lửa này để dụ dỗ người dung nham khổng lồ kia lại đây.” Sau đó La Chinh hỏi: “Nhưng làm sao để đưa con mèo này qua đó?”
Khoảng cách giữa người dung nham khổng lồ với mọi người cũng không ngắn, nếu như trực tiếp ném con mèo này cho nó ăn thì mọi chuyện trở nên vô nghĩa rồi. Mấu chốt là làm thế nào để dụ được người dung nham khổng lồ kia đi lại đây.
Thực ra mặc dù đã bắt được con mèo lửa này, nhưng mọi người đều không chắc là có hiệu quả hay không. Hiện giờ, tất cả những gì mọi người làm đều chỉ là thử để vượt qua hồ dung nham mà thôi.
“Cái này đưa ta đi.” Quý Nam chăm chú nhìn con mèo lửa kia, nét mặt có vẻ phức tạp. Nàng vươn tay nhấc chiếc lồng băng lên, khẽ nói: “Mèo con à mèo con, chỉ mượn cưng một chút thôi. Nếu không thể dụ được tên kia lại đây thì ta sẽ thả ngươi trở về hồ dung nham nhé…”
Nói xong, Quý Nam vươn tay khẽ rung lên.
Khúc gỗ Kiến Mộc này gắn kết với ý nghĩ của nàng, nên có thể biến dài hay ngắn tùy ý.
Lần này, nàng cầm ở phần đuôi khúc gỗ, đoạn giữa của nó bắt đầu dài ra, treo chiếc lồng băng lên, đẩy về phía xa.
Một trăm trượng…
Hai trăm trượng…
Ba trăm trượng…
Bốn trăm trượng…
Năm trăm trượng…
Chiếc lồng băng giam lấy con mèo nhỏ kia càng ngày càng tới gần người dung nham khổng lồ.
Quý Nam như đang chơi thả diều, cầm khúc Kiến Mộc trong tay, giơ chiếc lồng băng kia lên ngày càng cao. Cuối cùng, nàng đưa nó tới trước mặt người dung nham khổng lồ.
Nhưng mặc dù chiếc lồng băng không ngừng đung đưa trước mặt, người dung nham khổng lồ lại phớt lờ như thể không nhìn thấy.
Thấy cảnh đó, nét mặt của đám La Chinh khẽ sầm xuống.
Nếu không thể dụ dỗ người dung nham khổng lồ thì bọn họ thật sự chẳng có cách nào tốt hơn để vượt qua hồ dung nham này cả.
“Lắc lại lần nữa…”
Bàn tay của Quý Nam lại khẽ rung lên, cái rung tay này truyền tới lồng băng ở đầu khúc gỗ Kiến Mộc, làm nó bắt đầu đu đưa qua lại.
“Meo…meo…” Đúng lúc này, con mèo lửa kia bỗng nhiên khẽ kêu lên.
“Ầm.”
Ngay khi con mèo lửa kêu lên, người dung nham khổng lồ to như ngọn núi kia bèn lập tức mở đôi mắt làm từ dung nham ra.
Sau khi nhìn thấy con mèo lửa trước mặt, nó bỗng dưng há to miệng, cắn một miếng về phía con mèo lửa.
“Thu!”
“Vèo!”
Quý Nam ngầm thề rằng nàng nhất định sẽ không để cho con mèo lửa này bị người dung nham khổng lồ kia ăn mất, cổ tay nàng khẽ rung lên, khúc Kiến Mộc bắt đầu mau chóng thu lại.
“Ô…”
Cơ thể to lớn của người dung nham khổng lồ từ từ quay lại, miệng nó vẫn kêu lên một âm thanh vô cùng kỳ quái.
Cánh tay to lớn vung ra, nắm lấy chiếc lồng băng đang thu về theo khúc gỗ Kiến Mộc kia. Thế nhưng tốc độ rút khúc gỗ Kiến Mộc của Quý Nam cũng vô cùng nhanh, khiến người dung nham khổng lồ này bắt vào khoảng trống.
“Ô ô…”
Người dung nham khổng lồ kêu lên ồm ồm, sau đó nhấc một chân lên, bước ra một bước.
“Rầm…”
Tiếng bước chân vang lên nặng nề, mặt đất trong hang cũng rung lên.
Khi người dung nham khổng lồ này nhấc chân lên, dung nham tụ lại tạo thành một vòng xoáy dưới chân nó. Khi nó bước chân đi thì dung nham lại bị gạt ra, tạo thành từng gợn sóng, lan ra ngoài.
Dung nham này khác với dung nham thông thường. Dung nham ở miệng núi lửa thông thường chủ yếu là do cát và đá bị nung chảy tạo thành, thường có màu đỏ sậm, khá là sánh và đặc.
Còn dung nham trong hồ này thì lại nung chảy cả cát và đá có chứa quy tắc hệ Thổ và quy tắc hệ Hỏa. Chúng đều đã đạt đến cực hạn ở một mức nào đó. Loại dung nham màu đỏ này giống như nước khoáng vậy, không hề đặc sệt, thế nên làn sóng dung nham cũng lan ra với tốc độ rất nhanh.
“Lùi về sau!”
Đám La Chinh thấy cảnh tượng đó liền nhanh chóng lui về phía sau.
Chẳng ai muốn bị cơn sóng dung nham này ập vào người, dù là La Chinh thì lúc này cũng vô cùng cảnh giác.
Nếu cơn sóng dung nham này có thể tôi luyện cơ thể của hắn thì cho dù bắt hắn lại gần hơn cũng không có vấn đề gì. Nhưng với tình hình như hiện giờ, hắn không thể tùy tiện đón nhận nó được!
“Vèo vèo…”
Đám La Chinh, Kim Hải bắt đầu lùi về phía sau, Quý Nam cũng không ngoại lệ. Nàng vừa thu con mèo lửa lại, vừa lùi ra đằng sau.
Nhưng hình thể của người dung nham khổng lồ quá lớn, thoáng nhìn thì trông có vẻ chậm chạp, nhưng thực tế tốc độ di chuyển của nó lại không hề chậm chút nào. Nó chỉ bước ra hai bước là đã di chuyển được cả nghìn trượng.
Đồng thời, cánh tay to lớn kia vừa vung ra liền là hàng trăm trượng, trực tiếp đập vào con mèo lửa trong chiếc lồng băng kia.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Theo ngũ hành tương khắc thì Hỏa khắc Mộc, nhưng gỗ Kiến Mộc lại vô cùng đặc biệt, nên nó cũng không quá sợ lửa.
Có điều, con mèo lửa này là sinh linh quy tắc được sinh ra từ trong dung nham nên cực kỳ hung dữ. Với thực lực của Quý Nam, muốn nhốt nó cũng là chuyện rất khó khăn.
“Ngoao!”
Dưới công kích của con mèo lửa, chiếc lồng băng không ngừng thay đổi hình dạng. Nhưng Kiến Mộc không hổ danh là gỗ thần của trời đất trong truyền3thuyết, cho dù chỉ có một khúc nhưng tính dẻo của nó cũng có chứa thần lực. Chiếc lồng tạo từ những nhánh cây này dù có biến đổi hình dạng thế nào thì cũng sẽ không thể gãy được!
Áp lực mà nàng phải chịu càng lúc càng lớn. Lúc này, khuôn mặt nàng đã trắng bệch không còn một giọt máu, thế nhưng như vậy lại khiến nàng có một vẻ đẹp khác.
Vậy mà con mèo lửa kia vẫn mạnh mẽ như trước, thậm chí hành động của nó còn càng hung hãn hơn.
Quý Nam phất tay lấy một miếng ngọc chân nguyên ra bóp nát rồi mau chóng hấp thu. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà chân nguyên trong cơ thể nàng đã tiêu hao hết bảy tám phần rồi.
Chân nguyên tiêu hao trong lúc trói con mèo lửa này thậm2chí còn nhiều hơn cả khi đại chiến với người khác nữa.
“Phù…”
Quý Nam thở phào nhẹ nhõm, vươn tay lau mồ hôi trên trán. Việc nhốt con mèo lửa này vẫn quá khó với nàng. Nếu không nhờ có các võ giả khác cùng áp chế thì e rằng chiếc lồng làm từ gỗ Kiến Mộc vẫn sẽ bị nó phá nát mất.
“Thực sự bắt được nó ư? Các ngươi đúng là đồ điên!” Thương Ma ở đằng xa nhìn con mèo lửa trong chiếc lồng mà ngẩn người ra. Dường như gã đã bị dọa chết khiếp, nên lúc mọi người đang áp chế con mèo lửa này thì gã đã chạy ra xa để trốn.
Nhưng Thương Ma vốn là võ giả luyện thể, nên gã cũng chẳng thể giúp được gì.
Quý Nam từ từ đi tới bên cạnh chiếc lồng băng,2sau đó lại gần hơn một chút, đôi mắt xinh đẹp kia chăm chú nhìn con mèo lửa này.
Thấy vậy, La Chinh khẽ phất tay rút khí hỗn độn trong cơ thể ra, luồng khí lạnh từ lòng bàn tay hắn ùn ùn trào ra ngoài, bắn về phía con mèo lửa ở trong lồng kia.
Ngoài La Chinh ra, các võ giả chủ yếu từng tu luyện quy tắc hệ Băng cũng ào ào bắt chước theo, coi như là giúp Quý Nam hàng phục con mèo lửa này.
“Vèo vèo…”
Mọi người không ngừng dùng khí lạnh để áp chế, nên hành động của con mèo lửa kia cũng dần chậm lại. Tiếng kêu thảm thiết của nó dần lịm đi, ngọn lửa trên người nó cũng tắt dần một cách nhanh chóng, bộ lông do ngọn lửa biến thành cũng dần trở nên9ảm đạm.
Chỉ một lúc sau, cuối cùng con mèo lửa này cũng ngừng giãy giụa, ngoan ngoãn nằm trong chiếc lồng băng.
Quý Nam thở phào nhẹ nhõm, vươn tay lau mồ hôi trên trán. Việc nhốt con mèo lửa này vẫn quá khó với nàng. Nếu không nhờ có các võ giả khác cùng áp chế thì e rằng chiếc lồng làm từ gỗ Kiến Mộc vẫn sẽ bị nó phá nát mất.
“Thực sự bắt được nó ư? Các ngươi đúng là đồ điên!” Thương Ma ở đằng xa nhìn con mèo lửa trong chiếc lồng mà ngẩn người ra. Dường như gã đã bị dọa chết khiếp, nên lúc mọi người đang áp chế con mèo lửa này thì gã đã chạy ra xa để trốn.
Nhưng Thương Ma vốn là võ giả luyện thể, nên gã cũng chẳng thể giúp được gì.
Quý Nam4từ từ đi tới bên cạnh chiếc lồng băng, sau đó lại gần hơn một chút, đôi mắt xinh đẹp kia chăm chú nhìn con mèo lửa này.
Lúc này, con mèo lửa trông như đang thoi thóp, ánh mắt vô cùng đáng thương.
“Nhóc này cũng thật đáng thương.” Quý Nam khẽ lắc đầu, có phần không đành lòng.
“Chiến trường mộng ảo này vốn được tạo ra từ quy tắc Thiên Đạo, tất cả những thứ trong đó đều chỉ là hình chiếu do Thiên Đạo tạo ra thôi. Mọi thứ trong này cũng chỉ là ảo ảnh. Đến khi chiến trường mộng ảo biến mất, chúng cũng sẽ biến mất, không có gì đáng thương cả.” Kim Hải phản bác lại.
Ý kiến của hắn cũng có lý. Nguyên lý của chiến trường mộng ảo và không gian mộng ảo cũng giống nhau. Những sinh linh này chưa chắc đã có thật.
“Meo meo…”
Bấy giờ, con mèo lửa lại yếu ớt kêu.
Sao Quý Nam lại không biết đạo lý này cơ chứ? Chẳng qua phụ nữ luôn có lòng thương xót hơn một chút mà thôi.
Muốn vượt qua hồ dung nham này thì đành phải để nhóc con này chịu ấm ức vậy.
“Bước tiếp theo là dùng con mèo lửa này để dụ dỗ người dung nham khổng lồ kia lại đây.” Sau đó La Chinh hỏi: “Nhưng làm sao để đưa con mèo này qua đó?”
Khoảng cách giữa người dung nham khổng lồ với mọi người cũng không ngắn, nếu như trực tiếp ném con mèo này cho nó ăn thì mọi chuyện trở nên vô nghĩa rồi. Mấu chốt là làm thế nào để dụ được người dung nham khổng lồ kia đi lại đây.
Thực ra mặc dù đã bắt được con mèo lửa này, nhưng mọi người đều không chắc là có hiệu quả hay không. Hiện giờ, tất cả những gì mọi người làm đều chỉ là thử để vượt qua hồ dung nham mà thôi.
“Cái này đưa ta đi.” Quý Nam chăm chú nhìn con mèo lửa kia, nét mặt có vẻ phức tạp. Nàng vươn tay nhấc chiếc lồng băng lên, khẽ nói: “Mèo con à mèo con, chỉ mượn cưng một chút thôi. Nếu không thể dụ được tên kia lại đây thì ta sẽ thả ngươi trở về hồ dung nham nhé…”
Nói xong, Quý Nam vươn tay khẽ rung lên.
Khúc gỗ Kiến Mộc này gắn kết với ý nghĩ của nàng, nên có thể biến dài hay ngắn tùy ý.
Lần này, nàng cầm ở phần đuôi khúc gỗ, đoạn giữa của nó bắt đầu dài ra, treo chiếc lồng băng lên, đẩy về phía xa.
Một trăm trượng…
Hai trăm trượng…
Ba trăm trượng…
Bốn trăm trượng…
Năm trăm trượng…
Chiếc lồng băng giam lấy con mèo nhỏ kia càng ngày càng tới gần người dung nham khổng lồ.
Quý Nam như đang chơi thả diều, cầm khúc Kiến Mộc trong tay, giơ chiếc lồng băng kia lên ngày càng cao. Cuối cùng, nàng đưa nó tới trước mặt người dung nham khổng lồ.
Nhưng mặc dù chiếc lồng băng không ngừng đung đưa trước mặt, người dung nham khổng lồ lại phớt lờ như thể không nhìn thấy.
Thấy cảnh đó, nét mặt của đám La Chinh khẽ sầm xuống.
Nếu không thể dụ dỗ người dung nham khổng lồ thì bọn họ thật sự chẳng có cách nào tốt hơn để vượt qua hồ dung nham này cả.
“Lắc lại lần nữa…”
Bàn tay của Quý Nam lại khẽ rung lên, cái rung tay này truyền tới lồng băng ở đầu khúc gỗ Kiến Mộc, làm nó bắt đầu đu đưa qua lại.
“Meo…meo…” Đúng lúc này, con mèo lửa kia bỗng nhiên khẽ kêu lên.
“Ầm.”
Ngay khi con mèo lửa kêu lên, người dung nham khổng lồ to như ngọn núi kia bèn lập tức mở đôi mắt làm từ dung nham ra.
Sau khi nhìn thấy con mèo lửa trước mặt, nó bỗng dưng há to miệng, cắn một miếng về phía con mèo lửa.
“Thu!”
“Vèo!”
Quý Nam ngầm thề rằng nàng nhất định sẽ không để cho con mèo lửa này bị người dung nham khổng lồ kia ăn mất, cổ tay nàng khẽ rung lên, khúc Kiến Mộc bắt đầu mau chóng thu lại.
“Ô…”
Cơ thể to lớn của người dung nham khổng lồ từ từ quay lại, miệng nó vẫn kêu lên một âm thanh vô cùng kỳ quái.
Cánh tay to lớn vung ra, nắm lấy chiếc lồng băng đang thu về theo khúc gỗ Kiến Mộc kia. Thế nhưng tốc độ rút khúc gỗ Kiến Mộc của Quý Nam cũng vô cùng nhanh, khiến người dung nham khổng lồ này bắt vào khoảng trống.
“Ô ô…”
Người dung nham khổng lồ kêu lên ồm ồm, sau đó nhấc một chân lên, bước ra một bước.
“Rầm…”
Tiếng bước chân vang lên nặng nề, mặt đất trong hang cũng rung lên.
Khi người dung nham khổng lồ này nhấc chân lên, dung nham tụ lại tạo thành một vòng xoáy dưới chân nó. Khi nó bước chân đi thì dung nham lại bị gạt ra, tạo thành từng gợn sóng, lan ra ngoài.
Dung nham này khác với dung nham thông thường. Dung nham ở miệng núi lửa thông thường chủ yếu là do cát và đá bị nung chảy tạo thành, thường có màu đỏ sậm, khá là sánh và đặc.
Còn dung nham trong hồ này thì lại nung chảy cả cát và đá có chứa quy tắc hệ Thổ và quy tắc hệ Hỏa. Chúng đều đã đạt đến cực hạn ở một mức nào đó. Loại dung nham màu đỏ này giống như nước khoáng vậy, không hề đặc sệt, thế nên làn sóng dung nham cũng lan ra với tốc độ rất nhanh.
“Lùi về sau!”
Đám La Chinh thấy cảnh tượng đó liền nhanh chóng lui về phía sau.
Chẳng ai muốn bị cơn sóng dung nham này ập vào người, dù là La Chinh thì lúc này cũng vô cùng cảnh giác.
Nếu cơn sóng dung nham này có thể tôi luyện cơ thể của hắn thì cho dù bắt hắn lại gần hơn cũng không có vấn đề gì. Nhưng với tình hình như hiện giờ, hắn không thể tùy tiện đón nhận nó được!
“Vèo vèo…”
Đám La Chinh, Kim Hải bắt đầu lùi về phía sau, Quý Nam cũng không ngoại lệ. Nàng vừa thu con mèo lửa lại, vừa lùi ra đằng sau.
Nhưng hình thể của người dung nham khổng lồ quá lớn, thoáng nhìn thì trông có vẻ chậm chạp, nhưng thực tế tốc độ di chuyển của nó lại không hề chậm chút nào. Nó chỉ bước ra hai bước là đã di chuyển được cả nghìn trượng.
Đồng thời, cánh tay to lớn kia vừa vung ra liền là hàng trăm trượng, trực tiếp đập vào con mèo lửa trong chiếc lồng băng kia.