Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1268
Chương 1268: Lương thực
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trên cơ thể to lớn của Người dung nham khổng lồ kia có vô số những vết nứt, dường như trong đó còn có từng ngọn lửa nhỏ đang phun ra.
Nhìn người dung nham khổng lồ này, La Chinh bỗng nảy sinh một suy nghĩ trong đầu.
“Có lẽ con đường để vượt qua hồ dung nham nằm trên người khổng lồ này.” La Chinh thong thả nói.
Quý Nam khẽ mỉm cười đáp: “Thật trùng hợp, ta cũng nghĩ vậy.”
“Vụt!”
Mũi tên màu đen rời cung lao ra ngoài, mang theo một âm thanh giòn giã bay vút về phía người dung nham khổng lồ kia.
“Vèo!”
Ánh sáng màu đen vừa mới bay được nửa đoạn đường bỗng nổ vang lên lần nữa, đó3là lần tăng tốc thứ hai, tốc độ nhanh hơn, uy lực càng mạnh hơn!
“Phập!”
Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng đen đó đã nổ tung trước ngực của Người dung nham khổng lồ! Một con quái vật lớn như thế, cho dù La Chinh có muốn bắn trượt cũng khó!
Bây giờ, tất cả mọi người đều nín thở chăm chú nhìn người dung nham khổng lồ kia. Chỉ cần có một chút xíu bất thường thôi thì có lẽ mọi người sẽ phải chạy thục mạng ngay lập tức. Trong chuyến đi vào đại sảnh Nhân Quả lần này, bảy người còn lại coi như là đã kiếm lại được năm triệu điểm mộng ảo, nếu mất mạng ở chỗ này thì2tổn thất cũng quá lớn.
Nhưng mấy nhịp thở sau, con quái vật kia vẫn di chuyển thong thả như lúc trước. Mặc dù La Chinh bắn mũi tên này ra đã tạo nên tiếng động khá lớn thế mà lại chẳng hề gây ra một chút tổn thương nào cho nó. Nó vốn chẳng thèm để ý đến công kích của La Chinh!
“Vô dụng.” La Chinh mím môi, quay đầu lại nhìn Huyễn Linh nói.
Cây cung trong tay Huyễn Linh là thần khí chí tôn, xét về mặt uy lực thì cây cung của La Chinh không thể sánh bằng, nên giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào nàng.
Người dung nham khổng lồ đứng sừng sững ở một bên của2hồ như một ngọn núi lớn, mà cách đó mấy trăm trượng lại có một người dung nham khổng lồ khác. Chúng xếp thành một hàng thẳng tắp, thế nên hình dung chúng là một cây cầu bắc qua hồ dung nham cũng không phải phi lý.
“Nhưng làm thế nào để thuyết phục chúng đưa chúng ta qua đó được?” Kim Hải nghe hai người nói chuyện xong liền nhìn chằm chằm vào đám người dung nham khổng lồ kia hỏi.
Phương pháp của hai người họ quả thực rất điên rồ, nhưng mọi người quan sát một lượt xong lại càng đồng ý với ý kiến đó.
“Thu hút sự chú ý của nó, dẫn nó lại đây!” Nói rồi, ánh mắt La Chinh9sáng lên. Hắn nhấc cây cung màu vàng trong tay lên, tiện tay rút một mũi tên dài màu đen trong túi tên ra lắp lên dây cung.
Tất cả mọi người đều không ngăn cản hành động của La Chinh, nhưng nét mặt của họ cũng tỏ ra rất cẩn trọng. Động đến chúng không phải là ý hay, nhưng nếu không mạo hiểm thì e rằng chuyến đi đến đại sảnh Nhân Quả này của bọn họ đành phải dừng lại ở đây thôi.
Bây giờ, tất cả mọi người đều nín thở chăm chú nhìn người dung nham khổng lồ kia. Chỉ cần có một chút xíu bất thường thôi thì có lẽ mọi người sẽ phải chạy thục mạng ngay lập4tức. Trong chuyến đi vào đại sảnh Nhân Quả lần này, bảy người còn lại coi như là đã kiếm lại được năm triệu điểm mộng ảo, nếu mất mạng ở chỗ này thì tổn thất cũng quá lớn.
Nhưng mấy nhịp thở sau, con quái vật kia vẫn di chuyển thong thả như lúc trước. Mặc dù La Chinh bắn mũi tên này ra đã tạo nên tiếng động khá lớn thế mà lại chẳng hề gây ra một chút tổn thương nào cho nó. Nó vốn chẳng thèm để ý đến công kích của La Chinh!
“Vô dụng.” La Chinh mím môi, quay đầu lại nhìn Huyễn Linh nói.
Cây cung trong tay Huyễn Linh là thần khí chí tôn, xét về mặt uy lực thì cây cung của La Chinh không thể sánh bằng, nên giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào nàng.
Nàng cũng hiểu ý trong ánh mắt của La Chinh. Huyễn Linh không nói lời nào, liền chĩa Phá Nguyệt Bạo Viêm Cung trong tay lên nhắm vào người dung nham khổng lồ cách đó không xa.
Móc dây, giương cung.
Chỉ một lát sau, một ngọn lửa không ngừng xoay tròn ngưng tụ trước cây cung.
“Ầm!”
Theo đó là âm thanh vang dội của dây cung vọng lại.
Ngọn lửa dữ dội này lao vút về phía người dung nham khổng lồ kia.
“Uỳnh! Uỳnh!”
Sau khi ngọn lửa nổ tung, nó cháy lan ra trên mặt người dung nham khổng lồ.
Phá Nguyệt Bạo Viêm Cung không ngừng bộc phát, từng ngọn lửa mang theo uy áp to lớn liên tục trào ra.
Nhưng người dung nham khổng lồ này vốn là sinh linh quy tắc cao cấp được sinh ra từ quy tắc hệ Hỏa và hệ Thổ. Đối với những loài sinh linh khác thì ngọn lửa này tuyệt đối là thứ trí mạng, thế mà nó lại chẳng hề tạo ra một chút nguy hiểm nào đối với người dung nham khổng lồ này.
Không những thế, nó còn không ngừng hấp thu những ngọn lửa đó. Sau khi chúng nổ tung liền lan ra các khe nứt trên bề mặt của người dung nham khổng lồ. Chỉ một chốc sau, tất cả các ngọn lửa đều đã bị người dung nham khổng lồ kia hấp thụ hết.
“Vô dụng.” Huyễn Linh lắc đầu, khẽ nhíu mày nói.
Đúng lúc này, mọi người bỗng nhìn thấy một khối đá lớn ở phía trên đầu lao vụt về phía người dung nham kia.
Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy gã Thương Ma vẫn đang giữ nguyên tư thế ném rồi cười nói: “Ta cũng muốn thử.”
Không biết gã Thương Ma này lấy đâu ra một khối đá rộng ba thước để làm đạn bắn ra như vậy.
“Khối đá của ngươi cũng chỉ như một viên đá nhỏ đối với người dung nham khổng lồ kia thôi, có tác dụng gì chứ?” Kim Hải khinh thường nói. Trước đấy, Kim Hải từng tuyên bố muốn giết chết Thương Ma. Trong suốt chặng đường này, hắn luôn không vừa mắt với gã. Thứ nhất vì Thương Ma là võ giả Ma tộc, hai là Kim Hải cảm thấy Thương Ma là một tên vô dụng.
Thương Ma vẫn cười khờ khạo, chỉ vào khối đá kia nói: “Đập trúng rồi!”
“Ầm!”
Mọi người quay đầu lại nhìn liền thấy khối đá lớn kia đập trúng vai của người dung nham khổng lồ rồi vỡ vụn ngay.
Tựa như lời Kim Hải nói, đối với người dung nham khổng lồ có cơ thể lớn như ngọn núi kia thì khối đá đó chỉ như một viên đá nhỏ bé không đáng chú ý mà thôi, nó có thể tạo ra uy hiếp gì cho người dung nham khổng lồ được?
Kim Hải lạnh lùng xem thường, đang định nhạo báng gã thì đúng lúc này, cơ thể của người dung nham khổng lồ hơi lung lay, bắt đầu cử động.
“Không phải chứ? Lại muốn đuổi theo ta à? Ta chỉ góp vui tí thôi mà!”
Thấy cảnh đó, Thương Ma cũng ngẩn người. Gã không ngờ mình thực sự có thể thu hút sự chú ý của người dung nham khổng lồ. Gã chỉ dùng một khối đá bình thường ném nó mà thôi, tại sao nó lại truy sát gã?
Đám La Chinh, Kim Hải và Quý Nam đều tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Đòn tấn công khi nãy của La Chinh và Huyễn Linh đều chẳng có tác dụng gì với người dung nham khổng lồ, nó vẫn cứ lù lù bất động đứng đó. Có lẽ trong mắt nó, đám người La Chinh chỉ giống như một con muỗi mà thôi, bọn họ chẳng thể gây ra bất kỳ thương tổn nào cho nó, nên nó cũng chẳng thèm để ý đến họ.
Nhưng tại sao khối đá mà Thương Ma ném ra lại có tác dụng đây?
“Thương Ma, ngươi lấy khối đá này ở… Người đâu mất rồi?” Quý Nam quay đầu lại hỏi, nhưng chẳng thấy bóng dáng Thương Ma đâu nữa. Thì ra gã võ giả Ma tộc này đã chạy ra bên ngoài sảnh Nhân Quả từ lâu rồi. rõ ràng, gã đang sợ bị người dung nham khổng lồ kia truy sát.
Kim Hải khinh thường nói: “Hừ! Tên này đầu thai nhầm chỗ rồi!”
Mặc dù các võ giả Ma tộc không được lòng hầu hết các chủng tộc khác, nhưng chủng tộc này luôn dũng mãnh thiện chiến, thậm chí dù phải liều mạng cũng muốn giành được thắng lợi. Đó chính là ưu điểm lớn nhất của Ma tộc.
Võ giả Ma tộc cứ hễ thấy gió thổi cỏ lay một chút là bỏ chạy như Thương Ma thật sự rất hiếm thấy.
“Các ngươi mau nhìn xem, có lẽ không phải là người dung nham khổng lồ này bị thu hút bởi khối đá của Thương Ma đâu.” Huyễn Linh bất chợt nói.
Mọi người quay lại nhìn thì thấy một đống mèo lửa đang trôi lơ lửng trên dòng dung nham phía trước người dung nham khổng lồ kia. Mà lúc này, sau khi xoay người lại, nó bèn vươn bàn tay khổng lồ ra bắt lấy những con mèo lửa.
“Meo! Meo!”
Mặc dù những con mèo lửa này rất linh hoạt, nhưng nó lại không thể trốn thoát khỏi bàn tay to lớn của người dung nham khổng lồ. Chỉ có vài con là thoát được, còn đâu hầu hết đều bị túm chặt trong tay của người dung nham khổng lồ.
Sau khi người dung nham khổng lồ bắt được một đống mèo lửa trong tay, nó liền nhét chúng vào cái miệng lớn được làm từ nham thạch của mình.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Những con mèo lửa bị người dung nham khổng lồ nhai trong miệng kêu lên thảm thiết, sau đó hóa thành từng đốm lửa bay loạn xạ, không ngừng nổ tung trong miệng của người dung nham khổng lồ. Mặc dù những con mèo lửa này không to, nhưng uy lực bùng nổ ra trước khi chết thực sự khiến người ta thầm kinh ngạc không thôi.
Thấy thế, ánh mắt Quý Nam liền sáng lên, “Ta hiểu rồi, những con mèo lửa này là lương thực của người dung nham khổng lồ! Nó coi mấy thứ này là đồ ăn!”
“Nói cách khác, muốn thu hút sự chú ý của Người dung nham khổng lồ thì phải dùng những con mèo lửa này.” La Chinh thong thả nói.
“Nhưng những con mèo lửa này cũng không dễ chọc. Chúng ta phải bắt chúng ư?” Vẻ mặt Quý Nam đầy phiền muộn.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhìn người dung nham khổng lồ này, La Chinh bỗng nảy sinh một suy nghĩ trong đầu.
“Có lẽ con đường để vượt qua hồ dung nham nằm trên người khổng lồ này.” La Chinh thong thả nói.
Quý Nam khẽ mỉm cười đáp: “Thật trùng hợp, ta cũng nghĩ vậy.”
“Vụt!”
Mũi tên màu đen rời cung lao ra ngoài, mang theo một âm thanh giòn giã bay vút về phía người dung nham khổng lồ kia.
“Vèo!”
Ánh sáng màu đen vừa mới bay được nửa đoạn đường bỗng nổ vang lên lần nữa, đó3là lần tăng tốc thứ hai, tốc độ nhanh hơn, uy lực càng mạnh hơn!
“Phập!”
Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng đen đó đã nổ tung trước ngực của Người dung nham khổng lồ! Một con quái vật lớn như thế, cho dù La Chinh có muốn bắn trượt cũng khó!
Bây giờ, tất cả mọi người đều nín thở chăm chú nhìn người dung nham khổng lồ kia. Chỉ cần có một chút xíu bất thường thôi thì có lẽ mọi người sẽ phải chạy thục mạng ngay lập tức. Trong chuyến đi vào đại sảnh Nhân Quả lần này, bảy người còn lại coi như là đã kiếm lại được năm triệu điểm mộng ảo, nếu mất mạng ở chỗ này thì2tổn thất cũng quá lớn.
Nhưng mấy nhịp thở sau, con quái vật kia vẫn di chuyển thong thả như lúc trước. Mặc dù La Chinh bắn mũi tên này ra đã tạo nên tiếng động khá lớn thế mà lại chẳng hề gây ra một chút tổn thương nào cho nó. Nó vốn chẳng thèm để ý đến công kích của La Chinh!
“Vô dụng.” La Chinh mím môi, quay đầu lại nhìn Huyễn Linh nói.
Cây cung trong tay Huyễn Linh là thần khí chí tôn, xét về mặt uy lực thì cây cung của La Chinh không thể sánh bằng, nên giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào nàng.
Người dung nham khổng lồ đứng sừng sững ở một bên của2hồ như một ngọn núi lớn, mà cách đó mấy trăm trượng lại có một người dung nham khổng lồ khác. Chúng xếp thành một hàng thẳng tắp, thế nên hình dung chúng là một cây cầu bắc qua hồ dung nham cũng không phải phi lý.
“Nhưng làm thế nào để thuyết phục chúng đưa chúng ta qua đó được?” Kim Hải nghe hai người nói chuyện xong liền nhìn chằm chằm vào đám người dung nham khổng lồ kia hỏi.
Phương pháp của hai người họ quả thực rất điên rồ, nhưng mọi người quan sát một lượt xong lại càng đồng ý với ý kiến đó.
“Thu hút sự chú ý của nó, dẫn nó lại đây!” Nói rồi, ánh mắt La Chinh9sáng lên. Hắn nhấc cây cung màu vàng trong tay lên, tiện tay rút một mũi tên dài màu đen trong túi tên ra lắp lên dây cung.
Tất cả mọi người đều không ngăn cản hành động của La Chinh, nhưng nét mặt của họ cũng tỏ ra rất cẩn trọng. Động đến chúng không phải là ý hay, nhưng nếu không mạo hiểm thì e rằng chuyến đi đến đại sảnh Nhân Quả này của bọn họ đành phải dừng lại ở đây thôi.
Bây giờ, tất cả mọi người đều nín thở chăm chú nhìn người dung nham khổng lồ kia. Chỉ cần có một chút xíu bất thường thôi thì có lẽ mọi người sẽ phải chạy thục mạng ngay lập4tức. Trong chuyến đi vào đại sảnh Nhân Quả lần này, bảy người còn lại coi như là đã kiếm lại được năm triệu điểm mộng ảo, nếu mất mạng ở chỗ này thì tổn thất cũng quá lớn.
Nhưng mấy nhịp thở sau, con quái vật kia vẫn di chuyển thong thả như lúc trước. Mặc dù La Chinh bắn mũi tên này ra đã tạo nên tiếng động khá lớn thế mà lại chẳng hề gây ra một chút tổn thương nào cho nó. Nó vốn chẳng thèm để ý đến công kích của La Chinh!
“Vô dụng.” La Chinh mím môi, quay đầu lại nhìn Huyễn Linh nói.
Cây cung trong tay Huyễn Linh là thần khí chí tôn, xét về mặt uy lực thì cây cung của La Chinh không thể sánh bằng, nên giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào nàng.
Nàng cũng hiểu ý trong ánh mắt của La Chinh. Huyễn Linh không nói lời nào, liền chĩa Phá Nguyệt Bạo Viêm Cung trong tay lên nhắm vào người dung nham khổng lồ cách đó không xa.
Móc dây, giương cung.
Chỉ một lát sau, một ngọn lửa không ngừng xoay tròn ngưng tụ trước cây cung.
“Ầm!”
Theo đó là âm thanh vang dội của dây cung vọng lại.
Ngọn lửa dữ dội này lao vút về phía người dung nham khổng lồ kia.
“Uỳnh! Uỳnh!”
Sau khi ngọn lửa nổ tung, nó cháy lan ra trên mặt người dung nham khổng lồ.
Phá Nguyệt Bạo Viêm Cung không ngừng bộc phát, từng ngọn lửa mang theo uy áp to lớn liên tục trào ra.
Nhưng người dung nham khổng lồ này vốn là sinh linh quy tắc cao cấp được sinh ra từ quy tắc hệ Hỏa và hệ Thổ. Đối với những loài sinh linh khác thì ngọn lửa này tuyệt đối là thứ trí mạng, thế mà nó lại chẳng hề tạo ra một chút nguy hiểm nào đối với người dung nham khổng lồ này.
Không những thế, nó còn không ngừng hấp thu những ngọn lửa đó. Sau khi chúng nổ tung liền lan ra các khe nứt trên bề mặt của người dung nham khổng lồ. Chỉ một chốc sau, tất cả các ngọn lửa đều đã bị người dung nham khổng lồ kia hấp thụ hết.
“Vô dụng.” Huyễn Linh lắc đầu, khẽ nhíu mày nói.
Đúng lúc này, mọi người bỗng nhìn thấy một khối đá lớn ở phía trên đầu lao vụt về phía người dung nham kia.
Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy gã Thương Ma vẫn đang giữ nguyên tư thế ném rồi cười nói: “Ta cũng muốn thử.”
Không biết gã Thương Ma này lấy đâu ra một khối đá rộng ba thước để làm đạn bắn ra như vậy.
“Khối đá của ngươi cũng chỉ như một viên đá nhỏ đối với người dung nham khổng lồ kia thôi, có tác dụng gì chứ?” Kim Hải khinh thường nói. Trước đấy, Kim Hải từng tuyên bố muốn giết chết Thương Ma. Trong suốt chặng đường này, hắn luôn không vừa mắt với gã. Thứ nhất vì Thương Ma là võ giả Ma tộc, hai là Kim Hải cảm thấy Thương Ma là một tên vô dụng.
Thương Ma vẫn cười khờ khạo, chỉ vào khối đá kia nói: “Đập trúng rồi!”
“Ầm!”
Mọi người quay đầu lại nhìn liền thấy khối đá lớn kia đập trúng vai của người dung nham khổng lồ rồi vỡ vụn ngay.
Tựa như lời Kim Hải nói, đối với người dung nham khổng lồ có cơ thể lớn như ngọn núi kia thì khối đá đó chỉ như một viên đá nhỏ bé không đáng chú ý mà thôi, nó có thể tạo ra uy hiếp gì cho người dung nham khổng lồ được?
Kim Hải lạnh lùng xem thường, đang định nhạo báng gã thì đúng lúc này, cơ thể của người dung nham khổng lồ hơi lung lay, bắt đầu cử động.
“Không phải chứ? Lại muốn đuổi theo ta à? Ta chỉ góp vui tí thôi mà!”
Thấy cảnh đó, Thương Ma cũng ngẩn người. Gã không ngờ mình thực sự có thể thu hút sự chú ý của người dung nham khổng lồ. Gã chỉ dùng một khối đá bình thường ném nó mà thôi, tại sao nó lại truy sát gã?
Đám La Chinh, Kim Hải và Quý Nam đều tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Đòn tấn công khi nãy của La Chinh và Huyễn Linh đều chẳng có tác dụng gì với người dung nham khổng lồ, nó vẫn cứ lù lù bất động đứng đó. Có lẽ trong mắt nó, đám người La Chinh chỉ giống như một con muỗi mà thôi, bọn họ chẳng thể gây ra bất kỳ thương tổn nào cho nó, nên nó cũng chẳng thèm để ý đến họ.
Nhưng tại sao khối đá mà Thương Ma ném ra lại có tác dụng đây?
“Thương Ma, ngươi lấy khối đá này ở… Người đâu mất rồi?” Quý Nam quay đầu lại hỏi, nhưng chẳng thấy bóng dáng Thương Ma đâu nữa. Thì ra gã võ giả Ma tộc này đã chạy ra bên ngoài sảnh Nhân Quả từ lâu rồi. rõ ràng, gã đang sợ bị người dung nham khổng lồ kia truy sát.
Kim Hải khinh thường nói: “Hừ! Tên này đầu thai nhầm chỗ rồi!”
Mặc dù các võ giả Ma tộc không được lòng hầu hết các chủng tộc khác, nhưng chủng tộc này luôn dũng mãnh thiện chiến, thậm chí dù phải liều mạng cũng muốn giành được thắng lợi. Đó chính là ưu điểm lớn nhất của Ma tộc.
Võ giả Ma tộc cứ hễ thấy gió thổi cỏ lay một chút là bỏ chạy như Thương Ma thật sự rất hiếm thấy.
“Các ngươi mau nhìn xem, có lẽ không phải là người dung nham khổng lồ này bị thu hút bởi khối đá của Thương Ma đâu.” Huyễn Linh bất chợt nói.
Mọi người quay lại nhìn thì thấy một đống mèo lửa đang trôi lơ lửng trên dòng dung nham phía trước người dung nham khổng lồ kia. Mà lúc này, sau khi xoay người lại, nó bèn vươn bàn tay khổng lồ ra bắt lấy những con mèo lửa.
“Meo! Meo!”
Mặc dù những con mèo lửa này rất linh hoạt, nhưng nó lại không thể trốn thoát khỏi bàn tay to lớn của người dung nham khổng lồ. Chỉ có vài con là thoát được, còn đâu hầu hết đều bị túm chặt trong tay của người dung nham khổng lồ.
Sau khi người dung nham khổng lồ bắt được một đống mèo lửa trong tay, nó liền nhét chúng vào cái miệng lớn được làm từ nham thạch của mình.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Những con mèo lửa bị người dung nham khổng lồ nhai trong miệng kêu lên thảm thiết, sau đó hóa thành từng đốm lửa bay loạn xạ, không ngừng nổ tung trong miệng của người dung nham khổng lồ. Mặc dù những con mèo lửa này không to, nhưng uy lực bùng nổ ra trước khi chết thực sự khiến người ta thầm kinh ngạc không thôi.
Thấy thế, ánh mắt Quý Nam liền sáng lên, “Ta hiểu rồi, những con mèo lửa này là lương thực của người dung nham khổng lồ! Nó coi mấy thứ này là đồ ăn!”
“Nói cách khác, muốn thu hút sự chú ý của Người dung nham khổng lồ thì phải dùng những con mèo lửa này.” La Chinh thong thả nói.
“Nhưng những con mèo lửa này cũng không dễ chọc. Chúng ta phải bắt chúng ư?” Vẻ mặt Quý Nam đầy phiền muộn.