Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1256
Chương 1256: Dương mưu
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng khi cái móc này chui vào trong sương mù, móc trúng một bóng người thì hóa ra đó lại chỉ là một ảo ảnh, ảo ảnh kia tan đi rồi lại trở về.
Trong bóng tối này có người tung móc, trong sương mù bên kia cũng có người làm thế.
Sau khi móc một người từ phía bên kia tới thì có thể lập tức tấn công đồng loạt để đạt được hiệu quả chết trong nháy mắt!
Giống như Lý Trình Nham kia, sau khi bị móc sang bờ đối diện thì gần như không có cả sức đánh trả. Sau khi tuôn ra một đám điểm sáng mộng ảo thì bị đuổi thẳng về thành chính.
“E rằng một mình đại ca Độc Cô cũng có thể trực tiếp quét sạch bên đối diện? Độ khó3của đại sảnh Nhân Quả thứ ba này thấp thật đấy...” Trong bóng tối lại có người nói.
Muốn vượt qua đại sảnh Nhân Quả thứ ba thì phải giết chết đám võ giả đối diện.
Lối vào của nhóm La Chinh chính là lối ra của mười người này. Còn cửa vào của mười người này lại là lối ra của bảy người La Chinh!
Muốn vượt qua đại sảnh Nhân Quả thứ ba thì phải giết chết toàn bộ võ giả đối diện.
“Phải đó! Đại ca Độc Cô chính là Thiên Kiêu, làm gì có đối thủ ở chỗ này? Nếu đưa đại ca Độc Cô qua thì chẳng phải là nghiền ép được những tên ở bên đối diện kia sao?” Lại có một người nói.
“Nhưng trước mắt bên đối diện đang thi triển sương mù Ảo2Cảnh Vãng Sinh, khó mà móc được người ở đối diện sang...” Có người ngập ngừng nói.
“Ha ha, bọn họ cũng không phá được Ám Giới Tuyệt Đối của ta.” Một tên võ giả khác nói trong bóng tối. Có thể dễ dàng nhận thấy quy tắc hắc ám chính là do người này bố trí.
Dựa theo quy tắc của đại sảnh Nhân Quả này, mỗi võ giả hai bên sẽ cầm một cái móc dài trong tay, đứng song song cách nhau một khoảng không. Bọn họ chỉ cần móc võ giả ở phía bên kia sang rồi giết chết từng người một thì sẽ trở thành bên thắng lợi.
Nói một cách nghiêm túc thì độ khó của tòa đại sảnh Nhân Quả thứ ba mà bọn họ đối mặt lần này lớn hơn so với các2vòng trước.
Bởi vì trong đại sảnh Nhân Quả thứ ba này đã định trước, chỉ một đội ngũ có thể thông qua, người thua bị giết chết xong thì sẽ về thẳng thành chính!
Nhưng bây giờ một bên có quy tắc hắc ám, bên còn lại thì sở hữu sương mù, hai bên đều ẩn núp.
Những chiếc móc câu dài vòng đi vòng về trên rãnh sâu ba trăm trượng này như thoi đưa, nhưng lại không hề móc được một người nào.
“Có chút thú vị đây. Sương mù Ảo Cảnh Vãng Sinh, là người của thánh vực Vạn Phật!”
Người cầm đầu trong mười người này cũng là võ giả Nhân tộc. Thân hình người này giống như cây trúc, bộ dạng ốm yếu không thể ra gió, song hai mắt lại đầy sắc bén. Trong ánh9mắt ung dung kia của hắn, dường như đang ẩn chứa hai con dao nhỏ!
“Hẳn phía đối diện cũng là đội ngũ đã vượt qua hai tòa đại sảnh Nhân Quả phía trước, nhưng đã tổn thất hai người, cộng thêm cái tên chúng ta vừa mới giết chết kia... Khà khà, thực lực cùng lắm cũng chỉ có thế!” Một tên võ giả khác lạnh lùng cười nói.
“Ha ha, bọn họ cũng không phá được Ám Giới Tuyệt Đối của ta.” Một tên võ giả khác nói trong bóng tối. Có thể dễ dàng nhận thấy quy tắc hắc ám chính là do người này bố trí.
Dựa theo quy tắc của đại sảnh Nhân Quả này, mỗi võ giả hai bên sẽ cầm một cái móc dài trong tay, đứng song song cách nhau một khoảng không.4Bọn họ chỉ cần móc võ giả ở phía bên kia sang rồi giết chết từng người một thì sẽ trở thành bên thắng lợi.
Nói một cách nghiêm túc thì độ khó của tòa đại sảnh Nhân Quả thứ ba mà bọn họ đối mặt lần này lớn hơn so với các vòng trước.
Bởi vì trong đại sảnh Nhân Quả thứ ba này đã định trước, chỉ một đội ngũ có thể thông qua, người thua bị giết chết xong thì sẽ về thẳng thành chính!
Nguyên nhân tạo nên bố cục này không hề do một cá nhân quyết định. Chiến trường mộng ảo đang dần mở rộng, tình hình chiến đấu càng lúc càng quyết liệt, sự va chạm cũng sẽ càng lúc càng dữ dội! Dần dần, cường giả sẽ thu nạp càng nhiều điểm mộng ảo, còn cường giả cấp một chỉ cần thất bại một lần thì sẽ rất khó bò dậy.
“Không phá được nhưng cũng có tác dụng quái gì đâu! Chúng ta sợ bên đối diện chắc? Thu cái thứ rác rưởi này của ngươi lại cho ta, đen thùi lùi không nhìn thấy cái gì hết!” Trong bóng tối lại có một tên vóc dáng cao lớn nói, thân hình tên đó cao chừng một trượng, hiển nhiên là một võ giả Ma tộc!
“Hừ! Ta bố trí quy tắc hắc ám này chẳng phải là để bảo vệ mọi người...” Người nọ không phục nói.
“Ông đây không cần sự bảo vệ của ngươi, ta cứ đứng ở chỗ này, xem bên đối diện có ai dám móc ông!” Võ giả Ma tộc lại la lớn lên.
“Ngươi...”
Không ngờ hai người này lại bắt đầu cãi nhau.
“Thu lại đi.” Tên võ giả gầy như cây gậy trúc được gọi là Độc Cô kia hờ hững nói: “Thu quy tắc hắc ám quanh người Đại Mộng lại.”
“Độc Cô đại ca... Thu lại thật sao?” Võ giả kia hỏi.
“Đại Mộng, nếu bọn họ phát hiện ra ngươi thì hẳn cũng sẽ móc ngươi qua... Sau khi bị móc đi thì kéo ta theo là được.” Độc Cô thản nhiên nói. “Song ngươi phải cẩn thận với thủ đoạn của đối phương, võ giả có thể đi vào đại sảnh Nhân Quả thì đều không yếu!”
Võ giả Ma tộc Đại Mộng kia cười ha ha một tiếng: “Hừ, chẳng qua là đám hèn nhát mà thôi, vội vội vàng vàng núp trong sương mù không dám đánh một trận đường đường chính chính. Chỉ cần ông đây qua là có thể nghiền ép, bọn họ làm gì đủ sức gây sợ hãi?”
“Chớ có xem thường đối thủ của ngươi.” Độc Cô thản nhiên nói. “Ngươi đi trước đi, sau đó quay đầu tung móc câu về phía ta!”
Trong giọng nói của Độc Cô mơ hồ ẩn chứa một khí thế không cho phép được nghi ngờ.
Gã Đại Mộng kia là tên có địa vị cao trong Ma tộc, bản thân cũng là hạng người cương quyết. Đừng nói là những võ giả của chủng tộc khác, cho dù là trưởng bối Ma tộc cũng khó làm cho gã nghe lời.
Nhưng Độc Cô từng cứu Đại Mộng một mạng trong tòa đại sảnh Nhân Quả thứ hai. Hoặc có thể nói, Độc Cô chỉ dựa vào sức lực của một mình hắn mà đã phá tan một tình thế ắt phải chết trong tòa đại sảnh Nhân Quả thứ hai, đưa chín người khác vượt qua tòa đại sảnh đó. Vậy nên mọi người đều cực kỳ khâm phục Độc Cô!
Sau khi nghe thấy lời của Độc Cô, gã gật đầu, nói với giọng điệu khá là tôn trọng: “Ta hiểu rồi, đại ca Độc Cô, chỉ cần ta qua được thì ta phải kéo ngươi qua trước tiên. Hai người chúng ta có thể dọn dẹp đám ô hợp phía trước! Khà khà!”
“Được rồi, chuẩn bị sẵn sàng.” Độc Cô lại chỉ hờ hững đáp lại.
Chỉ chốc lát sau, bờ đối diện vốn hoàn toàn bị bao phủ trong bóng tối lại có sự thay đổi kỳ lạ. Một chỗ tối tăm trong đó lại lõm vào một khoảng!
Một bóng dáng lực lưỡng cầm chày kim cương trong tay liền dần dần lộ rõ ra, đây chính là tên võ giả Ma tộc Đại Mộng kia!
Trong sương mù...
Ánh mắt La Chinh, Quý Nam và đám Kim Hải, Huyễn Linh đều đồng loạt dán trên người võ giả Ma tộc kia.
Lúc trước, hai bên tung móc về phía nhau nhưng đều không thu hoạch được gì, thế cục bắt đầu có chút sốt ruột!
Dĩ nhiên, La Chinh có thể nhìn thấy chút bóng dáng dựa vào Thanh Mục Linh Đồng, nhưng nói cho cùng thì nó vẫn rất mờ nhạt, lại thêm đối phương cũng hết sức cảnh giác, nên hắn vung móc ba lần mà vẫn không thể móc được đối phương sang.
Nhưng trước mắt, đối phương lại chủ động thu sức mạnh của quy tắc hắc ám về, cũng đẩy tên võ giả Ma tộc từ phía sau màn này lên phía trước, đây là ý gì?
Trong chốc lát, mấy vị võ giả bên La Chinh lại bắt đầu do dự.
“Bên đối diện cố ý?” Kim Hải nhìn chằm chằm võ giả Ma tộc thân hình cao lớn kia nói.
“Chắc thế, trong đó nhất định có bẫy.” Quý Nam gật đầu.
Thương Ma nhìn võ giả Ma tộc đối diện, mồm lại há thật to, sửng sốt một hồi lâu mới lên tiếng: “Đó, đó là Đại Mộng!”
“Đại Mộng?” La Chinh nhìn chằm chằm Thương Ma hỏi.
Thương Ma gật đầu, hình như gã đã nhận ra võ giả Ma tộc đối diện. “Đại Mộng, con trai một của Ma Thủy Thiên Tôn! Không ngờ gã cũng tới! Tòa... tòa đại sảnh Nhân Quả thứ ba này không khỏi khó quá rồi ư?”
Kim Hải hờ hững liếc mắt nhìn Thương Ma: “Gã này rất mạnh sao? Trong mấy vị Thiên Kiêu của Ma tộc không có người này mà.”
Theo Kim Hải, chỉ cần không phải là Thiên Kiêu của gia tộc lớn thì không khó xử lý lắm...
“Thằng nhóc này không phải là Thiên Kiêu, bởi vì gã không có mệnh cách mạnh như vậy! Nhưng ngoại trừ mệnh cách ra thì thực lực và thiên phú của gã không kém gì những Thiên Kiêu kia!” Thương Ma tiếp tục nói.
Cho dù là Thiên Kiêu hay là Đạo Tử thì đều phải sở hữu mệnh Đại Thế Chi Tranh, mà võ giả sở hữu mệnh Đại Thế Chi Tranh lại chưa chắc là Thiên Kiêu...
Ý tứ của Thương Ma rất đơn giản, đối phương chỉ thiếu mệnh cách này, chứ thực lực thì vẫn không thể coi thường!
Cho nên nghe Thương Ma nói xong, sắc mặt đám người Kim Hải, Quý Nam cũng trở nên cẩn thận hơn. Càng quan trọng hơn là người ta còn có tự tin đứng ở chỗ đó chờ bọn hắn vung móc!
La Chinh chụp cái móc kia trong tay, nhìn võ giả Ma tộc trước mặt chằm chằm, ánh mắt lại từ trên người võ giả Ma tộc kia chuyển đến trên dòng sông năng lượng tràn ngập màu sắc huyền ảo kia...
Mặc kệ thực lực người này thế nào, trong cái móc này chứa đựng quy tắc Thiên Đạo, cơ bản không thể thoát khỏi. Trong nháy mắt móc sang bên này thì gã cũng sẽ vô cùng bị động, nếu tự mình ra tay, chắc gã sẽ không thể tránh né.
Nhưng người này tự tin như vậy, tất nhiên là có chỗ dựa khác.
Suy nghĩ như vậy xong, ở bên đối diện, Đại Mộng lại gào thét qua rãnh sâu ba trăm trượng.
“Đám hèn nhát kia, ông đây đứng ở chỗ này mà các ngươi cũng không dám ra tay ư?”
“Vậy chẳng thà chịu thua sớm đi, thu đám sương mù kia lại, tới quỳ xuống đất xin ông tha thứ, ông có thể để cho các ngươi chết thoải mái một chút!”
“Mau quăng móc! Móc ông qua đi! Ta tuyệt đối không đánh trả, cũng sẽ không chửi lại!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trong bóng tối này có người tung móc, trong sương mù bên kia cũng có người làm thế.
Sau khi móc một người từ phía bên kia tới thì có thể lập tức tấn công đồng loạt để đạt được hiệu quả chết trong nháy mắt!
Giống như Lý Trình Nham kia, sau khi bị móc sang bờ đối diện thì gần như không có cả sức đánh trả. Sau khi tuôn ra một đám điểm sáng mộng ảo thì bị đuổi thẳng về thành chính.
“E rằng một mình đại ca Độc Cô cũng có thể trực tiếp quét sạch bên đối diện? Độ khó3của đại sảnh Nhân Quả thứ ba này thấp thật đấy...” Trong bóng tối lại có người nói.
Muốn vượt qua đại sảnh Nhân Quả thứ ba thì phải giết chết đám võ giả đối diện.
Lối vào của nhóm La Chinh chính là lối ra của mười người này. Còn cửa vào của mười người này lại là lối ra của bảy người La Chinh!
Muốn vượt qua đại sảnh Nhân Quả thứ ba thì phải giết chết toàn bộ võ giả đối diện.
“Phải đó! Đại ca Độc Cô chính là Thiên Kiêu, làm gì có đối thủ ở chỗ này? Nếu đưa đại ca Độc Cô qua thì chẳng phải là nghiền ép được những tên ở bên đối diện kia sao?” Lại có một người nói.
“Nhưng trước mắt bên đối diện đang thi triển sương mù Ảo2Cảnh Vãng Sinh, khó mà móc được người ở đối diện sang...” Có người ngập ngừng nói.
“Ha ha, bọn họ cũng không phá được Ám Giới Tuyệt Đối của ta.” Một tên võ giả khác nói trong bóng tối. Có thể dễ dàng nhận thấy quy tắc hắc ám chính là do người này bố trí.
Dựa theo quy tắc của đại sảnh Nhân Quả này, mỗi võ giả hai bên sẽ cầm một cái móc dài trong tay, đứng song song cách nhau một khoảng không. Bọn họ chỉ cần móc võ giả ở phía bên kia sang rồi giết chết từng người một thì sẽ trở thành bên thắng lợi.
Nói một cách nghiêm túc thì độ khó của tòa đại sảnh Nhân Quả thứ ba mà bọn họ đối mặt lần này lớn hơn so với các2vòng trước.
Bởi vì trong đại sảnh Nhân Quả thứ ba này đã định trước, chỉ một đội ngũ có thể thông qua, người thua bị giết chết xong thì sẽ về thẳng thành chính!
Nhưng bây giờ một bên có quy tắc hắc ám, bên còn lại thì sở hữu sương mù, hai bên đều ẩn núp.
Những chiếc móc câu dài vòng đi vòng về trên rãnh sâu ba trăm trượng này như thoi đưa, nhưng lại không hề móc được một người nào.
“Có chút thú vị đây. Sương mù Ảo Cảnh Vãng Sinh, là người của thánh vực Vạn Phật!”
Người cầm đầu trong mười người này cũng là võ giả Nhân tộc. Thân hình người này giống như cây trúc, bộ dạng ốm yếu không thể ra gió, song hai mắt lại đầy sắc bén. Trong ánh9mắt ung dung kia của hắn, dường như đang ẩn chứa hai con dao nhỏ!
“Hẳn phía đối diện cũng là đội ngũ đã vượt qua hai tòa đại sảnh Nhân Quả phía trước, nhưng đã tổn thất hai người, cộng thêm cái tên chúng ta vừa mới giết chết kia... Khà khà, thực lực cùng lắm cũng chỉ có thế!” Một tên võ giả khác lạnh lùng cười nói.
“Ha ha, bọn họ cũng không phá được Ám Giới Tuyệt Đối của ta.” Một tên võ giả khác nói trong bóng tối. Có thể dễ dàng nhận thấy quy tắc hắc ám chính là do người này bố trí.
Dựa theo quy tắc của đại sảnh Nhân Quả này, mỗi võ giả hai bên sẽ cầm một cái móc dài trong tay, đứng song song cách nhau một khoảng không.4Bọn họ chỉ cần móc võ giả ở phía bên kia sang rồi giết chết từng người một thì sẽ trở thành bên thắng lợi.
Nói một cách nghiêm túc thì độ khó của tòa đại sảnh Nhân Quả thứ ba mà bọn họ đối mặt lần này lớn hơn so với các vòng trước.
Bởi vì trong đại sảnh Nhân Quả thứ ba này đã định trước, chỉ một đội ngũ có thể thông qua, người thua bị giết chết xong thì sẽ về thẳng thành chính!
Nguyên nhân tạo nên bố cục này không hề do một cá nhân quyết định. Chiến trường mộng ảo đang dần mở rộng, tình hình chiến đấu càng lúc càng quyết liệt, sự va chạm cũng sẽ càng lúc càng dữ dội! Dần dần, cường giả sẽ thu nạp càng nhiều điểm mộng ảo, còn cường giả cấp một chỉ cần thất bại một lần thì sẽ rất khó bò dậy.
“Không phá được nhưng cũng có tác dụng quái gì đâu! Chúng ta sợ bên đối diện chắc? Thu cái thứ rác rưởi này của ngươi lại cho ta, đen thùi lùi không nhìn thấy cái gì hết!” Trong bóng tối lại có một tên vóc dáng cao lớn nói, thân hình tên đó cao chừng một trượng, hiển nhiên là một võ giả Ma tộc!
“Hừ! Ta bố trí quy tắc hắc ám này chẳng phải là để bảo vệ mọi người...” Người nọ không phục nói.
“Ông đây không cần sự bảo vệ của ngươi, ta cứ đứng ở chỗ này, xem bên đối diện có ai dám móc ông!” Võ giả Ma tộc lại la lớn lên.
“Ngươi...”
Không ngờ hai người này lại bắt đầu cãi nhau.
“Thu lại đi.” Tên võ giả gầy như cây gậy trúc được gọi là Độc Cô kia hờ hững nói: “Thu quy tắc hắc ám quanh người Đại Mộng lại.”
“Độc Cô đại ca... Thu lại thật sao?” Võ giả kia hỏi.
“Đại Mộng, nếu bọn họ phát hiện ra ngươi thì hẳn cũng sẽ móc ngươi qua... Sau khi bị móc đi thì kéo ta theo là được.” Độc Cô thản nhiên nói. “Song ngươi phải cẩn thận với thủ đoạn của đối phương, võ giả có thể đi vào đại sảnh Nhân Quả thì đều không yếu!”
Võ giả Ma tộc Đại Mộng kia cười ha ha một tiếng: “Hừ, chẳng qua là đám hèn nhát mà thôi, vội vội vàng vàng núp trong sương mù không dám đánh một trận đường đường chính chính. Chỉ cần ông đây qua là có thể nghiền ép, bọn họ làm gì đủ sức gây sợ hãi?”
“Chớ có xem thường đối thủ của ngươi.” Độc Cô thản nhiên nói. “Ngươi đi trước đi, sau đó quay đầu tung móc câu về phía ta!”
Trong giọng nói của Độc Cô mơ hồ ẩn chứa một khí thế không cho phép được nghi ngờ.
Gã Đại Mộng kia là tên có địa vị cao trong Ma tộc, bản thân cũng là hạng người cương quyết. Đừng nói là những võ giả của chủng tộc khác, cho dù là trưởng bối Ma tộc cũng khó làm cho gã nghe lời.
Nhưng Độc Cô từng cứu Đại Mộng một mạng trong tòa đại sảnh Nhân Quả thứ hai. Hoặc có thể nói, Độc Cô chỉ dựa vào sức lực của một mình hắn mà đã phá tan một tình thế ắt phải chết trong tòa đại sảnh Nhân Quả thứ hai, đưa chín người khác vượt qua tòa đại sảnh đó. Vậy nên mọi người đều cực kỳ khâm phục Độc Cô!
Sau khi nghe thấy lời của Độc Cô, gã gật đầu, nói với giọng điệu khá là tôn trọng: “Ta hiểu rồi, đại ca Độc Cô, chỉ cần ta qua được thì ta phải kéo ngươi qua trước tiên. Hai người chúng ta có thể dọn dẹp đám ô hợp phía trước! Khà khà!”
“Được rồi, chuẩn bị sẵn sàng.” Độc Cô lại chỉ hờ hững đáp lại.
Chỉ chốc lát sau, bờ đối diện vốn hoàn toàn bị bao phủ trong bóng tối lại có sự thay đổi kỳ lạ. Một chỗ tối tăm trong đó lại lõm vào một khoảng!
Một bóng dáng lực lưỡng cầm chày kim cương trong tay liền dần dần lộ rõ ra, đây chính là tên võ giả Ma tộc Đại Mộng kia!
Trong sương mù...
Ánh mắt La Chinh, Quý Nam và đám Kim Hải, Huyễn Linh đều đồng loạt dán trên người võ giả Ma tộc kia.
Lúc trước, hai bên tung móc về phía nhau nhưng đều không thu hoạch được gì, thế cục bắt đầu có chút sốt ruột!
Dĩ nhiên, La Chinh có thể nhìn thấy chút bóng dáng dựa vào Thanh Mục Linh Đồng, nhưng nói cho cùng thì nó vẫn rất mờ nhạt, lại thêm đối phương cũng hết sức cảnh giác, nên hắn vung móc ba lần mà vẫn không thể móc được đối phương sang.
Nhưng trước mắt, đối phương lại chủ động thu sức mạnh của quy tắc hắc ám về, cũng đẩy tên võ giả Ma tộc từ phía sau màn này lên phía trước, đây là ý gì?
Trong chốc lát, mấy vị võ giả bên La Chinh lại bắt đầu do dự.
“Bên đối diện cố ý?” Kim Hải nhìn chằm chằm võ giả Ma tộc thân hình cao lớn kia nói.
“Chắc thế, trong đó nhất định có bẫy.” Quý Nam gật đầu.
Thương Ma nhìn võ giả Ma tộc đối diện, mồm lại há thật to, sửng sốt một hồi lâu mới lên tiếng: “Đó, đó là Đại Mộng!”
“Đại Mộng?” La Chinh nhìn chằm chằm Thương Ma hỏi.
Thương Ma gật đầu, hình như gã đã nhận ra võ giả Ma tộc đối diện. “Đại Mộng, con trai một của Ma Thủy Thiên Tôn! Không ngờ gã cũng tới! Tòa... tòa đại sảnh Nhân Quả thứ ba này không khỏi khó quá rồi ư?”
Kim Hải hờ hững liếc mắt nhìn Thương Ma: “Gã này rất mạnh sao? Trong mấy vị Thiên Kiêu của Ma tộc không có người này mà.”
Theo Kim Hải, chỉ cần không phải là Thiên Kiêu của gia tộc lớn thì không khó xử lý lắm...
“Thằng nhóc này không phải là Thiên Kiêu, bởi vì gã không có mệnh cách mạnh như vậy! Nhưng ngoại trừ mệnh cách ra thì thực lực và thiên phú của gã không kém gì những Thiên Kiêu kia!” Thương Ma tiếp tục nói.
Cho dù là Thiên Kiêu hay là Đạo Tử thì đều phải sở hữu mệnh Đại Thế Chi Tranh, mà võ giả sở hữu mệnh Đại Thế Chi Tranh lại chưa chắc là Thiên Kiêu...
Ý tứ của Thương Ma rất đơn giản, đối phương chỉ thiếu mệnh cách này, chứ thực lực thì vẫn không thể coi thường!
Cho nên nghe Thương Ma nói xong, sắc mặt đám người Kim Hải, Quý Nam cũng trở nên cẩn thận hơn. Càng quan trọng hơn là người ta còn có tự tin đứng ở chỗ đó chờ bọn hắn vung móc!
La Chinh chụp cái móc kia trong tay, nhìn võ giả Ma tộc trước mặt chằm chằm, ánh mắt lại từ trên người võ giả Ma tộc kia chuyển đến trên dòng sông năng lượng tràn ngập màu sắc huyền ảo kia...
Mặc kệ thực lực người này thế nào, trong cái móc này chứa đựng quy tắc Thiên Đạo, cơ bản không thể thoát khỏi. Trong nháy mắt móc sang bên này thì gã cũng sẽ vô cùng bị động, nếu tự mình ra tay, chắc gã sẽ không thể tránh né.
Nhưng người này tự tin như vậy, tất nhiên là có chỗ dựa khác.
Suy nghĩ như vậy xong, ở bên đối diện, Đại Mộng lại gào thét qua rãnh sâu ba trăm trượng.
“Đám hèn nhát kia, ông đây đứng ở chỗ này mà các ngươi cũng không dám ra tay ư?”
“Vậy chẳng thà chịu thua sớm đi, thu đám sương mù kia lại, tới quỳ xuống đất xin ông tha thứ, ông có thể để cho các ngươi chết thoải mái một chút!”
“Mau quăng móc! Móc ông qua đi! Ta tuyệt đối không đánh trả, cũng sẽ không chửi lại!”