Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1255
Chương 1255: Võ giả trong bóng tối
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Điểm sáng mộng ảo đâu?”
“Bị hấp thu rồi ư? Hình như là bị hấp thu rồi!”
“Không thể nào!” Quý Nam cũng tỏ vẻ kinh ngạc, “Trong đại sảnh Nhân Quả này có thứ gì hấp thu điểm mộng ảo ư?”
Trong chiến trường mộng ảo, chỉ có võ giả mới có thể hấp thu điểm mộng ảo của nhau.
Ánh mắt của La Chinh không ngừng nhìn lướt đi trong bóng tối kia, cuối cùng tập trung vào một bóng đen mờ mờ ở trong đó.
Những cái móc này xếp chỉnh tề ở bên cạnh, hơn nữa phân phối cho từng người một, hiển nhiên là để cho nhóm La Chinh bọn họ trực tiếp sử dụng.
Nếu đối phương có thể móc người bên này qua, thì La3Chinh cũng có thể móc người đối diện tới...
“Chính là lúc này!”
Sau khi ngắm chuẩn, La Chinh vung tay một cái, cái móc trong tay kia liền bay thẳng qua phía đối diện!
Nhưng mỗi lần đại sảnh Nhân Quả mở ra thì chỉ có thể chứa mười người đồng thời tiến vào. Vì sao phía trước lại có những võ giả khác?
Chính võ giả kia đã móc Lý Trình Nham qua rồi đánh chết, đồng thời hấp thu điểm mộng ảo của hắn.
Điểm này không giải thích được...
“Mọi người lui về phía sau, cẩn thận một chút.” Chân mày La Chinh nhíu lại, siết chặt cái móc kia trong tay, màu xanh lục trong hai con ngươi càng đậm hơn. Mặc dù hắn đã sử dụng Thanh2Mục Linh Đồng tới cực hạn, nhưng vẫn khó để thấy rõ bóng tối bên kia. Dường như vùng tối tăm này được dựng nên bởi quy tắc hắc ám. Nó giống như một tấm màn, bảo vệ đối phương ở trong đó.
“Là lực quy tắc hắc ám, đối phương có chuẩn bị.” Kim Hải lạnh giọng nói, một tay của hắn cầm cái móc, tay còn lại đã cầm đao Phật Viết.
Nếu La Chinh đánh chết Lý Trình Nham, thế thì dù có cách bao xa, những điểm mộng ảo này đều sẽ bay về phía La Chinh.
Giống như Cơ Lạc Tuyết ban đạn vàng cho thuộc hạ của nàng để họ tự sát. Trên viên đạn vàng kia có ý thức của Cơ Lạc Tuyết,2cho nên khi mấy tên thuộc hạ của nàng tự sát, chiến trường mộng ảo liền phán là do Cơ Lạc Tuyết giết chết.
Một số võ giả bị chết do bị thú dữ tấn công ở bí cảnh hoặc trong vùng hoang dã thì điểm sáng mộng ảo của bọn họ sẽ lơ lửng tại chỗ, trở thành điểm sáng mộng ảo không có chủ. Cho dù kẻ nào cũng có thể hấp thu những điểm mộng ảo không chủ này, nhưng những thú dữ kia thì lại không thể.
Thế nhưng sau khi Lý Trình Nham kia bị câu sang, điểm sáng mộng ảo lại bị hấp thu?
Chuyện này chỉ có một khả năng, đó là phía đối diện của đại sảnh Nhân Quả có võ giả!
Những cái9móc này xếp chỉnh tề ở bên cạnh, hơn nữa phân phối cho từng người một, hiển nhiên là để cho nhóm La Chinh bọn họ trực tiếp sử dụng.
Nếu đối phương có thể móc người bên này qua, thì La Chinh cũng có thể móc người đối diện tới...
“Chính là lúc này!”
Sau khi ngắm chuẩn, La Chinh vung tay một cái, cái móc trong tay kia liền bay thẳng qua phía đối diện!
“Vèo...”
Mặc dù tốc độ bay của cái móc này cực nhanh, nhưng hình như những sinh linh phía bên kia rất có kinh nghiệm, bọn họ không ngừng di chuyển vòng vèo ở ven rãnh sâu này.
“Không móc được!”
La Chinh hơi nhíu mày, giơ tay kéo một cái, lại lôi cái móc từ phía đối4diện trở về.
Ngay trong nháy mắt La Chinh vừa mới lấy cái móc về, đột nhiên hắn nhướng mày lên, “Cẩn thận! Huyễn Linh...”
Nhưng lời nhắc nhở của hắn đã muộn, sau khi hắn vừa dứt lời, trong bóng tối trước mặt lại có một cái móc bay ra với tốc độ cực nhanh, cuốn lấy Huyễn Linh kéo về phía bên kia.
Thực ra từ khi Lý Trình Nham kia bị câu đi, La Chinh đã phát hiện, bản thân cái móc này không thể trực tiếp làm người ta bị thương. Nhưng hình như một khi đã móc vào thì chúng sẽ sinh ra một sức mạnh khó có thể chống cự, trực tiếp cuốn lấy võ giả mà kéo đi.
Thấy Huyễn Linh bị móc đi, sắp bị kéo vào trong vùng tối kia, đôi mắt của La Chinh lóe lên, hắn vừa mới thu cái móc về, lại ném về phía bờ bên kia!
“Vèo...”
Cú ném này của hắn không hề nhắm vào cái bóng trong vùng tối kia, mà móc thẳng về phía Huyễn Linh!
Bóng dáng của Huyễn Linh vừa mới biến mất trong một vùng tối đen như mực, nàng cảm thấy một sự uy hiếp mãnh liệt, định đánh lại trước đã, nhưng một cái móc khác đã cuốn lấy người nàng, trực tiếp kéo nàng quay về...
“Nguy hiểm thật!”
Nhìn thấy Huyễn Linh không làm sao, đám người Quý Nam bên cạnh cũng thở phào một hơi.
“Mẹ nó, những thằng cha ở phía đối diện núp trong bóng tối thì làm sao mà đánh! Căn bản là không công bằng!” Võ giả Ma tộc giơ cái móc trong tay lên, nhìn chằm chằm bờ đối diện lạnh lùng nói.
Vừa rồi cũng do Huyễn Linh lơ là một chút nên mới bị đối phương móc trúng, lúc này xem như nàng thoát được một kiếp.
Huyễn Linh được La Chinh kéo trở về, liền khẽ gật đầu với hắn, sau đó trên khuôn mặt thanh tú kia lộ ra vẻ tức giận.
“Ở phía đối diện quả thực có những võ giả khác!”
Nói xong, nàng đột nhiên lấy Phá Nguyệt Bạo Viêm Cung ra. Ngay sau đó, nàng điên cuồng rút chân nguyên trong cơ thể ra, một vòng xoáy lửa liền xuất hiện ở trước mặt nàng, chuẩn bị thi triển đòn phản kích ác liệt nhất!
“Vèo...”
Ngay khi Huyễn Linh ngưng tụ ra vòng xoáy lửa kia, không ngờ lại có một cái móc từ bên đối diện bay vụt về phía nàng.
Đã bị móc đi qua một lần, tất nhiên Huyễn Linh sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai. Nàng liền cầm lấy Phá Nguyệt Bạo Viêm Cung, hừ lạnh một tiếng, thân hình nhẹ nhàng xoay một cái, di chuyển một bước về phía bên cạnh, đồng thời cũng buông dây cung trong tay ra!
“Vù!”
Vòng xoáy lửa quay cuồng kia liền vọt thẳng tới phía đối diện!
Nhìn thấy cảnh tượng này, La Chinh, Quý Nam và đám người Kim Hải cũng nhìn chăm chú vào bờ đối diện.
Khi ngọn lửa này của Huyễn Linh nổ tung, có lẽ sẽ giành lại cho bọn họ một chút cơ hội...
“Ầm!”
Trong nháy mắt vòng xoáy lửa kia bùng lên ngọn lửa dữ dội, bờ đối diện liền bị chiếu sáng rõ ràng.
Đến lúc này, đám người La Chinh mới thấy rõ, trên bờ bên kia có mười người đứng thật chỉnh tề, trong tay bọn họ đều cầm một cái móc, miệng cười lạnh, cách một khoảng không mà nhìn nhau.
Mặc dù uy lực của mũi tên do Huyễn Linh bắn ra không nhỏ, nhưng hình như lại không thể phát huy ở trong quy tắc hắc ám kia. Vòng xoáy lửa kia bị quy tắc hắc ám cắn nuốt, bắt đầu nhanh chóng co lại...
Tên võ giả đứng đầu tiên ở chính giữa bờ đối diện chỉ chỉ về phía La Chinh, trên mặt là nụ cười khinh miệt, đồng thời hắn dùng tay làm động tác cắt cổ. Làm xong động tác tay này, vòng xoáy lửa kia liền bị cắn nuốt hoàn toàn, mười tên võ giả ở bờ đối diện lại chìm trong bóng tối.
“Đội ngũ phía bên kia vẫn còn đủ mười người, thực lực không thể khinh thường!” Quý Nam nói với vẻ mặt thận trọng.
Theo suy đoán của Quý Nam, mười người trước mặt hẳn cũng là võ giả đang xông qua đại sảnh Nhân Quả. Nhưng thật không may, không ngờ đại sảnh Nhân Quả thứ ba này lại sắp xếp cho hai đội ở hai phía đối lập!
Mười người phía bên kia hẳn là cũng đã xông qua hai tòa đại sảnh Nhân Quả trước, nhưng bọn họ không có người nào ngã xuống, chứng tỏ thực lực của bọn họ tuyệt đối không thể coi thường.
Càng nguy hiểm hơn là bọn họ đã sớm bố trí quy tắc hắc ám, giấu mình ở trong bóng tối, vô hình trung lại tăng thêm độ khó cho bên La Chinh.
“Có ai có thể thi triển quy tắc hắc ám?” Quý Nam hỏi, quy tắc hắc ám thuộc về lực quy tắc tương đối ít được chú ý, Quý Nam cũng không hiểu.
Mà La Chinh mặc dù đã tiếp nhận qua lễ tẩy trần quy tắc, nhưng hắn lại chưa từng lĩnh ngộ.
Nghe thấy câu hỏi của Quý Nam, Kim Hải lại cười lạnh một tiếng: “Không cần quy tắc hắc ám! Nhìn ta đây!”
Chỉ thấy Kim Hải vỗ nhẹ hai tay một cái, từng chữ tiếng Phạn trùng trùng, hương khói mù mịt lao ra.
Từ trong cơ thể hắn tỏa ra một màu sắc huyền ảo, không ngừng lan ra bốn phía...
Đám La Chinh ở trong màn sương khói này còn chưa phát hiện được điểm khác thường gì.
Nhưng nhìn từ phía đối diện lại bỗng thấy có thêm vô số ảo ảnh như giả như thật, khó mà phân biệt.
“Để ta xem bọn họ câu tiếp thế nào!” Kim Hải cười lạnh rồi nói.
Mặc dù phương pháp này không thể che chắn hoàn toàn cho bảy người bọn họ, nhưng lại có thể quấy nhiễu đối phương.
Bây giờ nhìn lại, khảo nghiệm của tòa đại sảnh Nhân Quả thứ ba này chính là cuộc so đấu giữa hai đội ngũ.
Ở trong màn sương khói này, bọn họ phải suy xét xem nên phản kích như thế nào.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Bị hấp thu rồi ư? Hình như là bị hấp thu rồi!”
“Không thể nào!” Quý Nam cũng tỏ vẻ kinh ngạc, “Trong đại sảnh Nhân Quả này có thứ gì hấp thu điểm mộng ảo ư?”
Trong chiến trường mộng ảo, chỉ có võ giả mới có thể hấp thu điểm mộng ảo của nhau.
Ánh mắt của La Chinh không ngừng nhìn lướt đi trong bóng tối kia, cuối cùng tập trung vào một bóng đen mờ mờ ở trong đó.
Những cái móc này xếp chỉnh tề ở bên cạnh, hơn nữa phân phối cho từng người một, hiển nhiên là để cho nhóm La Chinh bọn họ trực tiếp sử dụng.
Nếu đối phương có thể móc người bên này qua, thì La3Chinh cũng có thể móc người đối diện tới...
“Chính là lúc này!”
Sau khi ngắm chuẩn, La Chinh vung tay một cái, cái móc trong tay kia liền bay thẳng qua phía đối diện!
Nhưng mỗi lần đại sảnh Nhân Quả mở ra thì chỉ có thể chứa mười người đồng thời tiến vào. Vì sao phía trước lại có những võ giả khác?
Chính võ giả kia đã móc Lý Trình Nham qua rồi đánh chết, đồng thời hấp thu điểm mộng ảo của hắn.
Điểm này không giải thích được...
“Mọi người lui về phía sau, cẩn thận một chút.” Chân mày La Chinh nhíu lại, siết chặt cái móc kia trong tay, màu xanh lục trong hai con ngươi càng đậm hơn. Mặc dù hắn đã sử dụng Thanh2Mục Linh Đồng tới cực hạn, nhưng vẫn khó để thấy rõ bóng tối bên kia. Dường như vùng tối tăm này được dựng nên bởi quy tắc hắc ám. Nó giống như một tấm màn, bảo vệ đối phương ở trong đó.
“Là lực quy tắc hắc ám, đối phương có chuẩn bị.” Kim Hải lạnh giọng nói, một tay của hắn cầm cái móc, tay còn lại đã cầm đao Phật Viết.
Nếu La Chinh đánh chết Lý Trình Nham, thế thì dù có cách bao xa, những điểm mộng ảo này đều sẽ bay về phía La Chinh.
Giống như Cơ Lạc Tuyết ban đạn vàng cho thuộc hạ của nàng để họ tự sát. Trên viên đạn vàng kia có ý thức của Cơ Lạc Tuyết,2cho nên khi mấy tên thuộc hạ của nàng tự sát, chiến trường mộng ảo liền phán là do Cơ Lạc Tuyết giết chết.
Một số võ giả bị chết do bị thú dữ tấn công ở bí cảnh hoặc trong vùng hoang dã thì điểm sáng mộng ảo của bọn họ sẽ lơ lửng tại chỗ, trở thành điểm sáng mộng ảo không có chủ. Cho dù kẻ nào cũng có thể hấp thu những điểm mộng ảo không chủ này, nhưng những thú dữ kia thì lại không thể.
Thế nhưng sau khi Lý Trình Nham kia bị câu sang, điểm sáng mộng ảo lại bị hấp thu?
Chuyện này chỉ có một khả năng, đó là phía đối diện của đại sảnh Nhân Quả có võ giả!
Những cái9móc này xếp chỉnh tề ở bên cạnh, hơn nữa phân phối cho từng người một, hiển nhiên là để cho nhóm La Chinh bọn họ trực tiếp sử dụng.
Nếu đối phương có thể móc người bên này qua, thì La Chinh cũng có thể móc người đối diện tới...
“Chính là lúc này!”
Sau khi ngắm chuẩn, La Chinh vung tay một cái, cái móc trong tay kia liền bay thẳng qua phía đối diện!
“Vèo...”
Mặc dù tốc độ bay của cái móc này cực nhanh, nhưng hình như những sinh linh phía bên kia rất có kinh nghiệm, bọn họ không ngừng di chuyển vòng vèo ở ven rãnh sâu này.
“Không móc được!”
La Chinh hơi nhíu mày, giơ tay kéo một cái, lại lôi cái móc từ phía đối4diện trở về.
Ngay trong nháy mắt La Chinh vừa mới lấy cái móc về, đột nhiên hắn nhướng mày lên, “Cẩn thận! Huyễn Linh...”
Nhưng lời nhắc nhở của hắn đã muộn, sau khi hắn vừa dứt lời, trong bóng tối trước mặt lại có một cái móc bay ra với tốc độ cực nhanh, cuốn lấy Huyễn Linh kéo về phía bên kia.
Thực ra từ khi Lý Trình Nham kia bị câu đi, La Chinh đã phát hiện, bản thân cái móc này không thể trực tiếp làm người ta bị thương. Nhưng hình như một khi đã móc vào thì chúng sẽ sinh ra một sức mạnh khó có thể chống cự, trực tiếp cuốn lấy võ giả mà kéo đi.
Thấy Huyễn Linh bị móc đi, sắp bị kéo vào trong vùng tối kia, đôi mắt của La Chinh lóe lên, hắn vừa mới thu cái móc về, lại ném về phía bờ bên kia!
“Vèo...”
Cú ném này của hắn không hề nhắm vào cái bóng trong vùng tối kia, mà móc thẳng về phía Huyễn Linh!
Bóng dáng của Huyễn Linh vừa mới biến mất trong một vùng tối đen như mực, nàng cảm thấy một sự uy hiếp mãnh liệt, định đánh lại trước đã, nhưng một cái móc khác đã cuốn lấy người nàng, trực tiếp kéo nàng quay về...
“Nguy hiểm thật!”
Nhìn thấy Huyễn Linh không làm sao, đám người Quý Nam bên cạnh cũng thở phào một hơi.
“Mẹ nó, những thằng cha ở phía đối diện núp trong bóng tối thì làm sao mà đánh! Căn bản là không công bằng!” Võ giả Ma tộc giơ cái móc trong tay lên, nhìn chằm chằm bờ đối diện lạnh lùng nói.
Vừa rồi cũng do Huyễn Linh lơ là một chút nên mới bị đối phương móc trúng, lúc này xem như nàng thoát được một kiếp.
Huyễn Linh được La Chinh kéo trở về, liền khẽ gật đầu với hắn, sau đó trên khuôn mặt thanh tú kia lộ ra vẻ tức giận.
“Ở phía đối diện quả thực có những võ giả khác!”
Nói xong, nàng đột nhiên lấy Phá Nguyệt Bạo Viêm Cung ra. Ngay sau đó, nàng điên cuồng rút chân nguyên trong cơ thể ra, một vòng xoáy lửa liền xuất hiện ở trước mặt nàng, chuẩn bị thi triển đòn phản kích ác liệt nhất!
“Vèo...”
Ngay khi Huyễn Linh ngưng tụ ra vòng xoáy lửa kia, không ngờ lại có một cái móc từ bên đối diện bay vụt về phía nàng.
Đã bị móc đi qua một lần, tất nhiên Huyễn Linh sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai. Nàng liền cầm lấy Phá Nguyệt Bạo Viêm Cung, hừ lạnh một tiếng, thân hình nhẹ nhàng xoay một cái, di chuyển một bước về phía bên cạnh, đồng thời cũng buông dây cung trong tay ra!
“Vù!”
Vòng xoáy lửa quay cuồng kia liền vọt thẳng tới phía đối diện!
Nhìn thấy cảnh tượng này, La Chinh, Quý Nam và đám người Kim Hải cũng nhìn chăm chú vào bờ đối diện.
Khi ngọn lửa này của Huyễn Linh nổ tung, có lẽ sẽ giành lại cho bọn họ một chút cơ hội...
“Ầm!”
Trong nháy mắt vòng xoáy lửa kia bùng lên ngọn lửa dữ dội, bờ đối diện liền bị chiếu sáng rõ ràng.
Đến lúc này, đám người La Chinh mới thấy rõ, trên bờ bên kia có mười người đứng thật chỉnh tề, trong tay bọn họ đều cầm một cái móc, miệng cười lạnh, cách một khoảng không mà nhìn nhau.
Mặc dù uy lực của mũi tên do Huyễn Linh bắn ra không nhỏ, nhưng hình như lại không thể phát huy ở trong quy tắc hắc ám kia. Vòng xoáy lửa kia bị quy tắc hắc ám cắn nuốt, bắt đầu nhanh chóng co lại...
Tên võ giả đứng đầu tiên ở chính giữa bờ đối diện chỉ chỉ về phía La Chinh, trên mặt là nụ cười khinh miệt, đồng thời hắn dùng tay làm động tác cắt cổ. Làm xong động tác tay này, vòng xoáy lửa kia liền bị cắn nuốt hoàn toàn, mười tên võ giả ở bờ đối diện lại chìm trong bóng tối.
“Đội ngũ phía bên kia vẫn còn đủ mười người, thực lực không thể khinh thường!” Quý Nam nói với vẻ mặt thận trọng.
Theo suy đoán của Quý Nam, mười người trước mặt hẳn cũng là võ giả đang xông qua đại sảnh Nhân Quả. Nhưng thật không may, không ngờ đại sảnh Nhân Quả thứ ba này lại sắp xếp cho hai đội ở hai phía đối lập!
Mười người phía bên kia hẳn là cũng đã xông qua hai tòa đại sảnh Nhân Quả trước, nhưng bọn họ không có người nào ngã xuống, chứng tỏ thực lực của bọn họ tuyệt đối không thể coi thường.
Càng nguy hiểm hơn là bọn họ đã sớm bố trí quy tắc hắc ám, giấu mình ở trong bóng tối, vô hình trung lại tăng thêm độ khó cho bên La Chinh.
“Có ai có thể thi triển quy tắc hắc ám?” Quý Nam hỏi, quy tắc hắc ám thuộc về lực quy tắc tương đối ít được chú ý, Quý Nam cũng không hiểu.
Mà La Chinh mặc dù đã tiếp nhận qua lễ tẩy trần quy tắc, nhưng hắn lại chưa từng lĩnh ngộ.
Nghe thấy câu hỏi của Quý Nam, Kim Hải lại cười lạnh một tiếng: “Không cần quy tắc hắc ám! Nhìn ta đây!”
Chỉ thấy Kim Hải vỗ nhẹ hai tay một cái, từng chữ tiếng Phạn trùng trùng, hương khói mù mịt lao ra.
Từ trong cơ thể hắn tỏa ra một màu sắc huyền ảo, không ngừng lan ra bốn phía...
Đám La Chinh ở trong màn sương khói này còn chưa phát hiện được điểm khác thường gì.
Nhưng nhìn từ phía đối diện lại bỗng thấy có thêm vô số ảo ảnh như giả như thật, khó mà phân biệt.
“Để ta xem bọn họ câu tiếp thế nào!” Kim Hải cười lạnh rồi nói.
Mặc dù phương pháp này không thể che chắn hoàn toàn cho bảy người bọn họ, nhưng lại có thể quấy nhiễu đối phương.
Bây giờ nhìn lại, khảo nghiệm của tòa đại sảnh Nhân Quả thứ ba này chính là cuộc so đấu giữa hai đội ngũ.
Ở trong màn sương khói này, bọn họ phải suy xét xem nên phản kích như thế nào.