Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1254
Chương 1254: Cái móc
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đại điện trước mắt này giống như được dùng thủy tinh màu xanh da trời mà xây dựng nên, toàn thân lấp lánh ánh sáng màu xanh da trời bóng loáng.
Còn khi bọn họ tới gần thì có một luồng khí mát rượi tỏa ra từ trong đại điện này.
“Độ khó của đại sảnh Nhân Quả thứ ba này như thế nào?” Kim Hải quay đầu nhìn về phía Quý Nam.
Quý Nam nhìn đại điện này mấy cái, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng: “Mỗi một đại sảnh Nhân Quả lại khác nhau, ta cũng không rõ. Nhưng từ dưới chân đến đỉnh núi có tổng cộng năm đại sảnh Nhân Quả! Lần trước, khi chúng ta tiến vào đây, trong đội ngũ còn có hai vị Thiên Kiêu! Trong đại sảnh Nhân Quả đầu tiên thì không hề có ai chết, trong đại sảnh Nhân Quả thứ hai có3ba người chết đi, đại sảnh Nhân Quả thứ ba là bốn người, ta cũng bỏ mạng ở trong đại sảnh Nhân Quả thứ tư...”
“Có hai vị Thiên Kiêu mà còn có nhiều người bị chết như vậy?” Hai mắt của võ giả Ma tộc mở lớn.
Nhưng trong mười người ở đây, chẳng có nổi lấy một vị Thiên Kiêu...
Tuy bọn họ chưa so đấu với nhau, nhưng xếp hạng thực lực của ba người đứng đầu không thể nghi ngờ gì chính là La Chinh, Kim Hải, Quý Nam.
Trong lòng bọn họ, dĩ nhiên thực lực đám người La Chinh không hề kém, nhưng có lẽ không thể đánh đồng được với Thiên Kiêu. Người có thể xưng là Thiên Kiêu thì gần như đã chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, trên người tập trung toàn bộ vận may của vũ trụ.
Bọn họ không chỉ gánh2vác số mệnh Đại Thế Chi Tranh, mà còn gánh vác kỳ vọng của cả một chủng tộc, một thế lực.
Ngay cả đội ngũ có Thiên Kiêu mà cũng không thể đi qua đại sảnh Nhân Quả này, như vậy độ khó ở đây lại càng lớn hơn tưởng tượng của bọn họ.
Cho nên Quý Nam vừa nói xong, trong tám người liền có người muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, Quý Nam khẽ mỉm cười: “Không cần căng thẳng, thành tích chúng ta lấy được chẳng phải đã tốt hơn sao? Chỉ cần mọi người đồng lòng hợp sức, cuối cùng sẽ có thể thông qua đại sảnh Nhân Quả này!”
Khi phát âm bốn chữ đồng lòng hợp sức, Quý Nam nhấn khá mạnh.
Có một chuyện Quý Nam không nói ra, chính là lần trước, khi nàng tiến vào đại sảnh Nhân Quả thì2hai vị Thiên Kiêu kia không ai phục ai, không ngừng đấu đá nội bộ, thậm chí ra tay đánh nhau ngay trên núi.
Hơn nữa, nhìn thấy những võ giả khác rơi vào cảnh nguy hiểm, hai vị kia Thiên Kiêu lại thấy chết không cứu...
Nếu không phải như thế, lần trước rất có thể cả mười người bọn họ đều đã thông qua đại sảnh Nhân Quả thứ năm!
Đây cũng là nguyên nhân từ khi vừa mới bắt đầu Quý Nam đã nhấn mạnh về việc hợp tác. Cũng bởi vì thế, đội ngũ này của bọn họ mới có biểu hiện tốt hơn so với đội ngũ trước, ít nhất thì trong đại sảnh Nhân Quả thứ hai chỉ ngã xuống hai người.
“Quý Nam nói rất đúng, muốn lấy được càng nhiều điểm mộng ảo thì cần phải phối hợp với nhau, bằng không chẳng ai đi xa9được. Nếu phối hợp tốt, biết đâu lần này chúng ta cũng có thể tiến vào danh sách một nghìn người đầu tiên!” La Chinh cười nói, “Mọi người, đi vào thôi!”
Nói xong, La Chinh liền dẫn đầu bước vào trong đại điện này.
Nếu không phải như thế, lần trước rất có thể cả mười người bọn họ đều đã thông qua đại sảnh Nhân Quả thứ năm!
Đây cũng là nguyên nhân từ khi vừa mới bắt đầu Quý Nam đã nhấn mạnh về việc hợp tác. Cũng bởi vì thế, đội ngũ này của bọn họ mới có biểu hiện tốt hơn so với đội ngũ trước, ít nhất thì trong đại sảnh Nhân Quả thứ hai chỉ ngã xuống hai người.
“Quý Nam nói rất đúng, muốn lấy được càng nhiều điểm mộng ảo thì cần phải phối hợp với nhau, bằng không chẳng ai đi xa được. Nếu phối4hợp tốt, biết đâu lần này chúng ta cũng có thể tiến vào danh sách một nghìn người đầu tiên!” La Chinh cười nói, “Mọi người, đi vào thôi!”
Nói xong, La Chinh liền dẫn đầu bước vào trong đại điện này.
Hoàn cảnh bên trong đại điện có màu sắc tương đồng với bên ngoài, dù mặt đất hay trần nhà, hoặc bức tường hai bên và cột đứng, tất cả đều mang màu xanh da trời. Khi dùng tay chạm vào thì liền truyền đến cảm giác mát mẻ, khiến cho người ta thấy dễ chịu.
“Đại sảnh Nhân Quả này thật là đẹp.” Quý Nam ngẩng đầu quan sát một vòng rồi cảm thán nói.
Đám người La Chinh lại không có cảm giác đó, con gái trời sinh đã cảm thấy hứng thú với những thứ xinh đẹp, không chỉ nàng mà cả cô gái Yêu Dạ tộc tên là Huyễn Linh kia cũng như vậy.
Nhưng mọi người chưa đi được bao xa thì liền dừng bước.
Không phải bọn họ không muốn tiến lên, mà là bọn họ không thể tiến lên được. Trước mặt mọi người xuất hiện một rãnh sâu rộng chừng ba trăm trượng.
Ở trong rãnh sâu này lại có một dòng chảy mang màu sắc kỳ dị, đó là những luồng năng lượng tinh khiết đang chảy trôi...
Thương Ma đứng ở sát rìa rãnh sâu, rướn cổ xuống phía dưới quan sát, sau đó lại nhìn về phía trước nói: “Sợ rằng ngã xuống đây thì sẽ bị đưa thẳng về thành chính! Thế làm sao để đi qua đây!”
Nếu là bình thường, đừng nói rãnh sâu rộng chừng trăm trượng, cho dù rộng đến chục nghìn trượng, hay cả triệu trượng thì mọi người cũng có thể nhảy qua. Vấn đề là trong đại sảnh Nhân Quả cấm bay, nên hiện tại mọi người không thể phi hành!
“Hẳn là có thể nhảy qua.” Kim Hải trông về nơi xa, mở miệng nói.
“Vấn đề không lớn.” La Chinh cũng gật đầu nói.
Nếu lao vọt tới thì nhảy qua khoảng cách ba trăm trượng cũng không phải quá khó khăn...
Nhưng rãnh sâu xuất hiện ở trước mặt mọi người không thể nào chỉ để khảo nghiệm khả năng nhảy của bọn họ. Cứ liều lĩnh tiến lên như vậy, hơn chín phần là tự tìm đường chết.
Giống như trong đại sảnh Nhân Quả thứ hai, mọi người đi thẳng đến cuối đại sảnh nhanh như một cơn gió, song lại phát hiện ra có một hàng rào ánh sáng màu trắng dựng đứng ở chỗ đó, chặn lối đi của mọi người.
“Hình như bên này có thứ gì đó.” Quý Nam chỉ vào bên trái đại sảnh nói.
La Chinh nhìn theo phương hướng Quý Nam chỉ, thấy trên góc tường của đại sảnh này có mười cái bia vuông màu xanh da trời đang đứng thẳng!
Đến gần nhìn một cái, xuyên qua tấm bia hình vuông màu xanh da trời kia, La Chinh phát hiện có một cái móc trong tấm bia hình vuông.
“Sao lại có nhiều cái móc như vậy?” Võ giả Ma tộc tò mò hỏi.
Trước mắt có mười tấm bia vuông, mỗi tấm đều bao lấy một cái móc dài, đoạn cuối của cái móc này chính là một chuỗi dây xích hẹp dài, cuộn tròn lại một chỗ nên chẳng biết dài chừng nào...
Mười cái?
La Chinh đưa mắt nhìn một lát, liền đưa tay đập thẳng về phía tấm bia hình vuông kia.
Trên lý thuyết, trong đại sảnh Nhân Quả tồn tại quy tắc Thiên Đạo, nên không thể phá hỏng bất kỳ vật gì.
Nhưng dưới cái vỗ này của La Chinh, tấm bia hình vuông lại vô cùng dễ vỡ. Một tấm bia vuông to như vậy trực tiếp hóa thành bột trong suốt, sáng long lanh, rơi lả tả xuống dưới, còn cái móc bị phong ấn ở trong đó cũng rơi ra.
“Cái móc này...”
Sau khi nhặt cái móc lên, La Chinh gắng sức kéo kéo dây xích phía sau cái móc.
Mặc dù sợi xích này chỉ lớn bằng ngón tay út, nhưng dù La Chinh đã cố sức kéo mà vẫn nó không nhúc nhích chút nào, căn bản không thể kéo đứt nó.
“Quả nhiên cũng có quy tắc Thiên Đạo bảo vệ, cái móc này không thể bị phá hỏng.” La Chinh nói.
“Xoảng...”
“Xoảng...”
“Xoảng...”
Mọi người thấy La Chinh lấy cái móc từ trong tấm bia hình vuông ra thì cũng tới tấp học theo, đánh nát tấm bia hình vuông này, rồi lấy cái móc từ trong đó ra.
Đáp án càng lúc càng rõ ràng, những cái móc hình thù tinh xảo này chính là chuẩn bị cho đám La Chinh.
Đội ngũ xông qua đại sảnh Nhân Quả vốn dĩ gom đủ mười người, nhưng do hai người đã ngã xuống, nên cái móc trong hai tấm bia hình vuông còn lại đã là vật vô chủ.
Thương Ma cũng đánh nát một tấm bia vuông, lấy ra một cái móc. Nhưng gã vẫn chưa hài lòng, ánh mắt lại quan sát hai tấm bia hình vuông kia. Chỉ là, khi gã muốn đập vỡ hai tấm bia hình vuông kia thì chúng lại không hề hư hao, căn bản là không thể bị phá hỏng.
Xem ra mỗi người chỉ có thể lấy được một cái móc.
Sau khi mọi người lấy được cái móc này thì lại nhìn sang Quý Nam.
Quý Nam nhìn về phía La Chinh với vẻ vô tội: “Ta cũng không biết bước tiếp theo nên làm cái gì...”
La Chinh khẽ mỉm cười rồi mang theo cái móc này đi thẳng về phía rìa của rãnh sâu, ánh mắt hướng sang bờ bên kia.
Bờ bên kia của rãnh sâu giấu trong bóng tối đen như mực, không thấy rõ khung cảnh đối diện. Nhưng khi đôi mắt La Chinh chuyển sang màu xanh lá, bóng tối ở bờ bên kia dần dần tan đi, hắn nhìn thấy một số cái bóng lờ mờ ẩn hiện ở trong bóng tối đó.
“Hình như trước mặt có cái gì đó.” La Chinh nói.
“Có cái gì?” Quý Nam lập tức hỏi. Trước khi hiểu rõ quy tắc, mọi người bị vây trong tình trạng không biết gì về đại sảnh Nhân Quả này, rất có khả năng hơi không chú ý là sẽ bị giết chết chỉ trong nháy mắt, cho nên mọi người đều có chút căng thẳng.
“Không thấy rõ.” La Chinh nói xong, ánh sáng xanh lục trong con ngươi càng sâu hơn. Nhưng lần này, khi La Chinh vận chuyển Thanh Mục Linh Đồng thì bỗng nhiên biến sắc: “Mau tránh ra!”
Tiếng nói của hắn vừa mới vang lên, trong bóng tối ở bờ bên kia của rãnh sâu đã nhanh chóng có một cái móc bay vụt về phía bên này...
La Chinh vừa nhắc nhở xong, mọi người bèn nhanh chóng di chuyển sang hai bên. Nhưng thế tới của cái móc kia cực nhanh, gần như bay qua khoảng cách ba trăm trượng chỉ trong chớp mắt. Cái móc từ phía đối diện vung tới này trực tiếp móc vào trên người võ giả Nhân tộc tên là Lý Trình Nham!
Sau khi bị móc trúng, dường như Lý Trình Nham không có chút sức chống cự nào, chỉ kịp kêu cứu một tiếng rồi toàn thân liền bị câu thẳng sang bờ đối diện!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Còn khi bọn họ tới gần thì có một luồng khí mát rượi tỏa ra từ trong đại điện này.
“Độ khó của đại sảnh Nhân Quả thứ ba này như thế nào?” Kim Hải quay đầu nhìn về phía Quý Nam.
Quý Nam nhìn đại điện này mấy cái, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng: “Mỗi một đại sảnh Nhân Quả lại khác nhau, ta cũng không rõ. Nhưng từ dưới chân đến đỉnh núi có tổng cộng năm đại sảnh Nhân Quả! Lần trước, khi chúng ta tiến vào đây, trong đội ngũ còn có hai vị Thiên Kiêu! Trong đại sảnh Nhân Quả đầu tiên thì không hề có ai chết, trong đại sảnh Nhân Quả thứ hai có3ba người chết đi, đại sảnh Nhân Quả thứ ba là bốn người, ta cũng bỏ mạng ở trong đại sảnh Nhân Quả thứ tư...”
“Có hai vị Thiên Kiêu mà còn có nhiều người bị chết như vậy?” Hai mắt của võ giả Ma tộc mở lớn.
Nhưng trong mười người ở đây, chẳng có nổi lấy một vị Thiên Kiêu...
Tuy bọn họ chưa so đấu với nhau, nhưng xếp hạng thực lực của ba người đứng đầu không thể nghi ngờ gì chính là La Chinh, Kim Hải, Quý Nam.
Trong lòng bọn họ, dĩ nhiên thực lực đám người La Chinh không hề kém, nhưng có lẽ không thể đánh đồng được với Thiên Kiêu. Người có thể xưng là Thiên Kiêu thì gần như đã chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, trên người tập trung toàn bộ vận may của vũ trụ.
Bọn họ không chỉ gánh2vác số mệnh Đại Thế Chi Tranh, mà còn gánh vác kỳ vọng của cả một chủng tộc, một thế lực.
Ngay cả đội ngũ có Thiên Kiêu mà cũng không thể đi qua đại sảnh Nhân Quả này, như vậy độ khó ở đây lại càng lớn hơn tưởng tượng của bọn họ.
Cho nên Quý Nam vừa nói xong, trong tám người liền có người muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, Quý Nam khẽ mỉm cười: “Không cần căng thẳng, thành tích chúng ta lấy được chẳng phải đã tốt hơn sao? Chỉ cần mọi người đồng lòng hợp sức, cuối cùng sẽ có thể thông qua đại sảnh Nhân Quả này!”
Khi phát âm bốn chữ đồng lòng hợp sức, Quý Nam nhấn khá mạnh.
Có một chuyện Quý Nam không nói ra, chính là lần trước, khi nàng tiến vào đại sảnh Nhân Quả thì2hai vị Thiên Kiêu kia không ai phục ai, không ngừng đấu đá nội bộ, thậm chí ra tay đánh nhau ngay trên núi.
Hơn nữa, nhìn thấy những võ giả khác rơi vào cảnh nguy hiểm, hai vị kia Thiên Kiêu lại thấy chết không cứu...
Nếu không phải như thế, lần trước rất có thể cả mười người bọn họ đều đã thông qua đại sảnh Nhân Quả thứ năm!
Đây cũng là nguyên nhân từ khi vừa mới bắt đầu Quý Nam đã nhấn mạnh về việc hợp tác. Cũng bởi vì thế, đội ngũ này của bọn họ mới có biểu hiện tốt hơn so với đội ngũ trước, ít nhất thì trong đại sảnh Nhân Quả thứ hai chỉ ngã xuống hai người.
“Quý Nam nói rất đúng, muốn lấy được càng nhiều điểm mộng ảo thì cần phải phối hợp với nhau, bằng không chẳng ai đi xa9được. Nếu phối hợp tốt, biết đâu lần này chúng ta cũng có thể tiến vào danh sách một nghìn người đầu tiên!” La Chinh cười nói, “Mọi người, đi vào thôi!”
Nói xong, La Chinh liền dẫn đầu bước vào trong đại điện này.
Nếu không phải như thế, lần trước rất có thể cả mười người bọn họ đều đã thông qua đại sảnh Nhân Quả thứ năm!
Đây cũng là nguyên nhân từ khi vừa mới bắt đầu Quý Nam đã nhấn mạnh về việc hợp tác. Cũng bởi vì thế, đội ngũ này của bọn họ mới có biểu hiện tốt hơn so với đội ngũ trước, ít nhất thì trong đại sảnh Nhân Quả thứ hai chỉ ngã xuống hai người.
“Quý Nam nói rất đúng, muốn lấy được càng nhiều điểm mộng ảo thì cần phải phối hợp với nhau, bằng không chẳng ai đi xa được. Nếu phối4hợp tốt, biết đâu lần này chúng ta cũng có thể tiến vào danh sách một nghìn người đầu tiên!” La Chinh cười nói, “Mọi người, đi vào thôi!”
Nói xong, La Chinh liền dẫn đầu bước vào trong đại điện này.
Hoàn cảnh bên trong đại điện có màu sắc tương đồng với bên ngoài, dù mặt đất hay trần nhà, hoặc bức tường hai bên và cột đứng, tất cả đều mang màu xanh da trời. Khi dùng tay chạm vào thì liền truyền đến cảm giác mát mẻ, khiến cho người ta thấy dễ chịu.
“Đại sảnh Nhân Quả này thật là đẹp.” Quý Nam ngẩng đầu quan sát một vòng rồi cảm thán nói.
Đám người La Chinh lại không có cảm giác đó, con gái trời sinh đã cảm thấy hứng thú với những thứ xinh đẹp, không chỉ nàng mà cả cô gái Yêu Dạ tộc tên là Huyễn Linh kia cũng như vậy.
Nhưng mọi người chưa đi được bao xa thì liền dừng bước.
Không phải bọn họ không muốn tiến lên, mà là bọn họ không thể tiến lên được. Trước mặt mọi người xuất hiện một rãnh sâu rộng chừng ba trăm trượng.
Ở trong rãnh sâu này lại có một dòng chảy mang màu sắc kỳ dị, đó là những luồng năng lượng tinh khiết đang chảy trôi...
Thương Ma đứng ở sát rìa rãnh sâu, rướn cổ xuống phía dưới quan sát, sau đó lại nhìn về phía trước nói: “Sợ rằng ngã xuống đây thì sẽ bị đưa thẳng về thành chính! Thế làm sao để đi qua đây!”
Nếu là bình thường, đừng nói rãnh sâu rộng chừng trăm trượng, cho dù rộng đến chục nghìn trượng, hay cả triệu trượng thì mọi người cũng có thể nhảy qua. Vấn đề là trong đại sảnh Nhân Quả cấm bay, nên hiện tại mọi người không thể phi hành!
“Hẳn là có thể nhảy qua.” Kim Hải trông về nơi xa, mở miệng nói.
“Vấn đề không lớn.” La Chinh cũng gật đầu nói.
Nếu lao vọt tới thì nhảy qua khoảng cách ba trăm trượng cũng không phải quá khó khăn...
Nhưng rãnh sâu xuất hiện ở trước mặt mọi người không thể nào chỉ để khảo nghiệm khả năng nhảy của bọn họ. Cứ liều lĩnh tiến lên như vậy, hơn chín phần là tự tìm đường chết.
Giống như trong đại sảnh Nhân Quả thứ hai, mọi người đi thẳng đến cuối đại sảnh nhanh như một cơn gió, song lại phát hiện ra có một hàng rào ánh sáng màu trắng dựng đứng ở chỗ đó, chặn lối đi của mọi người.
“Hình như bên này có thứ gì đó.” Quý Nam chỉ vào bên trái đại sảnh nói.
La Chinh nhìn theo phương hướng Quý Nam chỉ, thấy trên góc tường của đại sảnh này có mười cái bia vuông màu xanh da trời đang đứng thẳng!
Đến gần nhìn một cái, xuyên qua tấm bia hình vuông màu xanh da trời kia, La Chinh phát hiện có một cái móc trong tấm bia hình vuông.
“Sao lại có nhiều cái móc như vậy?” Võ giả Ma tộc tò mò hỏi.
Trước mắt có mười tấm bia vuông, mỗi tấm đều bao lấy một cái móc dài, đoạn cuối của cái móc này chính là một chuỗi dây xích hẹp dài, cuộn tròn lại một chỗ nên chẳng biết dài chừng nào...
Mười cái?
La Chinh đưa mắt nhìn một lát, liền đưa tay đập thẳng về phía tấm bia hình vuông kia.
Trên lý thuyết, trong đại sảnh Nhân Quả tồn tại quy tắc Thiên Đạo, nên không thể phá hỏng bất kỳ vật gì.
Nhưng dưới cái vỗ này của La Chinh, tấm bia hình vuông lại vô cùng dễ vỡ. Một tấm bia vuông to như vậy trực tiếp hóa thành bột trong suốt, sáng long lanh, rơi lả tả xuống dưới, còn cái móc bị phong ấn ở trong đó cũng rơi ra.
“Cái móc này...”
Sau khi nhặt cái móc lên, La Chinh gắng sức kéo kéo dây xích phía sau cái móc.
Mặc dù sợi xích này chỉ lớn bằng ngón tay út, nhưng dù La Chinh đã cố sức kéo mà vẫn nó không nhúc nhích chút nào, căn bản không thể kéo đứt nó.
“Quả nhiên cũng có quy tắc Thiên Đạo bảo vệ, cái móc này không thể bị phá hỏng.” La Chinh nói.
“Xoảng...”
“Xoảng...”
“Xoảng...”
Mọi người thấy La Chinh lấy cái móc từ trong tấm bia hình vuông ra thì cũng tới tấp học theo, đánh nát tấm bia hình vuông này, rồi lấy cái móc từ trong đó ra.
Đáp án càng lúc càng rõ ràng, những cái móc hình thù tinh xảo này chính là chuẩn bị cho đám La Chinh.
Đội ngũ xông qua đại sảnh Nhân Quả vốn dĩ gom đủ mười người, nhưng do hai người đã ngã xuống, nên cái móc trong hai tấm bia hình vuông còn lại đã là vật vô chủ.
Thương Ma cũng đánh nát một tấm bia vuông, lấy ra một cái móc. Nhưng gã vẫn chưa hài lòng, ánh mắt lại quan sát hai tấm bia hình vuông kia. Chỉ là, khi gã muốn đập vỡ hai tấm bia hình vuông kia thì chúng lại không hề hư hao, căn bản là không thể bị phá hỏng.
Xem ra mỗi người chỉ có thể lấy được một cái móc.
Sau khi mọi người lấy được cái móc này thì lại nhìn sang Quý Nam.
Quý Nam nhìn về phía La Chinh với vẻ vô tội: “Ta cũng không biết bước tiếp theo nên làm cái gì...”
La Chinh khẽ mỉm cười rồi mang theo cái móc này đi thẳng về phía rìa của rãnh sâu, ánh mắt hướng sang bờ bên kia.
Bờ bên kia của rãnh sâu giấu trong bóng tối đen như mực, không thấy rõ khung cảnh đối diện. Nhưng khi đôi mắt La Chinh chuyển sang màu xanh lá, bóng tối ở bờ bên kia dần dần tan đi, hắn nhìn thấy một số cái bóng lờ mờ ẩn hiện ở trong bóng tối đó.
“Hình như trước mặt có cái gì đó.” La Chinh nói.
“Có cái gì?” Quý Nam lập tức hỏi. Trước khi hiểu rõ quy tắc, mọi người bị vây trong tình trạng không biết gì về đại sảnh Nhân Quả này, rất có khả năng hơi không chú ý là sẽ bị giết chết chỉ trong nháy mắt, cho nên mọi người đều có chút căng thẳng.
“Không thấy rõ.” La Chinh nói xong, ánh sáng xanh lục trong con ngươi càng sâu hơn. Nhưng lần này, khi La Chinh vận chuyển Thanh Mục Linh Đồng thì bỗng nhiên biến sắc: “Mau tránh ra!”
Tiếng nói của hắn vừa mới vang lên, trong bóng tối ở bờ bên kia của rãnh sâu đã nhanh chóng có một cái móc bay vụt về phía bên này...
La Chinh vừa nhắc nhở xong, mọi người bèn nhanh chóng di chuyển sang hai bên. Nhưng thế tới của cái móc kia cực nhanh, gần như bay qua khoảng cách ba trăm trượng chỉ trong chớp mắt. Cái móc từ phía đối diện vung tới này trực tiếp móc vào trên người võ giả Nhân tộc tên là Lý Trình Nham!
Sau khi bị móc trúng, dường như Lý Trình Nham không có chút sức chống cự nào, chỉ kịp kêu cứu một tiếng rồi toàn thân liền bị câu thẳng sang bờ đối diện!