Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1245
Chương 1245: Nàng ấy thua
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đầu lâu nhỏ kia chỉ mới lướt nhẹ qua, vậy mà mũi nhọn trên áo giáp võ giả Ma tộc đã biến thành bột mịn. Đồng thời, võ giả Ma tộc với thân hình cường tráng như thế lại hét lên một tiếng, bị đầu lâu nhỏ đẩy ngã trên mặt đất!
“Ầm, ầm, ầm...”
Sau đó đầu lâu nhỏ bắn thẳng lên vách tường sâu trong đại sảnh rồi bật trở lại, hướng thẳng ra bên ngoài.
Mà một luồng sáng màu trắng khác cũng bị lệch rồi liên tiếp bắn vào, sau đó bật lại.
Trong suốt quá trình đó, không ai dám động đậy.
Trong tình huống này, ở nguyên chỗ cũ, không động đậy mới là quyết định chính xác nhất.
Đợi sau khi hai đòn công kích trí mạng3kia biến mất trong đại sảnh thì mọi người mới thở phào.
Võ giả Ma tộc vừa đứng dậy khỏi mặt đất vừa chửi mắng, nhìn La Chinh đầy tức giận: “Ngươi muốn hại chết ta à? Đợi ra khỏi đại sảnh này, ta sẽ quyết đấu với ngươi!”
Vừa nãy, lúc tia sáng màu trắng kia tấn công đầu lâu nhỏ thì sinh ra sức mạnh cực lớn. Cho dù lúc đó La Chinh đã buông tay ngay, nhưng ngón tay của hắn vẫn bị chấn động đến mức tê liệt. Lúc này hắn đang cử động ngón tay, nghe thấy những lời này liền cười mỉm, trong hai mắt lộ ra chút sắc bén, nhìn chằm chằm vào võ giả Ma tộc rồi nói: “Nếu ngươi muốn khiêu chiến, ta2chấp nhận.”
Trông thấy ánh mắt thản nhiên của La Chinh, trong lòng võ giả Ma tộc chợt giật thót, một cảm giác nguy cơ lớn bỗng dâng lên trong lòng gã. Gã vốn định nói những lời khó nghe, nhưng lúc này đành nuốt xuống, không dám nhiều lời. Mặc dù nhìn qua thì thấy võ giả Ma tộc này cực kỳ thô lỗ, nhưng thực tế gã lại vô cùng cẩn thận. Lúc nãy, gã đã nhìn thấy toàn bộ quá trình tu luyện của La Chinh trong căn phòng kia.
Mặc dù gã không hiểu lắm, nhưng nhìn phản ứng của cô gái áo trắng thì gã cũng biết thực lực của người này tuyệt đối không đơn giản như những gì đã thể hiện ra. Chẳng qua2là do gã tức giận nên mới mắng như vậy, chứ thật ra cũng không mong phải quyết đấu với La Chinh. Năm triệu điểm mộng ảo là toàn bộ gia sản của gã, thật chẳng dễ dàng gì mới được tiến vào đây một lần, nếu bị người này đá ra khỏi đại sảnh Nhân Quả thì thật đáng tiếc.
Trên mặt mọi người ít nhiều đều có vẻ phẫn nộ, nhưng bây giờ không phải lúc để tranh cãi. Mọi người cũng đã hiểu rõ quy luật của đại sảnh Nhân Quả thứ nhất, thực ra chỉ cần nắm bắt được tốc độ và tần suất thì rất dễ vượt qua. Chặng đường tiếp theo, chẳng mất mấy nhịp thở mà mọi người đã băng qua rồi.
Nhưng lúc mọi9người vừa đi qua đoạn cuối của đại sảnh Nhân Quả thì ở cửa trước của đại sảnh lại có một vật nhỏ màu đen bay lại đây.
Nó chính là đầu lâu nhỏ lúc trước bị bắn ra ngoài với tốc độ cao!
Không biết lúc đó nó đã bị bắn đi bao xa. Sau khi lực đẩy cực lớn đó cạn kiệt, theo lệ thường thì đầu lâu nhỏ lại từ từ bay về phía La Chinh.
Chỉ là không ngờ lúc quay lại, nó lại đâm phải một tia sáng màu trắng.
Thấy vậy, mọi người đều co cẳng chạy, bao gồm cả La Chinh!
Cả đám xông thẳng ra khỏi đại sảnh Nhân Quả.
Cùng lúc đó…
Chỉ là không ngờ lúc quay lại, nó lại đâm phải một tia sáng màu4trắng.
Thấy vậy, mọi người đều co cẳng chạy, bao gồm cả La Chinh!
Cả đám xông thẳng ra khỏi đại sảnh Nhân Quả.
Cùng lúc đó…
Trên đài cao phía sau đại sảnh Nhân Quả đột nhiên xuất hiện điểm mộng ảo màu vàng, bay về phía mọi người.
“Phần thưởng!”
“Một trăm điểm mộng ảo. Bố thí à!”
“Mặc dù độ khó của đại sảnh Nhân Quả thứ nhất không cao, nhưng thế này thì quá ít!”
Mọi người vốn vô cùng tức giận với La Chinh, nhưng lúc này phát hiện ra phần thưởng chỉ có một ít như vậy thì lại nhanh chóng chuyển mục tiêu sang cô gái áo trắng.
Không phải cô gái này nói phần thưởng rất phong phú hay sao?
Cô gái áo trắng trừng mắt: “Nhìn ta làm gì? Có phải do ta bố trí đâu. Độ khó của đại sảnh Nhân Quả thứ nhất không cao, phần thưởng quả thực không nhiều. Lần trước ta lấy được có năm mươi điểm mộng ảo thôi!”
Sắc mặt mọi người đều rất khó coi. Họ đã phải nộp tới năm triệu điểm mộng ảo để tiến vào đây, nếu chỉ kiếm được một trăm điểm mộng ảo thì quả là lỗ vốn.
Nhưng đã vào rồi nên mọi người chỉ có thể đi tiếp. Nếu bây giờ mà từ bỏ thì mới thực sự là lỗ vốn nặng.
Thế là họ lại bước lên trên cầu thang. Lúc này cô gái áo trắng mới cười nói với La Chinh: “Là do ngươi vô cớ tăng thêm độ khó!”
La Chinh nhún vai: “Ta cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy”
Cái đầu lâu nhỏ này quả thực khó giải quyết hơn La Chinh tưởng nhiều.
Những người khác đều nhìn thẳng vào mắt La Chinh. Cô gái Yêu Dạ tộc cảnh cáo: “Sắp tới, ta hy vọng không xảy ra chuyện này nữa.”
“Đúng, quá nguy hiểm.” Võ giả Nhân tộc thấp bé nói, “Mặc dù ta biết ngươi muốn xử lý đám đầu lâu đó, nhưng tốt nhất vẫn phải nghĩ đến mọi người.” Nói xong, võ giả thấp bé này còn cười với La Chinh.
Trước đó, tính khí võ giả thấp bé này cực kỳ nóng nảy, còn dọa giết võ giả Ma tộc ồn ào. Thế mà lần này hắn trách cứ La Chinh, thái độ cũng không tệ lắm.
Nếu những người này kiên quyết dùng thái độ cứng rắn, đương nhiên La Chinh sẽ bật lại. Nhưng đúng là hành động vừa nãy của hắn rất nguy hiểm, thế nên hắn chỉ mỉm cười nói: “Quả thực là do ta lỗ mãng, không ngờ tia sáng màu trắng chậm chạp đó lại ẩn chứa uy lực mạnh mẽ như vậy.”
“Không sao, về sau để ý một chút là được. Bị những đầu lâu đó cắn thì cũng chẳng dễ chịu gì. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thân thể ngươi không sao chứ?” Một võ giả Nhân tộc khác nhìn chằm chằm vào sau lưng La Chinh hỏi. Hắn cứ nghĩ mãi không ra. Những cái đầu lâu cứ cắn ra đầy những vết răng trắng phía sau La Chinh, nhưng có vẻ La Chinh không hề hấn gì! Lúc này tìm được một cơ hội, hắn liền hỏi.
“Không sao, chúng ta đi tiếp thôi.” La Chinh cười nói. Bí mật của cơ thể, sao hắn có thể nói với người ngoài chứ?
Người đó cũng biết La Chinh sẽ không trả lời, nên sau khi nhìn La Chinh vài lần thì cũng bước lên cầu thang.
Sau khi vượt qua đại sảnh đầu tiên, cô gái áo trắng không dẫn đầu nữa, mọi người tiếp tục nhanh chóng leo lên theo cầu thang.
“Này, ta vẫn chưa biết tên của ngươi?”
La Chinh đang định bước lên cầu thang thì nghe thấy cô gái áo trắng bên cạnh hỏi.
“Tên của ta?” Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên, hắn cười nói: “Ta tên La Thiên Hành.”
Trong trường hợp bình thường, La Chinh nói ra tên thật của mình thì cũng không thích hợp lắm. La Chinh, hai chữ này quá vang dội trong vũ trụ, sợ rằng sẽ dẫn đến một số phiền phức không cần thiết.
Cô gái áo trắng nghe thấy La Chinh nói ra cái tên này thì cười nhẹ, nhìn bậc thang phía trên, nói với La Chinh: “Ngươi nói dối.”
“Sao ngươi biết?” Bị cô gái áo trắng vạch trần, La Chinh không hề che đậy mà còn trực tiếp hỏi ngược lại.
“Đây là thiên phú của ta. Lúc người ta nói dối thì tim sẽ đập nhanh hơn một nhịp.” Cô gái áo trắng mỉm cười nói với La Chinh.
“Thì ra là như vậy.” La Chinh gật nhẹ đầu, “Còn ngươi, ngươi tên là gì?”
“Ta họ Quý, Quý Nam.” Cô gái áo trắng đáp.
Quý gia chính là gia tộc xếp thứ tư trong Chư Thần Vô Niệm.
Chư Thần Vô Niệm không giống Liên minh Nhân đạo.
Liên minh Nhân đạo được gọi là Liên minh, cũng là do vô số thánh địa lớn nhỏ của Nhân tộc liên kết lại với nhau, tạo thành một thế lực lớn mạnh.
Nhưng Chư Thần Vô Niệm lấy bốn gia tộc lớn làm chính, rồi phát triển mạnh mẽ đến mức như bây giờ.
Mặc dù gọi là gia tộc, nhưng thế lực của bốn gia tộc lớn này đã vượt xa cấp độ thánh địa thập phẩm bình thường. Bất kỳ gia tộc nào trong số đó đều mạnh hơn nhiều so với một vài chủng tộc trong vũ trụ.
Nguyên nhân quan trọng nhất là trong bốn gia tộc lớn này đều có Thiên Tôn.
Mặc dù cô gái áo trắng tên là Quý Nam này không phải là Thiên Kiêu của Quý gia, nhưng nàng cũng là sự tồn tại gần với Thiên Kiêu lắm rồi.
“Quý Nam, tên rất hay.” La Chinh cười.
Quý Nam mỉm cười, nói: “Vừa nãy ta thấy công pháp ngươi tu luyện cực kỳ quen. Ta đã từng thấy một người bạn sử dụng, không biết…”
Nàng thấy tò mò về lai lịch của công pháp mà La Chinh tu luyện từ lâu, chẳng qua lúc trước hai bên chưa quen biết, nên nàng cũng không tiện mở miệng hỏi. Bây giờ tìm được cơ hội, nàng bèn hỏi ngay.
“Bạn cũ? Bạn cũ nào vậy?” La Chinh hỏi.
“Lạc Tuyết tỷ tỷ.” Quý Nam nghĩ một lát rồi lại nói: “Tên đầy đủ của nàng là Cơ Lạc Tuyết.”
Nghe thấy thế, La Chinh mỉm cười: “Thật trùng hợp. Bí pháp mà ta tu luyện cũng là từ cô gái này mà ra.”
“A! Ngươi từng gặp Lạc Tuyết tỷ tỷ?” Quý Nam hơi ngạc nhiên. Nàng chưa từng nghĩ bí thuật La Chinh tu luyện lại có được từ Cơ Lạc Tuyết. Tại sao Cơ Lạc Tuyết lại làm như vậy? Truyền bí pháp của Cơ gia ra ngoài là tội lớn, cho dù nàng là Thiên Kiêu thì sợ rằng cũng khó mà được tha thứ?
“Từng gặp, cũng từng giao đấu với nàng.” La Chinh đáp.
“Giao đấu? Ngươi thua?” Trong đầu Quý Nam vẫn đang nghĩ đến chuyện bí pháp, bây giờ nghe thấy La Chinh nói từng giao đấu với Cơ Lạc Tuyết, nên dường như nàng không suy nghĩ gì mà buột miệng nói.
Trong mắt nàng, quả thực La Chinh đúng là nhân vật cực kỳ lợi hại, nhưng vẫn không thể so được với Cơ Lạc Tuyết.
“Nàng ấy thua.” La Chinh nói xong, Quý Nam bỗng dừng lại trên cầu thang.
La Chinh bước đi mấy bậc, sau đó mới quay người nhìn lại. Hắn thấy kỳ quái nên mở miệng hỏi: “Sao thế?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ầm, ầm, ầm...”
Sau đó đầu lâu nhỏ bắn thẳng lên vách tường sâu trong đại sảnh rồi bật trở lại, hướng thẳng ra bên ngoài.
Mà một luồng sáng màu trắng khác cũng bị lệch rồi liên tiếp bắn vào, sau đó bật lại.
Trong suốt quá trình đó, không ai dám động đậy.
Trong tình huống này, ở nguyên chỗ cũ, không động đậy mới là quyết định chính xác nhất.
Đợi sau khi hai đòn công kích trí mạng3kia biến mất trong đại sảnh thì mọi người mới thở phào.
Võ giả Ma tộc vừa đứng dậy khỏi mặt đất vừa chửi mắng, nhìn La Chinh đầy tức giận: “Ngươi muốn hại chết ta à? Đợi ra khỏi đại sảnh này, ta sẽ quyết đấu với ngươi!”
Vừa nãy, lúc tia sáng màu trắng kia tấn công đầu lâu nhỏ thì sinh ra sức mạnh cực lớn. Cho dù lúc đó La Chinh đã buông tay ngay, nhưng ngón tay của hắn vẫn bị chấn động đến mức tê liệt. Lúc này hắn đang cử động ngón tay, nghe thấy những lời này liền cười mỉm, trong hai mắt lộ ra chút sắc bén, nhìn chằm chằm vào võ giả Ma tộc rồi nói: “Nếu ngươi muốn khiêu chiến, ta2chấp nhận.”
Trông thấy ánh mắt thản nhiên của La Chinh, trong lòng võ giả Ma tộc chợt giật thót, một cảm giác nguy cơ lớn bỗng dâng lên trong lòng gã. Gã vốn định nói những lời khó nghe, nhưng lúc này đành nuốt xuống, không dám nhiều lời. Mặc dù nhìn qua thì thấy võ giả Ma tộc này cực kỳ thô lỗ, nhưng thực tế gã lại vô cùng cẩn thận. Lúc nãy, gã đã nhìn thấy toàn bộ quá trình tu luyện của La Chinh trong căn phòng kia.
Mặc dù gã không hiểu lắm, nhưng nhìn phản ứng của cô gái áo trắng thì gã cũng biết thực lực của người này tuyệt đối không đơn giản như những gì đã thể hiện ra. Chẳng qua2là do gã tức giận nên mới mắng như vậy, chứ thật ra cũng không mong phải quyết đấu với La Chinh. Năm triệu điểm mộng ảo là toàn bộ gia sản của gã, thật chẳng dễ dàng gì mới được tiến vào đây một lần, nếu bị người này đá ra khỏi đại sảnh Nhân Quả thì thật đáng tiếc.
Trên mặt mọi người ít nhiều đều có vẻ phẫn nộ, nhưng bây giờ không phải lúc để tranh cãi. Mọi người cũng đã hiểu rõ quy luật của đại sảnh Nhân Quả thứ nhất, thực ra chỉ cần nắm bắt được tốc độ và tần suất thì rất dễ vượt qua. Chặng đường tiếp theo, chẳng mất mấy nhịp thở mà mọi người đã băng qua rồi.
Nhưng lúc mọi9người vừa đi qua đoạn cuối của đại sảnh Nhân Quả thì ở cửa trước của đại sảnh lại có một vật nhỏ màu đen bay lại đây.
Nó chính là đầu lâu nhỏ lúc trước bị bắn ra ngoài với tốc độ cao!
Không biết lúc đó nó đã bị bắn đi bao xa. Sau khi lực đẩy cực lớn đó cạn kiệt, theo lệ thường thì đầu lâu nhỏ lại từ từ bay về phía La Chinh.
Chỉ là không ngờ lúc quay lại, nó lại đâm phải một tia sáng màu trắng.
Thấy vậy, mọi người đều co cẳng chạy, bao gồm cả La Chinh!
Cả đám xông thẳng ra khỏi đại sảnh Nhân Quả.
Cùng lúc đó…
Chỉ là không ngờ lúc quay lại, nó lại đâm phải một tia sáng màu4trắng.
Thấy vậy, mọi người đều co cẳng chạy, bao gồm cả La Chinh!
Cả đám xông thẳng ra khỏi đại sảnh Nhân Quả.
Cùng lúc đó…
Trên đài cao phía sau đại sảnh Nhân Quả đột nhiên xuất hiện điểm mộng ảo màu vàng, bay về phía mọi người.
“Phần thưởng!”
“Một trăm điểm mộng ảo. Bố thí à!”
“Mặc dù độ khó của đại sảnh Nhân Quả thứ nhất không cao, nhưng thế này thì quá ít!”
Mọi người vốn vô cùng tức giận với La Chinh, nhưng lúc này phát hiện ra phần thưởng chỉ có một ít như vậy thì lại nhanh chóng chuyển mục tiêu sang cô gái áo trắng.
Không phải cô gái này nói phần thưởng rất phong phú hay sao?
Cô gái áo trắng trừng mắt: “Nhìn ta làm gì? Có phải do ta bố trí đâu. Độ khó của đại sảnh Nhân Quả thứ nhất không cao, phần thưởng quả thực không nhiều. Lần trước ta lấy được có năm mươi điểm mộng ảo thôi!”
Sắc mặt mọi người đều rất khó coi. Họ đã phải nộp tới năm triệu điểm mộng ảo để tiến vào đây, nếu chỉ kiếm được một trăm điểm mộng ảo thì quả là lỗ vốn.
Nhưng đã vào rồi nên mọi người chỉ có thể đi tiếp. Nếu bây giờ mà từ bỏ thì mới thực sự là lỗ vốn nặng.
Thế là họ lại bước lên trên cầu thang. Lúc này cô gái áo trắng mới cười nói với La Chinh: “Là do ngươi vô cớ tăng thêm độ khó!”
La Chinh nhún vai: “Ta cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy”
Cái đầu lâu nhỏ này quả thực khó giải quyết hơn La Chinh tưởng nhiều.
Những người khác đều nhìn thẳng vào mắt La Chinh. Cô gái Yêu Dạ tộc cảnh cáo: “Sắp tới, ta hy vọng không xảy ra chuyện này nữa.”
“Đúng, quá nguy hiểm.” Võ giả Nhân tộc thấp bé nói, “Mặc dù ta biết ngươi muốn xử lý đám đầu lâu đó, nhưng tốt nhất vẫn phải nghĩ đến mọi người.” Nói xong, võ giả thấp bé này còn cười với La Chinh.
Trước đó, tính khí võ giả thấp bé này cực kỳ nóng nảy, còn dọa giết võ giả Ma tộc ồn ào. Thế mà lần này hắn trách cứ La Chinh, thái độ cũng không tệ lắm.
Nếu những người này kiên quyết dùng thái độ cứng rắn, đương nhiên La Chinh sẽ bật lại. Nhưng đúng là hành động vừa nãy của hắn rất nguy hiểm, thế nên hắn chỉ mỉm cười nói: “Quả thực là do ta lỗ mãng, không ngờ tia sáng màu trắng chậm chạp đó lại ẩn chứa uy lực mạnh mẽ như vậy.”
“Không sao, về sau để ý một chút là được. Bị những đầu lâu đó cắn thì cũng chẳng dễ chịu gì. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thân thể ngươi không sao chứ?” Một võ giả Nhân tộc khác nhìn chằm chằm vào sau lưng La Chinh hỏi. Hắn cứ nghĩ mãi không ra. Những cái đầu lâu cứ cắn ra đầy những vết răng trắng phía sau La Chinh, nhưng có vẻ La Chinh không hề hấn gì! Lúc này tìm được một cơ hội, hắn liền hỏi.
“Không sao, chúng ta đi tiếp thôi.” La Chinh cười nói. Bí mật của cơ thể, sao hắn có thể nói với người ngoài chứ?
Người đó cũng biết La Chinh sẽ không trả lời, nên sau khi nhìn La Chinh vài lần thì cũng bước lên cầu thang.
Sau khi vượt qua đại sảnh đầu tiên, cô gái áo trắng không dẫn đầu nữa, mọi người tiếp tục nhanh chóng leo lên theo cầu thang.
“Này, ta vẫn chưa biết tên của ngươi?”
La Chinh đang định bước lên cầu thang thì nghe thấy cô gái áo trắng bên cạnh hỏi.
“Tên của ta?” Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên, hắn cười nói: “Ta tên La Thiên Hành.”
Trong trường hợp bình thường, La Chinh nói ra tên thật của mình thì cũng không thích hợp lắm. La Chinh, hai chữ này quá vang dội trong vũ trụ, sợ rằng sẽ dẫn đến một số phiền phức không cần thiết.
Cô gái áo trắng nghe thấy La Chinh nói ra cái tên này thì cười nhẹ, nhìn bậc thang phía trên, nói với La Chinh: “Ngươi nói dối.”
“Sao ngươi biết?” Bị cô gái áo trắng vạch trần, La Chinh không hề che đậy mà còn trực tiếp hỏi ngược lại.
“Đây là thiên phú của ta. Lúc người ta nói dối thì tim sẽ đập nhanh hơn một nhịp.” Cô gái áo trắng mỉm cười nói với La Chinh.
“Thì ra là như vậy.” La Chinh gật nhẹ đầu, “Còn ngươi, ngươi tên là gì?”
“Ta họ Quý, Quý Nam.” Cô gái áo trắng đáp.
Quý gia chính là gia tộc xếp thứ tư trong Chư Thần Vô Niệm.
Chư Thần Vô Niệm không giống Liên minh Nhân đạo.
Liên minh Nhân đạo được gọi là Liên minh, cũng là do vô số thánh địa lớn nhỏ của Nhân tộc liên kết lại với nhau, tạo thành một thế lực lớn mạnh.
Nhưng Chư Thần Vô Niệm lấy bốn gia tộc lớn làm chính, rồi phát triển mạnh mẽ đến mức như bây giờ.
Mặc dù gọi là gia tộc, nhưng thế lực của bốn gia tộc lớn này đã vượt xa cấp độ thánh địa thập phẩm bình thường. Bất kỳ gia tộc nào trong số đó đều mạnh hơn nhiều so với một vài chủng tộc trong vũ trụ.
Nguyên nhân quan trọng nhất là trong bốn gia tộc lớn này đều có Thiên Tôn.
Mặc dù cô gái áo trắng tên là Quý Nam này không phải là Thiên Kiêu của Quý gia, nhưng nàng cũng là sự tồn tại gần với Thiên Kiêu lắm rồi.
“Quý Nam, tên rất hay.” La Chinh cười.
Quý Nam mỉm cười, nói: “Vừa nãy ta thấy công pháp ngươi tu luyện cực kỳ quen. Ta đã từng thấy một người bạn sử dụng, không biết…”
Nàng thấy tò mò về lai lịch của công pháp mà La Chinh tu luyện từ lâu, chẳng qua lúc trước hai bên chưa quen biết, nên nàng cũng không tiện mở miệng hỏi. Bây giờ tìm được cơ hội, nàng bèn hỏi ngay.
“Bạn cũ? Bạn cũ nào vậy?” La Chinh hỏi.
“Lạc Tuyết tỷ tỷ.” Quý Nam nghĩ một lát rồi lại nói: “Tên đầy đủ của nàng là Cơ Lạc Tuyết.”
Nghe thấy thế, La Chinh mỉm cười: “Thật trùng hợp. Bí pháp mà ta tu luyện cũng là từ cô gái này mà ra.”
“A! Ngươi từng gặp Lạc Tuyết tỷ tỷ?” Quý Nam hơi ngạc nhiên. Nàng chưa từng nghĩ bí thuật La Chinh tu luyện lại có được từ Cơ Lạc Tuyết. Tại sao Cơ Lạc Tuyết lại làm như vậy? Truyền bí pháp của Cơ gia ra ngoài là tội lớn, cho dù nàng là Thiên Kiêu thì sợ rằng cũng khó mà được tha thứ?
“Từng gặp, cũng từng giao đấu với nàng.” La Chinh đáp.
“Giao đấu? Ngươi thua?” Trong đầu Quý Nam vẫn đang nghĩ đến chuyện bí pháp, bây giờ nghe thấy La Chinh nói từng giao đấu với Cơ Lạc Tuyết, nên dường như nàng không suy nghĩ gì mà buột miệng nói.
Trong mắt nàng, quả thực La Chinh đúng là nhân vật cực kỳ lợi hại, nhưng vẫn không thể so được với Cơ Lạc Tuyết.
“Nàng ấy thua.” La Chinh nói xong, Quý Nam bỗng dừng lại trên cầu thang.
La Chinh bước đi mấy bậc, sau đó mới quay người nhìn lại. Hắn thấy kỳ quái nên mở miệng hỏi: “Sao thế?”