Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1239
Chương 1239: Vũ khí
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Vèo!”
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải buông lỏng hai tay.
Muốn dùng lực quy tắc của thành chính để tiêu diệt đám đầu lâu này là không có khả năng.
Thành chính rất kiên cố. Cho dù La Chinh thi triển toàn lực cũng không thể phá hỏng tường thành, bởi vì chúng có lực quy tắc che chở.
Khi đầu lâu đánh vào thành chính, nó vẫn bị một bức tường vô hình ngăn lại, sau đó lại dùng tốc độ cực nhanh để bắn ngược trở về, cứ như viên đạn đập mạnh xuống đất, sau đó quay ngược đầu lại.
“Ầm....”
Không biết cái đầu lâu kia phải xuyên qua khoảng cách bao nhiêu dưới lòng đất.
Không bao lâu sau, phản lực từ cái đầu lâu đó biến mất. Sau đó từ một chỗ rất xa, nó nhanh chóng chui3ra khỏi mặt đất, quay trở lại sau lưng La Chinh, tiếp tục cắn hắn.
“Ha, ta hiểu rồi, tên nhóc Nhân tộc này chỉ muốn thoát khỏi mấy cái đầu lâu phía sau.”
Tương tự như vậy, La Chinh cũng không thể kéo đầu lâu nhỏ vào trong thành chính.
Đám đầu lâu nhỏ này là lời nguyền mà Vu tộc thượng cổ thi triển. Một khi đã được gọi ra, chúng sẽ không ngừng công kích La Chinh. Cũng chính vì vậy, chúng mới bị thành chính ngăn ở bên ngoài.
Trừ phi La Chinh có thể phá giải được lực quy tắc của thành chính, khi đó hắn mới có thể đưa đống đầu lâu này vào bên trong. Nhưng nếu La Chinh có được sức mạnh cường đại như vậy, hắn cũng không cần phải nhờ lực quy tắc của2thành chính làm gì, cứ thế trực tiếp bóp nát mấy cái đầu lâu này cho xong rồi.
Nhìn đống đầu lâu không ngừng bay múa, La Chinh lắc đầu, vòng quanh tường thành vài bước. Đống đầu lâu kia cứ như bóng với hình, theo sát biên giới tường thành mà di chuyển theo hắn.
“Đám chết tiệt này...”
Nhìn mấy cái đầu lâu nhe hàm răng trắng này, La Chinh nghẹn họng.
Rất nhiều võ giả Ma tộc nhìn La Chinh chằm chằm. Bọn họ càng nhìn càng cảm thấy hồ đồ, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc La Chinh muốn làm gì.
Sau khi đi vài bước trên tường thành, La Chinh nhíu mày nhìn đám đầu lâu nhỏ. Sau đó hắn bỗng nhảy một bước ra ngoài thành chính, thuận tay chộp lấy một cái, sức mạnh trong cánh tay một2lần nữa trào ra, hung hăng đập đầu lâu vào trong thành chính.
Cái đầu lâu giống như một vì sao, ẩn chứa lực thật mạnh đánh tới thành chính.
“Ầm!”
“Ầm....”
Không biết cái đầu lâu kia phải xuyên qua khoảng cách bao nhiêu dưới lòng đất.
Không bao lâu sau, phản lực từ cái đầu lâu đó biến mất. Sau đó từ một chỗ rất xa, nó nhanh chóng chui ra khỏi mặt đất, quay trở lại sau lưng La Chinh, tiếp tục cắn hắn.
“Ha, ta hiểu rồi, tên nhóc Nhân tộc này chỉ muốn thoát khỏi mấy cái đầu lâu phía sau.”
“Không biết tại sao hắn lại chọc phải mấy thứ này, không ngờ chúng lại kiên cố như thế, chỉ sợ còn lợi hại hơn cả thần khí?”
“...”
Mặc dù võ giả Ma tộc đã hạ thấp giọng nói của mình đến mức9thấp nhất, nhưng nó vẫn truyền vào tai La Chinh.
Tâm trạng của hắn vốn đã rất buồn bực, bây giờ nghe mấy câu này, ánh mắt đột nhiên hiện lên sát cơ.
“Đã không cách nào giải quyết cái thứ phiền phức này, thế thì cứ cướp điểm trước đã rồi tính sau.”
Khí thế La Chinh đột nhiên thay đổi, sắc mặt các võ giả Ma tộc trong và ngoài tường thành đột nhiên biến sắc.
Nhất là một số võ giả Ma tộc bên ngoài thành chính.
Một võ giả Ma tộc phản ứng nhanh nhất, nhìn thấy tình huống không ổn, vội vã chạy nhanh vào trong thành chính.
Thực lực của tên nhóc này vô cùng biến thái, nhưng chỉ cần ở bên trong thành chính thì sẽ an toàn.
Nhưng La Chinh không cho bọn họ cơ hội.
“Vèo!”
Một cái đầu lâu bay4đến, mang theo sức mạnh khổng lồ, trực tiếp đập vào đầu vị võ giả Ma tộc kia.
“Bụp!”
Đầu vị võ giả Ma tộc ấy đội mũ giáp, nhưng cái đầu lâu đã đâm nát chiếc mũ, còn đầu của võ giả Ma tộc lại giống như một quả dưa hấu, cứ thế nổ tan tành.
Một luồng sáng điểm mộng ảo bay vụt đến người La Chinh.
La Chinh cũng lười tính toán số điểm mộng ảo. Hắn giật từng chiếc đầu lâu sau lưng xuống, ném thẳng vào đám võ giả Ma tộc xung quanh.
“Bụp, bịch, ầm...”
Đủ loại âm thanh va chạm truyền đến. Hành động của La Chinh cũng chỉ là bất đắc dĩ. Dù sao đám đầu lâu này cũng quá cứng, cộng thêm sức mạnh kinh khủng của hắn, từ đó tạo thành một loại vũ khí đáng sợ.
Nhưng hắn lại không thích thứ đồ chơi này.
Qua mấy nhịp thở, La Chinh đã giết chết bảy tám võ giả Ma tộc.
Về phần những võ giả Ma tộc ngoài thành khác, đại đa số đều trốn vào trong thành chính, số còn lại thì trốn vào khu vực hoang dã, không dám trở về thành.
La Chinh cũng lười đuổi theo, cứ thế vòng quanh thành chính, trong tay cầm chặt một cái đầu lâu.
Hễ là võ giả Ma tộc mà hắn gặp ngoài thành, hắn đều dùng đầu lâu đập vào đầu, giết chết từng người.
Võ giả Ma tộc có thực lực mạnh thì có lẽ sẽ tốn sức một chút, nhưng võ giả có thực lực yếu, chỉ cần đầu lâu bay qua là chỉ cần một chiêu.
Võ giả Ma tộc trong thành chính bắt đầu tuyệt vọng.
Bọn họ không ngờ, tình hình đang tốt như vậy mà tự nhiên bên ngoài thành chính lại xuất hiện một tên sát thần, đã thế còn là một tên Nhân tộc nữa chứ.
Khi La Chinh vòng qua thành chính lần thứ hai, bên ngoài thành chính đã không còn ai nữa.
Vốn dĩ võ giả Ma tộc đang còn chém giết lẫn nhau, hoặc là bị La Chinh giết chết, quay về thành chính sống lại, hoặc là không dám rời khỏi thành chính, thậm chí còn bỏ chạy vào khu hoang dã.
“Dọn sạch rồi, chuyển sang thành chính khác thôi.” La Chinh lắc đầu.
Khi La Chinh rời khỏi thành chính này được nửa canh giờ, một số võ giả Ma tộc mới thận trọng bước ra khỏi thành. Nhìn theo hướng La Chinh rời đi, gương mặt bọn họ vẫn còn hiện lên vẻ sợ hãi.
Ở một nơi hoang dã, trong một góc tối không người, Na Di Lệnh lại xuất hiện trong tay La Chinh.
Sau khi kích hoạt, một luồng ánh sáng chói lọi hiện ra, La Chinh biến mất ngay tại chỗ.
Trong nháy mắt La Chinh xuất hiện bên trong một không gian kỳ lạ, ánh mắt của hắn nhẹ nhàng đảo quanh, lông mày nhướng lên: “Ồ, mấy cái đầu lâu không đi cùng?”
Na Di Lệnh có thể giúp La Chinh di chuyển tới chính giữa một tòa thành chính khác chỉ trong nháy mắt. Nếu La Chinh đưa theo đống đầu lâu này tiến vào khu vực trung tâm, không biết tình huống gì sẽ xảy ra. Nhưng đám đầu lâu đó lại không đi theo La Chinh vào không gian truyền tống này.
Sau khi chọn một tòa thành chính xong, La Chinh lại rơi xuống đó.
Thành chính hiện ra trước mắt La Chinh rất lạ, nhà cửa ở đây rất tinh xảo, đều là những kiến trúc có đỉnh nhọn tròn, một phong cách trước giờ La Chinh chưa từng thấy.
“Dạ tộc ở Thượng Giới chỉ là một tộc nhỏ, nhưng lối kiến trúc lại rất tinh xảo.” La Chinh vừa đi ra ngoài thành chính vừa đánh giá xung quanh.
Dạ tộc, một chủng tộc toàn là thích khách. Ở đại lục Hải Thần, La Chinh đã từng giao đấu với người của chủng tộc này.
Chủng tộc này rất giỏi về ám sát, lại còn ám sát một cách bí mật. Nhưng dù gì cũng không đi cùng một con đường, vì thế bọn họ không thể nào chiếm cứ vị trí đầu trong thế giới võ giả.
Sau khi đi từ trung tâm thành chính đến chỗ tường thành, lông mày La Chinh lại nhướng lên. Mấy trăm cái đầu lâu đang ở ngoài thành chờ hắn.
Hắn vận dụng Na Di Lệnh, ít nhất cũng truyền tống đi xa hơn triệu dặm.
Đám đầu lâu này có thể phá vỡ không gian, chạy đến đây cùng một lúc với hắn? Nếu vậy thì Vu thuật của Vu tộc thượng cổ thật sự quá nghịch thiên.
“Haiz!”
La Chinh chỉ có thể mang theo đống đầu lâu, tiếp tục xử lý người Dạ tộc của tòa thành này.
Cho dù là Dạ tộc Thượng Giới có sở trường ám sát, nhưng trước tác dụng của Thanh Mục Linh Đồng, thuật ám sát bí mật của bọn họ trở nên bất lực.
Đợt này còn xử lý nhanh gọn hơn cả đợt xử lý tòa thành của Ma tộc trước đó.
Qua vài vòng, lại không có ai dám ra khỏi thành nữa.
“Đổi chỗ vậy.” Ánh mắt La Chinh vẫn lạnh nhạt, lặng yên rời khỏi tòa thành.
Nhưng lần này hắn không lấy Na Di Lệnh ra nữa, mà là thanh sắt đợt trước.
Sau khi tiêu diệt hai tòa thành “cừu béo”, điểm mộng ảo La Chinh tích lũy được cũng không ít, nhưng xếp hạng của hắn vẫn rơi xuống.
Xếp hạng của hắn trên chiến trường mộng ảo đã rơi xuống vị trí mười bảy nghìn. Còn xếp hạng ở Đại Giới này cũng tuột khỏi ba trăm người đầu tiên.
Bao vây thành chính cướp đoạt điểm số, con đường này có lẽ không ổn.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải buông lỏng hai tay.
Muốn dùng lực quy tắc của thành chính để tiêu diệt đám đầu lâu này là không có khả năng.
Thành chính rất kiên cố. Cho dù La Chinh thi triển toàn lực cũng không thể phá hỏng tường thành, bởi vì chúng có lực quy tắc che chở.
Khi đầu lâu đánh vào thành chính, nó vẫn bị một bức tường vô hình ngăn lại, sau đó lại dùng tốc độ cực nhanh để bắn ngược trở về, cứ như viên đạn đập mạnh xuống đất, sau đó quay ngược đầu lại.
“Ầm....”
Không biết cái đầu lâu kia phải xuyên qua khoảng cách bao nhiêu dưới lòng đất.
Không bao lâu sau, phản lực từ cái đầu lâu đó biến mất. Sau đó từ một chỗ rất xa, nó nhanh chóng chui3ra khỏi mặt đất, quay trở lại sau lưng La Chinh, tiếp tục cắn hắn.
“Ha, ta hiểu rồi, tên nhóc Nhân tộc này chỉ muốn thoát khỏi mấy cái đầu lâu phía sau.”
Tương tự như vậy, La Chinh cũng không thể kéo đầu lâu nhỏ vào trong thành chính.
Đám đầu lâu nhỏ này là lời nguyền mà Vu tộc thượng cổ thi triển. Một khi đã được gọi ra, chúng sẽ không ngừng công kích La Chinh. Cũng chính vì vậy, chúng mới bị thành chính ngăn ở bên ngoài.
Trừ phi La Chinh có thể phá giải được lực quy tắc của thành chính, khi đó hắn mới có thể đưa đống đầu lâu này vào bên trong. Nhưng nếu La Chinh có được sức mạnh cường đại như vậy, hắn cũng không cần phải nhờ lực quy tắc của2thành chính làm gì, cứ thế trực tiếp bóp nát mấy cái đầu lâu này cho xong rồi.
Nhìn đống đầu lâu không ngừng bay múa, La Chinh lắc đầu, vòng quanh tường thành vài bước. Đống đầu lâu kia cứ như bóng với hình, theo sát biên giới tường thành mà di chuyển theo hắn.
“Đám chết tiệt này...”
Nhìn mấy cái đầu lâu nhe hàm răng trắng này, La Chinh nghẹn họng.
Rất nhiều võ giả Ma tộc nhìn La Chinh chằm chằm. Bọn họ càng nhìn càng cảm thấy hồ đồ, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc La Chinh muốn làm gì.
Sau khi đi vài bước trên tường thành, La Chinh nhíu mày nhìn đám đầu lâu nhỏ. Sau đó hắn bỗng nhảy một bước ra ngoài thành chính, thuận tay chộp lấy một cái, sức mạnh trong cánh tay một2lần nữa trào ra, hung hăng đập đầu lâu vào trong thành chính.
Cái đầu lâu giống như một vì sao, ẩn chứa lực thật mạnh đánh tới thành chính.
“Ầm!”
“Ầm....”
Không biết cái đầu lâu kia phải xuyên qua khoảng cách bao nhiêu dưới lòng đất.
Không bao lâu sau, phản lực từ cái đầu lâu đó biến mất. Sau đó từ một chỗ rất xa, nó nhanh chóng chui ra khỏi mặt đất, quay trở lại sau lưng La Chinh, tiếp tục cắn hắn.
“Ha, ta hiểu rồi, tên nhóc Nhân tộc này chỉ muốn thoát khỏi mấy cái đầu lâu phía sau.”
“Không biết tại sao hắn lại chọc phải mấy thứ này, không ngờ chúng lại kiên cố như thế, chỉ sợ còn lợi hại hơn cả thần khí?”
“...”
Mặc dù võ giả Ma tộc đã hạ thấp giọng nói của mình đến mức9thấp nhất, nhưng nó vẫn truyền vào tai La Chinh.
Tâm trạng của hắn vốn đã rất buồn bực, bây giờ nghe mấy câu này, ánh mắt đột nhiên hiện lên sát cơ.
“Đã không cách nào giải quyết cái thứ phiền phức này, thế thì cứ cướp điểm trước đã rồi tính sau.”
Khí thế La Chinh đột nhiên thay đổi, sắc mặt các võ giả Ma tộc trong và ngoài tường thành đột nhiên biến sắc.
Nhất là một số võ giả Ma tộc bên ngoài thành chính.
Một võ giả Ma tộc phản ứng nhanh nhất, nhìn thấy tình huống không ổn, vội vã chạy nhanh vào trong thành chính.
Thực lực của tên nhóc này vô cùng biến thái, nhưng chỉ cần ở bên trong thành chính thì sẽ an toàn.
Nhưng La Chinh không cho bọn họ cơ hội.
“Vèo!”
Một cái đầu lâu bay4đến, mang theo sức mạnh khổng lồ, trực tiếp đập vào đầu vị võ giả Ma tộc kia.
“Bụp!”
Đầu vị võ giả Ma tộc ấy đội mũ giáp, nhưng cái đầu lâu đã đâm nát chiếc mũ, còn đầu của võ giả Ma tộc lại giống như một quả dưa hấu, cứ thế nổ tan tành.
Một luồng sáng điểm mộng ảo bay vụt đến người La Chinh.
La Chinh cũng lười tính toán số điểm mộng ảo. Hắn giật từng chiếc đầu lâu sau lưng xuống, ném thẳng vào đám võ giả Ma tộc xung quanh.
“Bụp, bịch, ầm...”
Đủ loại âm thanh va chạm truyền đến. Hành động của La Chinh cũng chỉ là bất đắc dĩ. Dù sao đám đầu lâu này cũng quá cứng, cộng thêm sức mạnh kinh khủng của hắn, từ đó tạo thành một loại vũ khí đáng sợ.
Nhưng hắn lại không thích thứ đồ chơi này.
Qua mấy nhịp thở, La Chinh đã giết chết bảy tám võ giả Ma tộc.
Về phần những võ giả Ma tộc ngoài thành khác, đại đa số đều trốn vào trong thành chính, số còn lại thì trốn vào khu vực hoang dã, không dám trở về thành.
La Chinh cũng lười đuổi theo, cứ thế vòng quanh thành chính, trong tay cầm chặt một cái đầu lâu.
Hễ là võ giả Ma tộc mà hắn gặp ngoài thành, hắn đều dùng đầu lâu đập vào đầu, giết chết từng người.
Võ giả Ma tộc có thực lực mạnh thì có lẽ sẽ tốn sức một chút, nhưng võ giả có thực lực yếu, chỉ cần đầu lâu bay qua là chỉ cần một chiêu.
Võ giả Ma tộc trong thành chính bắt đầu tuyệt vọng.
Bọn họ không ngờ, tình hình đang tốt như vậy mà tự nhiên bên ngoài thành chính lại xuất hiện một tên sát thần, đã thế còn là một tên Nhân tộc nữa chứ.
Khi La Chinh vòng qua thành chính lần thứ hai, bên ngoài thành chính đã không còn ai nữa.
Vốn dĩ võ giả Ma tộc đang còn chém giết lẫn nhau, hoặc là bị La Chinh giết chết, quay về thành chính sống lại, hoặc là không dám rời khỏi thành chính, thậm chí còn bỏ chạy vào khu hoang dã.
“Dọn sạch rồi, chuyển sang thành chính khác thôi.” La Chinh lắc đầu.
Khi La Chinh rời khỏi thành chính này được nửa canh giờ, một số võ giả Ma tộc mới thận trọng bước ra khỏi thành. Nhìn theo hướng La Chinh rời đi, gương mặt bọn họ vẫn còn hiện lên vẻ sợ hãi.
Ở một nơi hoang dã, trong một góc tối không người, Na Di Lệnh lại xuất hiện trong tay La Chinh.
Sau khi kích hoạt, một luồng ánh sáng chói lọi hiện ra, La Chinh biến mất ngay tại chỗ.
Trong nháy mắt La Chinh xuất hiện bên trong một không gian kỳ lạ, ánh mắt của hắn nhẹ nhàng đảo quanh, lông mày nhướng lên: “Ồ, mấy cái đầu lâu không đi cùng?”
Na Di Lệnh có thể giúp La Chinh di chuyển tới chính giữa một tòa thành chính khác chỉ trong nháy mắt. Nếu La Chinh đưa theo đống đầu lâu này tiến vào khu vực trung tâm, không biết tình huống gì sẽ xảy ra. Nhưng đám đầu lâu đó lại không đi theo La Chinh vào không gian truyền tống này.
Sau khi chọn một tòa thành chính xong, La Chinh lại rơi xuống đó.
Thành chính hiện ra trước mắt La Chinh rất lạ, nhà cửa ở đây rất tinh xảo, đều là những kiến trúc có đỉnh nhọn tròn, một phong cách trước giờ La Chinh chưa từng thấy.
“Dạ tộc ở Thượng Giới chỉ là một tộc nhỏ, nhưng lối kiến trúc lại rất tinh xảo.” La Chinh vừa đi ra ngoài thành chính vừa đánh giá xung quanh.
Dạ tộc, một chủng tộc toàn là thích khách. Ở đại lục Hải Thần, La Chinh đã từng giao đấu với người của chủng tộc này.
Chủng tộc này rất giỏi về ám sát, lại còn ám sát một cách bí mật. Nhưng dù gì cũng không đi cùng một con đường, vì thế bọn họ không thể nào chiếm cứ vị trí đầu trong thế giới võ giả.
Sau khi đi từ trung tâm thành chính đến chỗ tường thành, lông mày La Chinh lại nhướng lên. Mấy trăm cái đầu lâu đang ở ngoài thành chờ hắn.
Hắn vận dụng Na Di Lệnh, ít nhất cũng truyền tống đi xa hơn triệu dặm.
Đám đầu lâu này có thể phá vỡ không gian, chạy đến đây cùng một lúc với hắn? Nếu vậy thì Vu thuật của Vu tộc thượng cổ thật sự quá nghịch thiên.
“Haiz!”
La Chinh chỉ có thể mang theo đống đầu lâu, tiếp tục xử lý người Dạ tộc của tòa thành này.
Cho dù là Dạ tộc Thượng Giới có sở trường ám sát, nhưng trước tác dụng của Thanh Mục Linh Đồng, thuật ám sát bí mật của bọn họ trở nên bất lực.
Đợt này còn xử lý nhanh gọn hơn cả đợt xử lý tòa thành của Ma tộc trước đó.
Qua vài vòng, lại không có ai dám ra khỏi thành nữa.
“Đổi chỗ vậy.” Ánh mắt La Chinh vẫn lạnh nhạt, lặng yên rời khỏi tòa thành.
Nhưng lần này hắn không lấy Na Di Lệnh ra nữa, mà là thanh sắt đợt trước.
Sau khi tiêu diệt hai tòa thành “cừu béo”, điểm mộng ảo La Chinh tích lũy được cũng không ít, nhưng xếp hạng của hắn vẫn rơi xuống.
Xếp hạng của hắn trên chiến trường mộng ảo đã rơi xuống vị trí mười bảy nghìn. Còn xếp hạng ở Đại Giới này cũng tuột khỏi ba trăm người đầu tiên.
Bao vây thành chính cướp đoạt điểm số, con đường này có lẽ không ổn.