Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1238
Chương 1238: Lực quy tắc của thành chính
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dù sao La Chinh cũng đã đem đến cho Lưu Vũ một tia hy vọng. Chỉ là, tia hy vọng này vẫn còn quá xa vời.
“Ta cảm thấy thực lực của La Chinh có thể phân cao thấp với đám Thiên Kiêu có thế lực lớn. Tên nhóc này rất có khả năng cạnh tranh trong tốp một trăm người đứng đầu chiến trường mộng ảo.” Lam Nhiễm nói.
Một trăm người đứng đầu chiến trường mộng ảo, đặt ở đâu cũng đều là bảo bối.
Bọn họ chính là con cưng của trời đất.
Bọn họ thường có được huyết mạch cực kỳ hiếm, hoặc có được thiên phú tuyệt thế, thậm chí còn có được vận khí nghịch thiên.
Trong hàng tỉ võ giả cũng chỉ có khoảng một trăm người mà thôi.
Cũng chỉ có võ giả như thế mới có3tư cách được gọi là Thiên Kiêu.
Lưu Vũ im lặng một lúc, đến khi luồng ánh sáng của La Chinh biến mất hoàn toàn trước mặt, nàng mới nói ngắn gọn một câu: “La Chinh sẽ đứng đầu chiến trường mộng ảo.”
Nghe Lưu Vũ nói vậy, ánh mắt Lam Nhiễm hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Đứng đầu? Tranh vị trí đầu?
Nói vậy phải chăng là Lưu Vũ quá lạc quan.
Nàng thừa nhận La Chinh có thực lực kinh người, cao hơn các võ giả Thần Hải Cảnh bình thường. Với thực lực hắn biểu hiện ra lúc này, có lẽ cường giả Thần Cực Cảnh đấu với hắn thì cũng không đỡ nổi một hiệp.
Nhưng đối thủ mà hắn phải cạnh tranh lại khủng bố hơn rất nhiều.
Tạm thời không đề cập đến Thiên Kiêu của các chủng tộc khác.
Chỉ2riêng Tịch Sa của Yêu Dạ tộc bọn họ, thực lực đã thâm sâu khó lường rồi. La Chinh muốn thắng thì chắc chắn cũng không phải là chuyện đơn giản. Huống chi, các chủng tộc lớn trong vũ trụ lại nhiều như vậy, ai cũng có đủ thực lực để cạnh tranh.
Lưu Vũ tự tin một cách mù quáng rồi.
Nhưng Lam Nhiễm cũng không vạch trần nàng. Nếu La Chinh thật sự có thể làm được, nàng sẽ lấy làm vui thay cho Lưu Vũ. Có lẽ, trong thời gian ba năm, La Chinh thực sự có thể đưa Lưu Vũ rời khỏi luyện địa ngục thế gian ấy.
Sau khi quả trong cánh cửa Khô Mộc bị lấy đi một lần, phải chờ sáu canh giờ nữa mới có thể mở ra.
Trong khoảng thời gian này, Lam Nhiễm sẽ đưa2người của Yêu Dạ tộc về thành chính để chỉnh đốn lại. Lúc này, các nàng đang bắt đầu lên đường trở về.
Lưu Vũ tự tin một cách mù quáng rồi.
Nhưng Lam Nhiễm cũng không vạch trần nàng. Nếu La Chinh thật sự có thể làm được, nàng sẽ lấy làm vui thay cho Lưu Vũ. Có lẽ, trong thời gian ba năm, La Chinh thực sự có thể đưa Lưu Vũ rời khỏi luyện địa ngục thế gian ấy.
Sau khi quả trong cánh cửa Khô Mộc bị lấy đi một lần, phải chờ sáu canh giờ nữa mới có thể mở ra.
Trong khoảng thời gian này, Lam Nhiễm sẽ đưa người của Yêu Dạ tộc về thành chính để chỉnh đốn lại. Lúc này, các nàng đang bắt đầu lên đường trở về.
***
Hiện tại, La Chinh đã có thể sử9dụng Na Di Lệnh.
Nhưng mỗi lần sử dụng Na Di Lệnh, hắn phải chờ một khoảng thời gian không ngắn. Bây giờ hắn biết phía bắc có một thành chính khác, đương nhiên hắn sẽ không lãng phí cơ hội.
Trong lúc đang bay, cơ thể La Chinh đột nhiên chấn động dữ dội. Hắn vội cắt đứt đống đầu lâu ở đằng sau, hóa thành một luồng ánh sáng nhanh chóng bay đi.
Đám đầu lâu nhỏ này đuổi theo sau lưng La Chinh, không ngừng không nghỉ.
Tốc độ của chúng vẫn duy trì cùng một mức với La Chinh. La Chinh bay nhanh thế nào, chúng cũng sẽ bay nhanh như vậy. Chỉ cần La Chinh hơi dừng lại, đám đầu lâu nhỏ ấy sẽ lập tức mở hàm răng trắng của mình ra mà cắn vào người hắn. Thật sự4khiến người ta rất phiền muộn.
Đối với điều này, La Chinh cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Sau khi bay khoảng mười nghìn dặm, quả nhiên phía trước xuất hiện một thành chính nguy nga.
Hắn đánh giá cấu tạo và hình dáng kiến trúc của bức tường thành này một chút liền nhận ra đây là thành chính của Ma tộc.
Sau khi đến nơi, tốc độ La Chinh hơi chậm lại, cẩn thận quan sát xung quanh.
Cùng lúc đó, sau lưng hắn lại truyền đến âm thanh rạo rạo. Đám đầu lâu lại cắn vào lưng hắn.
“Mặc kệ, ta vẫn nên thử một chút, xem có thể giải quyết được hết đống đầu lâu này hay không.” Nghĩ đến đây, cơ thể La Chinh bỗng run lên. Đám đầu lâu lại bị La Chinh cắt đuôi, một lần nữa hắn lại hóa thành một luồng ánh sáng phóng đến thành chính.
Bên ngoài thành chính, không ít võ giả Ma tộc đang chém giết lẫn nhau.
Ma tộc vốn là một chủng tộc trời sinh tính tình hiếu chiến. Làm như thế chỉ càng làm cho chiến ý trong lòng bọn họ sục sôi hơn.
Theo kế hoạch của La Chinh, sau khi được truyền tống đi, hắn sẽ không ngừng xuyên qua các thành chính, sau đó thu hoạch những con “cừu béo” ngoài thành chính là đủ.
Nhưng bây giờ, hắn phải xử lý đống phiền phức sau lưng trước đã.
Cho nên, hắn cũng không thèm nhìn những võ giả Ma tộc này mà bắn thẳng vào trong thành chính.
“Vèo!”
La Chinh biến thành ánh sáng, tốc độ cũng tăng lên, nhanh chóng phóng vào bên trong.
Đám võ giả Ma tộc đang chém giết điên loạn, bỗng nhìn thấy một luồng ánh sáng, gương mặt người nào người nấy đều ngạc nhiên.
Sau khi nhìn thấy luồng ánh sáng, phía sau còn có một đống đầu lâu, khiến đám võ giả Ma tộc chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Đó là thứ gì vậy?”
“Đằng trước hình như là võ giả Nhân tộc...”
“Hắn đến đây làm gì?”
Trong ngoài thành chính đều là võ giả Ma tộc, thấy cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều bàn tán.
Đương nhiên La Chinh sẽ không quan tâm đến sự tò mò của bọn họ, mà chỉ chăm chú bay vào trong thành chính.
Nhưng khi hắn vừa đến thành chính thì đã có một vị võ giả Ma tộc từ bên trong bay ra. Vai người này vác một cây trường thương lớn, nhe răng cười nói: “Ha ha, tên nhóc Nhân tộc từ đâu đến kia? Muốn trốn vào thành chính à? Vậy ngươi phải để điểm mộng ảo của ngươi lại rồi mới đi được.”
Võ giả Ma tộc kia còn chưa nói xong, trước mắt rất nhiều võ giả Ma tộc còn đang đứng đó, La Chinh bay đến một khúc ngoặt, sau đó quấn về phía gã.
“Phụt!”
Một luồng máu màu nâu bắn ra.
Thân hình vị võ giả Ma tộc cản đường đã bị cắt thành hai đoạn.
Phần lớn võ giả Ma tộc thậm chí còn chẳng kịp nhìn xem La Chinh đã dùng cách gì để giết người.
Đợi đến khi bọn họ kịp phản ứng, La Chinh đã đến biên giới tường thành.
Cảnh tượng này khiến đám võ giả Ma tộc phải hoảng sợ. Vốn dĩ mọi người còn đang bàn tán, nhưng lúc này ai nấy đều câm như hến, chỉ sợ bản thân trở thành mục tiêu của La Chinh.
Biểu hiện của La Chinh vẫn rất lạnh lùng, hắn không muốn lãng phí thời gian ở đây. Một bước đạp vào tường thành, bay vào trong, sau đó xoay người nhìn lại. Hắn muốn nhìn xem đám đầu lâu này sẽ như thế nào? Có bị quy tắc của thành chính này xóa bỏ hay không?
Rất nhanh, nỗi phiền muộn trong mắt hắn lại càng đậm hơn.
Đám đầu lâu vẫn mài răng của chúng, nhưng không tiến vào thành chính, nhưng vẫn không ngừng bay bên ngoài thành, giống như trong thành chính có một luồng sức mạnh kỳ lạ ngăn chúng lại.
La Chinh cắn răng, một lần nữa bước ra khỏi thành. Khi hắn vừa mới nhảy xuống khỏi tường thành, đám đầu lâu giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, một lần nữa xông đến cắn xé người hắn.
Đợi đến khi đám đầu lâu này cắn vào người hắn, hắn lại quay vào bên trong thành chính lần nữa. Một luồng sức mạnh vô hình đã ngăn đám đầu lâu lại bên ngoài.
Về phần đám võ giả Ma tộc trong và ngoài thành chính, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều mở to mắt, ngẩn cả người.
“Rốt cuộc hắn muốn làm gì vậy?”
“Ta còn tưởng rằng đám đầu lâu kia là vũ khí của hắn. Hình như hắn muốn đưa đám đầu lâu đó vào thành chính?”
“Ta không hiểu...”
La Chinh vừa mới dùng sấm sét để giết chết một cường giả Ma tộc. Bây giờ bọn họ bàn tán với nhau cũng phải nhỏ giọng. Cường giả luôn khiến người ta phải kính sợ.
La Chinh nhíu mày suy nghĩ. Đứng trên tường thành, hắn bỗng đưa tay ra, nhanh như chớp cầm một cái đầu lâu, sau đó bỏ vào trong ngực của mình rồi nhảy xuống.
Hắn vốn đang đứng ở vùng ven thành chính, bước một bước là ngoài thành, lui lại một bước là trong thành. Bây giờ hắn muốn kéo đầu lâu vào trong thành chính.
Nhưng khi La Chinh kéo đầu lâu vào, hắn cảm nhận được một lực cản rất rõ ràng.
Lực cản này không phải đến từ đầu lâu. Bởi vì La Chinh có thể ném cái đầu lâu này ra ngoài mấy nghìn trượng.
Dường như thành chính có cấm chế, có thể ngăn cản không cho đầu lâu tiến vào thành.
Suy nghĩ của Lam Nhiễm đã chính xác.
Nếu có thể đem đống đầu lâu này vào thành chính, hắn sẽ dựa vào sức mạnh trong thành chính để giết chết đầu lâu.
Nhưng vấn đề bây giờ là hắn không mang vào được.
Đứng trên tường thành, La Chinh nắm chặt cái đầu lâu, dùng sức kéo vào trong thành. Trong quá trình kéo, lực vảy rồng cũng dần dần được La Chinh kích hoạt.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ta cảm thấy thực lực của La Chinh có thể phân cao thấp với đám Thiên Kiêu có thế lực lớn. Tên nhóc này rất có khả năng cạnh tranh trong tốp một trăm người đứng đầu chiến trường mộng ảo.” Lam Nhiễm nói.
Một trăm người đứng đầu chiến trường mộng ảo, đặt ở đâu cũng đều là bảo bối.
Bọn họ chính là con cưng của trời đất.
Bọn họ thường có được huyết mạch cực kỳ hiếm, hoặc có được thiên phú tuyệt thế, thậm chí còn có được vận khí nghịch thiên.
Trong hàng tỉ võ giả cũng chỉ có khoảng một trăm người mà thôi.
Cũng chỉ có võ giả như thế mới có3tư cách được gọi là Thiên Kiêu.
Lưu Vũ im lặng một lúc, đến khi luồng ánh sáng của La Chinh biến mất hoàn toàn trước mặt, nàng mới nói ngắn gọn một câu: “La Chinh sẽ đứng đầu chiến trường mộng ảo.”
Nghe Lưu Vũ nói vậy, ánh mắt Lam Nhiễm hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Đứng đầu? Tranh vị trí đầu?
Nói vậy phải chăng là Lưu Vũ quá lạc quan.
Nàng thừa nhận La Chinh có thực lực kinh người, cao hơn các võ giả Thần Hải Cảnh bình thường. Với thực lực hắn biểu hiện ra lúc này, có lẽ cường giả Thần Cực Cảnh đấu với hắn thì cũng không đỡ nổi một hiệp.
Nhưng đối thủ mà hắn phải cạnh tranh lại khủng bố hơn rất nhiều.
Tạm thời không đề cập đến Thiên Kiêu của các chủng tộc khác.
Chỉ2riêng Tịch Sa của Yêu Dạ tộc bọn họ, thực lực đã thâm sâu khó lường rồi. La Chinh muốn thắng thì chắc chắn cũng không phải là chuyện đơn giản. Huống chi, các chủng tộc lớn trong vũ trụ lại nhiều như vậy, ai cũng có đủ thực lực để cạnh tranh.
Lưu Vũ tự tin một cách mù quáng rồi.
Nhưng Lam Nhiễm cũng không vạch trần nàng. Nếu La Chinh thật sự có thể làm được, nàng sẽ lấy làm vui thay cho Lưu Vũ. Có lẽ, trong thời gian ba năm, La Chinh thực sự có thể đưa Lưu Vũ rời khỏi luyện địa ngục thế gian ấy.
Sau khi quả trong cánh cửa Khô Mộc bị lấy đi một lần, phải chờ sáu canh giờ nữa mới có thể mở ra.
Trong khoảng thời gian này, Lam Nhiễm sẽ đưa2người của Yêu Dạ tộc về thành chính để chỉnh đốn lại. Lúc này, các nàng đang bắt đầu lên đường trở về.
Lưu Vũ tự tin một cách mù quáng rồi.
Nhưng Lam Nhiễm cũng không vạch trần nàng. Nếu La Chinh thật sự có thể làm được, nàng sẽ lấy làm vui thay cho Lưu Vũ. Có lẽ, trong thời gian ba năm, La Chinh thực sự có thể đưa Lưu Vũ rời khỏi luyện địa ngục thế gian ấy.
Sau khi quả trong cánh cửa Khô Mộc bị lấy đi một lần, phải chờ sáu canh giờ nữa mới có thể mở ra.
Trong khoảng thời gian này, Lam Nhiễm sẽ đưa người của Yêu Dạ tộc về thành chính để chỉnh đốn lại. Lúc này, các nàng đang bắt đầu lên đường trở về.
***
Hiện tại, La Chinh đã có thể sử9dụng Na Di Lệnh.
Nhưng mỗi lần sử dụng Na Di Lệnh, hắn phải chờ một khoảng thời gian không ngắn. Bây giờ hắn biết phía bắc có một thành chính khác, đương nhiên hắn sẽ không lãng phí cơ hội.
Trong lúc đang bay, cơ thể La Chinh đột nhiên chấn động dữ dội. Hắn vội cắt đứt đống đầu lâu ở đằng sau, hóa thành một luồng ánh sáng nhanh chóng bay đi.
Đám đầu lâu nhỏ này đuổi theo sau lưng La Chinh, không ngừng không nghỉ.
Tốc độ của chúng vẫn duy trì cùng một mức với La Chinh. La Chinh bay nhanh thế nào, chúng cũng sẽ bay nhanh như vậy. Chỉ cần La Chinh hơi dừng lại, đám đầu lâu nhỏ ấy sẽ lập tức mở hàm răng trắng của mình ra mà cắn vào người hắn. Thật sự4khiến người ta rất phiền muộn.
Đối với điều này, La Chinh cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Sau khi bay khoảng mười nghìn dặm, quả nhiên phía trước xuất hiện một thành chính nguy nga.
Hắn đánh giá cấu tạo và hình dáng kiến trúc của bức tường thành này một chút liền nhận ra đây là thành chính của Ma tộc.
Sau khi đến nơi, tốc độ La Chinh hơi chậm lại, cẩn thận quan sát xung quanh.
Cùng lúc đó, sau lưng hắn lại truyền đến âm thanh rạo rạo. Đám đầu lâu lại cắn vào lưng hắn.
“Mặc kệ, ta vẫn nên thử một chút, xem có thể giải quyết được hết đống đầu lâu này hay không.” Nghĩ đến đây, cơ thể La Chinh bỗng run lên. Đám đầu lâu lại bị La Chinh cắt đuôi, một lần nữa hắn lại hóa thành một luồng ánh sáng phóng đến thành chính.
Bên ngoài thành chính, không ít võ giả Ma tộc đang chém giết lẫn nhau.
Ma tộc vốn là một chủng tộc trời sinh tính tình hiếu chiến. Làm như thế chỉ càng làm cho chiến ý trong lòng bọn họ sục sôi hơn.
Theo kế hoạch của La Chinh, sau khi được truyền tống đi, hắn sẽ không ngừng xuyên qua các thành chính, sau đó thu hoạch những con “cừu béo” ngoài thành chính là đủ.
Nhưng bây giờ, hắn phải xử lý đống phiền phức sau lưng trước đã.
Cho nên, hắn cũng không thèm nhìn những võ giả Ma tộc này mà bắn thẳng vào trong thành chính.
“Vèo!”
La Chinh biến thành ánh sáng, tốc độ cũng tăng lên, nhanh chóng phóng vào bên trong.
Đám võ giả Ma tộc đang chém giết điên loạn, bỗng nhìn thấy một luồng ánh sáng, gương mặt người nào người nấy đều ngạc nhiên.
Sau khi nhìn thấy luồng ánh sáng, phía sau còn có một đống đầu lâu, khiến đám võ giả Ma tộc chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Đó là thứ gì vậy?”
“Đằng trước hình như là võ giả Nhân tộc...”
“Hắn đến đây làm gì?”
Trong ngoài thành chính đều là võ giả Ma tộc, thấy cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều bàn tán.
Đương nhiên La Chinh sẽ không quan tâm đến sự tò mò của bọn họ, mà chỉ chăm chú bay vào trong thành chính.
Nhưng khi hắn vừa đến thành chính thì đã có một vị võ giả Ma tộc từ bên trong bay ra. Vai người này vác một cây trường thương lớn, nhe răng cười nói: “Ha ha, tên nhóc Nhân tộc từ đâu đến kia? Muốn trốn vào thành chính à? Vậy ngươi phải để điểm mộng ảo của ngươi lại rồi mới đi được.”
Võ giả Ma tộc kia còn chưa nói xong, trước mắt rất nhiều võ giả Ma tộc còn đang đứng đó, La Chinh bay đến một khúc ngoặt, sau đó quấn về phía gã.
“Phụt!”
Một luồng máu màu nâu bắn ra.
Thân hình vị võ giả Ma tộc cản đường đã bị cắt thành hai đoạn.
Phần lớn võ giả Ma tộc thậm chí còn chẳng kịp nhìn xem La Chinh đã dùng cách gì để giết người.
Đợi đến khi bọn họ kịp phản ứng, La Chinh đã đến biên giới tường thành.
Cảnh tượng này khiến đám võ giả Ma tộc phải hoảng sợ. Vốn dĩ mọi người còn đang bàn tán, nhưng lúc này ai nấy đều câm như hến, chỉ sợ bản thân trở thành mục tiêu của La Chinh.
Biểu hiện của La Chinh vẫn rất lạnh lùng, hắn không muốn lãng phí thời gian ở đây. Một bước đạp vào tường thành, bay vào trong, sau đó xoay người nhìn lại. Hắn muốn nhìn xem đám đầu lâu này sẽ như thế nào? Có bị quy tắc của thành chính này xóa bỏ hay không?
Rất nhanh, nỗi phiền muộn trong mắt hắn lại càng đậm hơn.
Đám đầu lâu vẫn mài răng của chúng, nhưng không tiến vào thành chính, nhưng vẫn không ngừng bay bên ngoài thành, giống như trong thành chính có một luồng sức mạnh kỳ lạ ngăn chúng lại.
La Chinh cắn răng, một lần nữa bước ra khỏi thành. Khi hắn vừa mới nhảy xuống khỏi tường thành, đám đầu lâu giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, một lần nữa xông đến cắn xé người hắn.
Đợi đến khi đám đầu lâu này cắn vào người hắn, hắn lại quay vào bên trong thành chính lần nữa. Một luồng sức mạnh vô hình đã ngăn đám đầu lâu lại bên ngoài.
Về phần đám võ giả Ma tộc trong và ngoài thành chính, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều mở to mắt, ngẩn cả người.
“Rốt cuộc hắn muốn làm gì vậy?”
“Ta còn tưởng rằng đám đầu lâu kia là vũ khí của hắn. Hình như hắn muốn đưa đám đầu lâu đó vào thành chính?”
“Ta không hiểu...”
La Chinh vừa mới dùng sấm sét để giết chết một cường giả Ma tộc. Bây giờ bọn họ bàn tán với nhau cũng phải nhỏ giọng. Cường giả luôn khiến người ta phải kính sợ.
La Chinh nhíu mày suy nghĩ. Đứng trên tường thành, hắn bỗng đưa tay ra, nhanh như chớp cầm một cái đầu lâu, sau đó bỏ vào trong ngực của mình rồi nhảy xuống.
Hắn vốn đang đứng ở vùng ven thành chính, bước một bước là ngoài thành, lui lại một bước là trong thành. Bây giờ hắn muốn kéo đầu lâu vào trong thành chính.
Nhưng khi La Chinh kéo đầu lâu vào, hắn cảm nhận được một lực cản rất rõ ràng.
Lực cản này không phải đến từ đầu lâu. Bởi vì La Chinh có thể ném cái đầu lâu này ra ngoài mấy nghìn trượng.
Dường như thành chính có cấm chế, có thể ngăn cản không cho đầu lâu tiến vào thành.
Suy nghĩ của Lam Nhiễm đã chính xác.
Nếu có thể đem đống đầu lâu này vào thành chính, hắn sẽ dựa vào sức mạnh trong thành chính để giết chết đầu lâu.
Nhưng vấn đề bây giờ là hắn không mang vào được.
Đứng trên tường thành, La Chinh nắm chặt cái đầu lâu, dùng sức kéo vào trong thành. Trong quá trình kéo, lực vảy rồng cũng dần dần được La Chinh kích hoạt.