Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1236
Chương 1236: Đại sảnh nhân quả
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Bla...”
“Bla...”
Cùng lúc đó, hắn nghe được tiếng tụng chú ngữ từ các đầu lâu khổng lồ xung quanh.
Từng vòng xoáy màu đen xuất hiện xung quanh La Chinh, những cái đầu lâu nhỏ chui ra từ trong những vòng xoáy đó.
Nhưng mà...
Cái đầu lâu nho nhỏ kia lại cứ giống như bàn đá, hoàn toàn đỡ được lực của La Chinh. La Chinh bóp như thế nào cũng không làm nát nó được.
Hai mươi nghìn tấm.
Ba mươi nghìn tấm.
Đối phó với một đầu lâu nho nhỏ mà gần như La Chinh đã dùng hết sức mình, thậm chí còn mượn luôn sức mạnh vảy rồng, bộc phát toàn bộ cương nguyên trong cơ thể.
“Không thể đánh nát sao?”
Ánh mắt La Chinh lóe lên, một cước giẫm lên tên đang nằm trên mặt đất, tay phải vung lên, nắm một cái đầu lâu nhỏ3trong tay.
“Mau vỡ vụn cho ta.”
Lần này, La Chinh đã vận dụng sức mạnh của mười nghìn tấm vảy rồng.
Sức mạnh mãnh liệt từ cánh tay phải La Chinh tràn vào năm ngón tay của hắn. Sức mạnh cuồng bạo như vậy, cho dù là thần khí cũng sẽ bị vặn đứt.
Nhưng đầu lâu nhỏ ấy vẫn không nhúc nhích.
Cùng lúc đó, những đầu lâu nhỏ khác lao tới cắn xé La Chinh.
“Khụ khụ khụ...”
La Chinh lượn vòng một cái, đá văng mấy cái đầu lâu ra, bóng dáng bỗng lóe lên. Hắn muốn giết chết đám đang núp bên trong mấy cái đầu lâu khổng lồ.
“Ầm...”
Cùng lúc đó, những đầu lâu nhỏ khác lao tới cắn xé La Chinh.
“Khụ khụ khụ...”
La Chinh lượn vòng một cái, đá văng mấy cái đầu lâu ra, bóng dáng bỗng lóe lên. Hắn muốn giết chết đám đang2núp bên trong mấy cái đầu lâu khổng lồ.
“Ầm...”
Đầu lâu khổng lồ bị La Chinh đánh nát từng cái một.
Mấy tên khoác áo vải màu đen rách tả tơi kia cũng không khó đối phó.
Dưới sự dốc toàn lực của La Chinh, muốn trốn thoát khỏi tay hắn thì gần như không có khả năng.
Hắn đi dọc theo tán cây, hủy từng cái đầu lâu khổng lồ một, giết chết mấy tên bên trong.
Như vậy, hắn phát hiện khoảng cách giữa hắn với đỉnh tán cây càng lúc càng gần.
Muốn rời khỏi mê cung, nhất định phải phá hủy mê cung. Đến bây giờ La Chinh mới hiểu ra.
Mặc dù hắn đã nghĩ ra được phương pháp phá giải, tiếp cận luồng ánh sáng tím kia hoàn toàn không khó, nhưng vấn đề mới lại xuất hiện. Phải làm thế nào với đám đầu lâu nhỏ2này bây giờ?
Nếu đám này là do đầu lâu khổng lồ gọi đến, La Chinh vốn cho rằng sau khi hắn hủy hết đầu lâu khổng lồ, mấy cái đầu lâu nhỏ nhất định sẽ biến mất. Nhưng bây giờ, hắn đã hủy gần một nửa đám đầu lâu khổng lồ rồi, nhưng những cái đầu lâu nhỏ chẳng hề biến mất lấy một cái, ngược lại số lượng còn nhiều lên, hoàn toàn không bỏ đi được.
Hiện tại, việc hủy đầu lâu khổng lồ chẳng có liên quan gì với đám đầu lâu nhỏ.
Chưa đến nửa canh giờ sau...
Tất cả đầu lâu khổng lồ trên tán cây đã bị La Chinh đập nát.
Còn đám sinh linh bóng ma cũng bị hắn diệt sạch sẽ.
Nhưng sau lưng La Chinh lại xuất hiện thêm bốn, năm trăm đầu lâu nhỏ khoảng bàn tay, bay lúc nhúc sau9lưng hắn, thay phiên nhau cắn xé người hắn, khiến cho người ta nhìn vào cũng phải tê dại cả da đầu.
“Cút!”
Một luồng sức mạnh dồi dào tuôn ra từ trong cơ thể La Chinh.
Luồng sức mạnh đó đánh vào đám đầu lâu nhỏ đằng sau, tất cả đầu lâu đều bị La Chinh đánh bay ra ngoài.
Nhưng chỉ một lát sau, chúng lại tiếp tục tụ về sau La Chinh, không ngừng cắn xé.
Sức cắn xé của đám đầu lâu nhỏ này cũng không mạnh, La Chinh lại có cơ thể thần khí, nên cũng không có quá nhiều cảm giác.
Nếu bây giờ không có cách nào diệt trừ đám đầu lâu nhỏ này, chẳng phải chúng sẽ cứ đi theo sau lưng hắn sao?
Đến lúc này, La Chinh mới nhớ đến một việc.
Trước đây, khi hắn bị các Thiên Tôn vây bắt ở Trung4Thiên Vực, có một vị Thiên Tôn cũng bị vô số đầu lâu bám theo sau, không ngừng cắn xé vị Thiên Tôn đó.
Vị Thiên Tôn đó hẳn đã đánh chết Ám Ảnh tộc nên mới chọc phải đám đầu lâu này.
Ngay cả Thiên Tôn còn không làm gì được, thì có lẽ La Chinh hắn lại càng không có cách.
Nhưng dù sao vị Thiên Tôn đó là do đánh giết bên trong vũ trụ, còn bây giờ La Chinh đang ở trong chiến trường mộng ảo. Vác nhiều đầu lâu như vậy đi dạo từ đông sang tây trong chiến trường cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Sau một hồi rầu rĩ, La Chinh lập tức lắc đầu. Mặc kệ đi, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó vậy, cùng lắm là xem mấy cái đầu lâu này như “vỏ sò”. Chúng cứng như vậy, biết đâu còn có thể giúp hắn ngăn cản công kích thì sao.
Không suy nghĩ nhiều nữa, La Chinh bước thẳng đến luồng ánh sáng màu tím.
Sau khi phá hủy mê cung, khoảng cách giữa La Chinh và luồng ánh sáng màu tím chỉ chưa đến hai trăm trượng. Trước mặt La Chinh hình thành một cái cầu thang, mà cầu thang này lại không có giá đỡ, kéo thẳng đến đỉnh thần mộc Đại Xuân.
Nhưng La Chinh vừa mới bước lên cầu thang, một con mắt khổng lồ phía chân trời nhẹ nhàng chớp một cái.
Trong hơi thở của La Chinh lập tức truyền đến một mùi thơm rất lạ. Sương mù màu xám trắng xung quanh chuyển thành màu vàng nhạt.
“Sương độc?”
Hai thủ đoạn mạnh nhất của Vu tộc thượng cổ chính là vu độc và chú thuật.
Chú thuật khiến La Chinh đau đầu thật sự. Những chiếc đầu lâu nhỏ không ngừng mài răng sau lưng hắn chính là một ví dụ điển hình. Hắn hoàn toàn không phá giải được chú thuật này.
Về phần vu độc.
Hắn hoàn toàn không thể nhìn thấy.
Thật ra, sương độc màu vàng này chính là cổ độc Đà La thất truyền đã lâu của Vu tộc thượng cổ.
Phương pháp tạo ra loại độc này đã sớm thất truyền, nhưng trong một số tư liệu có ghi chép lại, độc này rất bá đạo. Võ giả đang trong giai đoạn Hóa Thần Tam Biến căn bản không thể chống chịu được. Thậm chí một số Giới Chủ nghe tên mà cũng phải biến sắc. Lúc trước, khi Vu tộc thượng cổ mở rộng thế lực, loại độc này đã giết chết rất nhiều võ giả.
Nhưng bá đạo thì bá đạo, nó lại chẳng có hiệu quả với La Chinh.
Bản thân hắn chính là một binh khí, là một binh khí giống người.
La Chinh bước về phía trước khoảng mười trượng, lại có thêm một con mắt nữa chớp chớp. Sương mù màu vàng tiêu tán, chuyển thành sương độc màu lam.
Sương độc màu lam khiến cho La Chinh phải nhíu mày.
Không phải hắn e ngại loại độc này, mà bởi vì độc màu lam quá khó ngửi.
Sương độc màu vàng hít vào trong mũi rất thơm, còn sương độc màu lam lại rất thối, hoàn toàn là hai thái cực khác nhau.
La Chinh cũng chỉ đành bịt mũi mà đi.
Sau đó, cứ mỗi lần La Chinh bước lên một bậc thang, sương độc kiểu gì cũng sẽ đổi thành loại khác, truyền đến một mùi rất khác biệt, nhưng đại đa số đều rất hôi thối. Tóm lại, ngoại trừ sương độc đầu tiên là không tệ, còn lại đều khiến La Chinh không quá dễ chịu.
Nếu các đại năng của tộc thượng cổ này còn sống, phát hiện La Chinh dùng phương pháp như vậy để phán đoán mười ba sát kỳ độc của bọn họ thì có lẽ sẽ tức giận đến mức nôn ra máu mất.
Mười ba sát kỳ độc chính là niềm kiêu ngạo của tộc thượng cổ. Độc tính trong mười ba loại kỳ độc này hoàn toàn khác nhau. Có loại có thể khiến cho người ta toàn thân rữa nát mà chết, còn có loại lại tiềm ẩn trong cơ thể người mấy năm mới bộc phát. Một khi bộc phát sẽ không thể toàn thây, thậm chí đến khi chất độc bộc phát thì cả người cũng sẽ bị nuốt chửng.
Nhưng thi triển những loại độc này đối với La Chinh hơi “phí của trời”, quá lãng phí...
Đối với võ giả bình thường, bậc thang đầy các loại sương độc thế này chắc chỉ có cầu trời, căn bản chẳng cách nào qua được.
Thế nhưng lúc này, La Chinh lại thông qua một cách dễ dàng, cuối cùng đã đến phía trước luồng sáng màu tím kia.
Luồng sáng màu tím giống như một làn sóng nước nổi bồng bềnh giữa không trung. Sau khi đánh giá một vòng, gương mặt La Chinh hiện lên vẻ thất vọng.
“Không có loại quả như tầng dưới, cũng không có điểm mộng ảo, vậy cái này là cái gì...”
La Chinh nhìn thấy một thanh sắt hình chữ nhật đang lơ lửng trong luồng ánh sáng màu tím.
Hắn cho tay vào trong luồng sáng, chộp lấy thanh sắt, ánh mắt hiện lên vẻ tò mò.
Sau khi lấy thanh sắt ra ngoài, ánh mắt La Chinh hơi ngưng lại, chỉ thấy trên thanh sắt có ghi bốn chữ: “đại sảnh Nhân Quả”.
Cùng lúc đó, một ý niệm từ bên trong thanh sắt truyền ra.
“Nộp năm triệu điểm mộng ảo mới có thể tiến vào trong đại sảnh Nhân Quả. Muốn mở đại sảnh Nhân Quả, cần mười người đồng thời tham gia. Bây giờ, để đại sảnh Nhân Quả mở ra còn thiếu ba người. Có muốn nộp điểm mộng ảo...”
Âm thanh này quanh quẩn trong đầu La Chinh, khiến hắn sững người.
“Ta khổ cực xông xáo đến đỉnh tán cây này lâu như vậy, không được điểm mộng ảo nào thì thôi, lại còn bắt ta nộp năm triệu điểm mộng ảo.” La Chinh đúng là dở khóc dở cười.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Bla...”
Cùng lúc đó, hắn nghe được tiếng tụng chú ngữ từ các đầu lâu khổng lồ xung quanh.
Từng vòng xoáy màu đen xuất hiện xung quanh La Chinh, những cái đầu lâu nhỏ chui ra từ trong những vòng xoáy đó.
Nhưng mà...
Cái đầu lâu nho nhỏ kia lại cứ giống như bàn đá, hoàn toàn đỡ được lực của La Chinh. La Chinh bóp như thế nào cũng không làm nát nó được.
Hai mươi nghìn tấm.
Ba mươi nghìn tấm.
Đối phó với một đầu lâu nho nhỏ mà gần như La Chinh đã dùng hết sức mình, thậm chí còn mượn luôn sức mạnh vảy rồng, bộc phát toàn bộ cương nguyên trong cơ thể.
“Không thể đánh nát sao?”
Ánh mắt La Chinh lóe lên, một cước giẫm lên tên đang nằm trên mặt đất, tay phải vung lên, nắm một cái đầu lâu nhỏ3trong tay.
“Mau vỡ vụn cho ta.”
Lần này, La Chinh đã vận dụng sức mạnh của mười nghìn tấm vảy rồng.
Sức mạnh mãnh liệt từ cánh tay phải La Chinh tràn vào năm ngón tay của hắn. Sức mạnh cuồng bạo như vậy, cho dù là thần khí cũng sẽ bị vặn đứt.
Nhưng đầu lâu nhỏ ấy vẫn không nhúc nhích.
Cùng lúc đó, những đầu lâu nhỏ khác lao tới cắn xé La Chinh.
“Khụ khụ khụ...”
La Chinh lượn vòng một cái, đá văng mấy cái đầu lâu ra, bóng dáng bỗng lóe lên. Hắn muốn giết chết đám đang núp bên trong mấy cái đầu lâu khổng lồ.
“Ầm...”
Cùng lúc đó, những đầu lâu nhỏ khác lao tới cắn xé La Chinh.
“Khụ khụ khụ...”
La Chinh lượn vòng một cái, đá văng mấy cái đầu lâu ra, bóng dáng bỗng lóe lên. Hắn muốn giết chết đám đang2núp bên trong mấy cái đầu lâu khổng lồ.
“Ầm...”
Đầu lâu khổng lồ bị La Chinh đánh nát từng cái một.
Mấy tên khoác áo vải màu đen rách tả tơi kia cũng không khó đối phó.
Dưới sự dốc toàn lực của La Chinh, muốn trốn thoát khỏi tay hắn thì gần như không có khả năng.
Hắn đi dọc theo tán cây, hủy từng cái đầu lâu khổng lồ một, giết chết mấy tên bên trong.
Như vậy, hắn phát hiện khoảng cách giữa hắn với đỉnh tán cây càng lúc càng gần.
Muốn rời khỏi mê cung, nhất định phải phá hủy mê cung. Đến bây giờ La Chinh mới hiểu ra.
Mặc dù hắn đã nghĩ ra được phương pháp phá giải, tiếp cận luồng ánh sáng tím kia hoàn toàn không khó, nhưng vấn đề mới lại xuất hiện. Phải làm thế nào với đám đầu lâu nhỏ2này bây giờ?
Nếu đám này là do đầu lâu khổng lồ gọi đến, La Chinh vốn cho rằng sau khi hắn hủy hết đầu lâu khổng lồ, mấy cái đầu lâu nhỏ nhất định sẽ biến mất. Nhưng bây giờ, hắn đã hủy gần một nửa đám đầu lâu khổng lồ rồi, nhưng những cái đầu lâu nhỏ chẳng hề biến mất lấy một cái, ngược lại số lượng còn nhiều lên, hoàn toàn không bỏ đi được.
Hiện tại, việc hủy đầu lâu khổng lồ chẳng có liên quan gì với đám đầu lâu nhỏ.
Chưa đến nửa canh giờ sau...
Tất cả đầu lâu khổng lồ trên tán cây đã bị La Chinh đập nát.
Còn đám sinh linh bóng ma cũng bị hắn diệt sạch sẽ.
Nhưng sau lưng La Chinh lại xuất hiện thêm bốn, năm trăm đầu lâu nhỏ khoảng bàn tay, bay lúc nhúc sau9lưng hắn, thay phiên nhau cắn xé người hắn, khiến cho người ta nhìn vào cũng phải tê dại cả da đầu.
“Cút!”
Một luồng sức mạnh dồi dào tuôn ra từ trong cơ thể La Chinh.
Luồng sức mạnh đó đánh vào đám đầu lâu nhỏ đằng sau, tất cả đầu lâu đều bị La Chinh đánh bay ra ngoài.
Nhưng chỉ một lát sau, chúng lại tiếp tục tụ về sau La Chinh, không ngừng cắn xé.
Sức cắn xé của đám đầu lâu nhỏ này cũng không mạnh, La Chinh lại có cơ thể thần khí, nên cũng không có quá nhiều cảm giác.
Nếu bây giờ không có cách nào diệt trừ đám đầu lâu nhỏ này, chẳng phải chúng sẽ cứ đi theo sau lưng hắn sao?
Đến lúc này, La Chinh mới nhớ đến một việc.
Trước đây, khi hắn bị các Thiên Tôn vây bắt ở Trung4Thiên Vực, có một vị Thiên Tôn cũng bị vô số đầu lâu bám theo sau, không ngừng cắn xé vị Thiên Tôn đó.
Vị Thiên Tôn đó hẳn đã đánh chết Ám Ảnh tộc nên mới chọc phải đám đầu lâu này.
Ngay cả Thiên Tôn còn không làm gì được, thì có lẽ La Chinh hắn lại càng không có cách.
Nhưng dù sao vị Thiên Tôn đó là do đánh giết bên trong vũ trụ, còn bây giờ La Chinh đang ở trong chiến trường mộng ảo. Vác nhiều đầu lâu như vậy đi dạo từ đông sang tây trong chiến trường cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Sau một hồi rầu rĩ, La Chinh lập tức lắc đầu. Mặc kệ đi, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó vậy, cùng lắm là xem mấy cái đầu lâu này như “vỏ sò”. Chúng cứng như vậy, biết đâu còn có thể giúp hắn ngăn cản công kích thì sao.
Không suy nghĩ nhiều nữa, La Chinh bước thẳng đến luồng ánh sáng màu tím.
Sau khi phá hủy mê cung, khoảng cách giữa La Chinh và luồng ánh sáng màu tím chỉ chưa đến hai trăm trượng. Trước mặt La Chinh hình thành một cái cầu thang, mà cầu thang này lại không có giá đỡ, kéo thẳng đến đỉnh thần mộc Đại Xuân.
Nhưng La Chinh vừa mới bước lên cầu thang, một con mắt khổng lồ phía chân trời nhẹ nhàng chớp một cái.
Trong hơi thở của La Chinh lập tức truyền đến một mùi thơm rất lạ. Sương mù màu xám trắng xung quanh chuyển thành màu vàng nhạt.
“Sương độc?”
Hai thủ đoạn mạnh nhất của Vu tộc thượng cổ chính là vu độc và chú thuật.
Chú thuật khiến La Chinh đau đầu thật sự. Những chiếc đầu lâu nhỏ không ngừng mài răng sau lưng hắn chính là một ví dụ điển hình. Hắn hoàn toàn không phá giải được chú thuật này.
Về phần vu độc.
Hắn hoàn toàn không thể nhìn thấy.
Thật ra, sương độc màu vàng này chính là cổ độc Đà La thất truyền đã lâu của Vu tộc thượng cổ.
Phương pháp tạo ra loại độc này đã sớm thất truyền, nhưng trong một số tư liệu có ghi chép lại, độc này rất bá đạo. Võ giả đang trong giai đoạn Hóa Thần Tam Biến căn bản không thể chống chịu được. Thậm chí một số Giới Chủ nghe tên mà cũng phải biến sắc. Lúc trước, khi Vu tộc thượng cổ mở rộng thế lực, loại độc này đã giết chết rất nhiều võ giả.
Nhưng bá đạo thì bá đạo, nó lại chẳng có hiệu quả với La Chinh.
Bản thân hắn chính là một binh khí, là một binh khí giống người.
La Chinh bước về phía trước khoảng mười trượng, lại có thêm một con mắt nữa chớp chớp. Sương mù màu vàng tiêu tán, chuyển thành sương độc màu lam.
Sương độc màu lam khiến cho La Chinh phải nhíu mày.
Không phải hắn e ngại loại độc này, mà bởi vì độc màu lam quá khó ngửi.
Sương độc màu vàng hít vào trong mũi rất thơm, còn sương độc màu lam lại rất thối, hoàn toàn là hai thái cực khác nhau.
La Chinh cũng chỉ đành bịt mũi mà đi.
Sau đó, cứ mỗi lần La Chinh bước lên một bậc thang, sương độc kiểu gì cũng sẽ đổi thành loại khác, truyền đến một mùi rất khác biệt, nhưng đại đa số đều rất hôi thối. Tóm lại, ngoại trừ sương độc đầu tiên là không tệ, còn lại đều khiến La Chinh không quá dễ chịu.
Nếu các đại năng của tộc thượng cổ này còn sống, phát hiện La Chinh dùng phương pháp như vậy để phán đoán mười ba sát kỳ độc của bọn họ thì có lẽ sẽ tức giận đến mức nôn ra máu mất.
Mười ba sát kỳ độc chính là niềm kiêu ngạo của tộc thượng cổ. Độc tính trong mười ba loại kỳ độc này hoàn toàn khác nhau. Có loại có thể khiến cho người ta toàn thân rữa nát mà chết, còn có loại lại tiềm ẩn trong cơ thể người mấy năm mới bộc phát. Một khi bộc phát sẽ không thể toàn thây, thậm chí đến khi chất độc bộc phát thì cả người cũng sẽ bị nuốt chửng.
Nhưng thi triển những loại độc này đối với La Chinh hơi “phí của trời”, quá lãng phí...
Đối với võ giả bình thường, bậc thang đầy các loại sương độc thế này chắc chỉ có cầu trời, căn bản chẳng cách nào qua được.
Thế nhưng lúc này, La Chinh lại thông qua một cách dễ dàng, cuối cùng đã đến phía trước luồng sáng màu tím kia.
Luồng sáng màu tím giống như một làn sóng nước nổi bồng bềnh giữa không trung. Sau khi đánh giá một vòng, gương mặt La Chinh hiện lên vẻ thất vọng.
“Không có loại quả như tầng dưới, cũng không có điểm mộng ảo, vậy cái này là cái gì...”
La Chinh nhìn thấy một thanh sắt hình chữ nhật đang lơ lửng trong luồng ánh sáng màu tím.
Hắn cho tay vào trong luồng sáng, chộp lấy thanh sắt, ánh mắt hiện lên vẻ tò mò.
Sau khi lấy thanh sắt ra ngoài, ánh mắt La Chinh hơi ngưng lại, chỉ thấy trên thanh sắt có ghi bốn chữ: “đại sảnh Nhân Quả”.
Cùng lúc đó, một ý niệm từ bên trong thanh sắt truyền ra.
“Nộp năm triệu điểm mộng ảo mới có thể tiến vào trong đại sảnh Nhân Quả. Muốn mở đại sảnh Nhân Quả, cần mười người đồng thời tham gia. Bây giờ, để đại sảnh Nhân Quả mở ra còn thiếu ba người. Có muốn nộp điểm mộng ảo...”
Âm thanh này quanh quẩn trong đầu La Chinh, khiến hắn sững người.
“Ta khổ cực xông xáo đến đỉnh tán cây này lâu như vậy, không được điểm mộng ảo nào thì thôi, lại còn bắt ta nộp năm triệu điểm mộng ảo.” La Chinh đúng là dở khóc dở cười.