Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1233
Chương 1233: Không tăng mà còn giảm
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mặc dù những võ giả phi thăng trong đại điện này đều là nữ, nhưng muốn phi thăng Thượng Giới, bọn họ cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, đương nhiên sẽ không tin vào câu nói kia.
Ngược lại, các nàng biết việc này sẽ không đơn giản.
“Nếu vậy, vì sao lại giam chúng ta ở đây? Chi bằng thả tự do cho chúng ta mới phải?” Một cô gái khác mỉm cười nói.
Nghe cô gái kia nói thế, Ninh Vũ Điệp vẫn đang nép một góc, ánh mắt nàng liền lóe lên. Nếu được tự do, nàng có thể đi tìm La Chinh. Nhưng ba người kia đã đưa các nàng đến đây, chắc chắn không thể tùy ý rời đi.
Đeo vòng tay này3lên thì không thể vận chuyển chân nguyên trong cơ thể.
Một số cô gái vốn còn muốn chống cự, nhưng đối mặt với ba cường giả Thần Cực Cảnh và hơn mười giáp sĩ Thần Hải Cảnh, mà các nàng lại chỉ là võ giả vừa mới bước vào Thần Hải Cảnh, làm sao phản kháng lại được?
Ninh Vũ Điệp cũng không phản kháng. Nàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình. Nhẫn tu di của nàng đã tặng cho La Chinh, sau đó nàng lại nhờ thợ thủ công của Vân Điện làm cho nàng một cái khác.
Trong lòng nàng lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng La Chinh phù hộ cho nàng.
***
Quả nhiên, mọi người liền nghe thấy người thanh niên kia2cười rộ lên: “Thánh địa Ngọc Thanh ta là thánh địa đứng đầu trong Tam Thanh giới, các vị nghìn dặm xa xôi phi thăng đến đây, chẳng lẽ muốn bỏ qua cơ hội gia nhập thánh địa Ngọc Thanh chúng ta sao?”
Nghe xong, các nàng bắt đầu lo lắng.
Các nàng biết, mình đang ở thế yếu, nên cũng chỉ có thể xem xem người thanh niên này nói như thế nào rồi mới có thể tính.
“Hải sư thúc của thánh địa Ngọc Thanh ta tuyển đệ tử nhập môn. Hải sư thúc chính là nửa Giới Chủ, có thể trở thành đệ tử nhập môn của ông ấy cũng là may mắn của các người. Các người hãy theo ta đến đó. Nhưng số lượng đệ2tử Hải sư thúc nhận cũng có hạn, không phải ai cũng được nhận hết. Được Hải sư thúc nhìn trúng hay không, còn phải xem vận mệnh của các ngươi.”
“Bái nửa Giới Chủ làm sư phụ?”
“Tôn Linh Hoa ta từ lúc bước chân vào võ đạo đến nay không hề có sư phụ, cho dù đối phương có tu vi gì thì ta cũng không bái.”
“Nghe qua là biết không có ý gì tốt. Nữ giới Thần Hải Cảnh ở Thượng Giới nhiều như vậy, vì sao nhất định phải nhận chúng ta làm đồ đệ.”
Mấy cô gái này thông minh đến cỡ nào? Nghe đến đó, bọn họ mơ hồ hiểu ra được vài điều, nên tất nhiên không vui.
Nhưng ba người thanh niên9Thần Cực Cảnh này làm gì để ý đến các nàng?
Một người liền ra lệnh phân phó, một đội giáp sĩ xông vào, trong tay cầm những vòng tay màu xám, đeo lên cho từng người. Đó chính là vòng tay giam cầm linh hồn.
Một số cô gái vốn còn muốn chống cự, nhưng đối mặt với ba cường giả Thần Cực Cảnh và hơn mười giáp sĩ Thần Hải Cảnh, mà các nàng lại chỉ là võ giả vừa mới bước vào Thần Hải Cảnh, làm sao phản kháng lại được?
Ninh Vũ Điệp cũng không phản kháng. Nàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình. Nhẫn tu di của nàng đã tặng cho La Chinh, sau đó nàng lại nhờ thợ thủ công4của Vân Điện làm cho nàng một cái khác.
Trong lòng nàng lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng La Chinh phù hộ cho nàng.
***
Trong chiến trường mộng ảo, tất nhiên La Chinh không biết Ninh Vũ Điệp đã phi thăng.
Hắn và đám người Lam Nhiễm, Lưu Vũ nhanh chóng leo lên những nhánh cây lớn của thần mộc Đại Xuân.
Thần mộc Đại Xuân có tất cả mười ba nhánh cây, mỗi nhánh đều có một loại côn trùng kỳ lạ.
Côn trùng trên nhánh thứ bảy là kiến hung bạo.
Trên nhánh thứ tám là ve mặt người. Đám ve này có gương mặt giống hệt như người, thậm chí còn có thể nói tiếng người, nhìn qua rất kinh dị.
Nhánh cây thứ chín là ếch băng có độc.
Nhánh cây thứ mười là ong giương cánh song sinh.
Nhánh cây thứ mười một là sâu vòi voi có thần lực.
Lúc trước, Lưu Vũ và Lam Nhiễm đã dẫn đám người Yêu Dạ tộc vượt qua nhánh cây thứ mười hai.
Nhưng lần nào leo lên đến nhánh cây thứ mười hai cũng có không ít võ giả Yêu Dạ tộc phải bỏ mình.
Lần này có La Chinh hỗ trợ, không chỉ tốc độ leo lên nhanh gấp mấy lần so với lúc trước, mà trên đường đi cũng không có ai chết cả.
Trong mắt đám võ giả Yêu Dạ tộc, La Chinh chính là một con quái vật.
Ếch băng độc và ong giương cánh song sinh đều là vật kịch độc trong thiên hạ, còn là những con côn trùng độc đã biến mất từ lâu.
Cho dù là Lưu Vũ và Lam Nhiễm, nếu bị con côn trùng độc ngủ đông này cắn trúng thì cũng chết chắc.
Nhưng La Chinh cứ thế một người một ngựa tiến lên, mặc cho hàng nghìn hàng vạn côn trùng độc tấn công, hắn vẫn không hề có phản ứng gì, vẫn giống như một tảng đá, hoàn toàn không để ý tới mấy loại kỳ độc này.
Về phần sâu vòi voi có thần lực, chúng có sức mạnh rất lớn, không phải võ giả bình thường có thể đối kháng được. Nhưng sức mạnh của La Chinh lại mạnh hơn nó một bậc, hoàn toàn áp chế nó.
Không bao lâu sau, mọi người đã đứng trên nhánh cây thứ mười hai của thần mộc Đại Xuân.
Trên nhánh cây này có một loại quả hình tròn màu đỏ, tổng cộng có bốn mươi quả.
“Ngươi nói là trong mấy quả này có rất nhiều điểm mộng ảo?” Nhìn loại quả kỳ lạ trước mặt, La Chinh cũng hơi khó hiểu.
Lam Nhiễm lập tức gật đầu, nói: “Trong mỗi quả ẩn chứa một trăm nghìn điểm mộng ảo.”
“Nhiều như vậy sao?”
Chính La Chinh cũng cảm thấy kinh hãi.
Trước đây, La Chinh cho rằng cướp đoạt điểm mộng ảo của người khác chính là một con đường tắt.
Mà tất cả những người tham gia chiến trường mộng ảo đều nghĩ như vậy. Cho nên những cuộc chiến đấu thường tập trung xung quanh các thành chính lớn.
Bây giờ xem ra, chiến trường mộng ảo còn sắp xếp phong phú hơn hắn tưởng nhiều.
Khó trách Lam Nhiễm và Lưu Vũ lại cứ muốn tiến vào cánh cửa Khô Mộc nhiều lần như thế.
Với thực lực của La Chinh, một mình hắn cũng đủ sức để leo lên thần mộc Đại Xuân. Nếu hắn có được toàn bộ số quả này, hắn sẽ có được bốn triệu điểm mộng ảo. Lam Nhiễm nói, cánh cửa Khô Mộc đã mở ra ba lần. Nếu cả ba lần đều cùng một người tiến vào, vậy chẳng phải có thể kiếm được mười hai triệu điểm mộng ảo sao?
Chẳng trách hắn giết chết Cơ Lạc Tuyết một lần, tích lũy được năm triệu điểm mộng ảo nhưng lại chỉ có thể xếp ở vị trí hơn mười nghìn trong chiến trường mộng ảo.
“Mỗi người được một quả.” Lam Nhiễm bước đến, hái một quả xuống. Bây giờ là lúc phân chia cho mọi người.
Mắt võ giả Yêu Dạ tộc sáng lên. Một quả là một trăm nghìn điểm mộng ảo cơ đấy!
Thật ra, trên đoạn đường này, bọn họ hầu như chỉ đi theo đằng sau La Chinh, cơ hội ra tay không nhiều. Có thể kiếm được một trăm nghìn điểm đã là tốt lắm rồi.
“Số điểm còn lại, ta lấy ba phần, La Chinh lấy bảy phần, ý của La đại ca như thế nào?” Ánh mắt màu xanh của Lam Nhiễm nhìn thẳng vào La Chinh, cười hỏi.
“Được thôi.” La Chinh gật đầu, lại hỏi: “Lưu Vũ đâu? Vì sao nàng ấy lại không lấy?”
La Chinh vừa mới hỏi xong, Lưu Vũ đã lắc đầu: “Ta không cần.”
“Vì sao?” La Chinh hỏi tiếp.
Lam Nhiễm đáp thay Lưu Vũ: “Nếu Lưu Vũ tích lũy được nhiều điểm mộng ảo, chắc chắn sẽ xuất hiện ở những vị trí cao. Tai mắt Yêu Dạ tộc nhiều như vậy, nhất định sẽ bị người ta chú ý. Bây giờ, Lưu Vũ không nên để người khác chú ý đến, bị quên lãng là tốt nhất.”
Dù sao Lưu Vũ vẫn còn ở trong nhà giam của Yêu Dạ tộc. Nếu nàng lọt vào vị trí năm triệu võ giả đầu tiên của chiến trường mộng ảo, nhất định sẽ bị người ta chú ý. Với thực lực của Lưu Vũ, muốn lọt vào năm triệu người đầu tiên cũng không khó.
Nếu vì thế mà bị Dao chú ý thì sợ rằng hậu quả mà nàng phải chịu sẽ càng xấu hơn.
Mặc dù khả năng này không cao, nhưng trong thời điểm này, cẩn thận vẫn tốt hơn.
La Chinh nhìn Lưu Vũ, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi.”
Sau đó, hắn đưa tay nhận số quả mà Lam Nhiễm đưa đến, bóp nát từng quả.
Mỗi lần bóp một quả, ngang ngửa với việc La Chinh giết chết một người trong chiến trường mộng ảo. Vì thế, điểm mộng ảo từ trong những quả này nhanh chóng bay thẳng vào người La Chinh.
La Chinh được chia bảy phần, tức là hai mươi mốt quả. Sau khi bóp nát hai mươi mốt quả, hắn lấy được hai triệu một trăm nghìn điểm. Số lượng này rất khả quan, gần với số điểm giết chết Cơ Lạc Tuyết.
Một ý niệm hiện ra trong đầu La Chinh. Hắn vội kiểm tra lại, phát hiện thứ hạng của mình vẫn không thay đổi.
Trong Đại Giới này, vị trí của hắn đã tăng lên mười vị trí, xếp thứ hai trăm sáu mươi bảy.
Nhưng xếp hạng trong toàn bộ chiến trường mộng ảo lại không tăng, đã thế còn rơi xuống vị trí mười lăm nghìn. Điều này nói rõ, tốc độ cướp đoạt điểm mộng ảo của những võ giả ngoài kia còn nhanh hơn cả La Chinh.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ngược lại, các nàng biết việc này sẽ không đơn giản.
“Nếu vậy, vì sao lại giam chúng ta ở đây? Chi bằng thả tự do cho chúng ta mới phải?” Một cô gái khác mỉm cười nói.
Nghe cô gái kia nói thế, Ninh Vũ Điệp vẫn đang nép một góc, ánh mắt nàng liền lóe lên. Nếu được tự do, nàng có thể đi tìm La Chinh. Nhưng ba người kia đã đưa các nàng đến đây, chắc chắn không thể tùy ý rời đi.
Đeo vòng tay này3lên thì không thể vận chuyển chân nguyên trong cơ thể.
Một số cô gái vốn còn muốn chống cự, nhưng đối mặt với ba cường giả Thần Cực Cảnh và hơn mười giáp sĩ Thần Hải Cảnh, mà các nàng lại chỉ là võ giả vừa mới bước vào Thần Hải Cảnh, làm sao phản kháng lại được?
Ninh Vũ Điệp cũng không phản kháng. Nàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình. Nhẫn tu di của nàng đã tặng cho La Chinh, sau đó nàng lại nhờ thợ thủ công của Vân Điện làm cho nàng một cái khác.
Trong lòng nàng lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng La Chinh phù hộ cho nàng.
***
Quả nhiên, mọi người liền nghe thấy người thanh niên kia2cười rộ lên: “Thánh địa Ngọc Thanh ta là thánh địa đứng đầu trong Tam Thanh giới, các vị nghìn dặm xa xôi phi thăng đến đây, chẳng lẽ muốn bỏ qua cơ hội gia nhập thánh địa Ngọc Thanh chúng ta sao?”
Nghe xong, các nàng bắt đầu lo lắng.
Các nàng biết, mình đang ở thế yếu, nên cũng chỉ có thể xem xem người thanh niên này nói như thế nào rồi mới có thể tính.
“Hải sư thúc của thánh địa Ngọc Thanh ta tuyển đệ tử nhập môn. Hải sư thúc chính là nửa Giới Chủ, có thể trở thành đệ tử nhập môn của ông ấy cũng là may mắn của các người. Các người hãy theo ta đến đó. Nhưng số lượng đệ2tử Hải sư thúc nhận cũng có hạn, không phải ai cũng được nhận hết. Được Hải sư thúc nhìn trúng hay không, còn phải xem vận mệnh của các ngươi.”
“Bái nửa Giới Chủ làm sư phụ?”
“Tôn Linh Hoa ta từ lúc bước chân vào võ đạo đến nay không hề có sư phụ, cho dù đối phương có tu vi gì thì ta cũng không bái.”
“Nghe qua là biết không có ý gì tốt. Nữ giới Thần Hải Cảnh ở Thượng Giới nhiều như vậy, vì sao nhất định phải nhận chúng ta làm đồ đệ.”
Mấy cô gái này thông minh đến cỡ nào? Nghe đến đó, bọn họ mơ hồ hiểu ra được vài điều, nên tất nhiên không vui.
Nhưng ba người thanh niên9Thần Cực Cảnh này làm gì để ý đến các nàng?
Một người liền ra lệnh phân phó, một đội giáp sĩ xông vào, trong tay cầm những vòng tay màu xám, đeo lên cho từng người. Đó chính là vòng tay giam cầm linh hồn.
Một số cô gái vốn còn muốn chống cự, nhưng đối mặt với ba cường giả Thần Cực Cảnh và hơn mười giáp sĩ Thần Hải Cảnh, mà các nàng lại chỉ là võ giả vừa mới bước vào Thần Hải Cảnh, làm sao phản kháng lại được?
Ninh Vũ Điệp cũng không phản kháng. Nàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình. Nhẫn tu di của nàng đã tặng cho La Chinh, sau đó nàng lại nhờ thợ thủ công4của Vân Điện làm cho nàng một cái khác.
Trong lòng nàng lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng La Chinh phù hộ cho nàng.
***
Trong chiến trường mộng ảo, tất nhiên La Chinh không biết Ninh Vũ Điệp đã phi thăng.
Hắn và đám người Lam Nhiễm, Lưu Vũ nhanh chóng leo lên những nhánh cây lớn của thần mộc Đại Xuân.
Thần mộc Đại Xuân có tất cả mười ba nhánh cây, mỗi nhánh đều có một loại côn trùng kỳ lạ.
Côn trùng trên nhánh thứ bảy là kiến hung bạo.
Trên nhánh thứ tám là ve mặt người. Đám ve này có gương mặt giống hệt như người, thậm chí còn có thể nói tiếng người, nhìn qua rất kinh dị.
Nhánh cây thứ chín là ếch băng có độc.
Nhánh cây thứ mười là ong giương cánh song sinh.
Nhánh cây thứ mười một là sâu vòi voi có thần lực.
Lúc trước, Lưu Vũ và Lam Nhiễm đã dẫn đám người Yêu Dạ tộc vượt qua nhánh cây thứ mười hai.
Nhưng lần nào leo lên đến nhánh cây thứ mười hai cũng có không ít võ giả Yêu Dạ tộc phải bỏ mình.
Lần này có La Chinh hỗ trợ, không chỉ tốc độ leo lên nhanh gấp mấy lần so với lúc trước, mà trên đường đi cũng không có ai chết cả.
Trong mắt đám võ giả Yêu Dạ tộc, La Chinh chính là một con quái vật.
Ếch băng độc và ong giương cánh song sinh đều là vật kịch độc trong thiên hạ, còn là những con côn trùng độc đã biến mất từ lâu.
Cho dù là Lưu Vũ và Lam Nhiễm, nếu bị con côn trùng độc ngủ đông này cắn trúng thì cũng chết chắc.
Nhưng La Chinh cứ thế một người một ngựa tiến lên, mặc cho hàng nghìn hàng vạn côn trùng độc tấn công, hắn vẫn không hề có phản ứng gì, vẫn giống như một tảng đá, hoàn toàn không để ý tới mấy loại kỳ độc này.
Về phần sâu vòi voi có thần lực, chúng có sức mạnh rất lớn, không phải võ giả bình thường có thể đối kháng được. Nhưng sức mạnh của La Chinh lại mạnh hơn nó một bậc, hoàn toàn áp chế nó.
Không bao lâu sau, mọi người đã đứng trên nhánh cây thứ mười hai của thần mộc Đại Xuân.
Trên nhánh cây này có một loại quả hình tròn màu đỏ, tổng cộng có bốn mươi quả.
“Ngươi nói là trong mấy quả này có rất nhiều điểm mộng ảo?” Nhìn loại quả kỳ lạ trước mặt, La Chinh cũng hơi khó hiểu.
Lam Nhiễm lập tức gật đầu, nói: “Trong mỗi quả ẩn chứa một trăm nghìn điểm mộng ảo.”
“Nhiều như vậy sao?”
Chính La Chinh cũng cảm thấy kinh hãi.
Trước đây, La Chinh cho rằng cướp đoạt điểm mộng ảo của người khác chính là một con đường tắt.
Mà tất cả những người tham gia chiến trường mộng ảo đều nghĩ như vậy. Cho nên những cuộc chiến đấu thường tập trung xung quanh các thành chính lớn.
Bây giờ xem ra, chiến trường mộng ảo còn sắp xếp phong phú hơn hắn tưởng nhiều.
Khó trách Lam Nhiễm và Lưu Vũ lại cứ muốn tiến vào cánh cửa Khô Mộc nhiều lần như thế.
Với thực lực của La Chinh, một mình hắn cũng đủ sức để leo lên thần mộc Đại Xuân. Nếu hắn có được toàn bộ số quả này, hắn sẽ có được bốn triệu điểm mộng ảo. Lam Nhiễm nói, cánh cửa Khô Mộc đã mở ra ba lần. Nếu cả ba lần đều cùng một người tiến vào, vậy chẳng phải có thể kiếm được mười hai triệu điểm mộng ảo sao?
Chẳng trách hắn giết chết Cơ Lạc Tuyết một lần, tích lũy được năm triệu điểm mộng ảo nhưng lại chỉ có thể xếp ở vị trí hơn mười nghìn trong chiến trường mộng ảo.
“Mỗi người được một quả.” Lam Nhiễm bước đến, hái một quả xuống. Bây giờ là lúc phân chia cho mọi người.
Mắt võ giả Yêu Dạ tộc sáng lên. Một quả là một trăm nghìn điểm mộng ảo cơ đấy!
Thật ra, trên đoạn đường này, bọn họ hầu như chỉ đi theo đằng sau La Chinh, cơ hội ra tay không nhiều. Có thể kiếm được một trăm nghìn điểm đã là tốt lắm rồi.
“Số điểm còn lại, ta lấy ba phần, La Chinh lấy bảy phần, ý của La đại ca như thế nào?” Ánh mắt màu xanh của Lam Nhiễm nhìn thẳng vào La Chinh, cười hỏi.
“Được thôi.” La Chinh gật đầu, lại hỏi: “Lưu Vũ đâu? Vì sao nàng ấy lại không lấy?”
La Chinh vừa mới hỏi xong, Lưu Vũ đã lắc đầu: “Ta không cần.”
“Vì sao?” La Chinh hỏi tiếp.
Lam Nhiễm đáp thay Lưu Vũ: “Nếu Lưu Vũ tích lũy được nhiều điểm mộng ảo, chắc chắn sẽ xuất hiện ở những vị trí cao. Tai mắt Yêu Dạ tộc nhiều như vậy, nhất định sẽ bị người ta chú ý. Bây giờ, Lưu Vũ không nên để người khác chú ý đến, bị quên lãng là tốt nhất.”
Dù sao Lưu Vũ vẫn còn ở trong nhà giam của Yêu Dạ tộc. Nếu nàng lọt vào vị trí năm triệu võ giả đầu tiên của chiến trường mộng ảo, nhất định sẽ bị người ta chú ý. Với thực lực của Lưu Vũ, muốn lọt vào năm triệu người đầu tiên cũng không khó.
Nếu vì thế mà bị Dao chú ý thì sợ rằng hậu quả mà nàng phải chịu sẽ càng xấu hơn.
Mặc dù khả năng này không cao, nhưng trong thời điểm này, cẩn thận vẫn tốt hơn.
La Chinh nhìn Lưu Vũ, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi.”
Sau đó, hắn đưa tay nhận số quả mà Lam Nhiễm đưa đến, bóp nát từng quả.
Mỗi lần bóp một quả, ngang ngửa với việc La Chinh giết chết một người trong chiến trường mộng ảo. Vì thế, điểm mộng ảo từ trong những quả này nhanh chóng bay thẳng vào người La Chinh.
La Chinh được chia bảy phần, tức là hai mươi mốt quả. Sau khi bóp nát hai mươi mốt quả, hắn lấy được hai triệu một trăm nghìn điểm. Số lượng này rất khả quan, gần với số điểm giết chết Cơ Lạc Tuyết.
Một ý niệm hiện ra trong đầu La Chinh. Hắn vội kiểm tra lại, phát hiện thứ hạng của mình vẫn không thay đổi.
Trong Đại Giới này, vị trí của hắn đã tăng lên mười vị trí, xếp thứ hai trăm sáu mươi bảy.
Nhưng xếp hạng trong toàn bộ chiến trường mộng ảo lại không tăng, đã thế còn rơi xuống vị trí mười lăm nghìn. Điều này nói rõ, tốc độ cướp đoạt điểm mộng ảo của những võ giả ngoài kia còn nhanh hơn cả La Chinh.