Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1229
Chương 1229: Cố nhân
Nguyên nhân Lam Nhiễm muốn so sánh mình với La Chinh cũng giống như B3ạch Vi vậy.
Đối với người mạnh hơn mình, võ giả cũng có lòng 5cảnh giác, thậm chí có lúc ngay cả bạn bè cũng sẽ đề phòng lẫn nhau.9
Huống chi Lam Nhiễm lại không quen biết La Chinh.
Xem6 tình hình thì có vẻ như La Chinh là do Bạch Vi dẫn theo, nhưng ngườ8i này có thực lực như thế, vì sao lại chịu giúp đỡ nàng?
Cái cây này chính là một thánh địa cực phẩm để giành điểm mộng ảo. Mỗi lần xông vào thì ít nhất có thể lấy được mấy triệu điểm. Nếu La Chinh dùng thực lực để chiếm cứ nơi này, e là Yêu Dạ tộc của nàng cũng đành bó tay.
Từ một điểm này thôi cũng có thể thấy chuyện Lam Nhiễm lo lắng là bình thường.
Một đao kia của La Chinh đã khiến cho toàn bộ võ giả Ma tộc chấn động trong lòng!
Mặc dù những võ giả Ma tộc này hơi nóng nảy, nhưng mắt nhìn lại không kém. Bọn họ cũng hiểu rõ bản thân đã đến bước đường cùng rồi.
Trong thân cây này chỉ có một lối đi, một phía bị La Chinh canh giữ, còn một phía khác chính là trận Diệp Lạc. Nếu bị bọn họ đưa vào thế gọng kìm, Ma tộc cũng mất đi con đường phản kháng cuối cùng.
“Giết tên nhóc này trước đã!”
Còn Lưu Vũ...
Nàng chỉ thản nhiên nhìn người thanh niên phía xa kia.
Năm đó, khi hắn tiến vào đại lục Hải Thần vẫn chỉ là một3chàng thiếu niên, dáng vẻ hơi gầy yếu, trên người còn có chút ngây ngô.
Nhưng bây giờ, La Chinh lại cho nàng một cảm giác tự tin mãnh liệt, giống như hắn có thể dễ dàng tiêu diệt những người trước mắt này.
Người có thể hạ được Thiên Tôn, thì đối kháng với mấy võ giả Ma tộc này có khó khăn gì?
Lưu Vũ đã nhận ra La Chinh, nên cũng tuyệt đối tin tưởng thực lực của hắn.
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, khiên lớn trong tay võ giả xông lên đầu tiên kia đã nổ tan tành!
Mà bóng La Chinh thì giống như bóng ma, không ngừng bay lượn xung quanh những võ giả Ma tộc này.
Cho dù là khe hở2nhỏ nhất, La Chinh cũng có thể bay qua như một làn khói. Hắn luôn duy trì một khoảng cách vô cùng gần với đám võ giả Ma tộc, giống như dán ngay vào sau lưng họ vậy.
Sau nhanh chóng ra quyết định, võ giả mang khiên lớn trên vai liền xông lên đầu tiên!
Những võ giả Ma tộc còn lại cũng biết tình huống mình phải đối mặt nên cũng hành động theo!
Những võ giả Ma tộc này cường tráng như những ngọn núi nhỏ, lao thẳng về phía La Chinh.
Mà Bạch Vi ở một bên cũng không dẫn người của Yêu Dạ tộc đuổi theo. Miệng nàng nhẹ nhàng mấp máy, đang nói chuyện gì đó với Lam Nhiễm.
Dù là Bạch2Vi, Lam Nhiễm, hai người đều không ra tay.
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, khiên lớn trong tay võ giả xông lên đầu tiên kia đã nổ tan tành!
Mà bóng La Chinh thì giống như bóng ma, không ngừng bay lượn xung quanh những võ giả Ma tộc này.
Cho dù là khe hở nhỏ nhất, La Chinh cũng có thể bay qua như một làn khói. Hắn luôn duy trì một khoảng cách vô cùng gần với đám võ giả Ma tộc, giống như dán ngay vào sau lưng họ vậy.
Ngay sau đó liền thấy hắn tự tay vỗ một chưởng xuống gáy võ giả Ma tộc kia!
“Bụp!”
Kèm theo một tiếng vang nặng nề.
Võ giả Ma tộc dẫn đầu ầm ầm ngã xuống đất,9tuôn ra một luồng điểm sáng mộng ảo màu vàng.
Những điểm sáng mộng ảo màu vàng đó còn chưa kịp trốn vào trong cơ thể La Chinh thì bóng hắn đã đón một cây đại đao bao quanh, thậm chí hắn còn dán vào lưỡi đao, không hề sợ bị đao này cắt trúng!
Trong nháy mắt xông lên, đầu gối La Chinh liền đạp mạnh lên mặt võ giả Ma tộc kia.
Lại thêm một luồng điểm sáng mộng ảo nổ ra!
Một lượng lớn điểm sáng mộng ảo điên cuồng đuổi theo bóng La Chinh. Nhưng từ đầu tới cuối vẫn duy trì một khoảng cách với La Chinh, cũng chính là khoảng cách ba tấc!
Năng lượng mà số điểm mộng ảo này tỏa ra4có thể không đáng kể, nhưng từ sau khi La Chinh sử dụng Bát Khúc Phi Yên, bản thân hắn cũng đã nhẹ như lông hồng. Nên những điểm sáng mộng ảo này chạy theo sau lưng đã “đẩy” hắn, khiến cho tốc độ của hắn tăng hơn gấp hai lần!
“Ầm!”
“Đùng!”
“Đoàng!”
Mỗi lần La Chinh xuyên qua đều sẽ phát ra một tiếng vang trầm đục, mà sau mỗi tiếng vang là một vị võ giả Ma tộc ngã xuống.
Thực lực của những võ giả Ma tộc đã ngã xuống này cũng không phải kém, ít nhất cũng là võ giả thiên tài trong thánh địa thập phẩm. Bởi vì tham gia chiến trường mộng ảo, vũ khí bọn họ được trang bị trong tay ít nhất cũng là thần khí nhị phẩm, thậm chí còn có mấy món thần khí nhất phẩm.
Nhưng căn bản bọn họ không thể bắt được bóng dáng như ma quỷ kia của La Chinh. Cho dù cố gắng lắm rồi bắt được thì La Chinh cũng giống như con cá trạch trơn tuột, trườn đi ngay lập tức!
Nếu La Chinh có hứng thú phản kích liền trực tiếp biến thần khí trong tay bọn họ thành một đống sắt vụn!
Đây là một trận đấu nhưng lại cứ như một trò đùa. Cho dù là người xem cuộc chiến như Yêu Dạ tộc thì khi thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng có cảm giác vô cùng bất lực - bọn họ còn tưởng tượng đến cảnh chính mình chiến đấu với La Chinh. Sau khi đấu tranh trong lòng, họ cũng nhanh chóng hiểu được, bản thân mình không phải là đối thủ của người này.
“Ầm!”
Võ giả cuối cùng của Ma tộc ầm ầm ngã xuống đất.
Lúc này bóng người La Chinh mới nhẹ nhàng dừng lại. Cho tới giờ khắc này, điểm mộng ảo vẫn luôn bay theo sau lưng La Chinh mới nhanh chóng hòa vào trong cơ thể hắn!
“Chỗ điểm mộng ảo này...” Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên. Chờ sau khi hoàn toàn hấp thu hết điểm mộng ảo, La Chinh mới chợt mở mắt ra, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm: “Lại gần được một triệu!”
Thật ra thực lực của những võ giả Ma tộc này còn không bằng Long Cầm của Ma tộc kia.
Nhưng theo thời gian chiến trường mộng ảo mở ra càng lâu, điểm sáng mộng ảo cũng không ngừng tập trung trên một số rất ít người. Nếu La Chinh lại về thành chính Ma tộc lần nữa thì tổng số điểm mộng ảo của đám sói béo mập kia nhất định phải nhiều hơn trước đây mấy lần.
Để xử lý xong những võ giả Ma tộc này, La Chinh tốn không tới ba mươi nhịp thở.
Cách La Chinh không xa, trận Diệp Lạc không hề tản đi, ngoài viền từng chiếc lá rụng hiện lên ánh sáng vàng nhạt, rõ ràng sắc bén dị thường.
Khi ánh mắt La Chinh lướt qua những lá rụng này, nhìn chăm chú vào Lam Nhiễm thì liền thấy vẻ cảnh giác trên mặt nàng.
Thì ra là như vậy. Vừa rồi không ra tay, là bởi vì không tin mình?
La Chinh thầm phán đoán, nhưng hắn cũng không để ý. Dù sao hắn cũng đã tìm được Lưu Vũ rồi.
Lúc này tất cả người của Yêu Dạ tộc đều trở nên căng thẳng. Đối mặt với một La Chinh như vậy, bọn họ căn bản không có khả năng phản kháng.
Trong nháy mắt La Chinh vừa mới bước chân, toàn bộ lá rụng đều bắt đầu cuộn lên, tạo thành một trận pháp huyền ảo. Trong lúc cuộn lên, chúng đồng thời phát ra tiếng xào xạc, mọi phiến lá đều duy trì một phương hướng, đối diện với La Chinh.
Mặc dù Lam Nhiễm không hề nói chuyện, nhưng ý cảnh cáo đã vô cùng rõ ràng.
Thế nhưng La Chinh lại không hề để tâm, hắn vẫn đi thẳng về phía Lam Nhiễm.
“Không được qua đây!” Lam Nhiễm mở miệng cảnh cáo. Chân nguyên trong cơ thể nàng khuếch tán ra, đôi mắt màu xanh nhạt nhìn chằm chằm vào La Chinh, ngón tay hơi động. Dường như chỉ cần La Chinh tiến lên trước một bước nữa là nàng sẽ ra tay ngay lập tức.
La Chinh vẫn chậm rãi cất bước, trên mặt mang theo nụ cười, tựa như chưa từng nghe thấy lời cảnh cáo của Lam Nhiễm.
Mắt thấy La Chinh đã bước vào trong phạm vi của trận Diệp Lạc, thậm chí hắn còn giẫm lên mấy phiến lá, Lam Nhiễm liền cắn răng, hai con ngươi màu xanh dần hiện ra một tia sát ý. Người này quá mạnh, nếu hắn vượt qua được trận Diệp Lạc, vậy thì nàng không có năng lực đối phó hắn!
Nhưng ngay lúc Lam Nhiễm vừa muốn điều khiển những chiếc lá rụng kia công kích La Chinh, Lưu Vũ cũng bước vào trận Diệp Lạc!
“Lưu Vũ?”
Lam Nhiễm hơi sửng sờ, lại thấy Lưu Vũ nở một nụ cười.
Lưu Vũ khẽ gật đầu với Lam Nhiễm: “Đừng lo, hắn là cố nhân.”
“Cố nhân?” Lam Nhiễm sửng sốt.
Lưu Vũ tiếp tục gật đầu cười nói: “Còn nhớ ta đã từng nói với ngươi không? Trong thiên hạ này chỉ một người có thể thay đổi được vận mệnh của ta. Người đó, chính là hắn.”
Lam Nhiễm sững sờ.
Trong lần mạo hiểm này, Lưu Vũ cũng đã nói qua tình hình với nàng.
Nàng đã đắc tội với Hình Phạt Vương thế nào, bị giam vào tù chịu cực hình bằng sắt nung ra sao.
Lưu Vũ nói trên thế giới này chỉ có một người có thể cứu nàng, đó chính là người có Thét Lệnh không giới hạn trong thiên hạ, thậm chí hơn mười vị Thiên Tôn cũng không thể làm gì hắn.
Nếu Lưu Vũ đã nói như thế, người trước mắt này chính là La Chinh sao?
Bây giờ trong thiên hạ, bản thân La Chinh cũng đã là một truyền kỳ!
Vì thế, trong tâm trí mỗi người cũng sẽ suy đoán thực lực của La Chinh, suy đoán nào cũng có.
Có người nói La Chinh lấy được truyền thừa của Tiên Phủ, e là sức mạnh đã trở nên vô cùng khủng bố, đối phó với các chủng tộc lớn cũng không thành vấn đề!
Cũng có người nói, thiên phú của La Chinh này cũng thường thôi. Giết được Thiên Tôn chẳng qua là dựa vào vật bên ngoài, chứ thực lực bản thân rất bình thường, chỉ là làm mờ mắt người ta mà thôi.
Nhưng chỉ dựa vào sức mạnh La Chinh vừa mới thể hiện ra, người này tuyệt đối có năng lực chống lại đám Thiên Kiêu!
Chàng trai trẻ tuổi trong truyền thuyết đang đứng ngay ở trước mặt mình, cho dù là Lam Nhiễm thì trong lòng cũng chấn động không nhẹ.
“Ngươi chính là La Chinh đấy sao?”
Nguyên nhân Lam Nhiễm muốn so sánh mình với La Chinh cũng giống như B3ạch Vi vậy.
Đối với người mạnh hơn mình, võ giả cũng có lòng 5cảnh giác, thậm chí có lúc ngay cả bạn bè cũng sẽ đề phòng lẫn nhau.9
Huống chi Lam Nhiễm lại không quen biết La Chinh.
Xem6 tình hình thì có vẻ như La Chinh là do Bạch Vi dẫn theo, nhưng ngườ8i này có thực lực như thế, vì sao lại chịu giúp đỡ nàng?
Cái cây này chính là một thánh địa cực phẩm để giành điểm mộng ảo. Mỗi lần xông vào thì ít nhất có thể lấy được mấy triệu điểm. Nếu La Chinh dùng thực lực để chiếm cứ nơi này, e là Yêu Dạ tộc của nàng cũng đành bó tay.
Từ một điểm này thôi cũng có thể thấy chuyện Lam Nhiễm lo lắng là bình thường.
Mặc dù những võ giả Ma tộc này hơi nóng nảy, nhưng mắt nhìn lại không kém. Bọn họ cũng hiểu rõ bản thân đã đến bước đường cùng rồi.
Trong thân cây này chỉ có một lối đi, một phía bị La Chinh canh giữ, còn một phía khác chính là trận Diệp Lạc. Nếu bị bọn họ đưa vào thế gọng kìm, Ma tộc cũng mất đi con đường phản kháng cuối cùng.
“Giết tên nhóc này trước đã!”
Còn Lưu Vũ...
Nàng chỉ thản nhiên nhìn người thanh niên phía xa kia.
Năm đó, khi hắn tiến vào đại lục Hải Thần vẫn chỉ là một3chàng thiếu niên, dáng vẻ hơi gầy yếu, trên người còn có chút ngây ngô.
Nhưng bây giờ, La Chinh lại cho nàng một cảm giác tự tin mãnh liệt, giống như hắn có thể dễ dàng tiêu diệt những người trước mắt này.
Người có thể hạ được Thiên Tôn, thì đối kháng với mấy võ giả Ma tộc này có khó khăn gì?
Lưu Vũ đã nhận ra La Chinh, nên cũng tuyệt đối tin tưởng thực lực của hắn.
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, khiên lớn trong tay võ giả xông lên đầu tiên kia đã nổ tan tành!
Mà bóng La Chinh thì giống như bóng ma, không ngừng bay lượn xung quanh những võ giả Ma tộc này.
Cho dù là khe hở2nhỏ nhất, La Chinh cũng có thể bay qua như một làn khói. Hắn luôn duy trì một khoảng cách vô cùng gần với đám võ giả Ma tộc, giống như dán ngay vào sau lưng họ vậy.
Sau nhanh chóng ra quyết định, võ giả mang khiên lớn trên vai liền xông lên đầu tiên!
Những võ giả Ma tộc còn lại cũng biết tình huống mình phải đối mặt nên cũng hành động theo!
Những võ giả Ma tộc này cường tráng như những ngọn núi nhỏ, lao thẳng về phía La Chinh.
Mà Bạch Vi ở một bên cũng không dẫn người của Yêu Dạ tộc đuổi theo. Miệng nàng nhẹ nhàng mấp máy, đang nói chuyện gì đó với Lam Nhiễm.
Dù là Bạch2Vi, Lam Nhiễm, hai người đều không ra tay.
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, khiên lớn trong tay võ giả xông lên đầu tiên kia đã nổ tan tành!
Mà bóng La Chinh thì giống như bóng ma, không ngừng bay lượn xung quanh những võ giả Ma tộc này.
Cho dù là khe hở nhỏ nhất, La Chinh cũng có thể bay qua như một làn khói. Hắn luôn duy trì một khoảng cách vô cùng gần với đám võ giả Ma tộc, giống như dán ngay vào sau lưng họ vậy.
Ngay sau đó liền thấy hắn tự tay vỗ một chưởng xuống gáy võ giả Ma tộc kia!
“Bụp!”
Kèm theo một tiếng vang nặng nề.
Võ giả Ma tộc dẫn đầu ầm ầm ngã xuống đất,9tuôn ra một luồng điểm sáng mộng ảo màu vàng.
Những điểm sáng mộng ảo màu vàng đó còn chưa kịp trốn vào trong cơ thể La Chinh thì bóng hắn đã đón một cây đại đao bao quanh, thậm chí hắn còn dán vào lưỡi đao, không hề sợ bị đao này cắt trúng!
Trong nháy mắt xông lên, đầu gối La Chinh liền đạp mạnh lên mặt võ giả Ma tộc kia.
Lại thêm một luồng điểm sáng mộng ảo nổ ra!
Một lượng lớn điểm sáng mộng ảo điên cuồng đuổi theo bóng La Chinh. Nhưng từ đầu tới cuối vẫn duy trì một khoảng cách với La Chinh, cũng chính là khoảng cách ba tấc!
Năng lượng mà số điểm mộng ảo này tỏa ra4có thể không đáng kể, nhưng từ sau khi La Chinh sử dụng Bát Khúc Phi Yên, bản thân hắn cũng đã nhẹ như lông hồng. Nên những điểm sáng mộng ảo này chạy theo sau lưng đã “đẩy” hắn, khiến cho tốc độ của hắn tăng hơn gấp hai lần!
“Ầm!”
“Đùng!”
“Đoàng!”
Mỗi lần La Chinh xuyên qua đều sẽ phát ra một tiếng vang trầm đục, mà sau mỗi tiếng vang là một vị võ giả Ma tộc ngã xuống.
Thực lực của những võ giả Ma tộc đã ngã xuống này cũng không phải kém, ít nhất cũng là võ giả thiên tài trong thánh địa thập phẩm. Bởi vì tham gia chiến trường mộng ảo, vũ khí bọn họ được trang bị trong tay ít nhất cũng là thần khí nhị phẩm, thậm chí còn có mấy món thần khí nhất phẩm.
Nhưng căn bản bọn họ không thể bắt được bóng dáng như ma quỷ kia của La Chinh. Cho dù cố gắng lắm rồi bắt được thì La Chinh cũng giống như con cá trạch trơn tuột, trườn đi ngay lập tức!
Nếu La Chinh có hứng thú phản kích liền trực tiếp biến thần khí trong tay bọn họ thành một đống sắt vụn!
Đây là một trận đấu nhưng lại cứ như một trò đùa. Cho dù là người xem cuộc chiến như Yêu Dạ tộc thì khi thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng có cảm giác vô cùng bất lực - bọn họ còn tưởng tượng đến cảnh chính mình chiến đấu với La Chinh. Sau khi đấu tranh trong lòng, họ cũng nhanh chóng hiểu được, bản thân mình không phải là đối thủ của người này.
“Ầm!”
Võ giả cuối cùng của Ma tộc ầm ầm ngã xuống đất.
Lúc này bóng người La Chinh mới nhẹ nhàng dừng lại. Cho tới giờ khắc này, điểm mộng ảo vẫn luôn bay theo sau lưng La Chinh mới nhanh chóng hòa vào trong cơ thể hắn!
“Chỗ điểm mộng ảo này...” Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên. Chờ sau khi hoàn toàn hấp thu hết điểm mộng ảo, La Chinh mới chợt mở mắt ra, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm: “Lại gần được một triệu!”
Thật ra thực lực của những võ giả Ma tộc này còn không bằng Long Cầm của Ma tộc kia.
Nhưng theo thời gian chiến trường mộng ảo mở ra càng lâu, điểm sáng mộng ảo cũng không ngừng tập trung trên một số rất ít người. Nếu La Chinh lại về thành chính Ma tộc lần nữa thì tổng số điểm mộng ảo của đám sói béo mập kia nhất định phải nhiều hơn trước đây mấy lần.
Để xử lý xong những võ giả Ma tộc này, La Chinh tốn không tới ba mươi nhịp thở.
Cách La Chinh không xa, trận Diệp Lạc không hề tản đi, ngoài viền từng chiếc lá rụng hiện lên ánh sáng vàng nhạt, rõ ràng sắc bén dị thường.
Khi ánh mắt La Chinh lướt qua những lá rụng này, nhìn chăm chú vào Lam Nhiễm thì liền thấy vẻ cảnh giác trên mặt nàng.
Thì ra là như vậy. Vừa rồi không ra tay, là bởi vì không tin mình?
La Chinh thầm phán đoán, nhưng hắn cũng không để ý. Dù sao hắn cũng đã tìm được Lưu Vũ rồi.
Lúc này tất cả người của Yêu Dạ tộc đều trở nên căng thẳng. Đối mặt với một La Chinh như vậy, bọn họ căn bản không có khả năng phản kháng.
Trong nháy mắt La Chinh vừa mới bước chân, toàn bộ lá rụng đều bắt đầu cuộn lên, tạo thành một trận pháp huyền ảo. Trong lúc cuộn lên, chúng đồng thời phát ra tiếng xào xạc, mọi phiến lá đều duy trì một phương hướng, đối diện với La Chinh.
Mặc dù Lam Nhiễm không hề nói chuyện, nhưng ý cảnh cáo đã vô cùng rõ ràng.
Thế nhưng La Chinh lại không hề để tâm, hắn vẫn đi thẳng về phía Lam Nhiễm.
“Không được qua đây!” Lam Nhiễm mở miệng cảnh cáo. Chân nguyên trong cơ thể nàng khuếch tán ra, đôi mắt màu xanh nhạt nhìn chằm chằm vào La Chinh, ngón tay hơi động. Dường như chỉ cần La Chinh tiến lên trước một bước nữa là nàng sẽ ra tay ngay lập tức.
La Chinh vẫn chậm rãi cất bước, trên mặt mang theo nụ cười, tựa như chưa từng nghe thấy lời cảnh cáo của Lam Nhiễm.
Mắt thấy La Chinh đã bước vào trong phạm vi của trận Diệp Lạc, thậm chí hắn còn giẫm lên mấy phiến lá, Lam Nhiễm liền cắn răng, hai con ngươi màu xanh dần hiện ra một tia sát ý. Người này quá mạnh, nếu hắn vượt qua được trận Diệp Lạc, vậy thì nàng không có năng lực đối phó hắn!
Nhưng ngay lúc Lam Nhiễm vừa muốn điều khiển những chiếc lá rụng kia công kích La Chinh, Lưu Vũ cũng bước vào trận Diệp Lạc!
“Lưu Vũ?”
Lam Nhiễm hơi sửng sờ, lại thấy Lưu Vũ nở một nụ cười.
Lưu Vũ khẽ gật đầu với Lam Nhiễm: “Đừng lo, hắn là cố nhân.”
“Cố nhân?” Lam Nhiễm sửng sốt.
Lưu Vũ tiếp tục gật đầu cười nói: “Còn nhớ ta đã từng nói với ngươi không? Trong thiên hạ này chỉ một người có thể thay đổi được vận mệnh của ta. Người đó, chính là hắn.”
Lam Nhiễm sững sờ.
Trong lần mạo hiểm này, Lưu Vũ cũng đã nói qua tình hình với nàng.
Nàng đã đắc tội với Hình Phạt Vương thế nào, bị giam vào tù chịu cực hình bằng sắt nung ra sao.
Lưu Vũ nói trên thế giới này chỉ có một người có thể cứu nàng, đó chính là người có Thét Lệnh không giới hạn trong thiên hạ, thậm chí hơn mười vị Thiên Tôn cũng không thể làm gì hắn.
Nếu Lưu Vũ đã nói như thế, người trước mắt này chính là La Chinh sao?
Bây giờ trong thiên hạ, bản thân La Chinh cũng đã là một truyền kỳ!
Vì thế, trong tâm trí mỗi người cũng sẽ suy đoán thực lực của La Chinh, suy đoán nào cũng có.
Có người nói La Chinh lấy được truyền thừa của Tiên Phủ, e là sức mạnh đã trở nên vô cùng khủng bố, đối phó với các chủng tộc lớn cũng không thành vấn đề!
Cũng có người nói, thiên phú của La Chinh này cũng thường thôi. Giết được Thiên Tôn chẳng qua là dựa vào vật bên ngoài, chứ thực lực bản thân rất bình thường, chỉ là làm mờ mắt người ta mà thôi.
Nhưng chỉ dựa vào sức mạnh La Chinh vừa mới thể hiện ra, người này tuyệt đối có năng lực chống lại đám Thiên Kiêu!
Chàng trai trẻ tuổi trong truyền thuyết đang đứng ngay ở trước mặt mình, cho dù là Lam Nhiễm thì trong lòng cũng chấn động không nhẹ.
“Ngươi chính là La Chinh đấy sao?”
Last edited: