Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1228
Chương 1228: Lam nhiễm
Đám võ giả Ma tộc trước mắt này cũng3 đã tức đỏ cả mắt.
Từ sau kh5i tiến vào chiến trường mộng ảo, mư9ời gã võ giả Ma tộc này liền nhập l6ại thành một nhóm, đã cướp đoạt ba 8tòa thành.
Trong đó có hai người cũng có thể được xếp vào tốp năm trăm cái tên đầu tiên, trong chiến trường mộng ảo, có thể được xếp vào tốp một triệu cái tên trong một Đại Giới!
Bọn họ cũng tình cờ xông vào trong cửa Khô Mộc này!
Nhưng không ngờ lại bị chống cự ác liệt như thế…
Lãng phí suốt mấy canh giờ mà vẫn không thể xông qua mấy chiếc lá rụng này, đã thế còn mất đi hai huynh đệ, rõ ràng là gặp quỷ
Gã võ giả Ma tộc kia gào thét xong thì trong tay liền xuất hiện một cái khiên lớn: “Ta xông lên trước, các ngươi theo phía sau. Các huynh đệ cứ nỗ lực đến lúc cuối là được. Ta thấy đám phụ nữ này cũng không chống đỡ được nữa đâu!”
“Liều mạng!”
“Mẹ nó, thật là lãng phí thời gian. Không biết phía trên cái cây gỗ quỷ quái này rốt cuộc có bảo bối gì…”
Những võ giả Ma tộc khác cũng hưởng ứng. Dưới sự mất kiểm soát, bọn họ cũng đều tự súc thế, chuẩn bị nỗ lực cho đến phút cuối cùng, nhằm bắt đối phương lại.
Lam Nhiễm như suy nghĩ điều gì đó, nàng nhẹ nhàng đung đưa của3ngón tay, tất cả những lá cây trên trận Lạc Diệp bên cạnh đều được nhuộm một tia sáng bóng màu vàng, trở nên càng sắc bén khác thường: “Ta thích thái độ lạc quan của ngươi. Nếu ngươi có thể tự do, cho dù là ở Yêu Dạ tộc trên Thượng Giới, ngươi nhất định cũng có thể tỏa sáng!”
Lưu Vũ khẽ cười, lời cảm thán này, Lam Nhiễm đã nói rất nhiều lần…
Giả thiết này của nàng cũng không tồn tại. Ràng buộc giữa Yêu Dạ tộc với võ giả trong tộc cũng không mạnh, nhưng mệnh lệnh của Vương chính là luật sắt.
Ai bảo một nhân vật nhỏ như nàng lại đắc tội với Hình Phạt Vương chứ?
“Mấy tên bẩn thỉu sắp2tới rồi…”
“Vậy thì lên đi…”
Vẻ mặt hai cô gái Yêu Dạ tộc đầy kiên quyết.
Tranh đấu với người khác vốn là một chuyện vô cùng vui vẻ. Lưu Vũ không quan tâm đến điểm mộng ảo, nàng chỉ hy vọng khoảng thời gian ở trong không gian mộng ảo này trôi chậm đi một chút, chậm đi một chút nữa…
Mắt thấy võ giả Ma tộc cầm đầu đang cầm một mặt khiên lớn xông tới.
Phía sau bọn họ lại truyền tới một giọng nói: “Xem ra không tới trễ!”
Bên cạnh Lưu Vũ là một cô gái Yêu Dạ tộc dáng người cao gầy đứng đầu sừng sững ở phía trước!
Cô gái này có một mái tóc dài màu xanh da trời, giống như2màu của trời xanh được nhuộm trên tóc nàng vậy…
Giờ phút này, trong tay Lam Nhiễm còn vô số phiến lá nho nhỏ, giống như chiếc vòng tay được xâu từ những phiến lá.
“Lưu Vũ… Có lẽ không chống đỡ được nữa rồi.” Trên mặt Lam Nhiễm lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
“Không sao, chúng ta còn có cơ hội làm lại.” Lưu Vũ thản nhiên cười nói.
Vẻ mặt hai cô gái Yêu Dạ tộc đầy kiên quyết.
Tranh đấu với người khác vốn là một chuyện vô cùng vui vẻ. Lưu Vũ không quan tâm đến điểm mộng ảo, nàng chỉ hy vọng khoảng thời gian ở trong không gian mộng ảo này trôi chậm đi một chút, chậm đi một chút nữa…
Mắt thấy võ9giả Ma tộc cầm đầu đang cầm một mặt khiên lớn xông tới.
Phía sau bọn họ lại truyền tới một giọng nói: “Xem ra không tới trễ!”
Những võ giả Ma tộc kia hơi sửng sốt, chợt xoay đầu lại, ánh mắt rơi trên người La Chinh, tất cả đều hơi sửng sốt.
Võ giả Nhân tộc?
Nơi này làm sao lại có một võ giả Nhân tộc?
La Chinh vừa nói xong câu kia, trên mặt liền nở nụ cười tủm tỉm, chầm chậm đi về phía bên này. Dường như hắn nhắm mắt làm ngơ với những võ giả Ma tộc trước mặt.
“Bạch Vi! Nàng đưa viện binh tới, nhưng sao lại có võ giả Nhân tộc?”
Không chỉ đám Ma tộc hơi sững sờ, ngay cả Lam4Nhiễm và vài người Yêu Dạ tộc phía sau Lam Nhiễm cũng có phần buồn bực.
Ở trong thành chính, bọn họ đã từng giao ước, không được đưa người ngoại tộc vào cửa Khô Mộc, Bạch Vi đang nghĩ gì vậy? Nhìn võ giả Nhân tộc này, hẳn là người mà nàng đưa tới…
Ngay cả Lưu Vũ, sau khi nhìn thấy La Chinh thì hô hấp đột nhiên vô cùng dồn dập. Chuôi kiếm nhỏ lóe lên ánh sáng rực rỡ khẽ run trong không trung, trong mắt còn lộ vẻ khó tin, khóa chặt bóng dáng của La Chinh ở trong con ngươi của mình.
Ở trong nhà giam, khi bị phạt, Lưu Vũ thường nghe thấy giọng nói của La Chinh không ngừng vang vọng trong vũ trụ.
Chàng trai Nhân tộc này phi thăng cùng lúc với mình, nhưng chỉ ở đây mấy năm ngắn ngủi, vậy mà đã tạo ra động tĩnh lớn như vậy, Lưu Vũ cũng sinh lòng xúc động.
Ban đầu khi nàng gặp La Chinh, người này còn là một “Chiến Giả” nho nhỏ…
Thực ra trong lòng Lưu Vũ cũng có một kỳ vọng nhỏ.
Nàng hy vọng La Chinh vùng lên…
Hy vọng Huân vùng lên…
Cũng chỉ có như thế, bản thân mới có ngày được giải cứu.
Chẳng qua thời gian trôi đi, Lưu Vũ cũng hiểu, nàng đã là một người bị lãng quên.
Vũ trụ lớn như vậy.
Thậm chí một Đại Giới trong đó cũng đã to lớn khác thường.
Cho dù La Chinh thật sự có một ngày vùng lên, thậm chí giúp được Huân trở lại ngôi Vương, thậm chí đẩy Dao xuống thì đã sao?
La Chinh sẽ chú ý tới trong một nhà giam ở trong góc của một Đại Giới nào đó sao?
Điều này hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Sau khi sinh ra ý nghĩ này, Lưu Vũ cũng tuyệt vọng.
Nàng biết La Chinh sẽ sẵn lòng giúp mình, vấn đề là bản thân nàng không thể rời khỏi nhà giam thì làm sao có thể báo cho La Chinh biết được?
Chiến trường mộng ảo này mở ra, tất cả các võ giả Thần Hải Cảnh đều đứng trong chiến trường rộng lớn này.
Có thể Lưu Vũ chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ có cơ hội gặp được La Chinh.
Chiến trường mộng ảo được chia thành năm mươi Đại Giới, xác suất nàng ở cùng một Đại Giới với La Chinh chỉ có một phần năm mươi.
Mà trong một Đại Giới lại có vô số thành chính, cả chiến trường mộng ảo lại có tới hàng triệu võ giả tiến vào, xác suất vô tình gặp La Chinh gần như có thể coi là con số không.
Nhưng vậy mà cái xác suất nhỏ đến như vậy lại xảy ra. Nàng gặp La Chinh chính là kỳ tích!
Cảm xúc dâng trào, nên trong lúc nhất thời nàng lại kích động tới mức không nói nên lời!
“Võ giả Nhân tộc, cút sang một bên. Nơi này không có chỗ của ngươi!” Một gã võ giả Ma tộc mắng.
La Chinh vẫn chậm rãi đi tiếp, trên mặt vẫn nở nụ cười thản nhiên như trước…
Nếu những võ giả Ma tộc này cẩn thận quan sát thì có thể nhìn thấy ánh mắt La Chinh thật ra cũng không rơi trên người bọn họ, mà lướt thẳng qua, bốn mắt nhìn nhau với Lưu Vũ.
La Chinh cũng không biết tình hình gần đây của Lưu Vũ như thế nào.
Ở trong mắt La Chinh, Lưu Vũ được xem như là người bạn cũ, ít nhất trên đường bản thân lưu lạc ở đại lục Hải Thần, nàng đã giúp đỡ hắn rất nhiều.
“Giết hắn.” Võ giả Ma tộc cầm khiên lớn trong tay, quyết đoán ra lệnh. Hắn cảm nhận được một tia tà tính toát ra từ trên người võ giả Nhân tộc. Cảm giác quỷ dị này khiến hắn mơ hồ thấy lo lắng.
Một gã võ giả Ma tộc cầm trong tay cây chùy, xông về phía La Chinh đầu tiên!
Cây chùy lớn kia lóe ra ánh kim loại sáng bóng đen nhánh, phía trên, từng chiếc nanh sói lại sắc bén khác thường!
Hai tay võ giả Ma tộc này cầm cây chùy, cương nguyên trong cơ thể bùng nổ mạnh mẽ như thuốc nổ. Lực tác động sinh ra hết sức kinh khủng. Dường như hắn không phải đang vung một cây chùy, mà là một ngọn núi lớn!
“Không tránh?”
Ở một bên trận Lạc Diệp, vẻ mặt Lam Nhiễm đầy ngạc nhiên. Nàng cũng hoàn toàn không hề biết rõ lai lịch của võ giả Nhân tộc này.
La Chinh đưa tay, hóa thành một chưởng đao, hướng nghiêng về phía trên mà chém qua!
Tốc độ của chưởng đao này không nhanh, thậm chí phải gọi là hết sức chậm chạp, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong đó thì không sinh linh nào ở đây có thể tưởng tượng được!
“Binh!”
Âm thanh nặng nề truyền tới, tiếng chưởng đao của La Chinh va chạm với cây chùy cũng không hề làm người khác kinh ngạc.
Nhưng vào giờ khắc này, con ngươi trong hốc mắt rất nhiều võ giả liền trợn trừng lên, gần như cùng một lúc, tất cả đều hít một hơi khí lạnh…
Cây chùy lớn kia dễ dàng bị gãy lìa ngay dưới chưởng đao này của La Chinh.
Không chỉ có vậy, nửa trên của cây chùy sau khi bị gãy liền bay về phía sau, hóa thành vô số mãnh vỡ màu đen, rơi lả tả trong không trung. Thân cây nổi lên một trận mưa phùn màu đen!
Cùng lúc đó, hai gan bàn tay của võ giả Ma tộc nắm cây chùy kia bỗng nứt, tuôn ra một dòng máu màu nâu.
Đầu tiên là gan bàn tay, tiếp nữa là cả bàn tay, sau đó là hai cánh tay. Nhưng chưa hề dừng lại, thậm chí hai vai gã cũng nát bấy ra…
Mà tất cả chỉ là do một chưởng đao vô cùng bình thường.
Bạch Vi đứng sau lưng La Chinh, trong đôi mắt nàng dường như đang dần mọc lên hai ngôi sao! Thực lực của người này, vẫn nằm ngoài dự tính của nàng!
Về phần Lam Nhiễm, nàng xuất thân cao quý, tầm mắt đương nhiên không tầm thường. Sau khi thấy cảnh tượng như vậy, hô hấp của nàng cũng trở nên dồn dập, đồng thời cảm nhận được một mối đe dọa rất lớn!
Có lẽ nàng vẫn còn sức liều mạng với những võ giả Ma tộc này, nhưng sau khi đánh giá thực lực của La Chinh, trong lòng Lam Nhiễm lại rút ra một đáp án vô cùng bất đắc dĩ. Nàng không phải là đối thủ của người này.
Đám võ giả Ma tộc trước mắt này cũng3 đã tức đỏ cả mắt.
Từ sau kh5i tiến vào chiến trường mộng ảo, mư9ời gã võ giả Ma tộc này liền nhập l6ại thành một nhóm, đã cướp đoạt ba 8tòa thành.
Trong đó có hai người cũng có thể được xếp vào tốp năm trăm cái tên đầu tiên, trong chiến trường mộng ảo, có thể được xếp vào tốp một triệu cái tên trong một Đại Giới!
Bọn họ cũng tình cờ xông vào trong cửa Khô Mộc này!
Nhưng không ngờ lại bị chống cự ác liệt như thế…
Lãng phí suốt mấy canh giờ mà vẫn không thể xông qua mấy chiếc lá rụng này, đã thế còn mất đi hai huynh đệ, rõ ràng là gặp quỷ
“Liều mạng!”
“Mẹ nó, thật là lãng phí thời gian. Không biết phía trên cái cây gỗ quỷ quái này rốt cuộc có bảo bối gì…”
Những võ giả Ma tộc khác cũng hưởng ứng. Dưới sự mất kiểm soát, bọn họ cũng đều tự súc thế, chuẩn bị nỗ lực cho đến phút cuối cùng, nhằm bắt đối phương lại.
Lam Nhiễm như suy nghĩ điều gì đó, nàng nhẹ nhàng đung đưa của3ngón tay, tất cả những lá cây trên trận Lạc Diệp bên cạnh đều được nhuộm một tia sáng bóng màu vàng, trở nên càng sắc bén khác thường: “Ta thích thái độ lạc quan của ngươi. Nếu ngươi có thể tự do, cho dù là ở Yêu Dạ tộc trên Thượng Giới, ngươi nhất định cũng có thể tỏa sáng!”
Lưu Vũ khẽ cười, lời cảm thán này, Lam Nhiễm đã nói rất nhiều lần…
Giả thiết này của nàng cũng không tồn tại. Ràng buộc giữa Yêu Dạ tộc với võ giả trong tộc cũng không mạnh, nhưng mệnh lệnh của Vương chính là luật sắt.
Ai bảo một nhân vật nhỏ như nàng lại đắc tội với Hình Phạt Vương chứ?
“Mấy tên bẩn thỉu sắp2tới rồi…”
“Vậy thì lên đi…”
Vẻ mặt hai cô gái Yêu Dạ tộc đầy kiên quyết.
Tranh đấu với người khác vốn là một chuyện vô cùng vui vẻ. Lưu Vũ không quan tâm đến điểm mộng ảo, nàng chỉ hy vọng khoảng thời gian ở trong không gian mộng ảo này trôi chậm đi một chút, chậm đi một chút nữa…
Mắt thấy võ giả Ma tộc cầm đầu đang cầm một mặt khiên lớn xông tới.
Phía sau bọn họ lại truyền tới một giọng nói: “Xem ra không tới trễ!”
Bên cạnh Lưu Vũ là một cô gái Yêu Dạ tộc dáng người cao gầy đứng đầu sừng sững ở phía trước!
Cô gái này có một mái tóc dài màu xanh da trời, giống như2màu của trời xanh được nhuộm trên tóc nàng vậy…
Giờ phút này, trong tay Lam Nhiễm còn vô số phiến lá nho nhỏ, giống như chiếc vòng tay được xâu từ những phiến lá.
“Lưu Vũ… Có lẽ không chống đỡ được nữa rồi.” Trên mặt Lam Nhiễm lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
“Không sao, chúng ta còn có cơ hội làm lại.” Lưu Vũ thản nhiên cười nói.
Vẻ mặt hai cô gái Yêu Dạ tộc đầy kiên quyết.
Tranh đấu với người khác vốn là một chuyện vô cùng vui vẻ. Lưu Vũ không quan tâm đến điểm mộng ảo, nàng chỉ hy vọng khoảng thời gian ở trong không gian mộng ảo này trôi chậm đi một chút, chậm đi một chút nữa…
Mắt thấy võ9giả Ma tộc cầm đầu đang cầm một mặt khiên lớn xông tới.
Phía sau bọn họ lại truyền tới một giọng nói: “Xem ra không tới trễ!”
Những võ giả Ma tộc kia hơi sửng sốt, chợt xoay đầu lại, ánh mắt rơi trên người La Chinh, tất cả đều hơi sửng sốt.
Võ giả Nhân tộc?
Nơi này làm sao lại có một võ giả Nhân tộc?
La Chinh vừa nói xong câu kia, trên mặt liền nở nụ cười tủm tỉm, chầm chậm đi về phía bên này. Dường như hắn nhắm mắt làm ngơ với những võ giả Ma tộc trước mặt.
“Bạch Vi! Nàng đưa viện binh tới, nhưng sao lại có võ giả Nhân tộc?”
Không chỉ đám Ma tộc hơi sững sờ, ngay cả Lam4Nhiễm và vài người Yêu Dạ tộc phía sau Lam Nhiễm cũng có phần buồn bực.
Ở trong thành chính, bọn họ đã từng giao ước, không được đưa người ngoại tộc vào cửa Khô Mộc, Bạch Vi đang nghĩ gì vậy? Nhìn võ giả Nhân tộc này, hẳn là người mà nàng đưa tới…
Ngay cả Lưu Vũ, sau khi nhìn thấy La Chinh thì hô hấp đột nhiên vô cùng dồn dập. Chuôi kiếm nhỏ lóe lên ánh sáng rực rỡ khẽ run trong không trung, trong mắt còn lộ vẻ khó tin, khóa chặt bóng dáng của La Chinh ở trong con ngươi của mình.
Ở trong nhà giam, khi bị phạt, Lưu Vũ thường nghe thấy giọng nói của La Chinh không ngừng vang vọng trong vũ trụ.
Chàng trai Nhân tộc này phi thăng cùng lúc với mình, nhưng chỉ ở đây mấy năm ngắn ngủi, vậy mà đã tạo ra động tĩnh lớn như vậy, Lưu Vũ cũng sinh lòng xúc động.
Ban đầu khi nàng gặp La Chinh, người này còn là một “Chiến Giả” nho nhỏ…
Thực ra trong lòng Lưu Vũ cũng có một kỳ vọng nhỏ.
Nàng hy vọng La Chinh vùng lên…
Hy vọng Huân vùng lên…
Cũng chỉ có như thế, bản thân mới có ngày được giải cứu.
Chẳng qua thời gian trôi đi, Lưu Vũ cũng hiểu, nàng đã là một người bị lãng quên.
Vũ trụ lớn như vậy.
Thậm chí một Đại Giới trong đó cũng đã to lớn khác thường.
Cho dù La Chinh thật sự có một ngày vùng lên, thậm chí giúp được Huân trở lại ngôi Vương, thậm chí đẩy Dao xuống thì đã sao?
La Chinh sẽ chú ý tới trong một nhà giam ở trong góc của một Đại Giới nào đó sao?
Điều này hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Sau khi sinh ra ý nghĩ này, Lưu Vũ cũng tuyệt vọng.
Nàng biết La Chinh sẽ sẵn lòng giúp mình, vấn đề là bản thân nàng không thể rời khỏi nhà giam thì làm sao có thể báo cho La Chinh biết được?
Chiến trường mộng ảo này mở ra, tất cả các võ giả Thần Hải Cảnh đều đứng trong chiến trường rộng lớn này.
Có thể Lưu Vũ chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ có cơ hội gặp được La Chinh.
Chiến trường mộng ảo được chia thành năm mươi Đại Giới, xác suất nàng ở cùng một Đại Giới với La Chinh chỉ có một phần năm mươi.
Mà trong một Đại Giới lại có vô số thành chính, cả chiến trường mộng ảo lại có tới hàng triệu võ giả tiến vào, xác suất vô tình gặp La Chinh gần như có thể coi là con số không.
Nhưng vậy mà cái xác suất nhỏ đến như vậy lại xảy ra. Nàng gặp La Chinh chính là kỳ tích!
Cảm xúc dâng trào, nên trong lúc nhất thời nàng lại kích động tới mức không nói nên lời!
“Võ giả Nhân tộc, cút sang một bên. Nơi này không có chỗ của ngươi!” Một gã võ giả Ma tộc mắng.
La Chinh vẫn chậm rãi đi tiếp, trên mặt vẫn nở nụ cười thản nhiên như trước…
Nếu những võ giả Ma tộc này cẩn thận quan sát thì có thể nhìn thấy ánh mắt La Chinh thật ra cũng không rơi trên người bọn họ, mà lướt thẳng qua, bốn mắt nhìn nhau với Lưu Vũ.
La Chinh cũng không biết tình hình gần đây của Lưu Vũ như thế nào.
Ở trong mắt La Chinh, Lưu Vũ được xem như là người bạn cũ, ít nhất trên đường bản thân lưu lạc ở đại lục Hải Thần, nàng đã giúp đỡ hắn rất nhiều.
“Giết hắn.” Võ giả Ma tộc cầm khiên lớn trong tay, quyết đoán ra lệnh. Hắn cảm nhận được một tia tà tính toát ra từ trên người võ giả Nhân tộc. Cảm giác quỷ dị này khiến hắn mơ hồ thấy lo lắng.
Một gã võ giả Ma tộc cầm trong tay cây chùy, xông về phía La Chinh đầu tiên!
Cây chùy lớn kia lóe ra ánh kim loại sáng bóng đen nhánh, phía trên, từng chiếc nanh sói lại sắc bén khác thường!
Hai tay võ giả Ma tộc này cầm cây chùy, cương nguyên trong cơ thể bùng nổ mạnh mẽ như thuốc nổ. Lực tác động sinh ra hết sức kinh khủng. Dường như hắn không phải đang vung một cây chùy, mà là một ngọn núi lớn!
“Không tránh?”
Ở một bên trận Lạc Diệp, vẻ mặt Lam Nhiễm đầy ngạc nhiên. Nàng cũng hoàn toàn không hề biết rõ lai lịch của võ giả Nhân tộc này.
La Chinh đưa tay, hóa thành một chưởng đao, hướng nghiêng về phía trên mà chém qua!
Tốc độ của chưởng đao này không nhanh, thậm chí phải gọi là hết sức chậm chạp, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong đó thì không sinh linh nào ở đây có thể tưởng tượng được!
“Binh!”
Âm thanh nặng nề truyền tới, tiếng chưởng đao của La Chinh va chạm với cây chùy cũng không hề làm người khác kinh ngạc.
Nhưng vào giờ khắc này, con ngươi trong hốc mắt rất nhiều võ giả liền trợn trừng lên, gần như cùng một lúc, tất cả đều hít một hơi khí lạnh…
Cây chùy lớn kia dễ dàng bị gãy lìa ngay dưới chưởng đao này của La Chinh.
Không chỉ có vậy, nửa trên của cây chùy sau khi bị gãy liền bay về phía sau, hóa thành vô số mãnh vỡ màu đen, rơi lả tả trong không trung. Thân cây nổi lên một trận mưa phùn màu đen!
Cùng lúc đó, hai gan bàn tay của võ giả Ma tộc nắm cây chùy kia bỗng nứt, tuôn ra một dòng máu màu nâu.
Đầu tiên là gan bàn tay, tiếp nữa là cả bàn tay, sau đó là hai cánh tay. Nhưng chưa hề dừng lại, thậm chí hai vai gã cũng nát bấy ra…
Mà tất cả chỉ là do một chưởng đao vô cùng bình thường.
Bạch Vi đứng sau lưng La Chinh, trong đôi mắt nàng dường như đang dần mọc lên hai ngôi sao! Thực lực của người này, vẫn nằm ngoài dự tính của nàng!
Về phần Lam Nhiễm, nàng xuất thân cao quý, tầm mắt đương nhiên không tầm thường. Sau khi thấy cảnh tượng như vậy, hô hấp của nàng cũng trở nên dồn dập, đồng thời cảm nhận được một mối đe dọa rất lớn!
Có lẽ nàng vẫn còn sức liều mạng với những võ giả Ma tộc này, nhưng sau khi đánh giá thực lực của La Chinh, trong lòng Lam Nhiễm lại rút ra một đáp án vô cùng bất đắc dĩ. Nàng không phải là đối thủ của người này.
Last edited: