Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1193
Chương 1193: Bị đánh
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hai trăm nghìn điểm mộng ảo, lấy được một nửa thì cũng là một trăm nghìn điểm. Mà bây giờ tổng cộng La Chinh cũng mới có được hơn bảy mươi nghìn điểm mộng ảo mà thôi!
“Võ giả Nhân tộc này từ đâu đến vậy? Sao lại đi thẳng đến chỗ Long Cầm?”
“Không muốn sống nữa sao?”
“Ta biết tên nhóc này. Lúc trước, ở phía Tây Nam, hắn đã đánh chết Hào thiếu chủ! Cũng là nhân vật lợi hại. Tay không tấc sắt mà bóp nát hai lưỡi búa của Hào thiếu chủ! Mà đó còn là thần khí tòng nhất phẩm!”
Võ giả tụ tập trên tường thành càng lúc càng nhiều.
Bọn họ cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc chàng trai Nhân tộc này dựa vào cái gì mà dám đối đầu trực tiếp với Long Cầm?
Bên ngoài tường thành, ánh mắt hai người đều dán chặt trên3người đối phương. Trong lòng hai người đều lo lắng, chỉ lo đối phương sợ, không dám chiến, trốn vào trong thành!
Nhưng khoảng cách giữa hai người không ngừng rút ngắn, hai bên mới phát hiện lo lắng này chỉ là dư thừa!
Bọn họ đều thấy được vẻ tự tin mãnh liệt trong mắt đối phương. Niềm tự tin này không phải cố gắng giả vờ, mà là được tích lũy trong từng lần chiến đấu, trở thành niềm tự tin từ trong cốt tủy.
Lần này, trong mắt một số ít võ giả Nhân tộc cũng lấp lánh sáng!
Những võ giả Nhân tộc vô tình được bố trí trong thành chính này, chỉ có thể tự nhận rằng mình xui xẻo. Mặc dù trong chiến trường mộng ảo không phân biệt chủng tộc, chỉ xem mạnh yếu, những võ giả Ma tộc cũng chém giết lẫn nhau, nhưng những võ2giả Nhân tộc này chỉ cần rời khỏi thành chính thì đều sẽ bị xem như mục tiêu đánh giết đầu tiên.
Thứ nhất, sức mạnh của võ giả Nhân tộc trong thành chính này quả thật hơi yếu. Thứ hai, khác biệt chủng tộc lại càng dễ bị công kích.
Nghe thấy thanh niên Nhân tộc trước mắt này có thực lực như thế, bọn họ cũng cảm thấy trên mặt như được dát vàng, coi như giúp bọn họ được thở phào một hơi.
Nhưng vừa rồi bọn họ đã thấy Long Cầm chiến đấu, nên trong lòng cũng có chút lo lắng cho La Chinh. Dù sao thì thực lực mà Long Cầm thể hiện ra quá đáng sợ. Dù thực lực của chàng trai Nhân tộc trước mắt này có lẽ không tệ, nhưng muốn đối đầu với Long Cầm vẫn quá miễn cưỡng...
Thần khí tòng nhất phẩm chẳng2là gì trong mắt La Chinh.
Nhưng trong mắt nhiều võ giả Thần Hải Cảnh, đó chính là báu vật chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
“Tên nhóc này tài giỏi như vậy ư?”
Nghe vậy, võ giả Ma tộc trong thành cũng hơi coi trọng La Chinh.
“Ngay cả như vậy, hắn cũng không phải đối thủ của Long Cầm. Bọn họ... không cùng trình độ thực lực. Long Cầm đã lĩnh ngộ những ý nghĩa sâu xa chỉ thuộc về mình trong quy tắc hệ Hỏa, vậy mà hắn còn chủ động trêu chọc Long Cầm. Có lẽ hắn sợ điểm số mộng ảo của mình quá nhiều rồi!”
Bọn họ cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc chàng trai Nhân tộc này dựa vào cái gì mà dám đối đầu trực tiếp với Long Cầm?
Bên ngoài tường thành, ánh mắt hai người đều dán chặt trên người đối phương. Trong lòng hai9người đều lo lắng, chỉ lo đối phương sợ, không dám chiến, trốn vào trong thành!
Nhưng khoảng cách giữa hai người không ngừng rút ngắn, hai bên mới phát hiện lo lắng này chỉ là dư thừa!
Bọn họ đều thấy được vẻ tự tin mãnh liệt trong mắt đối phương. Niềm tự tin này không phải cố gắng giả vờ, mà là được tích lũy trong từng lần chiến đấu, trở thành niềm tự tin từ trong cốt tủy.
“Ta thật sự không biết ngươi lấy đâu ra tự tin như vậy?” Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn mười trượng, Long Cầm thản nhiên nói. Gã nhìn chằm chằm vào La Chinh, trong hai con ngươi lộ ra vẻ châm chọc: “Nhưng giao đấu cùng ta sẽ khiến ngươi hiểu cái gì gọi là tuyệt vọng... Có lẽ ngươi khá may mắn, bởi chí ít thì trong chiến trường mộng4ảo này ngươi sẽ không chết.”
Ánh mắt La Chinh bình tĩnh, mỉm cười nói: “Ngươi có thể coi như ta không biết tự lượng sức.”
Mắt Long Cầm lóe sáng, một khí thế dồi dào bỗng phóng ra. Trong khí thế này chứa đựng những lĩnh ngộ của hắn đối với quy tắc ngọn lửa, vì vậy dù chỉ là khí thế phóng ra bên ngoài cũng khiến người ta cảm thấy nóng rực khác thường. Đứng trước mắt Long Cầm, người ta có cảm giác như đặt mình vào trong lò luyện mặt trời gay gắt vậy!
“Võ giả Nhân tộc thật thú vị...”
Vừa dứt lời, Long Cầm bỗng nhẹ nhàng giương tay lên, một ngọn lửa màu tím bỗng dưng xuất hiện trong tay gã. Gã dùng tay bóp nhẹ một cái, ngọn lửa kia bỗng nhiên vụt tắt.
Khi ngọn lửa màu tím này vừa tắt, trong phạm vi một trăm trượng xung quanh La Chinh liền xuất hiện từng ngọn lửa màu tím được sinh ra cùng lúc. Long Cầm cười khẩy, lập tức phóng ra một bước. Trên lưng gã bỗng cháy hừng hực. Ngọn lửa đó chia làm hai, hóa thành đôi cánh lửa màu tím. Cả người gã giống như con đại bàng giương cánh lao thẳng về phía La Chinh!
Đối mặt sự đánh giết của Long Cầm, thân hình La Chinh có vẻ hơi hoảng loạn. Theo mọi người thấy, dường như hắn muốn tránh đòn đánh của Long Cầm. Nhưng dù xét về tốc độ hay phương hướng thì đều kém hơn một chút!
Một quyền của Long Cầm nện lên trên người La Chinh, một đám lửa màu tím to cỡ mấy trượng lập tức tuôn ra!
Ngay sau đó, trong ngọn lửa màu tím ấy bắn ra một hình dáng tựa như mũi tên sắc nhọn, đập ầm ầm xuống mặt đất.
“Ầm!”
Một tiếng vang truyền đến, hình dáng kia đập thẳng xuống đất, tạo thành một cái hố to.
Đợi sau khi ngọn lửa tím kia tan đi hết, bóng dáng Long Cầm vẫn nổi bồng bềnh giữa không trung, dĩ nhiên là La Chinh đã bị nện xuống...
“Ha ha. Ta cứ tưởng võ giả Nhân tộc này có chút tài năng, nhưng xem ra còn kém xa cả Bạch Trạch!”
“Một quyền đã bại rồi. Long Cầm còn chưa thi triển ý nghĩa sâu xa mà gã lĩnh ngộ được...”
“Không chịu nổi một kích, chẳng có gì thú vị!”
Long Cầm không đuổi theo để giết La Chinh. Hắn mỉa mai nhìn xuống dưới hố to, nhưng trong lòng cũng có chút nghi hoặc.
Bình thường, võ giả có thiên phú khá mạnh thì trực giác cũng càng mẫn cảm. Có thể từ phong thái và thần sắc tự tin của đối phương mà phán đoán ra thực lực. Phán đoán này không mang tính tuyệt đối, nhưng thường sẽ đúng tới tám chín phần.
Dù ngoài miệng Long Cầm xem thường La Chinh, nhưng vẻ lạnh nhạt đó của La Chinh lại khiến gã lờ mờ cảm thấy hơi có áp lực.
Trên miệng thì gã chế giễu như vậy, chẳng qua cũng chỉ là coi thường người này trên mặt chiến lược mà thôi. Nhưng về mặt chiến thuật lại không hề khinh thường. Vừa rồi gã thật sự không hề nương tay chút nào!
Một chiêu “Phượng Tường Viêm Long” nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng uy lực thì không hề...
Bây giờ mới thấy, hiệu quả cũng không tệ. Chí ít thì La Chinh cũng không thể né tránh chiêu này của gã. Chỉ là Long Cầm cứ mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Có lẽ do gã quá nhạy cảm...
Long Cầm thản nhiên nhìn chăm chú vào võ giả Nhân tộc phía dưới. Giờ phút này, La Chinh đã bò lên khỏi hố lớn kia, vẻ mặt đang nghiêm túc nhìn gã, trong đôi mắt dường như có vẻ không phục.
“Ha ha, đừng nhìn ta với ánh mắt ấy.” Bóng dáng Long Cầm hơi rung lên, đôi cánh lửa màu tím sau lưng gã lại mở rộng. “So ra thì lúc trước ngươi cũng tích lũy được không ít điểm mộng ảo... Nhưng trong mắt ta, chẳng qua ngươi chỉ là một con dê mà thôi. Còn ta, là sói...”
Vừa nói, thân hình gã lại lần nữa lóe lên. Nơi gã xẹt qua cũng xuất hiện một con đường lửa nhỏ!
Thấy Long Cầm đang lao nhanh tới, sâu trong mắt La Chinh lộ ra vẻ xảo quyệt...
Đối với La Chinh, tích lũy điểm mộng ảo cũng không khó, chỉ là quy tắc bố trí chiến trường mộng ảo này hơi lừa người. Trận này nếu hắn đánh thì hoàn toàn có thể lấy đi nửa số điểm mộng ảo của Long Cầm. Nhưng sau khi thua, chỉ sợ Long Cầm sẽ một mực trốn ở trong thành!
Điểm mộng ảo trên người Long Cầm không ít, La Chinh muốn cho Long Cầm một lý do, một lý do không chịu thua.
“Ầm!”
Thân hình La Chinh lại lần nữa nhẹ nhàng lắc lư, dường như muốn dốc hết sức để tránh đòn đánh của Long Cầm, nhưng vẫn không thể tránh được!
Lại một đá, lửa màu tím nổ tung, bóng dáng La Chinh cũng bay ra ngoài, liên tiếp đập vào tường thành...
Tường thành này được xây từ quy tắc của chiến trường mộng ảo, tất nhiên không thể phá vỡ. Va chạm dữ dội như thế, nhưng vẫn không thể đâm cháy tường thành, nên cả người La Chinh liền dán lên trên đó.
Dù cơ thể La Chinh chắc chắn ngang thần khí, nhưng cứ đập vào tường thành mãi như vậy mà không có gì làm giảm bớt thì khí huyết trong cơ thể cũng quay cuồng. Nhưng vì đang diễn kịch, nên La Chinh không thể không nhịn!
“Vẫn chưa chết? Cũng có có chút tài năng...”
Long Cầm hơi cảm thán. Gã vốn cho rằng La Chinh sẽ đâm vào tường thành rồi chết luôn, nhưng không ngờ cơ thể của tên nhóc này mạnh mẽ như vậy, hẳn là thiên phú dị bẩm. Đáng tiếc, dù cơ thể có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không có tác dụng. Chẳng qua cũng chỉ là cái bia để gã đánh mà thôi.
Không suy nghĩ gì nhiều, Long Cầm lại phóng về phía La Chinh lần nữa!
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm...”
Va chạm mấy lần liên tiếp, khiến ngay cả đám võ giả trên tường thành cũng sợ hãi thán phục.
La Chinh, bia thịt này thật thảm quá đi...
Nhưng trong khoảnh khắc Long Cầm tiếp tục phóng tới La Chinh, khóe miệng La Chinh lại lộ ra một ý cười khó phát hiện.
“Sắp rồi...”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Võ giả Nhân tộc này từ đâu đến vậy? Sao lại đi thẳng đến chỗ Long Cầm?”
“Không muốn sống nữa sao?”
“Ta biết tên nhóc này. Lúc trước, ở phía Tây Nam, hắn đã đánh chết Hào thiếu chủ! Cũng là nhân vật lợi hại. Tay không tấc sắt mà bóp nát hai lưỡi búa của Hào thiếu chủ! Mà đó còn là thần khí tòng nhất phẩm!”
Võ giả tụ tập trên tường thành càng lúc càng nhiều.
Bọn họ cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc chàng trai Nhân tộc này dựa vào cái gì mà dám đối đầu trực tiếp với Long Cầm?
Bên ngoài tường thành, ánh mắt hai người đều dán chặt trên3người đối phương. Trong lòng hai người đều lo lắng, chỉ lo đối phương sợ, không dám chiến, trốn vào trong thành!
Nhưng khoảng cách giữa hai người không ngừng rút ngắn, hai bên mới phát hiện lo lắng này chỉ là dư thừa!
Bọn họ đều thấy được vẻ tự tin mãnh liệt trong mắt đối phương. Niềm tự tin này không phải cố gắng giả vờ, mà là được tích lũy trong từng lần chiến đấu, trở thành niềm tự tin từ trong cốt tủy.
Lần này, trong mắt một số ít võ giả Nhân tộc cũng lấp lánh sáng!
Những võ giả Nhân tộc vô tình được bố trí trong thành chính này, chỉ có thể tự nhận rằng mình xui xẻo. Mặc dù trong chiến trường mộng ảo không phân biệt chủng tộc, chỉ xem mạnh yếu, những võ giả Ma tộc cũng chém giết lẫn nhau, nhưng những võ2giả Nhân tộc này chỉ cần rời khỏi thành chính thì đều sẽ bị xem như mục tiêu đánh giết đầu tiên.
Thứ nhất, sức mạnh của võ giả Nhân tộc trong thành chính này quả thật hơi yếu. Thứ hai, khác biệt chủng tộc lại càng dễ bị công kích.
Nghe thấy thanh niên Nhân tộc trước mắt này có thực lực như thế, bọn họ cũng cảm thấy trên mặt như được dát vàng, coi như giúp bọn họ được thở phào một hơi.
Nhưng vừa rồi bọn họ đã thấy Long Cầm chiến đấu, nên trong lòng cũng có chút lo lắng cho La Chinh. Dù sao thì thực lực mà Long Cầm thể hiện ra quá đáng sợ. Dù thực lực của chàng trai Nhân tộc trước mắt này có lẽ không tệ, nhưng muốn đối đầu với Long Cầm vẫn quá miễn cưỡng...
Thần khí tòng nhất phẩm chẳng2là gì trong mắt La Chinh.
Nhưng trong mắt nhiều võ giả Thần Hải Cảnh, đó chính là báu vật chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
“Tên nhóc này tài giỏi như vậy ư?”
Nghe vậy, võ giả Ma tộc trong thành cũng hơi coi trọng La Chinh.
“Ngay cả như vậy, hắn cũng không phải đối thủ của Long Cầm. Bọn họ... không cùng trình độ thực lực. Long Cầm đã lĩnh ngộ những ý nghĩa sâu xa chỉ thuộc về mình trong quy tắc hệ Hỏa, vậy mà hắn còn chủ động trêu chọc Long Cầm. Có lẽ hắn sợ điểm số mộng ảo của mình quá nhiều rồi!”
Bọn họ cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc chàng trai Nhân tộc này dựa vào cái gì mà dám đối đầu trực tiếp với Long Cầm?
Bên ngoài tường thành, ánh mắt hai người đều dán chặt trên người đối phương. Trong lòng hai9người đều lo lắng, chỉ lo đối phương sợ, không dám chiến, trốn vào trong thành!
Nhưng khoảng cách giữa hai người không ngừng rút ngắn, hai bên mới phát hiện lo lắng này chỉ là dư thừa!
Bọn họ đều thấy được vẻ tự tin mãnh liệt trong mắt đối phương. Niềm tự tin này không phải cố gắng giả vờ, mà là được tích lũy trong từng lần chiến đấu, trở thành niềm tự tin từ trong cốt tủy.
“Ta thật sự không biết ngươi lấy đâu ra tự tin như vậy?” Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn mười trượng, Long Cầm thản nhiên nói. Gã nhìn chằm chằm vào La Chinh, trong hai con ngươi lộ ra vẻ châm chọc: “Nhưng giao đấu cùng ta sẽ khiến ngươi hiểu cái gì gọi là tuyệt vọng... Có lẽ ngươi khá may mắn, bởi chí ít thì trong chiến trường mộng4ảo này ngươi sẽ không chết.”
Ánh mắt La Chinh bình tĩnh, mỉm cười nói: “Ngươi có thể coi như ta không biết tự lượng sức.”
Mắt Long Cầm lóe sáng, một khí thế dồi dào bỗng phóng ra. Trong khí thế này chứa đựng những lĩnh ngộ của hắn đối với quy tắc ngọn lửa, vì vậy dù chỉ là khí thế phóng ra bên ngoài cũng khiến người ta cảm thấy nóng rực khác thường. Đứng trước mắt Long Cầm, người ta có cảm giác như đặt mình vào trong lò luyện mặt trời gay gắt vậy!
“Võ giả Nhân tộc thật thú vị...”
Vừa dứt lời, Long Cầm bỗng nhẹ nhàng giương tay lên, một ngọn lửa màu tím bỗng dưng xuất hiện trong tay gã. Gã dùng tay bóp nhẹ một cái, ngọn lửa kia bỗng nhiên vụt tắt.
Khi ngọn lửa màu tím này vừa tắt, trong phạm vi một trăm trượng xung quanh La Chinh liền xuất hiện từng ngọn lửa màu tím được sinh ra cùng lúc. Long Cầm cười khẩy, lập tức phóng ra một bước. Trên lưng gã bỗng cháy hừng hực. Ngọn lửa đó chia làm hai, hóa thành đôi cánh lửa màu tím. Cả người gã giống như con đại bàng giương cánh lao thẳng về phía La Chinh!
Đối mặt sự đánh giết của Long Cầm, thân hình La Chinh có vẻ hơi hoảng loạn. Theo mọi người thấy, dường như hắn muốn tránh đòn đánh của Long Cầm. Nhưng dù xét về tốc độ hay phương hướng thì đều kém hơn một chút!
Một quyền của Long Cầm nện lên trên người La Chinh, một đám lửa màu tím to cỡ mấy trượng lập tức tuôn ra!
Ngay sau đó, trong ngọn lửa màu tím ấy bắn ra một hình dáng tựa như mũi tên sắc nhọn, đập ầm ầm xuống mặt đất.
“Ầm!”
Một tiếng vang truyền đến, hình dáng kia đập thẳng xuống đất, tạo thành một cái hố to.
Đợi sau khi ngọn lửa tím kia tan đi hết, bóng dáng Long Cầm vẫn nổi bồng bềnh giữa không trung, dĩ nhiên là La Chinh đã bị nện xuống...
“Ha ha. Ta cứ tưởng võ giả Nhân tộc này có chút tài năng, nhưng xem ra còn kém xa cả Bạch Trạch!”
“Một quyền đã bại rồi. Long Cầm còn chưa thi triển ý nghĩa sâu xa mà gã lĩnh ngộ được...”
“Không chịu nổi một kích, chẳng có gì thú vị!”
Long Cầm không đuổi theo để giết La Chinh. Hắn mỉa mai nhìn xuống dưới hố to, nhưng trong lòng cũng có chút nghi hoặc.
Bình thường, võ giả có thiên phú khá mạnh thì trực giác cũng càng mẫn cảm. Có thể từ phong thái và thần sắc tự tin của đối phương mà phán đoán ra thực lực. Phán đoán này không mang tính tuyệt đối, nhưng thường sẽ đúng tới tám chín phần.
Dù ngoài miệng Long Cầm xem thường La Chinh, nhưng vẻ lạnh nhạt đó của La Chinh lại khiến gã lờ mờ cảm thấy hơi có áp lực.
Trên miệng thì gã chế giễu như vậy, chẳng qua cũng chỉ là coi thường người này trên mặt chiến lược mà thôi. Nhưng về mặt chiến thuật lại không hề khinh thường. Vừa rồi gã thật sự không hề nương tay chút nào!
Một chiêu “Phượng Tường Viêm Long” nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng uy lực thì không hề...
Bây giờ mới thấy, hiệu quả cũng không tệ. Chí ít thì La Chinh cũng không thể né tránh chiêu này của gã. Chỉ là Long Cầm cứ mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Có lẽ do gã quá nhạy cảm...
Long Cầm thản nhiên nhìn chăm chú vào võ giả Nhân tộc phía dưới. Giờ phút này, La Chinh đã bò lên khỏi hố lớn kia, vẻ mặt đang nghiêm túc nhìn gã, trong đôi mắt dường như có vẻ không phục.
“Ha ha, đừng nhìn ta với ánh mắt ấy.” Bóng dáng Long Cầm hơi rung lên, đôi cánh lửa màu tím sau lưng gã lại mở rộng. “So ra thì lúc trước ngươi cũng tích lũy được không ít điểm mộng ảo... Nhưng trong mắt ta, chẳng qua ngươi chỉ là một con dê mà thôi. Còn ta, là sói...”
Vừa nói, thân hình gã lại lần nữa lóe lên. Nơi gã xẹt qua cũng xuất hiện một con đường lửa nhỏ!
Thấy Long Cầm đang lao nhanh tới, sâu trong mắt La Chinh lộ ra vẻ xảo quyệt...
Đối với La Chinh, tích lũy điểm mộng ảo cũng không khó, chỉ là quy tắc bố trí chiến trường mộng ảo này hơi lừa người. Trận này nếu hắn đánh thì hoàn toàn có thể lấy đi nửa số điểm mộng ảo của Long Cầm. Nhưng sau khi thua, chỉ sợ Long Cầm sẽ một mực trốn ở trong thành!
Điểm mộng ảo trên người Long Cầm không ít, La Chinh muốn cho Long Cầm một lý do, một lý do không chịu thua.
“Ầm!”
Thân hình La Chinh lại lần nữa nhẹ nhàng lắc lư, dường như muốn dốc hết sức để tránh đòn đánh của Long Cầm, nhưng vẫn không thể tránh được!
Lại một đá, lửa màu tím nổ tung, bóng dáng La Chinh cũng bay ra ngoài, liên tiếp đập vào tường thành...
Tường thành này được xây từ quy tắc của chiến trường mộng ảo, tất nhiên không thể phá vỡ. Va chạm dữ dội như thế, nhưng vẫn không thể đâm cháy tường thành, nên cả người La Chinh liền dán lên trên đó.
Dù cơ thể La Chinh chắc chắn ngang thần khí, nhưng cứ đập vào tường thành mãi như vậy mà không có gì làm giảm bớt thì khí huyết trong cơ thể cũng quay cuồng. Nhưng vì đang diễn kịch, nên La Chinh không thể không nhịn!
“Vẫn chưa chết? Cũng có có chút tài năng...”
Long Cầm hơi cảm thán. Gã vốn cho rằng La Chinh sẽ đâm vào tường thành rồi chết luôn, nhưng không ngờ cơ thể của tên nhóc này mạnh mẽ như vậy, hẳn là thiên phú dị bẩm. Đáng tiếc, dù cơ thể có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không có tác dụng. Chẳng qua cũng chỉ là cái bia để gã đánh mà thôi.
Không suy nghĩ gì nhiều, Long Cầm lại phóng về phía La Chinh lần nữa!
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm...”
Va chạm mấy lần liên tiếp, khiến ngay cả đám võ giả trên tường thành cũng sợ hãi thán phục.
La Chinh, bia thịt này thật thảm quá đi...
Nhưng trong khoảnh khắc Long Cầm tiếp tục phóng tới La Chinh, khóe miệng La Chinh lại lộ ra một ý cười khó phát hiện.
“Sắp rồi...”